Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tiếng Vọng Tình Yêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4
C
ả tuần sau bữa tiệc sinh nhật của Charlie, Anna không thể nào gạt bỏ hình ảnh Felix ra khỏi đầu. Thực ra cô không hề cố gắng làm điều đó; hàng đêm trước khi ngủ cô nhai đi nhai lại từng lời từng chữ trong cuộc nói chuyện giữa hai người, nhớ lại từng chi tiết dù là nhỏ nhất khi hai người hôn nhau. Thậm chí cô còn vẽ lên bìa nhật ký hàng chữ "A ♥ F". Cô biết điều này thật điên rồ; nhưng vì cô chưa bao giờ có một người bạn trai thực sự. Và cô muốn ngay lập tức phải làm tất cả những thứ mà lũ bạn cô đã và đang làm.
Và cuối cùng ngày thứ Năm đã tới.
Và anh không hề gọi điện.
Suốt cả buổi tối cô lên kế hoạch và biện minh cho sự im lặng của anh.
"Anh ấy có thể rất mệt và đang đi tắm, rồi anh sẽ gọi."
"Nếu mình chơi kèn saxophone khoảng hai mươi phút, có thể anh ấy sẽ gọi mà mình không nghe thấy chuông."
"Mình sẽ đếm đến một trăm bằng tiếng Tây Ban Nha và anh sẽ đến..."
"Sao con cứ nhìn đồng hồ suốt thế?" bố cô hỏi giọng nghẹt như bị cúm, lúc chín giờ mười lăm phút.
"Đó là vì một gã trai!" Gaby đang đọc mục Nhà Cho Thuê của tờ Evening Standard ngước mắt lên. "Anh ta hứa sẽ gọi và Anna ngốc nghếch đã tin sái cổ."
"Gì cơ? Ý con là Anna có bạn trai à?" Walter ngạc nhiên như thế Gaby vừa tuyên bố Anna vừa nhốt một con voi vào bãi giữ ngựa phía sau.
"Không phải bạn trai," Anna lấp liếm. "Anh ấy chỉ là..."
"Một anh chàng tuyệt vời..." Gaby nhại giọng Anna. "Chỉ có điều không phải vậy. Anh ta da màu và giọng đặc sệt vùng Fleckford."
"Sao thế?"
"Anh ta không được mời mà lại mò đến sinh nhật lần thứ mười tám của Charlie," Gaby giễu cợt.
"Này," Walter tuyên bố, "Đâu thể dễ dàng như thế được. Rồi mọi người sẽ biết."
Ông đưa mắt nhìn Anna. "Bố biết mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn khi con cứ nằng nặc đòi ra khỏi trường Swancote Hall."
"Hơn nữa," Gaby xía vào, "hắn đang cố chia rẽ con và anh Zac."
Đối với Anna thế là quá đủ. "Không đúng!" cô nổi đóa. "Chị nói sẽ bỏ Zac nếu anh ấy gia nhập Hải Quân."
"Gì cơ? Bố nghĩ Zac đã từ bỏ ý nghĩa điên rồ đó rồi cơ mà," Walter ngạc nhiên.
"Con cũng nghĩ vậy," Gaby thở hắt ra.
"Ồ, trong trường hợp này, con đã rất sáng suốt đấy, bé yêu ạ," Walter gật gù tỏ vẻ tán đồng. "Con còn trẻ, xinh đẹp và tài năng - tội gì phải gắn bó với một kẻ sắp sửa ra đi hàng tháng trời và còn có thể chết bất cứ lúc nào."
"Bố! Thật kinh khủng," Anna bực bội.
"Đối mặt với sự thật đi." Bố cô nhún vai. "Gaby không phù hợp với một tân binh tầm thường như vậy. Nào, Gaby yêu quý, kể bố nghe chuyện gì đã xảy ra với anh chàng Fanshawe đáng yêu?"
