E - 2 -
6.
Năm 1992, trong khi nằm trên giường, tôi nhớ lại những thứ đã định hình trong ký ức, thậm chí cả những thứ có liên quan như nhiệt tình, ảo tưởng, đói khát. Tôi có nhiều điều mê hoặc. Ba năm qua đi, bây giờ tôi nghĩ lại, yêu là gì nhỉ? Tôi chỉ biết tôi không thể không thấy người con trai ấy, ngày nào tôi cũng phải làm tình với anh. Mà tôi làm tình với anh mỗi ngày là để chứng minh anh yêu tôi hay vì cao trào? Câu trả lời thật đáng ngờ. Cuối cùng cao trào là gì? Hôm nay Trại Ninh nhắc lại: em hãy nhớ anh như nhớ chính mình. Tôi không rõ, anh nhắc lại câu nói ấy là vì cao trào của anh hay vì tôi một lần nữa biết mối tình vụng trộm khác của anh?
Ở hộp đêm nơi tôi hát chỉ có trời mới biết có bao nhiêu vụ giao dịch không đạo đức. Có nhiều cô gái đến từ các thành phố khác hoặc ở quê ra kiếm sống. Kỳ là một trong những cô nhân viên nhà hàng đang đi đi lại lại ở kia. Kỳ có khuôn mặt khó đăm đăm, khuôn mặt Kỳ đã là một dấu hỏi. Tình cờ tôi biết tên nó là Kỳ. Kỳ và tôi đến cùng một thành phố, Kỳ học ở trường học nọ, mồ côi cha. Lại một lần tình cờ khác, tôi với Kỳ uống rượu sau khi thảo luận Câu chuyện của cô thiếu nữ Tula, tôi trở thành bạn thân của Kỳ. Bỗng hôm nay Kỳ gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đến chơi. Kỳ bảo nó sắp chia tay với bạn trai, cần một người chứng kiến. Rất lâu tôi không gặp Kỳ, chưa bao giờ tôi nghe nói Kỳ có bạn trai. Nhà Kỳ ở đâu tôi cũng không biết, trước đây nó cứ chạy đông chạy tây.
Hồi xưa tôi không thích ở cố định một chỗ, cho đến khi tôi gặp anh, anh là người con trai, anh chăm sóc tôi, anh là người độc nhất vô nhị. Chúng tôi tối ngày uống rượu, tán dóc, làm tình, anh đem đến cho tôi cảm giác về tình yêu.
Kỳ rót rượu cho tôi. Tôi ngồi nhìn cặp chân xinh xinh của nó, cặp chân thật đẹp.
Tôi phát hiện nhà nó không có gì để uống với rượu. Nó bảo nó thích uống chay. Trại Ninh cũng thích uống như thế. Tôi không thích rượu màu, mà cũng không quen uống kiểu đó, uống như thế khác nào một gã ma men.
Kỳ nhỏ nhắn hôm nay lạnh băng. Nó chưa bao giờ nói với tôi ai là bạn trai nó.
Tôi ở nhà lục hòm xiểng để tìm sách cho Kỳ. Tôi nói với Trại Ninh, Kỳ là đứa con gái đáng thương. Trại Ninh lạnh lùng nói, sao em có thể tùy tiện bảo một người đáng thương? Em thương một con người bệnh hoạn, điều ấy không đạo đức chút nào. Em là con người trống rỗng, muốn tìm cho mình một cơ hội. Tôi bảo, anh nói thế là thế nào? Bây giờ anh trở nên kỳ quái lắm. Trước đây anh là người thích giao du bạn bè. Em chỉ biết Kỳ là người cần giúp đỡ, mà em phải là người giúp đỡ nó.
Đến nhà Kỳ, tôi rất thích cách bày biện của nó, đơn giản, nhẹ nhàng, tinh tế. tôi nghĩ, mình không nhìn nhầm nó, nó quả là người lý thú.
Tôi nghe thấy tiếng mở khóa.
Trại Ninh mở cửa vào.
Tôi kêu thất thanh.
Tôi nói, Kỳ ơi, tớ cảm thấy vui lắm!
