Năm - Khai Thác Cừu Non
uộc phiêu lưu của Bistèque long đong hơn Tidou và Tondu nhiều. Ê, khi nhận thông điệp của đàn anh Tidou đi thăm viếng ký túc xá Những Cây Thông, cu cậu nói với bố:
- Bố ơi, con đi giao hàng ở ký túc xá Những Cây Thông nghe bố?
- Làm gì có đặt hàng.
- Có mà. Tuần trước ngày nào bố chẳng đi giao hàng cho họ.
- Tại sao tự nhiên con lại muốn đến ký túc xá, á à, tụi bay lại lao vào vụ mạo hiểm mới phải không?
- Dạ, lần này tụi con điều tra một nhóm giáo phái quái dị.
Mặt ông bố rạng rỡ:
- Có thế chứ. Nào, xách một kí bít-tết đóng kịch giao hàng rồi mang về trả bố nghe chưa?
Đương nhiền thằng quý tử dạ ran chớ còn phải hỏi.
Ký túc xá Những Cây Thông là một tòa nhà cổ kính còn bề thế chán, chỉ đáng tiếc trong vườn còn trơ trọi mỗi một cây thông già nua. Bistèque ngẩn ngơ ngắm cây thông đìu hiu rồi bấm chuông...
Một người đàn bà ăn mặc theo kiểu thế kỷ trước mở cửa ngó cu cậu chằm chằm.
- Chào dì, cháu từ cửa hàng thịt đến để...
- Để làm gì hả?
- Dạ, để giao... bít-tết được đặt trước.
- Ồ, tôi đâu có đặt. Song cậu đã mang đến đây thì cũng tốt. Tôi không phải đi chợ nữa.
Bistèque nhận tiền của bà Montagnac rồi cười thật ngây ngô:
- Một kí lô ăn có đủ không dì?
- À dư dả đó. Ký túc xá chỉ còn ba người.
- Thế học sinh đâu cả rồi hả dì?
- Các học trò nội trú đã nghỉ hè từ mùng một tháng bảy, ở đây chỉ còn Bruno, Frank và tôi thôi.
Bistèque bẻ mấy ngón tay răng rắc:
- Chúng chắc buồn lắm. Như cháu ấy. Nghỉ hè chẳng biết chơi với ai nữa. Bà Montagnac gật gù:
- À, cô đơn hả. Sao, muốn làm quen với học trò ký túc xá không? Cũng may cho cậu, Bruno bữa nay không ghé nhà ông cậu Lambroy.
Được người phụ trách ký túc xá cho phép, Bistèque mừng húm vọt lẹ vô trong cổng vườn. Thằng béo chạy thục mạng và cặp giò ngắn ngủn chỉ chịu dừng lại trước cây thông trụi lá. Coi, dưới gốc thông là một thằng nhóc cỡ 12 tuổi, nước da xanh mét, ngồi mơ màng đọc sách trong chiếc ghế bành mây tre uốn cong. Bistèque đoán thằng nhóc có cặp mắt xanh to ngơ ngác kia là Bruno. Thám tử Bistèque thăm dò chớp nhoáng.
- Chào Bruno... anh đến làm quen với em đây.
Đúng ngay chóc, thằng nhóc giật mình:
- Ôi, hay quá! Anh đến chơi hả?
- Anh có biệt danh là Bistèque chuyên đi giao thực phẩm cho kí túc xá. Bà phụ trách ở đây có giới thiệu về em cho tôi và mong tôi có thêm một người bạn tốt.
- Bà Montagnac đã giới thiệu vậy ư?
- Còn hơn vậy nữa. Bà ấy nói rằng bạn đang rầu đến mức quên thăm ông cậu Lambroy.
Bruno cắn môi.
- Em hết còn tin những người lớn.
- Đừng tuyệt vọng, Bruno. Tụi này là con cái những người lớn tốt bụng đấy. Em đã bao giờ nghe nói đến Sáu người bạn đồng hành ở đồi Chữ Thập Hung chưa?
- Chưa ạ.
- Trời ơi, nhóm của các anh chị chì quá.
- Còn phải nói!
- Cho em gia nhập với được không?
Bistèque ra vẻ đại ca, nhún vai.
- Chú mày còn có vẻ "em chã” lắm, chưa đủ sức giang hồ đâu.
Bruno buồn bã:
- Ba em mất cách đây hai năm, mẹ em làm giám đốc một hãng kinh doanh ở Paris. Em sinh ra trong một gia đình giàu có thật nhưng buồn chán lắm. Mẹ em bận bịụ công việc không đón em về Paris mà gửi em ở ký túc xá như anh thấy đó.
- Chú mày không có... chị sao?
- Có chớ. Chị em tên là Véronique nhưng...
Bistèque gãi cằm.
- Chú mày không thành thực với anh thì làm sao kết nạp vào nhóm anh được. Nói thiệt với chú mày nghe, tụi anh đã giao du với chị Véronique rồi ấy.
Bruno choáng váng:
- Chị em ư?
