Chương 5
n Vũ bước ra ngoài trời đầy nắng ấm. Cô dừng lại hít một hơi thở lâu. Thật là dễ chịu khi đi dạo trong vườn vào một buổi sớm mai. Ân Vũ lấy làm tiếc vì đã giam mình trong phòng hơi lâu để né tránh Lâm Vỹ. Hôm nay cô phải trả lời với Lâm Vỹ về quyết định cuối cùng của mình là bán cổ phần hay không sau khi đi tham quan công ty mỹ phẩm của họ.
Chẳng biết Lâm Vỹ có đoán được những gì cô sẽ nói với anh hay không? Ân Vũ hình dung ra khuôn mặt giận dữ của anh, khi cô làm anh thất vọng.
Ân Vũ chầm chậm dạo quanh khu vườn, vừa đi vừa ngẫm nghĩ và thấy niềm tin trong lòng cứ lớn dần lên. Bây giờ thì cô đã hiểu hết. Hiểu để thêm kiên định. Bất chấp tất cả những nỗ lực của Lâm Vỹ nhằm hủy hoại ý định của cô.
Cô muốn ở lại đây, muốn học nghề kinh doanh mỹ phẩm. Đó không phải là sự bướng bỉnh, cũng không phải vì Lâm Vỹ. Cô muốn làm điều này cho chính bản thân mình, như là một phần quan trọng của cuộc đời.
Nhưng rồi cảnh đẹp và sự trong sáng hoàn hảo của ban mai đã xua tan bất kỳ nỗi lo âu nào của Ân Vũ. Cô dừng lại đây đó, chạm tay vào những nụ hoa, đón lấy những giọt sương long lanh từ những đôi cánh mịn màng của nó. Cỏ non dưới đôi chân trần của cô, êm ái như cuộc một dải lụa mềm. Ân Vũ ngồi xuống, tìm một thân cây cô ngả người ra trong một tư thế thoải mái hơn. Ngước mắt nhìn từng mảng trời trong xanh qua kẽ lá. Đâu đó tiếng chim ríu rít chuyền cành, tiếng gió thổi vi vu, tiếng lá cây xào xạc. Hương hoa tươi mát hòa lẫn với mùi trái cây chín trong vườn.
Ân Vũ lim dim đôi mắt, trên đôi môi cô vẫn còn đọng nụ cười khi đi vào giấc ngủ.
Ân Vũ không ý thức được đã ngủ quên đi bao lâu, hoặc cái gì đã đánh thức cô dậy. Cũng có thể là do bóng mát di chuyển trên thân thể nằm yên của cô dưới ánh nắng mặt trời.
Dẫu gì thì mắt cô cũng đã mở choàng ra đột ngột, tim cô đập nhanh khi chạm phải bóng hình to cao đang đứng trước mặt mình: Lâm Vỹ.
Nhận ra sự hốt hoảng trong đôi mắt tròn xoe của cô đang hướng về mình, Lâm Vỹ dịu dàng nói:
- Xin lỗi Ân Vũ, tôi không cố ý quấy rầy giấc ngủ của cộ Tôi chỉ di chuyển bóng mát của cây dù để ánh nắng không rọi xuống cô quá mức.
Rồi Lâm Vỹ ngồi xuống thảm cỏ đối diện Ân Vũ. Tư thế anh cũng rất thoải mái, trong khi đôi mắt vẫn không rời khỏi cô.
Ân Vũ bối rối trước cái nhìn mãnh liệt và đắm đuối đó. Cô biết Lâm Vỹ đang ngắm mình.
Ngay lập tức Ân Vũ ngồi thẳng người, kéo lại chiếc váy ngắn màu trắng bằng lụa mỏng. Che đậy quá muộn đôi chân thon dài xinh đẹp đang duỗi dài trên cỏ. Vuốt lại mái tóc cho ngay ngắn, Ân Vũ lí nhí trong miệng không che đậy được sự bối rối của mình:
- Tôi không định ngủ… Tôi… tôi nghĩ giờ này anh đi làm.
Ân Vũ tự hỏi không biết Lâm Vỹ có nghe giọng nói của mình run lên không?
Anh nhìn cô mỉm cười:
- Xong việc ở công ty là tôi trở về nhà. Có lẽ chúng ta có chung một ý tưởng là tìm những phút giây thanh thản cho riêng mình. Tôi không lấy làm tiếc vì đã làm tan biến một hình ảnh đẹp. Ân Vũ, cô có biết không, lúc cô ngủ trông cô rất thanh thản. Lúc còn bé cô đã xem qua tập truyện tranh cổ tích "Công chúa ngủ trong rừng" rồi chứ?
Ân Vũ biết Lâm Vỹ ám chỉ mình. Nếu ở vào một hoàn cảnh khác với một con người khác Ân Vũ sẽ thấy vui hơn vì những lời khen đó là chân thật.
Ân Vũ lạnh lùng nói:
- Truyện cổ tích à, tôi rất thích xem. Có lẽ vì kết thúc có hậu của nó. Kẻ ác tâm bao giờ cũng bị trừng trị đích đáng.
Lâm Vỹ lại cười, rồi anh đứng lên:
- Cô đợi tôi một chút nhé!
Ân Vũ thấy anh đi lại chiếc bàn bằng đá đặt gần đó, cầm lấy hai ly cam vắt không biết đã được làm tự bao giờ, đi lại phía cộ Anh ngồi xuống và trao một ly cho cô.
- Uống đi Ân Vũ, chính tay tôi làm đấy!
