Năm - Thuốc Mê Và Cuộn Phim Bí Ẩn
idou nói khẽ khi hai đứa đã đặt chân xuống đất:
- Cẩn thận nha, Bistèque!
Không kịp rồi! Một bóng người đã nhảy phắt ra chặn trước mặt hai đứa.
- Khỏi cần nháy đèn. Tao đây.
Tidou thở phào:
- Ủa, Giác Đấu hả? Hề Xiếc đâu rồi?
Tondu cười khẽ:
- Nó còn rúc trong kho ấy. Nó đang lạc giữa một rừng xúc xích và phomát.
Tidou gật đầu:
- Mày vào đó đi. Tụi tao đi theo Kafi xem có gì xảy ra không.
Con chó vẫn kéo dây khiến Tidou phải chạy theo nó. Trời lạnh giá, chúng co ro chạy trong tiếng hú của những cành thông vặn gió đến rùng mình.
Kafi dừng ngay cổng lớn. Trời hỡi, dưới chân nó là một thân người không hề nhúc nhích.
- Bà Stephanie!
Bistèque la lên. Tidou cúi người xuống nhìn cho rõ.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một thân thể bất động dủ khiến ai nấy nổi da gà. Tidou nhanh như cắt bế xốc bà quản gia lên. Hắn nói nhanh:
- Tim của bà vẫn còn đập, phủ cái áo blouson giùm tao, Bistèque.
Hai đứa cố hết sức đi nhanh về nhà. Tidou hổn hển:
- Tội nghiệp bà cụ, canh cho chúng ta mà ngất. May mà có Kafi...
Chúng vào trong phòng cùng lúc với Mady và Guille chạy xuống tới nơi. Từ trên tầng thượng, hai đứa đã nhìn thấy tất cả.
Bà quản gia lúc này da thịt đã lạnh cứng. Đám trẻ bủa ra chớp nhoáng, đứa xếp giường cạnh lò sưởi, đứa phủ tất cả chăn mền có được lên người bà, đứa làm động tác sơ cứu y tế.
Mady sốt ruột:
- Mình đi tra danh bạ điện thoại kêu bác sĩ đây.
Tidou gật như cái máy:
- Lẹ lên, Mady. Mạch bà rất yếu.
Cô bé chạy khuất sau cánh cửa tiền sảnh. Trong lúc cả đám lóng ngóng vì không biết phải hồi sinh cho bà quản gia bằng phương pháp nào thì Gnafron mình mẩy đầy bụi bặm chạy xộc vô:
- Chào các huynh đệ, quý vị thấy gì trong tay tôi chưa?
Guille ngước nhìn:
- Rượu mạnh à? Cho bà uống một chút được đó.
Hề Xiếc khui nắp chai rượu rót vô một cái ly nhỏ. Mấy thằng cậy miệng bà lão đổ vào.
Mady lại chạy vào. Cô bé la lên:
- Thôi nào! Bác sĩ tới liền bây giờ, trong danh bạ điện thoại có ai đó ghi địa chỉ vị bác sĩ riêng dòng họ Bellechaume. Mình vừa nói là ở biệt thự “Cây Thông Tuyết”, ổng đã nói: “Tôi tới ngay” rồi dập máy.
Gnafron vừa đậy xong nút chai rượu thì đã có tiếng xe hơi lăn bánh đến trước tiền sảnh. Tiếng phanh xe nghiến ken két. Từ trên xe, một cái bóng nhỏ thó xô cửa với thùng dụng cụ y khoa trên tay. Đám nhãi chưa bao giờ thấy một ông bác sĩ tự bảo vệ mình nhiều lớp như vậy. Coi, ông ta chơi chiếc mũ sụp tận mắt, cặp kính râm bự tổ chảng, chưa kể cái cổ áo lông dựng dính vành tai. Chưa đứa nào nhìn rõ mặt ông.
Bistèque thốt lên:
- Trông giống Ninja thế kỷ 21 quá há.
Người đàn ông nhỏ thó cất tiếng nói sau cổ áo:
- Tôi là bác sĩ chứ không phải Ninja.
Ông ta hất hàm:
- Albin đâu?
Mady lật đật đính chính ngay:
- Dạ, bà Stephanie cần cấp cứu ạ.
- Ủa, tôi cứ tưởng ông Albin như mọi lần chớ. Các cô cậu là gì với căn nhà này?
- Dạ, tụi cháu là bà con xa với bà quản gia.
- Hừm!
