Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tình Xưa Sương Khói
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5 -
H
àng ngày nhìn bên ngoài khung cửa sổ Hạ Như luôn trông thấy giàn hoa quỳnh anh vàng rực. Những đóa hoa quỳnh anh e ấp như mỉm cười với Hạ Như. Những đóa hoa vui mừng chứng kiến sự học tập tiến bộ của nàng và chính Đông Giao cũng khen ngợi nàng. Hạ Như tự hào điều đó. Thế là Đông Giao đã thấy rõ điều đó. Đừng có mà chê nàng nữa nghe!
Hạ Như lên lớp và bước vào năm học mới với lòng lâng lâng khó tả. Vẫn những ngày học tập miệt mài và những buổi học thêm không còn căng thẳng nữa. Mỗi lần đến giờ học thêm với Đông Giao nàng không còn trù trừ nữa, không còn bị xem là kẻ lười biếng như những ngày nào. Hạ Như cũng thở phào vì mẹ hết "lên lớp" với nàng.
Bộ ba của nàng vẫn ngày càng khắn khít bên nhau. Buổi trưa sau lúc đi học về Lý Hương và Hoàng Oanh lại đến Hạ Như. Ba cô bé rủ nhau ra vườn.
Lý Hương níu nhánh mận cho Hoàng Oanh hái còn Hạ Như mang chén muối ớt và một bọc sơ ri ra chỗ hai bạn. Lý Hương buông nhánh mận sà tới:
- Ôi toàn sinh tố C tuyệt diệu! Ai không ăn để hết cho tôi.
Hoàng Oanh nắm chặt chùm mận:
- Hứ! Ai ngu sao không ăn! Để hết cho người tham ăn như mày uổng lắm.
Hạ Như hít hà bỏ trái xơ ri vào miệng:
- Hai đứa bây cứ cãi cọ để "quyền lợi" đấy cho tao hưởng hết.
Hoàng Oanh và Lý Hương cũng giựt bịch xơ ri trên tay Hạ Như:
- Mầy là kẻ đầy tội lỗi, dám ăn trước khách là tham ăn và không hiếu khách.
Hạ Như trả đũa:
- Khách như hai đứa bây tao không cần mời.
Lý Hương kéo dài giọng:
- Phải rồi, không thèm mời tụi tao ăn để danh cho người khác.
Hạ Như trợn mắt, nàng lại suýt bị sặc:
- Xí tao để dành cho ai, tụi bây đừng vu khống nghe.
Lý Hương ngậm miếng mận, nét mặt nghiêm nghị:
- Bọn tao nói thật chứ không vu khống đâu. mầy cứ cầm bịt xơ ri trong tay không dám buông ra sợ tao và Hoàng Oanh ăn hết. Không phải mày để dành cho ai sao?
Hoàng Oanh ôm bụng cười ngặt nghẽo trong khi Hạ Như đang đuổi theo Lý Hương đập lên vai bạn.
Liếc nhìn Hạ Như và Lý Hương, Hoàng Oanh nói:
- Lý Hương nói phải đấy, mầy chưa để dành thì bây giờ nên để danh xơ ri đi.
Hạ Như ngây thơ:
- Để dành cho ai?
- Để cho "lão".
- Cái gì?
Hoàng Oanh làm ra vẻ trịnh trọng:
- Chừng nào đến giờ học với lão Đông Giao mầy mang bịt xơ ri và chén muối ớt lên bàn mầy dịu dàng nói: "Mời "thầy" thưởng thức sinh tố C. Bồi dưỡng trước khi dạy "thầy" ạ! Ăn xơ ri sẽ giúp "thầy" thông cổ giảng bài hay!
Hoàng Oanh bỏ một trái xơ ri vào miệng rồi tiếp tục:
- Tao bảo đảm nước miếng "thầy" ứa ra, "thầy" sẽ không đủ can đảm từ chối mầy đâu. Đến khi "thầy" thưởng thức hết bịt xơ ri hì cũng hết giờ.
Lý Hương vỗ tay reo lên:
- Ý kiến của Hoàng Oanh hay tuyệt!
Hạ Như khẽ lắc đầu:
- Ê đừng có xúi bậy! Lúc này tao học hành nghiêm túc lắm nha.
- Lâu lâu cũng phải ngoại lệ chứ! Ngoan ngoãn hoài ai chịu nổi?
Giọng Hạ Như thật thấp:
- "Thầy" chịu nổi.
Lý hương thúc vào hông Hạ Như:
- A ha! Hạ Như tự thú rồi đấy nhé!
Hạ Như ngơ ngác:
- Tao tự thú gì đâu?
- Vừa mới nói đó. "Thầy" chịu mầy ghê thật.
Hạ Như đấm túi bụi vào lưng Lý Hương:
- Nói bậy nghe! Tao không ngờ đầu óc mầy sao tối đến thế.
Hoàng Oanh chen vào bênh Lý Hương:
- Chính mầy vừa mới khai nên con Lý Hương nó mới biết. Lúc này mầy thần tượng "lão" ấy lắm mà. Nhớ hôm nào mầy thù ghét lão dữ dội bây giờ lại vâng lời răm rắp.
Hạ Như đưa tay vén tóc, nói rành rọt:
- Tao luôn nghe theo những lời khuyên tốt.
Hoàng Oanh để thêm:
- Bởi thế "lão" mới chịu mầy.
Tránh được cái véo của Hạ Như, Hoàng Oanh té nhào vào gốc mận đau điếng. Hạ Như vỗ tay thích chí:
- Đáng đời cho mầy, thật là "trời cao có mắt".
