Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tender Triumph (Tiếng Việt)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5
K
atie dành cả buổi sáng tiếp theo để chờ Ramon trong trạng thái e sợ leo thang, cô quá lo lắng về chuyện xuất hiện cùng anh trong bữa tiệc của bố mẹ cô hơn cả việc nghĩ ngợi về vấn đề lớn hơn, lời đề nghị của anh.
Những khả năng bất hạnh có thể xảy ra ở bữa tiệc gần như trở nên vô hạn. gia đình cô có thích Ramon hay không với Katie không quan trọng, cô sẽ không để cho ý kiến của họ ảnh hưởng đến quyết định cuối cùng của cô về việc tới Puerto Rico. Cô yêu quý gia đình, nhưng cô đủ trưởng thành để tự đưa ra quyết định cho riêng mình. Điều mà cô thực sự khiếp đảm là gia đình cô có thể nói gì đó làm bẽ mặt Ramon. Chị cô, Maureen, một người coi trọng địa vị và sự giàu có một cách thái quá người đã hoàn toàn quên mất rằng dòng họ Connelly không phải lúc nào cũng thịnh vượng như bây giờ. Nếu chị ấy khám phá ra rằng Ramon chỉ là một anh nông dân lái xe tải chở hàng, Maureen chắc hẳn sẽ làm Ramon mất mặt trước một nhà đầy ắp người, như một cách nhấn mạnh vị thế xã hội của riêng chị ấy.
Katie thừa biết bố mẹ cô sẽ đối xử với Ramon bằng cử chỉ lịch sự như với bất kỳ người khách nào trong nhà họ, bất kể anh kiếm sống bằng nghề nào đi chăng nữa,, cho đến khi họ mơ hồ nhận biết được thứ tình cảm nảy sinh giữa Katie và anh vượt xa hơn tình bạn thông thường. Nếu họ quá ngờ vực chuyện Ramon muốn lấy cô, cả hai chắc hẳn sẽ xử lý anh bằng sự khinh bỉ băng giá dìm anh xuống mức một kẻ ăn bám thích bon chen trong xã hội, và thể hiện ngay trước tất cả những người khách đang có mặt. Ramon sẽ bị loại ra khỏi vị trí con rể tương lai của họ ngay khi họ biết anh không đủ khả năng chu cấp cho Katie một cuộc sống thoải mái và đầy đủ địa vị, họ sẽ không ngần ngại đưa ra quyết định cực kỳ rõ ràng nếu họ cảm thấy điều đó là cần thiết.
Đúng 9:30, Ramon xuất hiện. Katie mở rộng cửa chào đón anh với nụ cười vui vẻ lạc quan và xinh đẹp nhất của cô, nụ cười đó qua mặt anh được khoảng hai giây đồng hồ. Kéo cô vào vòng tay mình, Ramon nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô và hài hước nói. “Không phải chúng ta đương đầu trước một đội bắn tỉa đâu, Katie. Chúng ta chỉ đi gặp gia đình em thôi mà.”
Cái hôn anh dành cho cô khiến cô vững tâm trở lại và, bằng cách nào đó, khi anh buông cô ra, Katie cảm thấy tự tin hơn lên rất nhiều. Cảm giác đó vẫn vương vất trong tâm trí cô cả nửa tiếng sau khi ô tô của họ lướt qua những cánh cổng đá của Forest Oaks Country Club, và tiến vào trước khu nhà của bố mẹ cô.
Trên lối đi riêng nằm giữa khu đất năm mẫu Anh xanh ngắt cỏ được cắt tỉa cẩn thận, thuộc địa của nhà Connelly, phía trước là hàng cột trắng và một đường vòng xe khổng lồ, là một công trình xây dựng gây ấn tượng mạnh mẽ. Katie quan sát phản ứng từ phía Ramon, nhưng anh chỉ liếc nhanh qua tòa nhà như thể anh đã thấy hàng ngàn ngôi nhà như thế trước đây, và vòng lên phía trước mở cửa xe cho cô.
