Chương 5 Bức Ảnh Nổi
ai chân tôi bắt đầu run lên thực sự. Xu Xu đứng yên mặt xanh lè. Anh Đông cũng có vẻ hơi sợ nhưng cố lấy bình tĩnh đi nhón gót đến cầu thang. Anh Đông quay lại nói khẽ vào tai tôi:
- Hương và Xu Xu tháo giày ra. Mình cố bắt quả tang kẻ gian.
Tôi nói:
- Nhưng, coi chừng trên đó có cả một băng kẻ gian thì nguy lắm, mình địch sao nổi.
- 09! Em lúc nào cũng kém suy luận. Nếu có nhiều người thì nhất định mình phải nghe họ thì thầm nói chuyện chớ. Em cứ bình tĩnh theo anh nhưng nhớ đề phòng coi chừng tên gian có võ khí.
May quá! Chúng tôi lên đến lầu thành công, kẻ gian không hay biết gì cả. Lầu nhà Xu Xu chia ra nhiều phòng ngủ. Quần áo rơi rớt lung tung trong các phòng đó chứng tỏ kẻ gian vừa lục lọi xong. Xu Xu chỉ anh em tôi về phía một phòng. Một bóng đen hiện ra. Xu Xu cho biết đó là phòng riêng của Xu Xu. Chúng tôi tiến nhẹ về phòng đó.
Kẻ gian đứng quay lưng về phía chúng tôi. Chúng tôi dòm kỹ. Trời! Quách Tĩnh!
Không dằn được sự nóng giận, Xu Xu la lên:
- Quách Tĩnh! Anh làm gì trong phòng tôi vậy?
Quách Tĩnh đứng yên không nhúc nhích. Vài giây sau, Quách Tĩnh từ từ quay lại khoanh tay ngó chúng tôi. Trông Quách Tĩnh lúc này như một con sư tử khổng lồ đang đứng trước con mồi.
Thấy Quách Tĩnh không trả lời, Xu Xu có vẻ sốt ruột:
- Quách Tĩnh! Tôi chờ câu trả lời của anh!
Đôi mắt Quách Tĩnh nheo lại và từ từ nói một tràng tiếng Tàu. Nhưng Xu Xu chận lại:
- Anh hãy lập lại những lời nói của anh bằng tiếng Việt Nam cho các bạn tôi nghe nếu anh ngay thẳng không có gì mờ ám.
Quách Tĩnh nhìn anh em chúng tôi có vẻ thù nghịch, nhưng rốt cuộc cũng phải vâng lời Xu Xu. Quách Tĩnh nói:
- Ngộ đang xem các nị đánh banh. Thình lình ngộ thấy chiếc xe Toyota. Rồi ngộ thấy chiếc xe ấy đi. Nhớ lại lời của các nị này (Quách Tĩnh chỉ chúng tôi) ngộ lén về đây xem thì đã trễ rồi. Cả nhà đã bị lục tung và bọn người bí mật đã biến mất từ bao giờ... Như thế này...
Quách Tĩnh quay một vòng đủ cho mọi người thấy sự ngổn ngang vô trật tự trong phòng của Xu Xu.
Đúng là Quách Tĩnh theo dõi chiếc xe Toyota bí mật mà tôi đã thấy lảng vảng lúc chúng tôi đánh banh rồi!
Nhưng anh Đông vẫn còn nghi ngờ. Anh đề nghị:
- Nên báo công an và thuật cho họ biết các sự kiện bí mật này!
- Không cần! Không cần! Nhà chả mất gì hết! Báo công an sẽ làm phiền ông bà Hùng.
Vẻ sợ hãi của Quách Tĩnh đã tố cáo hắn. Quách Tĩnh đã muốn tránh công an với bất cứ giá nào. Nhưng, anh Đông không hỏi thêm gì hết, anh thay đổi chiến thuật:
- Anh Quách Tĩnh có lý! Báo công an sẽ làm phiền ông bà Hùng! Hơn nữa, với sức mạnh sẵn có của Quách Tĩnh, mình không sợ bọn gian.