Trại Ninh đứng ngây ra trước mặt chúng tôi. Cặp môi dày của anh há hốc, ánh mắt anh thoáng ngượng ngùng, căng thẳng.
Tôi nói, anh Ninh, anh đi về với em.
Trại Ninh lặng lẽ theo sau tôi. Sau lưng tôi có tiếng nói lạnh lùng của Kỳ: tớ yêu người con trai này hơn đằng ấy.
Tôi quay lại, ném cái cốc, nói: mày còn nói yêu nữa này!
Tôi nghĩ, không ai đủ tư cách nói câu ấy với tôi.
Trại Ninh nói, em làm gì mà quá đáng thế!
Tôi nhìn Trại Ninh. Bố tôi vẫn bảo, người con trai này yêu con không quá một năm đâu. “Cách xa trăm dặm, đẹp nhất là con mắt dương liễu.” Mắt Trại Ninh bố xem, giống như mắt dương liễu. Đôi mắt ẩn chứa bao điều nguy hại, đôi mắt trống rỗng không hồn, đôi mắt sóng sánh ánh trăng, đôi mắt như bất cứ lúc nào cũng làm tôi xao xuyến. Bây giờ tôi còn biết tin ai? Tôi lập tức trở thành kẻ theo thuyết âm mưu. Tôi không muốn bỏ đi, chỉ muốn chờ xem sẽ xảy ra chuyện gì.
Kỳ hỏi, anh Ninh có yêu em không?
Kỳ đến trước mặt tôi, nó nói bạn đừng tác động đến anh ấy, tớ muốn nghe anh ấy nói thật lòng mình. Đây là lần đầu tiên Kỳ nhìn tôi từ lúc Trại Ninh vào nhà. Kỳ nhỏ nhắn thật ác độc, nó có tác dụng làm mê ảo, nó khiến tôi và Trại Ninh đứng ngây ra.
Em biết anh không trả lời. Em không muốn trông thấy bộ quần áo này nữa, vì người con trai cho em là để lợi dụng cảm giác ở em. Kỳ bắt đầu cởi bỏ áo quần, nó quàng từng chiếc, từng chiếc lên người Trại Ninh. Màu của da thịt nó làm tôi chói mắt. Tôi trông thấy cái “gầy yếu” trên cơ thể nó bỗng thành một thứ tượng trưng cho cái gì đó có liên quan đến sự tôn nghiêm. Tôi phát hiện Kỳ quả là đẹp. Trước đây tôi không nói được đẹp như thế nào, bây giờ tôi cho rằng đấy là “cái đẹp buồn thương” của một sinh vật.
Em biết rõ anh lắm rồi.
Kỳ lấy từ trong tủ ra một đống đĩa hát, ném về phía Trại Ninh. Trại Ninh quỳ xuống nhặt, vẻ mặt anh rất khó coi, điều ấy làm tôi đau lòng. Anh biết không, bây giờ em không còn chút cảm giác nào đối với anh, anh cút khỏi cuộc đời em, vĩnh viễn cút khỏi.
Chừng như Trại Ninh không còn nghe nổi, anh ôm đống đĩa hát và đi ra cửa. Tiếng Kỳ trở nên dịu dàng: em cứ nghĩ anh là người tốt với em, em có thể vì thế mà làm bất cứ việc gì, em đã nhầm, đã nhìn nhầm người.
Tôi nói, Kỳ, đằng ấy đã nhầm, anh Ninh yêu tớ, anh ấy không thể yêu đằng ấy được nữa. Anh ấy không thể, mà đằng ấy cũng không thể yêu cầu anh ấy được, tớ với anh ấy thật sự thời gian nhau, chúng tớ yêu nhau lắm.
Nước mắt tôi không ngừng rơi. Nước mắt Kỳ cũng không ngừng rơi. Kỳ nói, mình xin lỗi.
Xin lỗi? Tớ tốt với đằng ấy như thế, vậy mà đằng ấy còn quyến rũ Trại Ninh, bây giờ đằng ấy còn nói xin lỗi? Giọng nói của Kỳ trở nên lạnh lùng, nó nhấn mạnh từng chữ từng câu: có việc này đằng ấy cần biết rõ, anh Ninh đến và lên giường của mình, không phải mình đến nhà của đằng ấy và lên giường của hai người.
