Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tình Đầu Hay Tình Cuối
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5
M
el Duffy, Darth Vader[4] của bè đảng thợ săn ảnh, bẫy họ vào trong ống kính của anh ta. Georgie trải qua cái cảm giác kỳ quặc như đang bay lơ lửng ngoài cơ thể và quan sát toàn bộ thảm họa này từ một nơi nào đó phía trên đầu.
“Chúc mừng,” Duffy nói, bấm nút không ngừng. “Theo lời người bà gốc Ai-len của tôi, ‘Cầu cho bạn ít phải chịu rủi ro và dồi dào lời chúc phúc’.”
Bram chỉ đứng yên đó, tay đặt trên cửa, sơ mi cài nhầm khuy, hàm nghiến chặt. Anh đang vứt chuyện này lại cho cô. Lần này cô sẽ không để lũ chó săn chiếm ưu thế, cô trưng lên nụ cười Scooter Brown của mình. “Thật tuyệt được nhận lời chúc phúc của bà anh. Nhưng cho điều gì thế?”
Duffy béo phì, da hồng hào và râu ria bờm xờm. “Tôi đã xem bản phô tô giấy đăng ký kết hôn của hai người và tôi đã nói chuyện với người thực hiện buổi lễ. Ông ta trông giống Justin Timberlake, chỉ có điều rất tiều tụy.” Duffy tiếp tục bấm máy khi nói. “Chuyện này sẽ lan truyền khắp báo đài trong vòng một tiếng, nên tốt hơn hết hai người nên đưa câu chuyện cho tôi. Tôi hứa sẽ gửi tặng hai người một món quà cưới tuyệt vời.” Anh ta lại đổi góc chụp. “Hai người đã...”
“Không có câu chuyện nào hết.” Bram vòng tay quanh eo Georgie và giật cô vào khách sạn.
Lờ đi luật cấm xâm nhập trái phép, Duffy chặn cánh cửa trước khi nó kịp đóng lại và theo họ vào trong. “Hai người đã nói chuyện với Lance chưa? Anh ta có biết chuyện này không?”
“Lùi lại,” Bram nói.
“Nào, Shepard. Anh cũng rõ tình hình như tôi. Đây là chuyện ngôi sao lớn nhất cả năm.”
“Tôi đã nói lùi lại.” Bram nhào tới máy ảnh của Duffy.
Georgie, với chút minh mẫn còn sót lại, tóm lấy tay anh và giữ chặt. “Đừng làm thế!”
Duffy vội vàng bước lùi lại, chụp một kiểu cuối cùng, rồi chuồn ra cửa. “Đừng khó chịu chứ.”
Bram giãy khỏi tay cô và lao theo sau anh ta.
“Dừng lại!” Georgie lấy người chặn cửa lại. “Đập vỡ máy ảnh của anh ta lúc này thì có gì tốt nào?”
“Nó sẽ làm tôi thấy tốt lên.”
“Đúng là anh. Vẫn cố xử lý rắc rối bằng nắm đấm.”
“Ngược hẳn lại trò mỉm cười với bất kỳ tên khốn nạn nào chĩa ống kính về hướng cô và giả vờ cuộc đời cô thật ngon lành nhỉ?” Anh nheo mắt nhìn cô. “Lần sau tôi quyết định hạ ai đó, hãy tránh xa khỏi đường của tôi.”
Một người dọn bàn đi vào hành lang, buộc cô phải nuốt lại một lời đối đáp chua cay. Họ bước đến thang máy cho nhân viên và đi lên tầng trong trạng thái im lặng giận dữ. Khi họ lên tới phòng, anh đá cửa ra, rồi rút phắt điện thoại di động khỏi túi áo.
“Không!” Cô giật lấy nó từ tay anh và lao vào phòng tắm.
Anh đuổi theo cô. “Cô nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy?”
Cô ném chiếc điện thoại vào bồn cầu trước khi anh có thể giằng lại. Anh đẩy cô sang bên và nhìn xuống hố nước. “Tôi không thể tin nổi cô đã làm chuyện đó.”
Scooter đã từng một lần vô tình làm rơi quyển album gia tộc của mẹ Scofield xuống đài phun nước trong vườn, rồi dành cả phần còn lại của tập phim cố lấp liếm dấu vết của mình. Cuối cùng, Skip đã cứu cô bằng cách nhận tội thay. Lần này chuyện đó chắc chắn không xảy ra rồi. “Anh sẽ không gọi ai hết cho tới khi chúng ta cùng nhau tìm được cách xử lý việc này,” cô nói.
“Thế hả?”
Ngực cô phập phồng, và cô trút hết cơn giận dữ của mình lên đầu anh. “Đừng có cáu lên với tôi. Tôi là biểu tượng của nước Mỹ, nhớ chưa. Lance không thể tránh khỏi cảnh bị căm ghét, mà anh ta là quý ngài Sáng Bóng đấy nhé. Anh không phải và sẽ không bao giờ là một quý ngài như thế.”
