Chương 5
hia tay Thái, Văn cho xe chạy một mạch về nhà.
Gần đến điểm dừng, Văn nghe tiếng gọi phía sau:
- Ê Văn! Bộ trốn ai mà tao chạy theo muốn chết?
Quay lại nhìn thấy bạn, Văn giảm ga chờ xe của Đằng song đôi.
Giọng Đằng vẫn hồ hởi:
- Vào quán đi, tao đang khát cháy cổ đây.
- Ừ, thì đi chữa lửa vậy.
Chọn một quán cà phê, cả hai tìm chỗ để xe rồi tấp vào một chiếc bàn trống.
- Dạo này ít gặp mày quá.
Nhìn Văn, Đằng cười toe toét:
- Lúc này bận lắm, vả lại không còn sô lô...
Văn tròn mắt kêu lên:
- Hả! Có người yêu rồi sao? Chuyện động trời mà bây giờ mới khai báo.
Đằng gãi gãi đầu rồi cười hì hì:
- Thì... khi nào tao gởi thiệp hồng, tụi bây sẽ biết luôn:
Văn tủm tỉm nhìn bạn:
- Vậy là tới giai đoạn lâm ly bi đát rồi phải không?
- Đâu có...
- Không có sao? Vậy thiệp hồng này nọ là gì. Tốt nhất là nói cho tao biết luôn đi, lỡ có ngày tao "cua" nhầm là ráng chịu.
Hai chân nhịp nhịp dưới gầm bàn, Đằng nhún vai, chúm chím buông một tiếng gọn lỏn:
- Tuyết.
Văn ngẩn ra một thoáng rồi kêu lên:
- Ôi trời ơi! Thật là một chuyện bất ngờ... Mới hôm Giáng sinh, hai người còn kê nhau hà rầm mà.
- Ừ thì kê nhau mới có dịp dàn hòa nhau chứ. Vả lại, nước chảy đá mòn, có công mài sắt có ngày nên kim mà.
Cả hai cùng bật cười. Văn bật ngón tay kêu cái tróc:
- Hoan hô mày nghe Đằng! Mày là kẻ dũng cảm, tiên phong nhất trong bọn.
Hôm nay mày có thể đi nhậu với tao một bữa được không?
Đằng trợn mắt::
- Gì? Mày bày đặt nhậu hồi nào vậy?
- Ừ. Lai rai mới đây thôi.
- Tại sao?
- Tao đang buồn.
- Buồn tình sao? Trước giờ mày được mệnh danh là trái tim sắt mà.
- Thì lúc nãy mày vừa nói, sắt cũng có thể thành kim mà. Mũi kim đó đang làm tao rỉ máu đây nè.
Đằng chằm chằm nhìn bạn:
- Mày nói rõ hơn chút đi!
- Tao đang yêu, nhưng mẹ tao buộc phải lấy Niên Thư.
Đằng trợn mắt phản đối:
- Trời đất! Thời buổi này mà còn chuyện ép duyên nữa hả? Vậy rồi mày tính sao?
- Chống đối. Nhưng hiện giờ vẫn chưa đi đến đầu hết nên tao buồn.
Đằng gật gù:
- Vậy là gay rồi... bà già mày cổ hủ quá.
Văn nhìn bạn tin cậy:
- Mày có cách gì giúp tao không?
Đằng lắc đầu:
- Tao chịu. Vụ này ăn thua vào quyết tâm của mày và một nửa của mày thôi.
Nghe bạn nói thế, Văn ỉu xìu:
- Bởi vậy tao mượn rượu giải sầu.
Đằng siết chặt tay bạn, an ủi:
- Vì tình bạn, tao hy sinh cho mày một bữa, nhưng tao khuyên mày lần nhậu này là lần cuối đấy nhé. Chịu không? Nếu mày không đồng ý thì tao về vậy.
Tuyết không thích tao uống rượu.
Gườm Đằng một cái, Văn gật đầu:
- Ừ, lần này thôi.
Sau khi chén tạc chén thù, đôi bạn ra về. Đằng có vẻ say nhiều vì anh không quen uống rượu. Hôm nay để rơi vào tình trạng này, chỉ vì anh nể bạn mà thôi.
Văn cũng say, mắt nhướng nhướng:
- Ê, đi nổi không? Tao thấy mày xỉn lắm rồi đó Đằng à.
Đằng không nói gì, chỉ loạng choạng với chiếc Dream ngả nghiêng.