Anh vẫn không nói gì cho tới khi họ đi được nửa đường trên con đường lát gạch dẫn đến dãy cửa ra vào đồ sộ của ngôi nhà. Một sự thôi thúc tinh quái nào đó đã khiến Katie ngiêng người sang một bên mỉm cười và hỏi anh. “Này, anh nghĩ gì?” Cô kẹp hai tay vào hai túi sau quần jeans và bước 4 bước trước khi cô nhận ra anh không chỉ im lặng mà còn dừng hẳn lại.
xoay người thấy ánh nhìn đánh giá uể oải, quét một vòng của anh. Trong mắt anh hiện lên một tia thích thú, anh đưa ánh mắt nhàn nhã chu du từ đỉnh đầu cô, nán lại đầy ý nghĩa xuống đôi môi cô và khuôn ngực tròn trịa phập phồng, rồi hạ xuống đường eo cong duyên dáng, đôi hông và dọc hai đùi, thấp xuống đôi chân dài thẳng tắp, dừng lại ở hai bàn chân đang mang sandal, rồi lại di chuyển lên, dừng lại ở khuôn mặt cô. “Anh nghĩ là,” anh trả lời với sự trang nghiêm trầm lặng, “nụ cười của em có thể chiếu sáng bóng đêm, và khi em cười giống như điệu nhạc. Anh nghĩ mái tóc em như lụa mềm tỏa sáng trong ánh mặt trời.” (trời, choáng váng quá mất thôi)
Bị mê hoặc bởi giọng nói trầm sâu ấy, Katie đứng lặng ở đó, hơi nóng lan tỏa khắp cơ thể cô.
“Anh nghĩ em có đôi mắt xanh nhất mà anh từng được thấy, anh thích cách chúng lấp lánh khi em vui, hay tối lại vì khao khát khi em ở trong vòng tay anh,” Nụ cười toe toét ranh mãnh nở trên môi khi anh nhìn trở lại khuôn ngực Katie, khuôn ngực vô tình lộ ra đầy kích thích vì tay cô đang nhét vào túi quần sau. “Anh thích nhìn em trong chiếc quần em đang mặc. Nhưng nếu em mà không bỏ tay ra khỏi túi quần, anh sẽ đưa em trở lại xe để anh cũng có thể đút tay mình vào đó.”
Katie chầm chậm thả tay ra, cố thoát khỏi bùa mê mụ mẫm mà anh phủ lên cô chỉ bằng vài lời nói. Cô cất giọng khàn khàn. “Ý em là anh nghĩ gì về ngôi nhà?”
Anh ngước lên nhìn và hơi lắc đầu. “Y như trong Cuốn theo chiều gió.”
Katie bấm chuông, cô nghe được những tiếng nói cười vẳng ra từ bên trong.
“Katie yêu quý.” Mẹ cô vội vã ôm chặt lấy cô. “Vào đi nào. Mọi người đã đến hết rồi.” Bà mỉm cười với Ramon người đang đứng đằng sau Katie, và hòa nhã chìa tay ra với anh khi cô lên tiếng giới thiệu hai người với nhau. “Chúng ta rất vui với sự có mặt của anh ở đây, Mr. Galverra.”, bà đáp lại bằng sự lịch thiệp chừng mực cực kỳ hoàn hảo.
Ramon đáp lại bằng sự lịch thiệp không kém rằng anh cũng rất vui được có mặt ở đây, và Katie, người đang thở không ra hơi, cảm thấy thoát khỏi gánh nặng đang chặt ứ trong cô.
Khi mẹ cô xin phép đi đôn đốc các nhân viên phục vụ, Katie dẫn Ramon ngang qua tòa nhà hướng về phía bãi cỏ tuyệt đẹp nơi có một quầy bar được dựng lên phục vụ những người khách đang đứng thành từng nhóm nhỏ, cười nói rôm rả. Bữa tiệc thịt nướng ngoài trời của Katie, hóa ra lại là một bữa tiệc cocktail đi kèm bữa tối trang trọng cho 30 vị khách, và ngay lập tức cô nhận thức rất rõ rằng Ramon là người đàn ông duy nhất ở đây mặc đồ jeans, Katie nghĩ anh hoàn toàn khác biệt.
Một niềm tự hào dâng trào, cô nhận ra mình không chỉ là người phụ nữ duy nhất nghĩ Ramon sáng chói, vài người bạn của mẹ cô công khai bày tỏ lòng ngưỡng mộ trước người đàn ông tóc đen cao lớn đứng bên cạnh cô khi họ bước đến trò chuyện hết nhóm này sang nhóm kia.
