Trên Đường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
[4]
huyến đi nhờ xe tuyệt vời nhất đời tôi sắp sửa bắt đầu: một xe tải, đằng sau là thùng xe không nóc với sáu, bảy chú uể oải nằm ngổn ngang. Lái xe là hai nông dân trẻ tóc vàng của vùng Minnesota: họ nhặt hết mọi tâm hồn tìm thấy trên đường cho lên xe - hai anh nhà quê tươi tỉnh nhất, vui vẻ nhất, đẹp trai nhất có thể gặp được. Cả hai đều mặc áo sơ mi bằng vải bông, ngoài là bộ áo liền quần; bàn tay vững chắc, đứng đắn, luôn niềm nở mỉm cười chào hỏi tất cả những ai đi ngang qua. Tôi chạy đến, “Còn chỗ không?” Họ nói, “Tất nhiên, lên đi, còn chỗ cho tất cả mọi người.”
Tôi chưa kịp trèo lên sàn xe thì nó đã gầm lên và lăn bánh. Tôi lảo đảo, một chú nắm lấy cổ tay tôi và tôi ngồi xuống. Ai đó chuyền qua một chai còn thừa ít rượu. Tôi làm một ngụm to giữa bầu không khí hoang dã, trữ tình, mờ ảo của vùng Nebraska. “Nhanh nữa lên nào!” một thằng nhóc đội mũ bóng chày sủa to. Ngay lập tức xe tải vọt tới bảy mươi dặm/giờ, vượt lên mọi xe khác trên đường. “Bọn tôi đã ở trên cái xe khốn kiếp này suốt từ Des Moines đến giờ. Mấy gã này không bao giờ chịu dừng lại. Thỉnh thoảng phải gào lên để được xuống đái một nhát, nếu không thì cứ tè ngay tại chỗ. Anh bạn, cứ việc mà bám cho thật chặt.”
Tôi nhìn đám hành khách. Có hai tay nông dân trẻ người Bắc Dakota đội mũ bóng chày màu đỏ - loại mũ tiêu biểu của nông dân Bắc Dakota. Họ đi gặt thuê, ông bà già họ cho phép họ thăm dò đường đất suốt vụ hè. Có hai chú đến từ thành phố Colombus bang Ohio, là cầu thủ bóng đá trường trung học, mồm nhai kẹo cao su, nháy mắt, hát trong gió, và khoe rằng sẽ dùng cả mùa hè này để đi vòng quanh nước Mỹ bằng cách vẫy xe đi nhờ. “Chúng tôi đi Los Angeles,” hai chú sủa to.
“Các ông đến đây làm gì?”
“Giời, đâu có biết. Biết mà làm quái gì.”
Có cả một gã cao, gầy, vẻ nham hiểm. “Anh quê đâu?” tôi hỏi. Tôi nằm cạnh hắn trên sàn xe, không thể ngồi được vì xóc khủng khiếp, xe đâu có thành. Hắn chậm chạp quay đầu về phía tôi, mở mồm ra và nói, “Mon-ta-na.”
Cuối cùng là Mississippi Gene và gánh nặng của hắn. Gene là một gã bụi đời nhỏ thó, từng leo lên toa tàu hàng đi khắp nước. Hắn chừng ba mươi nhưng khá đẹp mã nên khó mà đoán chính xác hắn bao nhiêu tuổi. Gene ngồi phệt xuống sàn, chân xếp bằng, mắt chìm vào phong cảnh, chẳng nói chẳng rằng suốt chặng đường dài. Một lúc lâu sau hắn mới quay sang phía tôi và hỏi, “Còn chú, chú đi đâu?”
Tôi nói Denver.