Xu Xu nhăn trán:
- Còn độ một giờ nữa má nuôi tôi trở về. Mình phải lo xếp dọn đồ đạc lại. Quách Tĩnh lo tầng dưới. Tôi và anh Đông, chị Hương ở đây.
Tuân lệnh Xu Xu, Quách Tĩnh đi xuống lầu không nói một lời nào.
Trong khi đang dọn dẹp, anh em chúng tôi trao đổi ý kiến:
- A! Quách Tĩnh khả nghi lắm!
- Đúng, 09! Nhất là lúc hắn có vẻ sợ công an lại càng khả nghi nữa.
Nhưng khi nói chuyện, chúng tôi quên có Xu Xu bên cạnh. Xu Xu đứng trước chúng tôi, mắt long lanh sáng ngời:
- Không! Không, Quách Tĩnh là người giúp việc trung thành của gia đình tôi. Anh và chị đừng nghi Quách Tĩnh tội nghiệp!
Anh Đông nói chắc nịch:
- Không nghi sao được, Xu Xu! Trước tiên, mình đã khám phá ra sự hiện diện của Quách Tĩnh ở nơi đây. Kế đó Quách Tĩnh đã xác nhận không có gì bị mất cắp cả. Làm thế nào mà Quách Tĩnh biết không có gì bị mất cắp nếu hắn ta không nhúng tay vào?
Xu Xu ngồi phịch xuống ghế. Anh Đông nói tiếp:
- Tôi hiểu nỗi khó khăn của bạn. Nếu ở địa vị bạn, tôi cũng vậy. Nhưng vấn đề càng ngày càng phức tạp...
Xu Xu ngạc nhiên:
- Vấn đề gì? Tôi không hiểu…
- Này? Bạn nghe đây:
Trước tiên: Một người kiếm bạn suốt buổi sáng.
Kế đó: Cũng người đó đã theo dõi sát chúng ta lúc trưa.
Rồi: Kẻ đồng lõa của nó dò xét ở cửa sổ.
Cuối cùng: Nhà bị lục tung.
Tới đây, anh Đông im lặng giây lát rồi với vẻ hết sức long trọng, anh nói tiếp:
- Có cái gì mập mờ nguy hiểm đang lảng vảng quanh đây. Xu Xu! Có thể đang có một âm mưu hại bạn đó! Bạn hãy coi chừng! Mạng sống bạn đang lâm nguy!
Quá sợ hãi, Xu Xu nói lắp bắp:
- Tôi lo quá! Ai nỡ ghét tôi? Tôi có làm gì đâu!
- Chúng tôi sẽ giúp bạn tìm ra bọn gian!
Như đang bị đắm tàu giữa biển cả vớ được cái phao, Xu Xu mừng rỡ ra mặt:
- Cám ơn! Cám ơn anh và chị nhiều lắm! Nhưng xin anh và chị đừng nghi Quách Tĩnh. Tôi không tin Quách Tĩnh có dính vào vụ này.
Im lặng từ nãy giờ, bây giờ tôi mới lên tiếng:
- Tuy nhiên chúng ta cũng phải nghi chớ! Vì hành động khả nghi của Quách Tĩnh! Theo tôi, Quách Tĩnh là đầu dây mối nhợ để khám phá ra vụ bí mật này.
Anh Đông tiếp lời:
- Em Hương có lý! Anh cũng nghi Quách Tĩnh nhiều lắm! Với tư cách người giúp việc, Quách Tĩnh có thể hạ sát cả nhà bất cứ lúc nào. Đối với bọn gian, Quách Tĩnh là một đồng lõa đắc lực nhất.
Tôi nói:
- Như thế, nếu đúng, vai trò của Quách Tĩnh trong vụ này quan trọng lắm.
Bỗng nhiên, anh Đông hỏi Xu Xu:
- Ba Xu Xu xưa kia có làm gì bí mật không?
- Ba tôi chả làm gì cả, ngoài việc dạy học và theo đuổi nghệ thuật hội họa, nắn tượng.
- Ba bạn có để lại cho bạn những vật kỷ niệm không?
- Có!
