Chương 5
inh nhật Hoàng Anh diễn ra âm thầm trong căn phòng trọ. Chỉ có cô và Thu Dung. Hai người nhâm nhi trái cây bánh kẹo.
Hoàng Anh ngâm viên kẹo, trầm giọng nói với Thu Dung:
- Nếu mi không đem kẹo bánh đến đây nhắc nhở có lẽ ta cũng quên luôn sinh nhật của mình.
Thu Dung đáp nhẹ tênh:
- Không ai quên sinh nhật của mình cả, ai cũng vậy. Tại mi muốn phớt lờ...
Hoàng Anh cười:
- Có mi nhớ cũng được rồi.
- Mình ta nhớ sao đủ. Ta đâu phải nhân vật chính.
Hoàng Anh ao ước:
- Phải chi ta với mi cùng ngày sinh nhật nhỉ!
- Nói chuyện cổ tích. Ngoại trừ ta với mi là chị em sinh đôi.
- Mi nói thế chứ bạn bè cùng ngày sinh cũng là chuyện bình thường.
Thu Dung bông đùa:
- Bây giờ lỡ rồi, để kiếp sau ta cùng ngày sinh với mi.
Hoàng Anh gật đầu:
- Hai đứa mình cùng đầu thai một lượt nha.
- Cùng cha mẹ hay khác cha mẹ.
- Cùng cha mẹ đi!
- Cùng hả?
- Thôi, mạnh đứa nào đứa nấy chọn đi.
Bỗng nhiên Thu Dung thốt lên:
- Ta nghi kiếp sau mi đầu thai làm con gái luật Nam Trí.
Hoàng Anh cấu vào hông Thu Dung:
- Đồ quỷ! Nói bậy nè. Miệng ăn mắm ăn muối. Kiếp sau ta sẽ không gặp luật sư Nam Trí và con trai lão ta. Đừng nói đến chuyện làm con!
Thu Dung buông giọng tỉnh rụi:
- Không làm con thì làm dâu!
- Dâu nè! Dâu nè!
Hoàng Anh lại hích cùi chỏ vào hông Thu Dung:
- Sao cứ chọc ta hoài vậy hả mi?
- Ta chỉ nhắc nhở mi thôi.
- Ai mượn nhắc hả? Coi bộ mi khoái làm dâu luật sư rồi đó.
Thu Dung phản đối:
- Ê, đừng nói ẩu nghen nhỏ! Của mi ta chẳng rớ đâu.
Mặt mày Hoàng Anh nhăn nhó:
- Đã bảo không phải của ta mà.
Thu Dung nghiêm nghị:
- Chạy trời không khỏi nắng đâu. Để xem mi có tránh được không.
Hoàng Anh lý sự:
- Gặp nắng thì tránh, gặp người không ưa thì chạy dài cớ sao không được hả?
- Ta vẫn cứ chạy, ai mà cột được?
Mặt Thu Dung có vẻ nghiêm trọng:
- Mi đừng thách thức tạo hóa nghen. Bị trói buộc rồi là chấp nhận thôi. Dù ở phương trời nào cũng phải tìm đến nhau.
Hoàng Anh giương mắt nhìn Thu Dung:
- Nghe nói cứ ngỡ mi là thư ký của ông trời nên biết mọi chuyện.
Thu Dung tỉnh tỉnh:
- Ừ! Ta là thư ký của ông trời.
- Vậy hả! Thế mi có biết mi bị trói buộc với ai không?
- Ta chỉ biết chuyện ông Vi Cố thôi.
- Nói chuyện đời xưa mà tưởng giỏi.
Thu Dung quả quyết:
- Xưa nay như nhau. Nhất là chuyện của mi đó.
- Ta chẳng cỏ chuyện gì?
- Mi với anh chàng Huy Nam.
- Xí! Đừng nói nữa.
- Ừ, thôi không nói để cho ngày sinh nhật vui vẻ.
Hai người đang thao thao bất tuyệt. Bỗng có tiếng gõ cửa.
Và Huy Nam đột ngột bước vào Thu Dung lặng lẽ quan sát hai người. Cô sợ một màn kịch sắp xảy ra.
Huy Nam vẫn giữ vẻ mặt hòa nhã, tươi vui còn Hoàng Anh lạnh lùng như ướp đá.
Huy Nam lịch sự chào trước:
- Chào Thu Dung, Hoàng Anh.
Hoàng Anh mím chặt môi không nói lời nào. Con nhỏ thật ''ác''.
Thu Dung phải xởi lởi đáp trả:
- Chào anh Huy Nam, anh khỏe chứ?
Huy Nam trả lời Thu Dung rồi nói nhanh:
- Hôm nay nhân ngày sinh nhật Hoàng Anh tôi đến chúc mừng.
Thu Dung ân cần:
- Mời anh Nam rồi! Tiếp anh Nam đi Hoàng Anh?
Thu Dung muốn nhân cơ hội này hai người hòa giải với nhau. Bao khuất tất muộn phiền sẽ cho qua hết.
Nhưng Hoàng Anh vẫn dửng dưng. Huy Nam bình thản trao gói quà cho Hoàng Anh:
Chúc mừng sinh nhật Hoàng Anh.
Giọng Hoàng Anh khô khốc:
- Tôi không nhận đâu.
Chiếu cho Hoàng Anh tia nhìn đầy trách móc, Thu Dung nằn nì:
- Nhận đi Hoàng Anh! Sinh nhật vui vẻ. Đừng phụ lòng anh Nam nhỏ ạ!