Nhìn bạn, Văn làm ra vẻ tỉnh:
- Thôi, gởi xe lại quán, để tao đưa mày về cho.
- Ừ.
Hình như Đằng cũng đang chờ câu nói đó. Ngồi sau xe, Đằng gục đầu vào vai Văn.
Giọng Văn nhừa nhựa:
- Ôm chặt tao nghen, không thì té bỏ xừ đó.
Xe chạy gió mát làm Đằng có hơi tỉnh một chút. Còn Văn, hơi men bốc cao khi cần lái nên cho xe chạy với tốc độ nhanh.
Có cảm giác như mình đang bay, Đằng nhắc nhở:
- Văn à! Mày định đưa tao vào nghĩa trang hay sao mà chạy ghê vậy?
- Hãy còn chậm đó!
Nói xong, Văn phấn khích tăng ga thêm. Hàng cây hai bên lùi nhanh, xe chạy qua một khúc quanh thì có chiếc xe tải ngược chiều đang trờ tới. Dù khoảng cách hãy còn xa, nhưng Văn lại phản ứng quá nhanh nên chiếc xe loạng choạng ngã quay bên đường.
- Ối...
Tiếng Đằng la lên cùng với âm thanh lăn ngã. Và rồi tất cả tắt lịm thật mau...
Bà Trần ngồi bất động bên con trai. Văn đã mê man suốt tám tiếng đồng hồ kể từ lúc xảy ra tai nạn. Bác sĩ đang theo dõi tình trạng của Văn. Chưa có một kết quả chắc chắn nào, nhưng bà vẫn tin rằng tử thần sẽ không thể cướp đi mạng sống của con trai mình được. Đức tin lớn như thế nhưng bà cứ ngồi sững sờ, tưởng chừng như máu trong tim đã ngưng chảy.
Nước mắt ứa ra, bà cứ nhìn trân trân vào khuôn mặt vô cảm của con trai.
Văn ơi! Hãy tỉnh dậy đi con. Chỉ cán con tỉnh dậy, mẹ sẽ làm theo bất cứ điều gì con muốn.
Vậy mà gần hai ngày trôi qua, Văn vẫn nằm im lìm, dường như anh không màng đến cuộc sống nữa vậy.
Trong khi đó, ở bệnh viện, Hà băn khoăn hỏi:
- Lam Huyên à! Không biết anh Thái đi đâu hai ngày mà không thấy ở đây?
Lam Huyên nheo nheo mắt:
- Nhớ rồi phải không?
Hà bẽn lẽn:
- Bậy nè! Chị lo có xảy ra chuyện gì. Lúc sáng, chị nghe phong phanh anh Thái đang ở bên Đa khoa, hình như anh ấy có người nhà đang cấp cứu ở đó.
Lam Huyên giật mình:
- Người nhà ư? Bệnh nặng hả chị?
Hà lắc đầu:
- Chị không biết vì không có hỏi. Em không có số di động của anh Thái sao?
- Dạ không. Em chưa bao giờ gọi cho anh ấy cả.
Hà phân vân:
- Hay là mình thử điện qua Đa khoa xem. Nếu đúng là vậy thì chị em mình cũng phải đi thăm.
- Thì chị cứ điện.
Hà quay ra cửa. Còn lại một mình Lam Huyên cứ đứng bồn chồn không yên.
Cảm giác hụt hẫng cứ lan tỏa khiến cô chơi vơi như mất điểm tựa.
Hà ào vào phòng, giọng hốt hoảng:
- Huyên ơi! Người nằm viện là em họ của anh Thái, tên Văn.
Tay chân Lam Huyên rụng rời:
- Anh... anh ấy bị sao mà phải nằm viện hả chị?
- Bị té xe gãy tay, hôn mê cả hai ngày vẫn chưa tỉnh.
Lam Huyên ngồi phịch xuống giường, mặt tái xanh.
Hà lo lắng hỏi:
- Chị nghe tên Văn thấy quen quen. Không biết có phải cái anh thỉnh thoảng ghé tìm anh Thái.
- Là ảnh... nhưng tại sao lại là ảnh chứ?
Nhìn Huyên như người mất hồn, Hà cũng ngẩn người mấy giây. Tại sao mình lại thiếu nhạy bén như thế chứ?
Tỏ ra thông cảm, Hà nói:
- Chị quên trước đây em từng ở nhờ nhà bà Trần. Thôi em mau đi qua bên ấy đi, việc ở đây, để chị làm thay cho.