Hình ảnh quai hàm nghiến chặt của anh trong gương không dễ chịu tí nào. “Chúng ta sẽ tiếp tục làm theo kế hoạch gốc của tôi,” anh nói. “Trong chính xác một tiếng nữa, chuyên gia quan hệ công chúng của cô và người tôi sắp thuê sẽ đưa ra một lời phát biểu. Quá nhiều rượu, quá nhiều hoài niệm, vẫn là bạn tốt, những thứ vớ vẩn như thế, như thế.” Anh rảo bước ra khỏi phòng tắm.
Cô theo sau anh trong khi cô chưa bao giờ theo sau Lance. “Một ngôi sao nhạc pop đầu rỗng nào đó có thể thoát khỏi một đám cưới kiểu Vegas kéo dài chưa đầy hai tư tiếng, nhưng tôi không thể, và cả anh cũng không. Cho tôi chút thời gian suy nghĩ đi.”
“Nghĩ ngợi nhiều cũng sẽ không khiến trò hề này biến mất được đâu.” Anh đi tới chiếc điện thoại đặt cạnh trường kỷ.
“Năm phút! Đó là tất cả những gì tôi cần.” Cô chỉ về chiếc ti vi. “Anh có thể xem phim khiêu dâm trong lúc chờ.”
“Cô cứ việc xem phim khiêu dâm. Tôi sẽ đi tìm một chuyên gia quan hệ công chúng.”
Cô vòng quanh cái ghế và một lần nữa đập tay lên chiếc điện thoại. “Đừng có bắt tôi phải ném cả cái này vào bồn cầu đấy.”
“Đừng có bắt tôi trói cô lại, khóa cô vào tủ, và chốt cửa lại đấy!”
Ngay lúc này thì việc đó nghe cũng không khủng khiếp lắm. Và rồi...
Một ý tưởng bất khả thi nảy đến với cô.
Một ý tưởng khủng khiếp hơn nhiều bất kỳ kịch bản giết người nào mà anh có thể đưa ra...
Một ý tưởng không thể chịu đựng nổi, vô cùng kinh tởm...
Cô lùi khỏi chỗ đặt điện thoại. “Tôi cần rượu.”
Anh chĩa ống nghe vào giữa mặt cô. “Đừng có đổ thêm dầu vào lửa.” Chắc hẳn vẻ mặt cô lộ rõ cảm giác buồn nôn trong gan ruột cô bởi vì anh không quay số ngay. “Có gì không ổn à? Cô không nôn đấy chứ?”
Giá mà đơn giản được thế. Cô nuốt nước bọt. “Cứ... cứ nghe tôi nói hết đã được chứ?”
“Nói nhanh lên.”
“Ôi, Chúa…” Chân cô bắt đầu khuỵu xuống và cô ngồi lún xuống cái ghế đối diện với trường kỷ. “Có một...” Căn phòng bắt đầu quay mòng mòng quanh cô. “Có thể có... một... một cách thoát khỏi chuyện này.”
“Cô nói đúng. Và tôi hứa, tôi sẽ cho gửi hoa tươi đến mộ cô mỗi tháng một lần. Cộng thêm dịp sinh nhật của cô và Giáng sinh nữa.”
Cô tuyệt đối không thể nhìn anh, nên cô nhìn chằm chằm vào những nếp gấp trên quần áo mình. “Chúng ta có thể...” Cô hắng giọng. Nuốt nước bọt. “Chúng ta có thể duy... duy trì cuộc hôn nhân trong một năm.”
Sự im lặng ngột ngạt lấp đầy cả căn phòng, theo sau bởi tiếng bíp bíp chói tai vang ra từ ống nghe điện thoại vì bị nhấc lên khỏi máy quá lâu.
Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, má cô nóng giãy. Anh gác điện thoại vào máy. “Cô vừa nói gì?”
Cô lại nuốt nước bọt và cố trấn tĩnh lại. “Chỉ trong... trong một năm thôi. Chúng ta duy trì cuộc hôn nhân trong một năm.” Giọng cô khàn khàn, như thể cô đang ép nổ ra qua một chiếc kèn kazoo vậy. “Một... một năm kể từ hôm nay, chúng ta sẽ tuyên bố rằng... rằng chúng ta đã quyết định làm bạn bè thì tốt hơn làm người yêu, và chúng ta sẽ ly dị. Nhưng chúng ta vẫn mãi mãi yêu thương nhau. Và... Đây là phần quan trọng.” Suy nghĩ của cô lộn xộn, rồi định hình lại. “Sau đó chúng... chúng ta phải bảo đảm vẫn được nhìn thấy đi cùng nhau ở chốn công cộng. Luôn cười đùa và vui chơi với nhau để không ai trong chúng ta bị bôi thành” - cô dừng mình lại trước khi nói từ “nạn nhân” - “để không ai trong chúng ta bị bôi thành người xấu.”
Từng mẩu từng đoạn ráp lại với nhau trong đầu cô như một tập phim rời rạc. “Từ từ, chúng ta để rỉ ra tin tôi đang bắt đầu mai mối anh với vài cô bạn gái của tôi còn anh đang ghép đôi tôi với mấy thằng ngu mà anh vẫn đàn đúm. Mọi chuyện đều rất đỗi êm đẹp. Rất Bruce và Demi[5]. Không kịch tính, không tai tiếng.”
