Chương 5: Tim Sầu Héo Rụng Tựa Hoa Tàn
êm tĩnh mịch. Lý Huyền vừa đi vừa chạy theo Tô Do Liên. Gã giống như một cái bóng, lại giống như một đứa trẻ sợ sệt không dám rời người lớn nửa bước. Mấy hôm nay, Tô Do Liên chăm sóc gã từng li từng tí. Lý Huyền thường gặp ác mộng, cứ la hét từng hồi trong mơ. Tô Do Liên đành đưa gã về ngôi nhà bằng băng, nắm tay gã, trông gã ngủ. Sau đó gã mới bình tĩnh lại được. Khi ngủ thiếp đi, thi thoảng khóe miệng gã còn nhếch nụ cười.
Hễ thức giấc, Lý Huyền lại nhằng nhẵng bám theo Tô Do Liên, bất kể cô đi đâu. gã theo đấy, không dám rời xa bước nào.
Ba ngày trôi qua.
Cuối cùng ba ngày cũng trôi qua.
Ám Chỉ Tứ Bảo đã tập hợp hết. Những yếu tố cần thiết cũng đã hội đủ. Lẽ ra nên phấn khởi mới phải.
Tô Do Liên dắt Lý Huyền tới ngọn Cấm Thiên. Tuyết hoá thành những chiếc cánh, nâng bổng cô khỏi mặt đất. Long hoàng đã cho phép Tô Do Liên tự do ra vào thánh điện. Khi đặt chân lên đỉnh Cấm Thiên, thấy cung điện xanh lam lừng lững trước mắt, bước chân cô bỗng khựng lại.
Trăng lành lạnh phủ xuống đỉnh Cấm Thiên, ngọn Cấm Thiên nổi lên xanh thầm trên nến trăng bạc ấy, tạo thành một bức tranh với hai gam màu đối lập rõ ràng. Ánh sáng vằng vặc như một dòng cháy bàng bạc lưu chuyến trên dinh Cấm Thiên, người đi trên đỉnh núi như cả bơi trong biến ánh sáng, thân mình trở nên trong suốt, cúi đầu là nhìn rõ cả ruột gan, mọi âm mưu và ý nghĩ xấu xa đều không có chỗ ẩn hình.
Tô Do Liên ngập ngừng chốc lát rồi mới bước vào biển trăng đó.
Những tấm màn lam thẫm lung lay trong biển trăng như cánh buồm chìm nơi đáy biển.
Tô Do Liên dừng bước. Đứng từ đâu phóng mắt nhìn vào là có thể trông thấy rõ tất cả những cảnh cần thấy.
Thạch Tinh Ngự đứng sừng sững như tượng đá chính giữa đại sảnh.
Ánh trăng ngập tràn cung điện, thấu qua tường băng trông càng bảng làng, vờn quanh mình Thạch Tinh Ngự toả ra thành một thứ mây quang mỏng mảnh. Thạch Tinh Ngự giơ tay, vuốt ve một pho tượng.
Toàn bộ màn che trướng rủ trong điện đều đã được tháo bỏ, để lộ ra hàng hàng tượng băng vây quanh Thạch Tinh Ngụ; lặng lẽ hướng về y với phần mặt hoàn toàn trông trơn. Thạch Tinh Ngự giơ tay, như thế vén hư không để vuốt ve những đường cong lạnh giá mà êm đềm vô cùng ấy. Y khẽ bật ra tiếng thở dài.
Các pho tượng đồng loạt nổ tung. Tiếng nổ tạo thành một tràng rền rĩ miên man vang vọng trong thánh điện. Các pho tượng vỡ toang rải khắp không trung như thuỷ tinh, mọi đường nét đều tan biến.
Thạch Tinh Ngự ngẩng nhìn, ánh trăng đố tràn xuống mặt y. Khuôn mặt đẹp đẽ như thần thánh tắm trong sự yên tĩnh của đất trời thuở khai thiên lập địa. Một nụ cười rạng dần ra vầng trán y. Đá và băng cùng vỡ vụn trước nụ cười ấy. Ngọn Cấn Thiên rên lên khe khẽ, tựa hồ cũng không chịu đựng nối.