Điều ấy đã thuyết phục được tôi, tôi lúng túng và xấu hổ ra khỏi nhà Kỳ.
Từ dưới nhà tôi thấy Trại Ninh quỳ ở kia. Tôi nhớ lại, có lần Kỳ nói, một hôm nó làm tình với bạn trai, anh bạn kia làm nó ngất đi. Lúc ấy chúng tôi nói với nhau, phải chăng vì vụng trộm mà có sự kích thích đặc biệt? Bây giờ tôi cho rằng, người con trai kia chính là Trại Ninh. Nghĩ đến đây, tôi lớn tiếng chửi Trại Ninh.
Tôi đi lung tung ngoài đường, sóng gió trong lòng mãi không thôi. Tôi vừa đi vừa hình dung các cảnh diễm tình của đôi trai gái chó má này. Tôi cứ lắc đầu, cuối cùng ngay tôi cũng cảm thấy bỉ ổi khi cứ hình dung như thế về người khác. Nghĩ đến Trại Ninh mua áo quần, mua đĩa hát cho người con gái khác, tôi cứ run lên. Run lên như thế sẽ rất nguy hiểm. Tôi luôn tin rằng, có lẽ cả đời tôi không bao giờ được yêu mà cảm thấy đau đớn cho mình.
Về đến nhà, thấy Trại Ninh đang ngồi ở cửa, tôi nói: thế nào, anh mất hồn mất luôn cả chìa khóa à?
Trại Ninh ôm tôi vào lòng, hồi lâu sau anh mới nói rất khẽ với tôi một câu: đừng bỏ anh, em nhé!
Anh nói câu này không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn làm tôi xúc động.
Anh ôm chặt, tôi không làm sao cử động nổi.
Anh buông em ra, chúng mình nói chuyện với nhau.
Trại Ninh quỳ trước mặt tôi. Khi tôi vờn mái tóc anh, anh nói: nghe tiếng chân em về là anh muốn em ngay, đừng từ chối anh.
Giây phút cái ấy của anh cho vào trong người tôi, một lần nữa tôi cảm thấy mình không thể không có người con trai này. Ngoài ra, tôi không còn hiểu thế giới này ra sao nữa, mà cũng không muốn hiểu làm gì.
Tôi bắt đầu khóc. Tôi nói, đừng bỏ em anh nhé, em không có gì, chỉ có anh thôi.
Lâu lắm chúng tôi không làm tình với nhau (tôi cứ nghĩ, anh dồn toàn bộ năng lượng cho âm nhạc). Trại Ninh là người con trai lúc nào làm tình cũng cho tôi cảm giác mộng mơ. Những lúc ấy, anh có rất nhiều khuôn mặt, tôi biết đấy là nguyên nhân quan trọng để chúng tôi không rời nhau ra được.
Chúng tôi là thế, vừa cãi nhau xong là vào ngay cuộc âu yếm yêu đương nhanh như chớp. Với tôi, hình như cãi nhau là sự kích thích đặc biệt nỗi thèm khát người con trai này. Sau mỗi lần cãi nhau, chúng tôi lại có một chiêu mới. Trong khi hai xác thịt chạm nhau, tôi luôn ở vào thế bị động, tôi biết bệnh của anh, tôi yêu bệnh của anh và bệnh của tôi. Điều duy nhất mà tôi xác định là phải nghe theo sự sai khiến của trái tim. Có lúc tôi cần được anh làm tổn thương, có lúc tôi cần có cơ hội cứu rỗi anh, sự tiếp xúc với cảm giác xấu hổ để làm tôi vui trong cuộc đời, hình như tôi sống vì thế. Bao giờ tôi cũng xấu hổ vì thế. Tôi không hiểu có ai làm tình như chúng tôi không.
