Tuổi Mười Ba epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5
hưng con Hà không ra ngã tư Môi. Bố nó bảo nó về thăm bà nội ở Vũ Tiên. Nhà con Hà vắng ngắt. Chỉ còn ông xếp nhà thương. Và ông xếp, ngày hai bữa, qua nhà Hải ăn cơm. Tối, ông xếp nhà thương ở lại đánh chắn. Có đêm ngủ lại nhà Hải luôn. Thằng Bảo thấy con Hà ngồi trên xe ngựa với mẹ nó ra ngã tư Môi. Nó không để ý thằng em con Hà. Con Hà về thăm bà nội, Hải buồn lắm. Nó đã buồn lắm. Buồn từ hôm Hà giận nó cơ. Bây giờ, Hải buồn ghê lắm. Hải chả thiết làm gì. Nghỉ học những mười ngày. Còn bốn hôm nữa mới đi học. Giá được đi học ngay thì cũng đỡ buồn. Hải thấy nhớ con Hà tệ. Ước gì Hà không về quê nội, Hải sẽ chạy sang nhà nó nói ầm lên rằng Hà lên mười hai chứ không phải lên mười.
- Hải ơi!
- Ơi...
- Mày làm gì đấy?
- Chả làm gì cả.
- Đi chơi sóc đĩa không?
Hải đang buồn, chạy ra cổng, theo Bảo đi chơi sóc đĩa. Chỗ chơi sóc đĩa ở gần cổng trường. Bọn trẻ con đã bu kín quanh sòng sóc đĩa. Nhà cái là thằng Nghiêm. Những đống vỏ hến trước mặt mỗi thằng nhóc, cao lêu nghêu. Bao nhiêu vỏ hến ở các đống rác phố huyện, được bọn trẻ con lượm bằng hết, đem ra ao rửa sạch và khuân tới... đánh bạc thay tiền.
Nhà cái dùng bốn đồng đồng trinh, tô vôi trắng lên mặt có chữ làm mặt ngửa. Bốn đồng trinh đựng trong cái đĩa sành và đậy kín bằng cái bát đàn.
Nghiêm nhấc cái đĩa lên, lắc lia lịa một lúc. Rồi nó đặt xuống đất.
- Đánh đi!
Huy bàn:
- Ba lần lẻ rồi, lần này chắc phải chẵn. Ông đánh chẵn.
Huy đẩy cả đống tiền vỏ hết của mình vào cửa chẵn.
Nghiêm hỏi:
- Bao nhiêu đấy?
Huy hách dịch:
- Hai trăm!
Mỗi cái vỏ hến được bọn trẻ coi như một đồng bạc. Hai trăm to lắm. Huy cười:
- Bán năm mẫu ruộng rồi đấy.
Bảo vỗ tay đét một cái vào đùi:
- Còn mấy mẫu nữa?
- Còn cái đồn điền lá han.
- Có mang văn tự theo không?
- Có đây.
Huy móc túi lôi ra một bức tranh màu cắt ở báo. Nó nói:
- Năm trăm đấy, thằng nào mua thì đếm tiền đi.
Năm trăm bạc một cái đồn điền lá han, kể ra cũng chả đắt. Song, lúc này tại sòng bạc, không đứa nào muốn bỏ tiền ra tậu. Thằng Dụ nháy mắt:
- Đợi tao canh này, tao mua năm trăm hai. Mà văn tự vẽ hình gì?
- Hình ông Tây lái xe ô-tô đít vịt. Xe đẹp hơn xe của quan huyện.
Nhà cái càu nhàu:
- Đánh đi, ở đấy mà ô-tô với bình bịch.
Dụ khoái hình vẽ ô-tô lắm. Nó chìa ngón tay trỏ:
- Ngoéo tay liền, hễ mày thua, bán cho tao nhé, Huy nhé!
Nghiêm cáu sườn mím môi:
- Có đánh không?
Bọn trẻ nhao nhao:
- Chẵn năm mươi đồng.
- Thêm trăm nữa.
- Ông đánh lẻ bảy chục.
- Tao lẻ trăm rưởi.
Nhà cái chờ cho nhà con đặt tiền. Một lúc, không thằng nào vất thêm vỏ hến vào, nhà cái tính nhẩm và nói:
- Chẵn thừa một trăm ba chục.
Bọn nhà con giục:
- Mở bát đi chứ!
Nhà cái vênh mặt:
- Gượm đã nào.
Rồi gạ:
- Có thằng nào mua không? Tao bán chẵn một trăm đó. Lẻ thì ăn hết trăm ba, chẵn ông giam giùm ba chục. Bán chẵn!
Đám sóc đĩa vỏ hến say sưa và quan trọng như đám sóc đĩa người lớn đánh bằng tiền. Ba ngày Tết, cờ bạc được phép quan huyện cho chơi công khai ngoài hè phố. Bọn trẻ con đi xem và tập đánh.
- Bán chẵn!
Bảo hích Hải:
- Mày có cái "văn tự" nhà, đất nào không?
Hải nói:
- Có mỗi cái kẹo bạc hà.
Bảo gạ:
- Mở bát đi mày, cái kẹo bạc hà là thừa trăm bạc rồi.
Con nhà Nghiêm rao lớn:
- Bán chẵn một trăm. Đứa nào mua không?