Và không thương hại. Đó mới là phần quan trọng, cách duy nhất cô có thể chịu đựng được. Không thêm chút thương hại nào dành cho Georgie York tội nghiệp đau đớn không thể níu giữ tình yêu.
Bram vẫn còn chưa tiêu hóa nổi đoạn đầu. “Chúng ta duy trì hôn nhân sao? Cô và tôi?”
“Chỉ trong một năm thôi. Đó… tôi biết đó không phải một kế hoạch hoàn hảo” - một lời nói giảm ngu ngốc - “nhưng xem xét hoàn cảnh, tôi nghĩ đó là việc tốt nhất chúng ta có thể làm.”
“Chúng ta ghét nhau!”
Giờ thì cô không thể chùn bước. Mọi thứ đều đang trên giàn lửa. Danh tiếng của cô, sự nghiệp của cô, và quan trọng nhất, lòng kiêu hãnh sứt sẹo của cô...
Nhưng còn hơn cả lòng kiêu hãnh. Kiêu hãnh chỉ là cảm xúc bề mặt, mà chuyện này sâu hơn - tới tận cảm giác tự tôn của cô. Cô đối mặt với sự thật đau lòng rằng cô đã sống cả cuộc đời mà chưa hề đưa ra một quyết định đơn lẻ quan trọng nào của chính mình. Bố cô đã hướng dẫn mọi bước đường sự nghiệp và cả đời sống riêng tư của cô, từ công việc cô nhận tới phong cách cô lựa chọn. Thậm chí cũng chính ông là người đã giới thiệu cô với Lance, đã ra quyết định về thời điểm họ kết hôn, nơi họ sống, và ti tỉ thứ khác. Lance đã tuyên bố rằng họ sẽ không có con, và anh ta cũng là người đưa ra bản án chấm dứt cuộc hôn nhân của họ. Trong ba mốt năm, cô đã để người khác lập biểu đồ số mệnh của mình, và giờ cô phát ngấy điều đó rồi. Cô hoặc có thể tiếp tục sống theo mệnh lệnh của người khác, hoặc có thể tự định ra con đường của riêng mình, bất kể có quái gở đến thế nào đi nữa.
Một cảm giác quyết tâm đáng sợ - gần như phấn khích - choán lấy cô. “Tôi sẽ trả tiền cho anh.”
Câu nói đó thu hút sự chú ý của anh. “Trả tiền cho tôi sao?”
“Năm mươi nghìn cho mỗi tháng chúng ta ở cùng nhau. Hơn nửa triệu đô la đấy, phòng khi anh không biết cộng.”
“Tôi cộng được.”
“Một thỏa thuận tiền hôn nhân,” cô nói.
Lại một lần nữa, anh chĩa ngón tay vào giữa mặt cô.
“Cô đã cố tình làm chuyện này. Cô bẫy tôi y như cô đã cố bẫy Trevor. Đây là ý tưởng đã ở trong đầu cô suốt từ đầu.”
Cô nhảy bật khỏi ghế. “Ngay cả bản thân anh cũng không thể tin điều đó được! Mỗi phút ở cùng anh, tôi thấy thật khốn khổ. Nhưng tôi quan tâm đến... sự nghiệp của tôi hơn chuyện tôi ghét anh đến chừng nào.”
“Sự nghiệp hay hình ảnh của cô?”
Cô sẽ không thảo luận các vấn đề về giá trị bản thân cô với kẻ thù. “Trong thành phố này hình ảnh cũng là sự nghiệp,” cô trao cho anh câu trả lời đơn giản. “Anh biết rõ hơn ai hết mà. Đó là lý do anh không thể kiếm nổi một công việc đàng hoàng. Bởi vì chẳng ai tin anh hết. Nhưng công chúng thì tin tôi - dù qua mọi chuyện bòng bong với Lance. Danh tiếng của tôi sẽ lây sang anh. Làm việc này anh chẳng mất gì mà lại được tất cả mọi thứ. Mọi người sẽ nghĩ anh đã thay đổi, và cuối cùng anh còn có thể kiếm được một công việc đàng hoàng nữa.”
Một ý nghĩ gì đó chợt lóe lên trong mắt anh. Cô nghĩ. Chắc cô chọn nhầm lý lẽ mất rồi, thế nên cô vội đổi hướng. “Nửa triệu đô la, Bram.”
Anh quay lưng lại với cô và đi tới cửa ra ban công. “Sáu tháng.”
Sự táo bạo của cô yếu dần, cô nuốt khan. “Thật chứ?”
“Tôi sẽ làm việc này trong sáu tháng,” anh nói. “Sau đó chúng ta sẽ thương lượng lại. Cô cũng phải đồng ý với mọi điều kiện của tôi.”
Chuông cảnh báo gióng lên. Cô cố trấn tĩnh lại. “Đó là?”
“Tôi sẽ cho cô biết khi đến lúc.”
“Thế thì không thỏa thuận được đâu.”