- Cảm ơn anh Lâm Vỹ!
Ân Vũ cầm lấy ly nước mát lạnh từ tay anh chuyển quạ Cái buốt giá của nước đá mời gọi. Cô khoan khoái nếm chất trái cây đang nhanh chóng làm dịu cơn khát của mình.
Ân Vũ không hiểu tại sao hôm nay Lâm Vỹ có vẻ vui vẻ dịu dàng với cô như vậy? Chắc anh nghĩ rằng chuyến tham quan hôm qua đã làm cô nản lòng và đồng ý chuyển nhượng cổ phần của cô cho anh. Sau đó cô sẽ lẳng lặng quay về ngôi nhà của mình, không còn gây phiền toái cho cuộc đời anh nữa.
Sau một phút yên lặng đối mặt với anh, Ân Vũ thấy bây giờ mới là lúc nói chuyện thật sự.
- Lâm Vỹ, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện với nhau về công ty mỹ phẩm của chúng ta!
Không nhận thấy một sự khác thường nào trong đôi mắt của Lâm Vỹ, anh thản nhiên nói:
- Cô thích chuyến tham quan công ty hôm qua chứ? Ông Gia Lập có cung cấp cho cô mọi thông tin mà cô cần biết không?
Lâm Vỹ mới tự tin làm sao, Ân Vũ cay đắng nghĩ, chắc anh ta cho rằng ông Gia Lập người đại diện công ty đã làm cô hoảng sợ trước những chi tiết kỹ thuật quá phức tạp và sự xuống dốc của công ty.
Cô trả lời:
- Tôi rất thích.
Lâm Vỹ chờ một lúc rồi mới nói:
- Tôi nghĩ thế, không biết có đúng không? Đó là một quá trình rất phức tạp, đòi hỏi người ta phải có kiến thức chuyên môn cao và nhiều kinh nghiệm thực tế.
Lâm Vỹ đưa ly nước lên môi hớp một ngụm nhỏ:
- Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy.
Lâm Vỹ hơi ngã người về phía trước, anh nói:
- Tôi nghĩ bây giờ thì cô đã thấy tại sao tôi - Rằng ý định của cô muốn làm một việc gì đó trong ngành sản xuất mỹ phẩm là phi thực tế. Cho nên tôi nghĩ chúng ta nên kết thúc cuộc thương lượng. Tôi thật sự không muốn hối thúc cô, nhưng cô hiểu, chuyện làm ăn không thể trì hoãn. Khi nào thì cô nhượng lại cổ phần của cô cho tôi?
Ân Vũ cảm thấy ngọn lửa giận dữ bùng lên trong cộ Cô gằn giọng:
- Không bao giờ, không bao giờ tôi nhượng lại cho anh. Tôi sẽ giữ lại cổ phần của tôi!
Đôi mắt anh ta nheo nheo, miệng mím chặt lại:
- Giữ lại à? Bây giờ đừng nói với tôi là cô vẫn giữ ý định nực cười là trở thành một nhà kinh doanh mỹ phẩm nhé!
- Lâm Vỹ, như tôi đã nói từ lúc đầu, tôi đến đây để xem xét tình hình để đi đến một quyết định. Bây giờ thì tôi đã quyết định: tôi sẽ giữ lại cổ phần của mình. Tôi đã xác định là phải học tập. Tôi không mong mình sẽ trở thành một nhà kinh doanh mỹ phẩm ngay ngày mai hay ngày kia. Tôi muốn bắt đầu từ những việc cơ bản nhất và sẽ theo hết quá trình. Tôi hy vọng là anh sẽ cho phép tôi làm việc đó.
Sự yên lặng kéo dài dường như vô tận. Cứ như thế Ân Vũ không nói gì và anh cũng chẳng nghe thấy gì. Cô hồi hộp chờ đợi... Tại sao anh ta không trả lời nhỉ?
Cuối cùng thì Lâm Vỹ phá vỡ bầu không khí nặng nề:
- Cô có chắc rằng đó chính là những việc cô thích làm không? Cô không muốn bàn bạc, không muốn đưa ra một đề nghị có lợi về tài chính à?
Ân Vũ ôn tồn nói:
- Tôi thích nơi đây, một phần là vì ngày xưa cha mẹ tôi đã sống những chuỗi ngày hạnh phúc và sinh ra tôi. Tôi cũng yêu cái công ty mỹ phẩm ấy, đó là sự nghiệp của gia đình tôi mà tôi phải kế thừa, Lâm Vỹ. - Cô nhìn thẳng vào anh khẳng định. - Đó là những gì tôi muốn làm!
Ân Vũ gần như cảm thấy được những ý nghĩ đang quay cuồng trong đầu Lâm Vỹ. Một biểu hiện rất kỳ lạ thoáng qua trong đôi mắt đẹp. Chắc anh ta lại có một quyết định mới.
Rồi thật đáng ngạc nhiên, Lâm Vỹ mỉm cười nói:
- Ân Vũ, cô là một người phụ nữ bướng bỉnh. Nhưng nếu đấy là những gì cô muốn thì tôi chỉ còn có nước là đồng ý, mặc dù tôi rất băn khoăn, vì chính cô cũng không biết cô đang đưa mình đến đâu. Nhưng... - Lâm Vỹ nhún vai và chìa tay ra - Thôi được, Ân Vũ, chúc mừng cô gia nhập công ty!
Có lẽ Ân Vũ đã nhầm trước sự kiên trì của Lâm Vỹ. Anh đã dồn dép cô, cố mua bằng được cổ phần của cô, nhưng sau khi thất bại, anh lại vui vẻ chấp nhận sự thật.