Rồi Thu Dung ân cần đón lấy gói quà nhỏ từ tay Huy Nam. May mà có Thu Dung nhanh nhảu. Nếu không Huy Nam như Từ Hải chết đứng vì quê.
Huy Nam ngồi xuống Thu Dung cũng ngồi xuống.
Ba người im lặng không khí bỗng chùng xuống.
Thu Dung phá tan sự nặng nề bằng thái độ liến thoắng linh hoạt:
- Xin phép mở quà nha anh Nam.
Hoàng Nam vui vẻ:
- Rất hân hạnh Thu Dung cứ tự nhiên!
Thu Dung run run mở gói quà, mỉm cười pha trò:
- Của Hoàng Anh mà cứ ngỡ như của mình.
Bên trong gói giấy hoa là một chiếc hộp nhỏ xinh xắn.
Dù chưa biết món quà gì nhưng Thu Dung vẫn trầm trồ:
- Ồ, một món quà quý giá! Sinh nhật đầy ý nghĩa nha Hoàng Anh.
Không hiểu sao Hoàng Anh lại nao nao và tò mò nhìn chiếc hộp. Khi Thu Dung mở nắp hộp, Hoàng Anh muốn thót tim.
Một chiếc nhẫn hồng ngọc đẹp tuyệt vời hiện ra. Chiếc nhẫn giống y chiếc nhẫn mà cha đã tặng cho Hoàng Anh lúc sinh nhật 18 tuổi.
Hoàng Anh rưng nước mắt muốn khóc quá đi thôi.
Không để Thu Dung thấy, Hoàng Anh quay mặt nơi khác che giấu giọt lệ long lanh tủi buồn...
Thu Dung reo lên:
- Đẹp quá ha Hoàng Anh?
Hoàng Anh vẫn ngó lơ.
Thu Dung nói với Huy Nam, Giọng khen như chính cô là Hoàng Anh:
- Anh Nam hay thật! Món quà tuyệt đẹp đúng ý Hoàng Anh ghê vậy đó!
Hoàng Anh ấm ức quay lại nguýt mắt với Thu Dung một cái.
Dù rất thích chiếc nhẫn hồng ngọc nhưng nhất định Hoàng Anh không lấy.
Cô vẫn một mình xa cách với Huy Nam.
- Anh mang quà về đi tôi không nhận.
Nhưng Thu Dung đã ra hiệu cho Huy Nam là cứ để đó xem như chẳng nghe lời từ chối của Hoàng Anh.
Thu Dung còn ân cần mời Huy Nam ăn trái cây:
- Mời anh Nam! Anh đến chúc mừng sinh nhật phải ăn một chút gì thì mới được về nha!
Huy Nam nhìn Thu Dung cảm kích. Anh nhất định giới thiệu thằng bạn thân Lam Vũ cho Thu Dung. Chắc chắn hai người sẽ hợp nhau. Lam Vũ cũng là một kẻ bao dung, cực kỳ tốt bụng như Thu Dung.
- Cảm ơn Thu Dung! Sinh nhật Thu Dung tôi sẽ dự.
- Anh chắc nghe!
- Chắc chắn! Chẳng những dự sinh nhật mà tôi còn dự tiệc quan trọng đời người nữa kìa!
- Tiệc quan trọng đời người chắc anh đợi lâu đó.
- Sao đợi hả?
- Em không...
- Đừng nói là Thu Dung không lên xe hoa nghe.
Thu Dung từ tốn giải thích:
- Em chưa tốt nghiệp, chưa có sự nghiệp ổn định...
- Tưởng gì! Chuyện đó có người đợi được.
Không Huy Nam đến mừng sinh nhật Hoàng Anh mà cứ nói chuyện với Thu Dung.
Thu Dung suy nghĩ nhanh nên vờ đứng lên:
- Em vào trong có chút việc!
Huy Nam đưa mắt nhìn Hoàng Anh:
- Sinh nhật vui vẻ nhé Hoàng Anh!
Hoàng Anh cau mày:
- Cảm ơn anh đã đến đây! Anh có thể về được rồi đó.
Huy Nam lạnh lùng đáp:
- Dù Hoàng Anh không hoan nghênh tôi đến nhưng tôi vẫn thích chúc mừng Hoàng Anh.
Giọng Hoàng Anh nặng trịch:
- Anh tưởng tôi thích nghe những lời chúc mừng của anh lắm hả?
Huy Nam bướng bỉnh đáp:
- Hoàng Anh không thích tôi vẫn chúc.
Hoàng Anh nóng nảy:
- Anh nói đủ rồi đó. Tôi không nghe lời chúc của anh đâu.
Huy Nam bật hỏi:
- Vậy Hoàng Anh thích nghe điều gì tôi nói?
Hoàng Anh trừng mắt với Huy Nam. Con người thật lì lợm, cô đã coi như kẻ thù rồi. Vậy mà vẫn đến đây mãi. Bộ Huy Nam không có chút tự ái nào sao?
Anh đã là con của luật sư Nam Trí thì đừng hòng Hoàng Anh thân thiết. Dù Anh có nói bao nhiêu lời ngọt ngào, yêu thương, Hoàng Anh cũng bỏ ngoài tai.
Ai bảo Hoàng Anh là con luật sư Nam Trí? Chẳng bao giờ Hoàng Anh hối tiếc, ray rứt về thái độ cư xử tệ đối với anh. Với Hoàng Anh mọi việc phải rạch ròi và tình cảm thì đâu ra đó không có sự nhân nhượng với kẻ thù.