Anna định bụng nói rằng anh chàng Fanshawe đáng yêu đã đá bay Gaby vài tháng trước đây vì anh ta nói không đủ tiền trang trải cho những sở thích tốn kém của cô. Nhưng Anna còn mải đợi cú điện thoại của Felix nên chẳng buồn bận tâm đến chuyện gì cả.
Lúc mười một giờ, sau khi đã kiểm tra điện thoại di động lẫn cố định cứ mười phút một lần, cô đành phải đi ngủ. Cô đau khổ thầm nghĩ, mình dúng là đại ngốc như lời chị Gaby nói.
Khi đang lang thang quanh nhà vào buổi sáng muộn ngày thứ Sáu, cô thầm trách bản thân rỗi hơi cứ mải nghĩ đến một kẻ đã quên mình, đột nhiên điện thoại reo vang. Trống ngực đập thình thình, cô lôi chiếc điện thoại ra khỏi túi.
"Chào, Shannon đây."
"Ôi. Chào." Tim Anna như ngừng đập.
"Mình cũng rất vui được nói chuyện với cậu," Shannon chế giễu. "Có chuyện gì à?"
"Không có gì - kỳ nghỉ giữa kỳ ở nhà bà thích chứ?"
"Đừng đánh trống lảng," Shannon ra lệnh.
"Chỉ là mình mới gặp một người ở bữa tiệc vào thứ Bảy tuần trước và anh ấy hứa sẽ gọi, nhưng giờ vẫn chưa thấy và khi cậu gọi, mình đã nghĩ là anh ấy..."
"Một anh chàng à? Mình cần thông tin chi tiết. Bữa tiệc nào? Sao mình không được mời? Đẹp trai không?"
"Ba người bạn ở cùng làng và... ôi Chúa ơi! Shannon, xin lỗi, mình phải gác máy đây. Có một cuộc điện thoại - có thể là anh ấy!"
"Nghe đi!" Shannon bật cười. "Gọi lại cho mình. Sớm đấy nhé!"
"OK, tạm biệt!" Anna bấm nút Trả lời.
"Alô!"
"Anna à, chào, Felix đây. Anh thực sự xin lỗi vì đã không gọi cho em tối qua, nhưng..."
"Không sao," cô thờ ơ đáp, như thể quên béng mất việc anh đãng nhẽ phải gọi sớm hơn. "Tuần vừa rồi của anh thế nào?"
"Tuyệt - anh đang trên đường về nhà và nhận được điện thoại của..."
"Gượm đã, em nghe không rõ," Anna nôn nóng.
"... điện thoại của Ruth... anh rất yêu cô Ruth... rất mong gặp lại... và... anh đang ở cùng cô ấy và..."
Sau đó đường truyền tự dưng bị ngắt.
Anna ngồi thụp xuống ghế. Anh ấy đang ở cùng một cô gái. Và nếu anh không buồn che giấu, kể cho bằng hết những điều cô cần biết và...
Điện thoại lại đổ chuông.
"Anna à, xin lỗi! Mất tín hiệu. Nghe này, vẫn như kế hoạch chúng mình gặp nhau khoảng một tiếng nhé? OK? Có điều này anh muốn nói với em. Anna à? Em còn ở đó không? Anna ơi?"
"Gì ạ? Gặp anh ấy ạ?" Cô chần chừ. "Hai chúng ta ư?"
Felix bật cười khanh khách. "Đúng vậy, anh nghĩ em cũng có quyết định riêng. Thế đồng ý, phản đối hay lưỡng lự đây?"
"Đồng ý, chắc rồi - tuyệt quá. Ở đâu ạ?" Nhận thấy giọng mình nhạt toẹt nhưng cô đoán được điều anh muốn nói. Chuyện sẽ kết thúc trước khi nó kịp bắt đầu.
"Anh sẽ qua đón em. Anh đang ở Fleckford mà mẹ đi mất xe rồi, vì thế anh sẽ đón xe bus. Đến chỗ em như thế nào nhỉ?"
