Chương 5
i làm về, Thể Đồng vừa bước đền phòng khách thì đã nghe cha lên tiếng:
- Sao con đi làm về trễ vậy?
Thể Đồng đáp khẽ:
- Dạ, con đi chơi với bạn.
Bà Thành Đạt lộ vẻ quan tâm:
- Con đã ăn cơm chưa?
- Dạ rồi, thưa mẹ.
Ông Thành Đạt nhìn con một lúc rồi nói:
- Ba muốn nói chuyện với con.
Thể Đồng lại salon ngồi xuống, cô lễ phép:
- Con xin nghe đây thưa ba.
Ông Thành Đạt ngọt ngào:
- Ba muốn nói về chuyện lập gia đình cho con.
Thể Đồng cười mỉm:
- Dạ! Ba hứa với con là để từ từ rồi mà. Vả lại, chị Ngọc con vẫn chưa lấy chồng mà.
- Chị Ngọc con thì đã có Anh Hào rồi. Còn con, ba không thấy ai quan tâm con hết.
- Con có mà ba. Ba an tâm đi.
- Có ai? Ba rất buồn vì chuyện con từ chối Đông Thịnh để nó đi yêu một người khác. Ba thấy có lỗi với người …
Thể Đồng vô tình cắt ngang:
- Con xin lỗi vì đã làm ba buồn. Nhưng thật sự con không yêu anh Thịnh đâu ba.
- Ba biết. Vậy còn Tùng Quân thì thế nào? Người đứng đắn trên đời này ít lắm đó con.Thể Đồng liếc mắt nhìn chị. Như Ngọc mỉm cười đáp lại với em. Thể Đồng cắn môi:
- Ba! Con đã có người yêu rồi.
Cả nhà dường như ngồi nhỏm dậy nhìn Thể Đồng. Bà Thành Đạt vui mừng:
- Thật không con?
- Dạ thật.
Ông Thành Đạt cũng vui mừng:
- Vậy con đưa cậu ta về nhà đi, ba muốn nhìn mặt để xem thế nào.
- Con hứa với ba là sẽ đưa anh ấy về. Bây giờ con xin phép lên phòng. Con mệt quá.
Bà Thành Đạt vui vẻ nhìn chồng:
- Để con về phòng đi anh. Em cũng thấy mệt.
Ông Thành Đạt mỉm cười hài lòng:
- Được rồi. Con nghỉ ngơi đi.
Ngồi uể oải tựa người vào ghế, công viên nhiều hoa thơm cỏ lạ không làm lòng Thể Đồng dễ chịu hơn.
Anh Hào nhìn người yêu lo lắng:
- em ơi! Em sao thế này? Lúc này em cứ buồn tủi sao ấy?
Mỉm cười như không có chuyện gì, Thể Đồng nhướng mắt:
- Nhìn em giống kẻ mất hồn thế ư? Anh đoán mò giỏi thật đó.
Vuốt tóc người yêu, Anh Hào hôn nhẹ lên tóc cô:
- Em giấu anh sao được? Em vui hay buồn, anh nhìn là biết ngay thôi.
Thể Đồng đứng lên, cô thở dài:
- Em đang khó xử đây nè.
Anh Hào ngạc nhiên:
- Chuyện gì mà khó xử?
- Em không biết phải nói sao với anh thế nào nữa.
- Chuyện gì mà khó nói thế em? Giữa anh với em, anh tất muốn chia sẻ với em tất cả.
Thể Đồng nhìn chăm chú vào anh Hào một lúc, cô nghĩ ngợi vài giây rồi nói:
- Em nói nghiêm túc với anh nghe.
- Ờ, em nói đi
- Mình chia tay nghe anh.
Anh Hào như không tin vào tai mình, anh trố mắt ngạc nhiên.
- Em nói gì vậy? Anh không hiểu gì hết.
Thể Đồng buồn bã:
- Em yêu anh lắm. Anh có biết không? Anh là người yêu đầu tiên của em đó anh Hào.
Anh Hào nắm tay người yêu:
- Anh biết. Vì thế, anh rất hãnh diện vì được em yêu.
- Do đó, em không biết em sẽ thế nào nếu như mình chia tay nhau.
Anh Hào lắc tay người yêu, nôn nóng hỏi:
- Anh không thể hiểu em nói gì. Thể Đồng! Em nói rõ hơn có được không? Tại sao yêu anh mà em muốn chia tay với anh.
