Trà My Trắng epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5
ườn trà bán, liên hệ với Trà My, số điện thoạị. Tên Trà My gợi cho Tín Đạt nhớ một loài hoa trắng, một cô bé tên Trà My, anh đã gặp trong mười năm trước khi về thăm quê ngoại.
Mười năm, bây giờ cô bé đó ở đâu nhỉ? Làng quê thay đổi nhiều quá. Tên Trà My khiến cho Tín Đạt muốn gặp người chủ vườn trà. Tín Đạt tưởng tượng ra một cô gái thật trẻ.
Anh lái xe đến thẳng căn biệt thự mang tên Trà My.
- Xin làm ơn cho tôi hỏi.
Xuân Hoa mở cửa, cô nhìn người khách trẻ, dáng vẻ trí thức sang trọng.
- Anh hỏi ai?
- Tôi thấy đăng bảng bán vướn trà, tôi cũng đã đi thăm vườn trà nên đến đây.
Xuân Hoa mở rộng cửa hơn:
- Mời anh vào nhà. Anh muốn mua vườn trà?
- Phải.
- Giá nhất định là hai tỉ, không trả giá.
- Cô là chủ vườn trà và là có Trà My à?
- Vâng. Anh có cần đi xem lại vườn trà không?
- Không cần.
Thất vọng đầy lòng Tín Đạt. Không phải Trà My của anh. Mua vườn trà chẳng qua là vì cái tên Trà My mà thôi.
Một chiếc xe chạy vào, Xuân Hoa vội bảo:
- Anh chờ một tí nhé.
Xuân Hoa vội đi nhanh ra.
- Chị Trà My, có người hỏi mua vườn trà.
Tín Đạt đứng bật dậy. Đúng là cô ấy, không lầm lẫn vào đâu được. Anh muốn kêu to lên:
''Trà My ơi! Anh đã tìm thấy em''. Song Tín Đạt dần lại được, anh đi đến đối điện với Trà My.
Trà My nhìn Tín Đạt, cái nhìn dửng dưng, mà cô không hiểu sóng trong lòng Tín Đạt như tràn bờ, niềm sung sướng dâng lên anh cố nén lòng.
Trà My ngồi xuống ghế.
- Anh muốn mua vườn trà của chúng tôi?
- Phải.
Trả lời ngắn, nhưng lại có ngàn câu nói trong trái tim Tín Đạt. Em không nhận ra anh sao Trà My, anh là Tín Đạt, vừa nhìn thấy em, anh đã nhận ra ngay em, còn em quên anh rồi chăng?
Trà My đang đau lòng khi phải nói bán vườn trà, cô không có sự lựa chọn vào khác hơn.
- Vườn trà giá hai tỉ. Vậy anh có mua công ty không?
- Có.
- Giá sẽ tròn ba tỉ.
- Tôi đồng ý mua.
Trà My tròn mắt, sao anh ta trả lời ngay, chẳng có lời trả giá kỳ kèo nào.
Anh ta có thật lòng mua không hay là lại đi không quay lại như những người khác đến xem, ém giá, bởi kẻ muốn bán như con cá nằm trên thớt, không có sự lựa chọn nào khác.
- Anh đồng ý mua?
- Phải. Trà My không tin?
Ô hay! Anh ta tự cho mình cái quyền gì mà gọi tên cô trống trơn và thân mật đến thế?
Xuân Hoa hồi hộp:
- Anh nói là anh đồng ý mua vườn trà và cả công ty, với giá ba tỉ?
- Phải.
- Không trả giá?
- Nếu cần, tôi sẽ đặt cọc.
Tín Đạt rút cuốn chi phiếu trong túi áo ra.
- Đặt cọc trước một trăm triệu nhé?
Trà My nghiêm giọng:
- Anh đã xem vườn trà chưa?
- Rồi.
Tín Đạt mỉm cười:
- Chúng ta đâu có xa lạ phải không Trà My?
Câu nói làm Trà My nhìn Tín Đạt chăm chãm:
- Tôi không hề nhớ đã quen anh trong trường hợp nào nữa.
- Câu nói của Trà My làm cho tôi thật đau lòng.
- Anh hãy nhắc lại xem, tới và anh quen nhau khi nào?
Trà My nghệch mặt như cố nhớ, không tài nào nghĩ ra được, cô lắc đầu:
- Anh tên gì?
- Tín Đạt.