Huyên vẫn chưa dứt trạng thái bần thần. Thật lâu cô mới lên tiếng:
- Em cũng không biết mình có nên đi hay không nữa.
Hà tròn mắt:
- Em nói gì kỳ vậy? Làm sao mà không đi thăm người ta được. Mau đi đi!
Không chỉ nói, Hà còn lôi Huyên đứng dậy. Huyên giống như bị ép buộc vậy mà sau khi bị Hà đẩy ra khỏi phòng cô lại cắm đầu đi như chạy.
Dừng trước phòng chăm sóc đặc biệt, Lam Huyên ùa vào như cơn lốc. Trên chiếc giường trắng toát, Văn nằm im với những dãy băng kín đầu. Bác sĩ đang loay hoay bên cánh tay bó bột.
Huyên thảng thốt chùn chân bên giường, nhìn Văn giống như là một cái xác không hồn.
Nước mắt ứa ra, Huyên nhoài tới cầm tay Văn lay lay:
- Anh Văn... Văn ơi! Anh mau tỉnh dậy nhìn em đi.
Vị bác si chau mày nhìn cô gái:
- Đừng bức xúc! Cậu ấy sẽ tỉnh lại, tôi hy vọng như thế.
Nước mắt vẫn chảy dài bên má Huyên. Cô rất muốn tin vào lời nói đó nhưng nhìn Văn bây giờ lòng cô đau đớn quá.
- Anh Văn ơi! Sao lại ra nông nỗi này hả anh? Lẽ ra người nằm đây nên là em mới phải. Em chẳng có gì đáng nắm níu ở cuộc đời này cả. Còn anh, mọi thứ đang chờ anh ở phía trước kia mà.
Vị bác sĩ lại nhìn Huyên, ánh nhìn cảm thông thầm kín, nhưng khi chuẩn bị bước ra ngoài ổng lại không ngăn được, nên quay lại khẽ khàng nhắc:
- Cô có thể vực cậu ta dậy hằng mọi cách, nhưng nhớ đừng chạm vào vết thương thực thể của cậu ta.
Huyên không nghe rõ lắm những câu từ, cô cầm lấy bàn tay của Văn áp lên má:
- Văn ơi! Tinh dậy đi anh. Em còn nhiều điều chưa nói với anh. Dẫu tình cảm của chúng mình có nhiều trở ngại, nhưng em đã hứa là sẽ chờ đợi anh kia mà.
Huyên đưa tay vuốt ve từng nét trên khuôn mặt xanh xao của Văn. Mới hôm nào đôi mắt với ánh nhìn dào dạt yêu thương, đôi môi tham lam trao những nụ hôn ngọt ngào nồng ấm, vậy mà bây giờ, tất cả chìm trong bất động.
- Văn ơi...
Nước mắt ròng ròng Lam Huyên cúi xuống hôn Văn như ngây như dại. Cửa phòng xịch mở mà cô cũng không hay.
Bà Trần sững người ở ngưỡng cửa rồi cơn giận chợt bốc cao.
Lao vào phòng, bà kéo mạnh cánh tay Huyên:
- Cô làm gì vậy?
Huyên bàng hoàng nhìn bà, giọng lí nhí:
- Dạ, thưa bác...
Bà Trần quắc mắt giận dữ:
- Cô có biết con tôi đang hôn mê hay không? Cô đừng lợi dụng lúc nó không biết gì. Tại sao cô lại khóc? Cô trù ẻo con tôi hả?
- Thưa bác...
Không để Huyên nói, bà Trần gạt phăng:
- Tất cả đèu tại cô mà ra. Sự xuất hiện của cô đã khiến gia đình tôi đảo lộn.
Vì cô mà thằng Văn tập tành rượu chè và cuối cùng cô hậu quả như thế này đây.
Bây giờ cô không có lời gì cần nói nữa đâu. Yêu cầu cô rời khỏi nơi nậy, cở tránh con tôi càng xa càng tốt.
Lam Huyên đưa tay quẹt nước mắt, cố trấn tĩnh mà giọng vẫn nghẹn ngào:
- Vâng... con sẽ tránh xa anh Văn... nhưng có điều này con muốn bác hiểu...
con yêu anh ấy bằng cả tấm lòng, không so đo, không vụ lợi.
Bà Trần chăm bẵm nhìn Huyên:
- Nếu vậy thì cô hãy chứng minh đi. Người ta bảo yêu là hy sinh tuyệt đối cho người mình yêu.