Katie giới thiệu anh với những người bạn của bố mẹ cùng các người hàng xóm mà cô quen, cô quan sát Ramon chinh phục những quý bà bằng nụ cười sáng chói và phong thái mê hoặc tự nhiên của mình. Ở đâu đó trước kia, hẳn Ramon đã học được phong cách giao tiếp tế nhị, lịch sự và mềm mại trước đám đông. Anh hoàn toàn thoải mái trong buổi tiệc rượu này, hoàn toàn có thể trò chuyện về mọi thứ từ thể thao cho đến lĩnh vực chính trị trong nước và nước ngoài. Đặc biệt là chính sự thế giới, Katie không thể nào không nhận thấy điều đó.
“Anh dứt khoát phải thông thạo tin tức quốc tế.” Katie quan sát khi họ đứng riêng cùng nhau một lúc.
Ramon cười nhẹ. “Anh biết cách đọc, Katie.”
Bị nhắc khéo, Katie quay đi, nhưng như thể anh cảm nhận được cô sẽ hỏi thêm một câu hỏi khác nữa, Ramon thêm vào. “Bữa tiệc nào cũng thế cả thôi. Bất cứ lúc nào đàn ông tụ tập họ đều có xu hướng thảo luận về vấn đề kinh doanh nếu như tất cả trong số họ làm cùng ngành. Nếu không, họ sẽ thảo luận về thể thao hay chính trị hay chính sự quốc tế.”
Katie không hoàn toàn hài lòng với câu trả lời của anh, nhưng cô đành bỏ qua chủ đề này.
“Em nghĩ mình đang ghen tị.” cô cười cợt đưa ra lời nhận xét sau một thoáng, khi một quý bà 45 tuổi cùng hai người con gái mới lớn của bà ta độc chiếm Ramon cả mười phút đồng hồ.
‘Đừng có ghen,” Ramon thờ ơ đáp lời cô khiến cho Katie nghĩ rằng hẳn anh đã quá quen với sự ngưỡng mộ nịnh bợ của phụ nữ xung quanh anh. “Họ sẽ hết quan tâm vào giây phút phát hiện ra anh chỉ là một nông dân thôi.”
Bất hạnh thay, chuyện đó lại khá là không đúng, Katie nhận ra nỗi lo lắng vô cùng tận của cô hai tiếng đồng hồ sau đó. Mọi người ngồi tụm lại trong phòng ăn trang hoàng lộng lẫy để thưởng thức tiệc rượu, chị gái của Katie hỏi từ phía bên kia chiếc bàn ăn dài thựơt, “Anh làm nghề gì, Ngài Galverra.”
Katie cảm tưởng như thể tiếng leng kenh của hàng loạt dụng cụ bằng bạc nguyên chất va vào những chiếc bát đĩa sứ Anh đồng loạt ngừng phắt lại, kèm theo toàn bộ các cuộc đối thoại khác trên bàn ăn đều chấm dứt. “Anh ấy làm trong một doanh nghiệp vận tải – và nhu yếu phẩm.” Katie liều lĩnh chen vào ngay trước lúc Ramon có thể mở miệng trả lời.
“Vận tải? Cụ thể thế nào?” Maureen dai dẳng tiếp tục.
“Cụ thể là cái gì?” Katie nhát ngừng thoái thác, bắn một cái nhìn chết người về phía chị cô.
“Nhu yếu phẩm, con đã nói thế phải không?” Mr. Connelly nhảy vào cuộc đối thoại, đôi mày ông nhướng lên thích thú. “Bán sỉ hay bán lẻ?”
“Bán sỉ,” Katie vội vàng, cắt ngang cả câu trả lời của Ramon,
Bên cạnh cô, Ramon ngồi thật gần, mỉm cười một cách duyên dáng, và nói bằng một thứ giọng trầm xuống, và nghiêm khắc. “Im nào, Katie, không thì ông ấy lại tưởng anh không biết cách nói chuyện.”
“Bán sỉ?” Mr. Connelly lơ đễnh từ vị trí đầu bên kia bàn ăn. Ông luôn hào hứng trò chuyện về chủ đề kinh doanh các mặt hàng nhu yếu phẩm. “Rốt cục là gì – phân phối hàng phải không?”
“Không, là nông sản,” Ramon trả lời một cách êm ru, dưới gầm bàn anh siết chặt lấy bàn tay lạnh giá của Katie thay cho lời xin lỗi thầm lặng vì cái cách mà anh vừa nói với cô.
“Tôi đoán nhé, tổng công ty phải không?” bố cô hỏi. “Quy mô thế nào?”
Bình thản cắt một lát thị bê Oscar mềm, Ramon trả lời. “Chỉ là một nông trại nhỏ, gần như tự túc.”
