Sẽ Ổn Thôi!!
ớ luôn động viên chính mình "Ừ! Sẽ ổn thôi" Chỉ cần cố thêm chút nữa. Rồi quãng thời gian tồi tệ này sẽ kết thúc thôi.
Nhưng điều tồi tệ hết lần này lần khác kéo đến, đến mức tớ muốn vứt bỏ đi tất cả sự cố gắng bấy lâu."
__________________________
Đôi lúc tớ lại không biết trút nỗi lòng với ai vào lúc một giờ sáng. Đó là khoảng thời gian đủ để tớ cảm thấy mình ngẹt thở và tha thiết có ai đó có thể đơn giản là nghe tớ lảm nhảm tới cỡ nào. Tớ cứ như một con rối cho người ta giật, như một con ngốc cho người ta xem, như một kẻ tầm thường và chẳng bình thường tẹo nào. Tớ đau như điên nhưng lại cố tỏ ra mình ngầu lắm. Ừa, ngầu lắm.
"-Ấy đã bao giờ muốn biến mất chưa?
-..Luôn luôn."
Có cái gì đó mạnh mẽ lại mỏng manh trong lòng tớ. Dòng chảy cảm xúc không mấy dễ chịu này cứ đeo theo tớ dai dẳng. Tớ nhớ cách đây 6,7 tháng. Tớ lúc ấy chính là mỗi ngày tan học về sẽ lại trùm chăn khóc. Ngồi học khóc. Ngồi ăn cũng khóc. Cắm mặt khóc. Khóc chết đi sống lại. Đó là lần đầu tiên tớ bắt đầu tiếp diễn chuỗi ngày tồi tệ thầm lặng của mình.
Tớ ngày càng có khoảng cách với những người tớ nhất mực yêu thương. Cậu biết không, thật ra tớ cũng khó chịu chính tớ vô cùng. Nhưng tớ thật sự không biết làm sao cả. Thiệt là không biết phải làm sao.
Có những đêm, đầu óc tớ vang lên những âm thanh lạ lẫm của ai đó. Ban đầu là của con trai, sau đó của con gái. Tớ lúc ấy đã giật mình mở mắt. Có điều gì đó khiến tớ dần tin rằng quả thật tớ bị gì đó rồi. Và cũng như nhiều lần khác, tớ lại không biết làm gì cả.
Ngày hôm nay không đến nỗi nào. Nhưng vẫn không phải là tốt đẹp. Cậu nói xem, liệu tớ có thể bước đi nổi tới đích không?
Chắc hẳn là không đâu. Tớ thật sự ghét chính tớ. Quá xấu xa, quá hèn nhát.
[20180420]
Trưởng Thành Sẽ Như Thế Nào Trưởng Thành Sẽ Như Thế Nào - Mốc Trưởng Thành Sẽ Như Thế Nào