Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thủy Chung Trọn Đời
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5
- T
ại sao em phải làm như vậy Thanh Bình. Phải làm như vậy thì mới vừa lòng hả dạ em hay sao?
Thanh Bình nhíu mày:
Anh nặng lời với em vì chuyện của Như Ý hay sao?
Vậy chứ em nghĩ anh đang nóí với em chuyện gì? Ạnh không ngờ tuổi đời của em còn trẻ lại độc ác hơn cả rắn rết. Một cô gái đẹp mặt có địa vĩ trong xã hội lại muốn hại một người cô thế. Em và Như Ý có thể không xa lạ nhau mà.
Anh thật sự ghê tởm em.
Những câu mắng xối xả không chút vì tình, anh không cần hiểu cô oan hay ứng. Thanh Bình nghe lòng mình buốt giá. Cố dằn cơn giận cúa mình xuống.
- Anh vì Như Ý mà mắng em như vậy đó sao?
- Phải! Em độc ác xấu xa. Chẳng những anh mắng em, mà anh còn muốn nói sau này chúng ta đừng bao giờ gặp mặt nhau.
- Anh mắng đã chưa?
- Người như em, lòng dạ xấu xa thì dùng câu nói nào cho vừa đây?
- Tri Thức! Tôi cảnh cáo anh không được nói nặng tồi.
- Tại sao không? Đồ xấu xa!
- Bốp! Thanh Bình tát mạnh vào mặt Tri Thức:
- Cả đời này không bao giờ tôi tha thứ cho anh. Muốn mắng tôi, anh hãy tìm hiểu mọi chuyện đi đã. Đúng là cậu tôi xấu xa. Nhưng còn Như Ý, không phải cô ta cũng hám danh ham tiền hay sao?
Tri Thức lùi lại, anh định giơ nắm tay lên đánh lại, song anh buông thõng tay xuống.
- Phải! Cả đời này tôi cũng không muốn gặp cô.
Thanh Bình hét lên:
Vậy thì anh hãy đi cho khuất mắt tôi. Như Ý đã bị hại chưa? Anh phải cảm ơn tôi nừa kìa, vì tôi đến kịp lúc. Tri Thức châm biếm:
Kịp lúc của cô là mời ký giả đến chụp ảnh, cậu của cô đâu có bị tiếng xấu.
Nhưng còn Như Ý, làm sao có thể ngẩng cao mặt nhìn mọi người?
- Tôi không muốn nghe anh nói nữa. Bịt hai tai, Thanh Bình chạy đi trong nước mắt. Vì Như Ý mà Tri Thức đã mắng nhiếc cô không tiếc lời. Ngày nào đó khi anh muốn xin tôi lời tha thứ cho lời nói của anh hôm nay hả? Không bao giờ tôi tha thứ cho anh.
Thanh Bình đi rồi, cơn giận của Tri Thức mới dần hạ xuống. Anh có quá đáng không? Đúng là điên cái đầu lên được.
- Bà đi về đi - Vừa tỉnh lại, ông Dũng đưa tay xua. Bà Thiên Ngân ứa nước mắt:
- Tôi sẽ về. Nhưng tôi muốn biết vì sao ông đi mà không nói lời nào?
- Chuyện đã qua mười máy năm, bà nhắc lại làm gì? Cũng chẳng thay đổi gì hết, bà đã là vợ ông ấy. Còn tôi...
Nhưng không bao giờ tôi quén ông. Ông Dũng cười đau dớn. Một sự thật ông không muốn nói ra, đã mười tám năm, hăy để nó nằm yên trong quá khứ.
- Bà đi về.
Lời xua đuổi của ông vẫn không tác động đến bà, bà nhìn ông bằng đôi mắt đầy nước mắt:
Đúng là tôi đã phản bội ông, nhưng là đo tôi yếu đuối, lúc đó tôi muốn ông là chỗ dựa cho tôi, tại sao ông bỏ đi.
- Tôi không có gì để nói cả.
- Tôi căm ghét ông, ông rõ chưa?
Ông Dũng nhắm mắt lại mệt mỏi. Thái độ của ông càng khiến bà đau lòng.
Gặp lại sau mười tám năm xa cách, lạnh lùng xa cách.