“Nghĩa là anh là một nông dân bình thường thôi ư?” Maureen hơi phẫn nộ gặng hỏi. “Tại Missouri?”
“Không, ở Puerto Rico kia.”
Anh trai Katie, Mark, lao tới với toàn bộ sự khéo léo của một vận động viên nhảy sào trong tay không hề có dụng cụ. “Con sẽ bàn với Jake Masters tuần trước, anh ta kể đã từng tìm thấy một con nhện trong chuyến hàng chở dứa từ Puerto Rico lớn khỏang…”
Một trong số những vị khách hình như không thích thú gì chuyện nhện nhiếc ở đây, liền cắt ngang vai diễn độc thoại liều lĩnh của Mark để hỏi thẳng Ramon. “Galverra có phải là họ Tây Ban Nha không? Tôi từng đọc được cái họ “Galverra” này ở đâu đó nhưng không nhớ được tên của anh ta.”
Ngồi bên cạnh, Katie cảm nhận được Ramon cứng người, nhưng anh không để lộ ra trên nét mặt. “Họ này không phổ biến,” Ramon đáp lại, “Còn tên tôi thì rất thường.”
Katie, quay sang Ramon phô ra một nụ cười khích lệ, hối lỗi, chặn đứng cái nhìn chỉ có thể mô tả là không hài lòng từ phía mẹ cô, cô cảm thấy một cú nện bên trong cái dạ dày đang co thắt lại của mình.
Lúc họ có thể rời đi, dạ dày của Katie rõ ràng là đang lộn tùng phèo. Bố mẹ cô rất lịch thiệp khi chào tạm biệt Ramon trên lối vào phòng giải lao, nhưng Katie nhận thấy tia dò xét trong đôi mắt của mẹ lúc bà nhìn Ramon, và hoàn toàn ngậm chặt miệng, bà cố tình chuyển sang Katie, và không nghi ngờ gì nữa, bà không chấp nhận Ramon hay mối giao kết của anh với Katie.
Để khiến mọi thứ còn trở thành tồi tệ hơn nữa, khi Ramon và Katie vừa đi khỏi, thằng nhóc 7 tuổi con của Maureen úp mặt vào bộ váy của mẹ nó và thét lên lảnh lót trước mặt tất cả mọi người, “Mẹ ơi, chú kia nói giọng kì quá!”
NGồi trong xe, Ramon lái đi trong im lặng trầm ngâm, lãnh đạm. “Em lấy làm tiếc vì đã bảo anh mặc đồ jeans,” cuối cùng Katie lên tiếng khi họ tới gần khu nhà cô. “Em thề là hai tuần trước mẹ nói với em đó chỉ là một bữa tiệc nướng ngoài trời thôi.”
“Không quan trọng đâu, “Ramon trả lời. “Thứ người ta mặc trên người không thay đổi được bản thân họ.”
Katie không biết liệu có phải ý của anh là quần áo đẹp hơn sẽ không làm tăng thêm hình ảnh bản thân hay anh cảm thấy rằng hình ảnh của anh hoàn toàn không tương xứng với thứ mà anh mặc trên người. “Em xin lỗi vì cách cư xử của Maureen,” cô cố thử thêm lần nữa.
“Ngừng nói xin lỗi đi, Katie. Người này không thể xin lỗi thay cho người kia được. Lố bịch lắm.”
“Em biết, nhưng chị gái em thật quá đáng, còn bố mẹ thì…”
“Yêu em rất nhiều.” Ramon kết thúc hộ cô. “Họ muốn thấy em hạnh phúc, với một tương lai vững chăc và tất cả những thứ tiền có thể mua được. Thật không may, giống như hầu hết các bậc phụ huynh khác, họ tin rằng nếu tương lai của em vững chắc, thì em sẽ hạnh phúc. Còn nếu không, em sẽ gặp bất hạnh.”
Katie sửng sốt vì lời biện hộ của anh dành cho bố mẹ cô. Trong căn hộ, cô xoay anh lại đối diện với mình, cái nhìn chăm chú của cô tìm kiếm khuôn mặt ngăm đen biểu lộ vẻ khó dò của anh. “Anh là kiểu đàn ông gì thế?” cô hỏi. “Anh là ai? Anh bênh vực bố mẹ em, thừa biết rằng nếu em quyết định đi cùng anh về Puerto Rico họ sẽ tìm mọi cách để ngăn em lại. Những người anh gặp tối nay và ngôi nhà lớn của bố mẹ em chỉ làm anh thích thú chứ không hề gây ấn tượng nào với anh. Anh nói giọng Anh nhấn âm, nhưng vốn từ của anh lại tốt hơn hầu hết những người tốt nghiệp đại học. Anh là ai?