- Vì chị Ngọc em cũng yêu anh.
Anh Hào ngồi phịch xuống:
- Chuyện gì thế này? Thể Đồng! Anh xin em, xin em đừng đùa như vậy.
Thể Đồng buồn bã:
- Anh tưởng em đùa đó sao? Anh có biết em đau khổ thế nào không? Tại sao..tại sao lại như thế?
Anh Hào thở dài, vuốt tóc người yêu. Anh Hào dịu dàng:
- Yên tâm đi em. Chuyện không đến nổi nào đâu. Tụi mình cứ nói rõ chuyện này với Như Ngọc, anh tin chị ấy là một người biết chuyện.
Thể Đồng lắc đầu khổ sở:
- Nhưng ba em..
- Bác trai thế nào hả em?
- Ba buộc em lấy chồng.
Anh Hào bật dậy như chiếc lò xo:
- Em nói gì? Ba buộc em lấy chồng hả? Hay quá!
Thể Đồng tròn mắt ngạc nhiên:
- sao lại hay?
Anh Hào mỉm cười:
- Vì anh có cơ hội và thắng lợi để cưới em rồi. Em đâu còn cơ hội hay lý do để từ chối anh.
- Anh đừng tưởng dễ nha. Em đâu có nói là đồng ý lấy anh.
- Nhưng ai vừa mới nói là rất yêu anh vậy ta?
- Hừ! yêu một người và kết hôn với một người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà.
Anh Hào vuốt tóc người yêu:
- Thôi, anh chịu thua em đi. Em đừng hành hạ anh nữa mà.
- Em đâu có hành hạ anh. Em nói thật chứ bộ.
- Em..Thể Đồng à! Anh xin em đó.
Thể Đồng thở dài:
- Anh à! Em khó xử lắm. Em hứa với ba là đưa bạn trai về ra mắt. Nếu ba biết bạn trai em là anh thì phản ứng thế nào? Trong lòng ba em, anh là người yêu của chị Ngoc em …
- Đừng lo rầu thế mà em, Trông mặt em buồn xấu xí lắm, em vui vẻ thì rất đẹp, anh muốn thấy em là một Thể Đồng của một ngày xưa.
- Chuyện thế này mà anh bảo đừng buồn sao? Em buồn thật mà.
Anh Hào dứt khoát:
- Ngày mai, anh sẽ đến gia đình em. Anh sẽ nói rõ với mọi người về quan hệ của chúng ta.
Thể Đồng nhìn Anh Hào lo lắng:
- Được không anh? Em sợ …
Nhìn Thể Đồng bằng đôi mắt yêu thương, giọng Anh Hào kiên quyết:
- Anh rất yêu em Thể Đồng. Chúng ta hãy cầm tay nhau mà vượt qua mọi chông gai, thử thách.
- Thật không anh?
- Thật. Em hãy tin anh.
Thể Đồng sung sướng nép vào lòng người yêu. Hạnh phúc của họ thật sâu lắng và đậm đà. Anh Hào cũng thế, anh rất hạnh phúc, hạnh phúc vì có được người anh yêu dấu.
Ngồi ngắm nhìn mình trong gương Như Ngọc cảm thấy hết sức hài lòng về nhan sắc của chính mình. Lòng cô luôn có đủ niềm tin để có được Anh Hào. Thể Đồng nhìn chị thờ dài lên tiếng:
- Em có thể nói chuyện với chị hay không?
Như Ngọc nhìn em mỉm cười:
- Dĩ nhiên rồi. Em nói đi.
Thể Đồng ngồi xuống giường nhìn chị im lặng. Chờ mãi không nghe em lên tiếng. Như Ngọc thắc mắc:
- Em nói gì đi chứ..
Thể Đồng biết mình không thể che giấu sự thật này, cô quyết định:
- Em nói chuyện có liên quan đến anh Hào.
Như Ngọc mỉm cười phấn khởi:
- Anh Hào sao? Anh ấy thế nào, hả Thể Đồng?
- Anh ấy có rất nhiều con gái đeo đuổi và ảnh cũng là loại người hết sức đa tính.
- Chị biết. Đàn ông như thế mới đáng yêu chứ em.
Thể Đồng hỏi chị dò xét:
- Chị yêu anh ấy lắm, đúng không?
- Đúng
- Nếu như ảnh không yêu chị thì sao?