Tín Đạt. Trà My lắc đầu, cô chưa từng nghe tên này bao giờ, nên ấp úng:
- Xin lỗi, tôi không nhớ đã gặp anh ở đâu.
- Chúng ta xa nhau có mười năm, Trà My quên tôi là phải. Mười năm trước, tôi về nơi này và chúng ta...
Tín Đạt - một ngườì quen đã mười năm không gặp. Trà My vụt kêu lên vui mừng.
- Tín Đạt.
Đạt mỉm cười:
- Không ngờ Trà My vẫn nhớ. Còn tôi vừa gặp Trà My là nhận ra ngay.
- Anh về nước hồi nào?
Quá xúc động, Trà My cứ nhìn Đạt, anh cũng xúc động không kém:
- Về nước được hai tháng nay, thăm nhà cũ nay là của người khác, anh đang trả giá cao để người ta chịu bán lại.
- Bây giờ anh giàu lắm sao?
Đạt chỉ cười:
- Trà My! Chúng ta bàn vào chuyện mua bán nhé. À, bác trai đâu, nghe nói xưởng sáy chè cháy?
- Ba tôi...
Nhắc đến cha, Trà My ứa nước mắt:
- Nhà máy cháy, công ty không sản xuất, lương công nhân không có, ba tôi lại bị hỏng mắt, mọi thứ như đổ lên vai tôi, tôi có cảm giác như mình chết. đuối vậy.
Đạt thương cảm:
- Xưa nay có lẽ Trà My không phụ việc bác trai, cho nên em hoàn toàn ba ngỡ, anh rất thông cảm.
Nước mắt Trà My rơi nhiều hơn.
- Công nhân sẽ làm loạn nếu như em không có tiền khắc phục hậu quả.
- Như vậy ba tỉ nếu em có, anh nghĩ cũng nhanh chóng hết, rồi em làm cái gì để sống?
- Em chưa biết, nhưng trước tiên là có tiền, em đưa ba về thành phố chữa mắt. Bác sĩ nói nếu để lâu, ba em sẽ mù luôn.
- Như vậy Trà My cứ đưa bác trai về thành phố trị bệnh. Khi nào trở về nếu muốn làm việc, tôi sẵn sàng nhận Trà My vào công ty.
Trà My quá cảm động chụp tay Đạt:
- Cám ơn anh.
- Ngày mai chúng ta gặp lại, cùng với luật sư cả hai bên Trà My nhé.
- Dạ.
Vậy là xong, một cảm giác không buồn không vui trong lòng Trà My, mà là một sự trống rỗng. Cuộc đời như là phù du...
- Con có biết là đưa ba đi thành phố trị tốn kém lắm không?
- Con đã dùng tiền bán công ty và vườn trà khắc phục hậu quả, ba nghĩ có còn bao nhiêu đâu. Hay là cứ để ba mù cho xong. Trà My nghẹn ngào:
- Con người có đôi mắt là quan trọng, không sao đâu ba, dù phải bán căn nhà cuối cùng của tài sản chúng ta cô chữa mắt cho ba, thì cũng nên làm.
Ông Vạn Lộc rơi nước mắt:
- Không ngờ có ngày ba lại để khổ cho con và Xuân Hoa như vậy.
- Không sao đâu ba, tụi con đã lớn rồi phải biết tự lực cánh sinh chứ. Ngày mai mình về Sài Gòn nghen ba. Còn Xuân Hoa và vú Hoài ở lại trông nhà.
Nãy giờ đứng ở một góc, bây giờ Nhật Phương mới xen vào:
- Tôi sẽ giúp Trà My đưa ông chủ về Sài Gòn nhập viện, dù sao đường Sài Gòn tôi cũng rành hơn cô.
- Cám ơn anh.
- Em đi nữa.
Xuân Hoa phụng phịu:
- Em cũng muốn đi Sài Gòn.
Trà My nghiêm mặt:
- Em đi làm gì cho tốn kém, ở nhà với vú Hoài.
- Anh Phương đi, em cũng muốn đi.
- Bây giờ không phải là lúc cho em vòi vĩnh yêu sách đâu nhé.
Mặt Xuân Hoa bùng thụng, cô sà lại ôm cánh tay Nhật Phương:
- Em muốn đi với anh.
Trải qua sóng gió, Trà My trở nên chín chắn. Còn Xuân Hoa, dường như cô vẫn đang ở trên mây.
