Chương 5: Cuộc Sống Mới Thực Sự Bắt Đầu. Sân Chim Cà Mau
ôi đã sẵn sàng cho cuộc sống mới. Khi về nhà rồi, tôi nói với Mai Hoa rằng chúng tôi cần phải đi kiếm đồ ăn cho bữa trưa. Mai Hoa nói với tôi rằng:
- Chị Hồng có để lại cho bọn mình một ít rau củ quả và một ít gạo rồi. Trưa nay, tạm thời bọn mình sẽ không phải kiếm ăn nhưng buổi chiều thì mình sẽ đem bán các sản phẩm đan lát của mình. Bán xong, chúng mình sẽ lấy số tiền đó để mà mua đồ ăn. À, nhưng may là chị ấy còn có cả một vườn rau sau nhà. Thế là bọn mình đỡ tốn tiền rau rồi.
Nói đoạn, Mai Hoa dẫn tôi ra vườn. Đúng là nhiều rau thật. Nào thì cải ngồng, su hào, muống, mồng tơi,.. Đặc biệt ở góc vườn còn có một cây xoài cát ngọt lịm. Để tìm được một cây xoài cát ở vùng sông nước này không phải là dễ. Tôi nghe Mai Hoa kể là cây xoài cát này do chị Hồng chiết giống ở tận Hòa Lộc đem trồng. Sau đó, chúng tôi bắt tay ngay vào việc đan lát. Đan xong vài món đồ nhỏ, chúng tôi quyết định đem ra chợ bán những thành quả của mình.
Chúng tôi cần một cái túi để đựng số sản phẩm này. Và thế là tôi đã lấy chiếc cặp cũ của tôi ra. Tôi dốc toàn bộ đồ đạc trong túi ra ngoài, xếp gọn lên tủ. Nhìn thấy cái khăn tay, tôi chợt nhó ra đống tiền quý giá của mình đang được bọc cẩn thận trong đó. Tôi cầm cái khăn đó ra, đưa cho Mai Hoa xem, tự hào khoe về món tiền của mình. Mai Hoa tròn mắt nhìn tôi ngạc nhiên, hỏi tôi:
- Số tiền này, cậu lấy ở đâu ra vậy Huyền Trân?
Tôi kể lại mọi chuyện cho Mai Hoa nghe và bảo Mai Hoa hãy lấy số tiền này để chi cho những thứ cần thiết trong sinh hoạt. Mai Hoa đặt lại số tiền vào tay tôi rồi nắm chặt tay tôi lại, Mai Hoa nói:
- Số tiền này mình không thể nào tiêu được. Bạn đã dành rất nhiều công sức để tiết kiệm nó. Chẳng lẽ, bây giờ mình lại tiêu nó hay sao?
Tôi xúc động, bật khóc vì có một người bạn tốt như Mai Hoa. Hai hàng nước mắt tôi chảy dài. Tuy nhiên, nó chảy không phải vì sự đau buồn của tôi như trước kia mà là một sự cảm động đến từ bạn tôi. Tôi đặt sô tiền vào tay Mai Hoa và nói:
- Không được, Mai Hoa. Cậu đã giúp mình nhiều rồi. Cậu hãy coi như số tiền này là công mình trả cho cậu nha Mai Hoa.
Mai Hoa cũng bật khóc. Dúi số tiền ấy vào tay tôi. Mãi sau một hồi nói chuyện, Mai Hoa mới đồng ý tiêu số tiền ấy nhưng Mai Hoa bảo phải đợi đến khi nào suy nghĩ kĩ mới tiêu. Cuối cùng, chúng tôi cũng đi đến chợ Năm Căn để bán những sản phẩm của mình. Trên đường đi, cảnh đẹp hai bêb bờ hiện ra trước mặt tôi. Thỉnh thoảng, có những chú chim kiếm mồi bay lũ lượt làm tôi lại nhớ đến cái sân chim mà chị Hồng giới thiệu. Có lúc, tôi nhìn xuống mặt nước trong veo thấy những con ba khía. Tôi chợt nảy ra ý tưởng. Tôi bảo Mai Hoa khi ấy vẫn đang mải chèo thuyền thay tôi trong lúc tôi nghỉ ngơi:
- Mai Hoa, cậu có nhớ chị Hồng bảo bọn mình gì không? Ba khía là đặc sản Năm Căn đấy. Bọn mình sẽ bắt chúng và đem bán đi. Rồi bọn mình sẽ kiếm được bội tiền.
