Tình Sâu Nặng epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5
ạch Lan và Thủy Trúc đứng trước cổng nhà Kim Anh. Bạch Lan định đưa tay bấm chuông thì tiếng còi xe vang lên inh ỏi. Hai cô quay lại thì đã thấy xe Hàn Dương chạy tới và có cả Hải Bằng. Hàn Dương tắt máy, Hàn Dương vẫy tay:
– Thật là có duyên, chẳng hẹn mà gặp! Đặc biệt là Bạch Lan và Thủy Trúc.
Hàn Dương cười to:
– Các cô mà nghe Hải Bằng nó khen thì coi chừng!
Hải Bằng phát vào vai Hàn Dương:
– Thế thì để cậu khen là được chứ gì?
Hàn Dương chấp tay:
– Thôi! Cho tớ xin, cậu khen bao nhiêu cũng được. Còn tớ chăng dám đâu!
Sợ lắm!
Mọi người cười khanh khách trước câu nói của Hàn Dương. Bỗng cửa cổng nhà Kim Anh bật mở.
Kim Anh đứng sừng sững, chóng hai tay lên hông:
– Anh nói xấu tôi đó phải không?
– Không anh khen em đây chứ!
Cả bọn được một phen cười thoải mái. Kim Anh cũng đành cười theo. Cô choàng tay vào vai Thủy Trúc và Bạch Lan:
– Chúng ta đi vào nhà! Cơn gió lành nào mà đưa các bạn đến đây!
Hải Bằng hỏi:
– Hai bác đâu Kim Anh!
– Ba má em đi dự tiệc rồi!
Hàn Dương cười thích thú:
– Thế thì thoải mái quá!
Kim Anh véo vào hông anh một cái thật đau.
Hàn Dương kêu lên một tiếng thật to:
– Đau quá! Anh đau quá!
Hàn Dương lấy tay xoa vào chỗ đau. Kim Anh cười:
– Cho anh bỏ tật!
Thủy Trúc cười:
– Bây giờ, anh Dương nhường Kim Ánh sau này Kim Anh coi chừng anh Dương trả thù đấy!
Hàn Dương mặt xị xuống:
– Anh mà trả thù được cô ấy à!
Bạch Lan chen vào:
– Thôi! Chuyện hai ngườl hãy giải quyết sau!
– Bộ định cho chúng tôi đứng đây mãi sao!
Kim Anh thúc giục:
– Đi! Đi vào nhà!
Hải Bằng đề nghị:
– Hay ta ở ngoài này cho mát. Vào nhà lúc này nóng lắm!
Cả bọn nhao nhao:
– Đúng rồi! Đúng rồi!
– Ừ! Vậy thì ở đây đi! Tớ vào nồi chị Lành đem đồ uống ra.
Hàn Dương:
– Có cần anh giúp không?
– Không, em bảo chị Lành là được rồi!
Bạch Lan cười trêu:
– Ối! Sao nghe ngọt ngào quá đi thôi!
Kim Anh cười dí dỏm:
– Giận thì giận, nhưng thương thì thương!
– Trời ơi! Nghe sao mà rụng rời cả tay chân thế.
Hàn Dương nhe răng:
– Bao giờ! Có người yêu đi thì sẽ biết!
– Thật là hết sức nham nhở!
Thủy Trúc can ngăn:
– Thôi đừng trêu họ nữa! Họ mà tấu lên là chúng ta chết khát hết bây giờ!
Kim Anh nguýt Thủy Trúc và bỏ đi vào nhà.
Hải Bằng hỏi Bạch Lan:
– Nhất Thịnh có nhà không Bạch Lan?
– Em chắng biết, từ sớm em đã đến nhà ThủyTrúc, lúc em đi thì anh ấy chưa dậy!
Hải Bằng nheo mắt kín đáo với Thủy Trức.
Thủy Trúc gật nhẹ đầu:
– Bạch Lan này! Chủ nhật này em có rảnh không?
– Bạch Lan búng nhẹ giọt nước đọng trên chiếc lá! Cô quay lại nhìn Hải Bằng:
– Anh có việc gì à!
Hải Bằng ngập ngừng:
– Anh định nhờ cả bọn giúp anh đêm biểu diễn thời trang.
Bạch Lan thảng thốt:
– Em có biết gì đâu?
Hàn Dương:
– Em có đáng đấp rất đẹp:
Em sẽ trở thành người mẫu trong đêm đó!
Bạch Lan tròn mắt:
– Mình em à!
Hải Bằng lắc đầu.
– Không! Cả Thủy Trúc, Kim Anh, Hàn Dương. Vì anh chỉ định nhờ Nhất Thịnh.
Bạch Lan nhìn Thủy Trúc. Thủy Trức mỉm cười:
– Chúng mình giúp anh ấy nhé! Mình làm giống ngày xưn bọn mình cũng có tổ chức một buổi biểu dlễn thời trang hằng những chất tự có đó.
Kim Anh bưng đĩa trái cây. Còn chị Lành bưng mâm chứa đầy những ly nước cam vàng óng. Giọng Kim Anh oang oang:
– Nước đây! Nước đây! Mọi người bàn gì mà sôi nổi vậy!
Cô đặt dĩa trái cây xuống bàn. Chị Lành nhẹ nhàng đặt các ly nước trước mặt mọi người Kim Anh hỏi lại:
– Bàn việc gì thế!
Thủy Trức bưng ly nước uống một hớp:
– Anh Hải Bằng mượn chúng ta làm người mẫu!
Kim Anh nhướng mắt nhìn Hải Bằng:
– Trả thù lao cho bọn em chứ!
– Hẳn nhiên là phải có! Các em giúp anh nhé!
– Nếu có thù lao thì em sẵn sàng! Giúp anh được không Bạch Lan?
Bạch Lan ỡm ờ:
– Tớ không hứa, nếu không bận thì mình đến!
Hải Bằng nâng ly nước cam:
– Vậy thì tớ xin cám ơn các cậu trước!
Mọi người nâng ly:
– Chúc mừng buổi biểu diễn thành công!
Cả bọn vừa ăn, vừa bàn bạc sôi nổi. Kim Anh cười:
– Anh Bằng! Anh nói sơ kế hoạch cho bọn em nghe xem!
Hải Bằng trình bày một cách say sưa. Bạch Lan nghiêng đầu:
– Em muốn được với anh cùng một cặp! Nếu không thì em chẳng chịu đâu!
– Anh là chủ tọa nên chắc không tham gia được!
Bạch Lan chu đôi môi mọng:
– Nếu thế thì em không tham gia!
Hải Bằng giơ tay:
– Được! Được! Anh sẽ chiều em.
Hàn Dương giải vây cho Hải Bằng:
– Tớ thấy Hải Bằng được không?
– Không được!
– Bạch Lan! Chê anh ở điểm nào. Anh cao hơn đẹp trai hơn!
