Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Xin Đừng Ốm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5
T
ôi đá. Tôi đấm. Tôi vặn vẹo mình mẩy. Không làm sao nới lỏng được mấy lớp khăn quấn chặt.
Tôi gào lên:
— Ra ngoài! Cho cháu ra ngoài!
Bà đã trói tôi cố định. Tôi đã bị tê liệt chỉ còn nhúc nhắc được đầu.
— A… a… a… a! –Đầu tôi rớt phịch xuống gối, kiệt sức. Mồ hôi túa ra. Tóc, quần áo, gối… – Tất cả đều ướt đẫm.
— Ngứa quá! Cháu ngứa! – Tôi hổn hển. Cơn ngứa ghê gớm đang lan ra như những con bọ chét lổm ngổm khắp người tôi. Tôi chỉ còn biết đập đầu thùm thụp xuống gối. Cơn ngứa ngáy còn khiến tôi phát điên mà lại không thể thoát khỏi cả tá khăn len trói nghiến mình.
— Không! – Tôi lại gào lên. – Cháu cần phải ra khỏi đây!
Nếu cùi tay tôi thoát được khỏi tấm nệm giường may ra tôi mới nới lỏng được đống chăn đáng ghét này.
Nghiến răng lại, tôi cố quên đi cơn ngứa, nhớp nháp đang tra tấn mình. Lại còn mùi ẩm mốc khó chịu nữa chứ. Giờ chỉ còn mỗi cách phải tập trung để thoát khỏi đây. Tôi cựa quậy, lắc qua lắc lại mong sao đống khăn lỏng ra.
Sau một hồi nỗ lực, những chiếc khăn dày bự này cũng co giãn ra chút ít. Chỉ là một chút thôi. Tôi phấn khởi đung đưa mạnh hơn. “Ra phía sau, lên phía trước. Ra phía sau, lên phía trước.” – Tôi nhắm mắt lẩm bẩm, tự khích lệ mình. Tôi nhướn cổ thật cao, tập trung tư tưởng. Đám khăn quả đã có nới ra hơn.
Liệu có được không đây? Liệu mình có…? Được rồi. Tôi đã nhúc nhích được cánh tay.
Không đáng kể nhưng cũng đủ để tôi bẻ quặt được tay. Những chiếc khăn này nặng quá. Kéo chúng ra là cả một vấn đề.
Dùng hết sức bình sinh, tôi thúc cùi tay ra phía ngoài. Cuối cùng thì cũng ăn thua.
Được đấy!
Giờ thì tôi lần được tay xuống phía dưới, tôi sẽ giật được mép khăn bà giắt dưới tấm nệm giường.
Được rồi!
Tôi lại thúc tiếp ra phía ngoài. Một cú. Hai cú. Bồi tiếp hai cú nữa và… tôi sẽ thoát.
Sự cố sức làm tôi đứt cả hơi. Mồ hôi ướt đầm đìa, cay xè cả mắt. Tôi vội nhắm nghiền mắt lại không để mồ hôi chảy vào.
Gần được rồi… Gần được rồi. Bỗng….
Gì vậy nhỉ?
Tôi lạnh toát cả người, nghe có tiếng chân ngoài phòng.
Bà? Chắc bà biết mình đang cố trốn thoát. Tôi vội xếp lại đống khăn, rụt tay về chỗ cũ, nằm im không cựa quậy, tim đập thình thịch vì hồi hộp.
— Xin làm ơn đừng vào, đừng vào. – Tôi thì thầm cầu mong.
Rầm!
Cửa phòng tôi bật tung va cộp vào tường.
Bà đã đứng ngay ở cửa. Trên tay bà là một cái khay đựng một bình nhựa đầy nước và một cái cốc.
— Bệnh nhân của tôi thế nào rồi? – Giọng bà ngân nga.
— Kinh khủng! – Tôi giận dữ thét lên. – Bà cho cháu ra khỏi đây!
Bà thụt lùi một bước cảnh giác.
— Tốt! chúng ta đã có một cuộc thử nghiệm nho nhỏ vào sáng nay phải không nào?
Ôi trời, quả thực lúc này tôi chỉ muốn trùm trả mười chiếc khăn hôi hám ngứa ngáy này quanh đầu bà. Nhưng tôi không thể. Tôi vẫn chưa động đậy được.
— Cháu không muốn thử nghiệm. – Tôi cố giữ giọng thật bình tĩnh. – Cháu nóng. Cháu bị bó như khúc giò. Cháu ngứa. Mà cháu không gãi được.
Bà đặt cái khay xuống chiếc bàn cạnh giường tôi.
— Cái cháu cần bây giờ là một cốc nước mát. Phải không nào?
— Vâng, vâng. – Lúc này tôi mới nhận thấy mình sắp chết vì khát. – Cho cháu uống nước với.
— A, a, a! – Bà giơ ngón tay trỏ vào tôi. – Như thế là bất lịch sự!
— Cháu xin bà, – tôi nói, cố nở nụ cười làm hoà. – Bà cho cháu xin một cốc nước được không ạ?
— Dĩ nhiên là được rồi, cháu yêu! – Nét mặt bà giãn ra đôi chút, bà cúi xuống bắt đầu tháo từng lớp khăn khỏi người tôi.
Dường như phải mất cả thế kỷ bà mới tháo xong mười chiếc khăn này.
Ngay khi cánh tay được giải phóng, tôi vội gãi tai. Chà! Thật dễ chịu!
Rồi tôi gãi đầu. Gãi khắp người.
— Cháu cám ơn bà. – Tôi thốt lên nhẹ nhõm. – Bà không thể biết cháu cảm thấy dễ chịu hơn đến thế nào đâu!