- Ý tưởng này hay đấy, Huyền Trân. Nhưng bọn mình sẽ bắt chúng vào sáng mai. Còn bây giờ chúng ta đi thôi.
Tôi và Mai Hoa thay phiên nhau chèo thuyền đến tận chợ Năm Căn. Đến nơi rồi. Trước mặt chúng tôi là đủ các loại tàu, ghe, thuyền lớn nhỏ khác nhau. Thuyền mẹ bán những vật dụng lớn. Thuyền con bán những sản phẩm nhỏ. Có những người đi mua lại đi đò sang. Không khí vô cùng tấp nập và náo nhiệt. Ở đây, người từ các vùng miền kéo đến. Người Chà Châu Giang thì bán vải, những cụ già người
Cam - pu - chia bán rượu, những cô con gái Hoa kiều bán hàng rất cởi mở hay chính những người dân Năm Căn bán những chú ba khía, những con cá, lươn. Đặc biệt là thịt chim. Con nào con nấy béo na béo núc nướng vàng giòn. Còn chúng tôi, tôi và Mai Hoa chỉ có một con thuyền nhỏ bé mang những đồ đan lát đi bán. Giữa dòng người tấp nập, chúng tôi chen vào đấy. Vừa mới vào địa phận của chợ nổi Năm Căn, đã rất nhiều bà mẹ dẫn con đến bu kín chúng tôi bởi những con bật đan bằng tre lạ mắt. Hay những chiếc rổ rá đan bằng tre được thêu hình lên thì tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng chúng tôi đã nhanh chóng bán hết mặt hàng của chúng tôi và thu được khá là nhiều tiền. Một hào hào…hai hào… năm hào…một đồng…một đồng một hào. Tôi và Mai Hoa thu tổng được một đồng một hào. Với số tiền này, chúng tôi tiến nhanh ra cửa hàng mua gạo.
Cô bán hàng là người vùng Năm Căn. Cô nói năng nhỏ nhẹ, dễ gần. Chắc đây là đặc điểm của người dân Cà Mau đã
thu hút được nhiều khách đến vùng sông nước ngập mặn này. Khi thấy tôi và Mai Hoa đi vào cửa hàng của cô, cô đã khen chúng tôi:
- Chà! Hai cháu ngoan quá! Biết đi mua đồ về cho ba mẹ nữa kia à. Nhưng mà các cháu là con nhà ai thế, cô chưa từng thấy hai cháu ở nơi này.
Tôi và Mai Hoa ngước nhìn nhau. Trong sự buồn bã, tôi và Mai Hoa đã kể lại mọi chuyện cho cô bán hàng nghe. Dường như cô cũng cảm thươ cho chúng tôi nên cô đã cho chúng tôi thêm một ít gạo và nói rằng:
- Tội nghiệp cháu bé. Còn nhỏ mà đã phải khổ sở thế này. Tên cô là Thành Thị Anh. Sau này, có việc gì cần giúp thì cứ đến đây tìm cô. À, đúng rồi. Các cháu đến đây đã đổi tên họ của mình chưa?
- Dạ, chưa ạ. - Tôi và Mai Hoa trả lời cô Anh.
- Vậy thì để không bị phát hiện, các cháu nên đổi tên đi. Để nhỡ ai có đến đây tìm các cháu thì dân nơi đây cũng nói là không có đứa trẻ đó ở đây thì các cháu sẽ an toàn. - Cô Anh mách kế cho chúng tôi.