"Phức tạp lắm," Anna vội vàng đáp, quá sớm để có thể giới thiệu Felix với bố cô. "Em có xe - chúng ta gặp nhau ở Fleckford được không? Quán The Boatman gần sông nhé?"
"OK," anh đáp. " Gặp sau nhé!"
Mười lăm phút sau, khi toàn bộ đống quần áo trong tủ bị quăng trên giường, trên sàn và cô đang đau khổ tìm cách sửa sang cho mái tóc thì đột nhiên Gaby xộc vào phòng.
"Đi mua sắm cùng chị đi," Gaby nói gần như ra lệnh. "Chị không thể dự tiệc của Sophie với những bộ quần áo cũ rích. Mười phút nữa đi nhé, OK?"
"Xin lỗi, em không thể," Anna điềm tĩnh đáp lời, sau đó xỏ vào chiếc váy và kéo khóa lên. "Em chuẩn bị đi chơi."
"Đi đâu? Ở đâu? Không phải với gã Felix đấy chứ?"
Trước khi Anna kịp trả lời, sự im lặng bao trùm trong giây lát cũng đủ để Gaby phát hiện ra mình đã đoán đúng.
"Em nói với bố chưa?"
"Chưa."
"BỐ! Bố ơi!" Gaby nhảy bổ xuống cầu thang trước khi Anna kịp mở lọ mascara. Hóa ra đối với cô, trang điểm mắt không quan trọng bằng việc tẩu thoát càng nhanh càng tốt. Bị Felix bỏ rơi đã đủ tồi tệ rồi chưa kể tới việc phải trả lời hàng loạt các câu tra hỏi của bố.
Anna luôn coi khinh những quyển sách dành cho chị em phụ nữ trong đó nói về ảnh hưởng của đàn ông tới những người phụ nữ buồn tẻ. Cô luôn cho rằng những cụm từ như "bủn rủn chân tay" hoặc "nàng chìm đắm trong ánh mắt cháy bỏng của chàng" là bằng chứng cho thấy tác giả thiếu nhận thức và yếu kém về mặt năng lực ngôn ngữ tiếng Anh. Nhưng bây giờ cô không còn dám chắc về điều đó nữa. Mùi hương của anh khi anh ôm cô, những cái nắm tay thật chặt khi đứng ở quầy bar, và khi anh kéo cô về phía chiếc bàn trong góc bên đống lửa đang cháy, chiếc mũi nhăn lại mỗi khi cười - tất cả những điều đó đều khiến cô mê dại.
"Anh phải gặp em trước khi chúng mình đi chơi cùng những người khác vào ngày mai," anh nói. "Anh chưa biết gì về em nhưng lại cảm thấy dường như rất quen thân từ lâu lắm rồi. Nào, hãy kể về em đi."
"Em chẳng có gì đặc biệt cả," Anna bối rối, tự nhủ liệu anh có buông lời tán tỉnh cô Ruth nào đó vài giờ trước đây như thế này không. Có vẻ như anh không giống một người đang trêu chọc cô nhưng anh có thể sắp nói rằng ngày mai Ruth cũng sẽ đi cùng hai người.
"Thôi nào, ai cũng có chuyện để kể chứ," Felix giục. "Anh biết là em có chị và em gái, một trong hai người đó đã làm tan nát trái tim người bạn thân của anh - hầu như Zac chẳng thể nói chuyện gì khác khi bọn anh leo lên ngọn núi Pen y Fan."
"Có thể chị ấy sẽ đến," Anna trấn an. "Chị ấy có kiểu - nổi cơn tam bành rồi sau đó biến mất cả tuần hối tiếc về nó."
Cô chợt im lặng, sau đó buông tiếng thở dài.
"Am nghĩ Gaby thật điên khi bỏ một người tuyệt vời như anh ấy. Hy vọng chị ấy sẽ sớm tỉnh ngộ."
"Em có đồng ý hẹn hò với một anh chàng sắp nhập ngũ không? Thậm chí phải ra chiến trường?"
Đôi mắt đen láy đó như đọc được tâm can cô. Anna cảm thấy tim mình như đập mạnh, miệng trở nên khô khốc, cô hít sâu.