- Con không hiểu rõ ý của bác.
Nhìn Huyên giương mắt chờ đợi bà Trần gằn rõ từng tiếng một.
- Nguyện vọng của tôi đối với thằng Văn, cô đã hiểu rõ. Nếu yêu thương con trai tôi, cô hãy để cho nó làm tròn chữ hiếu với mẹ của nó:
Lam Huyên im lặng để bắt đầu một thái độ khác:
- Thưa bác, con không cho việc anh Văn cưới chị Thư là làm tròn chữ hiếu, bởi điều đó sẽ phá hoại hạnh phúc của anh Văn. Nhìn con trai trong tình cảnh đó bác sẽ đau lòng. Bác đau như thế có đồng nghĩa với sự hiếu hạnh của anh ấy không?
Bà Trần quắc mắt giận dữ:
- Cô dám dùng lời lẽ đó để nói với tôi à? Đúng là càng lúc, cô càng cho tôi thấy cô vô giáo dục tới mức nào.
Lam Huyên ngậm đắng. Cô chẳng có lời gì để bênh vực cho mình.
Lam Huyên quay về với cõi lòng tan nát.
Vừa đẩy cửa phòng, cô đã nghe tiếng Hà hớt hải:
- Ôi Huyên! Em về đúng lúc quá. Mau vào xem con bé Ti lạ lắm này.
Chưa kịp định thần, Huyên vội lao đến giường Ti Ti. Bác sĩ Phong đang loay hoay bên con bé. Ôi! Bàn tay con bé sao lại giá lạnh đến thế này. Có lý nào bệnh cũ lại tái phát với tình trạng nặng hơn?
Nhìn chai nước biển đang nhỏ xuống từng giọt, Huyên khẽ quay sang Hà:
- Lúc nãy con bé vẫn bình thường mà chị.
Hà lắc đầu:
- Chị cũng không biết nữa.
Bác sĩ Phong dời bước, khuôn mặt anh có hơi căng thẳng:
- Các cô phải theo dõi Ti Ti sát sao. Chút nữa tôi sẽ quay lại. Nếu có gì cần thì lên thẳng phòng trực.
Cả hai lẳng lặng phục lệnh rồi lại lo lắng nhìn nhau. Những câu nói gở của Ti Ti hôm qua bỗng vẳng bên tai Huyên.
''Cô ơi! Mai mốt con chết, cô có khóc không hở cô?'' Khi Huyên chau mày con bé lại nói:
''Con thích làm thiên thần áo trắng. Màu trắng dễ thương và hiền lành lắm, cô ạ".
Giờ nhìn Ti Ti nằm yên với đôi mắt nhắm nghiền nước mắt Lam Huyên ứa ra. Ngày hôm nay cô đã để rơi nhiều nước mắt. Nhưng khóc cũng có mang lại kết quả khả dĩ nào đâu. Văn vẫn nằm im lìm và giờ lại đến Ti Ti. Huyên cắn chặt môi để tiếng khóc không bật ra. Hình như cô đang nghĩ quẩn. Dẫu biết sống chết là điều rất tự nhiên trong trời đất vậy mà nghĩ đến phút tử biệt sinh ly sao cứ nghèn nghẹn đớn đau.
Bên kia giường, đôi mắt Sóc Nâu ráo hoảnh, nhưng nó cứ chiếu tia nhìn âu lo về phía Ti Ti. Có lẽ con bé cũng có điều linh cảm.
Đến chiều, nhiệt độ thân thể Ti Ti tương đối ổn định. Lam Huyên cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Cuối cùng thì Ti Ti cũng tỉnh lại, mắt nó nhấp nháy rồi mở hẳn.
Vừa trông thấy Lam Huyên, nó liền gọi:
- Cô ơi! Con khát nước...
Lam Huyên vội đứng bật dậy:
- Được, con nằm ngoan, cô sẽ lấy nước cho con.
Được thấm nhẹ vài giọt nước trên đôi môi, Ti Ti liếm mép ra vẻ thèm thuồng. Sau đó nó nhìn qua giường bên cạnh và gọi:
- Sóc Nâu!
Lập tức Sóc Nâu chồm qua giường, nụ cười trên môi hé mở:
- Ti mau khỏe lại để chơi với Nâu nha. Món quà của bà tiên cho hai đứa mình, Nâu giữ kỹ lắm. Chờ Ti hết bệnh mình lại mang ra chơi...
Cười héo hắt, Ti Ti sờ soạng nắm lấy tay Sóc Nâu. Trông con bé vẫn còn mệt mỏi lắm.