“Ở đấy anh có một đứa em gái nhiều năm rồi chưa gặp.” Giọng hắn trầm bổng và chậm. Đây là một thằng cha kiên nhẫn. Đệ tử của hắn là một thằng tóc vàng mười sáu tuổi, cũng ăn mặc theo kiểu bụi phủi; tức là quần áo cả hai đều cũ rách, đều lem nhem bụi đất do lê la trên tàu và những đêm ngủ ngay dưới đất. Thằng tóc vàng cũng chẳng nói năng gì, gã như đang lẩn tránh điều gì đó, và cái cách hắn hay nhìn thẳng ra phía trước và liếm môi liên tục chỉ ra rằng hắn đang lẩn tránh pháp luật. Slim, kẻ đến từ Montana, thỉnh thoảng giễu cợt hai gã này và mỉm cười đầy ẩn ý. Còn họ thì không để ý đến gã. Tôi phát sợ cái nụ cười ngớ ngẩn của gã khi gã ngoác miệng gí vào mặt mình rồi cứ để nguyên thế như một thằng điên.
“Chú có tiền không?” gã hỏi tôi.
“Hầu như sạch túi rồi, có lẽ chỉ vừa đủ để làm một chầu whisky trước khi đến Denver. Còn anh?”
“Anh biết là sẽ kiếm được ở đâu.”
“Ở đâu?”
“Đâu mà chẳng được. Người ta luôn có thể lấy được ở một kẻ nào đó, trong một phố nhỏ, đúng không?”
“Ừm, em nghĩ là anh thì có thể.”
“Nếu thực sự cần vài lít thì anh cũng dám lắm. Giờ anh phải đến Montana để thăm ông già. Anh sẽ xuống xe ở Cheyenne và tìm phương tiện khác đi tiếp. Còn bọn điên kia sẽ đi Los Angeles.”
“Làm thẳng một lèo à?”
“Thẳng một lèo, nếu chú cũng muốn đi LA thì đúng chỗ rồi đấy.”
Thế này thì phải nghĩ đã; sẽ được xả hơi suốt một đêm qua vùng Nebraska, qua Wyoming, qua sa mạc Utah vào buổi sáng, và rất có thể đến chiều sẽ qua cả sa mạc Nevada rồi tới Los Angeles vào một thời gian xác định được. Ý nghĩ này làm tôi suýt nữa thay đổi chương trình. Nhưng tôi phải đến Denver. Tôi cũng phải xuống xe ở Cheyenne và vẫy xe đi tiếp chín mươi dặm nữa về phía Nam để đến Denver.
Tôi lấy làm bằng lòng khi thấy hai tay nông dân vùng Minnesota, chủ nhân cái xe tải quyết định dừng lại ở Bắc Platte để dùng bữa; tôi muốn ngắm kỹ họ. Họ chui ở cabin lái ra và mỉm cười với bọn tôi. “Đến giờ đi tè!” một tay nói. “Và đánh chén!” tay thứ hai tiếp lời. Nhưng họ là hai người duy nhất có tiền để mua đồ ăn. Chúng tôi lếch thếch theo họ vào một quán ăn do một đám phụ nữ quản lý, gặm hamburger với cà phê trong khi hai tay kia ngốn ngấu những đĩa thức ăn kếch xù, hệt như vừa được về nhà mẹ đẻ. Họ là hai anh em ruột, đang chở máy nông nghiệp từ Los Angeles đến Minnesota và cũng kiếm khá bộn. Chuyến về xe rỗng, thế là họ cho mọi người đi nhờ xe. Họ đã đi đi về về được năm chuyến. Vớ bẫm nên nhìn gì cũng thấy khoái. Họ không ngừng cười mỉm. Tôi định nói chuyện với họ - một ý đồ ngu xuẩn kiểu như muốn bày tỏ tình bằng hữu với hai thuyền trưởng của mình - nhưng họ chỉ trả lời bằng những nụ cười sáng chói, phô ra hàm răng trắng muốt của những kẻ được nuôi dưỡng bằng ngô.
Mọi người đều theo họ vào quán ăn, trừ hai kẻ lang thang là Gene và thằng nhóc tóc vàng. Khi chúng tôi quay về xe, họ vẫn ngồi nguyên trong đó, trơ trọi, ỉu xìu. Đêm bắt đầu xuống. Hai tay lái xe dừng lại hút thuốc. Tôi tranh thủ đi mua một chai whisky để được ấm bụng mà chống lại những cơn gió lạnh ban đêm. Họ mỉm cười khi tôi nói ý định ấy ra. “Thế thì nhanh chân lên.”
