Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên đường bình yên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5
B
ình minh sáng thứ Bảy trời xanh thăm thẳm, nhưng chỉ một lát sau mây bắt đầu cuộn lên. Mây xám nặng trịch cuồn cuộn vần vũ trong cơn gió mỗi lúc một mạnh thêm. Nhiệt độ bắt đầu giảm, nên khi ra khỏi nhà, Katie phải khoác thêm chiếc áo len mỏng. Cửa hàng bách hóa cách nhà cô gần ba cây số, nếu đi một mạch thì mất khoảng nửa tiếng đồng hồ, và cô biết mình phải rảo bước nếu không muốn mắc bão.
Vừa ra đến đường cái thì cô nghe thấy tiếng sấm rền. Cô rảo bước, cảm thấy không khí đè nặng xuống quanh mình. Một chiếc xe tải phóng vụt qua, bỏ lại phía sau đám bụi mù mịt, Katie bèn bước vào bãi cát. Làn gió mặn mòi tỏa lên từ phía đại dương. Trên đầu cô, một con diều hâu đuôi đỏ tung mình từng chặp theo từng luồng không khí dâng lên, đọ lại với sức gió.
Tiếng bước chân đều đều của cô khiến tâm trí cô phiêu du và cô thấy mình đang nhớ lại cuộc trò chuyện với Jo. Không phải những chuyện Jo kể, mà là những lời Jo nói về Alex. Cô quyết rằng lúc ấy Jo không biết cô ấy đang nói gì. Trong lúc cô chỉ đơn thuần là cố gắng trò chuyện thì Jo lại biến lời cô thành ra một thứ không đúng bản chất. Cứ cho đúng là Alex tỏ ra là một người đàn ông dễ mến, và như Jo nói, Kristen rất đáng yêu đi, cô cũng đâu có quan tâm tới anh. Cô chẳng biết gì về anh cả. Từ hôm Josh rơi xuống sông, họ chỉ nói với nhau vài lời, mà thực tình thứ cô không mong mỏi nhất trên đời là một mối quan hệ ràng buộc, dù kiểu gì đi nữa.
Vậy tại sao cô lại có cảm giác như thể Jo đang cố đưa họ đến với nhau?
Cô không biết chắc, nhưng thực tình, với cô điều đó cũng không quan trọng. Cô vui vì tối nay Jo sẽ qua chơi. Chỉ có hai người bạn, chia sẻ một ít rượu... đâu có gì to tát, cô biết chứ. Những người khác, những người phụ nữ khác, làm những việc như vậy suốt. Trán cô nhăn lại. À thì có thể không phải là suốt, nhưng đa s người có lẽ đều cảm thấy họ có thể làm thế bất cứ lúc nào họ muốn, và cô cho rằng đó là sự khác biệt giữa cô và họ. Đã bao lâu rồi kể từ khi cô làm một việc gì đó có vẻ bình thường?
Từ khi còn nhỏ, cô đã phải thừa nhận là như thế. Từ cái thuở cô còn chơi trò đặt đồng xu lên đường ray. Nhưng cô đã không hoàn toàn thành thật với Jo. Cô không kể với Jo rằng cô thường đi ra đường ray là để trốn chạy khỏi tiếng cãi vã của bố mẹ, tiếng họ chì chiết đay nghiến lẫn nhau. Cô không nói với Jo rằng hơn một lần cô đã bị vạ lây, và rằng năm mười hai tuổi, cô đã phải lãnh một quả cầu tuyết mà bố ném mẹ. Quả cầu rạch một vết sâu trên đầu cô khiến nó chảy máu nhiều giờ, nhưng cả bố lẫn mẹ đều không hề ngó ngàng tới để đưa cô đi viện. Cô không kể với Jo rằng khi say rượu bố cô rất hung dữ, và rằng cô chưa từng dám mời ai, kể cả Emily tới nhà chơi, và rằng cô không được đi học đại học vì bố mẹ cô cho đó là một việc lãng phí thời gian và tiền bạc. Và rằng họ đã đá cô ra khỏi nhà vào ngày cô tốt nghiệp trung học.
Cô nghĩ có khi cô sẽ kể cho Jo nghe về những chuyện đó. Mà cũng có thể cô sẽ không kể. Điều đó không quá quan trọng. Cô không có một tuổi thơ tươi đẹp thì đã sao? Phải, cha mẹ cô là những con sâu rượu và thường thất nghiệp, nhưng ngoài vụ quả cầu tuyết thì họ chưa bao giờ đánh cô. Không, họ không sắm cho cô ô tô hay tổ chức cho cô tiệc sinh nhật, nhưng cô cũng chưa bao giờ phải ôm bụng đói đi ngủ, và vào mùa thu, dù tiền bạc trong nhà cạn kiệt thế nào, cô vẫn luôn có quần áo mới tựu trường. Bố cô không phải ông bố tốt nhất thế gian, nhưng ông không mò vào phòng ngủ cô lúc nửa đêm để làm những chuyện đồi bại, những chuyện mà cô biết đã xảy ra với nhiều người bạn cô. Đến năm mười tám tuổi, cô cũng không hề nghĩ mình tổn thương về mặt tâm lý. Có thể hơi thất vọng vì không được vào đại học, và sợ hãi vì phải một thân một mình bươn chải trên đường đời, nhưng cảm giác hồi phục lớn hơn cảm giác đổ vỡ. Và cô đã tới đó. Thành phố Atlantic không phải một nơi hoàn toàn tồi tệ. Cô đã gặp được vài anh chàng dễ mến, và cô vẫn nhớ có nhiều hơn một đêm mình được cười đùa trò chuyện với bạn bè cùng chỗ làm từ hoàng hôn tới tận bình minh hôm sau.
Không, cô nhắc bản thân, tuổi thơ không tạo ra con người cô hôm nay, nó cũng không phải lý do thực sự đưa cô tới Southport. Nếu có ai ở Southport này có thể xem là bạn cô thì đó chính là Jo, nhưng Jo lại chẳng hề biết gì về cô. Không ai biết cả.
“Chào Cô Katie,” Kristen véo von sau chiếc bàn nhỏ của con bé. Hôm nay không chơi búp bê. Thay vì thế, con bé đang cúi xuống bên tập sách tô màu, cầm chì màu tô lên bức tranh vẽ những con kỳ lân biển và cầu vồng.
“Chào Kristen. Cháu khỏe không?”
“Khỏe lắm ạ.” Con bé rời mắt khỏi tập sách tô màu và ngẩng lên. “Sao lúc nào cô cũng đi bộ tới đây vậy ạ?”
Katie dừng lại, rồi đi vòng qua góc quầy thu ngân tới ngồi xổm xuống bên cạnh Kristen. “Vì cô không có ô tô cháu à.”
“Sao không ạ?”
Vì cô không có bằng lái, Katie nghĩ. Mà nếu có, cô cũng làm gì có tiền mua xe. “Để cô bảo cháu nhé. Cô tính sẽ mua một chiếc, được chứ?”
“Được ạ,” con bé đáp. Con bé giơ tập sách tô màu lên. “Cô thấy bức tranh của cháu thế nào?”
“Đẹp lắm. Cháu tô giỏi quá.”
“Cảm ơn cô,” con bé nói. “Tô xong cháu sẽ tặng cô.”
“Cháu không phải làm thế đâu.”
“Cháu biết,” con bé nói với vẻ tự tin rất đáng yêu. “Nhưng cháu muốn làm thế. Cô có thể treo nó lên tủ lạnh.”
Katie mỉm cười đứng lên. “Cô cũng đang nghĩ thế đây.”
“Cô có muốn cháu nhặt đồ cùng không?”
“Cô nghĩ hôm nay cô có thể tự xoay xở được. Như vậy cháu mới có thời gian tô màu cho xong
“Đúng vậy,” con bé đồng tình.
Đang nhặt một chiếc giỏ lên thì cô thấy Alex đi tới. Anh vẫy tay với cô, và dù điều đó chẳng có ý nghĩa gì nhưng cô có cảm giác như giờ đây cô mới thực sự gặp anh lần đầu. Dù tóc anh màu muối tiêu, quanh khóe mắt lại có vài nếp nhăn, nhưng chúng không hề làm giảm sút mà chỉ gia tăng thêm vẻ tràn trề sức sống ở anh. Vai anh thon xuống khuôn lưng mảnh, và cô có ấn tượng anh là một người không bao giờ ăn uống quá độ.
“Chào Katie. Cô khỏe không?”
“Tôi khỏe. Anh thì sao?”
“Không có gì để phàn nàn cả.” Anh cười tươi rói. “Tôi rất vui vì cô ghé qua. Tôi đang định cho cô xem cái này.” Anh chỉ về phía màn hình máy tính và cô thấy Josh đang ngồi câu trên bến neo thuyền.
“Anh cho thằng bé trở lại đó à?” cô hỏi.