Chiếu cho Hoàng Anh một tia nhìn sắc bén, Hoàng Anh cay cú đáp trả:
- Tôi chẳng muốn nghe anh nói điều gì!
Huy Nam trầm tĩnh:
- Nhân ngày sinh nhật vui vẻ Hoàng Anh hãy xí xóa mọi chuyện nếu thật sự tôi có gây ra điều gì?
Hoàng Anh lý giải:
Chuyện xảy ra đã in sâu vào đầu tôi rồi. Tôi không bao giờ xí xóa được.
- Chẳng lẽ Hoàng Anh cứ mãi xem tôi là kẻ thù.
Huy Nam cười khẩy:
- Tại sao Hoàng Anh quan trọng hóa vấn đề như vậy?
Giận anh không chịu nổi Hoàng Anh nói một cách liều lĩnh:
- Tại luật sư Nam Trí, cha anh.
Huy Nam bực dọc:
- Cách nói của Hoàng Anh hóa ra cha tôi chẳng ra gì cả?
- Anh cứ về hỏi ông ấy!
Nói xong, Hoàng Anh nhìn anh một cách ác cảm rồi đứng lên như muốn chấm dứt câu chuyện.
Chẳng còn lý do gì ngồi lại, Huy Nam cũng đứng lên ra về.
Thấy anh vẫn để gói quà lại, Hoàng Anh kêu lên:
- Anh còn quên đây này...
Nhưng Huy Nam đã đi khuất. Hoàng Anh nhất định sẽ trả chiếc nhẫn hồng ngọc lại cho an. Thôi đành nhờ Thu Dung vậy.
Nghĩ thế, Hoàng Anh réo to:
- Thu Dung ơi! Ra đây!
Thu Dung chạy ra cười tươi:
- Gọi chi hả? Ta trả không gian tự do cho hai người đã tận dụng hết chưa?
Hoàng Anh hậm hực:
- Con ma đầu! Ta tận dụng không gian đuổi hắn về rồi.
- Đuổi hả? Mi khùng quá đi!
- Mi mới là con nhỏ khùng. Ta đâu có mượn mi trốn vào trong.
- Tao lịch sự có thừa!
- Giỏi nhỉ!
- Giỏi thì phải làm việc này cho ta.
Thu Dung nhìn Hoàng Anh cảnh giác:
- Việc gì hả?
Hoàng Anh phán gọn:
- Mi mang chiếc nhẫn hồng ngọc này lại cho hắn giúp ta!
Thu Dung vặn lại:
- Trả hả? Mi có biết đây là nhẫn gì không?
- Nhẫn gì hả?
- Quà sinh nhật!
Hoàng Anh trề môi:
- Bởi thế ta mới không nhận.
Thu Dung tuyên bố thật gọn như chính cô là chủ nhân của món quà vậy:
- Đây là quà sinh nhật vừa nhẫn đính hôn nữa đó.
Hoàng Anh trợn mắt cấu vào tay Thu Dung:
- Con a đầu! Đính hôn với mi thì có.
Thu Dung cười khanh khách:
- Nhẫn trao tận tay mi mà đính hôn với ta hả? Đâu có được con khỉ?
Hoàng Anh bình thản:
- Thì đổi lại cứ xem như là trao tận tay mi!
Thu Dung nhăn trán:
- Hổng có chuyện lộn xộn như vậy đâu nghen a đầu!
Hai cô gái đang trò chuyện sôi nổi, bỗng Huy Nam lại xuất hiện.
Huy Nam khệ nệ mang đến một bếp ga và các dụng cụ bếp núc đắt tiền.
Giọng anh nhẹ tênh:
- Tặng Hoàng Anh để tiện sử dụng nấu nướng nhanh để dành thời gian ôn bài thi.
Thu Dung trố mắt nhìn. Huy Nam thật chu đáo đến cô còn cảm động nữa là Hoàng Anh.
Nhưng trong đáy mắt như hồ thu của Hoàng Anh chẳng gợn một chút xao động vui tươi nào. Ánh mắt ấy lại thoáng màu mây u tối.
Giọng cô cương quyết đến lạnh lùng:
- Tôi không nhận bất cứ thứ anh cả! Hãy mang về đi!
Huy Nam nhẫn nại thuyết phục:
- Hãy nhận đi Hoàng Anh! Đây là tấm lòng của tôi!
Thu Dung cũng nói vô:
- Nhận đi Hoàng Anh cho anh Nam vui! Đây là dụng cụ nấu nướng cần thiết giúp mi tiết kiệm thời gian, sắp ôn thi rồi đó.
Hoàng Anh cãi lại:
- Bộ không có những thứ này ta không nấu nướng được hả?
- Đây là những dụng cụ tiện lợi hơn anh Nam, lo cho mi đến là chu đáo!
Hoàng Anh bĩu môi, buông một câu thật tàn nhẫn:
- Vứt cho tôi mấy món đồ là hay lắm hả? Dù đến chết tôi cũng không nhận quà ''từ thiện'' của anh.
Thoáng buồn nhưng Huy Nam cũng giải thích:
- Hoàng Anh đừng hiểu lầm chẳng từ thiện gì cả. Tôi chỉ muốn Hoàng Anh rảnh rang ôn thi tốt nghiệp.
Hoàng Anh cay đắng:
- Cám ơn! Tôi sợ lắm những tấm lòng tốt ngụy tạo.