- Từ nay về sau, ta không cần sự bầu bạn của các ngươi nữa!
Tô Do Liên lảo đảo giật lùi. Cô muốn quay lại ngôi nhà băng, nhưng không biết quay lại bằng cách nào. Cô trông thấy gì? Cô trông thấy mối tương tư khắc cốt ghi tâm, thấy niềm hân hoan vì sắp đạt được điều ấp ủ. Cô trông thấy cảm giác ngọt ngào đón đợi tình yêu, tươi tắn như tia nắng đầu tiên lọt ra từ âm u. Dù Thạch Tinh Ngự là hạng ma quỳ đi nữa, thì nụ cười của y vẫn thật lay động lòng người, toả ra vẻ rạng rở như hào quang của thần linh. Ngay cả thần thánh cũng chưa chắc nở được nụ cười giống y.
Nụ cười mà cả luân hồi cũng không vùi dập được.
Tô Do Liên ôm mặt, cô không thể đối diện với nụ cười ấy được, bởi cô sắp tự tay đập nát niềm mong đợi của y, biến niềm hy vọng thành tuyệt vọng, nghiền nát tình yêu thành ly biệt.
Cô sắp đích thân tiễn Thạch Tinh Ngự đến địa ngục, giam cầm vĩnh viễn tên ma vương này. Cô có thể, chỉ mình cô có thể khống chế Thạch Tinh Ngự, vì cô đã nắm được nhược điểm chí mạng của y. Đó là món quà cuối cùng mà Cửu Linh tặng cô. Xong việc, tình yêu của cô sẽ trường cửu, cho đến khi sông cạn đá mòn.
Huỷ diệt một đấng vương giả để đổi lấy hạnh phúc của bản thân. Có được không?
Tô Do Liên thấy tim như rỏ máu. Thật bất công làm sao!
Bất công y như những điều cô phải gánh chịu một ngàn năm trước. Lừa dối, tộc ác, tổn thương. Bây giờ cô không ngần ngừ trút nó xuống Thạch Tinh Ngự.
Lý Huyền hơi nhíu mày, chừng như cảm nhận được nỗi đau đớn trong lòng Tô Do Liên. Có người nào có thể yên lặng bầu bạn với mình, khi minh đau khổ thì người ấy sẽ rơi lệ, khi mình rơi lệ thì người ấy sẽ đau khổ. Có người như thế không?
Lý Huyền tiến tới, nắm nhẹ lấy bàn tay Tô Do Liên. Gã vẫn yên lặng, yên lặng đến nỗi không còn giống Lý Huyền.
Tô Do Liên oà khóc, cô ôm chặt Lý Huyền, như thể buông ra thì cô sẽ vĩnh viễn đánh mất gã vậy. Vì sao phải bắt cô đối diện với lựa chọn này cơ chứ. Bất công biết bao nhiêu!
Lý Huyền ôm cô vào lòng, san sẻ nỗi đau khổ của cô. Khuôn mặt gã vô cùng bình thản, tâm hồn và ký ức đã bị tẩy xoá rồi thì không còn khả năng cảm nhận bi thương nữa.
Tô Do Liên ngẩng đầu, để nước mắt ròng ròng chảy. Cô khư khư nắm tay Lý Huyền, móng tay bâm cả vào thịt gã.
Lý Huyền vẫn giữ vẻ mặt bình thản như thường. Tô Do Liên bỗng ôm chặt lấy gã, thổn thức hỏi:
- Rốt cục khi nào chàng mới nhớ ra thiếp đây?
Cùng với tiếng thổn thức, cô cảm nhận được sự cô độc vô tận. Một giọt lệ từ từ ứa ra khỏi khóe mắt Lý Huyền, rơi xuống. Sắc mặt gã vẫn bình thản như một đứa bé. Gã Chìa tay, run ran chùi nước mắt cho Tô Do Liên, nhưng không nói một lời.