Hàn Dương vừa nói, vừa ra điệu bộ. Bạch Lan đến gác tay lên vai anh:
– Anh chẳng chê điểm nào nhưng em thích Hải Bằng. Thế được chưa!
Kim Anh vỗ tay:
– Bạch Lan muốngì mà chẳng được. Diễn thì diễn. Miễn sao buổi biểu diễn thành công.
– Dạ thôi! Mẹ đã mua đủ thứ rồi, không cần phải mua thêm! Mà mẹ ai sao mà gọi nghe ngọt ngào đến thết.
– Thì mẹ em cũng chính là mẹ anh!
– Ai mà cho phép!
Thủy Trúc dừng xe. Cô tiến đến và cúi người xuống mở cổng. Hải Bằng hạ giọng:
– Để anh mở cho!
Thủy Trúc gằn giọng:
– Được rồi! Không cần!
Hải Bằngvẫn cúi xuống, anh lấy chìa khoá trong tay Thủy Trúc. Hải Bằng mở cổng. Thủy Trúc giọng nhát gừng:
– Về đi! Trời tối rồi!
Hải Bằng nhướng mắt:
– Giận anh à!
– Không!
– Không, sao nói chuyện với anh như thế?
Thủy Trúc giận dỗi dắt xe vào. Hải Bằng ngăn lại. Anh dắt xe vào sân và dựng xe xong:
Anh kéo Thủy Trúc ngồi xuống chiếc băng:
– Sao lại giận anh. Giận anh bằng lòng Bạch Lan diễn cặp đôi với cô ấy à!
– Không biết!
Hải Bằng phân trần:
Anh đâu có muốn. Anh đầu tiên từ chối. Với tại em không cho anh công khai quan hệ của chúng ta.
Hải Bằng nói một tràng dài. Thủy Trúc ím bặt. Hải Bằng xoắn xít:
– Em nói gì đi!
– Chắng thích nói gì cả!
Hải Bằng đứng lên ngồi xuống không yên:
– Em như thế này, anh chẳng chịu về! Nếu em không muốn anh diễn cùng Bạch Lan thì anh sẽ từ chối!
Thấy vẻ mặt khổ sở của Hải Bằng. Thủy Trúc phì cười, cô nheo mắt và đổi giọng:
– Anh về đi! Em trêu anh đó!
Hải Bằng xoay người Thủy Trúc, nhìn vào:
– Em nói thật chứ.
Thủy Trúc gật đầu:
– Em trêu anh. Anh đừng như thế sau này em sẽ hư mất!
Hải Bằng thở phào nhẹ nhõm:
– Vừa mừng, lại vừa lo.
Thủy Trúc thắc mắc:
– Sao anh lại vừa mừng vừa lo?
Hải Bằng nắm chặt hai tay cô:
– Mừngvì thấy em ghen, chứng tỏ em rất yêu anh còn lo là sợ em giận anh luôn!
Thủy Trúc bật cười trước sự giải thích của Hải Bằng. Cô đứng lên:
– Anh về đi! Ngày mai còn đi làm.
Hải Bằng đứng lên theo:
– Ừ! Anh về! Đừng có giận anh vớ vẩn nghe chưa. Anh lúc nào cũng yêu em.
Thủy Trúc mím môi:
– Ừ! Anh ôm cô vào lòng. Anh thì thầm:
– Em mà giận, anh đau lòng lắm!
Thủy Trúc khúc khích cười:
– Em đã bảo không có rồi mà!
– Ừ! Thì anh an tâm rồi. Anh về đây!
Hải Bằng bước ra xe. Thủy Trúc khép chiếc cổng. Cô bỗng gọi giật:
– Anh Hải Bằng!
Hải Bằng xoay người lại. Cô bước nhanh, rồi rướn người và đặt lên môi Hải Bằng một nụ hôn.
Rồi định quay đi, nhưng bàn tay của Hải Bằng đã khép chặt. Nụ hôn đầy yêu thương như giữ chặt hai người.
Buổi vũ hội hóa trang bắt đầu. Cả sân công ty Mai Hương đều sáng trưng đèn đuốc. Sân khấu được trang trí rất công phu. Hải Bằng đi lên, đi xuống không biết bao nhiêu bận, sửa đi rồi sửa lại. Bây giờ anh thấy thật hài lòng.
Thủy Trúc chạy ào đến:
– Anh đã thấy Bạch Lan và Kim Anh đến chưa?
– Họ chưa đến à!
– Chưa! Em lo lắng quá, sợ họ không đến!
Hải Bằng trấn an:
– Em đừng lo, họ sẽ đến!
Hai người còn đang chờ đợi, thì giọng Kim Anh oang oang:
– Trông cũng hoành tráng lắm!
Thủy Trúc nhìn Hải Bằng nở nụ cười:
– Họ đến rồi!
Bạch Lan bước vào, Kim Anh thì huyên thuyên ở phía sáu. Hải Bằng chào đón:
– Chào qúi khách!
Bạch Lan nắm tay Hải Bằng:
– Bộ nào sẽ giành cho em!
Hải Bằng chỉ hàng đồ:
– Em thích cái nào thì em chọn cái ấy. Còn riêng áo này đã có chủ!
Bạch Lan mỉm cười, chí chiếc áo cưới được trưng bày ở trên cao:
– Em thích chiếc áo kia kìa!
Hải Bằng:
– Cái đó!
Thủy Trúc nheo mắt:
– Được rồi! Nếu vừa thì Bạch Lan sẽ mặc nó!
Thủy Trúc đành phải nhường cho Bạch Lan,nên cô và Kim Anh phải tìm chiếc áo khác. Kim Anh nóng nẩy:
– Để tớ nói với Bạch Lan!
Thủy Trúc can ngăn:
– Không sao đâu, tớ tìm cái khác. Tớ ở đây tớ còn thấy nhiều cái đẹp hơn nữa cơ!
Kim Anh cằn nhằn:
– Cái gì cậu cũng nhường nhịn cả!
Thủy Trức giả lả:
Tớ chẳng nghe ông bà ta nói sao:
''Một câu nhịn là chín câu lành'' Kim Anh hờn dỗi:
– Ừ! Thì ở đó mà nhịn nhục đi! ờ, thì có lúc đưa cả Hải Bằng...
– Cái cậu này lại lên giọng rồi!
Cả hai im lặng chọn áo. Giọng của Mạnh Hùng vang vang. Kim Anh hỏi Thủy Trúc:
– Ông phó giám đốc công ty cậu phải không?
– Ừ! Ông ta cũng vui lắm!
– Nghe giọng nói thì biết liền!
– Trúc này! Bao giờ cậu và Hải Bằng mới công khai.
Thủy Trúc trầm ngâm:
– Tớ ngại Bạch Lan!
Bạch Lan đi tới:
– Cái gì mà nhắc đến tớ đấy!
