Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Song Kiếm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5 : Gà Trống
“N
hân chi sơ, tính bổn thiện.”
“...” Đường Hoa xém chút nữa phun ra một búng máu, lúc này mới tỉnh ngộ mình đang ở trong trò chơi chứ không phải hiện thực. Hắn đứng lên...
“Ngồi xuống.” Thầy giáo rất uy nghiêm. Thời cổ đại, thầy giáo là cái gì? Thầy giáo là thần thánh. Vô luận là hoàng thân quốc thích, hoặc là công chúa thái tử, thầy muốn bụp ngươi thì liền bụp, không cho kêu oan. Ngay cả hoảng đế thấy đứa con bị oánh, cũng đành phải kêu một tiếng: đánh tốt lắm.
“Vâng!” Đường Hoa đặt nửa mông trở lại ghế, có mấy người chơi hồi nãy chuẩn bị xông vào trường giờ ở ngoài cười trộm, đặc biệt là khi nghe thấy “nhân chi sơ...”
“Đứng lên nào.” Tiên sinh đi đến trước mặt Đường Hoa.
“Làm gì ạ?”
“Chìa bàn tay ra.”
“Đừng a thầy ơi, con cũng đã đọc nhân chi sơ theo ngài rồi, ngài cho con chút mặt mũi với.” Một thân Đường Hoa chảy mồ hôi như thác đổ, trong trò chơi mà còn bị đánh vào lòng bàn tay thì mất mặt biết bao nhiêu a.
“Học đường là học đường. Vô luận là nhân chi sơ hay là đạo khả đạo cũng đều là vì học đường. Con xem còn bao nhiêu đứa nhỏ đang nhìn con kìa.”
Dưới những ánh mắt hồn nhiên đang chăm chú, Đường Hoa tay trái thì kéo y phục che lại mặt, tay phải thì chìa ra.
Thầy giáo đánh bộp bộp vài cái xong, coi như là vừa lòng nói: “Trẻ nhỏ còn dạy được. Mặc dù không có tâm học, nhưng vẫn có tâm tôn sư, nay đem cây thước này tặng cho con, sau này sống cho tốt.”
“Cám ơn thầy.” Đường Hoa nhận lấy cây thước nhìn sơ, trong đầu đột nhiên trắng xóa. Cây thước này vậy mà.. vậy mà là pháp bảo. Trên mặt trên viết danh xưng “Cây Thước”, mặt sau viết chú giải: “Pháp bảo? Không có.”
Này... Đường Hoa có chút dở khóc dở cười, cái này gọi là cái gì? Đem cây thước trang bị vào vị trí trang bị pháp bảo, không thấy có thêm pháp thuật nào, mà tìm khắp toàn thân cũng chẳng có chút biến hóa nào cả.
“Thầy ơi!” Đường Hoa dũng cảm chủ động đứng lên.
“Nói!”
“Cho con mượn cái băng ghế.” Đường Hoa không chờ tiên sinh nói chuyện, vớ lấy băng ghế dưới mông rồi biến mất nhanh như gió.
Tiên sinh thở dài một hơi: “Nho tử ngu dốt. Đã có thước, cần gì băng ghế? Nhân chi sơ...”
“Nhân chi sơ...”
** ** **
“Chen ngang rồi, xếp hàng mặt sau đi.” Ông chú đáng khinh đứng ở trên tảng đá lớn, chỉ vào Đường Hoa đang ôm băng ghế nói.
Đường Hoa nhìn thoáng qua bên trái bên phải, quả thật nếu không xếp hàng ở mặt sau thì vũ khí này của mình không xuất lực nổi a.
“Hôm nay chúng ta không chỉ là vì chúng ta mà chiến đấu, mà còn là vì toàn thể người chơi mà chiến đấu. Từ “người chơi” này từ hôm nay sẽ có hàm nghĩa mới... Nếu như hôm nay có thể tiêu diệt đàn gà kia, thì hôm nay không chỉ là “ngày trò chơi” của chúng ta, mà là “ngày trò chơi” của toàn thể mọi người chơi.” Ông chú đáng khinh phất tay quát: “Đội nắp nồi, tiến tới.”