Bà đứng lên:
- Ông nằm nghỉ, tôi... về. Không có lời đáp. Bà bỏ đi nhanh ra cửa.
Lúc này ông Dũng mới mở mắt ra. Điều ông cần là được ôm đứa con gái yêu của mình vào lòng, và nói với nó, mười tám năm nay ba nuôi dưỡng. Như Ý là để vơi nỗi nhớ thương con. Dù đó là điều phi lý, nhưng ba còn có thể làm gì khác hơn nữa.
Mặc cảm, cái mặc cảm của kẻ nghèo đôi khi còn cao hơn núi, và trước thủ đoạn của Thiên An thì ông đành chào thua.
Dù sao thì Thanh Bình và bà cũng có cuộc sống tốt đẹp kia mà. Tôi không oán hận bà, sao bà lại oán hận tôi. Thiên Ngân! Ngày nay Thanh Bình, Như Ý đã nên người, tôi cũng chẳng còn gì băn khoăn hay lưu luyến nếu như có ra đi mãi mãi thì cũng không mấy bận lòng.
Ông ấy sẽ không còn sống được bao lâu nũa, không bao lâu nữa... Tim bà Thiên Ngân se lại đau đớn. Nhưng còn nước, hà nhất định còn tát.
Đắn đo một lúc bà Thiên Ngân mới đến tìm Thanh Bình:
- Mẹ có chuyện muốn nói với con. Con có thể đưa cho mẹ một số tiền khoảng...bảy tám chục triệu, có được không con?
- Mẹ cần tiền nhiều như vậy để làm gì?
- Mẹ muốn giúp một người.
- Mẹ giúp ông ấy làm phẩu thuật?
Thanh Bình lạnh lùng - Nếu như vậy con không có.
- Con thật sự không có hay là không muốn giúp?
- Mẹ muốn hiểu như thế nào cũng được.
- Mẹ không muốn hiểu, mà mẹ muốn có số tiền đó.
- Vậy mẹ hỏi cậu đi.
Nếu hỏi được mẹ đã hỏi. Thanh Bình, con đừng oán hận ba ruột của con nữa, người có lỗi và gây ra bi kịch ngày hôm nay là mẹ này. Mẹ đã lỗi đạo làm vợ trước.
- Người lớn gây ra lỗi lầm, mẹ có hiểu hậu quả như thế nào không? Con...
Thanh Bình cắn đôi hàm răng lại đau đớn, suýt chút nữa sự căm phẫn khiến cô nói điều không nên nói. Thanh Bình đi lại ghế ngồi xuống.
- Tại sao mẹ lại muốn giúp ông ấy mẹ có biết mười mấy năm nay, ông ấy vẫn ở cùng thành phố này với chúng ta nhưng chưa bao giờ ông ấy đi tìm mẹ con chúng ta?
- Con cứ suy nghĩ điều đau lòng đó làm gì. Hãy mở rộng lòng, con sẽ thấy lòng thanh thản.
- Vậy mẹ đang thanh thản à?
Bà Thiên Ngân nghẹn lại, rồi quay lưng đi.
- Mẹ đi đâu vậy? Không cần tiền của con sao?
- Con sẽ giúp mẹ?
- Chờ con một chút.
Thanh Bình mở tủ lấy cuốn chi phiếu viết vào:
- Mẹ đến ngân hàng lãnh rồi đưa cho họ.
- Cám ơn con.
Nước mất bà Thiên Ngân tuôn ràn rụa:
- Có một điều, mẹ xin con đừng oán hận ba con có được không?
- Không được? Mẹ cần giáy này đi ra ngân hàng lãnh tiền. Con vì mẹ. Tất cả cuộc đời con cũng chỉ có mẹ, một mình mẹ mà thôi. Mẹ đi đi.
Chờ cho bà Thiên Ngân đi, Thanh Bình đóng cửa lại ngay, cô đứng tựa vào cánh cửa lòng chua xót. Tuổi thơ ngây của con không còn nữa,con từng khóc một mình, giấu niềm đau tận đáy lòng, mẹ là người thân thiết nhất đời con, vậy mà con không thể chia sẻ được, lòng con đau lắm mẹ ơi.
