Chương 4 - Simon Nói
hỉ cần một con Chuột Dưa Tin nhỏ xíu thôi mà,” Sarah Heap đang nói như sắp khóc với kỵ sĩ đen vừa xuống ngựa, khi mà Jenna và Seaptimus về tới cửa cái vườn rau có tường bao quanh. Kỵ sĩ quay lưng về phía chúng. Anh ta đứng lóng ngóng, giữ lấy con ngựa của mình bằng một tay, còn tay kia vỗ vỗ Sarah; bà đang vòng tay ốm lấy cổ anh.
Đứng cạnh người này, Sarah Heap trông thấy nhỏ bé và mỏng manh. Mái tóc vàng lưa thưa của và xõa tơi tả xuống vai, vì chiếc áo chèn dài màu xanh da trời có ống tay và vạt áo viền bằng màu vàng Cung Điện cũng không thể che dấu được cơ thể bà đã trở nên héo hon như thế nào kể từ khi trở về Lâu Đài. Nhưng đôi mắt xanh lá cây của bà vẫn rực sáng, lộ vẻ nhẹ nhõm khi ngước nhìn lên kỵ sĩ đen.
“Chỉ một báo tin cho mẹ biết là con an toàn thôi mà,” Sarah trách móc. “Mẹ chỉ cần có thế. Mà cả nhà mình cũng chỉ cần có thế. Ba con cũng lo lắng đến phát ốm lên được. Ba mẹ tưởng sẽ không bao giờ gặp lai con nữa rồi chứ… Đi biền biệt hơn một năm trời mà không có lấy một lời. Con thật là một thằng bé hư đó, Simon à.”
“Con không phải là một thằng bé, mẹ ạ. Con bây giờ là một người đàn ông. Chắc mẹ quên, chứ con đã hai mươi tuổi rồi.”
Nói rồi Simon Heap gỡ cánh tay của Sarah ra khỏi cổ mình và bước lùi lại, bất giác nhận ra là đang có kẻ nhìn mình. Anh ta quay phắt lại và trông chẳng hài lòng chút nào khi thấy thằng em út và con nhỏ em nuôi của mình đang lưỡng lự rút về bên cánh cửa vườn rau. Simon quay lại với mẹ.
“Thôi, đằng nào thì mẹ cũng không cần con mà,” anh ta nói một cách giận dỗi. “Vì bây giờ mẹ đã có thằng con trai thứ bảy thất lạc từ lâu mới trở về. Nhất là bản thân nó lại quá xịn nữa chứ - lấy mất vị trí Học Trò của con.”
“Simon, đừng,” Sarah phản đối. “Làm ơn đừng để chúng ta lại cãi nhau về chuyện này nữa. Septimus không có lấy gì của con cả. Con đã bao giờ được đề nghị làm Học Trò đâu.”
“Hứ, nhưng có lẽ con đã được rồi. Nếu thằng quỷ ranh kia không xuất hiện.”
“Simon! Mẹ không cho con nói về Septimus như thế đâu. Nó là em con mà.”
“Tại mẹ đi tin những gì mụ phù thủy Zelda thấy trong cái ao tù là thật. Còn con thì con không tin.”
“Mà cũng đừng nói về bà cô của con như thế, Simon.” Sarah gằn giọng, bắt đầu nổi giận. “Vả lại, mẹ biết những gì mẹ thấy và tất cả chúng ta đều thấy, là thật, Septimus là con trai của mẹ. Và nó là em trai của con. Đã đến lúc con phải quen với điều đó, Simon ạ.”