Có thể tôi không có sức chống đỡ, tôi không hiểu cái gọi là cao trào của tôi là ở cơ thể hay ở trí óc. Trước kia tôi không nghĩ đến chuyện này. Từ hôm Kỳ bảo với tôi, cao trào làm cho nó ngất đi, tôi không còn xác định nổi cảm giác cao trào kia nữa. Thật sợ hãi trong mê cung ấy!
Những khi có chuyện, Trại Ninh muốn làm đến chết mới thôi. Mà chúng tôi thì lúc nào cũng có chuyện. Người con trai này rất thành thạo bóc trần cơ thể tôi, anh làm cho cơ thể tôi không ngừng đạt đến giới hạn tối đa, nhưng lại không có cách nào làm tôi hiểu cao trào là gì? Tôi nghĩ, đấy là chuyện lớn, nhưng chưa bao giờ anh nói với tôi về chuyện này.
Chúng tôi bắt đầu uống rượu, lâu lắm rồi chúng tôi không uống rượu. Tôi vừa uống, vừa nói, anh Ninh, giữa chúng mình có vấn đề đấy! Anh nói, đúng, có vấn đề. Tôi hỏi, vấn đề gì? Anh nói, anh cũng không biết nữa. Tối hôm ấy, hai chúng tôi ôm lấy chai rượu, ngồi tán dương các bậc anh hùng của nhạc rock. Anh nói, rock là “không quan hệ”. Tôi nói, rock là chia tay. Chúng tôi nói cười vui vẻ, còn thảo luận thật thoải mái những vấn đề vô cùng kỳ quái như khuyếch tán, lan tràn, thẩm thấu, bành trướng,…
Gần sáng, tôi dậy thu dọn đồ đạc. Trại Ninh như cái bóng, đột ngột xuất hiện sau lưng tôi. Anh ngồi trên nền nhà, ngay sau lưng tôi. Bình minh như làm cho nước da anh thêm trắng, mắt sáng hơn.
Em vẫn đi à?
Hai năm trước, anh ngủ với người hàng xóm của bọn em. Lúc ấy anh làm em cảm thấy cả thế giới không phải là của em, nhưng em vẫn không đi, thậm chí không trách anh, ngược lại còn ôm anh chặt hơn. Không lâu sau, em biết mình đã nhầm, em phải xa anh đồng thời chờ anh tìm lại em. Lần này thì em không còn nhầm nữa.
Trại Ninh lấy cái gạt tàn đập lên đầu. Tôi thấy máu chảy.
Anh đừng trẻ con như thế, hôm nay anh có chết ngay trước mặt em thì em vẫn đi. Cuộc đời anh không bao giờ chung tình với một người. Anh có thể yêu người khác, hoặc là em, vấn đề ở chỗ anh không được lừa dối em, anh đừng coi em như con ngốc. Anh làm em cảm thấy mình thực sự bẩn thỉu, giống như em làm tình với trăm ngàn người khác. Em không chịu nổi cảm giác ấy.
Trại Ninh đuổi theo tôi, lôi tôi lại. Anh đứng tựa cửa, nói: em chờ cho máu trên đầu anh thôi không chảy nữa hãy đi, có được không?
Về cuộc sống của anh, anh là người có năng lực suy nghĩ kém em, cho anh thêm một chút thời gian anh cũng không thể nào thuyết phục nổi em ở lại. Thậm chí, em nghi ngờ, hồi ấy lời anh nói yêu em, có qua đầu óc anh hay không? Anh không thể nói thế, anh không thể như thế được!
Trại Ninh, mười tám tuổi anh đã làm bố rồi, anh bảo mẹ của con anh là một bà chị lớn hơn anh mười tuổi. Bố anh nuôi đứa bé được một năm, sau đấy anh đem trả con, vì xét ra anh không phải bố đứa bé ấy. Năm nay anh đã hai mươi bốn tuổi, mẹ anh ở Nhật, bố anh ở Anh, một mình anh ở Trung Quốc, em không phải là người thân của anh, anh là người em có thể lựa chọn. Chỉ có anh mới có thể chịu trách nhiệm với chính mình, anh phải học được cách trả giá. Câu nói ấy của bố em dạy em.
7.
Tuổi Xuân Tàn Khốc Tuổi Xuân Tàn Khốc - Miên Miên