Một hàng hơn năm mươi người, ba hàng là một trăm năm mươi tên dũng sĩ sải bước ra khỏi khu an toàn. Không hề chần chờ, đàn gà trống gáy lên tràng dài, bổ nhào vào các dũng sĩ.
“Nâng thuẫn... xin lỗi, là nâng nắp nồi lên.” Ông chú đáng khinh vừa dứt lời, một trăm năm mươi tên dũng sĩ cùng nhau ngồi xổm xuống, đem nắp nồi nâng lên trước mặt bảo hộ cho thân thể. Chiêu này quả nhiên hiệu quả, bầy gà đánh trúng nắp nồi đều nhao nhao kêu lên thảm thiết bại lui.
“Cung tiễn thủ... đội quăng đá chuẩn bị. Tổ đầu chọi... tổ thứ hai chọi... tổ thứ ba chọi.” Mấy trăm cục đá bự chừng quả trứng gà bay như che trời lấp đất về phía bầy gà, chỉ nháy mắt là giữa đàn gà dâng một loạt ánh trắng.
“Chiến sĩ... Ai có vũ khí thì xông lên a!” Ông chú đáng khinh vớ lấy xẻng gỗ cùng chạy theo mọi người hướng phía đàn gà.
Lần này rõ ràng thoải mái hơn nhiều. Đàn gà bị đả kích đột nhiên nên rối loạn trận tuyến, bởi vì không thể tổ chức được tiến công hữu hiệu, nên cũng không thể phát huy được tác dụng kiềm chế hữu hiệu. Cánh đường bên trái, chính giữa, bên phải liên tiếp bị xuyên thấu. Từ ban đầu đánh hội đồng người chơi, chuyển biến thành một mình chọi một người chơi, cuối cùng diễn biến thành bị đánh hội đồng. Tới sau rốt thì một con gà vừa hiện ra, lập tức bị nắp nồi, chài cán bột, ghế đẩu, băng ghế, tảng đá, cái xẻng, nắm đấm, bàn chân, hàm răng, nước miếng,... tùm lum loại vũ khí phân thây. Dù sao thì cứ là một gà giơ đầu, trăm người đánh.
Cho nên tình thế đều trở lại khoảnh khắc bi thảm nhất trong những game võng du cũ: người nhiều hơn quái.
“Kinh nghiệm 33%.” Tân thủ cấp 1 – Đường Hoa nhìn lại thành quả phấn đấu nửa giờ đồng hồ của mình, quả thực là không biết nói gì đứng yên chảy hai hàng nước mắt. Từ khi chơi võng du, mình thê thảm nhất thì cũng có thể trong mười phút lên tới level 2 mà.
Đàn gà là không trông cậy gì được, cứ đánh vậy sẽ đánh tới mạng người mất. Theo thông tin đáng tin cậy, quái cấp 2 là lũ khỉ ở vòng ngoài rừng cây, ông chú đáng khinh đang tổ chức nhân thủ, bày ra chiến lược đánh úp chúng với quy mô lớn. Điều phiền toái duy nhất là, đối phó đàn khỉ thì phải phòng không... người ta đều là từ trên cây nhảy xuống đó.
“BOSS.” Đột nhiên, hơn mười tên người chơi đồng thời la lên một tiếng, hấp dẫn lực chú ý của cả ngàn người giữa bầy gà. Đường Hoa quay đầu nhìn sơ, chỉ thấy ở trăm mét ngoài có ánh lam lóe lên giữa chỗ trũng, một con gà trống toàn thân có gợn màu nước lam quay chung quanh đang đứng ngạo nghễ trong đó, tiếng gáy thanh thúy cao vút, như muốn lọt thẳng vào trời cao.
“Đội tay đấm... Tức là ai có cầm vũ khí cận chiến thì lưu ý đàn gà nảy mới.” Ông chú đáng khinh rốt cục lại bắt được cơ hội phất tay kêu lớn: “Đội nắp nồi, bao vây tứ phía, lính ném đá bổ cấp mỗi người vài chục đạn dược, nghe mệnh lệnh ta tiến hành công kích.”
