Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Q2
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5
V
ân Tranh nói không sai, nữ nhân này chẳng phải ai khác, nàng chính là Hoa Nương, lão bà của Hắc Hổ, từng là trại chủ phu nhân của cường đạo Nguyên Sơn, nhưng bất kể thân phận gì ở trong tình huống trần truồng trước mặt một nam nhân, tất nhiên là rơi vào thế yếu: - Ngươi muốn gì? Tại sao lại ném quần áo của ta đi, vì sao ngươi biết thân phận của ta, ngươi là ai?
- Quần áo của cô có mã hoàng, chúng ngửi thấy mùi mồ hôi chui vào đợi sẵn rồi, không vứt đi thì đợi nó tới hút máu cô à? Vân Tranh đã quá chán ngán với đám tiểu nha đầu ngực phẳng lỳ chạy khắp thế giới rồi, chẳng hề kiêng dè nhìn cơ thể quyến rũ của nàng, chỉ tiếc mặt chưa rửa, không rõ dung mạo ra sao mà khiến Tiếu Lâm sẵn sàng vì nàng mà hi sinh: - Còn ta là ai? Nếu như không phải ta lập kế dẫn người Thổ Phồn giết đạo phỉ Nguyên Sơn, cô đâu thoát được dễ dàng như vậy, thấy ân nhân không cảm tạ mà còn lớn tiếng chất vấn là không đúng.
- Người Thổ Phồn là do ngươi dẫn tới? Hoa Nương nói với giọng sợ hãi, nhưng bàn tay ôm trước ngực có một con dao, nàng luôn bị nam nhân nhóm ngó, nhất là từ sau khi mất đi sự bảo hộ của Hắc Hổ, cả tắm cũng mang dao bên người, đã thành thói quen:
- Bọn chúng đồ thành ở Đậu Sa quan, còn muốn tiêu diêu ngoài vòng pháp luật ư? Không có chuyện tốt vậy đâu. Vân Tranh vừa trả lời nàng, lấy ra cái bọc nhỏ cất sau tảng đá: - Ông trời ít khi nghe thấy lời ta nói, lần này hiếm hoi ông ta hào phóng, không để cô chết, mặc vào đi, quần áo của ta đó, hơi nhỏ một chút, mặc tạm vậy. À, con người ta rất thích sạch sẽ, cho nên đừng lo mặc phải quần áo của nam nhân thối.
Hoa Nương mở bọc quần áo ra xem, ngửi thử, đúng là có mùi thơm của nắng, rất sạch sẽ, thấy thiếu niên kia vẫn đứng đó, hơi đỏ mặt, gắt: - Ta muốn thay quần áo.
- Ừm … Vân Tranh nuốt nước bọt, trên đời này nếu có cảnh nào kích thích hơn cả nữ nhân khỏa thân, đáp án chắc chắn là nữ nhân thay y phục, lúc nãy ngủ quên không thấy được nàng cởi quần áo, tới khi nghe tiếng khỏa nước mới tỉnh, thôi thì nhìn nàng mặc vậy, chỉ ừm một tiếng, mắt không dời đi mảy may.
- Cút ra sau tảng đá. Hoa Nương hét lên, gặp nhau chưa lâu nhưng nàng nhận ra, không cần khách khí với người này:
Vân Tranh cười hăng hắc đi ra sau tảng đá.
Hoa Nương vội vàng mặc quần áo, hơi chật một chút, người còn ướt lại không còn yếm lót bảo vệ, áo dán sát vào người, hai gò núi càng trở nên vô cùng nổi bật, nàng nhặt lại cái bọc của mình, ngẩng đầu lên thì vừa vặn thấy thiếu niên kia vừa thụt đầu vào, vừa tức vừa buồn cười, thôi thì dù sao lúc nãy cái gì cần nhìn y cũng nhìn hết rồi, nàng sống trong ổ cường đạo mười năm, cái thứ gọi là trinh tiết chẳng còn ý nghĩa gì, nhưng nàng là nữ nhân kiêu ngạo, không muốn thành đồ chơi của nam nhân.