Vú Hoài băn khoăn:
- Con có biết cách săn sóc người bệnh không Trà My?
- Con biết mà vú, vú an tâm đi.
Vậy là lên đường, Xuân Hoa nhất định đòi đi theo, cô ngồi phía trước với Nhật Phương và cố tình thân mật với anh. Trà My phải quay đi, cô tự nhủ mình:
Lúc này không phải là lúc nghĩ đến chuyện tình cảm, đôi mắt của cha quan trọng nhất. Nghĩ như thế nhưng sao vẫn có cái gì đó đau nhoi nhói trong lòng Trà My. Cô hiểu trái tim cô có Nhật Phương, nhưng cô không thể yêu anh, hai chị em mà yêu một người... Hãy quên đi.
Nhật Phương ở lại một ngày với Trà My, cô buồn buồn bảo anh:
- Ngày mai anh đưa Xuân Hoa về đi. Về công việc ở công ty, người chủ mới nói sẽ giữ nhân viên cũ lại, anh vẫn có thể tiếp tục công tác.
Nhật Phương lắc đầu:
- Trà My đã bán công ty, tôi ở lại làm gì. Tôi về Sở trở lại. Trà My! Lúc này My ốm lắm.
- Nếu trải qua quá nhiều biến cố mà tôi vẫn bình thường như không có chuyện gì thì coi sao được. Nhật Phương! Cám ơn anh nghen. Những ngày biến động nếu không có anh giúp đỡ, thật sự tôi cũng rối lắm.
Nhật Phương cười buồn:
- Tôi có giúp gì nhiều đâu. Nhìn cô mất công ty và vườn chè, lòng tôi đau lắm, nhưng lực bất tòng tâm, biết sao bây giờ.
- Không! Anh giúp tôi được nhiều lắm chứ. Ngày mai anh về Blao, nhớ khuyên nhủ Xuân Hoa giùm tôi, đừng ham chơi.
- Vâng, tôi sẽ khuyên. Còn Trà My cũng nên biết chăm sóc sức khỏe.
- Cám ơn anh... Nhật Phương! Không biết bây giờ anh có còn giữ ý định...
yêu Xuân Hoa nữa không?
Nhật Phương thảng thốt:
- Ai nói với Trà My tôi yêu Xuân Hoa?
- Chứ không phải sao? Nó thích anh mà.
- Ngày chúng ta đi Suối Tiên, tôi từng xác định với Trà My, là tôi xem Xuân Hoa như em gái.
- Nhưng nó yêu anh.
- Đó là quyền của cô ấy. Nhưng trái tim tôi chỉ có một người, mà khi có biến cố của cuộc đời tôi nhận ra cô ấy thật kiên cường, tôi yêu sự kiên cường ấy.
Trà My hốt hoảng nhìn Nhật Phương.
- Anh nói cái gì vậy?
- Tôi biết tôi không xứng đáng khi nói là tôi yêu Trà My, nhưng tình yêu không có phân định ranh giới sang hèn.
Trà My nghèn ngào:
- Lúc này mà anh còn nói ranh giới sang hèn sao. Tôi chẳng còn gì cả.
- Em sẽ... có anh.
Nhật Phương bạo dạn nắm tay Trà My:
- Anh yêu em.
Trà My để yên tay mình trong tay Nhật Phương, cô ngước mắt nhìn anh. Hai ánh mắt giao nhau, cô muốn ngã vào lòng anh, nhưng rồi cô chỉ lắc đầu:
- Em không thể yêu anh.
- Tại sao vậy?
- Xuân Hoa cũng yêu anh, làm sao em có thể...
Nhật Phương nghiêm mặt:
- Em nghe cho rõ, tình yêu là sự rung cảm của hai trái tim, không phải là món hàng để đổi chác, nhường nhịn. Nếu như em không yêu anh thì giữa chúng ta không có chuyện gì để nói, và dù em có yêu anh hay không yêu, mãi mãi anh vẫn xem Xuân Hoa là em gái anh...
Nước mắt Trà My vòng quanh cô ngã vào vòng tay anh thổn thức:
- Nhật Phương! Anh có thể vì em đừng làm cho Xuân Hoa phải tuyệt vọng.
Anh vẫn có thể nói với Xuân Hoa anh xem như em gái, nhưng còn chúng mình cũng đừng công khai tình cảm.