Thật khó mà tin được, Ân Vũ cảnh giác nhìn anh ta rồi nói:
- Tôi rất biết ơn anh Lâm Vỹ khi tôi biết rằng thật ra anh không muốn cho tôi làm việc này.
Lâm Vỹ buồn bã nhìn cô:
- Tôi phải thừa nhận cho đến bây giờ tôi vẫn không muốn. Tôi nghĩ là cô rất xốc nổi. Cô sẽ tuyên bố bỏ cuộc khi chưa đi hết con đường mà cô đã cắm cổ lao vào, bất chấp mọi trở ngại do sự thiếu suy nghĩ của cô.
Ân Vũ cắt ngang:
- Tôi sẽ không hối hận. Tôi sẽ làm việc với tất cả sức mình. Lâm Vỹ, anh đừng nghĩ rằng phụ nữ không thể sánh ngang hàng với cánh đàn ông!
Lâm Vỹ chăm chú nhìn Ân Vũ rồi nói:
- Thôi được rồi, nếu như cô cứ khăng khăng muốn làm việc ở công ty thì tôi sẽ xem xét sắp xếp công việc cho cộ Nhưng tôi báo trước, cô sẽ thấy công việc không dễ dàng đâu. Cô phải học tập từ đầu như tất cả mọi người khi mới bước chân vào công ty.
- Tôi đồng ý!
Lâm Vỹ rút trong túi ra một cuốn sổ nhỏ, anh ta xem qua rồi nói:
- Được rồi, cô sẵn sàng làm việc vào sáng ngày mai chưa? Lúc bảy giờ. Có thể hơi sớm với cô, nhưng đó chính là lúc mọi người bắt đầu làm việc. Tôi sẽ nói chuyện với ông Gia Lập, ông ấy sẽ hướng dẫn cô.
- Cảm ơn anh Lâm Vỹ, tôi sẽ cố gắng làm việc.
- Vậy thì tốt rồi. Vấn đề coi như đã giải quyết xong. Bây giờ chúng ta bắt đầu một thời kỳ mới. Rồi anh dịu dàng cầm lấy bàn tay Ân Vũ. Tay anh xiết nhẹ - Ân Vũ, bây giờ chúng ta là bạn được không?
Ân Vũ bị tác động mãnh liệt bởi sự va chạm của Lâm Vỹ. Cô cảm thấy một cảm giác mà cô chưa từng trải qua với bất kỳ một người đàn ông nào, một cảm giác đầy rạo rực và mới mẻ trong cô.
Rồi cô nghiêm khắc cảnh cáo bản thân mình, tại sao để cho Lâm Vỹ làm xúc động đến như vậy? Anh ta là một gã đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo và giả dối. Anh ta coi thường cô, xúc phạm danh dự của cộ Anh ta muốn loại bỏ cô chỉ vì quyền lợi cá nhân của mình... Nói tóm lại anh ta là một con người đáng nguyền rủa... Cô có đủ lý do để thù ghét anh ta kia mà.?
Nhưng giờ đây, đối diện với cô là một Lâm Vỹ hoàn toàn có tính cách khác biệt. Một người đàn ông duyên dáng, chân thành và hết sức đáng yêu.
Vậy con người thật của anh ta là gì? Một người đàn ông không thích bị đánh bại nhưng lại chấp nhận sự thất bại của mình một cách vui vẻ. Sự đầu hàng của anh ta quá dễ dàng, quá đột ngột. Thật khó tin, nhưng đó lại là sự thật, không thể chối cãi, cũng không thể không nhìn nhận, là cô đã được giữ lại cổ phần và bắt đầu gia nhập công ty của anh ta.
Dù sao cô cũng nên vui là cuối cùng cô đã chiến thắng.
Vậy thì tại sao cô không thể chấp nhận là bạn của anh ta với một thiện chí chân thành như thế chứ?
Nghĩ vậy Ân Vũ thấy lòng thanh thản hơn. Cô cũng không muốn rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay ấm áp của anh, vì nó đã tạo cho cô một cảm giác rất dễ chịu.
Cô mỉm cười nói:
- Được! Chúng ta sẽ là bạn!
Lâm Vỹ dịu dàng nói, ánh mắt anh hướng về cô với những tia nhìn trìu mến:
- Hôm nay tôi thấy rất vui, không biết cô có cùng tâm trạng với tôi không? Tôi nhìn nhận là trước kia chúng ta rất lạnh lùng và xa cách với nhau, nhưng bây giờ thì hết rồi. Chúng ta sống chung một nhà và làm chung một công việc... Tôi mong mọi chuyện rồi đây sẽ tốt đẹp!
Rồi Lâm Vỹ kéo tay Ân Vũ đứng dậy:
- Ngày mai cô đã trở thành một nữ công nhân, sẽ phải lao động vất vả và cực khổ. nào, cô thành viên trẻ tuổi của công ty, cô có muốn đi chơi nốt ngày hôm nay không? Tôi nghĩ rằng cô sẽ rất thích khi đến thăm "Chuồng bồ câu" của gia đình chúng tôi!
- "Chuồng bồ câu"?
Lâm Vỹ say sưa nói:
- Đó là một ngôi nhà nhỏ nằm trên một hòn đảo giữa biển. Chúng tôi dùng để nghỉ ngơi vào những dịp hè, hoa quả, chim chóc và thủy sản là nguồn lương thực vô tận đủ để con người ta có thể sống hết một đời người. Tôi cam đoan với cô không ở đâu thú vị bằng! Chúng ta hãy làm cho ngày hôm nay trở thành một ngày đáng ghi nhớ! Ngày tự do cuối cùng của cô!
