Tả Nhĩ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5
[2.9] (1)
Rạng sáng 3 giờ, tôi về đến nhà.
Bà nội và tôi đã có màn ác chiến kịch liệt, chẳng hạn như bà khóa trái cửa lại, chẳng hạn như tôi đập cửa đến cỡ nào cũng không mở ra được, chẳng hạn như bà đóng cửa sổ phòng tôi lại, để tôi không có cách trèo vào. Như vậy mặc cho tôi la to hay dùng thùng rác ném vào cửa cũng chẳng ăn thua. Nhưng bởi vì tâm trạng của tôi thật sự rất tốt, nên tôi cũng chẳng thèm để ý, chỉ là muốn làm loạn một chút thôi.
Đáng tiếc, sự thật là tôi đã dùng chìa khóa dễ dàng mở cửa đi vào.
Tôi rón rén đi vào phòng mình, trèo lên giường, tôi không muốn đi tắm, luyến tiếc tẩy rửa, tôi nguyện ý lưu lại trên người hương vị của người ấy, hương vị của một đêm ở vùng ngoại ô, hương vị thuốc lá song hỷ mà cả hai chúng tôi truyền tay nhau hút, còn có… hương vị của tình yêu.
Tôi nằm trên giường đến nửa ngày nhưng vẫn không ngủ được, vì thế tôi ngồi dậy, dùng cây bút, viết lên tờ giấy trắng một hàng chữ: Tôi nhất định phải khiến cho anh hạnh phúc.
Tôi ngậm cây bút ở miệng, cũng giống như đang ngậm thuốc lá, hài lòng nhìn hàng chữ không được đẹp của mình.
Đây chính là lời thề hài lòng nhất của tôi. Tôi nhất định sẽ phấn đấu quên mình để thực hiện nó, vì thế nửa đêm lúc 3 giờ tôi gửi cho Hứa Dặc một cái tin nhắn chỉ gồm ba chữ: Quên em đi.
Sau khi gửi xong, tôi cầm điện thoại ném sang một bên, ngã người ngủ một giấc.
Sáng sớm khoảng 6 giờ tôi bất ngờ tỉnh dậy, theo thói quen cầm điện thoại lên xem, trên màn hình có tin nhắn hồi âm của Hứa Dặc, hắn nói: Tôi yêu em cả đời, Ba Lạp.
Cả đời?
Vậy hắn phải đợi đến khi tôi chết mới được.
Có một lần, Hứa Dặc đến quán bar “Toán Liễu”, một mình uống mười chai bia, hắn ngồi ở đó chậm rãi mà uống. Hắn không nói muốn tìm tôi, nhưng ai cũng đều biết, hắn muốn dùng cách này để ép tôi xuất hiện.
Bởi vì đã rất nhiều ngày, sau khi gửi xong cái tin nhắn đó, tôi vẫn không đi gặp hắn. Tôi muốn hắn sớm hiểu được, đây chính là một âm mưu, hắn phải sớm ngày thoát khỏi bể khổ, đến lúc đó, cảm giác tội lỗi của tôi mới có thể vơi đi một chút.
Kỳ thật tôi vẫn là một cô gái tốt.
Nhưng mãi mà hắn vẫn không hiểu được tâm tư của tôi, đêm đó, nghe nói hắn uống say như chết, mẹ hắn và ba hắn đã đến quán bar lôi hắn về. Hắn không chịu đi, ném vỡ mấy chai bia, còn lớn tiếng gọi tên của tôi, tay vẫn níu lấy cửa quán bar không muốn buông ra.
Hôm đó, tôi đã ở bên cạnh Trương Dạng cả đêm, quán bar phát sinh chuyện gì, tôi hoàn toàn không biết. Tôi tắt điện thoại, khóa trái cửa, tắt đèn, trong bóng đêm chúng tôi khám phá lẫn nhau, khiến cho tôi giống như ngọn núi lửa bùng nổ, rồi tắt, từ hy vọng đến tuyệt vọng, từ tuyệt vọng đến hồi sinh, lần này đến lần khác, không biết mệt mỏi.
Sau khi anh đi rồi, một mình tôi ngồi trong bóng tối, ánh trăng lạnh lùng chiếu rọi lên những mảng hoa văn màu đỏ sẫm trên váy ngủ, tôi bỗng nhiên có ý nghĩ, nhất định sẽ cùng Trương Dạng sinh một đứa con.
Ý nghĩ này phát sinh, ngay lúc đầu đã khiến cho tôi không có cách nào từ bỏ. Tôi đã nhiều lần lo lắng mình có thể phải trả giá cho tất cả, chẳng hạn như tôi sẽ bị đuổi học, hay sẽ bị mọi người khinh bỉ, hoặc có thể sẽ trở thành nữ nhân vật chính xấu xa thường xuyên được nhắc đến trên mấy tờ báo hay truyền hình… Nhưng kỳ thật những lo lắng này đều vô ích, bởi vì trong lòng tôi hiểu rõ, tôi là một kẻ điên cuồng bất chấp hậu quả, vì ý nghĩ đó, cùng với câu khẳng định kia, tôi đã hoàn toàn có thể liều lĩnh.