Nhật Phương thở dài:
- Em đã muốn như thế, anh phải chiều thôi. Nhưng không công khai tình cảm, em có thấy thiệt thôi cho chúng ta?
Trà My tha thiết:
- Một thời gian thôi, chờ cho mọi việc lắng dịu đã anh ạ. Hơn nữa, bệnh ba em thế này, em cũng không dám nghĩ đến tình cảm tư riêng.
- Anh làm theo ý em vậy.
Nhật Phương nắm bàn tay Trà My đưa lên môi hôn. Tình yêu đâu cần phải chi nhìn nhau, nói yêu nhau là đủ mà cần có sự hy sinh.
Hôm nay ngày mở băng mắt cho ông Vạn Lộc, Trà My thật sự hồi hộp.
Suốt đêm qua cô không ngủ được vì lo. Lạy trời cho ba sáng mắt.
Chín giờ, trong căn phòng ánh sáng vừa phải dịu dàng, băng mắt được tháo từ từ.
Trà My gần như nín thở.
- Ba! Ba có nhìn thấy gì không?
Ông Vạn Lộc đưa tay lên mặt, lớp băng trên mắt đã được mở, nhưng xung quanh vẫn một màu tối bao trùm, ông kêu lên:
- Có phải phòng tối, đèn không mở không Trà My?
Trà My gần như muốn ngất- Bác sĩ nói cô đưa cha đi thành phồ quá muộn, võng mạc của ba cô bị hỏng, hy vọng ở cuộc phẫu thuật ghép võng mạc thật tốn kém, nhưng... thật bại rồi. Một sự thật đau đớn khó chấp nhận.
Trà My đưa hết nắm tay vào miệng, ngăn tiếng nấc đau xé lòng. Ba của cô mù vĩnh viễn không còn trông thấy ánh sáng mặt trời với nắng sớm chứa chan màu xanh.
Ông Lộc kêu lên hoảng sợ:
- Trà My! Ba vẫn không thấy gì cả.
- Ba! Không phải ba không thấy đâu, nhưng tạm thời mới cấy võng mạc, mắt ba còn yếu đó thôi.
- Con đang an ủi ba phải không?
- Dạ, không có. Sẽ có bác sĩ giỏi hơn, con xin ba đừng hoảng sợ.
- Thôi con ạ! Cả tháng qua, quá tốn kém rồi. Mình về nhà thôi con ạ.
- Ba ơi! Xin ba đừng nãn lòng!
- Lòng ba đau đớn lắm, vì ba để con phải khổ.
- Không có đâu ba! Ba là ba của con, ba là niềm tin, là ý chí cho con vượt lên tất cả.
Ông Vạn Lộc đau xót ôm đầu Trà My. Tội cho con gái của ông, nó là đứa con hiếu thảo.
Sự tuyệt vọng sau khi cấy giác mạc vẫn không trông thấy đẩy ông Vạn Lộc vào nỗi đau tuyệt vọng.
- Hãy đưa ba về đi Trà My. Con đừng cố gắng lo cho ba nữa. Ba biết con đã hết tiền. Hãy để chút tiền còn lại lo cho con và Xuân Hoa. Soạn đồ đi con.
Trà My đứng chết lặng. Ông trời sao nỡ cay nghiệt như thế. Phải trở về ư?
Ba sẽ là người mù vĩnh viễn, cả đời còn lại sẽ mãi sống trong tăm tối. Ôi! Lòng Trà My như có ai xé cho tan nát, nhưng cô không dám khóc trước mặt cha. Đau khổ xin hãy cho tôi một mình gánh chịu.
Điện thoại reo, là Nhật Phương gọi, Trà My cũng không buồn nghe.
- Trà My! Dường như em có điện thoại, sao không nghe?
Đạt đi vào. Đây là lần thứ hai anh về Sài Gòn và đến thăm Trà My. Cô lắc đầu khóc òa lên:
- Ba em mù thật sự rồi anh Đạt ơi.
Đạt cau mày:
- Nghiêm trọng như vậy sao?
- Bác sĩ nói có thể hy vọng, nhưng cần đưa ba em đi nước ngoài.
- Như vậy đâu phải không còn hy vọng?
- Đi nước ngoài làm gì em có khả năng. Còn lại căn nhà để ở, chẳng lẽ em bán đi luôn, ba em không cho phép đâu.