- Hổng có đâu Hoàng Anh.
- Anh khỏi bào chữa!
Huy Nam phân bua:
- Tôi đối với Hoàng Anh bằng tất cả tấm lòng.
Chẳng cần biết tấm lòng của Huy Nam thế nào, Hoàng Anh gay gắt:
- Anh hãy mang về hết quà sinh nhật và dụng cụ bếp núc này.Tôi không bao giờ nhận, anh nghe rõ chưa?
Thu Dung chen vô trách Hoàng Anh:
- Mi thật là quá đáng. Sao lại phụ lòng anh Nam hả? Lẽ ra mi phải trân trọng các món quà!
Hoàng Anh lý sự:
- Tất nhiên được qùa là phải trân trọng nhưng cũng còn tùy đối tượng tặng.
Huy Nam nhủ thầm, mình quá hấp tấp. Phải chi anh nhờ Thu Dung mang quà đến tặng Hoàng Anh thì hay biết mấy. Chắc chắn Hoàng Anh sẽ nhận.
Tưởng ngày sinh nhật HoàngAnh sẽ thoải mái, anh hớn hở mang quà đến, ai ngờ... Hoàng Anh nặng nề rẻ rúng. Chẳng lẽ anh mãi là kẻ thù của Hoàng Anh?
Hãy thay đổi cách nhìn đi Hoàng Anh! Anh mong một sự gắn bó với em!
Lúc nào Huy Nam cũng tỏ vể điềm tĩnh và xử sự mềm mỏng với Hoàng Anh. Nếu gặp một người nào đầy tự ái và nóng tính có lẽ họ đã phát cáu lên và tức giận cô.
Huy Nam biết Hoàng Anh bị sốc vì tình cảnh gia đình, tâm lý cô hụt hẫng nên anh rất cảm thông. Nhìn món quà sinh nhật để chơ vơ trên bàn, mấy dụng cụ bếp núc bỏ ngổn ngang không được đón nhận, Huy Nam chạnh lòng và buồn một cách sâu sắc.
Anh muốn bỏ mặc Hoàng Anh nhưng không được, có cái gì đó bồn chồn không yên khiến anh cứ mãi nghĩ đến và lo cho Hoàng Anh. Thế mà Hoàng Anh không chịu hiểu.
"Ai cũng hiểu nhưng có một người không chịu hiểu...".
Hoàng Anh vẫn cứ khăng khăng không chịu nhận quà. Còn Huy Nam thì khăng khăng không chịu mang về.
Hai người như đang đôi co nhau.
Thu Dung thì ái ngại vì phải chứng kiến màn kịch không vui này. Chẳng biết sự xung đột còn kéo dài đến bao giờ đây.
Ơi, có ông thầy bói nào gieo cho một quẻ xem mối xung đột này đến bao giờ mới được hóa giải.
Người không chịu nhận, người không chịu mang về, quà vẫn còn để đó.
Thu Dung không biết phải làm sao? Khuyên nhỏ mãi mà Hoàng Anh không nghe. Con nhỏ có thèm đếm xỉa đến lời của ai đâu.
Cũng thấy tội cho Huy Nam. Có tấm lòng mà không được hân hoan đón nhận. Đừng nói chi là đáp trả.
Giữa lúc hai bên đang đôi co thì Tuấn Triều đến. Thái độ tự nhiên của Tuấn Triều như là anh đã khá quen thuộc với ngôi nhà trọ này.
Thấy Huy Nam ngồi đấy, Tuấn Triều rồi vờ bắt tay làm quen như hai người chưa hề quen biết nhau.
- Chào anh!
Tuấn Triều cũng lịch sự:
- Chào anh!
Trông hai người thật lạnh lẽo. Dường như trong đầu mỗi người đang tự hỏi về nhau.
Vô cùng bực dọc, Huy Nam vội vã chào mọi người ra về bỏ lại các dụng cụ bếp núc cho Hoàng Anh.
Hoàng Anh uất ức nhìn theo và rủa thầm:
"Đồ chết tiệt! Dám bỏ đồ lại. Ma nhận chứ ai mà thèm".
Rồi cô xoay qua Thu Dung.
Thấy Huy Nam bỏ đồ lại, Thu Dung chưa kịp mừng thì đã nghe Hoàng Anh phán:
- Mi hãy mang các thứ trả lại hết cho anh ta giúp ta nhé Dung!
Thu Dung vội khích tướng:
- Mi không thích thì cứ mang mà trả Huy Nam.
Hoàng Anh nguýt mắt càu nhàu:
- Từ chối hả? Xí! Bạn bè thân ta mới nhờ.
- Nhờ chuyện này ta làm hổng được?
- Tại sao?
- Khó quá!
- Khó hả?
- Mi từ chối không ổn với ta đâu nha!
Thu Dung nháy mắt với Hoang Anh.
- Mi làm gì hả?
- Ta trị tội mi cho biết.
- Khổ quá! Mi thấy ai cũng có tội. Đáng là mi con dâu ông luật sư mới được.
- Con a đầu!
Hoàng Anh véo Thu Dung một cái đau điếng. Thu Dung phê phán:
- Mi vừa dữ vừa ác quá Hoàng Anh.
Tuấn Triều tham gia góp chuyện:
- Hai cô vui ghê! Mà tôi thấy Hoàng Anh đâu có dữ và ác.
Thu Dung lườm giọng:
- Anh bênh nhỏ HoàngAnh nên thấy thế.