Đúng lúc này mẹ lại gọi điện thoại đến, bà nói muốn hoàn thành thủ tục đón tôi ra nước ngoài.
Tôi cầm điện thoại sửng sốt một lúc lâu, đây đã từng là niềm hy vọng lớn lao đối với tôi, lúc bọn họ vừa bỏ đi, tôi đã ôm gối khóc hằng đêm, yếu ớt mẫn cảm, đối với mọi chuyện đều có ý muốn ỷ lại. Nhưng bây giờ, tất cả đều không còn nữa, tôi đã không muốn điều trước kia nữa rồi.
Tôi là chính bản thân tôi, không ai có thể thay đổi được.
“Không đi.” Tôi nói.
Mẹ ở bên kia thở dài: “Ba mẹ sẽ cố gắng hết sức bù đắp mấy năm nay không quan tâm đến con.”
“Các người đã cạn tình cạn nghĩa, có cố gắng cũng chẳng ích gì.”
Rất nhanh, tôi bắt đầu phát hiện chính mình có gì đó bất thường.
Tôi đến hiệu thuốc mua một tờ giấy màu lam, nghe nói có thể kiểm tra được kết quả. Tôi trốn trong phòng vệ sinh, nhìn mảnh giấy màu lam ở giữa có một vết màu đỏ từ từ hiện ra, liền mỉm cười.
Tôi lấy điện thoại gửi cho Trương Dạng một tin nhắn, nói rằng tôi nhớ hắn, nhớ đến đau tim. Thật xin lỗi vì tôi đã dùng mấy từ ngữ hơi nho nhã một chút, nhưng bởi vì đích thực là xuất phát từ cảm tính mà ra. Sau khi gửi tin nhắn xong, tôi về đến nhà, bà nội đang cùng với mấy bà hàng xóm bày một bàn mạt chược, tôi cố tình đi một vòng qua phòng khách rồi mới về phòng mình, nhưng chẳng ai thèm để ý đến tôi.
Tôi trở lại phòng, đóng cửa, ngã người lên giường rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Đang mơ mơ màng màng, dường như tôi nghe được tiếng gõ cửa, mở mắt ra, tôi liền nhìn thấy anh, anh vẫn đội cái mũ lưỡi trai phong độ, nhưng không có gõ cửa chính, mà là đang đập vào cửa sổ.
Tôi nhanh chóng nhảy xuống giường, mở cửa sổ ra, anh liền nhảy vào.
Anh thở hổn hển: “Lạnh thật, anh đứng ở bên ngoài đến nửa ngày, mới gọi em tỉnh dậy được.”
“Thực xin lỗi.” Tôi nói, “Em đang ngủ.”
“Ban ngày ban mặt mà ngủ, anh thật phục em sát đất.” Anh nói.
“Đương nhiên là em muốn ngủ.” Tôi vỗ vỗ bụng nói, “Bây giờ em phải chăm sóc thật tốt cho bản thân.”
Anh có chút khẩn trương nhìn tôi, anh quả thật là một kẻ cực kỳ thông minh.
Tôi ngồi lên giường, vỗ vỗ xuống chỗ ở bên cạnh, nói: “Đến đây ngồi xuống nào.”
Trương Dạng chỉ chỉ ra bên ngoài.
Tôi nói: “Yên tâm đi, hiện tại chỉ cần là trời không sập xuống, tất cả mọi người bên ngoài sẽ chẳng để ý đâu.”
[2.9] (2)
Trương Dạng ngồi xuống bên cạnh, ôm tôi nói: “Em biết không, anh vừa nhận được tin nhắn của em, liền nói dối xin phép giáo viên đi ra ngoài, anh không thể để cho em đau lòng được, em nói có phải không?”
Anh nói như vậy, khiến cho tôi thật sự đau lòng, nhưng là đau lòng trong hạnh phúc. So với đau đớn thật sự khiến cho người ta không chịu được.
“Đợi đến khi anh thi xong đại học, chúng ta có thể mỗi ngày ở bên nhau.” Tôi nói.
Anh suy nghĩ một chút: “Anh nhất định phải thi vào Thanh Hoa, em có muốn đi Bắc Kinh với anh không? Anh thích Bắc Kinh.”
“Được.” Tôi nói, “Em cùng anh đi, anh đi học, em và con cùng chờ anh tan trường về.”
Anh nói: “Đừng ăn nói lung tung.”
Tôi vỗ vỗ bụng, nói: “Em muốn sinh con.”
Mặt của anh lập tức tái đi.
“Không sao cả.” Tôi nói, “Em nhất định sẽ nuôi được nó, khiến cho nó sống thật tốt.”
Anh bóp mặt khiến tôi phải ngẩng lên, anh nhìn thẳng vào mắt tôi nói: “Con nhỏ thích nói dối này, em đi bỏ đứa bé đi. Để xem anh xử lý em thế nào!”