Lam Huyên khẽ bảo:
- Thôi được rồi, nói với nhau chừng ấy thôi. Ti Ti cần phải nghỉ ngơi mới mau lại sức mà chơi với bạn.
Sóc Nâu dạ ngoan rồi trở về chỗ của mình. Ti Ti cũng đã nằm yên. Lam Huyên vuốt nhẹ mấy giọt mồ hôi trên vầng trán thanh thanh của con bé và cảm thấy đôi mắt ngây ngây dại dại dường như chuyển màu.
Đột nhiên Ti gọi:
- Cô ơi! Con muốn ở gần với cô, con chưa muốn chết đâu.
Huyên nói mà chẳng hay nước mắt đã mặn môi:
- Nằm im đi Ti, con nghỉ ngơi tốt thì sẽ mau khỏe mạnh. Con sẽ không chết đâu vì mọi người đều yêu thương con, lo lắng cho con chu đáo mà. Không được nói đến chuyện chết chóc nữa. Cô không thích như thế. Có hiểu không?
- Dạ, con hiểu.
Vậy mà khi quay mặt về phía giường Sóc Nâu, Ti lại nói với về người chị:
- Mai mốt nếu Ti được lên trời, Ti sẽ dẫn Sóc Nâu theo, tụi mình sẽ chơi chung với nhau. Có Ti, không ai dám ăn hiếp Sóc Nâu đâu.
Sóc Nâu toét miệng cười đáp lại bạn, còn Lam Huyên thì im lặng nhìn Ti Ti.
Chưa bao giờ con bé làm khác với điều bản thản nó đã hứa.
Nhưng giờ thì cái miệng nhỏ kia như không thể im lặng được:
- Cô ơi! Ở trên kia sao cô quá nhiều mây, mây nhiều màu làm chói mắt con.
Lam Huyên lặng thinh nghe giọng con bé réo rắt:
- Gió nhiều, con lạnh quá cô ơi...
Lần này Huyên đứng dậy khép cửa sổ rồi kéo tấm chăn lên tận ngực con bé:
- Thôi, con nằm im đi, đừng nói gì nữa hết. Tốt nhất là hãy nhắm mắt và cố ngủ một giấc. Nhất định khi thức dậy con sẽ thấy sảng khoái hơn. Nào, nghe lời cô nhé.
Ti nhìn Lam Huyên khẩn khoản:
- Nhưng cô đừng đi đâu bỏ con nha. Con sợ nằm một mình lắm.
Huyên nhếch nụ cười trấn an:
- Được rồi, cô sẽ không đi đâu cả. Nhắm mắt lại đi nào.
Lúc Ti Ti vừa thiếp ngủ thì bác sĩ Phong lại đến thăm bệnh.
Nhìn vẻ mặt và phát hiện ra tiếng thở dài của bác sĩ Phong, Huyên lo lắng hỏi:
- Tình trạng của Ti Ti thế nào, bác sĩ?
Giọng Phong vừa đủ để Huyên nghe:
- Nó yếu quá. Sợ lần này... không qua nổi.
Nhìn đôi mắt Huyên mở to, bác sĩ Phong chợt nhận ra cái sai của mình, anh vội nói:
- Các cô phải có kế hoạch sắp xếp giờ giấc luân phiên, đừng ỷ vào sức trẻ mà phung phí.
- Vâng!
Huyên chưa hỏi được gì thêm thì bác sĩ Phong đã quay bước.
Sáng sớm hôm sau, khi những giọt nắng đầu tiên lung linh ngoài cửa sổ thì Huyên đã có mặt trong phòng bọn trẻ.
Nghe tiếng động, Ti Ti hé mắt đón Huyên với nụ cười. Mừng rỡ, Huyên cầm lấy bàn tay nhỏ:
- Ti, con khỏe rồi hả?
Hà đang xếp dọn chăn màn cũng cười góp chuyện:
- Hồi tối, Ti ngủ ngoan lắm đó.
Ti vỗ nhẹ xuống giường nói với Lam Huyên:
- Cô ơi! Ngồi xuống với con đi, con trông cô lắm đó.
Lam Huyên vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của con bé rồi sờ trán, đúng là thể trạng đã phần nào ổn định.
Phấn khởi, Huyên quay sang Hà:
- Sáng nay chị nghỉ bù đi, để tụi nhỏ em trông cho.