"Nếu có ai đó em thực sự quan tâm thì anh ấy làm gì không quan trọng," cô đáp. "Miễn là phải tuân thủ pháp luật!"
"Ồ, tốt," Anh nói. "Anh thấy nhẹ cả người khi thấy em nói vậy." Anh mỉm cười rồi nắm đôi bàn tay cô. Tim đập liên hồi, cô quay ra nhìn đàn thiên nga trên sông với hy vọng anh không nhận thấy hai gò má cô đang ửng đỏ vì ngượng ngùng.
"OK - nếu không ngồi đây với anh, thì em thích làm gì nhất?"
Anna nhíu mày. Thật khó mà nghĩ được điều gì mà cô thích làm hơn là ngồi bên cạnh Felix.
"Ừm," cô chậm rãi nói. "Em sẽ chơi kèn saxophone với ban nhạc jazz - thích nhất là ở một vùng nhiệt đới nào đó với bãi biển cát trắng và những ly kem khổng lồ!"
Cô dành tận hai mươi phút sau đó kể với anh tất cả những niềm đam mê của mình (nhạc jazz, sách, ngựa đua và các món tapas 1) và những thứ cô căm ghét (toán học, độ cao, mùi bắp rang bơ và tất cả các chương trình truyền hình thực tế)
"Thật kỳ cục," anh nói. "Anh cứ ngỡ trên đời này mình là người duy nhất ghét các chương trình truyền hình thực tế," Anh hớp một ngụm đồ uống. "Và cả chương trình chat với người nổi tiếng - đặc biệt là..."
Anh đột nhiên bỏ lửng câu nói, nhăn mặt.
"Ôi Chúa ơi, anh lại thế rồi. Quên mất bố em dẫn chương trình trên TV và..."
"Anh biết bố em à?" Anna thảng thốt.
Felix gật đầu xác nhận. "Zac có kể."
"Và đó là lý do anh rủ em đi chơi." Cô không thể che đậy sự tức giận trong giọng nói. "Bởi lẽ nếu..."
"Đừng ngốc thế, dĩ nhiên là không rồi." Felix nói. "Anh chưa bao giờ gặp bố em - Anh có nhiều việc thú vị hơn là ngồi ì trước màn hình TV".
Anna mỉm cười. "Nhẹ cả người. Xin lỗi, em hơi nhạy cảm," cô thừa nhận.
"Sao nào? Bởi vì bố em, ừm, thẳng thắn," anh cười vang.
"Em nghĩ là anh không xem chương trình đó cơ mà."
"Zac kể cho anh - ngày trước bố em có vài vụ cãi cọ, và bây giờ vẫn tiếp tục làm điều đó mà chưa bị sa thải."
"Bố em rất trực tính, cái này thì rõ rồi," Anna nói. "Nhưng điều em thấy khó chịu đó là cái kiểu lũ bạn học cũ tìm mọi cách để được đến nhà em, không phải họ muốn chơi với em mà là muốn gặp bố. Khi đó, bố lại trở nên hợm hĩnh và thật xấu hổ."
"Nếu em nói phụ huynh đáng xấu hổ, anh dám cá là mẹ anh còn khủng khiếp hơn nhiều! Cái cách mà bà nói về... Ôi. Anh xin lỗi."
"Vì...?"
"Zac nói mẹ em đã mất," anh ngập ngừng.
"Không sao," cô trấn an. "Thế còn bố anh thì sao?"
"Họ không còn sống với nhau," anh đáp cụt lủn. "Tuy nhiên nên tập trung nói về chúng ta thôi, được chứ?"
"Chúng ta?" Nếu anh có ý định bắt cá hai tay với Anna và Ruth thì hãy coi chừng.
"Đúng vậy." Felix nhoài người về phía trước, ôm trọn khuôn mặt cô trong lòng bàn tay.