Anh cù tôi khiến tôi nhột nhạt, tôi hi hi ha ha chạy trốn, sợ ở bên ngoài có người nghe thấy, tôi không dám lớn tiếng. Trương Dạng “A” lên một tiếng, trưng ra bộ dáng đắc ý. Đúng lúc này, bao tử của tôi bỗng nhiên cuồn cuộn quặn lên, tôi dùng sức đẩy anh ra, chạy nhanh đến phòng vệ sinh nôn mửa.
Đến khi nôn xong, quay đầu lại, tôi liền nhìn thấy Trương Dạng đứng ở cửa.
Anh xoay cái mũ ra phía trước, dùng một giọng nói khiến tôi cảm thấy sợ hãi:” Có phải là thật không?”
Tôi dùng một ly thủy tinh thật to chuẩn bị đi súc miệng.
Anh nói: “Anh hỏi em một lần nữa, có phải là thật không?”
Tôi phun nước trong miệng ra, trả lời rõ ràng: “Đúng vậy.”
Anh đi tới, nắm lấy tay tôi, nghiến răng nói: “Em đi bỏ nó cho anh.”
“Anh yêu, “ Tôi ôm lấy anh, “Hãy để em sinh cho anh một đứa con, anh yên tâm, em có thể nuôi được nó.”
Anh đẩy tôi ra, dùng một ngón tay chỉ thẳng vào mặt tôi, nói: “Anh chỉ nói với em một lần duy nhất, đi bỏ nó ngay, nhớ cho kỹ, anh không muốn nhắc lại lần thứ hai đâu!”
“Được.” Tôi cúi đầu nói.
“Tốt.” Anh vươn tay ra, rất nhanh vuốt ve mái tóc dài của tôi một chút, nói: “Anh muốn về trường đi học, chúng ta liên hệ sau.”
“Trương Dạng!” Tôi giơ tay ra giữ chặt anh lại, “Khi nào em có thể gặp lại anh?”
“Khi nào gặp tự nhiên sẽ đến. Tiền này em cầm lấy đi, anh nghĩ cũng nhiều lắm rồi, nếu không đủ thì tự em tìm cách đi, nếu vay mượn thì nói với anh, tháng sau anh sẽ mang tiền tiêu vặt đến đưa cho em.” Anh nói xong mấy lời này, liền lấy hết tiền trong túi ra, ném lên giường, sau đó lạnh lùng xoay người, theo thói quen nhảy ra cửa sổ, biến mất dạng.
Tôi liêu xiêu không chút sức lực đi đến bên giường ngồi xuống.
Tiền này, tổng cộng là 333 đồng.
Thật là một con số xấu xa.
Tôi nhìn đến dấu vết màu hồng mờ nhạt đang nằm thản nhiên ở trên giường, đó là dấu vết vĩnh viễn không thể xua đi trong trí nhớ của tôi, tôi không hối hận, cho dù có điên cuồng đến cỡ nào, tôi cũng sẽ không hối hận.
Tôi nói với lòng mình: Trương Dạng yêu dấu, thật xin lỗi, bây giờ Ba Lạp sẽ không nghe lời anh nữa.
[2.10] (1)
Lúc gặp lại Hứa Dặc, tôi đang ở trên đường ăn một cây kem.
Gần đây nhất không hiểu sao tôi rất muốn ăn một vài thứ, đôi khi là một ly sữa đậu nành, có khi là một miếng bánh ngọt, hay bỗng nhiên thèm ăn hạt dưa, ngày hôm nay, tôi lại muốn ăn kem.
Tôi cầm một cây kem nhiều màu đứng trên đường đầu mùa đông, ăn rất ngon lành.
Hứa Dặc đi đến phía sau tôi, nói: “Trời lạnh như thế, em phải cẩn thận sức khỏe.”
Tôi bị dọa sợ nhảy dựng lên, xoay người thì nhìn thấy hắn, hắn mặc một cái áo bông rất khoa trương, quần bò, lưng đeo túi xách. Trong ánh mắt có nhiều tia máu, người rất gầy.
Tôi ra vẻ thoải mái cười nói: “Đã đến kỳ thi cuối kỳ rồi, anh không thể trốn học đâu.”
“Có gì khác nhau đâu.” Hứa Dặc nói: “Trốn hay không trốn cũng đều giống như vậy.”
Tôi lật ngược cây kem lại, tiếp tục nói: “Anh đừng chịu đựng như vậy nữa, hãy quên hết đi, tất cả sẽ bắt đầu lại.” Kem chảy ra, từng giọt rơi trên mặt đất, giống như giọt nước mắt vậy.
“Tôi muốn biết vì sao?” Hắn cố chấp nói, “Yêu một người, làm sao có thể nói quên là quên, con người điên cuồng lúc trước của em đâu, đã đi đâu rồi?”
“Em quên rồi.”
“Nói bậy!” Ánh mắt đỏ hồng, hắn lớn tiếng quát mắng tôi.