Như Ngọc giương mắt nhìn em, Thể Đồng mỉm cười giải thích:
- Ý em là..là anh ấy đã có người yêu, người mà ảnh rất yêu, yêu thật sự. Anh ấy sẽ không yêu ai ngoài người ấy.
Như Ngọc nhìn em dò xét:
- Em biết chuyện gì rồi, phải không? Anh Hào đã có người yêu, ý em nói là Kiều My, đúng không?
- Không phải đâu. Anh Hào đâu có yêu Kiều My.
- Vậy thì ai nào?
Thể Đồng thở phào, lấy hết can đảm nói:
- Chị bình tĩnh nha. Em sẽ nói cho chị biết người ấy là ai?
- Em nói đi. Kéo dài hoài.
- Người con gái ấy là em đó.
Như Ngọc sững sốt:
- Em? Em là người yêu của Anh Hào?
- Phải đó
Như Ngọc bật cười:
- Em đùa với chị thôi, đúng không? Em làm gì mà thích anh Hào chứ.
Thể Đồng gượng cười:
- Em nói thật đó. Em và anh Hào đã nói yêu nhau rồi.
Như Ngọc sững sồ. Cô lắc đầu như xua đi nỗi kinh hoàng vừa nghe:
- Không thể nào …không thể như vậy được, không thể …
- Chị Ngoc! Em mong chị hãy bình tĩnh. Chị đừng như vậy mà.
Như Ngọc chụp vai em, hỏi:
- tại sao? Tại sao em lại làm như vậy? Em tàn nhẫn với chị lắm, Thể Đồng ơi.
Thể Đồng khổ sở:
- Em xin lỗi chị. Chị Ngọc! Thật ra từ trước đến nay Anh Hào chưa bao giờ yêu chị hết.
- Em nói bậy. Anh Hào yêu chị, em đã cướp ảnh của chị.
- Chị Ngọc …
- Im đi! em đừng nói gì nữa hết. Em ra khỏi phòng chị ngay.
- Chị hãy bình tĩnh đi. Sự thật không thể che giấu được. Em đã hứa với ba ngày mai đưa bạn trai về ra mắt. Em mong chị hãy giúp em.
Thể Đồng thở dài, đứng dậy. Thể Đồng không phải biết nói gì hơn, khi nhìn thấy gương mặt khổ đau của chị. Như Ngọc ngối thứ ra đấy, không hiểu việc gì đã xảy ra. Như Ngọc bần thần, ngớ ngẩn và thở dài chán nản
Cả gia đình ông Thành Đạt, nói đúng hơn là ông Thành Đạt và bà đều quá đổi kinh ngạc khi người bạn trai mà Thể Đồng đưa về ra mắt không ai khác hơn là Anh Hào. Thể Đồng và Anh Hào cũng biết được nỗi ngạc nhiên đó. Anh Hào lên tiếng dịu dàng:
- Con biết từ trước đến nay hai bác hiểu lầm ý con. Thật ra, con yêu Thể Đồng, yêu từ lần con gặp cô ây lần đầu tiên.
Bà Thành Đạt liếc nhìn con:
- Đúng thế không, Thể Đồng?
- Dạ.
Như Ngọc đi xuống đền chân cầu thang. Mái tóc cô buôgn thả thật dài bao phủ cả chiếc lưng thon thả trong bộ đầm trắng liền thân, cô cười khẩy:
- Vậy sao? Thật là một mối tình đẹp nhỉ, vừa gặp đã yêu.
Ông Thành Đạt nhìn con:
- Như Ngọc! Con lại đây ngồi. Chúng ta cần nói chuyện cụ thể với nhau.
- Ba! Nói gì nữa bây giờ? Con đang rất nhục nhã và đau khổ. Thể Đồng! Chị chúc em hạnh phúc, dù hạnh phúc đó đánh đổi bằng nước mắt và máu tim của chị.
Anh Hào lo lắng:
- Như Ngọc! Cô đừng nói vậy mà tội nghiệp cho Thể Đồng. Cô ấy không có lỗi gì đâu.
Như Ngọc trừng mắt:
- Dĩ nhiên rồi. Em tôi thì có lỗi gì đâu, ai cũng có quyền yêu và được yêu mà.
Ông Thành Đạt lộ vẻ không vui:
- Cậu không hề yêu Như Ngọc nhà tôi, vậy tại sao cậu không nói rõ từ trước?
- Cháu …
- Tôi rất quý mến cậu, nhưng chuyện giữa cậu và Thể Đồng, tôi khó chấp nhận được.