Đôi lúc con đã tỏ ra hồn nhiên vui vẻ, có ai hiểu khi con một mình đối diện với mình là lúc nước mắt con rơi. Con chỉ có thể khóc, khóc ướt gối và ngày mai lại tiếp tục sống giả dối, con không hiểu mình sẽ sống như thế nào đến bao giờ nữa.
Thế rồi con đã yêu, con yêu Tri Thức, anh ấy cho con hương vị ngọt của tình yêu, yêu là cho nhau ngọt bùi. Nhưng cũng không thể nào nói ra sự thật, con là kẻ từng bị cưỡng đoạt vào năm con mới mười lăm. Mười lăm tuổi đã trở thành đàn bà, lòng chỉ có hận và hận.
Lãnh tiền xong, bà Thiên Ngân đi ngay đến bệnh viện tìm Tri Thức.
Anh đang đi qua đi lại. Đã hết cách kiếm cho đủ số tiền phẫu thuật.
- Tri Thức? - Bà Thlê n Ngân đi ngay vào - Thầy của con như thế nào rồi?
- Dạ, vẫn cò rất đau, con sợ thầy con không qua nổi.
- Cháu đã đóng tiền cho ca phẫu thuật chưa?
- Dạ cháu vẫn chưa đủ.
- Mạng người là quan trọng, cháu hãy cầm mau số tiền này đến phòng tài vụ đóng tiền đi.
Tri Thức ngỡ ngàng nhìn bì thư này:
- Cô!
- Đừng phân vân, đi đóng tiền ngay đi.
- Cô...
Sau này cháu và Như Ý sẽ trả cho cô.
- Ừ, đi đi.
- Cô có một điều cháu muốn nói với cô Như Ý là con tia...ông Thiên An.
Bà Thiên Ngân sững sốt nhìn Tri Thức:
- Có một sự thật như vậy sao?
- Dạ. Thôi, con đi đóng tiền đây.
Tri Thức chạy đi, bà Thiên Ngân vẫn còn đứng chôn chân. Vậy là ngày xưa bà đã hiểu làm ông, Như Ý là máu thịt của ông Thiên An. Biết được sự thật bà vừa đau lòng vừa muốn buồn nôn.
- Khốn nạn? Bà Thiên Ngân cắn mạnh đôi hàm răng vào nhau đau đớn. Ông ta lăng nhăng và muốn lăng nhăng đến cả con gái của mình. Bà đã chung sống với con người xấu xa này mười tám năm nay.
Tri Thức đóng tiền xong trở lại.
- Cô...
Tri Thức ái ngại. Hai ngày nay những tấm ảnh của Như Ý được tung lên mạng lên báo, càng đẩy Như Ý vào nỗi đau tận cùng. Nhục nhã, bẩn thỉu Bà Thiên Ngân nhìn lên xua tay:
- Cháu không phải lo cho cô, hãy đi đóng tiền lo cho ông ấy đi. Cô đi về đây. Bảo tài xế đưa mình về nhà, bà đấy cửa phòng ông Thiên An, bước vào quắc mắt:
Ông nên chết đi hơn là sống, loại người như ông sống thêm chật đất.
- Nè, mấy ngày nay bà xài xể tôi đủ rồi nghen. Nên nhớ có cả con gái bà muốn như vậy. Mà cũng đâu phải tôi lăng nhăng bên ngoài lần đầu.
Ông Thiên An cười chế giễu:
- Bà ghen à?
- Ông có biết Như Ý là con của ai không?
- Không cần biết. Um sùm quá, con gái bà là quỷ, nó gài tôi vào tròng rồi chính nó làm ầm ĩ lên.
Nó quỷ cũng do chính ông dạy nó. May mắn cho ô ng đó.
- May mắn cái gì, họ làm ầm lên cứ mặc họ, hãng phĩm của mình càng nổi tiếng.
Ông là đồ dơ bẩn! Như Ý là con gái của Như Nguyện đó.
- Như Nguyện nào?
Ông Thiên An nhíu mày như cô nhớ.
Hết còn chịu nổi, bà Thiên Ngân chụp ly nước hắt vào mặt ông.
- Có quá nhiều đàn bà di qua đời ông nên ông không thể nhớ chứ gì? Như Nguyện mà ông bảo Trương Dũng dan díu với cô ta đi? Ông đuổi cô ta đi. Ngày ấy ông đã làm hết cách này đến cách họ cho tô bỏ Trương Dũng.