Tuấn Triều bắt đầu hỏi thăm dò:
- Hoàng Anh quen với Huy Nam hả?
Thu Dung trả lời thay:
- Chẳng những quen mà còn thân thiết nữa.
Không mấy tin lời Thu Dung, Tuấn Triều tìm lời hỏi Hoàng Anh.
- Giữa hai người có chuyện gì xảy ra hả Hoàng Anh?
Hoàng Anh đáp xuôi:
- Có gì đâu anh.
Tuấn Triều nhận định:
- Anh thấy em đối xử với anh ta hơi quá đáng.
Thu Dung mừng rỡ kéo Tuấn Triều về đồng minh:
- Anh Triều cũng thấy như thế hả?
Hoàng Anh cất tiếng đáp cho qua chuyện:
- Anh ta là con của kẻ thù, em không ưa nên tặng bất cứ thứ gì em cũng trả lại.
Tuấn Triều thắc mắc:
- Anh ta tặng quà cho Hoàng Anh hả?
Thu Dung trả lời:
- Hôn nay sinh nhật Hoàng Anh nên Huy Nam tặng quà.
Tuấn Triều kêu lên:
- Sinh nhật Hoàng Anh hả? Sao không mời anh dự.
Hoàng Anh đáp nhanh:
- Em chẳng là gì cả. Nhỏ Thu Dung mua quà bánh đến đây vui chơi.
Tuấn Triều cười bảo:
- Nếu biết thế anh cũng mua quà bánh đến đay tham gia vui chơi.
Hoàng Anh lắc đầu:
- Khỏi anh à! Sinh nhật em có gì vui đâu.
Tuấn Triều hậm hực hỏi:
- Thế sao Huy Nam biết mà mang quà đến đây.
Anh ta chép miệng:
- Anh ta chẳng có gì đáng nói!
Rồi cô lảng chuyện bằng câu hỏi.
Lịch múa minh họa sắp tới cho chương trình ''Sài Gòn mùa xuân'' thế nào hả anh Triều?
Thu Dung cũng hỏi:
- Anh Triều chuẩn bị chương trình ''Sài Gòn mùa xuân'' sao?
- Qui mô hoành tráng.
Tuấn Triều trả lời rồi thao thao bất tuyệt.
- ''Sài Gòn mùa xuân'' là một chương trình giống như "Duyên dáng Việt Nam" vậy. Anh phải chuẩn bị rất công phu. Nhiều tiết mục múa chính thức và múa minh họa. Các điệu múa sẽ mang biểu tượng về Sài Gòn, về mùa xuân.
Phần múa minh họa bài hát, cũng rất phong phú. Anh nhất định dàn dựng chương trình này thật đặc biệt.
Thu Dung vờ hỏi:
- Em có được múa trong chương trình không?
Tuấn Triều vui vẻ đáp:
- Thu Dung và cả Hoàng Anh nữa.
Hoàng Anh kêu lên:
- Em cũng được múa nữa hả?
- Hoàng Anh phấn khởi:
- Em phải hỏi? Chân em hết đau rồi. Em rất vui vì được tham gia.
Tuấn Triều lấy giấy ghi lịch luyện tập đưa cho Thu Dung:
- Đây là lịch luyện tập Thu Dung chuẩn bị tập luyện chu đáo nha!
Thu Dung cầm lịch luyện tập:
- Vâng! Em sẽ luyện tập thật chu đáo để biểu diễn đạt kết qua, không để mất mặt ''sếp trưởng nhóm đâú'.
Tuấn Triều buột miệng:
- Anh tin vào tài năng của Thu Dung và Hoàng Anh.
Chỉ bấy nhiêu đó thôi mà Hoàng Anh phấn khởi lạ thường. Lời khen của Tuấn Triều như một liều thuốc kích thích khiến Hoàng Anh tin vào khả năng của mình. Còn sung sướng nào hơn khi được tham gia múa trong chương trình văn nghệ lớn mừng xuân.
Tuấn Triều lịch riêng để luyện tập cho Hoàng Anh theo giờ giấc của anh.
- Anh đã đăng ký cho em tham gia múa minh họa trong chương trình ''Sài Gòn mùa xuân'', em cố gắng nha!
Hoàng Anh vui mừng ra mặt:
- Hôm qua anh nói với Thu Dung, em thấy phấn khởi lạ thường!
Vui mừng thích thú nhưng Hoàng Anh quên một điều, cô không phải là diễn viên múa chẳng phải là một ''ngôi saó' nổi tiếng và vừa mới bị trặc chân.
Có thể nói Hoàng Anh là một tên tuổi mới ra lò tùy người thưởng thức.
Giống như một chiếc bánh mới ra lò ngon, dở tùy người.
Hoàng Anh nói với Tuấn Triều như một lời tự hứa:
- Em sẽ cố gắng luyện tập. Anh hãy hướng dẫn cho em nghe!
Tuấn Triều nháy mắt với Hoàng Anh:
- Nghề múa bí truyền. Nhưng anh sẽ truyền hết bí quyết múa hiện đại cho em.
Hoàng Anh nhoẻn miệng cười:
- Ôi! Em biết lấy gì trả công cho thầy dạy đây?
- Anh chẳng đòi công. Miễn em múa thành công là được.
Giọng Hoàng Anh bỗng chùng xuống rưng buồn:
- Anh nghĩ em không có tiền trả công dạy múa chứ gì?
- Anh không nghĩ như vậy đâu.