- Còn ai nữa, hai chiến hữu của anh là Tondu và Tidou đang trên đường cứu bà chị của em thoát khỏi kiếp con cừu trong giáo phái Ngày Tận Thế đó.
- Chúa ơi, cái giáo phái quái quỷ gồm toàn những "con cừu non".
Đến nước này Bistèque miễn giấu diếm, nó phun một mạch:
- Hiện giờ tụi anh đang "chiến đấu ác liệt" tại Lâu Đài Xanh.
- Vô ích thôi. Chị em coi như đã chết dù vẫn còn hít thở, một cái chết được báo trước rất từ từ.
Bistèque chụp vai thằng nhóc khiến nó nhăn
- Chú mày lập lại coi.
- Buông em ra. Anh không biết bà lão chủ Lâu Đài Xanh chết thê thảm thế nào đâu. Lúc bà ấy qua đời, gã Anh Cả đã hăm he Véronique và cả em rằng... rằng tụi em sẽ nối gót bà lão.
Bistèque sửng sốt:
- Em đến đó rồi sao?
- Vâng, một lần thôi. Sau đó cậu Lambroy đã cấm em bước đến Lâu Đài Xanh. Cậu không muốn mất một lượt hai đứa cháu. Trời ơi, bọn họ khủng khiếp lắm, không phải trò đùa như anh tưởng đâu.
Bistèque há hốc mồm, nó không ngờ thằng nhóc bị kích động đến cỡ đó. Ê, Bruno run lẩy bẩy như sắp lên cơn động kinh, nước mắt nước mũi ướt tèm lem.
o O o
Cũng trong thời gian đó, Tondu tuột xuống cành cây đang ẩn nấp. Nó gục gặc.
- Xâm nhập phút này là êm đềm nhất. Mày lấy cho tao cái máy ghi âm chưa hả Tidou?
- RỒI!
- Vậy tao lên đường nghe. Hẹn gặp lại.
Thằng trọc gỡ mũ bê rê và lấy tay xoa cái đầu nhẵn thín cười khà khà. Ngó điệu bộ nó tự tin đến mức Tidou không cần phải nói thêm một lời nào thừa thãi.
Trong chớp mắt, Tondu Giác Đấu tàng hình sau bụi rậm cuối cùng.
Thằng trọc vừa lách mình khỏi bụi rậm là... đụng đầu ngay một tín đồ giáo phái Ngày Tận Thế mới chết dở. Đó là một anh chàng ốm nhách trạc hai mươi xuân xanh mặt mày xớn xác với chuỗi tràng hạt lủng lẳng trên tay.
Mắt anh ta trợn ngược:
- Á... chú... mày...
- Suỵt, đừng la lớn.
- Rõ ràng chú mày thuộc giáo phái "Đầu Trọc". Giáo phái này tôi nghe sư phụ nói là hung dữ lắm.
- Giáo Chủ chúng tôi dặn nên tránh các thanh thiếu niên cạo trọc đầu.
Tondu ngớ người. Té ra chỉ vì cái đầu quên đội mũ mà nó bị anh chàng khờ khạo kia ngộ nhận là thuộc phái Đầu Trọc, cu cậu thanh minh:
- Tôi trọc đầu do bị ốm.
Tay môn đệ Ngày Tận Thế gật gù:
- Tóc sẽ mọc lại vào Ngày Mới. Nhưng ai bảo chú mày đến đây vậy?
- Đâu có gì là khó. Hôm kia tôi mới được anh Ludovicus thuyết giảng và chỉ đường cho tôi đến Lâu Đài Xanh ấy. Cho tôi gặp anh Ludovicus nha.
Tay môn đồ cười hềnh hệch. Anh ta có vẻ gì đó giống một con cù lần trong Sở Thú. Chẳng lẽ ba mớ triết lý gà mờ của giáo phái Ngày Tận Thế đã làm cho anh ta man man hệ thống thần kinh?
Tondu không cần suy nghĩ lâu, đối tượng của nó đã nhỏ nhẹ:
- Giờ thì tôi tin cậu rồi, cậu Trọc ạ. Tôi sẽ chỉ cho cậu nhưng tôi đang bị phạt phải lần tràng hạt đi xung quanh bãi cỏ 666 lần đã.
- 666 lần?
- À quên, sẽ chỉ có 6,66 lần thôi. Đó là một con số bí hiểm mà Giáo Chủ thấy xuất hiện trên bầu trời trong Ngày Tận Thế.
- Lý do gì anh bị phạt vậy?
- Nào, mình vừa đi vòng vòng vừa trò chuyện nghe. Tôi tên là Galienus dân Gaulois chính gốc sống tại Lyon.
- Còn tôi tên.. Charles!
- Hì, hì, kể từ giờ phút này ta sẽ gọi chú là Charles Đầu Trọc được chứ. Chú mày biết không, anh vô tình phạm tội phạm thượng với Anh Cả Fidelius.
Tondu ngọt ngào:
- Em đang nghe anh nói đây.