Hà vui vẻ:
- Ừ, sáng nay chị cũng có một số việc cần giải quyết. À, mà tình trạng của anh Văn thế nào rồi hả Huyên.
Nghe nhắc đến Văn, Lam Huyên dàu dàu:
- Em cũng không biết anh ấy đã tỉnh lại hay chưa nữa. À, mà từ qua nay anh Thái đâu ghé đây hở chị?
Hà tiết lộ:
- Nghe nói có cuộc họp chuyên môn mời đích danh anh Thái. Phần lo cho anh Văn, ảnh đã báo nghỉ mấy ngày.
Vậy là mất cả cơ hội tìm hiểu tin tức của Văn rồi. Nhớ tới Văn, Huyên lại bần thần mất cả sinh lực. Không được! Cho dù mẹ Văn cấm đoán cô cũng sẽ đến với anh. Cô không có đủ dũng khí bỏ mặc anh giữa lúc này. Cô biết Văn cần cô như cô khao khát có anh.
Hà vừa dời bước khỏi phòng thì có tiếng Ti Ti gọi:
- Cô ơi! Con bệnh hoài chắc làm cô mệt mỏi lắm hả?
Lam Huyên cảm động vỗ nhẹ vào má con bé. Nhỏ như vậy mà đã biết quan tâm đến người khác rồi.
- Đừng lo cho cô. Chỉ cần con hết bệnh là cô sẽ không thấy mệt nhọc gì.
Ti cười nụ cười bớt vễ héo hắt so với hôm qua. Đúng là con bé đã khỏe rồi.
Vậy mà bác sĩ Phong lại thở dài làm cho Huyên lo đến phát khóc.
Lòng nhẹ nhõm nhưng đến chiều Lam Huyên cuống lên vì Ti Ti bỗng sốt trở lại, con bé lúc mê lúc tỉnh nói những điều không đâu.
Thái cũng đã đến, anh cùng bác sĩ Phong kiểm tra tình trạng của Ti rồi cả hai nhìn nhau chẳng nói một lời nào. Lam Huuyên cũng không đặt câu hỏi, chỉ đứng lặng nhìn Ti Ti. Hình như có bàn tay của Thái đặt trên vai cô trước khi anh bước ra ngoài.
Bên tai Huyên vẫn thì thào giọng nói đứt quãng của Ti Ti:
- Ôi bà Tiên... bà đừng mặc áo đen... con thích bà mặc áo trắng hơn... Ôi chao... nóng quá... có cái dây gì buộc ở cổ con vậy? Nghẹt thở quá... cô ơi, hãy lấy ra giùm con...
Nước mắt Lam Huyên nhạt nhòa. Sau lưng cô thấp thoáng bóng Hà và dì Bảy. Bác sĩ Thái và Phong cũng đã quay trở lại. Tất cả mọi người đều lặng lẽ.
Đột nhiên đôi mắt Ti Ti trợn ngược lên, giọng thảng thốt:
- Mây đỏ kìa... mây kéo con theo... Đừng mà... cô ơi... Sóc Nâu ơi... Đôi cánh...
Và rồi mọi thứ nơi Ti tắt lịm. Lam Huyên hốt hoảng vừa khóc vừa lay gọi:
- Ti ơi Ti! Cô nè... con làm sao vậy?
Ti Ti không có chút phản ứng. Mọi vật trước mắt Lam Huyên chao đảo, nhạt nhòa. Thái bước đến, gỡ tay cô ra khỏi Ti. Lam Huyên dịu oặt trong tay Thái nhưng khi trấn tĩnh lại, cô đã tỏ ra vững vàng cùng mọi người lo hậu sự.
Nắm đất cuối cùng đã đưa Ti Ti vào huyệt lạnh. Lam Huyên và Hà không ngăn nổi những giọt nước mắt. Bóng hai cô gái đổ dài trên nghĩa trang. Nắng đã tắt bên kia rặng cây và hoàng hôn buông xuống ảm đạm.
Bên giường, Sóc Nâu ngồi sát vào Huyên hơn, giọng nó thật mềm:
- Cô ơi! Chắc Ti đang lạnh lắm...
Huyên lắc đầu:
- Ti bây giờ không còn lạnh nữa đâu. Ti đang rất vui vì đã được cùng bà Tiên nhân hậu bay về trời.
Khi nói lên điều đó, Huyên cũng thầm mong có những quyền lực bí ẩn giải thoát những đứa trẻ bất hạnh như Ti Ti.