Đạt đứng thừ người ra. Đi nước ngoài chữa mắt không phải chuyện đơn giản, muốn là đi được. Trông Trà My ốm quắc xanh xao mà lòng anh xót xa bèo bọt, một Trà My trẻ trung như mầm trà non còn đâu nữa. Lo toan và đau khổ giúp cô trưởng thành mạnh mẽ, bây giờ sự mạnh mẽ, dường như cũng sắp lung lay.
Anh đặt tay lên vai cô:
- Dù gì em cũng không nên quá tuyệt vọng. Bây giờ... chúng mình đi ra ngoài ăn cơm đi. Về Sài Gòn là anh đến đây ngay, nên bây giờ đói quá.
Trà My nghẹn ngào:
- Em còn lòng dạ nào mà ăn với uống.
- Coi kìa, càng gặp khó khăn em càng dũng cảm lên chứ. Lau nước mắt đi, ba em ngủ rồi, chúng ta ra ngoài cho không khí bớt nặng nề.
Khoác vai Trà My, Đạt thân mật lôi cô đi Trà My đành miễn cưỡng bước theo:
- Ngày mai có lẽ em đưa ba em về Bảo Lộc anh ạ. Chuyện gì sau đó tính sau.
Đạt ân cần:
- Ừ, anh có xe, em cứ đưa ba em về nhà, mình tính cách khác.
- Dạ.
Hai người đi ra quán ăn. Trà My ăn không biết ngon. Nếu Xuân Hoa biết ba em mù, ca phẩu thuật thất bại, sẽ đau lòng biết bao nhiêu.
Điện thoại lại reo, vẫn là số của Nhật Phương, Trà My đưa tay bấm tắt. Đạt ngạc nhiên:
- Sao em không nghe điện thoại đi?
- Em... không biết nói như thế nào với Xuân Hoa nữa.
- Nhưng nếu ngày mai em đưa bác trai về, bác trai mù làm sao giấu được Xuân Hoa.
- Thì giấu được lúc nào hay lúc đó.
Đạt nhìn Trà My thương cảm. Anh đang nghĩ đến một chuyện giúp Trà My.
- Trà My! Em đừng lo, anh sẽ gặp bác sĩ giỏi khám mắt cho ba em và nếu cần, anh giúp em đưa ba ra nước ngoài trị.
Trà My sững sờ:
- Anh Đạt! Chi phí ra nước ngoài trị mắt cho ba em không phải nhỏ.
- Nhưng anh giúp em được.
Đạt nhìn sâu vào mắt Trà My. Em có biết vì sao anh trở về và mua vườn trà lẫn công ty của nhà em mà không chút cân phân không?
- Tại sao?
- Hồi đó khi anh mười hai tuổi về quê thăm cậu Hai, thăm ngoại anh đã quen em, cô bé Trà My xinh xắn dễ thương. Lúc đó có cả Xuân Hoa nữa, nhưng anh chỉ thích mỗi mình em. Rồo anh đi theo mẹ sang Mỹ định cư, mãi mười năm mới quay về, đầu tiên là anh tìm lên đây, kiếm cô bé Trà My của năm nào.
Trà My ngỡ ngàng, cô đã nhớ người bạn trai nhỏ của mười năm về trước.
Đạt mỉm cười nắm hai tay Trà My:
- Em nhớ rồi phải không? Anh đã dặn lòng mình, néu gặp lại em, em vẫn là Trà My, là của riêng em, anh sẽ nói anh yêu Trà My. Em có tin không?
Trà My lúng túng nữa muốn rụt tay về, nữa lại không dám. Mười năm trước cô là cô bé mới mười ba tuổi, thơ ngây trong trắng, chưa hề biết tình yêu là gì.
Bằn bặt mười năm dài, cô gần như quên biến người bạn trai từng chơi trò đám cưới giả của thời thơ ấu.
- Trà My! Em nhớ hồi đó mình từng chơi trò đám cưới giả không, em là cồ dâu, anh là chú rể?
Trà My đỏ mặt:
- Hồi đó... còn nhỏ xíu.
- Em mặc áo đầm, lấy khăn lồng choàng sau lưng làm vạt áo dài dài phủ đất, đầu cài hoa bông bụp, tay ôm hoa trà. Còn anh là chú rể lấy lá dừa bện thành nón. Bây giờ anh muốn biến trò chơi ngày xưa thành sự thật.
Trà My ấp úng:
- Nhưng bây giờ em là cô gái nghèo, chẳng còn gì cả.