- Cô biết không, một lão đạo tên Tiếu Lâm, ông ấy vì cô đang truy sát Hùng Ưng vương đấy, ta hỏi vì sao ông ta làm thế, ông ta nói cô là một liệt nữ, muốn báo thù cho cô, dù không báo thù được, chết đi cũng coi như cùng cô đi một đoạn đường dưới âm tào địa phủ, lo cô đi một mình cô đơn. Thế nào, cảm động không, đây là chuyện ái tình hay nhất mà ta được nghe đó. Vân Tranh bị phát hiện mặt dày bước ra, đứng dựa vào tảng đá, nói bằng giọng thoải mái, truyền đi một tín hiệu, chúng ta không phải là kẻ địch:
- Ta biết ông ấy. Hoa Nương có chút sững sờ, đầu bất giác quay về phía Nguyên Sơn: - Ông ấy từng muốn ám sát ta, sau lại tha chết cho ta, ngươi nói ông ấy vì ta mà báo thù sao?
- Hoàn toàn chính xác, khả năng ông ta thành công tới tám phần.
- Vậy nếu ông ta còn sống trở về, ta sẽ gả cho ông ta.
Vân Tranh nhăn mặt như đang ăn cơm ngon thấy con ruồi trong bát, xua tay: - Đừng, đừng, phí của trời, tuy chưa nhìn mặt cô nhưng ta biết cô rất xinh đẹp, còn ông ta chỉ là đạo sĩ bẩn thỉu, nếu như cô muốn gả đi, hay là cân nhắc ta được không? Ta nhiều tiền lắm.
Ánh mắt Hoa Nương liếc xuống chỗ nào đó trên người Vân Tranh, bĩu môi: - Ngươi á, ngươi chẳng qua là con nhép thôi.
Vân Tranh nhún vai, y chỉ đùa thế thôi, lấy cái bọc ném về phía Hoa Nương, tiêu sái vẫy vẫy tay: - Được rồi, ta chỉ cần biết cô còn sống hay không, trong bọc đó có ít lương khô và lộ phí, tạm biệt.
- Này, đứng lại. Nhìn thiếu niên đó đi xa dần, xem ra đúng là định đi thật, Hoa Nương cắn môi nghĩ, quyết định đuổi theo: - Ngươi định cứ thế mà bỏ đi sao, ngươi không định chịu trách nhiệm à? Có phải là nam nhân không hả?
- Cái gì? Vân Tranh trượt chân, lảo đảo một lúc quay lại: - Ta mới chỉ nhìn thấy đằng sau thôi.
Hoa Nương đi tới trước mặt Vân Tranh, nàng cao hơn tên gà nhép đó chút xíu, nhìn từ trên xuống: - Vậy, muốn nhìn thêm đằng trước không?
Vân Tranh nuốt nước bọt đánh ực, bỏ mẹ rồi, đang yên đang lành sao lại rước lấy cái cục nợ này vào thân, y có linh cảm, nữ nhân này sẽ mang tới cho mình vô vàn phiền toái.
…. …
Tiếu Lâm lưng đeo trường cung, đứng trên một cành thông, nơi này là địa điểm phục kích tốt nhất, ám sát Hùng Ưng vương xuất phát vì báo thù cho nữ tử trinh liệt, cũng vì bảo đảm cho Đậu Sa huyện tương lai không phải chịu đòn thù, muốn thế thì không để người này phục hồi Hùng Ưng bộ.
Phải trừ hậu họa thì kế hoạch này mới hoàn mỹ, như thế mới không ai cho rằng Hùng Ưng bộ bị diệt liên quan tới người Tống, nói ra điều này, lòng Tiếu Lâm có chút bi ai, đường đường là nước lớn, to gấp người ta chục lần, dân đông hơn cả trăm lần, lúc nào nơm nớp sợ người ta đánh.
Người Thổ Phồn tới rồi, thám báo đi đầu rất quan sát rất hời hợt, chuyến này đi uổng công vô ích, làm võ sĩ Thổ Phồn chán nản, về tới Thiên Hồ thì sao? Trâu bò cừu dê, rồi nữ nhân của mình đã thành chiến lợi phẩm của người ta, chút tiền bạc ít ỏi lấy được trên Nguyên Sơn chẳng bõ bù đắp tổn thất.