Tối đến, Lam Huyên trằn trọc không ngủ được. Cả ngày chỉ lo khóc và lo hậu sự cho Ti Ti, cô không kịp hỏi Thái tình trạng của Văn. Cho đến khi sực nhớ ra thì Thái đã rời bệnh viện.
Ti Ti đã vĩnh viễn rời xa. Lần đầu tiên Huyên chứng kiến cái chết. Nó ở sát ngay sự sống. Thật là dễ dàng nhưng chẳng thể nào níu kéo. Nghĩ tới Văn, lòng cô quay quắt bởi niềm lo nỗi nhớ:
Không ngủ được, Lam Huyên mở cửa phòng bước ra ngoài. Dãy hành lang lặng ngắt chợt làm Huyên có cảm giác sờ sợ. Không dám thả bộ dài trong khuôn viên bệnh viện như mọi hôm, Huyên khẽ ngồi xuống chiếc ghế có ánh sáng của bóng đèn cao áp.
Phong lại xuất hiện giữa lúc Huyên đang quay quắt nhớ Văn. Cô chỉ biết nhớ mà chẳng làm được gì.
Huyên ngước nhìn Phong với đôi mắt ướt:
- Đêm nay không có trăng, anh à.
Phong chợt nghe lòng ấm lại bởi cách gọi thân mật của Huyên.
Anh khẽ ngồi xuống cạnh:
- Không có trăng những vẫn có những vầng sáng khác để thay thế. Nếu thấy không có gì trở ngại Huyên có thể xem tôi như một người anh hoặc người bạn.
Tôi có thể an ủi hay giúp đỡ Huyên.
Mắt Huyên chớp nhẹ:
Cám ơn lòng tốt của anh... Huyên chỉ thấy buồn chút ít, rồi mọi việc sẽ qua thôi.
Phong gật gù:
- Đúng là như vậy, thời gian là liều thuốc tốt nhất giúp người ta tìm quên.
Nhìn Lam Huyên, tôi nghĩ cô bé là người có nghị lực. Lũ trẻ ở đây rất yêu mến cô.
Giọng Huyên buồn buồn:
- Anh nói phải, Huyên sẽ chẳng làm gì được ngoài việc ban phát tình thương cho lũ trẻ.
Nhận ra điều khác lạ trong câu nói của Huyên, Phong chăm chú nhìn cô:
- Lam Huyên còn trẻ, năng lực làm việc còn dài mà. Và tôi tin rằng, anh chàng nào gặp được Huyên sẽ rất hạnh phúc.
Lam Huyên cười gượng:
- Không như anh nghĩ đâu... bởi Huyên chỉ là một con bé lạc loài, chẳng gắn kết vào đâu được.
Lặng im một lúc phong đột ngột hỏi thẳng:
- Có phải Huyên vì chuyện của Văn mà buồn không?
Lam Huyên giật mình:
- À không... còn nhiều vấn đề khác nữa.
Phong thở nhẹ:
- Hôm ấy, anh tình cờ nghe chuyện giữa Huyên và bà Trần...
- Vậy ư? - Huyên có vẻ ngài ngại - Nếu anh đã nghe... thì anh làm ơn chỉ giùm những điều mà Huyên đã nói sai. Hôm ấy Huyên có phần không đúng.
Huyên chẳng dằn lòng được.
Phong từ tốn đáp:
- Bà Trần có những lý do riêng để bảo vệ ý kiến của mình và Lam Huyên cũng thế. Khó có thể nói ai đúng ai sai, chính điều này đã nảy sinh mâu thuẫn giữa hai người. Tốt nhất là phải tìm mối dung hòa.
- Cám ơn nhận xét của anh.
Phong cười:
- Đừng khách sáo như vậy, chúng ta là đồng nghiệp với nhau, và Lam Huyên là một đồng nghiệp đặc biệt.
Mắt Huyên mở to:
- Đặc biệt? Tại sao là đặc biệt hả anh?
Nụ cười Phong thật hiền hòa:
- Tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào. Nhưng lần đầu tiên gặp Huyên, tôi có cảm giác, cô không phải xuất thân từ viện mồ côi. Cô giống một tiểu thư con nhà khuê các hơn.
Lúng túng trước ánh mắt dò xét của Phong, nhưng Huyên vội lấp liếm:
- Phải chi thực tế là vậy, có lẽ mẹ của anh Văn đã không chê bai.
- Cũng khó nói. À, mà trưa nay bà ấy có đến đây tìm viện trưởng.