— Bà đã nói là những chiếc khăn này chữa bệnh rất tốt mà. – Bà đáp với nụ cười hài lòng. – Thế mà cháu đã không tin bà.
— Cháu tin rồi bà ạ. – Tôi vội đáp. – Cháu tin bà.
— Tốt. Đã đến lúc phải thay những chiếc khăn đầy mồ hôi này. – Bà rót đầy một cốc nước rồi đưa cho tôi. – Đây, cháu hãy uống từng ngụm thôi nhé!
Tôi không muốn uống từng ngụm. Tôi nốc một hơi hết cốc nước. Chưa bao giờ tôi bị khát như thế này. Nước mát làm dịu đi cái cổ họng khô khốc của tôi.
Vừa đặt cốc xuống, bà lập tức rót đầy.
— Uống đi cháu. – Bà nói.
— Vâng. – Tôi cầm cốc nước hơi ngả đầu ra phía sau. Lần này tôi uống từ tốn hơn. Tôi đã thấy đỡ khát.
— Thế mới là cháu ngoan. – Bà khẽ nói, đầu gật gật, không rời mắt khỏi tôi. – Hãy uống nhiều vào.
— Cháu cảm ơn bà. – Tôi đáp, đưa trả lại bà cái cốc. – Cháu nghĩ cháu nên làm theo lời bà.
— Khỏi cần bàn cãi. – Bà tiếp tục rót. – Trông cháu mất rất nhiều nước.
Tôi cầm cốc lên, định giả vờ uống nhưng không qua được mắt bà.
— Đừng giả bộ. – Bà nghiêm khắc đe. – Uống hết cốc đó đi!
Bà nheo cặp mặt lại và tôi biết bà không đùa. Tôi miễn cưỡng đưa cốc lên uống, khi đó thoáng thấy bà cười một cách bí hiểm.
Phải cố lắm tôi mới nuốt hết cốc nước thứ ba.
Nhưng bà chưa dừng lại, cốc thứ tư đã được rót ra.
— Bà, – tôi lên tiếng phản đối. – Cháu sắp vỡ tung ra rồi. Bụng cháu không còn chỗ nào mà chứa nước nữa.
— Uống tiếp đi, – bà khoanh tay, đứng sát cạnh giường. – Cháu chưa uống đủ một ga lông (3.7853 lít).
Một ga lông! Bà nghĩ mình là cái gì đây, ô tô chắc!
— Uống ngay đi!
— Thôi được, – tôi cầm lấy cái cốc khẽ quay đi. – Lần này tôi chỉ uống nửa cốc, nửa còn lại tôi ngậm trong miệng. Nước từ miệng tôi chảy xuống cổ, xuống chiếc áo ngủ tôi đang mặc. Dù sao thì áo cũng ướt rồi, ai mà biết đấy là đâu. Thà để thế còn hơn phải “nổ tung” vì quá tải nước.
Tay tôi run lên khi đưa trả cốc cho bà. Dạ dày tôi đã phình to ra. Tưởng chỉ cần một cử động nhỏ cũng khiến tôi thấy lâng lâng. Tôi xoa bụng rên rỉ.
Nêu bà lại bắt tôi uống nữa tôi sẽ phun ra mất. Có khi còn tệ hơn thế. Tôi đưa mặt định ước lượng xem trong bình còn bao nhiêu cốc.
Nó đã trống. Thật nhẹ cả người!
Tôi thả mình xuống chiếc gối còn ẩm.
— Cháu đã uống xong. – Tôi thều thào thốt lên.
Bà bưng cái khay lên.
— Cháu ngoan. Bà sẽ đem vi ta min C cho cháu uống.
Vi ta min? Tôi nghĩ cái này mình chịu được. Chúng là những viên thuốc có hình viên đá nhỏ Fred hay hình con cá voi Shamu nhai được. Tôi nghĩ ăn thêm vài viên thuốc nhỏ cũng chẳng thấm gì với dạ dày đã phình nước của tôi.
Đột nhiên tôi cảm nhận có cái gì buồn buồn lạ lạ. Không phải xuất phát từ dạ dày mà dưới đó nữa. Giờ thì cảm giác đó đã chuyển thành một cơn đau nhói. Tôi vội kẹp chặt đầu gối lúc này vẫn bị bó cứng.
— Nhà tắm! – Tôi gào lên trong căn phòng không một bóng người ngoài tôi. Một ga lông nước khiến tôi không nhịn được nữa. – Cháu muốn vào nhà tắm.
Cơn đau nhói ngày càng tăng. Tôi gạt đám khăn ẩm ướt ra, định gượng dậy thì vừa lúc bà quay trở lại. Trên tay bà lúc này là một cái khay khác.
— Cháu định vào nhà tắm. – Tôi nói mà mặt nhăn nhó khổ sở vì phải nhịn quá lâu. – Ôi trời, thế cháu đã đi được chưa ạ?
— À, chưa được. – Bà hạ lệnh. – Trước hết cháu phải uống vi ta min C đã.
Giờ tôi mới nhìn cái khay bà mới mang vào, tôi để ý tìm một cái lọ nhỏ đựng thuốc mà không thấy. Thay vào đó là một chiếc bình nhựa to. Trong đó là một thứ dung dịch màu vàng tươi.
— Nước cam à? – Tôi thét lên. – Không thể được!
— Ồ, có thể chứ. – Bà rót đầy một cốc rồi chìa ra trước mặt tôi. – Trước tiên cháu phải uống hết chiếc bình này. Rồi khi đó mới được vào nhà tắm.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Xin Đừng Ốm
R.l.stine
Xin Đừng Ốm - R.l.stine
https://isach.info/story.php?story=xin_dung_om__r_l_stine