Thể Đồng nhìn cha van xin:
- Ba …
Ông Thành Đạt lộ vẻ kiên quyết:
- Như Ngọc, Thể Đồng là con gái của tôi, cậu lừa dối đứa nào, tôi cũng không vui.
Anh Hào nhìn ông Thành Đạt, kiên quyết nói:
- Thưa bác, con yêu Thể Đồng là thật lòng. Nếu bác không tin, con có thể chứng minh bằng hôn nhân.
- Nhưng còn Như Ngọc, cậu nghĩ nó sẽ thế nào? Cậu dửng dưng cho nó hy vọng rồi cướp đi hy vọng của nó hay sao?
Như Ngọc ra chiều khổ sở:
- Ba! Thôi đi ba. Anh Hào đã không yêu con, ba nói thế có lợi gì? Hãy để ảnh cưới Thể Đồng, họ yêu nhau mà. Nếu ba phản đối thì hóa ra cha con mình ích kỷ lắm sao?
- Ai nghĩ sao thì tùy họ. Ba không thế chấp nhận được cái cảnh lộn xộn này đâu.
Thể Đồng nhìn mẹ cầu xin:
- Mẹ! Mẹ lên tiếng đi mẹ.
Bà Thành Đạt điềm đạm:
- Chuyện quá bất ngờ, các con hãy để từ từ. Chuyện đâu còn có đó, vấn đề đâu phải không bàn được.
- Không bàn bạc gì hết. Tôi đã quyết định thì không gì thay đổi được.
- Anh chỉ sợ Như Ngọc buồn, còn Thể Đồng thì sao? Anh có nghĩ đến cảm xúc của con không?
- Cảm xúc ư? Vậy nó có nghĩ đến danh dựcủa chị nó không? Anh không muốn nói nhiều, mọi việc nên kết thúc ở đây đi.
Ông Thành Đạt nói xong, liền đứng dậy bỏ đi. Như Ngọc cũng nối gót theo cha không nói một lời nào. Bà Thành Đạt nhìn con, thở dài:
- Tại sao các con không nói sớm chuyện này với mẹ? Bây giờ mẹ biết phải làm thế nào đây?
Thể Đồng cầm tay mẹ Ôn hòa:
- Mẹ! Mẹ đừng buồn. Mọi việc rồi sẽ tốt thôi.
- Mẹ biết con đang an ủi mẹ. Con cũng buồn đâu có thua mẹ, buồn hơn thế nữa là đằng khác.
- Mẹ! Con thương mẹ lắm. Mẹ luôn an ủi con, yêu thương con. Xảy ra chuyện thế này mà mẹ không trách con là con vui lắm rồi.
- Thể Đồng, con ngoan của m....
Anh Hào lên tiếng:
- Bác yên tâm và xin hãy tin con. Con nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho Thể Đồng.
Bà Thành Đạt đứng dậy vỗ vai Anh Hào. Bà thở dài mà môi cố nở nụ cười. Ý bà là gì không ai có thể hiểu biết. Có lẽ bà đang hy vọng cho con gái mình? Bà lặng lẽ bước đi. Bà cố chịu đựng nỗi nhọc nhằn theo năm tháng.
Như Ngọc nằm ngả người ra ghế. Thể Đồng bước vào phòng định nói gì với chị. Thấy chị có vẻ không vui nên cô quay đầu bỏ đi thì đã nghe Như Ngọc lên tiếng:
- Không phải em muốn nói gì với chị hay sao?
Thể Đồng cười gượng:
- Vâng, em muốn nói chuyện với chịi.
- Chuyện gì? Em cứ nói.
- Vẫn là chuyện của em với anh Hào. Chị Ngọc! Em biết là chị rất đau khổ, nhưng em xin chị hãy thương em.
Như Ngọc nhướng mày lộ vẻ ngạc nhiên hỏi em:
- Chị phải thương em thế nào đây? Em đã cướp mất người yêu của chị mà, người xin em là chị mới đúng.
Thể Đồng khổ sở:
- Chị Hai! Chị đừng nói khó nghe vậy mà. Anh Hào từ đầu đã không yêu chị, chị hiểu lầm thôi.
Như Ngọc nhếch môi:
- Hiểu lầm ư? Hừ! Phải, chị đã lầm, lầm vì có một người em vô sĩ như em đó.
- Chị...
- Sao? Muốn đánh chị sao?