Vị thầy thuốc khả kính nhún vai rồi theo Mady tiến vào gian bếp có lò sưởi. Ông vừa đi vừa hỏi:
- Bà già bị sao vậy?
Ông cúi xuống khám bệnh cho bà Stephanie. Bọn trẻ im lặng rút ra ngoài.
Một lát sau ông bác sĩ ló đầu ra:
- Đáng lẽ cô phải báo là bà Stephanie bị nhiễm lạnh chứ, cô không nói rõ làm tôi tưởng ông Albin, thành thử mang theo rặt thuốc an thần.
Mady cắn môi:
- Nhưng bác sĩ có cho cháu kịp nói đâu...
- Thôi không sao, lại tủ thuốc gia đình lấy lọ Sopralex cho tôi. Đó là cái lọ dán nhãn màu tím, cao như thế này này...
Vị thầy thuốc chưa dứt lời thì Gnafron đã nhanh như sóc bay về phía có tủ thuốc. Thì hồi nãy nó và Tondu chịu trách nhiệm thanh tra tầng trệt nên quá rành vị trí chứ sao.
Cu cậu vào bếp để đưa lọ thuốc dán nhãn màu tím cho bác sĩ.
Từ gian bếp trở ra Gnafron được bạn bè hỏi dồn:
- Bà cụ dỡ chưa?
- Tỉnh táo rồi, bà đã cười được với mình nữa.
Cả bọn thở phào nhẹ nhõm. Tidou thấy nhẹ hẳn người. Hắn cảm thấy mình có lỗi vì đã nhờ bà Stephanie canh chừng ngoài cổng.
Cánh cửa một lần nữa lại mở ra. Ông bác sĩ nhăn nhó:
- Này cậu bé kia, tôi cần thuốc Sopralex chớ đâu có cần Clorophom hả?
Gnafron giãy nảy:
- Ơ, rõ ràng cháu đưa cái lọ dán nhãn màu tím như bác sĩ dặn mà. Tên thuốc Sopralex ở trên nhãn đó thôi.
- Đúng là cái lọ đề bên ngoài Sopralex thật nhưng bên trong chỉ toàn thuốc mê thôi.
- Trời đất!
- Tuy nhiên bà quản gia cũng đã qua cơn nguy hiểm. Căn bịnh xung huyết của bà ta mà lang thang ngoài trời giá rét chẳng khác chi tự sát.
Vị lương y xoay cái lọ trong tay.
- Tôi là bác sĩ riêng của nhà này từ hồi ông bà Bellechaume còn sống. Hai ông bà đáng kính đó chưa bao giờ làm tôi phiền lòng như đám con cái họ hiện thời. Tôi dám bảo đảm số thuốc mê trong cái lọ này là sản phẩm của Albin.
Ông ngừng lại một giây rồi nói tiếp:
- Nếu các bạn là bà con xa của Stephanie thì tôi thành thực có lời khuyên: hãy tránh xa lâu đài lộn xộn này càng sớm càng tốt. Các bạn cũng nên khuyên bà quản gia như thế, bà ấy khổ quá lâu rồi.
Ông bác sĩ cất lọ thuốc vào túi và kết thúc:
- Quý vị nhớ ủ ấm cho bà, tuyệt đối không cho bà đến những nơi lạnh lẽo. Tạm biệt các cháu.
Con người nhỏ thó kín đáo hệt một Ninja như nhận xét của Bistèque bước ra ngoài. Chốc lát sau, tiếng bánh xe đã lạo xạo trên sỏi.
o O o
Thứ bảy là ngày đầu tiên của tuần lễ cuối năm, mọi trường học đều đóng cửa nhân dịp sắp bước vào năm mới.
Buổi sáng Tidou mở mắt hầu như không nổi, cơn ác mộng đêm qua làm mắt hắn cay sè. Ấy thế mà Tidou nghe rất rõ tiếng hộc của con chó ở đầu giường, sau đó là bàn chân trước của Kafi chạm vào da thịt.
- Mày đánh thức tao hở Kafi? Á à, mày nhắc nhở tao giải thoát cho vị hôn thê của mày chớ gì.
Tidou bật dậy, xoa đầu quái cẩu:
- Yên chí đi, cẩu tiểu muội Zoutsou của mày không có chết vì thứ thuốc mê Clorophom đâu. Cô ả đang du lịch vòng quanh thế giới ấy.
Hắn mặc áo thun xong là bà mẹ chạy vào.
- Tidou, ra nghe điện thoại Mady gọi.