Có gì đó trong cô thôi thúc phải đẩy anh ra, phải biết sự thật về nàng Ruth nào đó. Nhưng nụ hôn nồng nàn khiến cô chẳng thể cất lời.
Họ lái xe đến Fleckford xem phim. Anna không thể không liếc nhìn những tấm kính của gian hàng quần áo, thích thú với hình ảnh bản thân đang tay trong tay với một anh chàng cao ráo, cơ bắp, bên anh cô thấy mình thật bé nhỏ và dễ thương. Đột nhiên, mái tóc nhuộm quỷ tha ma bắt lộ rõ hơn bao giờ hết và cô ngạc nhiên vì mình vẫn là chính mình khi ở bên Felix, không cần phải cố nặn ra những lời thông minh hóm hỉnh. Điều tuyệt vời nhất khi ở bên anh đó là cô cảm thấy sôi nổi, hoạt bát và được giống như những cô gái cùng lứa tuổi khác.
Nhưng vẫn có một điều khiến cô trăn trở. Đó là khi họ từ bỏ ý định đi xem phim - cô ghét phim kinh dị và anh thì không thể xem thêm một bộ phim về ma-cà-rồng nào nữa - họ tản bộ lên đồi Chinnor để tới Ridgeway. Trên bầu trời xám xịt, một vài bông tuyết đầu mùa bắt đầu rơi khiến Anna không thể nào chịu đựng hơn được nữa.
"Ruth là ai vậy?" Cô đã cố để không tỏ ra đường đột như vậy.
"Ruth á? Cô của anh - em gái của bố - cô ấy đến từ Barbados."
"Cô ruột á? Em lại tưởng..." cô vội chữa thẹn.
"Em nghĩ là một cô gái nào đó à?" anh hỏi.
Anna im lặng.
"Và nếu đúng vậy, em có thấy phiền không?"
"Không, dĩ nhiên là không rồi - à, hơi hơi," Anna đáp, tảng lờ ánh mắt của anh.
"Anh sẽ không rủ em đi chơi nếu đã có bạn gái," anh điềm tĩnh nói. "Em có người yêu chưa?"
Anna lắc đầu.
"Tuyệt," Anh đưa mắt nhìn cô có vẻ lo lắng. " Có thể em sẽ nghĩ anh là một kẻ dở hơi thích ở bên một người phụ nữ sáu ba tuổi, lập dị trong khi đáng nhẽ anh có thể gặp em sớm hơn, nhưng cô Ruth hiếm khi ở Anh và..."
"OK, anh không phải giải thích đâu," Anna cắt lời, không quan tâm đến tiểu tiết vì bây giờ cô đã biết Ruth là ai.
"Anh muốn," Felix sốt sắng. "Nghe này, cô Ruth luôn ủng hộ anh, luôn đối xử với anh như một người đàn ông thật sự. Điều đó không tuyệt ư?"
"Em hiểu ý anh," Anna gật đầu "Hơi giống mẹ đỡ đầu của em; từ khi mẹ em mất, ở bên cô ấy em luôn là chính mình. Không phải giả vờ, không phải lo lắng về những điều đúng sai..."
"Chính xác," Felix siết chặt bàn tay cô. "Cô Roo chưa bao giờ giận dữ hoặc giảng đạo đức suông. Đó là điều mà những người khác không là được."
"Bố mẹ anh thì sao?" Anna đánh bạo hỏi, rồi chợt nhớ đến từng chi tiết của cuộc tranh cãi giữa hai bố con khi cô tuyên bố bỏ trường Swancote Hall và muốn theo học âm nhạc, chính trị ở trường Fleckford, rồi cái cách mà Marina đã ủng hộ cô.
"Mẹ anh khác hẳn," anh thở dài. "Sáng nay khi anh bảo với cô Roo là sẽ gia nhập đội Hải Quân, cô ấy rất vui và ủng hộ. Trái lại, mẹ anh..." Anh đột nhiên im lẳng, sau đó lắc đầu.
"Có thể mẹ anh lo lắng cho anh," Anna suy đoán. "Anh biết đấy, có thể anh sẽ phải hi sinh trên chiến trường."