Ramon đặt tay anh lên đôi bờ vai mềm mại của cô và bình thản trả lời. “Anh là người đàn ông muốn đem em đi khỏi những thứ mà em biết, là người yêu em. Anh là người đàn ông muốn đưa em đến một thành phố xa lạ nơi chính em, chứ không phải là anh, sẽ có bất đồng ngôn ngữ. Anh là người muốn đưa em đến sống trong một túp lều nơi anh đã sinh ra, một túp lều có 4 phòng sạch sẽ nhưng không còn gì hơn nữa. Anh là ngừơi biết thật ích kỉ khi làm những điều đó, nhưng vẫn sẽ cố thực hiện cho bằng được.”
“Tại sao?" Katie thì thầm.
Anh nghiêng đầu và nhẹ lướt môi mình chạm vào môi cô một cách ấm áp. “Vì anh tin rrằng anh có thể làm em hạnh phúc hơn những gì em từng mơ thấy.”
Bị tác động đến không thể tin nổi chỉ bằng cái chạm nhẹ của làn môi anh, Katie cố theo được lý lẽ của anh. “Nhưng làm sao em hạnh phúc được trong một túp lều xưa cũ nơi em không hề quen biết ai và không nói chuyện được với mọi người xung quanh đây?”
“Anh sẽ chỉ cho em.” Bất ngờ anh cười toe toét. “Giờ thì anh có mang theo đồ bơi đây này.”
“Anh muốn bơi?” Katie lắp bắp sửng sốt
Nụ cười của Ramon rõ là gian ác. “Anh muốn thấy em càng ít áo quần càng tốt, và nơi an toàn nhất cho cả hai ta là ở dưới bể bơi.”
Khuây khỏa lấn át đi nỗi thất vọng, Katie quay vào buồng ngủ và nhanh chóng thay chiếc áo tắm màu vàng tươi tắn. Cô tự ngắm nghía mình trong gương với một nụ cười thật nhẹ. Đó là bộ đồ thiếu vải nhất mà cô từng có; hai mảnh vải cực nhỏ phơi bày toàn bộ những đường cong của cơ thể cô. Cô chưa bao giờ đủ can đảm xuất hiện trước mọi người trong bộ đồ này, nhưng hôm nay dường như nó lại cực kỳ thích hợp. Tốt thôi, Ramon muốn quyết định một cách độc đoán rằng anh sẽ giữ khoảng cách với cô, nhưng cô lại muốn gây khó khăn cho anh càng nhiều càng tốt. Cô chải tóc cho đến khi nó sáng bóng lên và ló ra khỏi buồng ngủ ngay lúc anh từ phòng tắm bước ra. Anh thay quần bơi đen bó sát cơ thể, phô bày dáng vóc tuyệt đẹp của mình theo cái cách khiến cho miệng Katie khô rang.
Tuy nhiên, phản ứng của anh trước cô còn lâu mới được gọi là nhiệt tình. Đôi mắt đen của anh quét qua khắp người cô từ đầu đến chân. “Thay đi,” giọng anh cộc lốc mà cô chưa bao giờ nghe thấy từ trước tới giờ. Một cách muộn màng, anh thêm. ‘Làm ơn đi mà.”
“Không,” Katie bướng bỉnh. “Em sẽ không thay. Sao em phải làm thế?”
‘Vì anh yêu cầu em.”
‘Anh đã ra lệnh cho em, và em không thích.”
“Giờ thì anh đang yêu cầu em,” Ramon nhất quyết khăng khăng. “Làm ơn thay bộ đồ đó đi.”
Katie bắn sang anh một cái nhìn chết người. “Em sẽ mặc bộ đồ này xuống hồ bơi.”
“Thế thì anh sẽ không đi cùng em nữa.” Đột nhiên, Katie cảm thấy mình trần trụi một cách thô tục, và cô đổ lỗi Ramon vì đã làm bẽ mặt cô. Cô vào phòng, cởi tung bộ đồ bơi và mặc một chiếc màu xanh vào. “Cám ơn em,” Ramon lặng lẽ nói khi cô bước vào phòng khách.