Anh nhún vai. “Được thôi. Không thỏa thuận. Đây là ý của cô chứ đâu phải của tôi.”
“Anh thật quá quắt.”
“Tôi không phải người muốn chuyện này đến phát rồ. Hoặc chúng ta làm theo luật của tôi hoặc tôi không chơi nữa.”
Không đời nào có chuyện cô làm theo luật của anh. Cô đã có đủ trò đó với bố cô và Lance rồi. “Tốt thôi,” cô nói. “Luật của anh. Và tôi chắc chúng sẽ rất công bằng.”
“À, phải, cô có thể tin điều đó, thật đấy.”
Cô giả vờ không nghe thấy. “Việc đầu tiên chúng ta nên làm...”
“Việc đầu tiên chúng ta sẽ làm là liên lạc với Mel Duffy.” Đột nhiên anh cực kỳ nghiêm túc, điều này thật đáng sợ vì Bram chẳng bao giờ nghiêm túc. “Chúng ta sẽ bảo với anh ta rằng anh ta có thể chụp những bức ảnh độc nhất ngay tại đây trong căn phòng này, nhưng chỉ trong trường hợp anh ta đổi lại những bức hình dưới cầu thang.” Anh nhìn xuống cô dọc theo cái mũi hoàn mỹ như tạc tượng của anh. “Anh ta đã không chớp được góc đẹp của tôi.”
Bram nói đúng. Những bức hình Duffy vừa chụp sẽ làm họ trông giống một cặp đang chạy trốn hơn là cặp đôi mới cưới đầy mãn nguyện. “Bắt tay vào việc thôi nào,” cô nói. “Anh nhớ cách làm việc này chứ hả?”
“Đừng chĩa vào tôi.”
Cô báo tổng đài chặn các cuộc gọi chẳng mấy chốc nữa sẽ tràn tới, còn Bram bắt đầu truy tìm Mel Duffy. Ba tiếng sau, cô và chàng rể đáng ghét thân yêu đều đóng bộ trắng, kết quả từ dịch vụ chăm sóc khách hàng thật xuất sắc của khách sạn Bellagio. Váy cô có thân quây, chân váy xếp nếp, và vài cái băng dính thời trang được dán khéo léo giúp chiếc váy vừa người. Bram mặc bộ vest vải thô trắng với áo sơ mi trắng mở cổ. Toàn bộ màu trắng ấy trên nền da rám nắng, mái tóc vàng đồng, và bộ râu phóng đãng khiến anh trông giống như một tên cướp biển vừa bước khỏi một con thuyền sang trọng để tới cướp bóc trong liên hoan phim Cannes.
Cô gọi cho bạn bè người thân - tất cả mọi người, trừ bố cô - để báo tin mới. Cô thực hiện khá chuẩn việc biểu lộ niềm vui và phấn khích khi được cưới gã phóng đãng của giới phương Tây, nhưng chuyện sẽ không dễ dàng như thế với bạn bè cô. Cô cố tình để lại tin nhắn trong hộp thư thoại ở nhà họ để không phải nói trực tiếp với họ. Còn với bố cô thì... Khủng hoảng thì phải xử lý lần lượt mới được.
Bram đến phía sau cô khi cô đang ở trong phòng tắm. Nếu lúc này cô để anh ta lấn lướt thì cô sẽ không bao giờ giành lại được thế trận. Phải để cho anh ta thấy một Georgie York hoàn toàn mới.
Cô nhặt thỏi son môi mà cô vừa đặt xuống lên. “Tôi không cho anh dùng đồ trang điểm của tôi đâu,” cô nói. “Dùng của anh ấy.”
“Thứ này không nhòe thật à? Tôi không muốn nó nhoe nhoét khắp mặt tôi khi tôi hôn cô kiểu Pháp.”
“Anh sẽ không hôn tôi kiểu Pháp.”
“Muốn cá không?” Anh khoanh tay trước ngực và tựa vai vào khung cửa. “Cô biết tôi nghĩ gì không?”
“Anh biết nghĩ cơ à?”
“Tôi nghĩ tất cả những thứ vớ vẩn mà cô phun ra về chuyện bảo vệ sự nghiệp của cô là giả mạo hết.” Chuông cửa reo. “Lý do thực sự cô muốn nếm trải câu chuyện oái ăm này là cô chưa bao giờ thực sự quên được tôi.”
“À, ừ, bị anh lật tẩy mất rồi.” Cô huých anh thật mạnh khi đi qua ngưỡng cửa.
Bram tóm cô lại trước khi cô tới được phòng khách và vò tóc cô rối bù lên. “Đấy. Giờ thì trông cô như vừa nhào ra khỏi giường rồi đấy.” Anh đi tới cửa. “Mỉm cười với vị nhiếp ảnh gia tốt bụng nào.”
Mel Duffy lạch bạch bước vào, mang theo mùi hành chiên. “Georgie, trông cô thật lộng lẫy.” Anh ta xem xét căn phòng, rồi ra dấu về hướng ban công. “Bắt đầu ngoài kia nhé.”