Thám báo đi qua là tới thương binh, Tiêu Lâm rụt người đứng sát vào thân cây, tranh bị những thương binh nằm ngửa mặt lên trời phát hiện,
Xưa nay thương binh rời chiến trường sống được hai ba thành đã là trời cao chiếu cố rồi, trời càng nóng thì chết càng nhiều, cho nên người Thổ Phồn thích tác chiến trong thời tiết lạnh.
Hai ngày qua Hùng Ưng vương như già đi rất nhiều, ngồi trên lưng ngựa không ngừng gục gặc đầu, phẫn nộ qua đi, mệt mỏi và ủ rũ kéo tới như thủy triều, làm tấm lưng luôn thẳng tắp phải trùng xuống.
Lần này tội hàng đầu là của hai tên người Tống khốn kiếp, điều đó không cần bàn cãi, nhưng cũng do trời cao trêu ngươi, ông ta không hề phạm sai lầm nào, tin tình báo cho biết từ khi tên thủ phỉ Hắc Hổ chết đi, đám cường đạo Nguyên Sơn ngày đêm chém giết tranh nhau ngôi vị thủ lĩnh, thực lực giảm sút đáng kể, ông ta lại tấn công vào lúc chập choạng sáng, cứ nghĩ sẽ đánh một trận như gió mạnh quét lá, ai mà ngờ đám cường đạo đó sắp đặt cạm bẫy hại nhau, khiến quân ông ta lãnh đủ.
Bất thình lình, lông gáy dựng lên, đó là tính cảnh giác bao năm chiến trận rèn nên, không chút suy nghĩ, Hùng Ưng vương ngã người về bên trái, lăn xuống ngựa.
Ba mũi tên xé gió lao tới, mũi tên nhanh tới mức tên bay tới mới có tiếng dây cung, Hùng Ưng vương né được một mũi, nhưng bị hai mũi tên khác ghim vào bụng, chỉ hự một cái, người nặng nề ngã xuống, võ sĩ Thổ Phồn bốn xung quanh đại loạn, la hét nhào tới dùng thân thể che chắn cho đại vương của mình, người lùng sục khắp nơi tìm hung thủ, nhưng chẳng thấy bóng dáng ai.
… ….
Đậu Sa quan tưng bừng như ngày hội, vì họ nhận được tin, đám cường đạo Nguyên Sơn bị người ta cho một mồi lửa thiêu trụi rồi, không ít người ra đường lập bàn thờ cúng bái, niềm vui hân hoan xen lẫn tiếng khóc vang vọng khắp nơi.
Ngũ Câu hòa thượng dẫn người của phủ nha lên Nguyên Sơn, đám người đó sau khi trở về làm vẻ mặt thần bí, không nói nhiều, cấp tốc phái thám mã đưa tin khắp nơi, chỉ nhìn vẻ mặt hưng phấn của họ, Lưu huyện thừa biết đám cường đạo kia gặp họa rồi.
Người phủ nha chỉ biết người Thổ Phồn tập kích Nguyên Sơn, không biết nguyên nhân do đâu.
Khi suốt từ Thành Đô tới Đậu Sa quan đều sôi sùng sục vì cái tin cường đạo Nguyên Sơn bị tiêu diệt thì Vân Tranh thì vẫn mặc bộ nho sam màu xanh nhạt, cười như ánh nắng mặt trời, bộ dạng vô hại qua lại giữa một đám quan viên tới Đậu Sa trại, 100 con chiến mã, tất nhiên kinh động tới quan viên của xa giá ti tới bàn giao tiếp nhận, một trăm thớt chiến mã thượng hạng, số chiến mã này nếu bán cho triều đình, chẳng những miễn trừ được mười năm lao dịch phú thuế của trại, còn đổi được chức quan tòng bát phẩm, ngang hàng với Lưu huyện thừa.
Vân Tranh chưa đi thi đã thành quan rồi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q2
31
Q2 - 31
https://isach.info/story.php?story=q2__31