- Anh đâu có cần sự giàu nghèo của em. Anh và em cùng đám cưới và sau đó đưa ba em sang pháp trị bệnh mắt:
Em đồng ý không?
- Anh Đạt! Anh làm cho em ngỡ ngàng quá.
- Thì em cứ suy nghĩ đi. Còn bây giờ ăn cơm cho no đã, sau đó trở vào bệnh viện, chuẩn bị đưa ba em về Bảo Lộc.
Đầu óc Trà My rối rắm. Vậy còn Nhật Phương và lời hứa yêu nhau?
- Chị Trà My! Sao đưa ba về vậy?
Vú Hoài và Xuân Hoa cùng chạy ra mở cửa xe đón ông Vạn Lộc.
- Ba!
Xuân Hoa ôm choàng ông Lộc, ông nghẹn ngào:
- Ba mù luôn rồi con ạ.
Xuân Hoa kêu lên thảng thốt:
- Mù luôn? Ba ơi, không phải như vậy chứ?
- Là sự thật đó con.
Đạt xen vào:
- Nếu đi nước ngoài trị, anh hy vọng bác trai sẽ sáng mắt.
- Đi nước ngoài trị bệnh, tiền ở đâu mà trị?
Đạt mỉm cười:
- Em đưa ba em vào đi.
Xuân Hoa cùng với Trà My dìu ông Vạn Lộc vào nhà. Nhật Phương cũng vừa đến, anh vui mừng khi gặp lại Trà My.
- Trà My! Ngày hôm qua anh điện thoại...
Song Trà My đã suỵt khẽ, giọng cô lãnh đạm:
- À, lúc đó tôi đang ở ngoài đường, không tiện nghe điện thoại.
- Vậy còn bác trai sao đưa về nhanh quá vậy?
- Phẫu thuật cáy võng mạc thất bại. Có lẽ phải đưa đi nước ngoài.
Nhật Phương thảng thốt:
- Đi nước ngoài?
- Phải. Anh ngồi chơi nghen.
Giọng Trà My trở nên khách sáo, cô bỏ đi vào trong, Nhật Phương bước theo.
Anh lại bên ông Vạn Lộc:
- Bác Lộc! Cháu là Nhật Phương nè.
- À, Nhật Phương.
Ông Vạn Lộc đưa tay ra cho Nhật Phương nắm tay ông, giọng ông đau đớn:
- Mắt của bác hết hy vọng rồi cháu ạ.
- Trà My nói sẽ đưa bác đi nước ngoài trị mà.
Ông Vạn Lộc chua chát:
- Cháu nghĩ xem, nhà có tiền đâu, mà đi. Thôi, xem như bác chịu mù suốt đời luôn.
Trà My ứa nước mắt:
- Ba ơi! Ba đừng tuyệt vọng, con sẽ đưa ba đi nước ngoài mà.
- Tiền ở đâu con đưa ba đi? Có phải con định bán cái nhà này? Ba cấm đó, mất cái nhà này xem như ba cũng không muốn sống nữa.
- Ba ơi! Người còn thì còn làm ra của cải mà ba.
- Không được.
Tín Đạt nắm tay ông Vạn Lộc:
- Không có bán nhà đâu bác, con sẽ đưa bác đi Pháp.
Ông Vạn Lộc gay gắt:
- Cháu có nhiều tiền bác công nhận, nhưng cháu định lấy cái nhà này thì bác không cho phép đâu, Tín Đạt.
Tín Đạt mỉm cười:
- Cháu không lấy nhà này đáu ạ. Mà cháu và Trà My sẽ đám cưới, con rể thì lo cho cha vợ, được chứ hả bác?
Ông Vạn Lộc sửng sốt:
- Cậu sẽ cưới Trà My?
- Dạ. Trà My cũng bằng lòng rồi thưa bác.
Nhật Phương quay phắt lại nhìn Trà My, song cô không hề nhìn anh, mà cùng ngồi xuống bên cạnh Đạt:
- Con và anh Đạt sẽ đám cưới, anh và con quen nhau từ hồi nhỏ mà ba.
- Nhưng điều quan trọng là con có yêu Tín Đạt không?
- Dạ có.
Nhật Phương đứng lên. Chuyện quan trọng như vậy, mà Trà My không hề nói với anh. Suốt chiều hôm qua và tối đêm qua nữa, anh điện thoại song lần nào cô cũng không mở máy. Cô quyết định làm vợ người khác mà không cần biết cảm nhận của anh.