Tuấn Triều phân bua và ân cần an ủi Hoàng Anh:
- Hoàn cảnh của em, anh có biết qua! Gia đình sa sút không phải do em.
Thôi, đừng buồn nữa nha!
- Lúc đó em buồn thê thảm, chỉ muốn buông xuôi tất cả. May nhờ có Thu Dung động viên em mới gượng dậy đi học lại.
Tuấn Triều cười:
- Có anh nữa chứ!
Hoàng Anh gật nhẹ:
- À! Bây giờ thì có anh nữa!
Tuấn Triều tiếp tục động viên Hoàng Anh:
- Em đừng buồn và đừng nghĩ ngợi chi cả. Hãy lo học để có nghề nghiệp mà lo bản thân em. Và đi múa nữa!
Mắt Hoàng Anh sáng long lanh. Những lời an ủi đôn hậu của Tuấn Triều khiến cô như có thêm sức mạnh để vượt qua bao buồn đau trở ngại của cuộc đời đơn độc, đầy bão giông mà cô phải hứng chịu.
Bỗng dưng, Hoàng Anh thấy thích thích những lời an ủi của Tuấn Triều và cô rất muốn nghe mãi những lời vỗ về êm như ru ấy.
Ngày nào Tuấn Triều cũng hướng dẫn các động tác múa cho Hoàng Anh.
Anh nhiệt tình truyền hết nghề múa hiện đại cho cô.
Tuấn Triều như người thầy cần mẫn giảng dạy, Hoàng Anh cố gắng tiếp thu tất cả những động tác mà Tuấn Triều hướng dẫn.
Tuấn Triều quá tận tụy nên Hoàng Anh cũng không dám lơ là.
Chưa biểu diễn mà Hoàng Anh thầm mong kết quả như ý muốn. Nếu không cô sẽ phụ lòng ''thầý' Tuấn Triều.
Sợ HoàngAnh luyện tập quá sức Tuấn Triều cho cô nghỉ giải lao và bảo:
- Nghỉ một chút đi Hoàng Anh. Em đừng quá căng thẳng cứ rèn luyện bình thường thôi.
- Em biết phải khổ công rèn luyện mới có kết quả chứ anh!
- Nhưng em đừng tập quá cũng phải nghỉ ngơi chút.
- Em nghỉ đây!
Hoàng Anh ngoan ngoãn ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tuấn Triều bảo:
- À, bồi dưỡng trái cây nè!
Hoàng Anh trầm giọng:
- Anh kỳ ghê! Cứ mua hoài!
- Diễn viên múa phải bồi dưỡng bằng nhiều loại trái cây.
Tuấn Triều quan niệm như thế nên anh thường xuyên mua trái cây mang đến cho Hoàng Anh, cả thức ăn chống béo phì nữa...
Nhận hoài, HoàngAnh thấy kỳ kỳ làm sao?
- Anh đừng có mua trái cây và thức ăn đến nữa. Em ăn không hết đâu.
- Không hết thì để dành ăn từ từ. Nhất là thức ăn chống béo phì.
- Em có béo phì đâu mà lo.
Tuấn Triều ngắm nghía Hoàng Anh. Đúng là Hoàng Anh không thể béo phì được cô rất mảnh mai.
Anh cười bảo:
- Diễn viên múa phải có thân hình thanh mảnh, thực hiện các động tác mới nhẹ nhàng uyển chuyển.
Hoàng Anh hỏi một cách dịu dàng:
- Thế em có đủ chuẩn không?
Tuấn Triều gật gù:
- Em thì có vóc dáng khá lý tưởng nên múa rất đẹp.
Hoàng Anh hỏi lại:
- Vậy mà anh bắt em chống béo phì làm chi?
- Phòng chống vẫn hơn chứ em. Vóc dáng con người luôn thay đổi.
- Anh quá lo xa.
- Em đừng có chủ quan! Tuy nhiên với em bồi dưỡng là chủ yếu.
Hoàng Anh nhìn Tuấn Triều cảm kích:
- Anh cứ bắt em bồi dưỡng mãi...
Tuấn Triều giải thích:
- Em triệu tập tiêu hao nhiều năng lượng thì hãy bồi vào. Ăn sẽ không bao giờ lên cân đâu.
Hoàng Anh đùa giọng:
- Em không bao giờ sợ lên cân.
Tuấn Triều nhắc nhở Hoàng Anh:
- Diễn viên múa phải luôn mềm mại nhẹ tênh như cánh chim vậy.
Rồi anh hỏi:
- Em có thấy các nữ diễn viên múa ba lê không? Trông họ nhẹ nhàng thanh thoát, đẹp tuyệt!
Hoàng Anh mơ màng:
- Ước gì em có vóc dáng đẹp như các diễn viên múa ba lê.
- Em thì khá lý tưởng rồi?
Những lời khen ngợi của Tuấn Triều khiến Hoàng Anh nao nao. Cô thật sự cảm kích trước những lời động viên của anh. Anh lại tạo mọi điều kiện cho cô học múa nữa.
Hoàng Anh đâu hay rằng Tuấn Triều âm thầm tặng cát- xê cho cô bằng chính tiền lương của cô, rồi anh còn trả tiền nhà trọ trước cho cô.
Lúc đầu, cô cứ ngỡ Huy Nam trả tiền nhà trọ, Hoàng Anh tức khí. Nhưng hỏi kỹ bà chủ nhà thì mới biết Tuấn Triều trả cô lại thấy mang ơn Tuấn Triều thật nhiều...