Giờ đây Ân Vũ không thể nào chối từ Lâm Vỹ được. Nghĩ đến cảm giác được ở bên cạnh anh, cùng nô đùa trò chuyện với anh, cô không sao kềm chế nỗi vui sướng đang trỗi dậy mãnh liệt trong lòng.
Cô tươi cười với anh:
- Tôi đồng ý! Nhưng chờ tôi vài phút để tôi chuẩn bị nhé!
- Được thôi, nhưng trông cô như thế này cũng đẹp lắm rồi!
Ân Vũ chạy như bay lên lầu. Vào phòng, cô trút bỏ bộ đồ trên người ra. Mặc vội chiếc váy màu xanh lá cây nhẹ, khoác ra ngoài chiếc áo len mỏng màu tùng lam. Đôi xăng đan màu trắng rất đơn giản, làm tăng vẻ dịu dàng của đôi chân thon đẹp, và hài hòa với mái tóc óng mượt cài nơ.
Cô không quên mang theo một chiếc ba lô nhỏ với một số đồ dùng cá nhân. Rồi cô phóng vội xuống những bậc thang.
Lâm Vỹ đứng đợi bên ngoài, vừa thấy cô anh đã thốt lên:
- Trông cô như nữ thần mùa xuân vậy! Chúng ta đi thôi, xe đậu ngoài kia rồi!
Lâm Vỹ đỡ cánh tay cô, đến bên chiếc xe thể thao màu xanh, anh nói:
- Tôi thường bỏ mui xuống khi lái xe, nhưng nếu nó làm hỏng tóc cô, thì tôi sẽ kéo mui lên!
- Không cần đâu, tôi rất thích xe mui trần, ta ngắm cảnh được nhiều hơn.
Lâm Vỹ quay đầu ra. Người quản gia vội mở cổng. Chiếc xe lao về phía những con đường thẳng tắp và rợp mát bóng cây.
o O o
Họ tiếp tục phóng xe qua vài thành phố nhỏ, dọc theo những con đường nhỏ hẹp, chỉ lớn hơn bề rộng của chiếc xe một chút. Đã mấy lần Ân Vũ nghĩ rằng nếu cô thò tay ra ngoài thì sẽ sờ được vào các bức tường hay những rặng cây.
Cô vui mừng vì Lâm Vỹ đã chọn những con đường thôn quê để đi thay cho những con đường lớn.
Anh nói:
- Tôi thích đi những con đường này hơn. Nó sẽ đem lại cho chúng ta một phong vị yên tĩnh thật sự.
Ân Vũ quay sang nhìn Lâm Vỹ, cô ước gì có thể tự mình gạt bỏ được cái bóng đen của sự nghi ngờ đang cố len lỏi trong tâm trạng thư thái của cô.
ở mọi nơi họ đi qua đều để lại trong Ân Vũ một ấn tượng đáng nhớ.
Một số con đường trải sỏi đã quá cũ mòn, đến nỗi Ân Vũ tự hỏi có phải ngày xưa đã có những chiếc xe ngựa chạy qua đây?
Mỗi khi họ bắt đầu vào một làng nào đó thì mùi thơm của cà phê cứ phảng phất quanh họ, cho đến khi họ ra khỏi làng. Ở một làng quê mà họ đi ngang qua có một quán ăn nhỏ với những chiếc bàn kê ngay dưới bóng mát của những giàn hoa ti gôn.
Một số đứa trẻ tóc nâu sẫm, má đỏ hồng, mặc quần cộc vẫy tay chào khi Lâm Vỹ và Ân Vũ phóng xe qua.
Đột nhiên giống như một tấm rèm được vén lên. Đôi mắt Ân Vũ choáng ngập trước một màu xanh tươi mát. Biển! Biển đang ở trước mặt họ. Biển trải dài như một dải lụa màu ngọc bích bao la ngút tầm nhìn đôi mắt.
Ân Vũ nắm chặt bàn tay Lâm Vỹ reo lên:
- Đẹp quá!
Lâm Vỹ cười rạng rỡ anh nói với cô:
- Đây là cảnh trời nước đẹp nhất trái đất đấy.
- Ồ, Lâm Vỹ, anh nhìn xem một ngôi nhà giữa biển, có phải đó là "Chuồng bồ câu" của anh không?
- Đúng rồi Ân Vũ, chúng ta đã đến nơi.
Cho đến lúc Lâm Vỹ cho xe dừng lại trên một bờ cỏ, Ân Vũ mới nhận ra cô vẫn còn bám vào tay anh. Cô miễn cưỡng rút tay ra, nhưng Lâm Vỹ đã nắm chặt hơn. Ân Vũ cảm thấy những đụng chạm của Lâm Vỹ vẫn gây cho cô một cảm xúc dễ chịu và ấm áp. Liệu cô có cần chế ngự những cảm xúc ấy không?
Tình hình bây giờ dù sao cũng đã thay đổi. Họ đã là bạn của nhau.
Sau khi cho xe vào bãi, một chiếc canô quen biết của Lâm Vỹ đưa họ từ đất liền ra đảo.
Ân Vũ nhìn cảnh vật xung quanh với đôi mắt không thể che đậy sự vui thích.
- Đây là nơi mà anh gọi là "Chuồng bồ câu" hả?