Ông Thiên An sầm mặt:
Rồi sao, Trương Dũng là gã bất tài.
- Ông đuổi Như Nguyện đi đến người ta thân sơ thất sớ phải dựa vào Trương Dũng.
Còn cho người đánh què giò Trương Dũng. Chuyện đã xưa như trái đất còn nói ra làm gì nữa?
Phải nói, bởi vì Như Ý là giọt máu ngày nào bị ông ruồng bỏ.
- Cái gì?
Ông Thiên An nhảy nhổm người:
- Bà? Dừng có dựng chuyện để gây lộn nghen.
Tôi thích gây lộn với ông lắm sao. Bao nhiêu năm nay tôi đã để ông muốn là mà gì thì làm mà.
- Bà không quan tâm đến tôi nên tôi mới như vậy đó. Nhưng chuyện bà vừa nói đó có thật không?
Ông tin hay không tùy ông.
Bà đã gặp Trương Dũng rồi phải không?
Không thèm trả lời, bà bỏ đi ra ngoài.
Ông Thiên An ngồi ngẩn người ra. Như Ý là con gái ông? Ôi, không thể nào!
Đã qua mấy giờ đồng hồ phẫu thuật. Như Ý như ngồi trên đống lửa, mắt cô nhìn chăm chăm vào phòng phẫu thuật.
Lạy trời cho ba của cô an lành.
- Em đừng quá lo lắng.
Bảo Như Ý như vậy chứ trong lòng Tri Thức cũng thật sự lo lắng. Anh yêu quý ông thầy dạy vỡ lòng cho mình còn hơn bản thân mình.
Nếu như ba có mệnh hệ nào, em không biết sống ra sao nữa.
Như Ý ngả đầu vào vai Tri Thức, nghẹn ngào. Anh bóp nhẹ vai cô vỗ về.
- Anh tin thầy sẽ an lành mà.
Tiếng chân di động khẽ, Tri Thức ngẩng đầu lại nhìn. Thanh Bình đang đi tới, mặt cô sa sầm xuống.
- Mẹ ở đây làm gì, cậu đang tìm mẹ ở nhà.
Bà Thiên Ngân lắc đầu không nói. Thanh Bình khó chịu:
- Con đưa mẹ về.
Mẹ muốn ở lại xem kết quả phẫu thuật như thế nào đã. Thanh Bình! Thật ra, ba con không có lỗi gì cả, tất cả là đo cậu con dựng nên.
Thanh Bình lạnh lùng:
- Nhưng trong lòng ông ấy đâu có con.
- Con không nên trách ba con.
Thanh Bình đưa mắt sang Tri Thức, anh còn đang vỗ về Như Ý, đường như anh không hề quan tâm đến cô. Thanh Bình hằn học:
- Con về đây, nếu như mẹ không về.
Thanh Bình nện mạnh gót giày đi, lúc này Tri Thức mới đuổi theo cô:
- Em thật sự không quan tâm đến ba em chút nào sao?
- Anh muốn em quan tâm tnhư thế nào, tiền phẫu thuật mẹ em muốn, em cũng gom đủ tiền cho mà.
Số tiền này anh nhất định sẽ trả lại cho em.
- Khi nào anh có hãy nói.
- Tại sao em không thể là một cô gái dịu dàng như anh từng quen vậy? Bây giờ em đã biết rõ là ba em không hề có lỗi mà, ông không thể chung sống với mẹ em bởi vì những lý do của họ.
- Vậy anh có thay đổi cách cư xử với em không?
- Thời gian này anh có hơi bận rộn.
- Vậy thì anh hãy bận rộn với công việc của anh đi. Còn em, em trở về với cuộc sống của em.
- Em muốn chia tay với anh?
- Không phải anh từng nói em và anh không hợp khi chúng mình cãi nhau?
- Có, anh có nói. Anh cũng muốn em thay đổi.
- Tại sao phải thay đổi. Em là em không ai thay đổi em được.
Đẩy Tri Thức ra, Thanh Bình bó đi. Cô không muốn ghen với Như Ý - một kẻ cô cho là thua kém mình. Bây giờ Như Ý lại là con của ông Thiên An, một cái gì đó như sụp đổ trong lòng cô. Cô thấy mình cô đơn, cho đến Tri Thức cũng muốn rời bỏ cô. Lòng cao ngạo đã không cho phép Thanh Bình cúi dầu.