Tôi cười cười, đem chút kem còn lại cho vào miệng, hướng hắn làm ra dáng vẻ bye bye, liền bước nhanh rời khỏi.
Hắn ủ rũ nói: “Quên em, tôi không làm được!”
Tôi hạ quyết tâm, vẫn tiếp tục bước về phía trước. Hắn không có đi theo tôi. Đến lúc đi đến góc đường, tôi nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn, hắn vẫn lặng im đứng nơi đầu đường mùa đông, vẻ mặt buồn rầu, cô đơn, toát ra một loại tuyệt vọng. Cái áo bông rộng thùng thình trĩu nặng, khiến hắn không thể gắng gượng được.
Đúng lúc này, tôi nhận được tin nhắn của Trương Dạng.
Anh nói: Anh chờ em ở chỗ cũ.
Tôi nhìn đồng hồ, đã gần 6 giờ tối, hoàng hôn đang dần buông xuống, mùa đông trời rất nhanh tối, lúc tôi đến “chỗ cũ”, thì xung quanh đã gần tối đen. Tôi nhìn thấy anh đang đứng dựa vào tường, hôm nay anh không có hút thuốc, mà là đang cầm điện thoại nói chuyện. Nghe được tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, làm một tư thế chào hỏi.
“Đang gửi tin nhắn cho em nào sao?” Tôi đến gần, ý đồ muốn nhìn điện thoại của anh.
Anh cũng không lấy di động cất đi, tôi phát hiện đó là một cái di động mới, Samsung, đời mới nhất, trông rất ấn tượng.
Tôi kéo áo khoác ngoài, dựa vào lưng anh, thấp giọng nói: “Đã nửa tháng chúng ta không gặp nhau, anh yêu, anh không rảnh đến nhà em nữa à?”
“Đêm nay anh phải học bài thi môn vật lý, anh chỉ có 15 phút.” Anh dùng một tay lật người tôi lại, bắt đầu ra sức hôn tôi. Tay kia cầm cái điện thoại, chụp hình ảnh chúng tôi hôn nhau. Mắt của tôi liếc thấy hành động của anh, liền hì hì cười rộ lên, anh buông tôi ra một chút, thấp giọng ra lệnh: “Tập trung một chút đi!”
Nhưng tôi không có cách nào tập trung, tôi bắt đầu có cảm giác buồn nôn không thể khống chế. Tôi đẩy anh ra, ngồi xuống ven đường, cố gắng khiến cho chính mình không phải nôn mửa. Anh cũng nhanh chóng ngồi xuống, hỏi tôi: “Sao em lại như vậy? Chẳng lẽ còn chưa đi bỏ nó?”
Thượng đế phù hộ, cảm giác của tôi đã dễ chịu hơn.
Tôi đứng dậy, cố tình thoải mái, nói: “Không có việc gì, em chỉ có chút cảm lạnh thôi.”
Anh không tin nhìn tôi.
Tôi lớn tiếng kêu lên: “Em không sao hết mà.”
“Lê Ba Lạp.” Anh dùng di động chỉa vào người tôi, “Em còn muốn gạt anh sao? Em không biết hậu quả à?”
Tôi mềm nhũn dựa vào tường, mỉm cười nói: “Anh muốn giết em sao? Em cũng hy vọng anh giết em đi cho rồi.”
“Em đừng gạt anh, bây giờ anh không tin em nữa.” Anh bắt đầu trở nên kích động. “Anh cảnh cáo em, tốt nhất đừng nên chọc giận anh!”
“Nếu em chọc giận đấy, thì thế nào?” Tôi cũng vì anh không còn tin tưởng mà trở nên tức giận, cười lạnh nói: “Em thật sự là muốn thử cho biết, là mắng, là chửi, hay là nói chia tay đây?”
Anh bỏ cái điện thoại vào túi quần, đi đến gần, bóp cằm, nâng mặt tôi lên: “Em có biết không, đời này anh hận nhất chính là bị người khác uy hiếp!”
Ánh mắt của anh nhìn qua rất đáng sợ, giống như muốn ứa máu ra vậy.
Tôi nhất thời không có lên tiếng.
Tôi đang đợi anh bình tĩnh lại.
“Em trả lời anh, đứa bé trong bụng đã bỏ hay chưa? Không được nói dối!”
“Chưa bỏ.” Tôi nói.
“Nói lại lần nữa xem, nói lớn tiếng một chút, anh không nghe thấy.”
“Chưa bỏ!” Tôi lớn tiếng nói.
“Em đúng là một kẻ bị điên, rốt cuộc em muốn làm gì?” Anh ấn tôi vào tường, bắt đầu dùng đầu gối đá vào thân thể tôi, một cái, hai cái, ba cái… Anh giống như đang dùng toàn bộ sức lực, tôi đau đến không thể thở nỗi, quên cả việc hét lên, chỉ có thể há miệng cắn vào tay anh. Ngay tại thời điểm tôi có cảm giác mình sắp ngất xỉu, thì bỗng nhiên có người không biết từ nơi nào vọt ra, dùng sức đẩy Trương Dạng.