“Hai anh cũng nên làm một ngụm,” tôi nói để họ yên tâm.
“Ồ không, bọn này không uống rượu bao giờ cả, đi nhanh lên.”
Montana Slim và hai thằng học sinh phổ thông cùng tôi lang thang khắp các dãy phố vùng Bắc Platte cho đến khi tìm được một cửa hàng bán whisky. Mọi người góp tiền lại và tôi mua luôn một lít. Nhiều gã to con trông gớm ghiếc cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi sau những tấm biển quảng cáo khổng lồ kín mặt tiền các tòa nhà ống vuông chằn chặn dọc con phố chính. Bên ngoài mỗi con phố buồn bã là cảnh bát ngát của miền đồng bằng lớn. Tôi cảm thấy không khí ở Bắc Platte hơi khác lạ, nhưng không rõ cụ thể là gì. Phải năm phút sau tôi mới định vị được cảm giác đó. Chúng tôi quay lại vừa lúc xe nổ máy. Trời tối rất nhanh. Mỗi thằng làm một ngụm và bỗng tôi thấy cây cối xanh tươi ở Platte bắt đầu biến mất, thay vào đó là sa mạc mênh mông cát chỉ toàn cây ngải đắng ngút tầm mắt. Tôi kinh ngạc kêu lên.
“Cái quái gì thế này?” tôi gào lên với Slim.
“Bắt đầu vùng hoang mạc đấy, chú em ạ. Cho anh làm ngụm nữa nào.”
“Hết sảy!” hai thằng học sinh phổ thông reo lên. “Vĩnh biệt Columbus! Nếu Sparkie và mấy thằng kia có mặt ở đây thì chúng nó sẽ nói gì nhỉ? Tuyệt!”
Trong cabin, anh em tài xế đổi lái. Cha mới này nhấn ga rất ghê. Mặt đường cũng thay đổi: gồ lên ở giữa, lề đất, hai bên đường đầy những rãnh, có cái sâu đến cả mét, nên cái xe cứ nẩy lên nẩy xuống, lảo đảo từ bên nọ sang bên kia - nhưng thần kỳ là chỉ khi không có xe đi ngược chiều mới thế - và tôi cứ tưởng là bọn tôi đang biểu diễn nhào lộn. Tay lái này rất cừ khôi. Nó vượt qua những gò đất mấp mô vùng Nebraska dễ như chơi - những gò đất mà đến Colorado sẽ nổi lên thành đồi núi! Và chẳng bao lâu tôi đã thấy mình đang ở trên đất Colorado, chưa hẳn như vậy nhưng cũng chỉ còn cách Denver khoảng một trăm dặm về phía Tây Nam thôi. Tôi hét lên vì mừng. Chai rượu lại chuyền tay nhau. Những ngôi sao lớn lấp lánh, đồi cát xa mờ dần. Tôi cảm thấy mình như một mũi tên đang lao tới đích.
Tự nhiên Mississippi Gene quay sang phía tôi, nghiêng đầu thì thào, “Những cánh đồng này làm anh nhớ đến Texas.”
“Anh là người ở Texas?
“Không ạ, thưa chú, anh người Green-vell, Muzz-sippy ạ.” Hắn phát âm ‘Greenville, Mississippi’ như thế đấy.
“Thế còn thằng nhóc kia?”
“Nó gặp chuyện bê bối ở Mississippi và anh muốn giúp nó chuồn. Bọn nhóc không bao giờ tự giải quyết được chuyện gì cả. Anh chăm sóc nó bằng hết khả năng, nó mới chỉ là một thằng chíp hôi mà.” Gene là người da trắng, nhưng hắn lại có vẻ khôn ngoan mệt mỏi của một ông già da đen. Gene có cái gì đó rất giống Elmer Hassel - thằng nghiện New York. Chỉ khác đây là một Hassel chuyên nhảy tàu, một Hassel thích ngao du hoành tráng. Năm nào hắn cũng phải đi ngang dọc khắp đất nước, mùa hè đi xuống phương Nam, mùa đông lại lên miền Bắc, chỉ vì chưa nóng chỗ hắn đã chán và bởi chẳng có nơi nào cố định nên Gene đành có mặt khắp nơi, cứ thế đi mãi dưới những vì sao - thường là sao miền Tây.
