Chương 4 - Xuất Hiện
âu biết rằng bức tranh tuyệt diệu này đã lọt vào một đôi mắt màu cà phê trầm ổn của a-i đ-ó...
Người con trai với thân hình chuẩn của chuẩn, sơ mi trắng, cà vạt buông lỏng, dựa vào gốc cây vừa thưởng thức âm nhạc vừa ngắm nhìn người đẹp... Khuôn mặt cool boy khẽ nở một nụ cười đẹp chết người, sống mũi cao, da trắng, đôi môi mỏng quyến rũ... Một người chơi đàn, một người thưởng đàn, dù ở khoảng cách gần nhưng hình như giữa họ có một mối tương giao sâu sắc ngỡ như gần kề nhau...
Đang trong giây phút lãng mạn... Đột nhiên cả hai nghe tiếng kêu cứu phát ra gần đó. Chưa kịp định hình, cô gái chơi đàn vội chạy tìm tới nơi vừa cầu cứu... Một cậu bé khoảng độ 9 tuổi đang cố bám lấy cành cây, cậu bé như sắp rơi xuống chân đồi dốc...
Hanna vội vàng chạy tới, cậu bé la khóc:
- Hu hu, chị gì ơi cứu em...
- Bám vào tay chị nhanh lên, chị sẽ kéo em lên...
Cậu bé bám vào tay Hanna, khi sắp kéo cậu bé lên đến nơi thì cái chân đau của Hanna vướng phải dây leo và kéo cô xuống... Lúc tưởng như sắp rơi xuống, một bàn tay rắn chắc nắm chặt lấy tay cô và nói một giọng lạnh lùng:
- Bám vào!
- À ừm...
Hanna ngước nhìn lên... một khuôn mặt của Lạnh Lùng Boy chính hiệu với đôi môi mỏng khẽ cong, mũi cao, da trắng, đôi mắt màu cà phê sắc lạnh. Người con trai kéo Hanna lên bãi cỏ, cô vừa mệt, vừa hoảng lại vừa đau chân, tự lầm bầm:
- Ngày gì mà xui tận mạng thế không biết!?
Người con trai đứng lên, Hanna cũng đứng lên, chưa kịp hỏi câu nào thì cái chân đau chết tiệt kia khiến cô loạng choạng suýt ngã và vô tình va vào người con trai. Cậu ta quay lại nhìn, Hanna lắp bắp:
- Xin... xin lỗi... tớ không cố ý...
- Không sao!
Người con trai cắt ngang bằng giọng nói 0 độ C...
- Tớ.. định cảm... cảm ơn cậu vì đã giúp tớ...
- ...
- Cậu tên gì để tớ tiện xưng hô? À, tớ tên Nhật Hạ, cứ gọi tớ là Hanna, còn cậu?
- ...
- Vậy cậu là học sinh trường này à?
- ...
- Tại sao cậu không nói gì vậy? Tớ có vẻ bất lịch sự quá hay sao?
- ... Đúng vậy...~.~
- Hả????!!!!
Cậu ta quay đi, mặc Hanna đứng hình tại chỗ, mắt chữ O miệng chữ A ngơ ngác... Đột nhiên cậu ta quay lại:
- Thiên Dương...
- Ơ à.... Tạm biệt Tiểu Dương...
Thiên Dương nhìn cô gái đầy ngạc nhiên, lần đầu tiên có người con gái gọi cậu thân mật như thế. Mà hình như cũng là lần đầu tiên cậu nói cho một người xa lạ biết tên thật của mình. Lần đầu tiên cậu thấy trong tim có gì đó xuyến xao khi nhìn thấy một người con gái hoàn toàn xa lạ... Một chút cảm xúc gì đó khó gọi tên hiện hữu trong tâm trí cậu... Cậu khẽ mỉm cười... À, cũng đúng, lần đầu tiên cậu cười nhẹ nhõm như thế...
Hanna nhìn bóng cậu con trai bước đi và dần biến mất trong ánh nắng chan hoà...
Quay sang cậu bé vừa được cứu khi nãy, cậu ôm chặt Hanna, lấy trong túi ra một chiếc kẹo mút đưa cho cô:
- Em tặng chị nè, cảm ơn chị nhiều vì đã cứu em
- Có gì đâu, chuyện bình thường mà, mà chị nên gọi em là gì đây???
- Em tên Minh Nguyên nhé chị, gọi em là Tiểu Nguyên được rồi...
- Ừ, Nguyên Nhi...
- Chị tên Hanna đúng không? Tạm biệt chị Hanna nha, em đi đây...
- ...
Hanna suy nghĩ vê cậu con trai tên Thiên Dương lúc nãy, trong lòng đầy ngổn ngang. Cô như thấy được ẩn sâu trong đôi mắt lạnh lùng bình thản ấy là một nỗi niềm khó nói, cô nhủ thầm: “ Gặp cậu ta như là định mệnh ấy nhỉ?”
Một mình Hanna đứng trên đồi nhìn xuống, chỉ thấy sắc vàng bồ công anh bạt ngàn...
Cô đâu biết rằng... gặp cậu ấy một cách tình cờ mà chính là định mệnh...
END CHAP 2#
Sẽ Mãi Như Ngày Anh Đến Sẽ Mãi Như Ngày Anh Đến - Lyly Trương Sẽ Mãi Như Ngày Anh Đến