Tôi định thần lại nhìn, là Tiểu Nhĩ Đóa!
Sau khi cô ấy đẩy Trương Dạng ra, liền dang hai tay đứng trước mặt tôi. Tôi rõ ràng cảm giác được cô ấy đang sợ hãi, phát run từng hồi, nhưng cô ấy vẫn dũng cảm đứng trước mặt tôi, giống như con gà mẹ đang bảo vệ đàn con của nó, kiên quyết không rời khỏi.
“Cút ngay!” Tôi hướng Trương Dạng hét lớn tiếng, thực sự sợ rằng anh sẽ làm tổn thương đến Tiểu Nhĩ Đóa.
Có người xa lạ xuất hiện, Trương Dạng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, anh lui về phía sau, một bên lui vài bước, một bên giơ ra ngón tay chỉ về phía tôi, đè nén âm thanh nói: “Em thử xem, không đi phá bỏ nó anh sẽ không bỏ qua đâu!” Sau đó anh không quay đầu lại mà đi khỏi đó.
[2.10] (2)
Rốt cuộc tôi không còn chống đỡ được, suy sụp tinh thần, trượt dài trên tường, ôm bụng quỳ xuống.
Tiểu Nhĩ Đóa của tôi, ừ, cảm ơn cậu.
Đêm đó, là người xa lạ mang tên Tiểu Nhĩ Đóa đưa tôi trở về nhà. Bàn tay ấm áp nhỏ bé của cô ấy nắm tay tôi, dẫn tôi đi qua cái thành phố khiến tôi đau khổ, làm cho tôi có cảm giác yên bình đến kỳ lạ.
Đau đớn, cũng được sự ấm áp trong bàn tay của cô ấy làm tiêu tan đi một cách thần kỳ.
Hôm đó, tôi biết tên của cô ấy, là Lý Nhị.
Chữ Nhĩ thêm một chữ Vương.
Khi cô ấy bôi thuốc cho tôi, tôi đem bí mật của tôi nói cho cô ấy biết, tôi thật sự khống chế không được ý nghĩ muốn tìm một người trò chuyện. Trong lòng tôi, cô ấy đã trở thành một người có thể nói hết tất cả.
Đã qua nhiều năm như vậy, chỉ có một người có thể nói hết tất cả.
Tôi tin rằng, cô ấy sẽ không phản bội mình. Mà cho dù cô ấy phản bội tôi, tôi cũng nguyện ý không trách móc cô ấy. Lòng lương thiện trời ban của tôi đã được cô gái Tiểu Nhĩ Đóa này khơi gợi, khiến tôi cảm thấy so với tình yêu, nó cũng ấm áp và dịu dàng không kém, tôi không thể hình dung ra được loại cảm giác này, nhưng nó làm cho tôi cảm thấy hạnh phúc, tôi muốn cảm nhận nó trước mới có thể từ từ diễn tả được.
Có ông trời làm chứng, tôi, thật sự, rất cô đơn.
Tối hôm đó, tôi nhìn theo cô ấy rời đi, một cô gái nhỏ gầy thật đáng yêu, tôi lo lắng cô ấy sợ hãi, nhưng tôi thật sự không có dũng khí đưa cô ấy về. Cô ấy quay đầu nhìn tôi mỉm cười một chút, nụ cười đó giống như muôn vì sao sáng ngời. Tôi đứng dựa vào cửa, hướng đến cô ấy làm một cái hôn gió, mặt của cô ấy đỏ bừng, chắp hai tay lại, đặt ở một bên má, làm tư thế đi ngủ, ý bảo tôi nên nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó liền xoay người rời khỏi. Tôi có chút ngẩn người nhìn theo bóng dáng cô ấy rất nhanh biến mất ở nơi xa.
Bà nội tôi hôm nay bài bạc có vẻ như giải tán sớm, bà bưng một tách trà, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, tò mò hỏi tôi: “Con bé đó học trường Thiên Trung à?”
Tôi không để ý đến bà, đi về phòng của mình.
Thật không ngờ, đếm hôm đó Trương Dạng đến.
Chính là lúc 12 giờ đêm, tôi chưa đi ngủ, nghe được có tiếng gõ ngoài cửa sổ, tôi kinh ngạc chạy ra mở cửa sổ thì nhìn thấy anh.
Chúng tôi đứng cách nhau cái cửa sổ, gió mùa đông lạnh buốt ùa vào phòng. Tôi nhìn anh, cũng không cho anh đi vào, anh cũng không động đậy. Rốt cuộc, tôi nhịn không được, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Thật xin lỗi.” Bộ dáng của anh giống như một đứa bé cúi đầu nhận lỗi.
Tôi cảm thấy cơ thể anh đang run rẩy, còn có nội tâm sợ hãi, “Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, Ba Lạp, em nhớ kỹ, anh thật sự yêu em, anh là người em yêu nhất, em là nữ nhân duy nhất khiến cho anh có cảm giác.”