Kim Anh cười:
– Nói Bạch Lan có con mắt tinh đời. Mới vào chọn ngay cái áo xinh nhất!
Bạch Lan cười kiêu hãnh:
– Vậy sao! Hải Bằng cho mình tự chọn mà. Bạn đã chọn xong chưa?
– Xong rồi!
Hải Bằng cười thật tươi:
– Các cô đã sửa soạn xong chưa?
Kim Anh trêu chọc:
– Bộ muốn vào ngắm người đẹp sao?
Cả phòng cười rộ lên. Hải Bằng gãi gãi đầu:
– Hẳn nhiên, tôi tổ chức, thì tôi phải có quyền ngắm nhìn trước chứ!
Mọi người nhao nhao:
– Giám đốc ơi! Xem em có đẹp không?
– Giám đốc ơi! Em mặc như thế này có được không?
Hải Bằng bịt tai:
– Chắc các cô định cho tôi điếc tai luôn chắc!
Đâu có, tụi em định nhờ giám đốc ngắm hộ, xem có đẹp không vậy mà!
Hải Bằng gật đầu:
Các cô đều đẹp đều xinh cả:
Anh nhìn quanh tìm Thủy Trúc. Anh hạ giọng hỏi:
– Thủy Trúc đâu?
Kim Anh đưa tay chỉ. Thủy Trúc đang ngồi khâu kết chiếc nút cho áo Bạch Lan. Bạch Lan xinh đẹp trong chiếc áo cưới lộng lẫy. Hải Bằng hỏi:
– Thủy Trúc sao không trang điểm?
– Em nói rồi, nhưng cậu ấy bảo sửa soạn xong cho mọi người đã!
– Cô ấy thật là!
Hải Bằng chợt nhớ ra điều gì. Anh vội vội vàng vàng. Một phút sau anh trở lại trên tay anh một chiếc áo màu hồng tuyệt đẹp với mốt chiếc vương miện thật sắc sảo. Anh bước đến bên Thủy Trúc và trao cho cô:
– Chiếc áo này là của em!
Thủy Trúc ngạc nhiên, Bạch Lan trố mắt:
– Chiếc áo đẹp qúa!
Thủy Trúc ngạc nhiên:
– Chiếc áo này của ai, em chưa từng thấy!
Hải Bằng cười thật tươi:
– Do anh thiết kể đấy, giờ thì em mặc đi!
Giọng Mạnh Hùng gọi giật:
– Anh Hải Bằng! Hải Bằng!
– Vâng! Tôi đây!
Hải Bằng chạy ra tiếp khách. Thủy Trúc cầm chiếc áo trong tay. Cô ngần ngừ. Bạch Lan cười thúc giục:
– Thủy Trúc vào mặc và trang điểm đi!
– Ừ!
Kim Anh ùa tới:
– Sao không thay đồ đi! Có người lo đấy! Mặc áo nào.
Bạch Lan cười khẩy:
– Hải Bằng dành riêng cho Thủy Trúc bộ đồ tuyệt đẹp đó!
Kim Anh cười tươi:
– Phải như thế mới được chứ! Vào thay, tớ giúp cậu cho!
Kim Anh kéo tay Thủy Trúc và đẩy cô vào phòng, Kim Anh cười:
– Thay đồ đi!
Thủy Trúc mặc chiếc áo vào, trông cô khác hẳn. Kim Anh tươi cười:
– Chiếc áo thật đẹp! Cậu mặc vào trông xinh lắm. Hải Bằng mà nhìn thấy, chắc chẳng lúc nào mà dám rời cậu.
Thủy Trúc vỗ vào vai Kim Anh:
– Nói sao mà quá thế!
– Không tin thì cậu nhìn vào gương xem!
Thủy Trúc ngắm nghía mình trong gương, Kim Anh hỏi:
– Tớ nói có đúng không?
Thủy Trúc mỉm cười, gật đầu:
– Ừ! Chiếc áo đẹp thật!
Kim Anh ấn Thủy Trúc ngồi xuống ghế.
– Hải Bằng thật là con người chu đáo! Hắn thật sự yêu mi lắm đấy!
Thủy Trúc lo âu:
– Anh ấy làm trước mặt Bạch Lan như thế, mình ngại lắm?
Kim Anh gạt ngang:
Mình nghĩ cũng nên cho Bạch Lan biết Hải Bằng yêu cậu đi là vừa!
– Mình sợ Bạch Lan...
– Thế Bạch Lan có nghĩ cho cậu không? Tình yêu chứ có phải món hàng sao?
Kim Anh bới tóc cho Thủy Trúc. Thủy Trúc thì đánh phấn trên khuôn mặt.
Kim Anh gạt tay:
– Cậu hãy ngồi im, tớ sẽ trang điểm giúp cậu.
Kim Anh làm rất khéo léo, cô đưa thỏi son lên môi Thủy Trúc, thoa lần cuối cùng. Kim Anh cười:
– Không ngờ, cậu đẹp thật!
Trên đầu Thủy Trúc là một cái vương miện được đính những đóa hoa thật đẹp. Nó càng tôn thêm vẻ đẹp thuần khiết của cô. Thủy Trúc nhìn trong gương, cô cũng không ngờ.
Giọng Mạnh Hùng vang lên. Buổi biểu điên bắt đầu, các tiết mục được diễn ra trong tiếng vỗ tay giòn giã, Kim Anh hồi hộp:
– Buổi biểu diễn bắt đầu!
– Không biết diễn ra sao! Hồi hộp quá!
Giọng ánh Thu vang lên:
– Chị Kim Anh, tới phiên chị và em rồi đấy!
– Ừ!
Kim Anh nhìn Thủy Trúc:
– Ngồi đấy, tớ lên.
Kim Anh và Ánh Thu bước ra tiếng vỗ tay kéo dài, Kim Anh rất dí dỏm. Cô cúi chào rất điêu nghệ. Và cô còn hát tặng cho khán giả một bài hát vui nhộn.
Tiếng huýt sáo nổi lên. Hàn Dương đứng bên dưới vẫy tay liên tục.
Kim Anh và Ánh Thu khuất dần vào cánh gà.
Kim Anh và Ánh Thu chạy ùa vào phòng Thủy Trúc! Thủy Trúc vỗ tay:
– Các bạn thật đẹp đôi ấn tượng lắm.
Ánh Thu khuôn mặt rạng rỡ:
– Tớ run lắm, nhưng nhờ có Kim Anh, chị hát hay lắm!
Kim Anh chỉ vào Thủy Trúc:
– Đây mới là danh ca!
Ánh Thu tròn mắt:
Chị mà hát, mà biễu diễn, chắc là người ta nhìn chẳng ngán.
Thủy Trúc hít một hơi thật đầy lồng ngực.