Tô Do Liên trấn tĩnh lại, khuôn mặt cũng lạnh dần đi. Phải nắm lấy số mệnh, cô đã không thể nắm được số mệnh của người khác thì đành phải tận lực bảo vệ tình yêu của mình thôi. Đúng, cô chỉ là một tuyết yêu kém cỏi, chỉ lo được đến mức bảo vệ tình yêu của mình thôi.
- Bắt đầu nào!
Số mệnh mang theo tiếng rầm rầm của bánh xe, nghiền qua bãu trời xanh lam. Tô Do Liên cửa cổ tay, chấm máu vạch ra một nét bút. Phải dùng sự chân thành và hy sinh mới có thể tạo ra được một Ngũ Hành Định Nguyên trận hoàn hảo. Từng nét bút một, nối thành những đường mảnh phức tạp. đúc nên một bùa chú cực kỳ linh hoạt.
Tô Do Liên đẩy tu vi của mình vào từng nét bút, Ngũ Hành Định Nguyên trận sống dậy, thở cùng một nhịp với cô. Đó là Ngũ Hành Định Nguyên trận mà cô tự tay tạo ra để giam giữ một mối tình, giam giữ một truyền kỳ, giam giữ luôn mọi nhân duyên.
Tuyết thong thả rơi, đậu xuống đỉnh Cấm Thiên sáng ngời vĩnh cửu.
Ngày hôm đó, toà Khâm Thiên giám của Đại Đường ghi lại: “Trở trời”.
Lý Huyền ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn Tô Do Liên châm máu vẽ trận pháp huyền diệu, nhìn cô lấy các món bảo bối ra lắp vào trận, nhìn cô niệm những câu thần chú sâu xa phức tạp. Long Định huyết hoa, Nê Lê bàn, Tuyết Thiên phong, và cả Thanh Lương dược trong mình Lý Huyền nữa. Lý Huyền cứ lẳng lặng nhìn Tô Do Liên. Lúc này, gã đang nhớ đến ai?
Tấm màn xanh vén lên, hệt như thần linh chém xuống biến, năm tháng xé nát tháng năm.
Thạch Tinh Ngự im lặng từ sau màn trướng đi ra. Tấm áo dài xanh mới tinh, lờ mờ hoa văn hình rồng. Khuôn mặt y vẫn rất bình thản, phải nhìn sâu vào đáy mắt mới nhận ra một tia phấn khởi và hy vọng đang lấp lánh. Tô Do Liên còn tinh ý nhận thấy, Thạch Tinh Ngự hôm nay đã bớt phần nghiêm nghị.
Và không dữ dằn áp đảo, lạnh lùng như lưỡi kiếm nữa.
Là vì sắp đón được Cửu Linh về chăng?
Tô Do Liên thấy lòng trào lên một nỗi chưa xót khó tả. Cô không nỡ mường tượng khuôn mặt thất vọng của Thạch Tinh Ngự. Y giục cô:
- Bắt đầu thôi!
Y sốt ruột rồi ư? Nếu y biết con đường trước mặt chỉ là tuyệt vọng, là dối lừa, y sẽ xử sự ra sao? Y còn mong đợi thế này nữa không?
Tô Do Liên không kìm được, nhếch mép cười nhạt, số mệnh khiến người ta mới chán ghét làm sao!
Thạch Tinh Ngự thắc mắc nhìn cô, không hiểu vì có gì cô còn chần chừ. Tô Do Liên lạnh lùng hỏi:
- Nếu thất bại thì sao?
Thạch Tinh Ngự sững người. Nếu thất bại ư?
Giọng Tô Do Liên như cây kim đâm nhói trái tim y:
- Nếu không thể tìm được hồn phách Cửu Linh thì sao?