Còn Xuân Hoa mừng tíu tít:
- Vậy anh Đạt và chị Trà My sẽ hưởng tuần trăng mật tại Paris có đúng không?
Hai bàn tay nắm lại trong đau xót Nhật Phương rời khỏi căn phòng, anh không có can đảm nán lại nữa. Anh là người ngoài mất rồi:
Từ lúc yêu nhau, cô có bao giờ cho anh công khai tình cảm của hai người đâu. Em đã lựa chọn đúng khi lấy Đạt. Vườn trà, công ty trà vẫn là của em nếu em là vợ Đạt. Đạt còn cứu cha em sáng mắt, yêu em tôi chỉ có tấm lòng và tình yêu dành cho em.
Nước mắt nhạt nhòa, Nhật Phương đấm mạnh tay vào thân cây bông sứ, tay anh rát rạt và tửa máu, anh có nghe đau gì đâu ngoài nỗi đau buốt lòng, anh đã mất người con gái mình yêu.
- Anh đợi em lâu không?
Trước câu hỏi của Trà My, Nhật Phương lắc nhẹ đầu, ánh mắt anh nhìn cô sâu thăm thẳm:
- Em đã quyết định và suy nghĩ kỹ rồi phải không?
Trà My cười buồn:
- Anh nghĩ em còn có thể chọn lựa nào được nũa sao? Dù sao thì anh ấy cũng vì em mà trở về, một lòng vì gia đình em, nên em đành xin lỗi anh, vậy.
- Em đâu có lỗi gì với anh. Nghèo nên anh phải chịu mất người yêu như vậy thôi, bởi vì ngoài tình yêu cho em, anh không có gì cả.
- Anh Nhật Phương! Em xin anh một chuyện được không?
- Chuyện gì, em cứ nói.
- Anh hãy đáp lại tình cảm của Xuân Hoa và thay em chăm sóc cho Xuân Hoa, có được không anh?
Nhật Phương chua chát:
- Em xin anh hay là em muốn vun đắp cho anh và Xuân Hoa, để sau đó đi lấy chồng, lòng em không còn áy náy?
Trà My ứa nước mắt:
- Anh muốn cho em như thế nào cũng được, nhưng em biết Xuân Hoa yêu anh là thật.
- Anh không yêu Xuân Hoa.
- Anh không thể vì em mà đáp lại tình cảm của Xuân Hoa được hay sao?
- Em đòi hỏi anh một việc mà anh không thể làm được, trái tim anh đang tan nát, em có nghĩ đến điều đó không? Bắt anh hứa yêu Xuân Hoa, tàn nhẫn quá Trà My.
Trà My đau khổ gục đầu. Có hơi vô lý khi cô muốn anh quên cô để toàn tâm toàn ý với Xuân Hoa.
- Em về đi! Nếu em muốn anh quan tâm đến Xuân Hoa với sự quan tâm của người anh dành cho em gái, anh sẽ làm. Nhưng em muốn anh yêu Xuán Hoa thì không được. Em về đi!
Trà My đứng lên, máng lại ví lên vai:
- Vâng, em về.
Cô bước đi với cõi lòng tan nát, một tình yêu vừa chớm nở, đã vội lụi tàn.
Xin lỗi anh Nhật Phương ơi. Em không thể làm gì khác hơn. Với Tín Đạt, em cũng đang mang nặng ơn anh ấy. Yêu là hy sinh...
Mải đi lầm lũi, Trà My không thấy Xuân Hoa đang nép vội vào một góc.
Nãy giờ đi theo Trà My và đứng bên ngoài, cô đã nghe những lời đối thoại của họ, nghe rồi để đau lòng. Nhật Phương chỉ xem cô như em gái, còn tình yêu anh dành cho chị của cô. Nước mắt Xuân Hoa loang loáng, cô đi lủi thủi.
Trời Bảo Lộc sáng nay dường như không có nắng. Nước mắt rơi dài theo bước chân lang thang.
Một bóng dáng cô đơn đứng trước những luống trà xanh, Xuân Hoa giật mình rồi chạy nhanh đến:
- Chị!
Trà My vội lau nước mắt cười gượng:
- Em đi đâu vậy?
- Bây giờ vườn trà này đâu có còn là của mình nữa phải không chị?
- Mình đã bán rồi mà.