Kim Anh động viên:
– Cậu cứ nghĩ như là một buổi biểu diễn ngày nào, thật tự nhiên.
Ánh Thu trầm trồ luôn miệng:
– Áo đẹp, người đẹp, cậu còn lo gì?
Tiếng Mạnh Hùng càng lúc, càng điêu luyện:
– Đây là tiết mục các bạn trẻ chúng ta yêu thích. Đó là trang phục áo cưới.
Xin quí vị hãy hướng về sân khấu.
Kim Anh nắm tay Thủy Trúc:
– Đi, đi! Tới phiên cậu rồi!
Hải Bằng dìu tay Bạch Lan. Bạch Lan nở nụ cười thật tươi. Cô nhìn Hải Bằng với ánh mắt thật nồng nàn. Tiếng vỗ tay rào rào. Tiếng xì xầm:
– Đẹp đôi thật!
– Cô dâu đẹp quá!
– Cả hai đều xứng đôi!
Hải Bằng lướt nhẹ trên sân khấu như đàn bướm. Bạch Lan như một đóa hoa lan rực rỡ. Hải Bằng nờ nụ cười say đắm. Tiếng vỗ tay của mọi người đưa họ vào cánh gà.
Hải Bằng nhẹ nhàng nắm tay Thủy Trúc. Anh đặt một tay lên chiếc eo thon thả của nàng.
Anh thì thầm:
– Em đẹp lắm!
Họ bước ra, không khí thật im lặng, Thủy Trúc luống cuống. Cô bước chệnh choạng. Hải Bằng chùng bước. Anh động viên:
– Em bình tĩnh! Bước thoải mái! Có anh bên cạnh đây!
Thủy Trúc nhìn Hải Bằng, rồi cô tiến lên với niềm tự tin. Hải Bằng và Thủy Trúc cúi chào mọi người. Bây giờ tiếng vỗ tay thật to thật vang dội.
Hải Bằng và Thủy Trúc lùi dần lùi dần. Thì có tiếng đề nghị:
– Biểu diễn lần nữa đi! Đi một vòng nữa!
– Đi thêm hai vòng!
Hải Bằng mỉm cười, cúi xuống nhìn vào mắt nàng thật tha thiết:
– Ta đi một vòng nữa nhé!
Hàn Dương vẫy vẫy tay:
– Hát đi, hát đi!
Rồi mọi người cũng hô hào theo:
– Hát đi! Hát đi!
Hàn Dương cất tiếng hát thật du dương, Thủy Trúc hòa vào tiếng hát. Tiếng hát réo rắc làm mọi người ngơ ngẩn, Thủy Trúc ngã vào vòng tay của Hải Bằng.
Hải Bằng đắm say ngắm vẻ đẹp của người yêu. Lời hát của Hải Bằng và Thủy Trúc chấm dứt thì buổi biểu diễn cũng kết thúc trong tiếng vỗ tay và sự luyến tiếc của mọi người.
Kim Anh uống cạn ly bia. Cô cười nói oang oang:
– Thật là tớ chẳng ngờ Hải Bằng và Thủy Trúc biểu diễn đẹp như vậy!
Bạch Lan cười tươi:
– Đẹp đôi lắm! Vậy thì hai người phải uống, uống mừng sự thành công.
Bạch Lan nâng hai ly bia thật đầy:
– Hai người uống đi!
Thủy Trúc từ chối.
– Tớ chẳng uống được!
– Uống đi, rồi ngủ luôn ở đây. Nhà tớ ba mẹ và anh Nhất Thịnh đã đi Nha Trang bàn công việc rồi. Ngày mốt mới về! Trúc uống đi, uống để chúc mừng buổi biểu diễn thành công.
Hải Bằng và Thủy Trúc đành uống cạn, Thủy Trúc thấy mặt rân rân, cô hoa mắt:
– Tớ phải đi nằm đây!
– Hải Bằng dìu Bạch Lan lên phòng em mà nghỉ đi! Còn anh Hàn Dương hãy lo cho Kim Anh.
Hàn Dương và Kim Anh giọng say men:
– Tớ đi ngủ đây! Tớ mệt rồi!
Hải Bằng trở xuống, anh nói:
– Tớ phải về công ty!
Bạch Lan cầm ly bia giơ cao và nắm lấy tay Hải Bằng ấn xuống ghế.
– Anh không được đi đâu! Chúng ta phải cùng say đêm nay! Anh uống đi!
Hàn Dương khì khì:
– Uống đi, uống cho thật say.
Hải Bằng nốc cạn thêm mấy ly. Mọi người đầu say. Bạch Lan cười:
Anh Hàn Dương đưa Kim Anh vào phòng khách mà nghỉ. Còn Hải Bằng vào phòng Nhất Thịnh.
Hàn Dương lè nhè:
– Ừ!
Hải Bằng bước không vững. Bạch Lan choàng tay qua vai Hải Bằng:
– Em sẽ đưa anh về phòng!
Hải Bằng xua xua tay:
– Anh đi được mà!
– Đi! Chúng mình đi vì phòng anh Nhất Thịnh và phòng em cạnh nhau mà!
– Ừ! Chúng mình đi!
Bạch Lan tựa vào người Hải Bằng. Hải Bằng bước chệnh choạng đến phòng Nhất Thịnh. Bạch Lan đẩy cửa bước vào:
– Anh vào đi!
Hải Bằng xua xua tay:
– Em về đi! Anh sẽ vào!
Bạch Lan kéo Hải Bằng:
– Anh sợ em à!
– Sợ điều gì?
– Không sợ, sao chẳng chịu vào! Sợ em ăn thịt anh à?
Hải Bằng ngã người trên ghế:
– Anh muốn nghỉ, anh mệt lắm! Em về nghỉ với Thủy Trúc và lo cho Thủy Trúc giúp anh.
Bạch Lan vuốt ve:
– Sao lúc nào cũng Thủy Trúc!
Anh lè nhè:
– Anh yêu Thủy Trúc!
Bạch Lan ỡm ờ:
– Nhưng em yêu anh!
– Anh không nói nữa, anh đi ngủ đây!
Hải Bằng ngã nghiêng trên giường. Bạch Lan lay gọi:
– Anh Hải Bằng! Anh Hải Bằng!
Bạch Lan nờ nụ cười bí ẩn, miệng lẩm bẩm:
– Anh yêu Thủy Trúc, chẳng yêu em. Thế thì anh đừng có trách em!
Nâng nhìn chằm chằm Hải Bằng:
– Anh tưởng em say à! Em muốn hai người phải đau khổ.
Hân Dương và Kim Anh gọi:
– Thủy Trúc, Bạch Lan ngủ say nhỉ!
Thủy Trúc lên tiếng:
Tớ đã thức rồi, nhưng chắng thấy Bạch Lan.
– Chắc cậu ấy đi đâu đấy chứ gì?