Thạch Tinh Ngự vốn luôn uy nghi ôn hoà, bỗng nổi nóng ngắt lời Tô Do Liên:
- Sao lại không tìm thấy? Ngũ Hành Định Nguyên trận làm sao lại có sơ hờ được? ám chỉ Tứ Bảo làm sao có sai sót được?
- Y lạnh lùng nhìn Tô Do Liên chằm chằm, mắt rực lên khắc nghiệt - Không thể có vấn đề gì được, tuyệt đối không thể.
Tô Do Liên đón ánh mắt y, như bông hoa mùa thu đón phong sương giá lạnh, nhưng cô không e dè:
- Được!
Điềm tĩnh đáp xong, cô ró máu từ đầu ngón tay xuống cuộn giây cũ kỹ. Cuộn giấy sống dậy, háo hức hút lấy máu tươi. Một tiếng thở khàn đặc vẳng ra, cuộn giây toả bùng một luồng xung lực ghê gớm, vùng khỏi bàn tay Tô Do Liên, bay lên Ngũ Hành Định Nguyên trận. Từng tia máu đỏ tươi theo nhau bắn ra khỏi cuộn giấy, hoá thành những trận ảo nhỏ xíu trên không rồi chậm chạp rơi xuống, càng xuống thấp càng phình to, cuối cùng nhập vào với trận pháp vẽ trên sàn điện. Ánh sáng chi chít bùng lên khỏi trận đồ, nhuộm cả cung điện thành màu đỏ máu. Từ trận đồ cũng liên tiếp vang lên những tiếng nổ rầm rầm, nghe như tiếng sóng gầm thét thuở hồng hoang. Trận đồ trở nên nặng nề, đến ngọn Cấm Thiên cũng không gánh nổi, bị nghiến trìu xuống đến mức rung chuyển. Trận đồ lún sâu xuống, tạo thành một hố đen to tướng giữa điện, ánh máu bùng lên chín tầng trời, toả ra thành một bông sen đỏ lòm, nâng đỡ một viên đá nhỏ, Tam sinh thạch.
Thân hình Lý Huyền bỗng biến thành trong suốt, Thanh Lương dược hiện hình rõ ràng, toả sáng kỳ dị. Cứu Thiên Thanh Lương khí bùng ra như ánh trăng âm u, chỉ tích tắc đã bao phủ vòm không.
Ba vật còn lại trong ám chỉ Tứ Bảo cũng lần lượt chuyển động cùng tiếng gầm gào lanh lảnh, Long Đỉnh huyết hoa bùng sáng, sóng máu trộn lẫn với lửa âm rừng rực quẫy đánh ầm ầm. Nê Lê bàn biến hoá trong mình hình ảnh của địa ngục, quỷ đói thần dữ và thiên hạ chúng sinh đều bị giam hãm dưới âm phủ đen kịt âm u, chịu cực hình tàn khốc, không thể nào chạy thoái được. Tuyết Thiên phong đùn lên ba ngàn dòng chảy, ôm lấy tất cả những uy năng và ảo ảnh do ba vật báu kia tạo ra, sóng dồn lên tới trời, biến hoá không ngùng, tạo thành một bong bóng mộng ảo vỡ bùng bùng. Mỗi bong bóng là một thế giới huỷ diệt.
Ám Chỉ Tứ Bảo sinh ra từ phần âm của đất nước lửa gió, nắm giữ khả năng tàn phá và sụp đổ, lúc này được Ngũ Hành Định Nguyên trận kích thích, lập tức mở ra một ảo ảnh địa ngục ngay giữa nhân gian.
Tiếng gầm thét của hồng hoang liên tục vang lên, sóng máu đục ngầu cũng cuồn cuộn sôi trong cái hố đen. Sau một tiếng nổ rầm, ám chỉ Tứ Bảo đồng loạt rơi xuống đất. Chúng đã mất hết hào quang, mất hết linh khí. Ngũ Hành Định Nguyên trận đã hấp hút hết năng lực âm trong mình chúng, giờ đang bay thật nhanh trong thánh điện, hoá thành một khôi ánh sáng đục dẻo quánh như mớ hỗn độn hồi trời đất mới khai sinh. Ánh sáng trong trận biến hoá một lúc, rồi đột ngột dừng lại.