Katie tức đến nỗi không thốt lên lời. Cô đẩy cánh cửa mở ra hiên nhà, xô mạnh cánh cổng vào hàng rào bằng cọc gỗ, và diễu hành xuống hồ bơi, nơi gần như không có măt ai ở đó. Mọi nhân viên hình như đang nghỉ lễ với gia đình họ. Katie duyên dáng ngồi xuống chiếc ghế dài cuối hồ bơi, lờ phắt Ramon, người đứng nhìn xuống cô, hai bàn tay chống vào hông.
“Em sẽ bơi chứ?” anh hỏi
Katie lắc đầu, hai hàm răng cô mím chặt.
Ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô, Ramon châm một điếu thuốc nhỏ loại hình như anh thích, cúi người, hai khuỷu tay đặt lên đầu gối. “Katie, nghe anh này.”
“Em không muốn nghe anh. Em không thích rất nhiều điều anh nói.”
“Nhưng dù gì em cũng sẽ nghe.”
Đầu Katie quay phắt lại chỗ anh nhanh đến mức mái tóc dài của cô sổ tung ra trên vai. “Ramon, đây là lần thứ hai trong buổi tối ngày hôm nay anh bảo em phải làm gì và em không thích. Nếu mà em có ý lấy anh, thì hai mươi phút cuối cùng này sẽ hoàn toàn thay đổi.” Cô đứng bằng chân trần, hưởng thụ vẻ xúc động mạnh mẽ luớt qua khuôn mặt anh. “Vì lợi ích của những gì còn lại trong buổi tối của hai chúng ta, buổi tối cuối cùng ở bên nhau, em sẽ bơi. Vì em chắc chắn anh sẽ ra lệnh cho em làm chuyện đó.”
Ba saỉ chân dài đầy tức tối và Katie thực hiện một cú lộn nhào lặn xuống đáy hồ. Một vài giây sau cô cảm nhận điược sự va chạm của cơ thể Ramon rẽ nước ngay đằng sau cô. Katie bơi hết sức nhưng cô không hề ngạc nhiên khi Ramon dễ dàng bắt kịp cô, hay thậm chí khi anh bằng vũ lực kéo thân hình cứng đơ, bướng bỉnh của cô áp sát vào anh. “Còn 4 người khác ở hồ bơi này đấy, Ramon. GIờ thả em ra trước khi em gào lên kêu cứu.”
“Katie, em sẽ im đi và để anh…”
“Đây là lần thứ ba rồi.” Katie cáu tiết. “Anh bị loại.”
“Chết tịêt!” Anh hung dữ thốt lên, sục tay vào mái tóc phía sau gáy cô và kéo đầu cô ngửa ra khi đôi môi anh chiếm hữu cô.
Bị chọc giận hơn bao giờ hết, Katie xoay đầu tránh và che lưng bàn tay ngang miệng anh. “Em không thích.” Cô quát.
“Anh cũng vậy,” anh đáp trả. “Nghe anh này.”
‘Em không thấy mình có bất kỳ sự lụa chọn nào cả. Chân em thậm chí còn không chạm đáy.”
Ramon lờ phắt đi. “Katie, đó là một bộ đồ đẹp và hình ảnh em mặc nó khiến anh hụt hơi. Nếu em chịu nghe anh sẽ giải thích lý do tại sao anh không muốn em mặc nó.Tối hôm qua hơn một gã đàn ông sống ở đây hỏi anh rằng có phải anh sẽ bắt đầu ở đâu đó với “cô trinh nữ trong trắng” của họ không. Họ gọi em như thế.”
“Họ cái gì?” Katie rít lên trong nỗi căm phẫn cùng cực.
“Họ gọi em như vậy vì tất cả bọn họ đều muốn em, và rồi không ai có em hết.”
“Em sẽ cá chuyện đó đã khiến anh sửng sốt,” Katie cay đắng thốt lên. “Rõ ràng anh đã nghĩ rằng bất kỳ ai mặc một bộ đồ tắm thô tục như thế sẽ…”
“Nó làm cho anh thấy tự hào,” anh cắt lời một cách êm dịu. Katie đã chịu đựng đủ rồi. Cô đẩy tay vào lồng ngực bất động của anh.
‘Em ghét làm anh thất vọng – biết anh đã “tự hào” đến thế nào- nhưng em không phải là trinh nữ.”