- Phải, và chúng nó kìa Ân Vũ!
Ngay cả trước khi Lâm Vỹ trả lời Ân Vũ đã nghe thấy tiếng chim câu gù lên êm ái và đôi mắt cô đã tìm thấy cái tháp chuông, nơi đó có một vài con bồ câu trắng vươn cánh rỉa lông một cách nhàn tản. Một con trong đàn vỗ cánh bay lê, sà chân đáp xuống bên phiến đá lát sân, chậm rãi nhìn vào những kẽ đá nứt trong niềm hy vọng nhặt được một ít thức ăn.
- Chúng đẹp không?
Lâm Vỹ dịu dàng hỏi Ân Vũ.
Cô trả lời anh:
- Rất đẹp và đáng yêu nữa Lâm Vỹ ạ!
- Nào bây giờ chúng ta hãy vào nhà.
Lâm Vỹ mở khóa, cánh cửa nặng nề được đặt sâu trong vách mở ra. Ân Vũ lại trầm trồ:
- Ngôi nhà xinh quá!
Mọi thứ trong phòng từ bàn ghế, tủ, kệ và chân cầu thang đều được làm bằng gỗ mun, được chạm trổ rất tinh vi và sắc sảo nổi bật lên trên các vách tường bằng đá trắng.
Tất cả những căn phòng còn lại được trang hoàng rất đẹp đẽ và thoáng mát. Ân Vũ để ý thấy trong phòng ngủ có trải nệm màu hồng nhạt êm ái. Rèm cửa duyên dáng với không viền đăng ten.
Ân Vũ thoáng buồn khi nghĩ không biết Lâm Vỹ đã cùng bao nhiêu người phụ nữ đến ngôi nhà thơ mộng và đáng yêu này? Nhưng ngay lúc đó Lâm Vỹ đã xóa tan nỗi buồn trong cô khi anh vô tình nói:
- Ân Vũ, ngoài mẹ và em gái tôi, cô là người đầu tiên đặt chân đến nơi này.
Vờ như không nghe thấy Lâm Vỹ nói gì, Ân Vũ chạy đến bên cửa sổ. Cô ấn một cái nút cạnh đó, những tấm rèm được vén sang một bên.
Giờ đây cô thấy mình như vượt lên hẳn trên mặt đất. Khung cảnh với những màu sắc khác nhau đã làm cô ngây ngất, quên hết mọi sự. Ân Vũ lặng đi một lát rất lâu trước khi thở ra một hơi sảng khoái.
Lâm Vỹ đến bên cạnh, anh nói với Ân Vũ:
- Đừng lãng phí thời gian nữa cô bạn ạ, cô chuẩn bị áo quần đi nhé. Chúng ta sẽ bơi trước giờ ăn cơm.
Nói rồi anh bước ra khỏi phòng, cánh cửa khép lại sau lưng anh.
... Ân Vũ nhìn bộ đồ tắm trên người mình bằng một đôi mắt ngần ngại. Nó quá đơn sợ Chỉ gồm một chiếc coóc xê màu hồng nhạt, còn bên dưới chỉ là hai mảnh vải hình tam giác được buộc lại với nhau ở bên hông.
Cô cũng biết mình đã từng mặc thế này trên sàn diễn thời trang trước hàng ngàn cặp mắt của công chúng. Và cũng khối người mặc như cộ Nhưng lần này thì hoàn toàn khác. Ở một nơi vắng vẻ chỉ có riêng anh và cô.
Nhưng rồi Ân Vũ cũng bước ra bên ngoài. Cô đi thẳng người ra vẻ tự nhiên và thoải mái.
Lâm Vỹ cũng từ buồng thay quần áo bước ra. Anh đứng sững người, đôi mắt nheo lại ngắm nhìn Ân Vũ. Anh thốt len:
- Trông cô đẹp quá!
Trong giây lát Ân Vũ cũng không rời mắt khỏi Lâm Vỹ. Chiếc quần bơi màu xanh đậm dính vào cơ thể đầy cơ bắp của anh. Làn da nâu rám nắng của anh, ánh lên dưới ánh mặt trời. Anh đẹp như một lực sĩ bước ra từ một bức tranh sống động nào đó.
Lâm Vỹ tiến đến gần Ân Vũ, cô quay nhìn sang chỗ khác, giả vờ sửa lại mái tóc của mình.
Lâm Vỹ nắm tay Ân Vũ:
- Chúng ta cùng ào xuống chứ?
Ân Vũ cười:
- Vâng, tôi không muốn bị đông lạnh trên bờ như thế này đâu.
- Cô sẽ không bị đông lạnh đâu, dù ở dưới nước. Mặt trời luôn giữ cho nước mùa này ấm áp và dễ chịu.
Lâm Vỹ thả tay cô ra:
Họ nhào xuống nước gần như cùng một lúc. Lâm Vỹ giảm tốc độ bơi để họ cùng bơi bên nhau. Ân Vũ rất hồ hởi. Đột nhiên mọi việc lại trở nên tốt lành. Cô thấy hạnh phúc. Hạnh phúc vô cùng.
Một cơn sóng lớn từ ngoài khơi cuồn cuộn tràn vào, tách rời họ ra. Ân Vũ rẽ sang một hướng khác, cô nhìn theo đôi vai chắc nịch của anh đang lướt xa dần. Rồi Ân Vũ chậm rãi bơi về phía có thác nước đang đổ xuống. Qua đám bụi nước từ vách đá bay mù mịt, tay cô bám được vào gờ đá. Cô tìm được chỗ để chân, thẳng người khỏi đám nước ngầy bọt trắng xóa. Cố giữ thăng bằng, mắt nhắm, mắt mở và nước văng đầy mặt.
Lâm Vỹ ngừng bơi, anh đưa mắt tìm kiếm và thấy Ân Vũ. Cô đang đứng trên đỉnh cao của thác nước.
Anh hét lên:
- Ân Vũ! Ân Vũ đừng nhảy!
Nhưng tiếng nước réo làm An Vũ không nghe thấy gì. Cô lao qua màn bụi vào trong đám nước ngàu bọt giống như chiếc sao chổi kéo theo chiếc đuôi đủ màu sắc cầu vồng.
Lâm Vỹ giật mình khi thấy cô biến mất vào đám nước ngầu bọt trắng xóa dưới chân vách đá.
Anh hít một hơi thật sâu, lao đến chỗ Ân Vũ vừa mất hút. Rồi anh nhoài người lao sâu xuống đáy nước. Nhưng không thấy Ân Vũ, anh lặn ra khu vực bên cạnh để tìm mãi tới lúc phải ngoi lên để thở, anh nổi lên mặt nước, mặt đo gay vì căng thẳng thì anh trông thấy Ân Vũ.
Ân Vũ đang điềm nhiên nằm ngửa trên mặt biển, tay nhẹ nhàng khua nước, không hề biết cô vừa thực hiện khua nước, không hề biết cô vừa thực hiện một cú nhảy nơi đầy rẫy những tảng đá ngầm. Và cô cũng không biết anh đã cố sức tìm kiếm cô như thế nào.
Sự căng thẳng đã chuyển thành nỗi tức giận. Anh nghiến răng thở mạnh, bơi như điên về phía cô, làm nước văng tung tóe.
Ân Vũ nghe tiếng Lâm Vỹ bơi về phía mình, liền nhắm mắt lại... Ta có thể ngủ trên chiếc giường êm ái nhất đời này, cô thích thú nghỉ, tay chân khua rất khẽ giữ cho người nổi lên trên mặt nước. Cô không ngờ phải nghe những lời giận dữ phá vỡ giây phút thanh thản của cô.
- Sao cô lại có thể liều lĩnh đến thế? Tôi chưa thấy ai liều mạng đến ngu ngốc như vậy!
Ân Vũ mở choàng mắt, bất ngờ trước giọng giận dữ của anh:
- Anh bảo sao? Nguy hiểm à?
- Phải, cô bé ngốc nghếch. Cái nhảy vừa rồi, cái nhảy dở điên dở dại ấy. Cô không thấy lao vào thác nước ấy nguy hiểm thế nào sao?
Ân Vũ mỉm cười:
- Tôi lại thấy vô cùng thích thú!
Bàn tay như hai thỏi sắt nóng đỏ của anh bất chợt xiết chặt lấy đôi vai Ân Vũ. Giọng anh rắn rỏi nghe như một mệnh lệnh:
- Đừng bao giờ diễn lại cái trò nguy hiểm ấy nữa nghe chưa!
Ân Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt sâu của Lâm Vỹ. Giọng cô nhẹ như gió thoảng:
- Anh lo lắng cho tôi ư?
Lâm Vỹ không nói gì, anh lặng ngắm cô gái đang đứng ngay cạnh mình. Nắng xế chiều soi trên làn da mịn màng ướt đẫm của cô, làm nó trông mỡ màng như vỏ trái lê chín mọng. Mái tóc mềm xõa dài, bồng bềnh trên mặt nước.
Ân Vũ không nghe Lâm Vỹ trả lời, tay anh từ từ rời khỏi vai cô.
Ân Vũ cũng lùi lại, cô nói:
- Trời lạnh hơn rồi đấy, chúng ta vào bờ thôi!
Ân Vũ nhẹ bơi đi, thân hình tuyệt đẹp của cô như nàng tiên cá dịu dàng lướt vào dòng nước lấp lánh xa dần.
Sau đó họ lên bờ và ngồi nghỉ trên một đám cỏ dày dưới bóng mát của một tàng cây.
Lâm Vỹ nói:
- Chúng ta ăn trưa đi, trong lúc chúng ta còn nghĩ đến nó.
- Phải, tôi sắp chết đói rồi đây!
Lâm Vỹ trải chiếc khăn ra:
- Lúc nãy, tôi nói với bà quản gia là chúng ta đi biển chơi. Bà ấy bảo mang theo những thứ này cho cộ Không biết bà ta cho chúng ta ăn những thứ gì đây?
- Ừ bà ta thật chu đáo và đáng yêu, những người trong gia đình anh ai cũng tốt bụng Lâm Vỹ ạ!
Thức ăn như trong một bữa tiệc. Bánh mì nhồi giăm bông và phó mát. Bánh bao chiên. Thậm chí có cả những miếng gà quay vàng rộm. Và một rổ trái cây đủ lại trông thật đẹp mắt.
Lâm Vỹ rót nước suối vào hai chiếc ly thủy tinh, anh nói:
- Dùng đi Ân Vũ, tôi nghĩ là rất ngon.
Mặt trời ấm áp, thức ăn ngon, nước và trái cây mát lạnh làm Ân vũ cảm thấy buồn ngủ.
Hai người thu dọn phần còn lại của bữa pícníc vào giỏ.
Lâm Vỹ nói:
- Chúng ta không nên xuống nước ngay sau khi ăn xong. Có lẽ ta nên đi dạo một lúc.