Có hai luồng sáng xông vọt lên trời, một lam một đỏ, cao đến mấy vạn trượng, trời đất như chỉ còn tồn tại mỗi hai màu sắc này, không còn màu sắc nào nữa. Tất cả các màu sắc đều phân rã, tan tành, chỉ còn lại đỏ và lam. Giữa tiếng nổi rầm rầm, hai thứ ánh sáng biến hoá rồi hạ xuống.
Thánh điện bằng băng đã vỡ tung cả trần từ lúc nãy, giờ nhìn thấu cả trời xanh. Bầu trời đó cũng bị nhuộm theo hai sắc màu nọ, đó và lam quân quýt ôm ấp nhau, mở ra một hình thái cực lớn trên nền trời.
Trên đỉnh Cấm Thiên, nguyên khí của ám chỉ Tứ Bảo hội tụ vào trận đồ cũng bắt đầu phân hoá, màu lam đuổi theo màu đỏ, màu đỏ quân quýt màu lam, cũng tạo thành một hình thái cực lớn.
Tô Do Liên và Thạch Tinh Ngự lần lượt đứng vào vị tri hai chấm của hình thái cực. Màu đỏ và lam thẫm không hề xao động, ở ranh giới của chúng là Tam sinh thạch, lóe lên ánh sáng dìu dịu. Từ viên đá dần dần tách ra những cái bóng lờ mờ, chúng nhập vào với hào quang thái cực màu đỏ lam, nhưng không tan biến mà lại đứng lố nhố trên mặt thái cực. Thạch Tinh Ngự và Tô Do Liên không thể nào thoát được vòng bao vây lố nhố đó.
Mỗi một đám lố nhố đều mang theo một Cửu Linh, người thì vui, người thì buồn, vui bên màu đỏ, buồn bên màu lam. Thạch Tinh Ngự ngẩn ra, quanh minh y là những Cửu Linh nhớ nhắn đáng yêu, trông như hoa phù dung trên khăn thêu, tươi tắn rạng rỡ. Những đôi mắt long lanh nhìn y, ăm ắp nỗi nhớ thương quyến luyến khó mà diễn tả hết. Còn quanh Tô Do Liên toàn là những Cửu Linh ngậm hòm ngậm oán, như hoa thu ró sương, cò trắng rã cánh, tích tụ muốn mối ai sấu.
Thạch Tinh Ngự sững sờ.
Đây là vẻ yêu kiều mà dù bằng cách nào đi nữa y cũng không thể chạm trố trên băng, là vẻ khả ái mà trong cơn mơ y vẫn nhớ Nhưng hàng ngàn lần, kêu gọi hàng vạn lần. Mối hận vì ly biệt suốt trãm năm, khiến người ta biết mấy đắng cay. Cuối cùng y cũng trông thấy lại dung nhan ấy, mà còn nhìn rõ hơn bao nhiêu hình ảnh hồi ức của y.
Cửu Linh, nụ cười ấy, vẻ hờn dỗi ấy, sự dịu dàng êm đềm ấy, sự bịn rịn muốn phần ấy, thu hút mọi sự chú ý của người ta. Đây chính là tình yêu đã bị vò nát, đã ngâm vào máu thịt trong tam sinh của y.
Lệ nóng ướt áo. Mỗi giọt lệ lăn xuống đều phản chiếu hình ảnh của Cửu Linh. Mỗi giọt là một nỗi trăn trở sâu nặng của Thạch Tinh Ngự.
Hạnh phúc nào bằng!