Tidou đảo qua phòng ăn. Geo đang ngồi ăn sáng, mắt tròn mắt dẹt nhìn ông anh. Tidou lẹ làng nhắc phôn:
- Chào Mady, Tidou đây.
- Tidou à, cuộn phim hôm qua của Bistèque xử lý thế nào rồi?
- Ồ, nó đã nhờ ông anh họ rửa giùm, bữa nay chắc có ảnh.
Mady lưỡng lự:
- Tự nhiên mình tin khá kỳ cục ràng cuộn phim đó sẽ vén màn bí mật của ba anh em nhà Bellechaume...
- Tôi không biết.
- Vậy nghe, hẹn gặp nhau ở căn cứ địa.
Tidou ngơ ngẩn lúc cô bé gác máy. Cái đầu Mady quá khác cái đầu hắn, cô bé dặt hy vọng vào cuộn phim nhảm nhí trong khi hắn tập trung sự ngờ vực về lọ thuốc mê.
Ngần ngừ một hồi, Tidou quyết định bấm số phôn biệt thự Cây Thông Tuyết. Hắn nghe rõ ràng bên kia đầu đây có người nhấc máy.
- Alô, cháu muốn gặp bà Stephanie, cháu là...
Giọng phụ nữ bên kia không để hắn nói hết câu.
- Xin lỗi, cậu lộn số rồi.
Tiếng “cụp” vang lên trong tai làm hắn sững sờ. Trời ạ, bà quản gia có bao giờ khiếm nhã như vậy, phải chăng ba cậu chủ điên khùng đã về?
Tidou dứt khoát trở về phòng. Quá nhiều việc phải làm tại căn cứ bữa nay.
o O o
Đám trẻ ngắm nghía thành phẩm của cuộn phim. Có tất cả là 24 tấm ảnh đen trắng được chụp tại Paris hoa lệ nhưng người chụp chắc yếu tay nghề nên không gây được ấn tượng nghệ thuật nào. Lục Thám Tử chuyền tay nhau xem các tấm ảnh mơ hồ về vườn hoa, quảng trường, vỉa hè xó xỉnh, Khải Hoàn Môn và thậm chí cả nghĩa địa heo hút. Chúng hơi kinh dị khi phát hiện nghĩa địa mang tên Pere-Lachaise. Thật quái lạ, họ chụp luôn nấm mồ của ca sĩ lừng danh Edith Piaf để làm gì chứ?
Bistèque bình luận:
- Những tấm ảnh cực kỳ rời rạc, không hề liên kết với nhau.
Gnafron trầm ngâm:
- Albin là một kẻ mắc bệnh tâm thần. Ông ta chụp những gì mà người khác không thấy.
Câu nói của Hề Xiếc như một trái bom nổ tung không khí căng thẳng. Giọng Mady dứt khoát:
- Đây là 24 bức hình thuộc dạng phân tâm học. Hiện giờ chúng ta chưa tìm ra ngôn ngữ giải thích nó, nhưng chắc chắn Albin không phí thì giờ để chụp rồi giấu cẩn thận trong góc tủ. Này, mình có cảm tưởng nó chính là chìa khóa mở mật mã của một vấn đề gì.
Bistèque nói:
- Tập ảnh này không thể không quan trọng vì tôi đã tìm ra nó ở vị trí thật kỳ lạ.
Tidou không có ý kiến. Hắn lặng lẽ xếp những tấm ảnh vào phong bì rồi nói:
- Lên đường đến biệt thự Cây Thông Tuyết;
Lũ nhóc lò mò ra khỏi căn cứ chưa nóng chân đã hoảng hồn thụp đầu xuống hai bên đường bởi chiếc xe hơi cũ xì từ tòa lâu đài quen thuộc phóng vèo qua dốc Saint -Barthelemy.
Tondu kéo sụp vành mũ bêrê:
- Ê, chiếc Mercedes của gia đình Bellechaume.
Guille gật đầu:
- Nhưng sao chỉ có Hubert và Edouard mà không thấy Albin đâu nhỉ? Ở băng sau chăng?
Tidou lẩm bẩm:
- Hèn chi bà quản gia Stephanie không đám trò chuyện với mình trong điện thoại...
Hắn ngưng bặt vì chiếc Mercedes đã khuất dạng. Nỗi ngạc nhiên của hắn đã được bà Stephanie giải quyết ngay khi những thám tử đặt chân đến cổng sắt. Bà cười buồn:
- Cháu đó hả Tidou, lúc cháu phôn cho bà, hai đứa ấy đang có nhà.