"Anh không biết là mẹ thực sự lo lắng," anh đáp. "Bà là người theo chủ nghĩa hòa bình tuyệt đối - hoặc chí ít đó là cách bà tự gọi mình. Người phô trương hơn là..."
"Ý anh là sao?"
"Nhiều năm qua, bà luôn có mặt trong các cuộc biểu tình. Phải đối cuộc chiến tranh Irắc� hoặc gửi đơn kiến nghị tới Phố Downing 2 - ôi không! Nếu muốn có ai đó buộc mình vào cành cây hoặc nằm lăn trước xe ùi đất? Hãy nhờ mẹ anh. Đừng hiểu sai - theo cách nào đó, mẹ anh đã đúng khi bảo vệ lý tưởng của mình. Bà có quyền là việc đó - chỉ có điều bà luôn áp đặt suy nghĩ của mình lên anh." Anh chợt nghừng lại, mắt buồn xa xăm. " Em biết không? Bà từng lôi anh đến những cuộc diễu hành với những tấm panô áp phích cổ động giấu trong xe đẩy của anh. Điều đó diễn ra từ khi anh còn quá nhỏ để nhận định được những gì đang xảy ra xung quanh. Anh nghĩ bà làm vậy chỉ để thu hút báo giới."
Sau giọng nói phẫn uất đó, cô cảm nhận được nỗi đau mà anh phải chịu đựng.
"Có lẽ không hẳn như vậy," anh nói tiếp. "Anh không biết. Có lẽ anh chỉ biết nghĩ cho mình."
"Không, em chắc là..."
"Thấy không, anh đã là sự đã rồi, là lỗi lầm, là đứa trẻ đáng nhẽ không nên có mặt trên đời. Anh trai và chị gái đều đã lớn khi anh ra đời. Khi anh học cấp một thì Oscar và Skye đã đi học đại học và rời xa vòng tay mẹ. Anh là nỗi phiền toát, là vật cản trở con đường thăng tiến của Casandra Wentworth."
"Casandra Wentworth ư? Đó là mẹ anh sao? Nhưng cô ấy..." Anna đang định nói là "cô ấy da trắng" nhưng đã kịp ngăn lại.
"Thấy không? Thậm chí có thể em nghe nói nhiều về mẹ anh." Felix im lặng, ngả người về phía cành cây sồi. "Vậy em nghe về bà ấy qua tình huống nào? Khi bà ấy ném toàn bộ quần áo chẽn ra khỏi cửa hàng bách hóa chỉ vì chúng không phải vải cotton Fair Trade 3? Hay khi bà nổi cơn thịnh nộ trong chương trình Bản Tin Lúc Mười Giờ để ủng hộ những người bảo vệ quyền động vật?"
"Thực ra," Anna bật cười. "Thực ra, em nghĩ đó là một lời thoại khá thông minh."
"Đó là câu nói ưa thích của bà," Felix đáp. "Nó cũng là khẩu hiệu trong cuộc vận động."
"Vận động cái gì?" Anna gặng hỏi.
"Vận động chính trị - bà muốn tranh cử Nghị Sỹ Quốc Hội." Anh nói. "Bà hy vọng sẽ là ứng viên độc lập của vùng Muckleborough và Bythorn trong cuộc bầu cử bổ sung. Vì lý tưởng của những người không có tiếng nói - thêm một khẩu hiệu nữa. Cứ như thật!"
"Thật tuyệt," Anna thốt lên. "Ủng hộ những người yếm thế - xin lỗi, đừng làm em hứng thú như vậy. Em yêu thích chính trị. Em đang học môn này trong chương trình dự bị đại học."
"Thật á?" Felix nghi ngờ.
"Ừm. Để phục vụ cho tương lai của em. Ê, anh nghĩ xem - nếu mẹ trúng cử, bà sẽ có cơ hội làm những việc tốt."