Xu Xu dẫn anh em chúng tôi đến bàn chỉ cho chúng tôi xem các vật kỷ niệm của ba Xu Xu để lại: Chiếc cà vạt màu xanh ba Xu Xu thường đeo vào các dịp lễ, cái "píc cúp" xinh xinh với bộ dĩa Linguaphone ba Xu Xu mua cho Xu Xu để Xu Xu học tiếng Anh... Nhưng, thình lình, anh Đông nói to có vẻ ngạc nhiên:
- Ngộ quá! Bức tranh thủy mạc này thật lạ lùng!
Tôi ngó bức tranh thủy mạc anh Đông vừa khen. Đây là một bức ảnh nổi vẽ trên lụa: ảnh một con rồng vàng đang uốn mình có vẻ giận dữ. Con rồng vàng này có những răng dài rất nhọn nhưng đặc biệt cả thân rồng không có vảy mà chỉ có những chỗ phồng lên đủ màu sắc. Phía dưới rồng có một hàng chữ Tàu.
Biết ý, Xu Xu nói ngay:
- Anh Đông thật khéo quan sát! Đây là kỷ niệm cuối cùng mà ba tôi dặn trao cho tôi trước khi mất... Ba má nuôi tôi cho tôi biết thế…
Vừa nhắc đến cha mẹ, Xu Xu quá cảm xúc ôm mặt. Xu Xu đã khóc.
Anh Đông nói:
- Xin lỗi Xu Xu! Không ngờ tôi đã làm Xu Xu buồn.
Xu Xu lấy khăn lau nước mắt:
- Không có gì! Anh đừng ngại... vì tôi nhớ ba má tôi...
Giọng Xu Xu vẫn còn nức nở...
Thấy tôi ngó ngay chữ Tàu dưới bức ảnh, Xu Xu khẽ nói:
- Dòng chữ đó nghĩa như thế này: "Người ta sẽ khám phá ra bí mật của tất cả mọi việc trong ngôi nhà hiểu biết. Các chữ sẽ biến mất chỉ có sự thực là còn tồn tại".
Nghe Xu Xu dịch xong, anh Đông có vẻ suy nghĩ nói:
- Có thể đầu dây mối nhợ của bí mật nằm trong bức ảnh này Xu Xu ạ!
Thình lình, lúc đó có một vật gì chạm mạnh vào phòng. Anh Đông ra giấu cho tôi và Xu Xu im lặng. Rồi anh từ từ đi thật nhẹ ra cửa và dòm nhanh ra ngoài. Chả có gì hết.
Anh nói to:
- Có lẽ tại gió…
Giọng nói của anh chứng tỏ anh chưa muốn nói cho tôi và Xu Xu biết điều anh đang suy nghĩ trong đầu. Có lẽ anh đã nghĩ và khám phá ra một điều gì mới rồi.
Thấy đã quá giờ, anh Đông nói:
- Thôi! Chúng tôi phải về... Xu Xu yên chí nhá nhưng nhớ luôn luôn đề phòng... Xu Xu nhớ đừng nói với ai là chúng tôi giúp Xu Xu nhá! Chúng ta phải giữ bí mật tuyệt đối!
Xu Xu gật đầu:
- Anh yên chí! Tôi sẽ im lặng... Nhưng...
Anh Đông cười trấn an Xu Xu:
- Chúng tôi sẽ liên lạc với anh để đề phòng biến chuyển mới.
Anh em chúng tôi xuống lầu đi về.
Khi chúng tôi vừa ra đến đường cái, tôi hỏi anh Đông:
- Bộ anh vừa khám phá ra điều gì mới phải không?
Anh Đông ngó tôi:
- 09, im lặng! Đề phòng! Có thể mình đang bị theo dõi đó.
Vừa nghe anh Đông nói xong, tôi quay đầu lại ngó vào nhà Xu Xu. Một cái màn cửa sổ trên sụp ngay xuống nhưng cũng đủ cho tôi thấy cặp mắt lo ngại nhưng dữ tợn của Quách Tĩnh đang nhìn chúng tôi.
Pho Tượng Rồng Vàng Pho Tượng Rồng Vàng - Hoàng Đăng Cấp Pho Tượng Rồng Vàng