- Cô cần gì ở Tri Thức? Có chăng anh là mối tình đầu của cô, đi những rung động đầu đời. Có bao giờ mối tình đầu đi đến trọn vẹn đâu.
Nơi phòng giải phẫu bây giờ cánh cửa mới mở hé ra, ca phẫu thuật đã hoàn tất, những vị bác sĩ bước ra.
- Ca phẫu thuật thành công, song cần theo dõi những biến chứng trong hai mười bốn giờ nữa.
Như Ý vui mừng đến rơi nước mắt:
Ba em không sao rồi anh ơi.
Trong niềm vui tột cùng, Như Ý ôm choàng Tri Thức, anh cũng ôm lấy cô.
- Cám ơn trời phật.
Bà Thiên Ngân cúi đầu giấu giọt lệ, rồi lặng lẽ bỏ đi.
- Cô! Tri Thức đuổi theo - Cô về nhà.
- Ừ, thầy của cháu tạm gọi ổn. Cô đi về.
Hay cháu đưa cô về.
- Cô đi taxi cũng được Tri Thức? Cô có điều này muốn hỏi cháu.
- Dạ.
- Cháu yêu Thanh Bình hay Như Ý?
Cháu xem Như Ý như em. Vậy thì cô yên tâm. Cháu đừng xem Thanh Bình là người xấu. Nó lạnh lùng đúng hơn nó từng rất yêu cha, nhưng do cô là người lỗi. Cô từng nhớ lúc thầy của cháu mới bỏ đi, nó hay ngồi ở bậu cửa mong cha về, mong mãi và rồi cho đến một hôm nó bảo nó không mong nữa, đó là ngày nó nhìn thấy ông ấy đi bên Như Nguyện, cô ấy mang thai bụng to vượt mặt. Nếu con hiểu Thanh Bình, con sẽ thương nó hơn.
Tri Thức cúi đầu:
- Khi nào thầy mạnh, con sẽ đi tìm Thanh Bình. Trong lúc này con không thể không lo cho thầy.
- Thôi, cô về.
Tri Thức đứng nhìn theo. Anh hiểu thêm chút ít về Thanh Bình. Anh đã quá nóng, đôi khi nặng lời với cô. Thanh Bình không hẳn là người xấu, trong sự giá o đục của ông Thiên An. Anh còn yêu cô, nhưng dường như bây giờ tình yêu không lớn rộng như ngày nào.
Két xe thắng gần hết bánh. Đang thiu thiu ngủ, ông Thiên An giật hắn người thức giấc:
- Gì vậy?
- Dạ.
Ông Minh run rẩy:
- Tôi đã tông vào một người.
Người bị nạn nằm sóng soài trên tường. Ông Minh mở cửa xe toan bước xuống.
- Đừng có xuống!
Ông Thiên An quát khẽ, nhìn ra phía trước và phía sau. Đường vắng hoe, không có chiếc xe nào qua lại trong đêm tối.
Ông Mình ấp úng:
- Ông tổng.
- De xe lùi ra sau và quay đầu lại đi đường khác, mau lên?
- Dạ.
Quýnh quáng, ông Minh đe lùi xe vòng qua đường:
- Ông tổng...lẽ ra mình nên xuống xe xem họ như thế nào.
- Ông điên hả? Trời tối, không ai thấy tự ông đụng người, nếu như lỡ họ chết hay tay chân gãy tay, ông có tiền to cho họ à?
Lái nhanh hơn nữa đi!
Xe chạy qua con đường khác mộ quãng xưa, ông Minh mới hoàn hồn. Gây tai nạn và bỏ chạy luôn tàn nhẫn quá!
Chồm người tới trước, ông Thiên An vỗ nhẹ vào vai ông Minh:
Yên trí đi, có gì tôi lo cho. Ông sống quá thật thà nên nghèo hoài.
Ông Minh cắn nhẹ môi. Từng đi theo ông Thiên An, bây giờ mới hiểu thấu con người này:
- Bình tĩnh, không có gì đâu!
Làm sao có thể bình tĩnh được, đưa ông Thiên An về đến nhà và rửa xe xóa vết tích, ông Minh mới đi xe Honda trở lại chỗ xảy ra tai nạn.