Hàn Dương kéo Kim Anh và nhìn Thủy Trúc:
– Chúng mình qua gọi Hải Bằng. Về còn đi làm nữa.
Cả ba đẩy cửa, Hàn Dương lầm bầm:
– Hải Bằng! Dậy sáng rồi!
Cả ba đều sững sờ vì trước mắt họ. Hải Bằng đang ôm Bạch Lan. Thủy Trúc đứng lặng người và cô bỏ chạy. Kim Anh hốt hoảng chạy theo. Hàn Dương đứng chăng biết phải làm gì.
Nghe tiếng động. Hải Bằng mở choàng mắt.
Anh hất hoảng khi thấy Bạch Lan, anh bật ngồi dậy nhìn Hàn Dương, rồi nhìn Bạch Lan đang ngủ say với đôi vai trần. Hàn Dương hét lên:
– Cậu là thằng tồi!
Tiếng hét làm Bạch Lan giật mình. Cô choàng tỉnh và ôm lấy ngực khóc nức nở:
– Chúng mình đã...
Hàn Dương bỏ đi. Hải Bằng đứng lên sửa lại quần áo, nhìn Bạch Lan:
– Em đừng khóc!
Bạch Lan ôm choàng lấy anh:
– Anh đừng bỏ em! Đừng bỏ em!
Hải Bằng nhắm mắt, vẻ mặt đầy đau khổ:
– Không! Anh không bỏ em đâu!
Hải Bằng thẫn thờ. Anh phải làm gì đây. Đối với Bạch Lan, anh không yêu nhưng giờ thì không thể bỏ mặc cô. Còn Thủy Trúc chắc em đau đớn lắm. Anh nuốt nước miếng mà sao nghe đăng đắng ở cuống họng.
Hải Bằng đặt nhẹ cặp táp xuống bàn. Mạnh Hùng đã vui vẻ nói:
Tớ không ngờ buổi biểu diễn thành công mỹ mãn, khách hàng đến đặt hàng rất nhiều.
Hải Bằng gượng cười:
– Thế à!
Mạnh Hùng tiếp:
– Các cậu tài lắm. Anh và Thủy Trúc quả là một cặp đẹp đôi. Tôi lại càng không ngờ hai người lại hát hay như thế.
Hải Bằng ngồi phịch xuống ghế. Anh ngã ra sau nhắm nghiền mắt lại. Anh nói như cái máy:
– Thủy Trúc hát hay hồi cô ấy là sinh viên cơ!
– Vậy sao?
– Anh làm MC có kém gì ai đâu?
Mạnh Hùng thích thú:
– Tớ cũng không ngờ, mình dẫn cũng lưư loát đến thế.
Hải Bằng mắt vẫn nhầm nghiền. Mạnh Hùng lay mạnh:
– Cậu mệt à!
Hải Bằng mở bừng mắt:
– Ừ! Tôi nhậu một đêm để trả công cho họ ấy mà. Giờ nhức đầu lắm!
– Anh bệnh, cô Thủy Trúc cũng bệnh.
Hải Bằng bật dậy:
– Cô ấy không đến à?
Mạnh Hùng lắc đầu:
– Không! Ánh Thu bảo cô ấy mới điện đến xin nghỉ?
Chuông điện thoại reo lên, cắt ngang cuộc nói chuyện hai người. Hải Bằng uể oải cầm ống nghe:
– Alô! Công ty Mai Hương.
– Tôi muốn gặp giám đốc!
– Tôi đây!
– À! Tôi chúc mừng ông đã tổ chức buổi biểu diễn thành công.
– Cám ơn ông!
– Chúng tôi muốn đặt công ty ông một số mặt hàng. Ông có thể giới thiệu mẫu cho chúng tôi!
– Dạ được! Một là ông có thể đến thẳng công ty để chọn và trao đổi, hai là chúng tôi sẽ gởi mẫu đến tận công ty ông.
– Chúng ta gặp nhau đi, sẽ tiện hơn.
– Vâng! Chúng tôi sẵn sàng tiếp ông!
Suốt buổi Hảỉ Bằng và Mạnh Hùng trả lời. Không biết bao nhiêu là cú điện thoại. Chúc mừng có đặt hàng có. Mạnh Hùng vươn vai:
– Phen này, công ty ta hết sợ ai rồi?
Mạnh Hùng này, cậu xuống mời hết tất cả anh chị em công nhân xuống căn tin. Hôm nay, công ty se khao họ.
– Hay lắm!
Mọi người đều tập trung về căn tin. Hải Bằng xuất hiện với bộ mặt bơ phờ.
Anh gượng nở nụ hôm nay, công ty sẽ tổ chức liên quan, chúng tôi mời các anh chị dùng thoải mái.
Hải Bằng đến lần lượt từng bàn để động viên.
Mọi người đều hớn hở:
– Ông giám đốc chúng đa tài thật!
Ông phó giám đốc cũng có tài đáo để, ông thật là duyên dáng!
Đi hết qua mọi bàn, Hải Bằng cảm thấy choáng váng. Anh nói rõ vởi Mạnh Hùng:
– Tớ mệt lắm! Tớ về phòng nghỉ đây!
Mạnh Hùng ái ngại:
– Để tớ đưa cậu!
– Không cần, mình đi được!
Về phòng, Hải Bằng ngã người trển ghế bành, anh nhắm mắt thì hình ảnh Bạch Lan quần áo xốc xếch, còn anh thì mình trần như nhộng. Anh cố nhớ, nhưng chắng tài nào nhớ nổi.
Anh thở dài:
– Thế là hết! Thủy Trúc ơi! Anh rất yêu em.
– Bây giờ anh phải làm sao, anh phải làm sao?
– Làm sao?
Hải Bằng làm việc như cái máy, ngoài việc trả lời điện thoại thì anh lầm lì suốt buổi. Mạnh Hùng cũng túi bựi với công việc.
Đến giờ tan tầm, Mạnh Hùng đứng lên:
– Tớ về đây! Cậu chưa về sao?
Hải Bằng ngước nhìn:
– Cậu về đi! Tớ làm nốt việc này đã.
– Không có Thủy Trúc, vất vả cho cậu quá!
– Có gì đâu! Cô ấy mệt mà!
– Tớ về đây!
– Ừ!
Hải Bằng xếp tập hồ sơ, anh khoanh tay trước ngực, dán mắt qua khung cửa kính. Thành phố đã lên đèn. Nhìn lên đồng hồ đã chỉ tám giờ.
Hải Bằng chậm rãi xuống nhà ga. Đến sân công ty, anh nhìn vào nơi sân khấu, hình ảnh Thủy Trúc trong chiếc áo cưới. Cô thật xinh đẹp, dịu dàng.
Hải Bằng lặng người. Anh bước đi như kẻ không hồn. Anh lái xe loanh quanh. Cuối cùng, anh dừng trước cổng nhà, nhưng anh không vào mà tiếp tục chạy. Nhà Thủy Trúc sừng sững trước mặt. Anh xuống xe, và đưa tay bấm chuông.