Thể Đồng thở dài:
- Chị Ngọc! Em không biết bây giờ mình phải làm sao, em hy vọng chị đừng oán trách em.
Như Ngọc thở dài nhướng mắt mà môi khẽ nhếch mép cười. Cô không nói gì thêm, chỉ so vai tỏ vẻ như giữa mình và em không có việc gì để tranh luận hết.
Bên bàn thức ăn đầy ắp là gương mặt đăm chiêu của ông Thành Đạt, cau có của Như Ngọc và buồn rầu của bà Thành Đạt. Mọi người ngồi im lặng và đợi chờ. Vâng, họ đang chờ Thể Đồng cho bữa ăn như bao bữa ăn khác. Gia đình ông Thành Đạt là thế, đến bữa cơm thì mọi thành viên đều phải có mặt. Thể Đồng từ nhà trên chạy vội vã xuống nhà, cô thở dốc:
- Con xin lỗi.
Bà Thành Đạt hỏi khẽ:
- Sao con tắm lâu vậy?
Thể Đồng đáp nhẹ:
- Con xin lỗi ạ.
Như Ngọc nhếch môi:
- Lỗi phải gì. Công chúa thì có quyền bắt cả nhà phải chờ cơm thôi i.
- Chị nói vậy em buồn lắm. Chỉ tại em gội đầu nên...
Như Ngọc cướp lời:
- Nên bắt mọi người chờ cơm em sao? Em đâu biết là sắp đến bữa chiều hả? Ăn cơm xong rồi tắm không được hay sao?
- Nhưng lúc em đi làm về thì chưa có cơm, em mệt nên đi tắm. Em nghĩ cũng không có gì quá đáng khi cả nhà ngồi chờ cơm em chưa đầy mười phút.
Ông Thành Đạt quát:
- Câm mồm đi. Đừng có xấc xược với chị mày như thế.
Thể Đồng nuốt giận nhìn cha, cô cúi đầu:
- Vâng, là con sai.
- Mày còn nói trên đầu trên cổ tao vậy sao?
Bà Thành Đạt dịu giọng:
- Thôi mà anh, đến bữa cơm rồi mà.
Ông Thành Đạt lắc đầu:
- Không hiểu sao nhà này lại có một đứa con gái lai căng như thế.
Thể Đồng cắn môi bưng bát cơm lên mà cố nén đôi dòng nước mắt. Bà Thành Đạt nhìn con mà lòng đau quặn thắt. Nhìn con, thương con nhiều lắm, nhưng bà định cúi đầu chấp nhận thua thiệt. Biết làm sao hơn số phận của bà và Thể Đồng là đây mà thôi.
pg 29
Như Ngọc diện cho mình một bộ đầm màu đỏ rất hợp với làn da mịn trắng của cô để đến nhà Anh Hào. Hôm nay là ngày mà ông Hiển Vinh về nước, sau mấy tháng ra nước ngoài công tác. Bữa tiệc do Du Anh sắp xếp, mục đích của cô là giới thiệu bạn trai của mình cho cha và bạn gái cho anh. Du Anh nào biết sự khó khăn của Anh Hào và Thể Đồng khi phải đối diện với Như Ngọc và cả Kiều My.
Ngồi quây quần với nhau ở phòng khách là bà Hiển Vinh, Đông Thịnh, Du Anh, Kiều My. Ông Hiển Vinh lên tiếng vui vẻ:
- Vậy là con gái ba có người trị được rồi nhé. Đông Thịnh này! Từ nay, bác giao con ngựa bất kham này cho cháu đó.
Đông Thịnh mỉm cười đáp:
- Dạ, cháu cảm ơn bác.
Du Anh chu môi
- Anh tưởng dễ thế thôi sao? Em có khối người yêu đó.
Thể Đồng vui vẻ nói:
- Ờ há! Nhưng người bạn yêu nhất là ai thế nhỉ? Chỉ sợ bạn khóc, khi mất người ta thôi.
- Thể Đồng! Chết bạn há, dám đá phản lưới nhà hả?
Mọi người bật cười trước cái vẻ lí lắc của Du Anh. Ông Hiển Vinh lại nói:
- Còn con thì sao hả Đồng? Con có chỗ nào chưa, nói cho bác vui.
Thể Đồng bối rối:
- Dạ, con...
Kiều My không đợi Thể Đồng nói hết câu liền cướp lời:
- Đó bác, ảnh ngồi đối diện Thể Đồng đó bác.