Thạch Tinh Ngự chìa tay, Cửu Linh xuyên qua vòng ôm của y, ghé tai y thầm thì. Thạch Tinh Ngự không để tâm nghe hết những lời êm ái vô hạn, chỉ muốn nhích lại gần hơn để hình ảnh lờ mờ của Cửu Linh trở nên thực hơn. Niềm vui sướng ca hát trong đáy lòng y. Cầu khấn bao nhiêu lâu, cuối cùng y cũng đã gặp lại nàng, có lại được nàng. Y sẽ thiết tha yêu nàng. Cả đời này, y sẽ chỉ sống để yêu nàng, không quan tâm đến điều gì khác nữa. Bỗng chốc y trở nên nóng nảy, thò tay ra như muốn vơ hết những hình ảnh kia ôm chặt vào lòng.
Niềm hân hoan sôi sục, niềm hân hoan sắp có lại tình yêu trở nên nôn nóng đến thấu xương cốt, y không thể chờ đợi thêm dù chỉ một tích tắc. Phải cưỡi ngựa, cưỡi gió, chạy ngay đến trước mặt điếu mong đợi, nâng niu khuôn mặt kia, kế lể những nỗi tương tư.
Ảo ảnh Cửu Linh bỗng đồng loạt bay lên, bất kể mừng hay giận, đều bay lên, cuộn thành một vòi rồng có hai màu lam và đỏ. Vòng ôm của Thạch Tinh Ngự rỗng không, y không kìm được hoang mang. Cho dù là Long hoàng uy nghiêm, Thạch Tinh Ngự cũng không kìm được hoảng hốt. Bởi đây chính là nhược điểm chí mạng, nhược điểm duy nhất của y.
Nhưng trong đôi mắt y lại lộ ra niềm hân hoan, bởi vì vòi rồng đã từ từ dừng lại, bên trong tách ra một bóng người.
Đó không còn là một bóng hình mờ ảo hư vô nữa, mà tươi tắn, mà là máu thịt ngưng tụ. Đó là tình yêu mà y vẫn khẩn cầu trong mơ, tình yêu ấy đang từ từ hiện thân, từ tương tư khổ sở biến thành sự thật.
Thạch Tinh Ngự thấy tê liệt cả người, không sao nhúc nhích được nữa. Y đã từng tưởng tượng rất nhiều lần về khoảnh khắc tái ngộ Cửu Linh, nhưng khi gặp thật thì y lại không nói năng, không động đậy gì được. Linh hồn y như đã tan vào hư không.
Lệ dâng ngập mi mà không thế nào rơi xuống. Trái tim cũng ngùng đập. Lúc này, y sẵn lòng quỳ xuống trước mặt số mệnh, lần đầu tiên. Lúc này, y sẵn lòng tin vào bất cứ vị thần nào dù trên trời hay dưới đất.
Cửu Linh mỉm cười, một nụ cười rất thực giữa vòng vây của vòi rồng. Nàng vẫy tay với Thạch Tinh Ngự. Bàn tay nàng ngọc ngà hoàn mỹ, ngón tay thon nhỏ giống những búp măng mùa xuân, vẻ quyến rũ của tộc Thiên hố ấn cả trong bàn tay ấy, khiến nàng như chỉ lan toả hương, vô cùng yêu kiều. Bàn tay có mùi thơm dìu dịu chìa ra, ân nhẹ lên trán Thạch Tinh Ngự. Thạch Tinh Ngự từ từ nhắm mắt, đợi mùi hương thấm sang mình. Y bỗng nhớ lại, năm xưa Cửu Linh thường đùa như thế với y, mà chưa bao giờ y để ý đến. Y nợ nàng, nợ quá nhiều nghĩa nặng tình sâu.
Vậy thì, y sẽ dùng khoảnh khắc này, dùng trái tim này để cảm nhận, y không bao giờ để mất nàng nữa, cho dù trời nghiêng đất sụp cũng không.
Bấy giờ, bỗng có một tiếng động khẽ khàng vang lên.
Tiếng tim vỡ.
Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết - Bộ Phi Yên Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết