Chương 5
ái gia đình mới đoàn tụ của chúng tôi tràn đầy sự hăng say và hy vọng. Anh rể tôi, chồng Chị Cả, đã chiến đấu trong quân đội và đang nghiên cứu lý thuyết tại trường Ðảng. Chị Cả, mặc dù mới hai mươi lăm tuổi, là chủ bút một phụ trương của một tờ nhật báo. Chị Hai và chồng là những nhà soạn kịch; trong suốt thời gian đoàn tụ, hai người phải thắp nến để viết kịp những phần còn thiếu. Em gái tôi là sinh viên nghệ thuật trình diễn; em đang mơ ước trở thành một diễn viên. Về phần tôi, tôi cũng có những tham vọng kín đáo: tôi muốn trở thành một kỹ sư để phục vụ cho nhu cầu xây dựng kinh tế. Ngay cả Chị Ba, đang dạy tiểu học, cũng hứng khởi với những ước vọng của chúng tôi, và quyết định thi vào trường sư phạm quốc gia. Tôi có cảm tưởng gia đình tôi là một mô hình nhỏ của nước tôi. Chị em tôi bốc cháy bởi một tinh thần trách nhiệm; bất cứ khi nào chúng tôi tụ họp với nhau, chúng tôi luôn bàn cãi, và nhiều khi rất sôi nổi, về những vấn đề quốc gia đại sự cho tương lai Trung Hoa.
Mẹ ít khi nào thoải mái. Hiển nhiên Mẹ cảm thấy sự lạ lùng ở chung quanh. Chẳng hạn Mẹ không chịu ngồi ăn chung với người con rể lớn nhất. Mẹ thường nói, "Các con ăn trước đi. Các con bận rộn. Ðừng để tâm đến mẹ. Mẹ ăn lúc nào chẳng được." Mẹ chờ mọi người ăn xong rồi mới uể oải ăn những đồ ăn còn lại, một mình trong bếp. Nếu anh rể tôi lại nói chuyện với Mẹ, Mẹ thường trịnh trọng đứng dậy, và mời anh ngồi xuống như thể anh là một người khách quí.
Chúng tôi có phần xa lạ nhau sau nhiều năm xa cách. Ðiều đó cũng dễ hiểu. Nhưng mỗi lời nói và cử chỉ của Mẹ bày tỏ một sự e dè, một sự khúm núm khiêm nhường, đã làm tim tôi đau xót.
Chị Cả hiểu tâm trạng Mẹ. Chị thẳng thắn nói với Mẹ, "Mẹ ơi, con biết cái gì làm phiền lòng mẹ. Mẹ không thoải mái sống trong nhà con rể của mẹ. Nhưng con rể và con gái khác nhau cái gì? Mẹ phải coi cái nhà này như nhà của mẹ."
Chồng chị cũng trấn an Mẹ, "Thưa mẹ, con cũng giống như con trai của mẹ mà."
Mẹ đỏ mặt và dễ dàng đồng ý, "Phải, phải, cũng giống nhau."
Em gái tôi đang ở giai đoạn hăng say của tuổi trẻ, và không thể chịu được bất cứ một ý tưởng nào cho rằng con gái kém con trai. Rồi em xen vào, như sẵn sàng cãi nhau, "Nào, ai bảo con gái không tốt bằng con trai? Mẹ vẫn giữ cái đầu cổ hủ trên vai!"
Chị Hai bao giờ cũng ăn nói sắc bén, và chị lên tiếng, "Mẹ, chị Cả muốn mẹ sống ở đây luôn với chị ấy, nhưng em Năm nói mẹ muốn về quê. Mẹ không thể xa cách con trai của em Ba được, đứa cháu ngoại yêu quí của mẹ. Suốt đời mẹ, một đứa con trai là cái mẹ ao ước nhất."
Em gái tôi ôm lấy Mẹ, ghé sát vào mặt Mẹ, và hỏi, "Này mẹ, cái đám con gái của mẹ không bằng đứa cháu trai hay sao?" Mẹ chỉ cúi đầu và mỉm cười, không nói gì cả.
Thầm Tưởng Niệm Thầm Tưởng Niệm - Wen Bin