- Cháu hiểu.
Bà quản gia có vẻ phục hồi sức khỏe hoàn toàn.Khi tất cả đã tề tựu trong phòng khách, bà mới nói:
- Hubert và Edouard trở về sáng sớm nay và ra đi tức khác để gặp Albin và công chứng viên...
Tidou chưng hửng:
- Sao lại có “công chứng viên” ở đây hở bà?
- Vì hôm nay họ sẽ rao bán ngôi nhà.
Mady thất sắc:
- Chúa ơi, vậy bà sẽ sống ở đâu?
Bà Stephanie nghẹn lời!
- Tất nhiên họ chưa thể bán được liền cấp kỳ. Họ dặn rằng tôi tiếp tục ở đây dẫn khách muốn mua đi thăm mọi nơi trong căn nhà và nếu khách ưng ý, họ hứa bán xong sẽ trợ cấp cho tôi một số tiền đủ sống tới lúc nhắm mắt.
Gnafron nhảy người lên:
- Bà đừng tin, họ lừa bà đấy, bà ạ.
Tidou đã lấy lại sự bình tĩnh. Hắn đăm đăm nhìn vào khoảng không.
- Cuối cùng mọi thứ đều cùng một nguyên do: con Zoutsou chính là báu vật của họ. Họ đã dám bỏ 5.000 Francs ra mua con chó, và dám ngụy tạo nấm mồ giả khi con chó định cuốn gói theo Kafi, cuối cùng tìm lại Zoutsou thì họ lại bán nhà. Rõ ràng con chó là nguyên nhân của mọi vấn đề.
Tondu cười lớn:
- Một con chó bước ra từ cuốn sách ư?
- Không phải thần thoại mà là sự thực trắng trợn. Họ mang con chó đi đâu hở bà?
Bà Stephanie gục đầu.
- Bà không rõ, nhưng bà nghe họ gây lộn về những tấm ảnh nào đó bị mất.
Tidou đờ người như bị sét đánh. Phải một lúc lâu, hắn mới rút cái phong bì trong túi ra.
- Những tấm ảnh đây này, bà ạ.
Bà Stephanie xem kỹ từng bức ảnh:
- Có lẽ đúng là thứ họ cần tìm. Nhưng điều đó chẳng nói lên cái gì cả. Các cháu hiểu không? Đây là ảnh mới chụp. Mà Hubert và Edouard đã lâu lắm rồi không dặt chân tới Paris, chúng lấy tiền đâu mà lên đó chứ? Trừ Albin...
- Ồ, tại sao bà không nghĩ tác giả 24 tấm hình này là ông Albin?
Stephanie gật đầu:
- Có thể lắm. Cậu út có tới Paris chữa bệnh một đôi lần.
- Ông ta chữa bệnh tại trung tâm nào hở bà?
- Bà chỉ nhớ mang máng một khu điều trị gì gì ấy ở vùng Savoie. Còn bây giờ bà không biết anh em họ đi Savoie hay Paris nữa. Họ không nói.
Bistèque gật đầu:
- Có thể họ không đưa Albin đi Savoie chữa bệnh mà họ đi Paris vì mấy tấm ảnh cũng nên.
Gnafron cắt ngang:
- Mình có cách để biết họ đi Savoie hay Paris rồi.
Gnafron nhảy ra cửa chạy xuống cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Một lúc sau nó quay lên, thở hổn hển:
- Họ đi Savoie!
Rồi nó mỉm một nụ cười ranh mãnh. Nụ cười rất “Hề Xiếc”.
Tidou hỏi:
- Sao mày biết?
Gnafron gãi mớ tóc rối bù:
- Nghe đây các bạn. Hôm qua mình và Tondu chịu trách nhiệm khám xét dưới tầng hầm nên đứa nào cũng thuộc lòng vị trí các đồ đạc. Vừa rồi mình xuống kiểm tra xem sợi xích sắt có còn ở đó không. Sợi xích đã mất tiêu.
- Sao?
- Sợi xích ấy dùng để quấn quanh bánh xe mới có thể chạy trên mặt tuyết được. Mà vùng nào có tuyết trong thời điểm này hả quý vị?
Cả bọn đồng loạt la lên:
- Ở Savoie!
Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 3 - Sừng Chó Sói Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 3 - Sừng Chó Sói - Paul Jacques Bonzon Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 3 - Sừng Chó Sói