“Vậy, được rồi.” Tôi đã hoàn toàn bại trận, “Ngày mai em sẽ đến bệnh viện để giải quyết.”
“Anh cũng không muốn.” Trương Dạng nói, “Nhưng chúng ta sẽ có đứa thứ hai, đứa thứ ba, anh sẽ cùng em dắt bọn nó đến Paris đi dạo, hãy cho anh thêm thời gian, anh sẽ cho em hạnh phúc.”
“Phải mất bao lâu?” Tôi hỏi anh.
“Em đồng ý đợi anh bao lâu?” Anh khôn ngoan hỏi lại tôi.
“Cả đời.” Tôi không chút do dự trả lời. Sau khi nói xong, tôi bị lời nói hùng hồn của chính mình mà phì cười khanh khách. Anh có chút khẩn trương hỏi tôi: “Em cười cái gì?”
Tôi lập tức nói thật: “Em cười chính mình lại biến thành bản thân trước kia, là cái loại nữ nhân không có cốt cách gì cả!”
Anh ôm tôi, đôi chân lạnh như băng dính sát vào người tôi, không nói lời nào.
Một lát sau, tôi phát hiện anh giống như đang ngủ, thậm chí còn nghe tiếng ngáy nhẹ, tôi không đánh thức anh dậy ra về, mà đặt báo thức trên cái điện thoại, chỉnh đến 6 giờ sáng. Tôi muốn khi anh tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy ở bên gối là người anh yêu thương nhất.
Tôi muốn là người anh yêu nhất.
Người yêu cả đời.
Chắc chắn là như vậy.
[2.11] (1)
Tuyến xe bus số 102, có trạm đến là bệnh viện của thành phố.
Nơi này cách khoảng một giờ đi xe, tốn hết 25 đồng, là chỗ tôi đã từng đến. Đó là lần tôi đi cùng bạn gái của biểu ca đến đây phá thai. Biểu ca đưa cho tôi hai ngàn đồng, sau đó nhét vào tay tôi một cô gái ba hoa chán ngắt. Cô gái đó còn nhỏ hơn tôi một tuổi, trên đường đến bệnh viện cô ta chẳng thèm để tâm đến ai, chỉ nhai kẹo cao su, còn nói với tôi nhiều chuyện của cô ta và biểu ca đến nhàm chán. Bao gồm chuyện biểu ca tán tỉnh cô ta như thế nào, hay là những chuyện vớ vẩn như chuyện cô ta giặt đồ, rửa dép cho biểu ca xém chút nữa bị ngã, móng tay của cô ta đầy đặn, vừa trông thấy liền biết ngay không phải là kẻ hay làm việc. Hơn nữa tôi biết biểu ca không hề thích cô ta, anh ấy nhìn trúng, có lẽ chính là cô ta trẻ tuổi và không hiểu chuyện mà thôi.
Bệnh viện ở đây dơ bẩn kinh khủng, y tá còn cực kỳ khô khan. Tôi còn nhớ rõ, cô ta vẫn vô tâm nhai kẹo cao su bước vào phòng phẫu thuật, hình như còn nhẹ nhàng huýt sáo khe khẽ, nhưng đến khi phẫu thuật xong, cô ta hoàn toàn biến thành một người khác, sắc mặt tái nhợt, đứng không vững, tôi vĩnh viễn không quên cô ta đã gắt gao kéo cổ áo của tôi như thế nào, hơi thở yếu ớt nói với tôi: “Tôi muốn giết chết biểu ca của cô.”
Nay, thăm lại chốn xưa.
Tôi một mình mà đến, bên cạnh chẳng có cổ áo của ai để níu lấy, tôi chỉ có chính mình.
Tôi cũng huýt sáo một tiếng vang dội, sau đó đi vào bệnh viện.
Tôi tinh tường nhớ rõ khoa phụ sản nằm ở lầu ba, lúc mang tâm trạng lo lắng đi lên đến lầu hai, thì có tin nhắn đến, là của Tiểu Nhĩ Đóa hỏi thăm tôi, được người khác quan tâm thật sự là điều hạnh phúc, tôi vui mừng gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nói chuyện vẫn bằng giọng nhỏ nhẹ giống như trước, khiến cho người ta nhịn không được muốn vọt tới đầu bên kia điện thoại ôm cô ấy một cái. Vừa nói chuyện với Tiểu Nhĩ Đóa xong thì điện thoại lại vang lên, lúc này là Trương Dạng. Khẳng định là anh đang ở sân thể dục lớn của trường gọi điện thoại cho tôi, tôi có thể nghe được âm thanh ồn ào trên sân thể dục ở đầu dây bên kia.
“Bọn anh đang học thể dục,” Anh nói, “Anh nhớ em, cho nên chạy đến đây gọi điện thoại cho em, hôm nay rất lạnh, em phải cố gắng giữ gìn sức khỏe.”
“Ừ.” Tôi nói.
“Mọi việc đã xong chưa?”
“Đang làm.”
“Có một mình em sao?”
“Đúng vậy.”