Cô nhận ra tác động của câu nói của cô trên đường quai hàm đang rắn lại của anh, nhưng anh không đưa ra lời bình luận nào. Thay vào đó anh nói. “Cho đến giờ, họ vẫn tôn trọng em như một cô em gái bé bỏng xinh đẹp vậy. Nhưng nếu em bước ra ngoài này trong bộ đồ hai mảnh nhỏ xíu mà em gọi là đồ bơi ấy – họ sẽ bám theo em như một đàn chó bám theo con chó cái đang lên cơn.”
“Em cóc cần biết họ nghĩ cái quỷ gì! Và …” Katie buồn bã cảnh cáo khi anh mở miệng, “ nếu anh dám nói với em là không được chửi thề, em sẽ tát anh mạnh đến nỗi đầu anh sẽ phải rơi xuống đất.”
Hai cánh tay anh buông ra và Katie bơi về phía cầu thang, trèo lên khỏi bể bơi, dừng lại ở chiếc ghế dài đủ để giật lấy cái khăn tắm của cô và một mình hùng hổ quay trở về phòng. Khi cô bước vào cô định khóa luôn cửa lại nhưng quần áo của Ramon vẫn còn ở trong, thế nên thay vào đó cô sập luôn cửa phòng ngủ.
Ba mươi phút sau, khi cô đã tắm xong và trèo lên giường, Ramon mới gõ cửa.
Katie thừa biết mở cửa ra là tạo cho Ramon cơ hội ôm cô vào lòng. Nơi nào Ramon chạm tới thì cơ thể cô từ chối nghe lý do giải thích, và trong vòng hai phút anh sẽ khiến cô tan chảy và nói gì nghe nấy.
“Katie, đừng hờn dỗi nữa, mở cửa ra.”
“Em chắc anh tự tìm được lối ra,” Katie lạnh lùng lên tiếng. “Em đi ngủ đây.” Để nhấn mạnh thêm cô tắt luôn ngọn đèn ngủ trên bàn.
“Katie, vì chúa, đừng làm chuyện này với chúng ta.”
“Không có “chúng ta” gì hết. Chưa bao giờ có.” Katie nói. Và rồi vì không biết đã xúc phạm khi thốt ra những lời lớn tiếng cô thêm vào. “Em không hiểu tại sao anh lại muốn lấy em nhưng em rất biết những lý do tại sao em không thể lấy anh. Nói về chuyện đó sẽ không thay đổi được gì đâu. Làm ơn đi đi. Em nghĩ thế sẽ tốt nhất với cả hai chúng ta.”
Tiếp sau đó là một sự tĩnh lặng báo điềm chẳng vui gì. Katie chờ đợi, xem đồng hồ sau 40 phút trôi qua, rồi nín lặng thận trọng mở chốt cửa và nhìn trộm xung quanh nhà tối đen. Ramon đã rời đi, anh tắt hết đèn và khóa cửa cho cô. Cô quay trở lại giường và chui vào tấm chăn mát lạnh, dựng hết gối lên thành một chồng và bật ngọn đèn ngủ.
Cô đã có mội lối thoát chính xác làm sao! Không, không phải – cô thực sự chưa từng nghĩ đến việc kết hôn với Ramon. Trong vòng tay anh cô đã bị cuốn đến bờ vực của sự ttuyệt vọng về mặt thể xác, đó là tất cả. May thay không một người đàn bà nào trong thời đại này phải kết hôn chỉ để làm thỏa mãn những nhu cầu nhục dục của cô ta, bao gồm cả Katherine Connelly nữa! Cô chỉ tình cờ ham muốn Ramon hơn cô từng ham muốn một ai khác nữa – thậm chí là cả Rob.
Suy nghĩ ấy khiến tâm trí Katie rơi vào trạng thái hỗn loạn. Có thể cô đã quá gần với sự đầu hàng hơn là cô nhận thấy. Công việc của cô không phải lúc nào cũng tuyệt vời; những gã đàn ông cô quen dường như hời hợt và tự cho mình là trung tâm của thế giới. Còn Ramon lại đối nghịch hẳn với họ. Anh lúc nào cũng muốn cô vui. Anh đưa cô vào vườn bách thảo, tới những nơi cô muốn tới. Nêu cô tỏ ra mệt mỏi anh năn nỉ cô ngồi xuống nghỉ ngơi. Nếu cô đưa mắt nhìn thoáng qua bất kỳ thứ đồ ăn thức uống nào đó anh nhanh chóng hỏi xem cô có đói hay khát thức gì không. Nếu cô muốn bơi, anh bơi. Nếu cô muốn nhảy, anh sẽ nhảy – cho đến khi anh giữ được cô trong vòng tay, cô cáu kỉnh tự nhắc nhở mình.