Vài phút sau, họ chụp ảnh cạnh lan can với mặt trời khuất dần và tay họ quấn quanh eo nhau. Duffy chụp cận cảnh mấy kiểu cô dâu chú rể đang cười đùa bên chiếc nhẫn nhựa, rồi gợi ý Bram bế cô lên.
Đúng thứ cô không muốn... Bram Shepard đung đưa cô trên ba mươi tầng không.
Chiếc váy trắng thướt tha của cô cuộn xoáy quanh họ khi anh kéo mạnh cô vào vòng tay anh. Ngón tay cô bám chặt vào bắp tay anh. Anh nhìn xuống cô với vẻ đầy âu yếm. Cô trượt tay vào trong áo anh và trìu mến nhìn lại. Cô tự hỏi mọi chuyện sẽ thế nào nếu cô giả bộ diễn những cảm xúc mà cô chẳng hề cảm thấy này. Ít nhất thì lần này cô đã chọn con đường của mình, và việc đó hẳn phải có ý nghĩa gì đấy.
Duffy chuyển tư thế. “Một nụ hôn thì sao?”
“Chính xác những gì tôi đang nghĩ trong đầu.” Giọng Bram ướt rượt.
Cô nặn ra một nụ cười ngọt xớt. “Em đang mong anh đề nghị đây.”
Anh cúi đầu, và chỉ thế thôi, cô bị đưa về quá khứ - ngày nụ hôn trên màn ảnh đầu tiên của họ lên sóng.
Lúc đó cô đứng cạnh một lan can khác, nhìn xuống dòng sông Chicago gần cầu đại lộ Michigan. Như thường lệ, họ đang dành vài tuần lễ đầu tiên quay ngoại cảnh trước khi quay lại L.A. để quay nốt những cảnh trong mùa phim thứ năm của họ. Đó là một buổi sáng Chủ nhật cuối tháng Bảy và cảnh sát đã tạm thời phong tỏa khu vực. Dù có gió nhẹ thổi lên từ hồ, trời vẫn nóng tới gần ba hai độ.
“Bram đã ở đây chưa?” Jerry Clarke, đạo diễn của họ, hỏi to.
“Vẫn chưa,” trợ lý đạo diễn đáp lại.
Bram ghét những cuộc gọi sáng sớm cũng nhiều như anh đã trở nên ghét đóng vai Skip, và Georgie biết rõ rằng Jerry đã bổ nhiệm một trợ lý sản xuất chuyên trách việc đưa anh ra khỏi giường. Tay cô nắm lấy thành lan can. Cô sốt ruột muốn ngày này mau qua. Hẳn đã một năm trôi qua từ cái đêm kinh khủng trên thuyền, nhưng cô vẫn không tha thứ cho anh vì những chuyện anh đã làm, mà cũng chẳng tha thứ cho bản thân vì để anh tiến xa đến thế. Cô đối phó bằng cách giả vờ anh không tồn tại. Chỉ khi máy quay bắt đầu chuyển động và anh biến thành Skip Scofield của cô với đôi mắt dịu dàng, thông minh và nét mặt quan tâm, lo lắng thì cô mới hạ hàng rào phòng thủ xuống.
Hôm đó họ để cô mặc áo phông bó, nhưng không quá bó, và váy cotton ngắn, nhưng không quá ngắn. Các nhà sản xuất bắt đầu cho cô nhuộm tóc màu nâu đỏ đậm hơn, nhưng cô vẫn ghét những lọn xoăn. Nhà đài không chỉ sở hữu tóc cô mà còn sở hữu cả những phần còn lại của cô nữa. Hợp đồng cấm cô xỏ khuyên lên cơ thể, xăm hình, dính bê bối tình dục và dùng thuốc phiện. Rõ ràng là hợp đồng của Bram chẳng cấm đoán gì hết.
Vị đạo diễn đùng đùng nổi giận. “Ai đó đi tìm thằng chó đó mau!”
“Thằng chó đó ở ngay đây.” Bram liêu xiêu bước tới trước, một điếu thuốc lắc lư trên khóe miệng, đôi mắt đỏ quạch đối lập kỳ cục với chiếc áo sơ mi phẳng phiu màu xanh nhạt, cái quần là lượt và chiếc đồng hồ hạng sang của anh.
“Cậu đã có cơ hội nhìn qua kịch bản chưa?” Jerry nói với vẻ châm biến công khai. “Chúng ta sắp quay nụ hôn đầu của Skip và Scooter.”
“Có, tôi đọc rồi.” Anh búng mẩu thuốc lá qua lan can. “Hãy làm cho xong thứ ngớ ngẩn này đi.”
Khi cô đứng đó trong bộ quần áo kiểu cô-bé-dễ-thương, cô ghét anh khủng khiếp tới nỗi cả người như muốn nổ tung mãnh liệt. Những năm đầu tiên, cô đã quá đinh ninh xem anh là một kiểu người lãng mạn u sầu đang chờ người con gái định mệnh tới vực dậy, nhưng sự thật anh chỉ là một con rắn đích hiệu, và cô đúng là đồ dở hơi mới không phát hiện ra điều đó ngay từ đầu.