Đầu bên kia chần chừ một chút, nói: “Không được, Ba Lạp, hay là em chờ thêm hai ngày đi, khi nào anh được nghỉ, anh sẽ đi với em, một mình em đi không được đâu.”
“Không sao cả.”
“Anh nói không được là không được!” Trương Dạng nói: “Nói thật, tâm trạng của anh hôm nay thật sự không yên, anh lo lắng sẽ xảy ra chuyện, em mau chóng trở về đi, anh còn nhiều nhất là một tuần có thể được nghĩ rồi, còn có mấy ngày nữa đâu, anh sẽ đi với em.”
“Không có gì đâu.” Tôi nói, “Đã đến đây rồi, thì giải quyết cho sớm, anh đỡ phải lo lắng.”
“Nhưng nếu em xảy ra chuyện gì, chẳng phải anh càng lo lắng?” Trương Dạng nói, “Nghe lời anh, đi về đi.”
“Được rồi.” Tôi nói.
“Anh yêu em.” Ở đầu bên kia, Anh phóng ra ba chữ, sau đó, liền cúp điện thoại.
Tôi có chút ngẩn người. Cầm cái điện thoại nhét lại vào túi, tôi đứng ở đầu cầu thang, không biết nên đi lên hay là đi xuống. Có hai y tá đi ngang qua, bọn họ liếc mắt nhìn chằm chằm tôi, một cô gái xinh đẹp mang giày cao gót, sau đó nhìn chằm chằm mái tóc xoăn quái lạ của tôi, sau đó thì đi khỏi.
Rốt cuộc tôi xoay người đi xuống lầu.
Một khắc đó tôi hiểu được, kỳ thật cho dù Trương Dạng không gọi điện thoại tới, tôi cũng không thể thật sự hạ quyết tâm, trong bụng tôi, chính là bảo bối của tôi, là bảo bối của tôi cùng với người tôi yêu thương nhất, nó có quyền được đi vào thế giới này, không ai có thể giết nó, bản thân tôi cũng không thể làm được.
Chính là tình yêu khiến cho tôi nhất thời mềm lòng mà thôi.
Tôi ngồi chuyến xe 102 trở về. Lúc đi ngang Thiên Trung, tôi nhịn không được nhảy xuống xe. Tôi trốn trong một con hẻm ở cách cổng trường không xa lắm để chờ đợi, tôi muốn nhìn thấy Trương Dạng, sẽ chạy đến trước mặt anh làm anh ngạc nhiên, dù cho không chào hỏi cũng tốt. Tôi không đợi được anh, mà lại nhìn thấy Tiểu Nhĩ Đóa, cô ấy mặc áo khoác màu hồng phấn, gương mặt vẫn đỏ bừng, trông đáng yêu cực kỳ.
Cô ấy đi một mình về nhà, có chút cô độc.
Tôi biết cô ấy xem tôi là bạn tốt, nhưng ở trước cổng trường Thiên Trung, tôi không có dũng khí gọi cô ấy, tôi là một người chuyên gây chuyện phiền toái, tôi sợ sẽ gây phiền toái cho cô ấy.
Vì thế tôi dựa vào góc tường, yên lặng nhìn cô ấy đi xa.
Gặp lại Tiểu Nhĩ Đóa là thời gian sau tết âm lịch đầu tháng ba, Trương Dạng đi Thượng Hải cùng gia đình, bảo rằng đợi khi nào anh về, sẽ đưa tôi đi bệnh viện. Tinh thần của tôi tốt lên được một chút, tôi không muốn nằm ở nhà ngủ cả ngày, mà có tâm trạng đi trêu đùa người khác, lúc tôi ở “Toán Liễu” cùng với một tiểu đệ đang chơi trò trêu chọc thì bỗng nhiên nhìn thấy Tiểu Nhĩ Đóa, khiến tôi có chút kinh ngạc, tôi không muốn cô ấy đến những chỗ thế này, vì thế tôi lôi kéo cô ấy đi ra bên ngoài.
Nhưng cô ấy lại nhắc đến Hứa Dặc.
Đây là lần thứ hai, trước đó một lần là ở tiệm mì, tâm tình của tôi có chút rộng mở sáng sủa hẳn. Xem ra Tiểu Nhĩ Đóa của tôi, là một cô gái đang đau lòng vì yêu thầm người khác, ở Thiên Trung có rất nhiều đứa như vậy, không dám yêu không dám hận, thậm chí không dám lớn tiếng nói chuyện. Những đứa như thế đều không liên quan đến tôi, nhưng nếu là chuyện của Tiểu Nhĩ Đóa tôi không thể không can thiệp.
Cô ấy nói cho tôi biết Hứa Dặc thi cuối kỳ thành tích không tốt, hy vọng tôi có thể giúp Hứa Dặc. Tôi mỉm cười nhìn cô ấy, tôi nghĩ nụ cười của tôi nhất định sẽ khiến cho cô ấy có cảm giác bất an, nhưng cô ấy không như vậy, cô ấy vẫn nhẹ giọng cầu xin tôi.