Lam Huyên dửng dưng:
- Bà ấy rất thích làm công tác từ thiện, lòng tốt đó không ai có thể phủ nhận.
- Ừ - Tiếng Phong dịu nhẹ - Bà ấy là một trong những người có ảnh hưởng lớn ở bệnh viện này. Thôi, Huyên vào ngủ đi, khuya rồi. Mọi vướng mắc buồn phiền hãy tạm gác qua một bên.
Nghe lời Phong, Huyên lẳng lặng trở về phòng. Cô cũng muốn được ngủ một giấc say như ngày xưa nhưng chẳng thể nào thực hiện được.
Lại trỗi dậy, Huyên lấy giấy và bút quyết định viết một lá thư.
"Ngày... tháng... năm...
Vân thương nhớ!
Nhận được thư này, ta biết nhỏ sẽ rất ngạc nhiên vì bỗng dưng cô bạn mất tích lại đột ngột hiện về... dù chỉ hiện về qua nét chữ rồng bay phượng múa. Ê!
Đừng cười chứ. Chẳng phải nhỏ từng mê tít nét chữ của ta sao?
Nhưng Vân nè, trước khi đọc tiếp, nhỏ hãy giơ một ngón tay để thề với ta rằng, nhỏ sẽ không tiết lộ bí mật này cho bất kỳ ai nhé.
Dạo này nhỏ ra sao? Lớp mình có gì lạ không? Ai đã ngồi ở chỗ của ta vậy?
Còn ba mẹ ta, có đến nhà nhỏ để hỏi ta phải không? Nhỏ có biết chuyện ba mẹ ta đã ly dị rồi không? Hai người chia tay, thành ra ta trở nên thừa mứa. Tuy nhiên, nhỏ có thể yên tâm là ta không hề làm chuyện gì xấu khi quyết định thoát ly gia đình. Ta đang làm việc tại một bệnh viện từ thiện chuyên nuôi và chăm sóc trẻ em mồ côi, khuyết tật. Tất nhiên là ta chỉ có thể làm công việc của một hộ lý hay vú em... đại loại như thế. Với công việc này, ta tự thấy mình trưởng thành rất nhiều, Vân ạ.
Ta có một bí mật rất thú vị. Nhưng để một lúc nào đó, ta sẽ kể cho nhỏ nghe.
Còn bây giờ, nhỏ không cần biết địa chỉ của ta, khi nào thích, ta sẽ viết thư cho nhỏ đọc.
Đừng nóng ruột hay thắc mắc gì nhé.
Thương HĐ".
Phải xé bỏ nhiều lần, cuối cùng, Lam Huyên mới ưng ý lá thư này. Nó không mang vẻ buồn sau cái chết của Ti, không trĩu nặng sau lần tranh cãi giữa cô và bà Trần. Và nhất là không đau đớn bởi sự yên lặng của Văn. Lá thư cho Vân thấy cô có một cuộc sống rất tĩnh lặng.
Sáng hôm sau, Hà đã gõ cửa phòng Lam Huyên:
- Huyên à, dậy đi em!
Lam Huyên đón Hà với khuôn mặt uể oải vì gần như cả đêm qua cô không ngủ:
- Chuyện gì vậy chị?
Hà vội trao cho Huyên mảnh giấy:
- Lệnh điều động đi công tác của viện trưởng.
Lam Huyên lướt mắt nhanh qua. Bệnh viện tổ chức đợt khám bệnh miễn phí cho trẻ em nghèo ở một huyện vùng cao thuộc tỉnh Bình Dương. Lam Huyên được phân công là thành viên của đoàn.
Thấy Huyên lặng thinh, Hà hỏi:
- Có trở ngại gì không em?
Lam Huyên ngập ngừng:
- Đúng ra là không có trở ngại gì nếu anh Văn... không đến nỗi nào.
Thật ra Hà vẫn còn lờ mờ với mối quan hệ giữa Huyên và Văn, nên cô nói theo ý mình nghĩ:
- Em đừng lo! Trong thời gian em đi, chị sẽ thu thập tin tức giùm cho. Chị cũng cầu trời phật phù hộ cho anh ấy sớm bình phục.
Huyên không nói thêm gì nhưng ánh mắt ngầm cảm ơn Hà. Và thế là Huyên lên đường và hoàn toàn không biết bà Trần chính là người gợi ý cho viện trưởng điều động mình đi xa.
Quyến Luyến Ân Tình Quyến Luyến Ân Tình - Hải Văn