Gà trống nhìn thoáng qua ông chú đáng khinh ở trên cây, tựa hồ có thể nghe hiểu tiếng người, sau đó lại nhìn đội nắp nồi đang bao vây nó, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Lên!” Ông chú đáng khinh thấy thời cơ đã tới, phất tay thét ra lệnh, một trăm năm mươi tên nắp nồi hò hét phóng tới gà trống, xem tư thế thì có lẽ có ý nghĩ kẹp cho gà trống bẹp ra.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh. Gà trống đột nhiên ngửa mặt lên trời gáy dài, dưới chân phát ra hồng thủy ba đào, ào ào đổ ập ra bốn phương tám hướng. Dàn đầu năm mươi tên nắp nồi bị cuộn sóng đánh cho lật người, thi nhau hóa thành ánh trắng, ôm hận mà đi...
“Chắn không nổi a!” Dàn nắp nồi II tuy rằng không có bỏ mình, nhưng nghiêng Đông lệch Tây, hiển nhiên là không xong rồi. Hồng thủy cuốn tới dàn nắp nồi thứ ba rốt cục mới biến mất không thấy.
Một thằng nhãi sau khi nghiên cứu cẩn thận xong mới phát biểu: “Cái này hoàn toàn vi phạm định luật bảo toàn vật lý phải không? Vì sao lại là như vậy?”
Không ai để ý đến hắn, bởi vì ông chú đáng khinh hạ đạt mệnh lệnh thứ hai: “Lính ném đá công kích.”
Nháy mắt, mấy trăm cục đá vèo vèo bay về phía gà trống, vừa sắp trúng gà trống, trước mặt nó xuất hiện ba bức tường bằng nước, chụm thành hình tam giác đem nó quây lại. Cục đá bay trúng tường nước, thi nhau rơi xuống mặt đất, không thể tiến thêm để gây thương tổn cho gà trống.
“Tường nước có máu.” Có người chơi khôn khéo phát hiện, tường nước có nhánh máu, tuy rằng chỉ bị đả kích là 0, nhưng rất chắc chắn là, tường nước này có thể phá.
Nhưng tường nước lại không thấy máu, bởi vì trong lúc đang nói chuyện, nó đã khôi phục sinh mệnh xong rồi. Ý tứ rất đơn giản: lực công kích không đủ phá bức tường bằng nước này.
Tin rằng mọi người ở đây đều hiểu rõ điểm này. Đây không phải là trò chơi chặt chém, ngươi mà dùng biện pháp đánh nhau nguyên thủy nhất của du côn lưu manh để đối phó với BOSS trong trò chơi tiên hiệp thì quả là bọ ngựa cản xe, không tự lượng sức.
“Ta đến!” Một tỷ tỷ đi ra khỏi bầy người chơi, lẳng lặng nhìn BOSS gà trống.
“Được không a?” Toàn bộ mọi người nói thầm trong lòng.
Chỉ thấy tỷ tỷ phất tay một cái quát: “Địa Thử Chuy!” Cây chùy trong tay nàng đón gió mà lớn lên, bay lên trên mười trượng cao, sau đó mãnh liệt phi thường nện xuống phía gà trống...
“Oa...” toàn bộ mọi người không khỏi tán thưởng một tiếng, BOSS gà trống lập tức rớt đi 1/20 máu. Bất quá...
“Xoẹt”, tỷ tỷ trước khi gà trống bổ nhào tới thì trốn vào khu an toàn, vội nhìn bầy người chơi đang nghi hoặc giải thích: “Thời gian cooldown, với lại pháp lực không đủ, phải ngồi xuống nghỉ ngơi.”
*** thời gian cooldown: cooldown = làm mát, làm nguội. Trong một số game, khi nhân vật đánh ra một kỹ năng nào đó thì sẽ bắt buộc có một khoảng thời gian “làm mát” rồi mới có thể dùng chiêu ấy lại lần nữa, nôm na như trong kiếm hiệp thì là chờ cho nội lực, khí huyết ổn định lại.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Song Kiếm
Hà Tả
Song Kiếm - Hà Tả
https://isach.info/story.php?story=song_kiem__ha_ta