Bà Thanh Thủy mở cổng, bà đon đả:
– Cậu Hải Bằng à?
– Dạ! Cháu chào bác! Thủy Trúc...
Bà Thanh Thủy chậm rãi:
– Nó bảo nhức đầu, nên xin nghỉ. Giờ vẫn còn nằm vùi trong phòng. Cháu vào đi?
– Dạ!
Anh dắt xe. Bà Thanh Thủy thở dài:
– Các cháu hư lắm, uống bia nhiều chẳng tốt đâu! Nên hạn chế bớt!
– Vâng! Cháu vào thăm Thủy Trúc!
– Cháu vào đi!
Hải Bằng nhẹ đẩy cửa, Thủy Trúc đang nằm xoay mặt vào trong. Anh rón rén gi khẽ:
Thủy Trúc! Em...
Thủy Trúc nằm im. Hải Bằng quì bên giường cô. Anh khổ sở nói:
– Em hãy nguyền rủa anh đi! Em đừng im lặng, em càng im lặng, anh càng đau khổ.
Vai Thủy Trúc rung lên. Cô bật dậy và nói thật chua chát:
– Anh về đi! Ta chẳng có gì để nói với nhau cả.
Nhìn vẻ mặt hốc hác và tiều tụy của Thủy Trúc Hải Bằng cúi gầm mặt:
– Anh...
Thủy Trúc lắc đầu, mắt sắc lạnh:
– Anh nói là do rượu chứ gì? Chắc ở trên đời này, người nào uống rượu là sẽ mắc sai lầm. Mắc sai lầm rồi lại bảo người ta tha thứ.
Hải Bằng nhìn cô với đôi mắt buồn:
– Anh chắng dám mong em tha thứ. Anh chỉ mong em nên giữ gìn sức khỏe.
Thủy Trúc nhếc mép:
– Anh an tâm, tôi không chết đâu! Tôi còn mẹ già dù trời long đất lở. Tôi vẫn cố sống, chứ huống hồ chi chuyện này!
Hải Bằng thở dài. Nhìn Thủy Trúc, anh nghĩ rằng tim cô đang rỉ máu, cố đè nén nỗi đau trong lòng. Thủy Trúc cười khẩy:
– Anh đứng lên đi! Tội gì mà phải quỳ. Rồi hãy về đi! Tôi xem anh cũng đã thấm mệt rồi!
Thủy Trúc đứng lên:
– Tôi sẽ tiễn anh!
Hải Bằng đành phải đứng lên anh bước từng bước nặng nề. Hải Bằng như kẻ mất hồn. Thủy Trúc mở cánh cổng. Hải Bằng đến bên cô:
– Thủy Trúc! Anh yêu em, anh vẫn yêu em.
Thủy Trúc chua chát:
– Anh nói những câu này bây giờ, còn có nghĩa lý gì nữa!
– Anh muốn thường xuyên đến thăm em!
– Không cần, không có anh tôi vẫn sống mà, sống tốt nữa là đàng khác! Anh về đi, tôi chẳng muốn nghe anh nói gì cả, về đi!
Thấy thái độ quyết liệt của Thủy Trúc. Hải Bằng đành ra về. Hải Bằng nhìn Thủy Trúc:
– Anh sẽ quay lại!
Hải Bằng dắt xe ra khỏi cổng. Tiếng đóng cổng thật mạnh và Thủy Trúc quay gót chạy thật nhanh vào nhà. Hải Bằng nhìn theo mà tan nát cõi lòng.
Thủy Trúc gieo mình xuống giường, cô khóc òa:
– Thế là hết rồi! Hải Bằng, tại sao anh lại phụ em! Anh độc ác lắm.
Bà Thanh Thủy ngồi xuống giường, vuốt nhẹ lấy mái tóc của con, Thủy Trúc ngẩng lên nhìn bà, rồi ôm chặt lấy:
– Mẹ ơi! Con khổ quá!
Nước mắt Thủy Trúc rơi xuống như mưa. Bà vỗ về.
– Con khóc đi! Khóc đi cho nhẹ lòng!
– Mẹ ơi! Con đã lầm anh ta?
Bà Thanh Thủy chép miệng:
– Mẹ thấy Hải Bằng cũng đau khổ lắm. Chắc có uẩn khúc gì đây!
– Tại sao anh ấy lại làm như thế! Lúc đầu, mọi người đều biết Bạch Lan yêu anh ấy, tại sao anh ấy lại không yêu mà yêu con, giờ lại...
Thủy Trúc nghẹn ngào, bà Thanh Thủy an ủi:
– Con hãy quên đi! Ngủ một giấc lòng sẽ thấy thanh thản, con còn có mẹ.
Rồi con gái của mẹ sẽ có hạnh phúc mà!
Bà đỡ Thủy Trúc nắm xuống, hà đắp chăn cho con:
– Con ngủ đi! Đêm nay mẹ sẽ ở cạnh con!
Thủy Trúc rưng rưng nước mắt:
– Mẹ!
Bà lau ngấn lệ cho con:
– Nín đi! Ngủ đi con nhé!
Thủy Trúc nhắm mắt lại. Cô chìm dần vào giấc ngủ, bà Thanh Thủy nhìn vẻ mặt hốc hác của con mà đau lòng.
Hôm nay chủ nhật, bầu trời thật đẹp, Bạch lan nở nụ cười. Cô trang điểm thật đậm nét, ăn mặc cũng đúng mất. Nhất Thịnh hỏi:
– Em đi đâu mà diện kỹ thế?
Bạch Lan ngúng nguẩy:
– Em đến nhà Hải Bằng!
Nghe nói, cậu ta tổ chức buổi biểu diễn thời trang thành công lắm phải không ảnh của cậu ta và Thủy Trúc được in lên trang đầu rất to.
Bạch Lan mím môi, lòng đầy ghen tức, nhưng cô cố ý thản nhiên:
– Vâng, rất thành công. Sao bộ anh tính để Hải Bằng cuỗm Thủy Trúc à!
Thủy Trúc thì anh rất thích, nhưng nếu Hải Bằng.
Bạch Lan cong cớn:
– Hải Bằng và em...
Nhất Thịnh trố mắt:
– Em và Hải Bằng...
Bạch Lan chớp mi:
– Chúng em yêu nhau, ít ngày nữa chúng em sẽ thưa với ba mẹ!
Nhất Thịnh cười to:
– Vậy là Hải Bằng phải gọi ta là anh Hai rồi!
Bạch Lan thoa lại đôi môi, Nhất Thịnh nhăn mặt:
– Mày định hút hồn thằng Hải Bằng sao?
Bạch Lan cong đôi môi mọng:
– Đúng vậy!