Tôi thật sự chịu không chịu được khi nhìn thấy cô ấy cầu xin, vì thế ma xui quỷ khiến thế nào tôi liền đồng ý giúp Hứa Dặc, nhưng lại muốn nhờ cô ấy dẫn Hứa Dặc đến đây. Cô ấy liền lập tức đi. Nói thật, tôi căn bản không nghĩ là cô ấy sẽ có bản lĩnh dẫn Hứa Dặc đến, lúc tôi lên sân khấu nhỏ hát bài hát quen thuộc thì nhìn thấy Hứa Dặc, hắn chạy vào quán bar, trong mắt hắn căn bản không có Tiểu Nhĩ Đóa, hắn lập tức xông đến hỏi tôi: “Chuyện của em và Trương Dạng, rốt cuộc có phải là sự thật hay không?”
[2.11] (2)
Cuối cùng mọi chuyện đã bại lộ.
Tôi không có phản biện cho mình, chỉ đơn giản nói: “Là sự thật.”
Hứa Dặc giống như kẻ điên nắm lấy tay tôi, bộ dáng rất muốn lấy mạng tôi, tôi nhìn thấy biểu ca ở quầy rượu chỉ tay về phía tôi ra dấu gì đó, vài người liền xông tới, nhanh chóng kéo hắn ra, bắt đầu đấm đá túi bụi vào người hắn. Tôi muốn ngăn cản, nhưng có hai người giữ tôi lại, lôi kéo tôi hướng về quầy bar. Tôi nói với biểu ca: “Không cần đánh, làm cho hắn cút đi là được!”
Biểu ca quẹt một cây diêm chậm rãi nói: “Tiểu từ này suốt ngày gây chuyện, không đánh không được.”
Ở phía sau, tôi liền nhìn thấy Tiểu Nhĩ Đóa, là Tiểu Nhĩ Đóa dũng cảm của tôi, cô ấy điên cuồng nhào vào giữa đám người kia, muốn dùng thân thể đơn độc của mình đi bảo vệ Hứa Dặc, tôi chạy đến muốn giữ cô ấy lại, nhưng không kịp nữa, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn một chai bia đánh trúng vào đầu cô ấy.
Máu từ trên đầu chảy xuống mặt cô ấy, cô ấy có thể rất đau, cũng có thể hoảng sợ, liền mềm nhũn người ngất đi.
Tôi xông đến phía trước, tát mạnh vào mặt tên tiểu tử thối đã đánh chai bia vào đầu cô ấy. Cảm thấy chưa đủ, tôi còn tát thêm một cái nữa.
Quán bar rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.
Tôi cúi xuống ôm lấy Tiểu Nhĩ Đóa, cô ấy giống như hoàn toàn không có tri giác. Tôi liều mạng lay cô ấy tỉnh lại, cô ấy lặng lẽ trợn mắt nhìn, sau đó nhắm mắt lại.
Có người đến bên cạnh tôi, nói: “Ba Lạp tỷ, đừng lay cô bé nữa, xem ra không có việc gì. Để tôi đi tìm bác sĩ đến.”
“Không cần.” Tôi lạnh lùng nói, “Đưa cô ấy đến nhà tôi đi!”
Hứa Dặc rốt cuộc cũng đứng lên, nhìn đến cô gái đang nằm trong lòng tôi, hắn cũng giống như không hề biết đến cô ấy, cũng thật sự không hiểu tại sao cô gái bé nhỏ này lại vì mình mà làm như vậy. Tôi nói với Hứa Dặc: “Anh đi nhanh đi, anh nhớ cho kỹ, cô ấy tên là Lý Nhị, cô ấy thích anh, từ nay về sau anh vĩnh viễn không được khi dễ cô ấy, có nghe không?”
“Các người rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy?” Hắn khản cổ hỏi lại tôi.
Tên này quả thật là cái đầu heo! Tôi không hề muốn để ý đến hắn nữa.
Tôi nhờ hai thanh niên nâng Tiểu Nhĩ Đóa dậy, liền rời khỏi “Toán Liễu.”
Tiểu Nhĩ Đóa, thật xin lỗi, là mình không đúng, mình không nên gây tổn thương đến cậu như vậy. Ở trên xe, tôi ôm cô ấy trong ngực mình, lòng đau đớn không thể tả, tôi thà tình nguyện chính mình bị thương, chứ không phải là cô ấy.
Ông trời làm chứng, những điều tôi nói là sự thật.
Sau này, ở trên blog của Tiểu Nhĩ Đóa tôi nhìn thấy cô ấy viết một đoạn status, nói rằng cô ấy muốn trở thành người xấu, lời này làm cho tôi thật sự rất vui, cô ấy không biết, người xấu không phải biến thành mà được, chính là bẩm sinh mà có.
Tôi đã sớm nói rồi, tôi là một nữ sinh hư hỏng từ lúc sinh ra.
À, không, là phụ nữ hư hỏng.
Tả Nhĩ Tả Nhĩ - Nhiêu Tuyết Mạn Tả Nhĩ