Họ đọc lời thoại và tìm vị trí quay. Máy quay bắt đầu chuyển động. Cô đợi ma thuật nổi lên khi Bram chuyển hóa thành Skip.
SKIP
(Nhìn SCOOTER một cách dịu dàng)
Scooter, anh sẽ làm gì với em đây?
SCOOTER
Anh có thể hôn em. Em biết anh không muốn. Em biết anh sẽ nói rằng em thật...
SKIP
Rắc rối.
SCOOTER
Em không cố tình mà.
SKIP
Anh không muốn thay đổi bất kỳ thứ gì.
(SKIP nhìn sâu vào mắt SCOOTER, rồi từ từ hôn cô.)
Georgie cảm thấy môi anh chạm vào môi cô cứng ngắc, và lần này ma thuật không xuất hiện. Lẽ ra môi Skip phải mềm. Và Skip không nên có vị thuốc lá và xấc xược. Cô giật ra.
“Cắt,” Jerry hét to. “Có vấn đề gì à, Georgie?”
“Có vấn đề, đúng đấy.” Bram cau mày nhìn máy quay. “Bây giờ mới tám giờ sáng phải gió.”
“Làm lại nào,” đạo diễn nói.
Và họ làm lại. Hết lần này đến lần khác. Nó chỉ là một nụ hôn diễn kịch đơn giản, nhưng bất kể có cố gắng thế nào cô cũng không thể khiến bản thân tin rằng Skip đang hôn cô, và mỗi lần môi họ chạm nhau, cô lại cảm giác như thể cô đang tự làm mình bẽ mặt một lần nữa.
Sau lần quay lại thứ sáu, Bram tức giận bỏ đi và bảo cô hãy đi học “một khóa dạy diễn xuất chó chết nào đó”. Cô hét trả rằng anh nên nuốt “một ít nước súc miệng chó chết nào đó”. Đoàn phim vốn quen với tính nóng nảy của Bram chứ không phải của cô, thế nên cô thấy thật xấu hổ. “Tôi xin lỗi tất cả mọi người,” cô lí nhí. “Tôi không định đẩy ngày tồi tệ của mình sang các bạn.”
Đạo diễn dỗ ngọt Bram quay lại. Georgie thu mình lại và bằng cách nào đó tận dụng được những cảm xúc sục sôi trong lòng để thể hiện sự bối rối của Scooter. Cuối cùng họ cũng quay xong.
Và giờ cô lại ở đây, làm một việc mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ phải lặp lại. Hôn Bram Shepard.
Miệng Bram khép lại trên miệng cô, môi anh mềm mại như môi Skip lẽ ra phải thế. Cô bắt đầu đưa tâm hồn mình tới trú ẩn ở nơi bí mật mà cô đã ẩn nấp cách đây rất nhiều năm. Nhưng có gì đó nhầm lẫn. Bram không còn có vị của những đêm chơi bời và những quán bar tồi tàn nữa. Anh có vị sạch sẽ. Không sạch sẽ kiểu Lance, người bị nghiện kẹo bạc hà Altoids, mà sạch sẽ kiểu...
Cô không thể chỉ rõ được, nhưng cô biết mình không thích điều ấy. Cô muốn Bram vẫn là Bram. Cô muốn thấy vị chua nồng từ thái độ hợm hĩnh của anh ta, mật đắng ô uế từ thái độ khinh bỉ của anh ta. Đó là cả hai thứ mà cô biết cách xử lý.
Cô chờ anh cố chọc lưỡi xuống họng cô. Không phải cô muốn anh làm thế - Chúa ạ, không - nhưng ít nhất nó cũng quen thuộc.
Anh nhấm nháp môi dưới của cô, rồi chậm rãi thả cô xuống. “Chào mừng tới cuộc sống hôn nhân, bà Shepard,” anh nói bằng giọng nhẹ nhàng, êm dịu, ngay khi đó tay anh, giấu trong nếp váy của cô, véo mông cô.
Cô mỉm cười nhẹ nhõm. Bram cuối cùng cũng hành xử như chính mình. “Chào mừng tới tim em...” cô nói cũng êm dịu tương đương, “… ông Georgie York.” Dưới áo khoác của anh, cô chọc xương sườn anh mạnh hết mức có thể.
Khi Duffy đi, bên ngoài trời đã tối om và người quản lý phòng đã luồn một bức thư vào dưới cửa. Tổng đài ngập kín các cuộc gọi, một đám thợ chụp ảnh đang tụ tập bên ngoài. Cô bật ti vi lên thì thấy tin về đám cưới của họ đã lộ ra. Trong lúc Bram thay đồ, cô ngồi lên mép ghế để xem.
Mọi người đều sốc.
Chẳng ai có thể tính trước.
Vì chỉ có mấy chi tiết cơ bản, bản tin cô lấp đầy câu chuyện bằng bình luận của một loạt người được gọi là chuyên gia nhưng lại tuyệt nhiên chẳng biết gì.
“Sau cái kết bi đát của cuộc hôn nhân đầu tiên, Georgie đã quay về với niềm an ủi từ những thứ quen thuộc.”
“Có lẽ Shepard đã chán ngấy lối sống phóng đãng...”