Bà Hiển Vinh lộ chút ngạc nhiên:
- Con là bạn trai của Thể Đồng sao Quân?
Tùng Quân liếc nhìn Thể Đồng:
- Con chỉ sợ mình không có phần phước đó đâu bác.
Anh Hào nhìn Thể Đồng, Thể Đồng cũng nhìn anh. Anh Hào gật đầu ngầm tỏ ý gì với cô. Như Ngọc thấy thế liền nói:
- Còn Anh Hào thì sao hả?
Kiều My đáp vội:
- Cô hỏi thừa quá, dĩ nhiên là có tôi rồi.
Kiều My nói là nắm tay Anh Hào ra vẻ thân mật lắm. Ông Hiển Vinh ngắm Như Ngọc, hỏi:
- Cháu là bạn đứa con nào của bác vậy? Bác có biết cháu không?
Như Ngọc cảm thấy hết sức ngỡ ngàng với câu hỏi vô tình của ông chủ. Rõ ràng tên cô đã được Du Anh giới thiệu, vậy mà giờ đây ông lại hỏi cô là ai. Thể Đồng thấy chị ngẩn ngơ, liền đáp:
- Dạ, đây là Như Ngọc, chị của cháu.
Ông Hiển Vinh gật gù:
- Ra vậy.
Rồi ông quay sang Kiều My:
- Ba mẹ cháu dạo này vẫn còn ở Mỹ với anh chị cháu, phải không My?
Kiều My đáp vẻ kiêu hãnh:
- Dạ, phải ạ.
- Ông bà ấy khoẻ thật, cứ đi du lịch hết nước này đến nước nọ. Còn bác thì bận liên tục.
- Tại bác lo làm giàu. Bác chỉ cần giao hết lại cho anh Hào thì cũng khỏe như ba mẹ cháu vậy.
- Bác sẽ giao lại, nếu như Anh Hào có được một cô vợ giỏi.
Không hẹn mà mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn về Anh Hào. Anh Hào nhướng mày:
- Có gì sao?
Du Anh bật cười:
- Anh còn giả nai. Ba nói gì, anh không nghe rõ sao?
Ông Hiển Vinh nhìn con trai:
- Con tính thế nào? Gần ba mươi tuổi rồi, con cũng cần lập gia đình chứ.
Anh Hào thở dài:
- Chuyện trong nhà mình nói sau đi ba. Ngày mai, con sẽ nói cho ba biết là con đã yêu ai và ai sẽ là vợ con.
Mọi người đều nhìn nhau, không hiểu Anh Hào muốn gì. Cả ba cô gái Như Ngọc, Thể Đồng và Kiều My, ai cũng buồn, mỗi người buồn theo một cách và ý nghĩ của riêng mình.
Ngồi im lặng đối diện với Tùng Quân suốt nửa tiếng đồng hồ, Thể Đồng lấy làm bứt rứt nói:
- Không phải anh nói có chuyện muốn nói với em sao?
Tùng Quân nhìn Thể Đồng một lúc rồi nói:
- Anh không biết phải bắt đầu như thế nào để Thể Đồng đừng hiểu sai về anh.
Thể Đồng khẽ cười:
- Anh cứ nói đi. Em không thích vòng vo như thế.
- Chắc hẳn Thể Đồng rất hiểu lòng anh, tình cảm của anh đối với Thể Đồng như thế nào, đúng không?
Thể Đồng khẽ cười:
- Anh muốn nói gì thì nói rõ ra đi, Tùng Quân.
- Xin em đừng nghĩ anh là một tên bạn hèn.
Thể Đồng ngạc nhiên:
- Anh nói gì vậy?
- Anh và Anh Hào chơi với nhau hồi cấp III.
- Em biết.
- Do đó, anh rất hiểu con người của Anh Hào. Tính nó rất đa tình và bay bướm.
Thể Đồng cười khẩy:
- Điều đó, em cũng biết.
Tùng Quân dò xét:
- Vậy em có biết nó có hàng khối nhân tình không?
- Em cũng biết.
- Em biết trong đó có cả Như Ngọc và Kiều My chứ?
Thể Đồng cắn môi nhìn Tùng Quân. Nghĩ ngợi một lúc, Thể Đồng hỏi:
- Thì đã sao hả anh?
Tùng Quân nhìn Thể Đồng:
- Anh muốn tỏ tình với em.
Thể Đồng thoáng chut'' giật mình:
- Anh nói gì vậy?