Buổi chiều, Tuấn Triều đến chở HoàngAnh đi chơi.
Tối mai bắt đầu biểu diễn, hôm nay chúng ta đi chơi và ăn mừng trước.
Hoàng Anh lắc đầu:
- Chờ biểu diễn thành công mới ăn mừng chứ không nên ăn trước.
Tuấn Triều bảo:
- Vậy chúng ta đi chơi cho thư giãn.
- Em muốn luyện tập thêm.
- Sáng mai anh sẽ luyện cho em.
Hoàng Anh đồng ý. Tuấn Triều chở cô dạo chơi lòng vòng rồi sau đó vào quán giải khát.
Tuấn Triều gọi hai ly nước ép trái cây.
Hoàng Anh bật cười:
- Ở nhà ăn trái cây đi chơi anh cũng cho uống trái cây.
Tuấn Triều đùa đùa giọng:
- Ăn uống trái cây người mới nhẹ tên như con thiên nga và múa càng đẹp.
Hoàng Anh cười rúc rích:
- Bộ anh làm chủ vựa trái cây đang tiếp thị hàng hóa hả?
Tuấn Triều pha trò:
- Anh cũng muốn làm ông chủ vựa cung cấp trái cây cho em ăn suốt đời.
- Vậy hả!
- Thật đó.
Hoàng Anh liến thoắng:
- Được ăn trái cây miễn phí suốt đời ai mà chẳng thích.
Mắt Tuấn Triều nhìn Hoàng Anh thật ấm áp:
- Em nói thì giữ lời nha!
Hoàng Anh nội né tránh tia nhìn cháy bỏng của Tuấn Triều.
Cô phát biểu một cách vô tư chẳng biết anh nghĩ gì. Nhưng câu hỏi của Tuấn Triều đầy ý nghĩa.
Hoàng Anh không biết giải thích tâm trạng của mình thế nào. Cô nghĩ đến Tuấn Triều vì biết ơn anh hay tình cảm đã đến tự bao giờ.
Hình như tim cô bắt đầu lao xao vì anh.
Hai ly nước trái cây được đặt trên bàn. Tuấn Triều ân cần bưng ly đưa cô.
- Uống đi em!
Hoàng Anh khẽ chớp mi:
- Sao anh quan tâm đến em quá vậy?
Tuấn Triều xao động trong sóng mắt lung linh:
- Vì em đáng được quan tâm.
Hoàng Anh bồi hồi không thể tả. Cô uống lý trái cây mà như uống từng lời êm dịu của Tuấn Triều.
Hai người đang thưởng thức nước trái cây. Bỗng nhạc trong quán vang lên.
Vô tình hay hữu ý lại là bài hát ''Lá rơí'...
Chiều mênh mông Ngọn heo may xao xác Lá vàng lác đác bay Ngoài hiên nhà ai.
Cho lòng chơi vơi...
Bài hát khiến Hoàng Anh bồi hồi nỗi nhớ dù ngoài trời không mưa. Trên không từng cụm mây trắng trôi trời trong veo, xanh biếc.
Buổi chiều tuyệt đẹp Bài hát ''Lá rơí' chỉ là một khoảnh khắc kỷ niệm.
Hoàng Anh đưa mắt nhìn cố tìm một chiếc lá rơi về đâu. Nhạy cảm trước vẻ trầm tư của Hoàng Anh, Tuấn Triều khẽ giọng:
- Bản nhạc buồn quá hả? Đổi bài khác nha Hoàng Anh?
Hoàng Anh lên tiếng:
- Buồn mà hay chứ anh!
- Anh sợ em buồn. Ngày mai biểu diễn múa hôm nay phải thật vui.
Hoàng Anh chiều ý Tuấn Triều.
- Vậy yêu cầu đổi bài hát thật vui nhộn đi anh.
Tuấn Triều nói với chủ quán. Bản nhạc vui nhộn nổi lên ngay.
Tuy nhiên dư âm bài hát "Lá rơi" vẫn còn trong tâm tưởng Hoàng Anh.
Cô hỏi Tuấn Triều một cách hồn nhiên:
- Bài hát ''Lá rơí' có múa minh họa không anh Triều?
- À, anh chưa nghĩ đến.
Hoàng Anh buột miệng:
- Bài ấy mà dàn dựng điệu múa có mưa rơi, gió thổi, lá bay thì tuyệt lắm anh nhỉ?
Mắt Tuấn Triều vụt sáng, giọng anh reo vui:
- Ồ, một ý tưởng thật hay. Anh sẽ dàn dựng các động tác múa như em nói.
- Cho em tham gia múa nha!
- Tất nhiên. Em là vai nữ chính của điệu múa.
Hoàng Anh cười nhẹ:
- Em chỉ cần múa chung với mọi người là được.
Tuấn Triều nheo nheo mắt:
- Em đặc biệt hơn chứ. Không ngờ em cũng có khả năng làm đạo diễn múa.
- Anh đừng chế nhạo em nha!
- Anh nói thật lòng.
- Vậy hả!
Tuấn Triều đề nghị:
- Hay là em nghỉ học qua hẳn ngành múa cùng làm việc với anh.
Hoàng Anh mỉm cười:
- Anh đừng xúi dại! Em đang thi tốt nghiệp, sắp ra trường ngành báo chí.
Tuấn Triều hỏi khẽ:
- Em làm phóng viên nhà báo hả?