“Nhưng anh ta đã thực sự thay đổi chưa? Georgie là một phụ nữ giàu có, và...”
Bram đi ra khỏi phòng ngủ trong chiếc quần jean mới và áo phông đen. “Tối nay chúng ta sẽ đi.”
Cô tắt tiếng ti vi. “Tôi không háo hức lái xe về L.A. với một đám thợ săn ảnh bám đuổi theo chúng ta cho lắm đâu. Như công nương Diana hẳn sẽ nói, ‘Từng gặp chuyện này. Từng làm chuyện này rồi’.”
“Tôi sẽ lo việc đó.”
“Anh thậm chí còn không lo nổi thân nữa kìa.”
“Để tôi nói thế này nhé. Tôi sẽ không ở đây. Cô có thể hoặc đi cùng tôi hoặc giải thích cho báo giới lý do chồng mới cưới của cô bỏ đi một mình.”
Rõ ràng anh sẽ chiến thắng cuộc đụng độ này, thế nên cô nặn ra một cái nhếch mép. “Tốt nhất anh nên biết mình sắp làm gì.”
Hóa ra anh thực sự lo liệu được chuyện này. Một cái xe tải kín chờ họ ở khu chất hàng tối om. Anh ném va li vào trong và dúi cho người lái xe vài tờ tiền gấp sẵn trong ví. Sau đó, anh đẩy cô ra sau, rồi trèo vào và đóng cửa lại.
Không gian bên trong có mùi trứng thối. Họ núp mình vào một khoảng trống gần cửa sổ, co gối lại và tựa lưng vào đống hành lý. “Tốt nhất là chúng ta không nên ngồi cả chặng đường tới L.A. trong chỗ này,” cô nói.
“Cô lúc nào cũng than vãn thế à?”
Gần như là thế, cô nghĩ. Ít nhất là năm vừa qua. Và điều đó sẽ thay đổi. “Anh lo thân mình đi.”
Chiếc xe lắc lư rời khỏi khu chất hàng, cô ngã dúi dụi vào người anh. Đời cô đã đến mức này đây. Lén lút rời khỏi Vegas trong thùng xe tải. Cô tựa má lên đầu gối co lại và nhắm mắt, cố không nghĩ đến những gì nằm phía trước.
SCOOTER
Em chẳng bao giờ ngắm sao cả.
SKIP
Sao lại thế?
SCOOTER
Bởi vì chúng làm em cảm thấy mình quá nhỏ bé. Chẳng bằng một chấm nhỏ. Em thà thò tay vào chuồng sư tử còn hơn nhìn sao.
SKIP
Hâm quá. Sao rất đẹp mà.
SCOOTER
Sao chỉ làm nhụt chí thôi. Em muốn làm những điều to tát trong đời em, nhưng làm sao em có thể làm được khi mà những ngôi sao chỉ nhắc em nhớ em thực sự nhỏ bé biết bao?
Cuối cùng chiếc xe rời khỏi đường cao tốc rồi dừng lại trên một con đường bụi bặm gập ghềnh. Bram nhảy xuống đất. Cô thò đầu ra. Trời tối đen như mực, họ đang ở giữa một nơi khỉ hò cò gáy. Cô trèo xuống và rón rén đi tới trước xe tải. Đèn pha rọi sáng một tấm biển gỗ viết HỒ JEAN DRY. Kế bên, một tấm áp phích tả tơi quảng cáo một lễ hội giới thiệu tên lửa nào đó. Bram đang nói chuyện với người lái xe của một chiếc xe nhỏ mui kín tối om không có gì nổi bật. Cô không muốn nói chuyện với ai hết, nên cô ở nguyên tại chỗ.
Tài xế xe tải mang theo hành lý của họ đi qua cô. “Tôi rất thích cô trong phim Skip và Scooter,” ông ta nói.
“Cảm ơn.” Cô ước gì sẽ có thêm nhiều người nói họ thích cô trong mấy bộ phim điện ảnh của cô.
Người lái chiếc xe nhỏ đi ra và đặt va li của họ vào cốp. Cả hai người đàn ông trèo vào xe tải rồi lái đi. Cô và Bram đứng một mình, chỉ có mái tóc sáng bóng của anh rực lên trong đêm sáng trăng.
“Họ sẽ không giữ kín chuyện này,” cô nói. “Anh biết họ sẽ không làm thế. Nó là một câu chuyện quá ngon lành.”
“Đến lúc nó truyền đi, chúng ta đã ở nhà lâu rồi.”
Nhà. Cô không thể hình dung ra cảnh họ kẹt trong ngôi nhà thuê bé nhỏ của cô. Cô sẽ phải nhanh chóng tìm một chỗ khác - một nơi đủ lớn để họ không bao giờ nhìn thấy nhau. Sau khi mở cửa xe, cô kiểm tra đồng hồ. Bây giờ là hai giờ, chỉ mới mười hai tiếng trôi qua kể từ khi cô thức giấc và thấy mình mắc trong mớ bòng bong này.