“Anh từng ở Ogden mấy lần. Nếu chú muốn đến đó thì anh có mấy thằng bạn thân có thể cùng nhau sống tạm.”
“Em đi Denver, qua ngả Cheyenne.”
“Lạy Chúa, thế thì cứ thẳng đường mà nhào tới, không phải ngày nào cũng gặp được dịp may như thế này đâu.”
Lại một đề nghị đầy hấp dẫn. Ở Ogden thì có trò vè gì nhỉ? “Ogden là thế nào?” tôi hỏi.
“Là nơi phần lớn bọn trai trẻ đi qua và bao giờ cũng tụ tập ở đấy. Ở đấy có thể gặp bất kỳ ai.”
Ngày xưa tôi từng ra biển cùng một thằng to con người Louisiana tên là Big Slim Hazard, tên thật là William Holmes Hazard, một kẻ tự chọn con đường sống lang thang. Hồi còn nhỏ xíu, hắn nhìn thấy một kẻ lang thang đến xin mẹ hắn một miếng bánh, và mẹ hắn cho gã. Khi kẻ đi xin ăn này đã xuống phố rồi, thằng nhóc hỏi, “Mẹ ơi, anh ta là ai thế?” “Một kẻ lang thang đấy, con ạ.” “Mẹ ơi sau này con cũng muốn trở thành một kẻ lang thang.” “Mày có câm miệng đi không con, đó không phải là dòng giống họ nhà Hazard.” Thế nhưng thằng nhóc không bao giờ quên cái ngày ấy và khi lớn lên, sau một thời gian chơi cho đội bóng của trường đại học, hắn bắt đầu đi lang thang. Big Slim và tôi đã từng thức nhiều đêm để kể chuyện đời cho nhau nghe và nhổ bã thuốc lá vào trong những cái hộp bằng giấy. Slim Hazard có cái gì đó rất giống với Mississippi Gene trong cách ứng xử, đến nỗi tôi buột miệng hỏi, “Đã bao giờ anh gặp một thằng cha tên là Big Slim Hazard chưa?”
Và hắn nói, “Chú muốn nói đến một thằng cha to con cười như phá?”
“Đúng đấy. Cái gã người Louisiana ấy.”
“Đích thị. Đôi khi người ta còn gọi hắn là Louisiana Slim. Vâng, thưa chú, anh đã gặp hắn ta. Big Slim, chắc luôn.”
“Và hắn từng làm việc trong vùng khai thác dầu ở Đông Texas?”
“Đông Texas, đúng. Giờ hắn chuyển sang chăn bò.”
Hoàn toàn chính xác; không thể tin được là Gene biết Slim, người mà tôi tìm kiếm từ mấy năm nay. “Và hắn đã làm việc tại các tàu kéo ở New York nữa phải không?”
“Việc đó thì anh không rõ.”
“Nghĩa là anh chỉ quen với hắn ở miền Tây thôi?” “Chắc thế. Anh chưa đến New York bao giờ.” “Lạy Chúa, anh quen hắn, tuyệt quá. Đất nước này rất rộng lớn. Thế mà em cũng biết nhất định anh phải quen biết hắn.”
“Vâng ạ, thưa chú, anh biết Big Slim khá rõ. Rất hào phóng tiền nong chừng nào hắn có tiền trong túi. Một gã khốn khổ, nhưng cũng rất chì. Anh từng nhìn thấy hắn cho một tên cớm đo ván trong khu nhà kho ở Cheyenne - chỉ bằng một cú đấm.” Đúng là Big Slim rồi; hắn lúc nào chả tập cú đấm một phát chết liền ấy bằng cách đấm vào không khí; hắn từa tựa như Jack Dempsey, nhưng là một Jack Dempsey trai trẻ và đã ngà ngà hơi men.