Hoàng Anh mỉm cười lém lỉnh:
- Nhỏ Thu Dung bảo em làm nhà báo viết bài lăng xê nó.
- Lăng xê anh nữa nghen?
Hoàng Anh phồng mặt lên:
- Còn em ai lăng xê hả?
- Anh sẽ lăng xê lại em.
Tuấn Triều trả lời rồi bảo:
- Có những người nổi tiếng đâu cần lăng xê.
Hoàng Anh ra vẻ hiểu biết:
- Nhưng có trường hợp không lăng xê thì chẳng nối tiếng. Nhất là những kẻ vô danh tiểu tốt như em.
- Em chớ khiêm tốn rồi đây em sẽ nổi danh cả nưởc đều biết các Fan giành nhau xin chữ ký.
- Anh nói cứ như là chiêm bao vậy.
- Chiêm bao có thật đó em.
- Vậy à!
- Em không tin thì cứ chờ xem.
- Vâng em sẽ chờ xem.
- Anh còn mong chiêm bao có thật chuyện khác nữa.
Hoàng Anh tò mò hỏi:
- Chuyện gì hả anh?
Tuấn Triều kề tai Hoàng Anh, nói nhỏ:
- Bí mật sẽ nói sau!
''Bí mật sẽ nói saú' nhưng Hoàng Anh biết Tuấn Triều muốn nói gì cô thấy hai gò má nóng ran.
Ôi, đó có phải là tình yêu?
Rời khỏi quán nước, Tuấn Triều đưa Hoàng Anh ra công viên chơi.
Buổi chiều nắng nhạt.
Hàng cây trong công viên lấp lánh vàng.
Gió lay cành lá đong đưa...
Hai người ngồi trên chiếc ghế đá dưới tán cây rợp mắt.
Hoàng Anh ngước mắt nhìn lên cao. Bầu trời khoác chiếc áo xanh biếc.
Ráng đỏ cam vắt ngang lưng trời ửng sáng lung linh. Hiếm hoi lắm Hoàng Anh mới thấy một buổi chiều đẹp như thế này. Từ ngày gia đình gặp biến cố đau thương, Hoàng Anh thật sự chán nản. Một mình cô chưa bao giờ dạo chơi thanh thản.
Hôm nay đi cùng Tuấn Triều trong cô dâng lên một cảm giác lâng lâng dễ chịu.
Công viên hoa nở đầy. Lòng Hoàng Anh cũng bừng lên những sắc hoa rực rỡ.
Ơi, có phải đóa hoa của tình yêu vừa chớm nở. Có vội vã lắm không Hoàng Anh nghĩ đến Tuấn Triều?
Tuấn Triều đã xua đi nỗi muộn phiền chán nản trong cô.
- Em nghĩ gì đấy Hoàng Anh?
Giọng ngọt ngào của Tuấn Triều vang lên. Hơi thở anh đang phả vào sau gáy Hoàng Anh. Cô xoay người lại mỉm cười:
- Em thấy buổi chiều nay công viên đẹp quá.
Tuấn Triều hỏi khẽ:
- Em có biết công viên để làm gì không hả?
- Để mọi người dạo chơi cho thanh thản, để giảm stress.
Giọng Tuấn Triều như lời ru thì thầm bên tai Hoàng Anh.
- Và để hai kẻ yêu nhau đến đây tình tự.
Hoàng Anh ngước nhìn Tuấn Triều, ánh mắt sáng lung linh.
- Em không biết à nha!
- Không biết hả?
Bất ngờ Tuấn Triều ôm choàng lấy Hoàng Anh đặt nụ hôn lên môi cô. Chớp nhoáng thôi nhưng Hoàng Anh rất ngỡ ngàng. Ôi có phải tình yêu? Sao Hoàng Anh thấy lòng bối rối?
Có phải công viên là nơi để hai kẻ yêu nhau tình tự?
Hoàng Anh đưa mắt nhìn quanh. Rai rác trên băng đá dưới gốc cây từng cặp uyên ương đang chụm đầu vào nhau thì thầm tâm sự.
Phải chăng Hoàng Anh và Tuấn Triều cũng giống như họ? Có quá vội vã không Hoàng Anh đang tự hỏi lòng!
Việc gì đến cứ đến. HoàngAnh không thích sự hấp tấp. Vội vàng chi. Có khi người ta phải trả giá cho sự vội vàng của mình.
Nghĩ ngợi vu vơ, Hoàng Anh bỗng hỏi Tuấn Triều.
- Chương trình "Sài Gòn mùa xuân" được tổ chức như thế nào hả anh?
Tuấn Triều đáp một cách say sưa:
- Đây là một chương trình nhạc qui mô, phối hợp để chuẩn bị đón xuân.
- Được biểu diễn trong chương trình đặc biệt này, em hồi hộp quá.
Tuấn Triều động viên cô:
- Em cứ bình tĩnh đừng quá căng thẳng, tâm lý bị chi phối là ảnh hưởng lắm đó.
Giọng Hoàng Anh ấm mượt như nhung:
- Em sẽ múa thật tốt không để ảnh hưởng gì đâu.
- Và múa đẹp nữa nha!
- Công anh rất nhiều em không dám phụ.
Hoàng Anh tự nhủ phải cố gắng, phải thành công. Cô không thể làm mất mặt Tuấn Triều và cả Thu Dung nữa...
Tình Ca Và Cơn Mưa Tình Ca Và Cơn Mưa - Hoàng Thu Dung Tình Ca Và Cơn Mưa