Sau đó, chúng tôi đã chào cô Anh và trở về nhà với niềm vui sướng tràn trề. Lần đầu tiên chúng tôi mua được gạo nuôi sống mình với chính số tiền mà mình làm ra. Và đương nhiên khi trở về nhà, chúng tôi cũng nên sửa lại cái tên chứ. Chà! Bây giờ về nhà rồi. Đặt tên gì mới khổ. Tôi và Mai Hoa phải thích một cái tên đẹp cơ. Tre con mà, lúc được tự đặt tên thì ai chả thích. Sau một hồi lâu, tôi bỗng nhớ lại cái tên khắc ở mặt sau sợi dây chuyền tôi từng đeo và tôi đã quyết định lấy cái tên đó làm tên mình: “Ngọc Hân”. Mai Hoa sau một hồi suy nghĩ đã đặt một cái tên gần giống tôi là Ngọc Khoa. Nó bảo tôi:
- Bạn với mình đặt tên như thể chị em thế này, thì từ nay tên này sẽ chứng minh cho tình bạn của chúng ta, sẽ không bao giờ giờ chia lìa, xa cách. Có dỗi hờn cũng chỉ được một, hai ngày là phải nguôi. Trừ trường hợp nặng thì ba đến bốn ngày thôi nhé!
Tôi ôm Ngọc Khoa và nói trong sự xúc động nghẹn ngào:
- Ừ. Sẽ vậy mà. Sẽ mãi là như vậy.
Tối đó, chúng tôi đã hạnh phúc có bữa cơm vui vẻ cùng nhau. Sau bữa tối, tôi khoe Khoa về những bức tranh của tôi, đặc biệt là mẹ của tôi. Và cũng nhờ sự lần này, tôi đã được gặp lại những người thân thật sự. Còn chi tiết chuyện này thì mời bạn đọc đọc tiếp diễn biến truyện. Khi tôi tôi đưa bức tranh đấy cho Ngọc Khoa xem, bạn đã trầm trồ ngạc nhiên:
- Ngọc Hân, ba mẹ cho bạn đi đâu mà bạn lại có thể nhờ họa sĩ vẽ bức tranh này vậy?
- Đừng đùa mình chứ, Ngọc Khoa. Những bức tranh này là do mình vẽ mà. Bạn đúng là suốt ngày thích trêu ghẹo người khác đó. - Tôi tưởng chừng đó chỉ là sự đùa vui của Ngọc Khoa.
- Không. Ngọc Hân. Mình thừa nhận là mình thích đùa nhưng đây là sự thật. Tranh bạn vẽ thật sự đẹp lắm! Hay bạn vẽ tranh đem bán thử xem sao?
- Bạn nói thật chứ, Khoa? Đừng đùa mình nhá!
- Mình thề là mình nói thật mà Hân. Cậu cứ thử vẽ tranh bán xem.
- Thôi được. Để mình vẽ. Mình sẽ vẽ cô bạn xinh gái của
mình vào tờ giấy này. - Vừa nói, tôi vừa chỉ vào tờ giấy A4 trắng tinh tươm tôi còn dư lại.
Sau một hồi nói chuyện đâu, tôi và Ngọc Khoa đã đi ngủ. Chúng tôi ngủ sớm lắm! Chắc bây giờ chắc mới tầm tám giờ tối thôi. Nhưng nếu không ngủ thì chúng tôi chẳng biết phải làm gì. Ở đây chúng tôi làm gì có điện. Đến cả ngọn đèn hoa kì chúng tôi còn không có mà xài nữa kia. Tôi và Khoa đang phải cố gắng tiết kiệm để mua được một cây đèn hoa kì nữa mà. Mà kể cả có đèn rồi chúng tôi cũng chẳng dám dùng nhiều vì sau đó còn phải mua diêm thắp đèn nữa. Rồi tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Đây là đêm ngủ đầu tiên của tôi từ ngôi nhà mới.
Ò ó o … Tiếng gà gáy vang dội. Tôi liếc ra ngoài cửa. Một chú gà trống đang đứng oai vệ trên đống rơm khô vàng sậm. Tôi tỉnh hẳn giấc ngủ. Tôi ngồi dậy, lay lay Ngọc Khoa dậy. Khoa cũng tỉnh hẳn giấc ngủ giống tôi. Tôi rủ Ngọc Khoa ra sân tập thể dục. Ban đầu, nó vẫn còn gật gù buồn ngủ, chưa muốn đi. Tôi phải kêu mãi, nó mới chịu dậy và đồng ý tập thể dục cùng tôi. Tôi bước ra khỏi giường và ra khỏi cổng nhà. Khoa đi ngay phía sau tôi nhưng trông vẫn mệt mỏi lắm. Tôi lợi dụng thời cơ, trêu nó một câu:
- Này, Khoa, cậu mới đổi tên mới vẫn thích đổi tên à? Hay mình đổi tên cho cậu là Ngọc Lazy nhé!
Tuy chúng tôi không được học nhiều nhưng cũng biết một chút vốn từ English (Tiếng Anh). Ngọc Khoa đã tỉnh hẳn rồi và nó cũng dịch ra câu tôi vừa nói:
- Ngọc Lười. Tên này cũng có vả đẹp đấy, Ngọc Hân à. Mình cũng xin tặng bạn một tên: “Hân Talkative”. Có hay không nhỉ?
- Tên đó cũng rất hay. Hân “Lắm Mồm”. Công nhận là tên hay. Nhưng mà tên cậu vẫn hay hơn. - Tôi chợt nảy ra ý tưởng:
- Từ bây giờ đó sẽ là biệt danh của chúng ta nhé.
- Đồng ý. Ta đi tập thể dục thôi. - Ngọc Khoa trở nên phấn khởi hơn hẳn trước.
Và thế là cuối cùng, chúng tôi đã bắt đầu tập bài tập thể dục. Dù là tập thể dục cũng không ngăn được tôi ngắm cảnh vật xung quanh. Tôi rất thích vẽ. Tất cả những cảnh tôi thấy đều từng được tôi đưa vào tranh. Và lần này cũng vậy. Tôi ngắm bầu trời trong vắt với những đám mây bồng bềnh trôi theo đàn nhưng không chịu xếp hàng ngay ngắn theo đội hình, đội ngũ mà mỗi đứa đứng một mình một cột, một hàng riêng. Trên các cành cây, vòm lá, tiếng chim hót líu lo vang lanh lảnh, hòa quyện giữa không trung. Những hạt sương long lanh tựa những hạt ngọc là món quà thiên nhiên ban tặng trải trên các phiến lá vàng. Xung quanh nhà tôi, hoa ban nở trắng tỏa hương thơm ngát. Ôi, khung cảnh đẹp quá! Tôi quyết định sẽ vẽ cảnh này vào bức tranh đầu tiên của tôi ở vùng Năm Căn này. Chỉ mươi phút sau, chúng tôi đã kết thúc bài tập thể dục. Tập thể dục xong, đúng thật là khỏe khoắn. “Chắc một phần cũng là nhờ không khí trong lành và cảnh đẹp nơi đây”. - Tôi tự nhủ.
Tôi và Khoa đi nấu bữa sáng. Bữa sáng của chúng tôi hết sức đơn giản. Rau salad chấm tương cà chua, chỉ vậy thôi. Tiền chúng tôi kiếm được khá bội thu. Hôm qua, chúng tôi thu những được hai đồng nhưng vẫn phải ăn tiêu dè xẻn lắm. Vì hôm nay ta giàu, chưa chắc mai ta đã không nghèo. Hơn nữa, tôi cũng muốn để tiền mua một con gà mái và một con
gà trống nữa. Hôm nay, theo kế hoạch, chúng tôi sẽ chẳng đan lát gì mà sẽ đi bắt những con ba khía. Tôi hỏi những người hàng xóm, họ bảo đến vùng sông ở sân chim có rất nhiều ba khía. Và thế là chúng tôi đã có một chuyến đi bắt ba khía thú vị. Vừa là một địa điểm vui chơi, vừa là nơi bắt ba khía tốt cho bữa trưa của chúng tôi và để chúng tôi đem bán. Một lần nữa, chúng tôi lại lênh đênh trên dòng nước để đến sân chim nổi tiếng ở Cà Mau.
Chừng một tiếng sau, chúng tôi đã đến nơi. Mới đến, trước mặt chúng tôi là cả một bầy chim đậu trắng khắp một mảnh sân rộng. Con điêng điểng có cặp môi trề ra, mặt trông cứ vênh vênh, nhìn thoạt trông tướng nó nhỏ thó và đôi mắt chân thật của nó nhìn lâu trông cũng thật là dễ quý, dễ mến. Chú bồ nông lại khác hẳn. Chú có chiếc mỏ dài, bộ lông trắng và đôi chân hồng hồng nhạt. Hay là những anh diệc xám dáng cao lớn. Anh mặc trên mình chiếc áo màu xám tro, ở gáy có lông dài, trước cổ có vân đen và trắng. Ôi! Nhiều chim quá! Mới có ba loài thôi mà số con đã lên đến mấy trăm con. Ở đây, hầu như loài nào chưa thấy bao giờ thì tới đây là thấy hết. Và dù mải ngắm chim, chúng tôi cũng không quên nhiệm vụ của mình là bắt những chú ba khía. Tôi và Khoa mỗi người cầm một cái lưới, nhịp nhàng ném xuống kênh rồi lại kéo lên. Mới vậy mà đã có vài con ba khía lọt vào lưới rồi. Tôi nhận ra. Phải rồi, đây là địa phận của rừng U Minh, rừng U Minh vốn lắm ba khía mà. Chỉ chốc lát, chúng tôi đã đầy một thùng ba khía. Tôi cầm một con ba khía kên xem thử. Trông con ba khía giống hệt một con cua, chỉ có phần càng là to hơn. Tôi đã ngắm nghĩa kĩ được con cua này, nó sẽ là mẫu vẽ của tôi.
Hôm đó, vì đã hoàn thành công việc, chúng tôi quyết định
ở lại sân chim chơi. Nhưng ai nào dám vào trong đâu. Đây là đất đã có chủ rồi. Kể cả người săn bắn cũng phải đợi lúc chúng bay ra khỏi đó mới dám săn bắt. Chúng tôi chỉ chơi ở chỗ hàng ráo ngăn ven bờ và đất. Ở đây, tôi và Ngọc Khoa đã gặp được một bà bán giấy. Chỉ với một hào, chúng tôi đã mua được một số giấy không phải là ít. Từ giờ đến mười giờ trưa còn tận hai canh nữa nên tôi và Khoa đã ngồi vẽ chim tại đây. Khoa vẽ cũng đẹp lắm! Không thua kém gì tôi. Nên chỉ trong hai canh, mỗi đứa chúng tôi đã vẽ xong mười lăm bức tranh và đi về nhà. Chúng tôi chưa về nhà ngay mà còn tranh thủ đi lên chợ Năm Căn bán và tranh thủ hỏi cách nấu ba khía. Đến nơi cũng đã mười một giờ, mọi hoạt động diễn ra tấp nập. Mọi người vừa đi làm về đã ghé luôn vào đây mua đồ. Về phần chúng tôi, chúng tôi bán những con ba khía. Ngoài ra, theo lời Ngọc Khoa, tôi đã lấy một cây tre nhỏ, buộc vào thuyền, treo lên thử bán. Nào tôi có ngờ, tranh của tôi được nhiều người yêu thích đến vậy. Có những bức người ta mua về treo. Có những bức người ta lại mua đem về làm mẫu in để thêu theo đường vẽ ấy. Ngọc Khoa lại có tài bán hàng giỏi lắm. Mới có một tiếng đồng hồ, thùng ba khía đã chỉ còn ba, bốn con. Khoa đã thu được tổng cộng ba đồng. Còn tôi, tôi cũng giống Khoa, tôi cũng thu được ba đồng. Và thế là, chúng tôi tiến nhanh đến cửa hàng cô Thị Anh hỏi cách nấu ba khía. Cô vui lòng hướng dẫn chúng tôi cách nấu ba khía. Chỉ trong một thời gian ngắn, chúng tôi đã có những sản phẩm riêng của mình. Tạm biệt cô Anh, chúng tôi trở về nhà và có một bữa trưa khá ngon lành chỉ với cơm và ba khía. Ngon hết sảy. Ăn xong, chúng tôi thu dọn mâm bắt và tính tổng số tiền đã tiết kiệm được, kể cả tiền của tôi. Sáu đồng với ba đồng là chín đồng. Chín đồng với ba đồng là mười hai đồng.
Tuổi Thơ Cay Đắng Tuổi Thơ Cay Đắng - Nguyễn Thùy Dương Tuổi Thơ Cay Đắng