Ông rùng mình lạnh cả toàn thân, chỗ xảy ra tai nạn lúc nãy là người phụ nữ.
- Người ta trùm lên xác người chết một chiếc chiếu, máu đặc cá một vũng.
Ai đó chép miệng:
- Nếu cứu kịp chắc sống. Ai mà ác nhơn ác đức quá, đụng người ta rồi chạy luôn.
Không đủ can đảm nán lại, ông Minh vội vã lên xe đi. Bây giờ bảo ông đi tự thú, chính mính là kẻ gây ra tai nạn, ông không có can đảm. Chạy xe đi mà người ô ng như bị say nắng. Đôi mắt người chết sao dễ sợ quá.
- Này! Nếu đê m qua ông dừng xe lại, liệu giờ này ông có cò n thong đong ngồi ở đây không? Ông đã hai thứ tóc, còn để tôi dạy. Ông hãy khôn ngoan ra một chút mới làm giàu được, ông hiểu chưa?
Ông Minh cúi sâu đầu không nói câu nào. Làm sao một người như ông Thiên An hiểu lương tâm ông cắn rứt như thế nào.
- À, ông Minh!
Ô ng Thiên An vỗ vai ông Minh:
- Con trai ông đi xuất khẩu lao động sắp về chưa?
- Dạ, còn hai tháng nữa.
- Bảo nó về đi, tôi gả con Thanh Bình cho. Con bé này thừa hưởng gia sản của cha nó để lại. Thằng Trung Anh nhà ông mà lấy nó, ông không sợ lo nghèo nữa.
Ông Minh ấp úng:
- Cô Hai làm sao chịu?
Tôi có cách, ông lo cá i gì. Nhớ bảo nó về đi.
Ông Minh cúi gằm đầu. Ông chủ của ông đang nói chuyện trên trời hay sao.
"Con đi đâu Thanh Bình, cậu bảo con ở nhà đi đón Trung Anh mà".
Thanh Bình đọc dòng tin nhắn trên điện thoại, cô xóa nó đi và bỏ điện thoại vào xắch tay. Cô đi xa cho lòng mình yên bình trở lại, nhưng dường như khi lòng người buồn, cảnh có vui cũng không thay đổi được ưu tư tư sầu muộn trong lòng cô.
Điện thoại lại reo, không cần xem số của ai, Thanh Bình bấm tắt máy, cô tắt luôn nguồn như vậy cho đỡ bị làm phiền.
Đứng tựa người vào thành tàu, Thanh Bình lơ đãng ngó về phía trước. Con tàu đang chạy phăng phăng rẽ làn nước trên dòng Cửu Long rộng lớn.
Trời nước bao la, gió mạnh thổi mái tóc Thanh Bình bay bay đẹp như một bức tranh sinh động. Chiếc máy ảnh từ phía sau thu hết cảnh sinh động. Cảm nhận được mình đang bị nhìn lén, Thanh Bình quay phắt lại. Đúng lúc gã chụp ảnh trộm không kịp thu máy ảnh về. Thanh Bình đi nhanh đến, cô giật phăng chiếc máy ảnh, song nhanh hơn anh ta lùi lại:
- Đừng như thế chứ.
- Ai cho phép anh chụp ảnh tôi? Anh đã xin phép tôi chưa? Anh có mau đưa máy ảnh cho tôi và đưa phim cho tôi không?
- Không được! Những ảnh của cô tôi bảo đảm rất đẹp. Khi nào lên bờ đi scan ra, tôi sẽ gởi ảnh đẹp cho cô.
Thanh Bình mai mỉa:
- Khi nào lên bờ anh sẽ xin tôi số điện thoại để mang ảnh cho tôi có đúng không?
- Cô đúng là một người đẹp thông minh.
Thanh Bình nạt khẽ:
- Đừng có bẻm mép quá.
- Dùng danh từ nặng quá rồi! Cô nhìn mặt tôi xem, bộ tôi là người xấu hả?
- Ai biết được. Này! Tôi cho anh biết, anh đến nhà tôi...chồng của tôi sẽ nện cho anh một trận nên thân.
Trung Anh phì cười:
- Miệng lưỡi của cô thật dữ. Nhưng để tôi nói nhé, hơn một tuần lễ nay cô ở Phú Quốc?