“Mẹ kiếp!” Tôi gào trong gió và làm một ngụm nữa, giờ thì cảm thấy người rất khoan khoái. Uống được ngụm nào thì gió ào ào qua cái xe không mui lại thổi bay đi cả, dư vị đắng cay bay đi, dư vị ngọt ngào lắng lại ở đáy dạ dày. “Cheyenne, có mặt ta đây!” tôi hát lên. “Denver, chú ý, ta đến ngay đây này!”
Montana Slim quay sang tôi, chỉ vào giày của tôi và nói, “Chú có nghĩ là nếu chôn cái của nợ này xuống đất thì sẽ mọc lên cái gì không?” Hắn nói mà không thèm cười, tất nhiên, còn cả bọn nghe thấy đều cười phá lên. Thật đúng là một đôi giày trông ngu ngốc nhất nước Mỹ. Tôi mang đôi giày này vì hiển nhiên là không muốn chân mình đầm đìa mồ hôi trên những con đường nóng bỏng, và ngoại trừ trận mưa rào ở Bear Mountain, nó đã chứng tỏ mình là đôi giày tốt nhất cho hành trình của tôi. Thế là tôi cũng cười góp với họ. Giờ thì giày đã nát bươm, lớp da sặc sỡ bên trong nổi bật lên như một miếng dứa tươi còn ngón chân cái tôi thì thòi cả ra ngoài. Tốt thôi, bọn tôi lại làm một ngụm nữa và cười tiếp. Xe như chạy trong mơ, băng qua một thị trấn nhỏ bên đường trong bóng tối, vượt qua một đoàn những tay gặt thuê đang nằm ngồi la liệt và bọn cao bồi trong đêm. Họ ngước mắt nhìn theo xe chúng tôi và chúng tôi thấy họ vỗ tay vào đùi từ khoảng tối bất tận bên kia thị trấn. Trông bọn tôi chắc kỳ dị lắm.
Có hàng đống người có mặt ở đây, tại thời điểm này trong năm; đây là mùa gặt. Hai chú vùng Dakota bắt đầu nhấp nhổm. “Chắc là bọn này sẽ xuống xe ở lần đỗ xe đi tè tới, có vẻ quanh đây có nhiều việc làm.”
“Tất cả những gì các chú phải làm là ngược lên mạn Bắc sau khi qua đây,” Montana Slim khuyên, “rồi chỉ việc theo mùa gặt đến tận Canada.” Hai thằng gật đầu hờ hững, họ chẳng mấy để tâm xem hắn khuyên gì.
Thằng nhóc tóc vàng đang phải lẩn trốn vẫn không động đậy. Thỉnh thoảng Gene lại như chợt tỉnh khỏi trạng thái nhập định kiểu Phật giáo của hắn trong màn đêm của đồng bằng nhấp nhô để nói vài lời âu yếm với thằng nhỏ. Thằng này gật đầu. Gene quan tâm đến nó, đến tâm trạng và nỗi sợ hãi của nó. Tôi tự hỏi không biết họ định về đâu và sẽ làm gì. Họ không có thuốc hút. Tôi chìa bao thuốc của mình ra, tôi quý họ mà. Họ tỏ ra biết ơn và lịch thiệp. Họ không xin, nhưng tôi cứ mời. Montana Slim cũng có thuốc lá nhưng không chịu chìa ra lần nào cả. Xe lại tới gần một thị trấn bên đường khác, vượt qua một đoàn dài toàn những gã cao lêu đêu mặc đồ jean túm tụm với nhau trong ánh sáng lờ mờ như những con ngài trên sa mạc, rồi lại lao tiếp vào bóng tối. Trên đầu chúng tôi, những ngôi sao lấp lánh và sáng rất rõ, vì không khí đã loãng dần khi xe chúng tôi leo lên những ngọn đồi cao của miền cao nguyên phía Tây, cứ một dặm lại lên nửa mét, và không còn cây cối nào che khuất những ngôi sao mọc thấp phía chân trời. Có lúc tôi nhìn thấy một chú bò mặt trắng đầy biểu cảm trong bụi cây ngải đắng bên đường. Hệt như đang ngồi tàu hỏa, cũng êm ru và chạy thẳng một mạch như vậy.