Anh thậm chí còn không để cô mang chiếc túi xách hay túi du lịch của cô. Anh không bước qua một cánh cửa mở và để nó đóng sầm vào mặt cô như nhiều gã đàn ông khác đã làm – và rồi liếc nhìn cô với ánh mắt thầm nói rằng, “Này, đồ đàn bà muốn bình đẳng thì tự đi mà mở cửa đi.”
Katie lắc lắc đầu. Đó là vấn đề đối với cô, nghĩ về chuyện lấy một người vì anh ta đã xách cho cô chiếc túi nặng 5 pounds và mở cửa cho cô ư? Nhưng Ramon còn hơn thế nữa. Anh quá tự tin vào tính đàn ông cùa chính mình nên anh không hề e sợ việc tỏ ra lịch lãm. Anh tin tưởng và đầy kiêu hãnh, tuy nơi nào có cô, anh dường như dễ bị tổn thương đến lạ kỳ.
Những ý nghĩ của cô quay cuồng sang một hướng khác. Nếu như anh thực sự đã sống trong cảnh nghèo nàn, thì làm thế nào anh lại quá quen thuộc và hòa nhập được với những lễ nghi sắp đặt tỉ mỉ trên bàn ăn của bố mẹ cô? Không một lần nào anh tỏ ra lúng túng cho dù là nhỏ nhất khi phải sử dụng bộ thìa nĩa ăn bằng bạc cho từng món. Không lần nào anh tỏ ra chỉ một chút cử chỉ thiếu tự nhiên xung quanh đám bạn bè giàu có của bố mẹ cô.
Tại sao anh lại muốn cưới cô mà không chỉ lên giuờng cùng với cô? Tối qua trên chiếc ghế sô fa, anh đã biết rằng cô không còn từ chối anh bất cứ điều gì nữa. “Hãy khát khao anh nhiều như anh khát khao em,” anh đã khẩn nài. Và khi cô đã khao khát anh nhiều đến thế thì anh lại lùi ra, tránh xa cô, nhắm mắt lại và không mảy may xúc cảm hỏi cưới cô. Có phải anh đã đề nghị cô lấy anh thay vì làm tình với cô chỉ vì nghĩ cô là một trinh nữ ư? Những người Latinh vẫn coi trọng trinh tiết thậm chí cả trong thời đại giải phóng tình dục này. Anh sẽ còn muốn cưới cô nếu như nhận ra cô không còn trong trắng không? Katie ngờ vực, điều đó khiến cô cảm giác bẽ bàng và căm phẫn dữ dội. Ramon Galverra thừa biết đích xác phải làm thế nào để khuấy động nỗi khát khao bùng lên như cơn sốt trong cô tối qua và anh chắc hẳn không phải ngẫm ra từ sách vở. Anh nghĩ anh là gì chứ? Anh ta không ngây ngô gì hết.
Katie tắt đèn ngả lưng xuống chồng gối. Cám ơn trời vì cô đã không sa vào việc đi đến Puerto Rico cùng với anh ta. Anh ta sẽ khăng khăng trở thành trụ cột của gia đình, anh ta từng nói nhiều trong chuyến đi dã ngoại của hai người. Anh ta sẽ trông đợi vợ nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa và mua vui cho anh ta. Anh ta cũng sẽ, chắc chắn là, giữ cô “chân trần và bụng bầu vựơt mặt.”
Tại sao, không một phụ nữ Mỹ tự do sáng suốt nào lại xem xét đến việc lấy một gã độc đoán thâm căn cố đế như thế cả… một gã độc đóan sẽ hung hăng bảo vệ chính bản thân gã… kẻ sẽ đối xử với vợ như thể cô ta được tạo ra từ thủy tinh dễ vỡ… kẻ có thể sẽ cắm đầu vào làm việc vất vả cho tới khi gục xuống vì kiệt sức để dâng tặng cho vợ bất kể thứ gì mà cô ta muốn… kẻ có thể trở nên nồng nàn một cách mãnh liệt đến vậy… và dịu dàng đến vậy…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tender Triumph (Tiếng Việt)
Judith Mcnaught
Tender Triumph (Tiếng Việt) - Judith Mcnaught
https://isach.info/story.php?story=tender_triumph_tieng_viet__judith_mcnaught