- Em đừng làm như không biết. Em thừa biết tình cảm của anh dành cho em. Em biết nên em đã đẩy anh sang Như Ngọc.
- Anh đừng nói như vậy, chị Ngọc em đâu phải tệ.
- Anh biết, nhưng người anh yêu là em chứ không phải Như Ngọc.
- Em đã có người yêu rồi. Em không thể chấp nhận tình cảm của ai khác.
- Anh biết, nhưng tình yêu của em sẽ bị thiệt thòi. Anh Hào không yêu em như anh yêu em đâu.
Thể Đồng kiên định nói:
- Em yêu và chấp nhận thiệt thòi của tình yêu đó.
- Em tưởng Anh Hào thật lòng yêu em ư?
Thể Đồng cười khẩy:
- Anh ấy có yêu em không thì chỉ mình em biết. Em rất cảm ơn tình cảm của anh dành cho em. Nhưng người em yêu là Anh Hào, chỉ Anh Hào mà thôi.
Tùng Quân không giấu được nỗi buồn, anh dịu giọng:
- Em sẽ không bao giờ hối hận, đúng thế không?
Thể Đồng dứt khóat:
- Vâng, em không hối hận.
Tùng Quân không biết phải nói gì trước vẻ dứt khoát của Thể Đồng. Anh thở dài não ruột:
- Nếu em đã quyết định rồi thì anh thành thật chúc em được hạnh phúc.
Thể Đồng dịu dàng:
- Em cảm ơn anh.
- Nhưng anh sẽ chờ đợi em, nếu như một ngày nào đó em đồng ý tình yêu của anh.
- Anh Quân! Em...
- Em đừng khuyên anh vô ích, anh đã quyết định rồi.
Thể Đồng thở dài:
- Tùy anh thôi. Em chỉ nói với anh là anh đừng hy vọng điều gì ở em hế t. Khó ai thay đổi được quyết định của em.
- Anh tin và sẽ chờ. Thể Đồng! Em hãy cho anh chờ đợi em. Hãy cho anh được yêu em, dù là anh yêu em trong vô vọng.
Thể Đồng thật sự không biết phải nói như thế nào đây, trước những lời lẽ tha thiết đó của Tùng Quân. Tình cảm của anh dành cho cô nồng nàn quá, làm sao cưỡng lại trái tim mình? Thể Đồng cũng hiểu thế, nên cô chỉ khẽ buông tiếng thở dài thương cảm.
Vào đến phòng mình, Thể Đồng quẳng chiếc túi xách lên bàn, định đi tắm cho khỏe thì đã nghe Như Ngọc lên tiếng:
- Em đi đâu suốt buổi chiều nay vậy?
Thể Đồng không nhìn chị nhưng vẫn ôn tồn đáp:
- Em đi với anh Tùng Quân.
Như Ngọc mỉm cười mỉa mai:
- Em giỏi thật đó.
Thể Đồng lộ vẻ ngạc nhiên:
- Em giỏi về chuyện gì?
- Thì trông chừng em không được làm vợ Anh Hào thì liền quay 180 độ sang Tùng Quân.
- Em không phải như vậy đâu. Chị đừng hiểu lầm em.
Như Ngọc nhếch môi:
- Hứ! Hiểu lầm! Con người em thế nào, chị không rõ sao mà còn hiểu lầm? Mà cũng phải đó, chị đã từng hiểu lầm vì cái vẻ ngu ngơ giả nai của em đó. Nào là Anh Hào không tốt, nào là nhiều bồ, nào là sở khanh, kết cuộc lại thì chính em, em là người yêu của ảnh.
Thể Đồng khổ sở:
- Chị Ngọc! Chị đừng nói em như vậy mà.
Như Ngọc mỉa mai:
- Đừng nói em như vậy hả? Vậy thì phải nói sao đây em? À! Chị hiểu rồi...
-...
- Chị phải nói em là đồ vô lương tâm, nỡ cướp đi người yêu của chị, rồi khi sắp mất người yêu thì em liền chạy đi tìm một người đàn ông khác để thay cho người yêu cũ, phải không?
- Chị thôi đi. Em sắp chịu hết nổi rồi đó.
- Chịu hết nổi thì thế nào? Định ăn thua với chị hay sao?
Thể Đồng nuốt giận:
- Bây giờ chị muốn gì ở em thì nói đi?
Như Ngọc nhướng mày:
- Nói hả? Nói làm gì?