Xe lại sắp đến một thành phố và bắt đầu chạy chậm lại. Montana Slim nói, “A, đến lúc được tè rồi.” Nhưng hai tay lái người Minnesota không chịu đỗ lại mà chạy vượt qua. “Khỉ thật, tôi mót lắm rồi,” Slim nói.
“Cứ việc đái vọt qua thành xe ấy,” ai đó nói.
“Đúng, phải làm vậy thôi,” hắn nói và, từ từ lết bằng mông giật lùi lại phía sau xe, bám thật chắc cho đến khi hai chân buông cả ra ngoài. Có ai đó đập vào cửa kính cabin để báo cho hai anh em tài xế biết. Họ quay lại cười nhăn nhở. Đúng lúc Slim sắp sửa hành động, đang ở trong một tư thế hết sức chênh vênh thì họ cho xe chạy vút lên, ngoằn ngoèo đến bảy mươi dặm một giờ. Có lúc hắn bị ngã ngửa ra sau; chúng tôi nhìn thấy một tia nước vọt ra. Slim cố bám lấy thành xe để lấy lại tư thế ngồi. Cái xe tải cứ chồm lên như nhảy đầm. Hấp, thế là Slim tè ngay ra sàn xe, ướt từ đầu đến chân. Hắn la thét yếu ớt trong tiếng gầm rú của động cơ, “Mẹ... Mẹ kiếp.” Slim không biết người ta đã cố tình trêu hắn. Giờ trông hắn như một cái tã ướt có thể vắt ra nước, hắn vặn vẹo lần về chỗ ngồi, mặt mày thiểu não. Mọi người lại cười rộ lên, trừ thằng nhỏ tóc vàng sầu đời và hai gã Minnesota ngồi trong cabin. Tôi chìa chai rượu ra như để đền bù cho hắn.
“Bọn mất dạy. Có phải chúng nó đã cố tình làm ra như vậy không?” hắn nói.
“Tất nhiên rồi.”
“Lạy Chúa, anh đâu có ngờ. Anh đã từng làm cái trò đái vãi này ở Nebraska rồi, đâu có sao.”
Bất ngờ chúng tôi đến thành phố Ogallala, và trong cabin có tiếng nói to hớn hở, “Tè thôi!” Slim đứng bên cạnh xe, mặt mũi ủ ê, tiếc là đã để mất đi cơ hội tốt. Hai chú vùng Dakota đi chào từng người, tính sẽ tìm việc gặt thuê ở quãng này. Chúng tôi nhìn họ khuất vào đêm, về phía những dãy nhà lụp xụp le lói ánh đèn cuối thành phố, nơi người gác đêm mặc đồ jean nói sẽ có người thuê họ. Tôi cần mua thuốc lá. Gene và thằng nhóc tóc vàng đi theo tôi cho đỡ cuồng cẳng. Tôi bất ngờ vào được một cái quán hẻo lánh chỉ bán toàn loại giải khát không có chất cồn để phục vụ bọn thiếu niên địa phương. Có một số đang nhảy theo nhạc phát ra từ máy hát tự động. Khi chúng tôi bước vào, mọi người dường như ngừng nhảy. Gene và thằng nhóc cứ đứng ì ra đó, chẳng thèm nhìn ai. Họ chỉ muốn một thứ là thuốc lá. Cũng có mấy em khá xinh. Một em liếc mắt đong thằng nhóc nhưng nó vẫn làm thinh như không biết; mà dù có biết hẳn nó cũng chẳng bận tâm, nó quá buồn và quá mệt.
