Thanh Lâu Tranh Phong
hông có nghe thấy sao! Mau gọi Ôn Nhu, Tình Nhi, Sở Sở, Hoài Ngọc ra, bồi bản công tử uống rượu…
Một thanh âm trong trẻo uyển chuyển vang lên, hết lần này tới lần khác ý vị mười phần ngang ngược, chợt nghe xuống còn ngang ngược hơn so với Xuy Tuyết!
Bàng Dục bỗng nhiên cảm thấy hiếu kỳ, muốn nhìn xem gã sai vặt nhà ai mà ngang ngược đến trình độ này, nào ngờ mới quay người lại cái bụng đã bị đẩy mạnh một cái.
- Ai đụng ta?
Bàng Dục chói tai quát, thế nhưng trước mắt cái gì cũng không có.
Kỳ quái, rõ ràng…
Mắt hắn nhanh như chớp nhìn quanh bốn phía, nhưng đập vào trong mắt xung quanh cũng chỉ có các khách nhân và cô nương cũng đang xem náo nhiệt, các đôi mắt không hẹn mà cùng mở to nhìn trừng trừng.
Không phải ai cũng vì thân thể khôi ngô anh tuấn của bản Hầu mà chấn kinh rồi đó chứ?
- Này này, nói đùa sao, cái này… cũng mang ra đùa.
-Dạ Xoa ma ma, các ngươi làm ăn rất không nguyên tắc đi, sao người nào cũng đều vào được.
- Đi đi đi, đi nhanh đi!
Là đang nói ta sao? Không đúng a.
Bàng Dục sương mù đầy đầu. Từ đầu đến chân hắn mặc đều là y phục của Xuy Tuyết, tự nhiên không đủ trình độ xa hoa quý báu ít nhất cũng là dùng vải tốt dày công cắt may, một tên gia đinh phủ Thái Sư, gã sai vặt thiếp thân của An Nhạc Hầu ăn mặc có thể kém sao? Hơn nữa trước đây hắn tới tìm cô nương tìm hoan mua vui thì Xuy Tuyết cũng ăn mặc một thân như thế này, hôm nay “một mình” tới dạo còn được xem như đại quan nhân nịnh nọt nữa, đối tượng bị phàn nàn bỡn cợt khẳng định không phải hắn.
Không phải nói lão tử thì là nói ai?
Bàng Dục nhìn loạn xung quanh muốn nhanh chóng biết rõ ràng tình trạng, nhưng vào lúc này đột nhiên…
- Này, ngươi đụng vào ta rồi, còn chưa cút ra.
Hắn nghe được thanh âm lạnh băng không biết truyền từ đâu đến.
Phương thức nói chuyện giống như một thứ gì đó hết sức kiềm chế, áp lực, bóp nghẹt muốn bùng phát.
Đồng thời, hắn chỉ nghe được âm thanh mà không thấy được chủ nhân của âm thanh.
- Ai…?
Bầu không khí hiện trường trở nên có chút cổ quái… có lẽ ta nghe nhầm chăng?
Bàng Dục quay đầu chậm rãi nhìn về bên phải, không có ai; nhìn về bên trái, cũng không có ai, hít sâu một hơi ngẩng đầu nhìn lên phía trên, cũng không có người!
Không thể nào, có ma chăng?
Bàng Dục xoay người như gió lốc, vẫn không có ai!!!
Trời ơi, má ta ơi…
Là vị thần tiên tỷ tỷ ngốc nào từ trên trời hạ xuống trần gian tới đùa giỡn bản soái ca đây?
- Nhìn cái gì, ngay cả câu xin lỗi cũng không biết nói sao?
Giọng nói lạnh lẽo kéo Bàng Dục trở về hiện thực.
Lúc này hắn không có nhìn lầm.
Phía dưới ánh mắt hắn, tầm ngang với ngực quả thực có người.
Một đôi mắt trong suốt hung ác nhìn hắn.
Mày liễu nhỏ, mắt xếch, mặt phù dung, môi đỏ thẫm, nếu như không phải con mắt trừng trừng nhìn Bàng Dục tràn ngập ý tứ khiêu khích, như lưỡi dao phát quang lòe lòe…kẻ này có thể nói là một vị công tử ca “tuyệt sắc”.
Sở dĩ dùng “tuyệt sắc” để hình dung là bởi vì người này quả thực như vậy.
Hai gò má trong suốt tựa băng khắc ra, môi mỏng phảng phất nụ hoa tường vi lúc đầu hạ. Chóp mũi ngọc thẳng đẹp, tựa như mỹ ngọc; hàm răng trơn bóng tinh tế, hơn cả trân châu, mái tóc mềm mại như mây như suối cài một cây trâm gỗ mộc, chiếu lên nước da mềm mại trong suốt giống như sữa.
Bàng Dục vừa mới xuyên qua, chưa có cơ hội nhìn thấy Phan Anh Tống Ngọc, thế nhưng hắn phỏng chừng là hai vị mỹ nam thiên cổ này có đứng một chỗ cũng tuyệt đối không so được với tiểu tử trước mắt này.
A không đúng, có một chỗ tiểu từ này phải thua.
Chiều cao!
- Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha, aha…
Bàng Dục ngửa mặt lên trời cười to.
Chúng tân khách đầu tiên ngẩn ra, sau đó kể cả đám kỹ nữ hầu hạ bọn họ, còn có tú bà và quy nô vân vân, tất cả đều phì cười.
- Ai, thói đời thay đổi a, lòng người cũng khác a, một tiểu tử như thế này mà đã nghĩ tới cô nương rồi.
Nghe được một câu nói với giọng điệu “u hoài, cảm khái” này, toàn trường thoáng chốc một mảnh cười vang, đủ loại cười chê châm chọc nổ lên.
- Tiểu đệ đệ, thanh lâu không phải chỗ để vui chơi như vậy, lông phía dưới của ngươi đã dài chưa?
- Chẳng biết vị cô nương nào thật may mắn, đêm nay có thể lấy đi thân đồng nam của vị tiểu công tử này a.
- Nghĩ năm đó An Nhạc Hầu mười ba tuổi mới vào hoan tràng, đêm đó liền ngắt xuống đóa hoa khôi đỏ thắm tươi đẹp của Lan Hương Uyển, lần đầu đã danh chấn kinh thành, chẳng lẽ tiểu công tử ngươi muốn noi theo.
- Thực sự là trong mạnh mẽ còn có mạnh mẽ, núi này cao hơn núi khác.
- Ha ha ha ha ha ha…
Lại là Bàng Dục cười rất vang.
Quả thực quá sức tưởng tượng, một thằng nhóc cũng dám tới thanh lâu tìm hoan mua vui chơi gái, dân phong triều Đại Tống thật đúng là mở, mở không giống nhau a.
- Ai cười nữa!
Đột nhiên nghe tuyệt sắc công tử quát lạnh một tiếng.
Giọng nói rõ ràng là trẻ con chưa thành niên, nhưng mà rõ ràng uy lẫm, lại có sát khí lạnh lẽo lộ ra từ bên trong!
Bất ngờ, tân khách toàn trường đều run lên trong lòng, rất nhiều lời nói chế nhạo toàn bộ nghẹn lại trong cổ họng.
Rõ ràng chỉ là một tên tiểu tử choai choai, lại có thể ném ra một câu đến nỗi khiến một đám người mồ hôi đầm đìa, mặt mũi đỏ bừng, một chữ cũng không dám rỉ ra!
- Ha ha…
Kẻ ngu si chung quy lúc nào cũng không thiếu, một công tử béo như lợn ở góc phòng phía tây người đung đa đung đưa, mơ hồ phát âm biểu lộ chê cười đối với tuyệt sắc công tử.
Một chữ “aha” cuối cùng còn đang trong bụng, trước mặt Bàng Dục đột nhiên xuất hiện dị tượng kỳ dị!
Hai chiếc, không đúng, là ba chiếc ghế bay lượn trong không trung.
- A ----
- A ----
- A ----
Ba tiếng kêu thảm thiết nương theo tiếng gỗ vỡ vụn, tên công tử béo như lợn và hai tên đồng bạn cùng tới chơi bên cạnh hắn hoặc ôm đầu, hoặc che ngực, thảm nhất là tên có cánh tay bị đập trật khớp…
Tóm lại mỗi người ôm chỗ bị thương té trên mặt đất, cùng nhau kêu rên như lợn bị giết.
Dũng mãnh a, dũng mãnh a!
Bàng Dục thiếu chút nữa vỗ tay.
Kỳ thực lúc đầu khi nhìn thấy ánh mắt của tuyệt sắc công tử, hắn đã chấn kinh rồi… nam nhân ư? Nam nhân nào chưa trưởng thành đã có thể tuấn tú xinh đẹp, mềm mại giống như thế này.
Rõ ràng là một cô gái, nữ giả nam trang! Bang Dục lại tiếp tục suy đoán.
Con gái ư? Ta khóc mất! Sao chả thấy có cái gì nữ tính cả?
Nếu đúng là con gái, còn trẻ như vậy có thể trong nháy mắt ném ra ba cái ghế, chuẩn xác không sai lầm đập trúng ba công tử ca mà không hề thương tổn một chút nào đến các cô nương họ trái ôm phải ấp bên người sao?
Xem ra phải kết luận lại, nếu như tên này là một cô gái, con mắt này của ta có thể móc ra hung hăng dùng chân giẫm lên được rồi!
Đây là kết luận đạt được cuối cùng của Bàng Dục, cũng là khả năng lớn nhất.
- Ngươi đang nhìn cái gì!
Chú ý tới ánh mắt dâm loạn của hắn, tuyệt sắc công tử rất phẫn nộ khiển trách.
Giọng điệu lạnh băng băng, ánh mắt giống như giết người, toàn thân tản mát ra sự quyết đoán khiến người ta không thể động đậy, một bộ khí phách truy cứu đến cùng thề không bỏ qua cho hắn!
- Nhìn cái gì?
Bàng Dục cười hắc hắc, ánh mắt có chút hứng thú nhìn về hai gò má tú lệ giống như xoa phấn của đối phương.
Ây, son phấn rất dày, cho dù không phải nữ nhân cũng là cái loại phú gia công tử ca suốt ngày không có việc gì, chui vào trong màn nằm, toàn bộ đều là đàn bà nuôi.
Luận về tuấn tú, hắn ---- An Nhạc Hầu trời sinh anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng có thể so sánh với đối phương, nhưng nếu như nói đến “xinh đẹp” thì hắn chỉ có thể cam bái hạ phong vô điều kiện.
Trên thực tế thì Bàng Dục cũng hay thấy trong kịch truyền hình, trong điện ảnh, chính là sau khi đi tới thế giới này hắn chưa thấy một nam nhân nào có thể so sánh với một phần mười của tên tuyệt sắc công tử này!
Vì thế Bàng Dục rất tức giận, hạ quyết tâm dạy dỗ thằng ôn này cẩn thận.
Quát quát cái rắm, tiểu tử này dám đẹp trai hơn so với diễn viên chính Bàng Dục hắn, không phải là muốn chết sao?
- Ngươi con mẹ nó mắt bị mù, dám động bản…
Đúng lúc này, tên công tử béo như lợn lật đật đứng lên, từ phía xa chỉ vào tuyệt sắc công tử chửi ầm lên, tuyệt sắc công tử chỉ dùng khóe mắt thoáng nhìn….
Toàn thân lộ ra sát khí lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén tràn ngập sát ý kinh khủng khiến tên mập hoảng sợ run rẩy, lảo đảo lùi về phía sau “phịch” môt tiếng ngã ngồi trên mặt đất.
Tú bá, các cô nương của Biên Tiên Các người nào còn chưa thấy qua quen mặt, phú thương hào thân công tử ca có thể ăn nhậu chơi bời ở chỗ này có tầm mắt của người nào chịu thấp kém hơn kẻ khác? Nhưng một đám người như thế, một đám người “lớn” cư nhiên bị một tên nhóc đe dọa, ngay cả mở miệng nói cũng không dám!!!
Đây căn bản là chuyện không có khả năng, nhưng lại chân thật xảy ra.
Nếu không có tận mắt nhìn thấy, đánh chết Bàng Dục cũng không thể tin được!
- Hầu, Hầu gia, tiểu tử này thoạt nhìn… lợi hại, không dễ chọc, ngài… chúng ta là…
Xuy Tuyết rụt rè tiến gần túm tay áo Bàng Dục nói.
- Ngươi biết hắn?
- Không nhận ra.
- Vậy thì không phải tai to mặt lớn trong kinh, hừ.
Bàng Dục cười nhạt. Thật ra coi như là hắn cũng không sợ, không phải nói sao, so thân phận bối cảnh luận địa vị xuất thân, đảo mắt tại Đại Tống triều ngoại trừ thái tử thật đúng là không ai có thể so sánh được với hắn, đương nhiên thái tử bây giờ còn là tinh trùng, còn chưa bắn, bắn chưa chắc trúng, trúng có thể sinh hay không đều là vấn đề, muốn đi ra đè hắn vậy còn không biết bao nhiêu năm nữa, cho nên đảo mắt toàn bộ Biện Lương thành duy Bàng Dục hắn độc tôn!
- Thế nhưng… Hầu gia, ngày hôm nay ra bên ngoài ngài chỉ dẫn một người, ngài không cho các hộ vệ theo… cái này, hảo hán phải biết tiến lùi…
Lùi cái đầu to nhà ngươi!
Bàng Dục dùng ánh mắt hết sức khinh bỉ nhìn hắn, thầm nghĩ ngươi nếu như là Tây Môn Xuy Tuyết đại hiệp thực sự, lão tử có khi cả trời cũng chẳng sợ, bất quá, cho dù đối phương tới 100 người, 1000 người…ta khinh, Hầu gia ta có từng sợ hãi sao.
- Này, tên đụng ta kia, nha đầu hay là tiểu tử.
Sống lưng Bàng Dục thẳng tắp, cố gắng xả cái mũ lộ ra ánh mắt hắn che giấu hồi lâu, hung ác độc địa, độc ác, sát khí tràn ngập, không hề chớp mắt với tuyệt sắc công tử trước mắt, ngôn ngữ tràn ngập khinh thường và miệt thị lần lượt nối nhau đi ra.
- Đừng trợn mắt làm gì, nói chính là ngươi! Còn không mau cút xuống một chút, dập đầu cầu xin tha thứ, ngoan ngoãn xin lỗi ta.
- Ngươi nói cái gì!?
Tuyệt sắc công tử nhất thời không phản ứng kịp.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, trên đời còn không có người nào dám nói như vậy trước mặt hắn, tuyệt đối không có.
Bởi vì người nói như vậy 100% nhất định không thấy được mặt trời ngày thứ hai.
- Ta nói…
Bàng Dục cố ý kéo dài âm thanh.
- Nhanh cút xuống một chút, dập đầu cầu xin tha thứ, ngoan ngoãn xin lỗi ta.
Không khí thoáng chốc đình chỉ, năm tú bà trong Phiêu Tiên lâu, bảy người bưng bình trà lớn, chín quy nô, rồi còn có ba mươi lăm vị tân khách, bốn mươi sáu cô nương đều cảm nhận được thời điểm bão tố đã tới!
Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh - Xuân Công Tử