Nhà cái khôn ra trò. Nó tin chắc lần này thế nào cũng chẵn. Ba lần lẻ rồi thì lần này phải ra chẵn. Bọn trẻ đánh chẵn to hơn đánh lẻ. Nghiêm ta muốn bán chẵn để đỡ bị giam vỏ hến.
- Bán chẵn!
Hải thò tay, sờ cái trôn bát:
- Đắt rồi.
Nghiêm hỏi:
- Vỏ hến của mày đâu?
Hải chìa cái kẹo bạc hà ra. Cái kẹo tròn như hình quả cầu, màu xanh, bọc giấy bóng và cắm vào cái que. Cầm cái que mà mút kẹo thì tuyệt cú mèo. Hải hất đầu:
- Kẹo quả cầu bạc hà mấy trăm?
Nghiêm đáp:
- Năm trăm.
Nó nhìn cái kẹo, nuốt nước bọt ừng ực. Nghiêm muốn mua cái kẹo quá thể. Nó vờ giục Chí:
- Đánh chẵn thêm ba trăm nữa đi mày, không sấp hai đem đầu ông đi mà chặt.
Hễ Chí đánh chẵn mà được, Nghiêm sẽ giam tiền vỏ hến cho bọn được. Và nó lấy cái kẹo quả cầu. Chí hăm hở, dồn đống vỏ hến của mình vào cửa chẵn:
- Đánh chẵn hết, ba trăm rưỡi đấy.
Nghiêm rao:
- Chẵn thừa bốn trăm tám. Bán chẵn!
Hải vất cái kẹo bạc hà trên đống vỏ hến:
- Đắt rồi.
Nghiêm hất tay:
- Mở bát đi!
Hải nhón năm đầu ngón tay vào trôn bát, nhấc cái bát khỏi cái đĩa. Bảo reo lớn:
- Sấp ba.
Nghiêm vò đầu:
- Lại còn lẻ thêm lần nữa.
Hải nhặt kẹo đút vào túi. Nó vơ đống vỏ hến về phía mình, giam cho mấy thằng đánh lẻ. Còn nó được hết. Hải liếm mép:
- Ông sẽ mở bát nữa.
Con nhà Huy nóng tai:
- Tét rồi, thằng nào mua đồn điền lá han của tao không?
Dụ chìa tay:
- Tao, tao mua.
- Năm trăm.
- Ba trăm đi.
Huy giơ khuỷu tay:
- Này này, lúc nãy ngoéo tay ra sao?
Dụ cười:
- Ông quên rồi.
Huy gạ:
- Thôi, bốn trăm rưỡi.
Dụ lắc đầu:
- Ba trăm.
Nghiêm đã sóc tiền. Bốn đồng trinh nghe rền, vui tai lạ. Huy ham đánh, rút "văn tự" vẽ ông Tây đi xe ô-tô đít vịt ra:
- Rẻ quá.
Đám bạc sát phạt... vỏ hến nhau thật tình. Hải quên nhớ Hà. Nhưng đến lúc đống vỏ hến của nó cao ngất, Hải đâm ra chán. Nó đứng dậy:
- Tao nghỉ chơi.
Bọn trẻ con cũng bắt đầu chán sóc đĩa. Vỏ hến trở thành vô nghĩa. Chẳng đứa nào thiết đem về. Chúng nó đá tung rồi hỏi nhau:
- Mày thua bao nhiêu?
Và trả lời:
- Ông mất năm mẫu ruộng. Ông mất cái đồn điền lá han. Ông mất con bò cái...
Hải muốn rủ Bảo vào chùa. Nó thích ngồi phệt dưới cổng chùa, nói chuyện "tẩn" con gái với Bảo. Lại nhớ Hà rồi. Chẳng biết, ở quê nội, Hà có chớp mắt không? Hà có biết Hải đang nhớ Hà, đang mong Hà và buồn ghê ghê lắm không?
- Bảo ơi!
- Ơi...
- Tao với mày vào chợ Lầy xem đánh trung bình tiên nhé!
- Thôi.
Hai đứa tách khỏi đám trẻ, đi riêng rẽ.
- Mày có nhớ con Nhi rỗ bao giờ không hở, Bảo.
Bảo tủm tỉm cười:
- Hễ tao thấy cái tổ ong là tao nhớ con Nhi rỗ, mày ạ!
Hải không thích cười lúc này. Nó hỏi Bảo:
- Tại sao lại nhớ, mày nhỉ?
Bảo vỗ bụng:
- Tại đói đấy. Ăn cơm no, nằm kềnh ra ngủ, chả nhớ gì hết.
- Tao đang nhớ.
- Về chén bát cơm nguội với nước dưa mày sẽ hết nhớ.
- Tao không đói.
- Thế chắc mày bị giun đùa. Mày nhớ ai?
Hải sợ Bảo chê mình. Nó nói lảng:
- Ở, tao bị giun đùa. Tao về đây.
Hải ù té chạy. Bảo ngơ ngác chẳng hiểu con nhà Hải làm sao mà từ Tết đến giờ rắc rối tệ. Bảo không biết Hải đang buồn, đang nhớ Hà ghê ghê lắm.
Tuổi Mười Ba Tuổi Mười Ba - Duyên Anh Tuổi Mười Ba