- Rồi sao?
- Cô lang thang hết chỗ này đến chỗ nọ, đi có một mình. Nếu có ông chồng hay ghen còn lâu ông ta để có đi một mình.
- Giỏi suy đoán dữ vậy?
- Suy đoán có logic đây.
Gã cười nháy mắt:
- Cô không biết tôi, nhưng tôi biết cô.
- Hừm. Tôi đâu cần biết anh là gã khi gió nào.
- Bác gái nói không sai, cô thật là khó gần.
- Bác gái.
- Bác Thiên Ngân nói cô đi Phú Quốc.
Thật ra, tôi về nước hơn nửa tháng nay.
- Anh là Trung Anh?
- Không sai. Bất ngờ à?
Tôi không nghĩ sẽ gặp anh.
Còn tôi ban đầu hơi tò mò muộn biết Phú Quốc và biệt Thanh Bình nữa.
- Biết rồi thì anh sẽ chán, tôi là người lạnh lùng khó gần. Ngày xưa bạn trai của tôi theo rất bền, nhưng khi được tôi, có lẽ anh ta chán tôi rồi.
Thanh Bình nhìn ra xa, cô thấy căm hận Như Ý, ghét mẹ và ghét cả Tri Thức.
Bây giờ có lẽ họ đang vui vẻ bên nhau, chỉ có cô là đang một mình cô đơn.
Thanh Bình bỏ đi và o khoang, khiều người đang ngủ đật dờ vì chuyến lành trình xả. Thanh Bình ngồi xuống ghế của mình rồi ngủ quên luôn.
- Này cô! Này cô...
Phải gọi đến lần thứ ba. Thanh Bình mới giật mình mở mắt ra, có nhìn quanh hốt hoảng:
- Ơ hay!
Trung Anh cười trêu chọc:
- Ngủ say gớm, tàu cặp bến văn không hay! Ơ hay cái gì, người ta lên bờ hết rồi.
Mặt Thanh Bình đỏ nhừ lên:
- Nè! Tại tôi quá mệt và mất ngủ vì mấy ngày nay.
Đứng lên, Thanh Bình vội vàng cầm túi hành lý đi xăm xăm lên tàu, Trung Anh đuổi theo:
- Này!
- Gì nữa, bộ muốn tôi cám ơn anh hay sao?
- Cô đúng là... Tôi chờ cô nhưng lại chẳng có một lời cảm ơn, vừa thức dậy là ngoe nguẩy bỏ đi. Ít ra cũ ng đợi tôi đi với chứ.
- Đợi anh làm gì? Vậy...cám ơn nghen.
Trung Anh mỉm cười. Khi chưa gặp cô, anh không chút ấn tượng, song gặp cô...hơi thú vị.
Anh đi sát vào Thanh Bình:
- Biết tại sao tôi cười không?
- Anh cười là miệng của anh, mà nết anh cười vì lúc nãy tôi ngủ há mồm ra cũng được.
- Đâu phải như vậy. Chẳng qua tôi thấy Thanh Bình hơi thú vị?
- Thú vị?
- Chẳng yểu điệu thục nữ chút nào. Lạnh lùng cứng nhắc.
Thanh Bình làm thinh cúi đầu đi, cô đã về đến thành phố. Hôm qua mẹ báo tin ca mổ thành công, vậy là ông ấy đã sống. Như Ý và Tri Thức đang ở bên ông lo lắng cho ông, chẳng ai nhớ đến cô.
- Sao im lặng vậy?
- Anh muốn tôi nói gì bây giờ.
- Chiều tôi đến nhà, có được không?
- Tùy.
Đưa tay vẫy chiếc taxi, Thanh Bình leo lên và đóng sầm cửa lại. Xe taxi chạy đi, Trung Anh còn đứng ngơ ngẩn. Con gái đẹp luôn kiêu kỳ thế đó.
Không sao! Bả n tính của anh là thích chinh phục. Anh sẽ chinh phục em Thanh Bình, vì bản thân anh, và vì ông cậu của em nữa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thủy Chung Trọn Đời
Thảo Nhi
Thủy Chung Trọn Đời - Thảo Nhi
https://isach.info/story.php?story=thuy_chung_tron_doi__thao_nhi