"Ôi chắc rồi," anh giễu cợt. "Ngoại trừ việc bà luôn hành động trái với những gì đã nói."
Anna bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Bố đôi khi gây phiền toái, nhưng cô không bao giờ nghĩ sẽ kể về ông với một người xa lạ như cái cách mà anh nói về mẹ.
"Anh thật may mắn vì luôn có mẹ ở bên," cô thì thầm.
Anh vòng tay qua ôm lấy bờ vai run run của Anna. "Anh biết, anh biết, cho anh xin lỗi - anh luôn cảm thấy bị tổn thương và những chuyện đã xảy ra, nhưng em nói đúng. Mẹ anh sẽ làm những điều bà muốn, và anh cũng vậy, dù cho bà có nói gì đi chăng nữa. Như cô Roo đã khuyên, chúng ta chỉ sống một lần."
Anh cười buồn. "Em nghiêm túc đấy chứ? Về việc muốn trở thành chính trị gia?"
Anna lắc đầu, cười như nắc nẻ. "Không, không phải chính trị gia. Em muốn trở thành phóng viên mảng chính trị. Em sẽ học về chính trị, sau đó lấy bằng Thạc sỹ, đi thực tập..."
Felix cười phụ họa. "Em đã lên kế hoạch cho cuộc đời sao?"
"Như anh thôi," cô nói. "Em nghĩ là anh cũng phấn đấu để đạt được những điều mong muốn."
"Em nói chí lý," anh khen ngợi. "Chúng mình có nhiều điểm chung đấy."
Cô đỏ mặt thẹn thùng khi bắt gặp ánh mắt đong đầy yêu thương của anh. Nhưng cô không biết những lời nói chiều hôm đó đã gắn chặt vào cuộc đời cô ra sao.
Họ ngồi trong xe của Anna, chuẩn bị nói lời chia tay thì điện thoại của Felix réo rắt.
"Chào cô Roo!"
Anna định ra ngoài cho anh khỏi ngại nhưng Felix ra hiệu cho cô ngồi lại.
"Chuyện gì ạ? Tối mai ạ? Không, cháu xin lỗi. Cháu định đi chơi với mấy người bạn. Ôi. Thật sao? Cô nghĩ thế ạ? Đợi cháu chút."
Anh lấy tay che loa nghe điện thoại rồi quay sang phía Anna.
"Em sẽ ghét anh mất thôi," anh cắn môi. "Cô Ruth sẽ quay về Barbados ngày kia. Có vài việc cô đang cố giúp anh và cô muốn gặp anh nữa - đương nhiên, anh sẽ từ chối vì..."
"Không, đừng!" Anna phản đối. "Thực ra, điều đó rất tuyệt. Chúng ta có thể gặp nhau lúc khác mà."
Khuôn mặt anh trở nên nhẹ nhõm khiến cô hiểu rằng mình đã hành động đúng. "Em chắc chứ? Anh không thể, chỉ vì cô và chú Joseph - chồng của cô - họ sắp tiến hành dự án nghiên cứu ở Patagonia trong vòng hai tuần nữa."
"Nào! Đến gặp cô Ruth đi!"
Khi tắt máy, anh quay sang nhìn cô. "Em thật là tuyệt vời," anh kêu lên. "Hầu hết các cô gái sẽ hờn dỗi cho mà xem. Cảm ơn em, Anna - anh sẽ đền bù cho em. Hứa đấy."
"Nói phải giữ lời," cô trêu chọc.
"Thực ra," anh kéo cô lại gần. "Anh có thể bù đắp cho em ngay bây giờ."
Chú thích
1 Những món tráng miệng của Tây Ban Nha.
2 Nhà số 10 phố Downing là nơi ở của Thủ tướng Anh.
3 Hoạt động thương mại giúp nhà sản xuất và công nhân ở những nước nghèo.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tiếng Vọng Tình Yêu
Rosie Rushton
Tiếng Vọng Tình Yêu - Rosie Rushton
https://isach.info/story.php?story=tieng_vong_tinh_yeu__rosie_rushton