- Ờ, chú em làm anh cảm thấy đỡ cô đơn. Mọi chuyện lộn xộn bắt đầu từ hôm qua khi Giáo Chủ từ Paris xuất hiện. Ngài cực kỳ khó chịu trước sự cải cách giáo phái của Anh Cả.
Tondu gật lia lịa mà hai con mắt nhắm tít. Nó cố hình dung lại cảnh đấu võ mồm giữa hai sếp lớn lúc nó và Tidou mai phục trên cành cây cao.
- Trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết, Charles Đầu Trọc ạ. Chiều hôm qua trong buổi tọa thiền, Giáo Chủ tóc trắng đã chửi Fidelius như chó tuy nhiên Anh Cả vẫn nhơn nhơn. Y tự xưng là sẽ thay thế Giáo Chủ trong việc dẫn dắt những con cừu non lên thiên đàng. Y khinh bỉ Giáo Chủ ra mặt.
- Hỗn hào nhỉ?
- Ờ, sau màn gây lộn, Giáo Chủ kêu tụi anh lên họp cấp tốc. Tụi anh là tám môn đệ đầu tiên của Ngài mà. Ngài tố cáo những sự khả ố của Anh Cả và yêu cầu tụi này phát biểu ý kiến. Xui xẻo là chỉ mình anh chống lại Fidelius còn 7 môn đệ kia im re.
- Em hiểu rồi, nghĩa là bảy tên phản đồ kia bép xép với Fidelius.
- Đúng vậy. Anh bị y thuyết giảng suốt hai giờ liền và được tự chọn hình phạt giữa bị hỏa thiêu hoặc cuốc bổ vòng vòng 666 lần quanh Lâu Đài Xanh. Hì hì, dĩ nhiên anh chọn cuốc bộ là cái chắc.
Tondu hỏi:
- Sao không chịu trốn đi?
Galienus đi chậm lại, yên lặng một lúc rồi nói:
- Không thể trốn được.
- Sao kỳ cục vậy?
- Vì "Đức Tin", chú mày à!
Dưới sự bảo trợ của một trong tám môn đệ đầu tiên mà Giáo Chủ tuyển lựa, "Charles Đầu Trọc" ung dung lướt qua vườn rau người ngợm nhung nhúc mà không gặp trở ngại nào. Galienus chốc chốc lại giải thích:
- Đây là những tín hữu lao động làm vườn, còn đó là phân xưởng thủ công mỹ nghệ. Tất cả tự mưu sinh để cứu rỗi linh hồn.
- Bị phạt như anh sướng hả, khỏi phải đổ mồ hôi hột.
- Hì hì, đừng nói vậy Charles.
Hai người khoái trá thả bộ vô khoảng sân trống trước cửa lâu đài. Tondu làm bộ hỏi bâng quơ:
- Tín hữu Véronique bạn của Ludọvicus làm việc ở đâu vậy anh Galienus?
- Ồ, cô gái ngu ngốc đó hả, cô nàng chọc giận Anh Cả còn hơn anh nữa. Cô ta sẽ bị phạt nặng.
Tondu bàng hoàng. Nó chưa kịp thăm dò thêm một câu nào thì Galienus kéo cu cậu lên thềm vô tuốt hành lang.
Coi, ngay giữa hành lang, Anh Cả của giáo phái Ngày Tận Thế đứng khoanh tay nhìn Galienus bằng đôi mắt giận dữ:
- Chấp hành hình phạt xong chưa?
- Dạ xong, thưa Anh Cả Fidelius. Đúng sáu... sáu sáu vòng như lời sấm của Đức Bề Trên.
- Thằng nhãi con trọc lóc kia là ai?
Galienus cười xoa dịu:
- Chú nhóc Charles này là bạn của tín hữu Ludovicus đó.
Anh Cả ngắm Tondu như ngắm một miếng mồi. Y hất hàm:
- Nhà cậu ở đâu?
- Ở Lyon.
Trong chốc lát, Tondu tưởng mình sẽ nói toạc sự thật cho Anh Cả biết. Nó như bị choáng ngợp trước con người mảnh khảnh, tóc hoa râm, mắt nâu với cái nhìn như xoáy vào da thịt Nó rùng mình, chợt hiểu ra: đó là sự thôi miên!
Giọng y cộc lốc:
- Cha mày làm nghề gì?
Tondu nói bừa:
- Thưa, nhà doanh nghiệp ạ.
- Vậy thì chắc giàu hả. Nào nếu mang tiền theo thì hãy mua sách của chúng tôi về đọc nhé.
Fidelius quay qua Galienus:
- Dẫn nó vô thư viện mua sách, Galienus. Thằng nhãi này cần phải được rèn luyện, hiểu chưa?
Tập 2 - Sáu Người Bạn Đồng Hành Và Những Con Cừu Non Ngày Tận Thế Tập 2 - Sáu Người Bạn Đồng Hành Và Những Con Cừu Non Ngày Tận Thế - Paul Jacques Bonzon Tập 2 - Sáu Người Bạn Đồng Hành Và Những Con Cừu Non Ngày Tận Thế