Septimus lùi vào khoảng tối ở ngưỡng cửa; nó khó chịu trước những gì mình vừa nghe thấy, nhưng không ngạc nhiên. Nó cũng nhớ như in Simon đã nói những gì vào cái đêm Bữa Tối Học Trò của nó tại ngôi nhà tranh dì Zelda ở Đầm Cỏ Thô. Đêm đó là đêm kỳ diệu nhất trong đời Septimus, bởi vì nó không chỉ trở thành Học Trò của bà Marcia, mà nó còn khám phá ra mình thật sự là ai – nó là con trai thứ bảy của Sarah và Silas Heap. Nhưng ngay hôm sau, mới tờ mờ, Simon Heap đã tranh cãi kịch liệt với ba mẹ mình. Anh ta đã lao bắn vào bóng đêm đùng đùng chèo xuồng qua Đầm Cỏ Thô, trước sự kinh hãi của Sarah (và cả thằng em trai Nicko của anh ta nữa vì nó vừa mới kiếm được chiếc xuồng). Sau đó Simon đã biến mất tăm… cho đến tận bây giờ.
“Tụi mình tới chào anh ấy đi, Sep?” Jenna thì thầm.
Septimus lắc đầu và lần chần muốn lùi lại.
“Em đi đi,” nó bảo Jenna. “Anh nghĩ anh ấy không muốn nhìn thấy anh đâu,”
Septimus đứng trong bóng khuất ngó theo Jenna khi cô bé bước vào vườn rau và lách lèo tránh đám rau diếp vừa bị con ngựa của Simon giẫm bẹp.
“Chào, anh Simon,” Jenna mỉm cười bẽn lẽn.
“À há – tôi cũng có hy vọng là được gặp Người ở đây, trong Cung Điện của Người. Xin kính chào Nữ Hoàng,” Simon nói bằng một giọng hơi chế nhạo khi Jenna đến gần.
“Em chưa được gọi thế đâu, Si,” Jenna nói, hơi ngập ngừng, “Chưa được. Chừng nói em là Nữ Hoàng đã.”
“Nữ Hoàng, è… lúc đó chúng tôi có được trọng vọng không? Lúc đó Người sẽ không nói chuyện với những kẻ như bọn tôi thì phải?”
Sarah thở dài. “Thôi đi, Simon,” bà nói.
Simon nhìn mẹ, rồi nhìn Jenna. Vẻ tức giận của anh ta bỗng trở nên tăm tối hơn khi anh ta nhìn chăm chăm ra khung cảnh qua cánh cửa vườn mở toang. Đôi mắt đen hơn xanh lục của Simon dán vào tòa nhà dịu mắt bằng đá của Cung Điện cổ và vẻ êm đềm của bãi cỏ. Cảnh vật ngoài kia mới khác làm sao với căn phòng lộn xộn mà anh ta lớn lên chen chúc giữa năm thằng em trai và một đứa em gái nuôi út ít, Jenna. Thật sự nó khác xe đến nỗi Simon không còn cảm thấy gia đình có dính líu gì đến mình nữa. Đặc biệt là Jenna – cái con bé mà rốt cuộc lại chẳng phải máu mủ ruột rà gì sắt; Cái con bé không hơn gì một con chim cúc cu ở nhờ tổ, và như mọi con chim cúc cu, con bé ấy đã chiếm lấy cái tổ và phá hủy nó.
“Được, mẹ à,” Simon nói một cách cay nghiệt. “Con sẽ thôi vậy.”
Sarah cười ngượng. Bà hầu như không nhận ra đứa con trai cả của mình nữa. Bà cảm giác người thanh niên mặc áo chùng màu đen đang đứng trước mặt bà đây như một người nào đó khác vậy. Lại không phải là một người nào đó mà Sarah thích cho lắm.
“Thế,” Simon tỏ ra hơi vui quá mức, “cô em gái nhỏ của anh có thích cưỡi con Thần Sấm này làm một vòng không nào?” Anh ta tự hào vỗ vỗ con ngựa của mình.
“Chắc mẹ không muốn vậy đâu, Simon à,” Sarah nói.
“”Sao lại không hả mẹ? Mẹ không tin con à?”
Sarah im lặng, chừng một giây thôi mà như rất lâu.