“Thấy cái áo gi-lê thằng bé mặc không?”
Cô cúi sát màn hình hơn, nheo mắt lại. “Áo phao à?”
“Phải mất một thời gian tôi mới tìm được một cái không quá kềnh càng mà cũng không quá nóng đấy. Nhưng cái này đúng là hoàn hảo. Thật tình, tôi chẳng làm gì khác được. Cô không biết khi không được đi câu thằng bé khổ sở thế nào đâu. Tôi không thể nói với cô thằng bé đã xin tôi thay đổi quyết định bao nhiêu lần. Tôi không muốn thấy nó như thế nữa, và tôi nghĩ đây chính là giải pháp.”
“Thằng bé chịu mặc áo phao cơ à?”
“Quy định mới - không mặc áo phao, miễn đi câu. Nhưng tôi nghĩ nó không thấy phiền hà gì đâu.”
“Thằng bé đã bao giờ câu được cá chưa?”
“Không nhiều như nó mong đợi, nhưng đương nhiên là có rồi chứ.”
“Anh có ăn chỗ cá đó không?”
“Đôi khi.” Anh gật đầu. “Nhưng thường thì Josh thả lại xuống sông. Nó không ngại bắt đi bắt lại cùng một con cá.
“May mà anh đã tìm ra giải pháp.”
“Một người bố tốt đáng lẽ phải nghĩ ra từ trước mới phải.”
Lần đầu tiên, cô ngước nhìn anh. “Tôi cảm giác anh là một người cha rất tốt.”
Ánh mắt họ giao nhau hồi lâu rồi cô buộc mình phải nhìn sang chỗ khác. Cảm nhận được sự bối rối của cô, Alex bắt đầu lục lọi phía sau quầy thu ngân.
“Tôi có cái này cho cô đấy,” anh nói, kéo ra một cái túi đặt lên mặt quầy. “Tôi nhập rau quả từ một trang trại nhỏ có nhà kính, họ trồng được những thứ mà các trang trại khác không có. Hôm qua họ mới mang sang ít rau tươi. Cà chua, dưa chuột, vài loại bí. Chắc cô cũng muốn thử xem sao chứ nhỉ. Vợ tôi đã khẳng định đây là những sản phẩm ngon nhất cô ấy từng nếm đấy.”
“Vợ anh?”
Anh lắc đầu. “Tôi xin lỗi. Đôi khi tôi vẫn làm thế. Tôi đang nói về người vợ quá cố. Cô ấy mất hai năm rồi.”
“Tôi rất tiếc,” cô nói khẽ, tâm trí cô thoáng hiện lên cuộc trò chuyện với Jo.
Chuyện của anh ấy là gì vậy?
Cô tự hỏi anh ấy đi, Jo đáp trả.
biết rõ vợ anh ấy đã mất, nhưng lại không nói gì. Kỳ lạ thật.
Alex không để ý thấy tâm trí cô đang suy nghĩ mông lung. “Cảm ơn cô,” anh nói, giọng trầm xuống. “Cô ấy là một người tuyệt vời. Cô hẳn sẽ mến cô ấy cho mà xem.” Vẻ buồn thương thoáng qua trên gương mặt anh. “Nhưng mà dù sao thì,” cuối cùng anh nói thêm, “cô ấy rất tín nhiệm cơ sở này. Đây là sản phẩm hữu cơ, và gia đình ấy vẫn tận tay trồng và chăm sóc. Thường thì mặt hàng này bán sạch nhẵn trong vòng có vài tiếng thôi, nhưng tôi để lại một ít cho cô phòng khi cô muốn thử.” Anh mỉm cười. “Vả lại, cô ăn chay, phải không? Người ăn chay sẽ rất thích thứ này. Tôi hứa đấy.”
Cô nheo mắt nhìn anh. “Sao anh lại nghĩ tôi là người ăn chay?”
“Không phải thế à?”
“Không.”
“Ồ,” anh nói, thọc hai tay vào túi quần. “Tôi nhầm rồi.”
“Không sao,” cô nói. “Tôi từng bị gán cho những chuyện tồi tệ hơn cơ.”
“Tôi không cho là thế.”
Đừng, cô tự nhủ. “Được rồi.” Cô gật đầu. “Tôi sẽ lấy chỗ rau này. Cảm ơn anh nhé.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên đường bình yên
Nicholas Sparks
Thiên đường bình yên - Nicholas Sparks
https://isach.info/story.php?story=thien_duong_binh_yen__nicholas_sparks