Chương 4
ăm… bốn… ba… hai… một.”
Một hồi kèn vang lên. Bảng hiệu chợt bật sáng: HÙ DỌA.
Cả hàng quái vật tiến về phía trước. Sulley vọt qua cánh cửa của mình. Với một tiếng gầm dữ dội, Randall cũng lao đi. Cuộc hù dọa đã thực sự bắt đầu.
Tiếng trẻ em la hét đinh tai vọng đến sau những cánh cửa. Các bình đựng tiếng hét màu vàng bắt đầu được nạp đầy. Mỗi khi bình đựng vừa đầy, một trợ lý lại thay nó bằng chiếc bình đựng khác.
Sulley đã mở cửa quay về và kiểm tra bảng điểm. Cậu vẫn đang dẫn đầu. Sulley cười toe toét. “Ôi, hôm nay tớ thấy thật sảng khoái, Mikey!”
Trong lúc Mike và Sulley dõi theo tấm bảng điện tử, điểm số của Sulley đã tăng lên thêm.
“Giỏi lắm người anh em!” Mike cổ vũ. “Một cánh cửa nữa sẽ đến ngay!” Cậu nhanh chóng tra thẻ khóa vào, và cánh cửa dẫn tới tủ đồ một đứa trẻ khác hạ xuống khe cửa của Sulley.
Ngay lúc ấy, Randall xuất hiện trước cánh cửa của mình. Gã nhìn bảng tổng sắp và gầm gừ tức tối khi thấy Sulley vẫn đang dẫn đầu.
“Anh vẫn ở phía sau thôi, Randall,” Fungus nói. “Có lẽ tôi nên chỉnh lại van thu tiếng thét…”
“Lấy thêm một cánh cửa khác ngay cho tôi!” Randall rít lên qua hàm răng nghiến chặt.
“Ưmmm!” Fungus rên rỉ khi cuống cuồng gọi một cánh cửa khác.
Khắp tầng Hù Dọa, đám quái vật tất bật ra vào các cánh cửa. Ánh đèn lóe sáng. Tiếng la hét vọng lại. Những bình đựng chứa đầy tiếng thét rung lên trong giá đỡ.
Waternoose tiến vào kiểm tra công việc. “Chà, Jerry, tình hình thế nào rồi?” Ông ta hỏi viên quản lý tầng.
“Chúng ta có khả năng đạt chỉ tiêu ngày hôm nay, thưa ngài,” viên quản lý trả lời.
Bỗng nhiên một quái vật tông cửa chạy ra, la hét ầm ĩ. Cậu ta vội đóng sầm cửa lại rồi tựa lưng thở hổn hển, mồ hôi túa ra, cặp mắt đảo quanh hốt hoảng. Tiếng thét trong bình đựng gắn với cánh cửa đã tụt xuống cạn tới đáy.
“Có chuyện gì thế?” Trợ lý của cậu hỏi.
“Đứa bé chút xíu nữa là chạm vào tôi rồi! Con bé chỉ cách tôi nhiêu đây thôi!” Anh chàng quái vật kêu gào hoảng loạn.
Viên trợ lý nhìn xuống tập tài liệu. “Con bé không sợ anh sao?” Ông ta nghi ngờ hỏi lại. “Nó chỉ mới sáu tuổi mà!”
Anh chàng quái vật bắt đầu mếu máo. “Tôi sém chút nữa là tiêu đời đó. Chỉ tí tẹo thôi là đi tong rồi…”
Cậu trợ lý vỗ vỗ vào mặt bạn mình. “Bình tĩnh lại nào.” Rồi cậu huýt sáo. “Này, chúng tôi có một cánh cửa hỏng ở bên đây!”
Hai quái vật liền chạy đến. “Coi chừng! Tránh đường nào! Đến ngay đây!” Họ gào lên. Hai chuyên viên dán những dải băng dính màu vàng thành hình chữ X lên cánh cửa, sau đó đưa vào một máy nghiền. Phát ra tiếng động ầm ĩ, chiếc máy nghiền nát cánh cửa, phun ra dăm gỗ ở đầu kia. Khi bọn trẻ không còn hù dọa được nữa, cánh cửa của chúng sẽ bị phá hủy.
Viên quản lý tầng quan sát và ngán ngẩm lắc đầu. “Tuần này chúng ta đã phải hủy năm mươi tám cánh cửa rồi, thưa ngài,” ông ta báo cáo với sếp.
Waternoose thở dài. “Bọn trẻ ngày nay… chúng chẳng còn dễ bị hù dọa như xưa nữa.”
Ngay lúc đó, tiếng thét của một đứa trẻ vọng lại từ sau một cánh cửa, và Randall xuất hiện. Bỗng bảng tổng sắp đảo thứ tự. Tên của Randall đã thay thế JAMES P. SULLVAN ở vị trí đầu bảng. Và tên của Sulley tụt xuống thứ hai.
“Chú ý. Chúng ta có một quán quân hù dọa mới: Randall Boggs,” Celia thông báo trên loa. Một nhóm quái vật vây xung quanh Randall, vỗ vào lưng và chúc mừng gã.
Ngay sau đó, tiếng thét của một cô bé vang lên sau cánh cửa của Sulley, rồi một tiếng hét tiếp sau, một tiếng hét khác, và thêm một tiếng hét nữa! Mike còn không kịp thay các bình đựng để thu hết toàn bộ chỗ tiếng thét đó.
Một thoáng sau, Sulley bước ra khỏi cửa và bẻ đốt ngón tay. “Bọn nhóc tổ chức tiệc ngủ,” cậu giải thích.
Bảng tổng sắp một lần nữa đảo vị trí. Sulley đã trở lại dẫn đầu.