Tôi mua cho họ mỗi người một bao thuốc, cả hai cảm ơn tôi. Xe tải đã sẵn sàng lăn bánh. Giờ đã gần nửa đêm và cái lạnh đã ập tới. Gene từng đi đây đi đó khắp nơi, đếm cả ngón tay lẫn ngón chân cũng không hết được số lần đi của hắn, nói rằng cách tốt nhất lúc này, nếu không muốn bị chết cóng, là phải cùng nhau chui luôn vào tấm bạt lớn. Thế là chúng tôi chui luôn vào bạt, chuyền tay nhau số rượu còn thừa ở trong chai và thấy rất ấm, mặc dù gió lạnh buốt vẫn như quất vào tai. Những ngôi sao trên trời mỗi lúc một sáng rực thêm lên khi xe leo lên đỉnh cao nguyên. Giờ thì chúng tôi đang ở dãy Wyoming. Tôi nằm ngửa nhìn lên bầu trời lộng lẫy, rất khoái được đi với tốc độ lớn này, bỏ lại tít tắp sau lưng vùng Bear Mountain gớm ghiếc, và càng khoái hơn khi nghĩ đến những gì đang đợi mình ở Denver, tốt xấu, hay dở ra sao cũng mặc. Mississippi Gene bỗng cất tiếng hát. Hắn hát bằng một giọng du dương, êm ả, đặc thổ âm vùng Mississippi, và bài hát thì rất đơn giản, “Tôi có một em bồ nhí xinh đẹp, vừa độ mười sáu trăng tròn, nàng xinh chưa từng thấy.” Hắn cứ nhắc đi nhắc lại đoạn đó và chen vào những lời khác đại loại rằng hắn đã đi xa và mong được trở lại với nàng biết bao.
Tôi nói, “Gene, một bài hát rất tuyệt.”
“Đó là cô nàng kháu khỉnh nhất mà anh quen,” hắn mỉm cười nói.
“Chúc bọn anh đến được nơi cần đến và tìm thấy hạnh phúc.”
“Anh sẽ lại tiếp tục ra đi và cứ đi, đi mãi thôi, bằng cách này hay cách khác.”
Montana Slim ngủ. Hắn thức dậy và nói với tôi.
“Thế nào, Blackie, chú nghĩ sao nếu ta cùng đi thám thính Cheyenne chiều nay trước khi chú đến Denver?”
“Đồng ý.” Tôi đã khá say, có thể đồng ý mọi chuyện.
Khi xe chạy đến ngoại ô Cheyenne, chúng tôi nhìn thấy trên cao những ngọn đèn đỏ của đài phát thanh. Bốc lên, chúng tôi nhào luôn vào đám đông đang chen chân nhau ở hai bên hè phố. “Lạy Chúa, đúng là Tuần Miền Tây Hoang Dã,” Slim nói. Đám đông thương nhân béo ú chân đi ủng và đầu đội mũ cao bồi, đi kèm các bà vợ núc ních thịt, phục sức kiểu nữ cao bồi, đang ồn ào xô đẩy nhau trên những vỉa hè bằng gỗ của thành phố cổ Cheyenne. Xa xa lấp lánh dãy đèn dọc đại lộ của những khu phố mới. Nhưng ngày hội lại chỉ tổ chức tưng bừng ở trong khu phố cũ. Súng lục nổ báo hiệu cuộc vui bắt đầu. Các quán rượu đông tràn cả ra vỉa hè. Tôi lấy làm ngạc nhiên, đồng thời lại thấy nực cười: bước mở đầu của chuyến phiêu lưu miền Tây này, tôi lại được chứng kiến người ta cố gắng bảo vệ truyền thống đáng tự hào của mình bằng những phương tiện ngớ ngẩn đến thế nào. Đành phải bái biệt các chiến hữu trên xe tải thôi. Thật là buồn khi nhìn thấy họ ra đi. Tôi biết trước rằng sẽ chẳng còn bao giờ được gặp lại họ nữa, nhưng đời là vậy, biết làm sao được.
“Đêm nay các bác sẽ bị lạnh tê đít,” tôi cảnh báo họ. “Nhưng đến trưa mai tới sa mạc thì tha hồ có món mông nướng.”
Gene nói, “Với anh chỉ cần thoát ra khỏi cái đêm lạnh giá này thì sao cũng được.”
Và xe tải nổ máy, chạy giữa đám đông, chả ai thèm chú ý đến những con người xa lạ đang co ro trong tấm vải bạt, ngắm nghía thành phố như những đứa bé sơ sinh quấn trong ga trải giường. Tôi nhìn theo cái xe mất hút trong màn đêm.
Trên Đường Trên Đường - Jack Kerouac Trên Đường