Và cô bỏ đi. Bạch Lan cho xe nổ máy và cô lên ga thật lớn. Bạch Lan mặt mày hớn hở, tay cầm một làn trái cây thật to, cô đưa tay nhấn chuông. Bà Thùy ra mở cửa, vừa thấy Bạch Lan, bà reo lên:
– Bạch Lan! May quá, Hải Bằng nó cứ nằm ru rú trong phòng, ăn uống thì ít lại chẳng chịu nói năng. Cháu đến bác mừng quá!
– Thưa bác, bác trai có nhà không ạ?
– Không, ông ấy đi công tác rồi!
– Cháu vào đi! Đến chơi là quý rồi, còn mang quà với cáp làm gì!
– Dạ, có chút trái cây, cháu biếu bác!
– Bác cám ơn nhiều lắm! Chị Lành à, mang nước!
– Để cháu vào thăm Hải Bằng.
– Uống nước rồi hãy vào.
– Dạ, cháu chưa khát!
– Nhưng một chút cháu phải ờ lại dùng cơm với bác.
Bạch Lan ôm chầm lấy bà:
– Vâng! Cháu sẽ ở lại dùng cơm với bác.
– Để bác đưa vào nào!
– Thôi! Cháu muốn anh Hải Bằng bất ngờ khi thấy cháu.
Bạch Lan đẩy cửa, Hải Bằng đang ngồi cạnh chiếc cửa sổ có trồng giàn thiên lý. Anh ngồi bất động. Bạch Lan rón rén. Cô nhẹ nhàng choàng tay qua cổ anh.
Hải Bằng giật mình.
– Anh làm gì mà ngồi thần người ra đó!
Hải Bằng tháo bàn tay của Bạch Lan, nhưng cô vẫn nắm chặt, giọng hờn dỗi:
Một tuần rồi mà anh chẳng chịu đến thăm em.
Hải Bằng lúng túng:
– Anh bận!
– Bận mà ngồi ngắm hoa.
Hải Bằng đứng lên:
– Em ngồi, anh lấy nước cho em!
Bạch Lan bá lấy cổ anh, cô nhìn vào mắt anh:
– Anh tránh mặt em à?
– Đâu có!
– Thế mà em cứ ngỡ khi đã hái được hoa rồi, thì anh cảm thấy chán!
– Anh bận thật mà!
Bạch Lan ghì mặt Hải Bằng xuống sát mặt cô:
– Vậy thì anh phải thể hiện là anh yêu em đi!
Hải Bằng đang lúng, thì Bạch Lan thúc giục:
– Anh hôn em đi! Hôn như anh tặng cho em nụ hôn đêm đầu tiên đi!
Hải Bằng nhắm nghiền đôi mắt, anh lướt nhẹ lên môi Bạch Lan. Bạch Lan chỉ chờ có thế. Môi cô bám chặt lấy môi Hải Bằng. Hải Bằng rời môi. Coi chừng chị Lành thấy bây giờ!
Bạch Lan bướng bỉnh:
– Đã là của nhau rồi, thì mình hôn nhau có gì đâu mà anh phải sợ!
Hải Bằng không tranh cãi. Anh lẫn tránh bằng cách đứng lên lấy nước uống.
Hải Bằng đặt ly xuống bàn rót hai ly đầy. Anh bưng lên uống cạn. Và ngồi xuống ghế. Bạch Lan cầm ly nước. Chủ nhà chưa mời khách, thì đã bưng ly nước uống cạn!
Nói xong, cô ngồi xuống cạnh Hải Bằng. Cô hớp một ngụm và đặt xuống bàn. Cô tự nhiên, cầm lấy chiếc khăn, định lau vết son trên môi anh, Hải Bằng can ngăn:
– Để anh!
– Em lau vết son, chớ không mẹ biết chúng mình mới hôn nhau à!
Hải Bằng lầm lì đứng lên, đi thắng về phòng vệ sinh, anh xả nước thật mạnh, nhìn vào gương thấy vết son đỏ chót trên môi, anh trừng trừng nhìn vào gương, phải chi đây là vết son của Thủy Trúc thì anh chắng muốn xóa, còn đằng này.
Nghĩ thế, anh lần tay chà thật mạnh trên môi.
Bên ngoài, Bạch Lan tức điên người. Môi cô mím lấy đầy vẻ căm hờn:
– Được rồi! Anh sẽ biết tay em! Em không tha cho anh đâu!
Hải Bằng đứng thật lâu mới chịu bước ra.
Bạch Lan đã ngủ trên giường anh. Hải Bằng khó chịu. Anh khoanh tay đi về bàn làm việc. Anh lúi húi với công việc thật chăm chú. Bỗng cồ tiếng gõ cửa:
– Thưa cậu? Bà mời cậu và cô Bạch Lan xuống dùng cơm!
– Được rồi!
Hải Bằng đứng lên, anh cúi xuống gọi:
– Bạch Lan! Bạch Lan dậy đi! Mẹ anh mời xuống dùng cơm.
Bạch Lan vẫn ngủ say. Anh lay tay. Cô qua ra. Chiếc váy ngắn củn để lộ cặp đùi thon thả và chiếc áo rộng cổ để lộ cả vùng ngực thật hấp dẫn.
Hải Bằng ngồi xuống, anh gắt giọng:
– Bạch Lan, Bạch Lan...
Bất thần Bạch Lan ôm lấy anh. Bach Lan cười quyến rũ và cô hôn lên trán anh:
– Anh! Em yêu anh! Em yêu anh!
Bạch Lan kéo anh ngã xuống giường. Cô ngã rướn lên ngưc anh. Bàn tay cô mơn man trên cổ Hải Bằng. Hải Bằng cảm thấy xao xuyến trước sự cuồng nhiệt của Bạch Lan. Bạch Lan yêu anh thật lòng. Với lại anh và Bạch Lan đã sống cùng nhau rồi. Anh cũng không nỡ từ chối tình yêu của cô mãi. Huống hồ chi, anh đã hứa sẽ cưới cô. Đến lúc bàn tay của Hải Bằng cũng bắt đầu di chuyển trên đời vai mịn màn của Bạch Lan. Bạch Lan cười thầm:
"Rồi anh cũng phải chịu thua em thôi, anh là đàn ông mà!" Nghĩ vậy, Bạch Lan không ngần ngại tấn công Hải Bằng. Rồi cô đặt lên cổ, lên mặt Hải Bằng những nụ hôn. Hải Bằng cũng tìm lấy môi Bạch Lan. Mắt anh mở bừng và đẩy Bạch Lan ra:
– Không được?
Bạch Lan mở to đôi mắt:
– Sao lại không! Chúng ta đã...
Hải Bằng lắc đầu:
– Anh không thể... Em sửa soạn lại quần áo đi!
Bạch Lan mím môi. Cô sửa lại áo quần. Hải Bằng mắt hướng ra cửa sổ:
– Em vào phòng vệ sinh mà trang điểm lại đi!