Bram trượt vào sau bánh lái. Anh lái nhanh, nhưng không liều lĩnh. “Một người bạn của tôi sẽ lái xe tôi về L.A. trong vài ngày nữa. Nếu may mắn, chúng ta sẽ có chừng đấy thời gian trước khi có người phát hiện ra chúng ta đã đi.”
“Chúng ta cần một chỗ để sống,” cô nói. “Tôi sẽ cho đại lý nhà đất tìm ra nơi nào đó thật nhanh.”
“Chúng ta sẽ chuyển vào nhà tôi.”
“Nhà anh sao? Tôi tưởng anh đang ở nhờ ở Malibu.”
“Tôi chỉ ở đó khi muốn chạy trốn thôi.”
“Khỏi cái gì thế?” Cô đá đôi xăng đan ra. “Chờ đã. Không phải Trev đã bảo tôi anh sống trong một căn hộ chung cư sao?”
“Có gì không ổn với chung cư à?”
“Có. Chúng nhỏ.”
“Lúc nào cô cũng hợm hĩnh thế à?”
“Tôi không hợm hĩnh. Đây là vấn đề riêng tư. Cách xa nhau.”
“Sẽ hơi khó chịu một tí khi mà chỉ có một phòng ngủ đấy. Mặc dù nó là một phòng ngủ tương đối lớn.”
Cô trừng mắt nhìn anh. “Chúng ta sẽ không sống trong căn hộ chung cư một phòng ngủ của anh.”
“Cô không phải làm thế nếu cô không muốn, nhưng đó là nơi tôi sẽ sống.”
Giờ thì cô hiểu rõ rồi. Đây là cách anh dự tính xử lý mọi việc. Hoặc theo cách của anh hoặc là biến đi.
Đầu cô nhức nhối, cổ cứng ngắc, và cô không thấy có lợi gì khi tranh cãi về chuyện này cho tới khi họ về đến L.A. Cô quay đi và nhắm mắt lại. Quyết định chiếm quyền kiểm soát đời cô là phần dễ dàng. Thực hiện nó thì khó khăn hơn nhiều.
Cô thức dậy vào bình minh. Cô đã nghiêng người ngủ gục trên cửa kính nên phải xoa bóp cổ. Họ đang lái xe lên một con đường quanh co, hai bên đường là những ngôi nhà giấu mình sau những tán cây khổng lồ. Bram liếc sang cô. Ngoài bộ râu lởm chởm, anh không hề có dấu hiệu nào của một đêm không được ngủ. Cô cau mày. “Chúng ta ở đâu đây?”
“Trên đồi Hollywood.”
Họ đi qua một hàng rào cây xanh cao vút, vòng quanh một chỗ rẽ, rồi quành vào một con đường riêng nằm giữa những cột đá. Một ngôi nhà kiểu thuộc địa Tây Ban Nha bằng đá trát vữa nâu đỏ hiện vào tầm mắt. Những cây hoa giấy uốn lượn quanh phần nhà nhô ra kiểu Moor kết cấu từ sáu cửa sổ mái vòm, và giàn nho leo lên một tháp canh tròn hai tầng cong lại ở một đầu. “Tôi đã biết anh nói dối về căn hộ chung cư mà.”
“Đây là nhà bạn gái tôi.”
“Bạn gái anh?”
Anh dừng lại trước cửa và tắt máy. “Cô phải giải thích cho cô ấy chuyện đã xảy ra. Mọi việc sẽ tốt hơn nếu cô ấy nghe chuyện từ cô.”
“Anh muốn tôi giải thích cho bạn gái anh lý do anh kết hôn ư?”
“Chẳng lẽ tôi phải để cô ấy đọc tin đó trên báo sao? Cô không nghĩ tôi nên nhạy cảm hơn với người phụ nữ tôi yêu à?”
“Anh chẳng yêu ai trong đời anh hết. Và từ khi nào mà anh lại chỉ có một cô bạn gái vậy?”
“Cái gì cũng có lần đầu tiên mà.” Anh cởi dây an toàn và ra khỏi xe.
Georgie bước vội theo sau anh về phía lối vào mái vòm một tầng, nền lát đá Tây Ban Nha màu xanh dương và trắng.
Ba chậu hoa đất nung nằm giữa ba cột đá xoắn nhỏ có cùng màu nâu đỏ như vữa nhà. “Chúng ta sẽ không kể cho bất kỳ ai sự thật về chuyện này hết,” cô thì thầm. “Đặc biệt là với một phụ nữ sẽ có một nhu cầu dễ hiểu là báo thù.”
Anh bước lên lối vào nhà. “Nếu cô ấy nghiêm túc với tôi như tôi nghĩ, cô ấy sẽ ngậm chặt miệng và chờ việc này trôi đi.”
“Nếu cô ấy không thế thì sao?”
Anh nhướng một bên lông mày. “Thành thật đi nào, Scoot. Đã bao giờ cô thấy có người phụ nữ nào không nghiêm túc với tôi chưa?”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tình Đầu Hay Tình Cuối
Susan Elizabeth Phillips
Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips
https://isach.info/story.php?story=tinh_dau_hay_tinh_cuoi__susan_elizabeth_phillips