“Dĩ nhiên là mẹ tin,” bà nói.
“Con là một nài ngựa cừ khôi mà, mẹ biết đấy. Cả một năm qua con đã cưỡi khắp những rặng núi à thung lũng ở vùng biên cương.”
“Cái gì… Vùng Đất Hoang hả? Con làm gì ngoài đó vậy?” Sarah hỏi với vẻ ngờ vực trong giọng nói.
“Ờm, chuyện này chuyện nọ mà em,” Simon nói một cách lơ đễnh. Bất thình lình an ta bước một bước về phía Jenna. Sarah cũng dịch lên trước như thể ngăn anh ta lại, nhưng Simon đã tới được Jenna trước, và bằng một động tác nhẹ như không, anh ta nhấc bổng Jenna lên và đặt cô bé lên lưng ngựa.
“Em thích không nào?” Anh ta hỏi Jenna. “Thần Sấm là một con vậy đáng yêu chứ nhỉ?”
“Dạ…” Jenna nói vẻ không thoải mái, trong khi con ngựa cứ ngọ nguậy bên dưới cô bé, hình như nôn nóng muốn phóng đi.
“Tụi con chỉ cưỡi xuống đường một đoạn thôi nhé mẹ?” Simon nói, nghe gần giống như ngày xưa, trong lúc anh ta đặt chân vào bàn đạp và đu mình lên yên ngựa đằng sau lưng Jenna. Bỗng Sarah thấy thằng con trai cả của mình đang nhìn xuống từ một vị trí dường như cao ngất nghểu và có vẻ như nó sắp làm điều gì đó mà mình không sao ngăn cản được.
“Không, Simon, mẹ nghĩ Jenna không được…”
Nhưng Simon đã thúc con ngựa và giật dây cương. Con thú liền quay vòng lại, xèo lên đám hùng tây mà Sarah đang chuẩn bị hái, rồi phi nước đại đi khỏi, qua cửa vườn rau rồi quành qua bên hông Cung Điện. Sarah vội chạy theo ra ngoài, la lớn:
“Simon…Simon, trở lại…”
Nhưng Simon đã đi rồi, không để lại gì ngoài những đám bụi nhỏ còn chùng chình nơi vó ngựa vừa dặm xuống con đường đất.
Sarah không biết tại sao mình lại cảm thấy hoảng sợ, chẳng qua chỉ là thằng con mình cho em gái nó dạo chơi một chuyến trên con ngựa của nó thôi mà. Chuyện đó thì có gì đâu? Sarah nhìn quanh tìm Septimus, bà chắc chắn có trông thấy nó cùng đến với Jenna mà, nhưng Septimus không có ở đó. Sarah thở dài. Lại chỉ toàn mơ hào thế thôi. Lại toàn tưởng tượng nữa rồi. Nhưng bà đã quyết rồi, đợi Simon và Jenna cưỡi ngựa về xong bà sẽ thẳng tháp Pháp Sư và rước Septimus về ngay hôm nay. Dù gì Jenna cũng phải lên đường thực hiện chuyến viếng thăm Thuyền Rồng vào dịp Hạ chí của con bé vào ngày mai, và sẽ rất hay nếu Septimus gặp được con bé trước khi nó đi. Bà sẽ không nhân nhượng bất kỳ sự tranh luận nào từ phía bà Marcia Overstrand. Septimus cần có nhiều thời gian hơn ở bên em gái nó, và cả ở bên bà nữa. Và có lẽ Simon hiểu rõ hơn một chút về Septimus thì không chừng sẽ chấm dứt được tất cả những trò bất mãn này.
Và thế là, ngổn ngang với những suy nghĩ của mình, dưới sự quan sát của ba con thằn lằn cỏ vừa thoát được, Sarah quỳ xuống để cố cứu vãn đám rau hung tây bị đạp nát, trong lúc đợi Jenna và Simon quay về.
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công