Hải Bằng bực bội. Anh lầm lì cầm chai nước nốc cạn. Bạch Lan trang điểm xong. Cô nhìn anh:
– Anh lạ lắm! Lúc thì cuồng nhiệt, lúc thì lạnh lùng, không giống như đêm hôm nào.
Hải Bằng gắt lên:
– Em đừng nhắc đến đêm đó nữa!
Bạch Lan đặt mạnh ly nước xuống bàn. Hải Bằng hạ giọng:
– Anh xin lỗi, anh mệt lắm, em xuống dùng cơm với mẹ anh đi. Anh muốn được nằm một mình!
Bạch Lan cố nén cơn giận:
– Vậy bao giờ chuyện chúng mình sẽ thưa với ba mẹ?
– Được! Chờ bố anh về, anh sẽ thưa!
Bạch Lan ngồi xuống cạnh anh. Cô cầm tay anh và xoa nhẹ lên bụng cô:
– Anh nhanh lên, chớ không bụng em sẽ to lên đấy!
Hải Bằng trố mắt:
– Hả?
Bạch Lan gật đầu:
– Hình như em có thai!
Nói xong, Bạch Lan đứng lên, và đặt lên trán anh nụ hôn:
– Em dùng cơm với mẹ, rời sẽ về luôn!
Hải Bằng thở ra thật mệt mỏi và lẩm nhẩm:
– Thật là oái oăm! Định mệnh đã an bài.
Hải Bằng gục đầu xuống bàn đau đớn.
Thủy Trúc bước đi chầm chậm. Nàng nhìn cảnh vật như cũ, mà sao giờ cảm thấy xa cách.
Cô đẩy cửa bước vào, cô ngồi xuống ghế, cảm thấy lạnh lẽo Cô vội đứng lên, đến bên cửa sổ. Cô ngắm nhìn chiếc sân rộng của công ty. Nhớ lại buổi biểu diễn ngày nào thật đông vui. Cô mỉm cười chua ehát. Bất chợt mắt cô dừng lại trước cổng, Hải Bằng đang tiến vào sân. Cô nhíu mày, nhìn thật kỹ, anh có vẻ gầy đi rất nhiều, mặt phờ phạc. Tim Thủy Trúc bỗng nhói đau. Cô quay mặt đi, nuốt nỗi đau vào lòng.
– Ối! Thủy Trúc!
Giọng ánh Thu mừng rỡ. Thủy Trúc ôm chặt lấy ánh Thu:
– Tớ! Nhớ cậu lắm!
– Mình cũng vậy! Không có cậu buồn quá!
Ánh Thu ngắm nghía:
– Thủy Trúc ốm đi nhiều lắm!
Thủy Trúc xúc động:
– Bệnh thì phải gầy đi chứ sao!
Thủy Trúc ôm ngang eo Ánh Thu:
– Ta đi làm thôi?
Ánh Thu trề môi:
Mới đến, mà đã nghĩ tời công việc! Thật đáng ghét!
– Tớ làm bù lại những ngày đã nghỉ!
Thủy Trúc đang loay hoay lau chiếc bàn. Ánh Thu thủ thỉ:
– Trúc này, cậu nghỉ, hình như ông giám đốc buồn lắm!
– Vậy sao?
– Ừ! Tớ thấy ổng hay qua đây, nhìn vào chỗ bàn của cậu lắm.
– Giám đốc thì phải quan tâm đến nhân viên chứ sao!
– Không phải, thì thấy ông ấy thích cậu ấy?
Nói tầm bậy tầm bạ, thôi làm việc đi.
Mạnh Hùng gõ cửa và thò đầu vào:
– Thủy Trúc đến là văn phòng có sức sống liền.
Ánh Thu cong môi:
Vậy chứ, một tuần nay có một mình em, chắc là căn phòng chết.
Mạnh Hùng cười:
– Ánh Thu hôm nay có đồng minh nên đáo để lắm!
– Chứ sao!
– Cô hết bệnh rồi sao?
– Dạ! Ráng chứ, nằm ở nhà hoài sẽ bị mất việc, thì chết đói mất.
– Nếu có mệt thì cô nằm nghỉ!
Dạ! Cám ơn ông!
Mạnh Hùng đi khỏi. Ánh Thu mỉm cười:
– Ai cũng quan tâm đến cậu!
Thủy Trúc háy mắt:
– Vậy? Cậu bệnh đi, sẽ thấy mọi người cũng quan tâm đến cậu cho mà xem?
– Tớ chắng ham đâu?
Thủy Trúc cắm cúi vào công việc. Cô làm không biết mệt. Ánh Thu len lén nhìn Thủy Trúc, Thủy Trúc bắt gặp:
– Cậu nhìn tớ kỹ vậy?
– Cậu có gì buồn sao, eậu nói cho tớ nghe!
– Tớ còn mệt, nên biếng nói lắm? Bao giờ tớ hết mệt tớ sẽ nói thật nhiều với cậu.
Thủy Trúc và ánh Thu làm việc. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ. Lâu lâu, Thủy Trúc thở ra, Ánh Thu chép miệng:
– Nghe Thủy Trúc thở dài, mình thấy chắc cậu còn mệt.
– Nghỉ một tuần, tối ngày chỉ biết ăn với ngú, giờbắt lầulàm việc lại mình cũng thấy mệt. Chắc vài ngày sẽ quen trở lại.
Ánh Thu chỉ đồng hồ:
– Tới giờ nghỉ rồi! Chúng mình đi dùng cơm!
Thủy Trúc chỉ tay vào chiếc giỏ:
Mẹ mình đã bắt mình mang theo cháo rồi.
– Cậu đi một mình nhé!
– Sướng nhỉ! Tớ xuống dùng xong sẽ lên ngay. Giờ cậu nghỉ một tí cho khỏe.
Thủy Trúc khóa chặt cửa phòng. Cô tựa người vào ghế. Bỗng cô nghe tiếng giày nện xuống mặt gạch nghe lộp cộp, rồi dừng lại trước cửa phòng.
Một lúc sau thì nghe tiếng gõ cửa.
Thủy Trúc vẫn im lặng. Tiếng gõ cửa mạnh Thủy Trúc, Thủy Trúc, mở cửa anh muốn nói chuyện với em.
Thủy Trúc chằm chằm nhìn ra cửa. Mặc cho Hải Bằng réo gọi, cô vẫn không nhúc nhích. Hải Bằng giọng tha thiết:
Thủy Trúc, em hãy tha thứ cho anh.
Phòng vẫn im. Hải Bằng buồn bã bỏ đi. Thủy Trúc nước mắt tuôn xuống, chảy dài trên má.
Tình Sâu Nặng Tình Sâu Nặng - Hoàng Thu Dung Tình Sâu Nặng