Hoàng Oanh xuýt xoa rên rỉ rồi ngồi phịch xuống đất tiếp tục ăn xơ ri. Hạ Như phì cười:
- Có ăn là hết đau liền. Hay nhỉ?
Hoàng Oanh ném mấy trái xơ ri về phía Hạ Như:
- Tao cho tóc mầy đậm mùi muối ớt để lát "thầy" kề cận mầy hướng dẫn bài tập, thầy sẽ nhớ mãi hương thơm ấy.
Hạ Như nhào tới:
- Mầy sẽ biết tay tao.
Lý Hương giảng hòa:
- Thôi đừng phá nữa. Ăn nhanh lên rồi vào làm bài tập. Một lát Hạ Như còn học nữa.
Hạ Như vỗ vai Lý Hương:
- Hay! Bao nhiêu năm mới nghe mầy nói một câu được đấy!
- Cám ơn!
- Bắt đầu từ tuần này Hạ Như phải tăng giờ học Anh văn nhiều hơn nữa. Chúng ta sẽ bớt giờ toán - lý.
Đôi mắt Hạ Như mở lớn:
- Tại sao phải như thế hở anh Đông Giao?
- Tại vì...
Đông Giao ngập ngừng không biết nên giải thích với nàng thế nào. Hạ Như lặng lẽ chờ chàng. Đông Giao bỗng nói nhanh:
- Môn Anh văn rất khó cho nên Hạ Như phải học kỹ và học nhiều.
Hạ Như chớp mắt giọng rưng rưng buồn:
- Đó không phải là lý do đâu.
Giọng Đông Giao trầm xuống:
- Thế Hạ Như đã biết lý do rồi tại sao còn bắt anh giải thích?
- Em không muốn tin đó là sự thật. Có cách nào thay đổi không anh Đông Giao?
Đông Giao cảm thấy nhói đau khi nghe Hạ Như hỏi. Trong lúc chàng tưởng chừng như đang gắn bó với Hạ Như thì một biến cố xảy đến. Cả gia đình Hạ Như sẽ xuất cảnh, ông bà Thái đang lo hồ sơ.Hạ Như vẫn học bình thường. Bà Thái không muốn tâm tư nàng biến động. Bà bảo Đông Giao dạy Hạ Như thực hành tiếng Anh thật kỹ.
Hạ Như cũng biết điều đó. Nàng bùi ngùi nghĩ đến giờ phút chia tay với Lý Hương và Hoàng Oanh. Hạ Như vẫn chưa dám nói với hai đứa bạn thân điều ấy. Vì nàng luôn lo sợ ngày đó xảy ra
- Kìa Hạ Như chú ý vào bài sao lại ngồi thẫn thờ thế?
Nàng giật mình nhìn chằm chằm lên bảng. Những hàng chữ khó ưa đang nhảy múa trước mắt. Hạ Như đau khổ nghĩ đến cảnh nàng sẽ phải nghe và nói những tràng tiếng Anh. Nàng cố gắng đọc những câu Đông Giao vừa chỉ dẫn.
Được một lúc, Hạ Như lại than thở:
- Em không hiểu sao ba mẹ em lại thích đi như thế?
Đông Giao an ủi:
- Người lớn có những ý nghĩ khác hơn chúng ta.
Hạ Như tặc lưỡi:
- Ba mẹ em sống ở đây cũng rất thoải mái rồi. Đời sống kinh tế tương đối ổn định. Anh biết đó ba mẹ em lại rất tháo vát. Bây giờ đi đến xứ người biết có được như thế này không?
Đông Giao cố gắng giảng giải:
- Gia đình em thuộc diện ưu tiên vả lại qua bên đó em còn sum họp với người thân. Anh nghe nói cô chú và cả nội em cũng ở bên ấy nữa kia mà.
- Vâng! Vì thế ba em luôn mong mỏi được đi.
Đông Giao cố nén tiếng thở dài. Rồi chàng sẽ xa Hạ Như. Cô học trò bé bỏng đã một thời mới học thêm. Nhớ ngày nào Hạ Như xem việc học thêm như một cực hình. Bây giờ thì nàng đã thay đổi nhiều. Bị rầy mãi làm sao chịu nổi, kể ra Hạ Như cũng rất ngoan. Đông Giao rất thích Hạ Như vì nàng không giống những tiểu thư kênh kiệu khác.
Chàng hỏi Hạ Như giọng thật nhỏ:
- THế ba mẹ mong muốn đi nước ngoài còn Hạ Như thì không à?
Hạ Như đưa tay vuốt mái tóc mềm đong đưa phía trước ngực:
- Dĩ nhiên gặp lại ông bà cô chú thì em mong lắm nhưng rồi em sẽ xa hẳn nơi đây, mất hút bạn bè.
Đông Giao rất hiểu lòng nàng. Giọng Hạ Như buồn như sắp khóc:
- Làm sao em dám nói cho Lý Hương và Hoàng Oanh biết đây? Tụi nó sẽ đau khổ biết chừng nào khi em ra đi.
"Tụi nó sẽ đau khổ" chứ còn anh thì sao? Hạ Như đâu thấy được nỗi xốn xang trong tâm tư Đông Giao. Hạ Như đi, chàng như đánh mất một cái gì. Tim chàng nhoi nhói đau mà Hạ Như nào có biết. Ôi! Tôi thương em mà em đâu có hay.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tình Xưa Sương Khói
Yến Quỳnh
Tình Xưa Sương Khói - Yến Quỳnh
https://isach.info/story.php?story=tinh_xua_suong_khoi__yen_quynh