Ân Vũ gật đầu. cô đã cảm thấy thỏa mãn và hơi lười. Khi họ cùng đi dạo dưới bóng cây, nghe tiếng sóng biển vỗ vào những gờ đá, Ân Vũ không hiểu sao Lâm Vỹ lại đổi khác đến như vậy. Không lạnh lùng, không cao ngạo, không thúc ép cô một việc gì. Dường như anh ta đang là một người dễ tính nhất, duyên dáng nhất, vui vẻ nhất.
Lát sau Lâm Vỹ nói:
- Chúng ta tiếp tục bơi chứ?
- Không, anh cứ bơi một mình đi, tôi vẫn còn nọ Chưa bao giờ tôi ăn được nhiều và ngon miệng như bữa naỵ Tôi muốn chợp mắt một lúc.
- Được thôi Ân Vũ, cô cứ nghỉ một lát cho khỏe đi. Khi nào về tôi sẽ đánh thức cô.
Lâm Vỹ nói rồi chạy về phía mép nước.
Ân Vũ lấy tấm khăn lông lớn đang phủ lên vai, trải xuống thảm cỏ, rồi cô thanh thản ngả lưng xuống.
Tuy thế Ân Vũ vẫn không thể nào ngủ được. Cô cho rằng nhắm mắt lại sẽ lãng phí một ngày đẹp trời và đầy thú vị. Một ngày mở đầu cho một cuộc sống đầy ý nghĩ đối với cô.
Lâm Vỹ lên bờ, đến bên cạnh Ân Vũ, anh đưa tay vuốt nước trên mặt. Mái tóc và đôi vai màu đồng của anh lóng lánh nước dưới ánh mặt trời vàng nhạt. Anh cũng nằm xoài bên cạnh cô.
ánh chiều choạng vạng trong không gian vắng lặng đầy hơi ẩm. Lá trên cây xao động theo những cơn gió thoảng quạ Chim chóc lặng lẽ quay về tổ trên những cây cao.
Họ vẫn nằm yên, im lặng không nói với nhau một lời. Sự yên lặng đó kéo đến nỗi cuối cùng Ân Vũ phải quay sang phía Lâm Vỹ, cô thấy đôi mắt đẹp của anh đang nhìn cô, với ánh mắt làm cho các dây thần kinh cô như tê dại.
Chầm chậm chống khuỷu tay lên, Lâm Vỹ nói, giọng anh êm ái hơn bao giờ hết:
- Em có thấy ngày hôm nay thật đáng yêu không Ân Vũ?
Ân Vũ ấp úng, cô trả lời rất khẽ:
- Vâng, em thấy thật đáng yêu!
- Em là một cô bé rất ngoan ngoãn đối với anh Ân Vũ ạ!
Anh đưa một bàn tay lên, lấy ngón tay khẽ vuốt má cộ Ân Vũ không thể nào kìm được sự rung động dễ chịu đang lan tỏa khắp người.
Ân Vũ quay đi, mắt cô nhìn xa xa về phía chân trời, nơi mặt trời đang khuất dần xuống núi. Cô tưởng chừng như vậy có thể che chở cô thoát khỏi lòng khát khao cháy bỏng đang thiêu đốt mãnh liệt con tim mình.
Một giọng thì thầm vang lên, rất gần bên tai cô:
- Ân Vũ, hãy nhìn anh!
Lâm Vỹ xoay mặt Ân Vũ đối diện với anh. Đôi mắt họ tìm nhau.
- Ân Vũ!
- Lâm Vỹ!
Rồi anh từ từ cúi xuống, hôn nhè nhẹ lên đôi má cô.
Chỉ trong một giây Ân Vũ đã chìm trong sự ngọt ngào sự êm ái trên môi anh.
Anh nhẹ nhàng kéo cô lại gần hơn, cho đến khi hai cơ thể họ sát lại gần nhau, Ân Vũ có thể nhận biết hơi ấm của làn da anh và cơ thể cường tráng của anh cũng đang run lên.
- Ôi Ân Vũ…
Ân Vũ thở gấp gáp, khi cô cố gắng kìm chế ngọn lửa khao khát như chợt bùng lên trong người cộ Ân Vũ cố gắng thoát ra khỏi nụ hôn của Lâm Vỹ để nói:
- Đừng Lâm Vỹ… Đừng…
Nhưng anh lại càng ép chặt vào cô hơn nữa, vừa như mời mọc vừa như đòi hỏi.
Hai bàn tay Ân Vũ tuyệt vọng chống lên ngực Lâm Vỹ, những cảm xúc của cô đang bắt đầu lấn át lý trí. Những lời cảnh tỉnh đã tan biến trước những cái vuốt ve của Lâm Vỹ, trước cơ thể đàn ông đầy sinh lực của anh.
lâm Vỹ gạt tay cô sang bên và từ từ cúi xuống hôn lên đôi môi mọng đỏ đang hé mở của cộ Anh hôn mỗi lúc một cuồng nhiệt hơn, cho đến khi chính cô cũng đáp lại một cách tự giác trong trạng thái đê mê ngây ngất.
Ân Vũ chỉ còn ý thức được một điều duy nhất là cô không muốn môi anh rời khỏi môi cộ Tất cả sự kháng cự trước đây ở cô giờ đã tan biến hết và những cảm xúc đã biến cô thành một con người vô cùng yếu đuối.
Trước đây, cô cố gắng phủ nhận bao nhiêu, thì bây giờ cô càng thấy yêu con người này bấy nhiêu. Mọi nghi ngờ đã bị quét sạch.