- Nhưng nếu chị là vợ anh Đạt thì vườn trà này cũng là của chị.
- Chị không nghĩ ưng anh Đạt để lấy lại vườn trà, mà đơn giản là chị muốn được anh ấy giúp và sau đó đưa ba đi nước ngoài chữa mắt.
- Nhưng tại sao chị lại ra đây khóc vậy?
- Chị đâu có khóc. Mà hình như em cũng đang khóc vậy Xuân Hoa...
- Ừ, em khóc. Có một điều này em muốn hỏi chị, chị có thương anh Đạt không?
- Có.
- Chị nói dối! Thời gian anh Đạt về gần chị đâu có bao lâu.
- Em đừng có quên anh Đạt và chị từng có thời thơ ấu bên nhau.
- Nhưng mười năm qua ảnh đâu có tin gì cho chị?
- Không sao! Chị tin tình yêu sẽ đến khi chị và anh Đạt cưới nhau. Hơn nữa, anh Đạt cũng là người tốt mà.
- Vậy còn anh Phương, chị có yêu anh Phương không?
- Không có! Tại sao lại hỏi chị như vậy?
- Chị tưởng em không thấy chị đi gặp anh Phương ở quán cà phê à?
- Xem như đó là lần chia tay cuối cùng. Chị mong anh Phương sẽ đến với em.
- Anh ấy không hề yêu em.
- Rồi thời gian nào đó, ảnh cũng sẽ đấp lại tình cảm của em. Em đã yêu thì hãy cố gắng nuôi dưỡng tình cảm. Em đâu có tệ và cũng thông minh mà phải không? Xuân Hoa à! Chị và ba sẽ đi Pháp đến mấy tháng, em ở nhà sống tốt nghen em.
- Hay là.....chị bán căn nhà mình đang ở đi.
- Không được! Đó là tài sản cuối cùng chúng ta cô. Hơn nữa, bán một căn nhà không phải nói bán là bán được, còn đôi mắt của ba thì không thể đợi được.
Xuân Hoa ôm chầm lấy Trà My nghẹn ngào:
- Sao em thương chị quá.
- Chị cũng rất thương em, em hiểu không?
Hai chị em cùng ôm nhau khóc, Trà My âu yếm vuốt mái tóc Xuân Hoa.
- Sau biến cố, chị và em mỗi người đều trưởng thành trong suy nghĩ, cho nên chị tin dù vắng chị và ba, em vẫn sống tốt.
Xuân Hoa gật đầu, dụi má vào ngực Trà My, cô không biết mình có nên tiếp tục yêu Nhật Phương, khi mà trái tim của anh không hề có cô.
- Bác ơi!
Một bàn tay đặt lên vai ông Vạn Lộc đánh thức ông, ông Vạn Lộc giật mình:
- Ai, ai vừa gọi tôi đó?
- Dạ.... bác là bác Vạn Lộc có đúng không?
- Phải, nhưng cậu là ai?
Ông Vạn Lộc giương to mắt hướng về phía tiếng nói, ông chỉ nhận ra là có người đang nói chuyện với mình.
Người đối diện mỉm cười:
- Cháu là Chánh Tâm, làm việc trong phái đoàn từ thiện nước ngoài, phái đoàn đang đến Bảo Lộc, nằm trong chương trình mổ mắt mang ánh sáng lại cho người mù.
- Cậu nói có thật không, hay là muốn trêu ghẹo tôi?
- Không đâu, bác đáng tuổi cha mẹ cháu làm sao cháu dám, người nhà của bác bây giờ có ai ở nhà không?
- Có vú Hoài.
- Vậy bác gọi vú Hoài cùng thay quần áo, cháu có xe đưa bác đến bệnh viện luôn.
Ông Vạn Lộc ngần ngừ:
- Đôi mắt của tôi không biết có còn hy vọng sáng mắt nữa không? Tôi sợ lại tuyệt vọng lần nữa.
- Bác yên tâm và nên hy vọng, vì khi đưa bác đến bệnh viện, tại đó các bác sĩ nước ngoài sẽ khám cho bác, đây là những bác sĩ của các nước Singapore, Hàn Quốc và Pháp trong Hội Chữ thập đỏ Quốc tế. Lúc đó, nếu mắt bác có khả năng hồi phục, họ sẽ chữa trị cho bác.
Trà My Trắng Trà My Trắng - Hoàng Uyên Trang Trà My Trắng