“Hãy bỏ qua thông báo trước,” Celia thông báo. Đám quái vật xúm xít quanh Randall lập tức chạy đến bên Sulley. Chúng vỗ vào lưng cậu và rối rít chúc mừng.
“Chà, James, màn biểu diễn ngoạn mục đấy,” Waternoose lên tiếng, lồm cồm tiến đến chỗ Sulley.
“Ồ, tôi chỉ làm phận sự của mình thôi, ngài Waternoose. Đương nhiên là tôi đã được học hỏi từ quái vật cừ nhất,” Sulley khiêm tốn trả lời. Waternoose cười khoái chí, vỗ vỗ lưng cậu nhân viên cần mẫn của mình. Sulley đã học các động tác hù dọa từ chính Waternoose chứ chẳng phải ai xa lạ. Ông rất đỗi tự hào về Dọa Sư Số Một của mình.
Randall nhìn họ và gầm gừ vẻ ganh ghét.
Một trợ lý trạm kế bên Mike ấn tượng ngước nhìn bảng điểm. “Này, Wazowski, làm tốt lắm,” cậu ta nói. “Những con số này quả là ấn tượng.”
“Vậy sao? Tớ thậm chí còn không để ý đến,” Mike đáp, cố giấu đi sự hãnh diện. “Còn Georgie sao rồi?”
“Cậu ấy đang làm tốt lắm. Tớ thích làm việc với anh chàng bự con đó,” cậu trợ lý trả lời.
Ngay sau đó, George, một quái vật lông lá to kềnh xuất hiện trước ngưỡng cửa với một nụ cười ngốc nghếch, nhún nhảy chân sáo. “Gọi thêm vài cánh cửa nữa nhé, Charlie. Hôm nay tớ đang có phong độ tốt,” cậu vui vẻ nói với trợ lý của mình. Khi George xoay người, Mike và Charlie thấy một chiếc tất nhỏ sặc sỡ dính trên lưng cậu ta.
Charlie hốt hoảng trợn trừng mắt. “23-19! Chúng tôi có một ca 23-19!” Cậu ta hét lên, chỉ tay vào chiếc tất.
Nhân viên quản lý tầng hoảng loạn nện vào một nút bấm có ghi chữ KHẨN CẤP. Một hồi còi báo động rền vang.
Tất cả các quái vật trên tầng Hù Dọa đều quay sang nhìn chằm chằm vào George. “George Sanderson, vui lòng đứng yên tại chỗ. Chuẩn bị quá trình khử trùng,” giọng nói điện tử vang lên.
“Lấy nó ra! Lấy nó ra đi!” George gào khóc, điên cuồng phủi chiếc tất ra khỏi lưng.
Một đội máy bay trực thăng vây quanh nhà máy. Những chiếc xe tải khổng lồ từ Cơ quan thăm dò trẻ em (CDA) lao vút tới tòa nhà và thắng kít lại. Đội đặc vụ CDA trang bị bảo hộ kín mít nhảy ra ngoài. Họ xô đám quái vật đông đúc để mở đường đi qua.
“Xin hãy tránh xa khu vực bị ô nhiễm!” Tiếng cảnh báo kêu vang.
Các đặc vụ CDA tóm lấy George đáng thương và đẩy cậu ta xuống sàn. Một đặc vụ dùng kẹp gắp chiếc tất ra khỏi lưng cậu ta và đặt nó xuống sàn nhà.
Một nhóm đặc vụ khác tiến đến. Họ chụp một quả bom kín bên trên chiếc tất, sau đó chốt chặt rồi mau chóng tránh xa.
Sulley che kín mắt mình lại. Mike cũng nhắm tịt mắt.
BÙM! Một luồng sáng chói lóa bùng lên, chiếc tất nổ tung. Một đặc nhiệm CDA hối hả tiến đến và hút sạch tro bụi để chắc rằng nó đã biến mất không còn dấu vết.
George thở phào nhẹ nhõm. “Chà, cảm ơn các anh nhiều. Đúng là một ca mém tiêu đời,” cậu vẫn chưa hết hãi hùng.
Nhưng họ vẫn chưa xong việc! Một tấm màn tắm đột ngột bao quanh George và một đặc vụ. Tay đặc vụ CDA khác đưa con dao cạo chạy điện nom hết sức đáng sợ cho đồng nghiệp bên trong màn che.
“Áaaaaa!” George hét lên khi tay đặc vụ cạo sạch ráo lông cậu ta. Lông tóc lả tả bay tứ tung.
Vòi sen được đưa vào để phun chất khử trùng lên George. “Áaaaaa!” Cậu ta lại la toáng. Tấm màn được kéo lên. George gầy gò, xước xát, lông trụi lủi bước ra. Trông cậu y như con gà bị vặt trụi lông hơn là một quái vật đáng sợ. Một miếng băng dính dán trên vùng da nơi từng bị dính chiếc tất.
Một đặc vụ dùng bàn tay đeo kín găng lột miếng băng dính ra khỏi lưng George khiến cậu ta choáng váng vì đau đớn.
“Xong rồi, mọi người!” Tay quản lý tầng thông báo. “Nghỉ ngơi chút đi! Chúng ta phải dừng lại nửa giờ và thiết lập lại hệ thống.”
Waternoose cau mày. Việc này đồng nghĩa với việc mất thời gian quý báu để thu thập thêm tiếng thét. “Còn gì tệ hơn nữa không đây?” ông buồn bã nói. Sulley dõi theo đầy vẻ quan tâm khi Waternoose thở dài và chậm rãi bò ra khỏi phòng.
Tập Đoàn Quái Vật Tập Đoàn Quái Vật - Nhiều Tác Giả Tập Đoàn Quái Vật