Rồi như một vệt lửa nóng, đôi môi Lâm Vỹ lướt dần xuống cổ cộ Ân Vũ cố gắng kháng cự lần cuối cùng rồi cô chịu thất bại hoàn toàn. Cô đã bị khuất phục trước nỗi đam mê mà cô không thể nào kìm chế nổi.
Cô đưa tay vuốt ve tấm lưng trần của Lâm Vỹ, ghì xiết anh vào người cô.
Lâm Vỹ vừa hôn Ân Vũ vừa thì thầm bên tai cô:
- Ân Vũ, hãy nói là em yêu anh! Em rất yêu anh!
Ân Vũ hoàn toàn mất hết lý trí. Cô nhìn như thôi miên vào mắt anh, thì thầm trong hơi thở gấp:
- Vâng, Lâm Vỹ, em yêu anh! Em rất yêu anh!
Đột nhiên bàn tay đang vuốt ve của Lâm Vỹ lỏng ra. Anh lăn người sang bên. Khi Ân Vũ mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn, thì chỉ bắt gặp ánh mắt kiêu ngạo, lạnh lùng của anh. Lâm Vỹ bình thản đứng dậy, nhìn xuống cô với ánh mắt giễu cợt. Giọng anh như gáo nước lạnh tạt vào mặt cô:
- Thì ra cô là như vậy đấy! Với bất cứ người đàn ông nào cô cũng dễ dãi như vậy ư?
Đôi môi Ân Vũ run lên… Một cái gì đó nghèn nghẹn, đắng ngắt vừa chặn ngang cổ cô, hút hết không khí trong buồng phổi cộ Cô thấy nghẹt thở. Phải mất một lúc cô mới nói được:
- Tại sao… Tại sao anh lại làm như vậy?
- Đã sao đâu nào. Chỉ cần một chút ve vãn là đã chiếm được cộ Cô mới dễ dãi làm sao. Tôi thì lại không thể, tôi không ân ái với người con gái tôi không yêu.
Ân Vũ sững sờ một lúc lâu, không thể nghĩ được gì. Những lời nói của Lâm Vỹ quay cuồng bên tai cô, phải dần dần cô mới ý thức được. Cô nằm yên bất động, cứ như thể anh ta vừa lấy gót giày xéo lên trái tim cộ cũng may là anh ta đã dừng lại, nếu không Ân Vũ cũng không biết cô có bảo đảm cho sự trong trắng của mình được gìn giữ hay không? Người đã xem cô như kẻ thù đã không đón nhận, dù đó là trinh tiết, cái quý nhất cuộc đời con gái của cộ Ân Vũ tê tái người khi anh cười khẩy với cô và nói:
- Cô thấy chưa, đàn ông chỉ là những kẻ thích chọc ghẹo, bỡn cợt cho vui. à, hay là cô thích đổi món? Ân Vũ, tôi không thích con người cộ Cô đáng bị đối xử như vậy!
Khi đã quay đi, anh còn nói với lại:
- Đứng dậy, vào phòng thay đồ. Tôi sẽ đưa cô về nhà ngay bây giờ!
Ân Vũ vẫn nằm yên rất lâu chờ cho tới khi cơn sốc qua đi cô mới ngồi dậy.
Tay Ân Vũ vẫn còn run, đến nỗi cô cảm thấy khó khăn khi bấm khuy chiếc áo khoác. Nước mắt ròng ròng, cô nhét bừa bộ bikini vào túi xách, cảm thấy như mình bị nghiền nát, thật nhục nhã và ghê tởm… Nhưng vượt lên trên tất cả cảm giác đó là cơn giận đến sôi máu.
Tại sao anh ta lại làm như vậy? Cô cắn môi, rồi đột ngột ngẩng cao đầu. Cô phải đi ra ngoài cánh cửa này, vào trong xe cùng với anh tạ Chịu đựng cả quãng đường dài trở về nhà, chẳng còn sự lựa chọn nào khác và dù sớm hay muộn cô cũng phải đối mặt với Lâm Vỹ, vậy thì cô nên làm ngay bây giờ.
Suốt con đường về nhà họ không nói với nhau một lời, thậm chí không thèm quay mặt nhìn nhau.
Khuôn mặt Lâm Vỹ hướng thẳng về phía trước, tay nắm chặt vô lăng mũi giày đạp mạnh chân gạ Chưa bao giờ Ân Vũ thấy mình phải chịu đựng một tốc độ kinh hồn như thế.
Ân Vũ cắn môi, tay nắm chặt thành những nắm đấm, cô ngồi ngay đơ, sát vào phía thành xe nhìn ra ngoài phong cảnh mà chẳng thấy gì. Cô biết má mình đang đỏ bừng, cô cảm nhận được sức nóng của nó.
Khi Lâm Vỹ cho xe dừng lại trước cổng nhà, Ân Vũ vẫn còn cảm thấy tức giận, nhục nhã và đau đớn. Cô nhặt chiếc túi và mở cửa xe bước xuống.
Cô lạnh lùng nói:
- Lâm Vỹ, cám ơn anh đã cho tôi một ngày đáng nhớ. Tôi sẽ trình diện ở công ty mỹ phẩm của chúng ta vào lúc bảy giờ sáng ngày mai. Chào anh!
Ân Vũ không đợi xem phản ứng của Lâm Vỹ.
Cô bước vội vào nhà.
Sắc Màu Nỗi Nhớ Sắc Màu Nỗi Nhớ - Dạ Miên Sắc Màu Nỗi Nhớ