- Nếu không có gì để nói thì chị ra ngoài giùm em. Em muốn yên tĩnh một mình.
- Em biết khổ rồi sao? Bây giờ thì em thức tỉnh rồi chứ? Anh Hào nếu yêu em thì sẽ không trả lời với ba anh ấy như thế đâu.
- Đủ rồi. Em sướng khổ gì thì mặc em. Chị ra ngoài đi.
Như Ngọc bật cười ngạo nghễ:
- Trời có mắt, em bị quả báo rồi đó, Thể Đồng ơi. Anh Hào yêu em? Ha... ha... ha... yêu em?
Như Ngọc bật cười một tràng dài rồi quày quả bỏ đi. Thể Đồng đau khổ ngồi xuống giường, nước mắt cô bắt đầu rơi và nỗi đau trong cô đang dần dầy gặm nhấm tấm thân con gái yếu đuối của cô.
Thể Đồng mệt mỏi bước vào bàn làm việc, ngồi gõ gõ viết lên bàn phím cô cảm thấy lòng mình chơi vơi khó hiểu. Phải chăng Anh Hào không yêu cô? Thể Đồng tự hỏi và lắc đầu. Không thể nào. Thể Đồng tin tưởng vào sự lựa chọn của mình cũng như cô tin vào tình yêu của Anh Hào. Thấy người yêu ngơ ngẩn, Anh Hào đoán biết được cô đang buồn mình. Anh lên tiếng với cô:
- Em sao vậy?
Thể Đồng giật mình:
- Không.
Anh Hào tỏ ra không tin:
- Không có gì mà anh gọi mấy lần mà em có nghe thấy gì đâu.
Thể Đồng ngạ cnhiên:
- Anh gọi em sao?
Anh Hào khẽ cười, bước lại cạnh người yêu. Quàng hai tay qua vai cô, anh dịu dàng:
- Anh biết em đang nghi ngờ anh.
Thể Đồng chối phăng:
- Làm gì có. Ai nghi ngờ anh bao giờ đâu?
- Vậy là em buồn anh?
- Cũng không có.
- Vậy là anh buồn em?
Thể Đồng lại ngạc nhiên nhìn Anh Hào. Cô quay lại nhìn anh:
- Tại sao anh lại buồn em?
Bẹo má người yêu, Anh Hào nói giọng buồn buồn:
- Vì lời nói của anh hôm qua. Em không hỏi anh tại sao lại không giới thiệu với mọi người, em là bạn gái của anh, em sẽ là vợ của anh?
Thể Đồng khẽ cười:
- Em đúng là bạn gái của anh, nhưng anh đâu nhất thiết phải cưới em làm vợ.
Anh Hào ghì chặt người yêu:
- Không, anh sẽ cưới em. Em hãy tin anh, anh không nói ngay với ba là sợ Kiều My quá ngỡ ngàng mà làm điều không tốt.
Thể Đồng gỡ tay Anh Hào ra, cô đứng lên đi lại một chút rồi nói:
- Vậy là anh còn yêu cô ấy?
- Dĩ nhiên là không phải.
- Vậy thì là gì?
Anh Hào điềm đạm:
- Từ trước đến nay, ba anh luôn nghĩ Kiều My là người yêu của anh.
Thể Đồng lên tiếng:
- Không đúng sao?
- Đúng, anh không phủ nhận là từng qua lại với Kiều My. Nhưng người anh yêu thật sự là em và người anh muốn cưới làm vợ cũng là em.
Thể Đồng trề môi:
- Anh lại dỗ ngọot em.
Anh Hào lại gần Thể Đồng. Ôm ngang người cô, anh dịu dàng:
- Anh nói thật đó em. Anh sẽ nói rõ với Kiều My.
Thể Đồng thở dài:
- Em thấy tội nghiệp Kiều My quá. Tất cả là tại em hết.
- Em đừng dằn vặt mình. Kiều My không phải chỉ có mình anh là người yêu đâu.
- Rồi chị Ngọc của em nữa. Em thật sự bối rối. Trời ơi! Tại sao em lại khổ thế này?
Anh Hào ôm vai người yêu như đồng cam cộng khổ với cô. Có lẽ Thể Đồng cũng hiểu thế, nên cô cũng chỉ lặng thinh không nói gì nữa.
Thương Nhớ Người Dưng Thương Nhớ Người Dưng - Dạ Miên Thương Nhớ Người Dưng