Pháp Y Tống Từ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 4: Liễu Tiên Tiên Giúp Phá Án
HƯƠNG 4
Liễu Tiên Tiên giúp phá án
Tổ tiên Phúc Thuận là người phương Bắc, trông hắn không lớn tuổi lắm, dáng người cũng không cao, khuôn mặt tròn trịa, dù không nói chuyện trên mặt vẫn thấp thoáng nét cười, trên má trái còn có một lúm đồng tiền với độ sâu vừa phải. Dù bị ném đến nơi nào, hắn cũng có thể nhanh chóng hòa nhập với người ở đó. Tin tức của hắn nhanh nhạy, làm việc cũng chu toàn, có hắn đi theo bên cạnh An Thịnh Bình, tuy không thể bảo vệ cho chủ nhân như An Quảng, nhưng cũng giúp An Thịnh Bình bớt được rất nhiều rắc rối.
Nhưng lần này, An Thịnh Bình làm sao cũng không thể ngờ, y bảo Phúc Thuận đi tìm một quán rượu hội đủ điều kiện thượng vàng hạ cám, buôn bán tốt, đông khách ra vào, Phúc Thuận lại tìm đến Phù Dung Các.
Trong đại sảnh chè chén linh đình, vô cùng nhộn nhịp.
Hương thơm thoang thoảng trong không khí, thân ảnh thướt tha mặc váy áo hoặc màu hồng đào, hoặc màu xanh biếc xen lẫn trong đám đông, gợi lên vô vàn ảo tưởng.
Tống Từ chưa bao giờ đến những nơi thế này, khẽ cau mày, không biết nên cười hay nên khóc.
Chủ tớ hai người An Thịnh Bình, An Quảng, và Từ Đình Sóc đi theo bên cạnh họ cũng có vẻ mặt không khác y là bao.
Thật ra công tử, lão gia nhà giàu dạo chơi thanh lâu cũng chẳng có gì to tát, nhưng cả nhóm đều là người chính trực, cả đời chưa từng đến nơi trăng hoa, cũng không muốn vướng vào nợ đào hoa.
Thế nên ngay lúc này, cảm nhóm đều hận sao không thể bóp chết Phúc Thuận để hạ cơn giận trong lòng.
Nhưng ai cũng ngại mở lời trước, nói mình chịu không nổi bầu không khí ngột ngạt ở nơi này. Thế nên tất cả đều sa sầm mặt, không ai nói tiếng nào.
Riêng A Lạc, tuổi còn trẻ, da mặt dày, tròn xoe mắt nhìn trái ngó phải, dường như thứ gì cũng mới mẻ, thứ gì cũng chưa từng thấy. “Công tử nhìn kìa! Cô gái váy xanh kia xinh đẹp quá!” Tuy cậu ta rất phấn khích nhưng cũng biết ngại, không dám lớn tiếng nói ra suy nghĩ trong lòng, chỉ cúi xuống ghé lại gần công tử nhà mình đang ngồi bên cạnh bàn, nhỏ giọng thì thầm, “Lần đầu tiên trong đời em nhìn thấy cô gái xinh đẹp thế này, nàng ấy còn đẹp hơn góa phụ Quách ở cuối phố nữa!” An Thịnh Bình nghe cậu ta nói cũng thấy tò mò, bèn nhìn theo ánh mắt cậu ta, thấy một cô gái trẻ mặc váy sa mỏng màu xanh lục đang ngồi cạnh một gã đàn ông râu ria, ân cần rót rượu cho gã.
Lớp sa mỏng trên người cô gái có thể hình dung bằng câu mặc cũng như không, có lẽ nhận ra ánh mắt của An Thịnh Bình, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía y.
An Thịnh Bình khôi ngô bất phàm, phong lưu phóng khoáng, nay ở giữa nơi thượng vàng hạ cám này càng toát ra vẻ
cao quý thoát tục, khiến cô gái váy xanh kia vừa nhìn đã đỏ mặt.
Song dù là vậy, nàng ta vẫn không quay đi, ngược lại còn cười ngọt ngào hơn, thậm chí còn khẽ cúi người về phía y, cảnh xuân vô hạn bên dưới cổ thoắt ẩn thoắt hiện.
An Thịnh Bình đỡ trán, vội quay người đi, không tiếp tục nhìn nàng ta nữa.
Tống Từ cuối cùng cũng không kìm được nữa, phì cười thành tiếng.
Thấy cô gái kia ngang nhiên liếc mắt đưa tình với thiếu chủ nhà mình, lửa giận của An Quảng lên đến đỉnh điểm, túm lấy Phúc Thuận đứng cạnh mình, gầm gừ: “Tên tiểu tử nhà ngươi muốn chết đúng không? Sao dám dẫn chủ nhân đến thấp kém thế này!” Phúc Thuận chỉ cười, đầy vẻ vô tội: “Quảng gia bớt giận, ngài bớt giận! Tiểu nhân đâu có gan hùm mật gấu, sao dám cố ý dẫn ngài đến mấy chỗ này tìm vui chứ. Đây là do chủ tử yêu cầu cơ mà. Khắp thôn Trường Lạc, dù là người giàu có hay kẻ buôn bán, chân sai vặt, có ai không biết Phù Dung Các có rượu và thức ăn ngon nhất, cô nương đẹp nhất, tin tức cũng nhanh nhạy nhất kia chứ.” “Tin tức nhanh nhạy cái gì, ta thấy ngươi...” Hai chữ “cố ý” còn chưa kịp nói xong, bỗng nghe một tiếng “bộp”.
An Quảng ngoảnh đầu, thấy Từ Đình Sóc đập mạnh lên bàn rồi đứng bật dậy, có vẻ cũng không chịu được nữa.
Y sa sầm mặt, cúi người hành lễ với An Thịnh Bình và Tống Từ: “Hai vị công tử, nếu muốn tiếp tục nán lại nơi này, Từ mỗ xin thất lễ! Ta nhận bổng lộc của triều đình, về tình về lý đều không nên đến những nơi thế này!” Dứt lời, y xoay người định phất tay áo bỏ đi thật. “Ơ kìa, vị đại gia này sao vừa đến đã đi rồi! Không vừa ý thức ăn, hay là không vừa ý cô nương? Không thích thì ngài cứ nói, thiếp đổi nhóm khác cho ngài ngay!” Giọng nói nũng nịu, một mùi thơm nồng nặc đã xộc vào mũi trước cả khi tiếng nói vang lên... Từ Đình Sóc vừa quay đi, chưa kịp cất bước đã bị một cơ thể nóng bỏng như lửa quấn lấy.
Hai hàng chân mày vốn đang cau lại của Từ Đình Sóc càng nhíu chặt hơn, hình như y nín thở rồi mới cúi đầu nhìn cánh tay trắng mịn như tuyết lại mềm mại như rắn đang gác lên vai mình.
Nàng ta mặc bộ áo bằng sa mỏng màu đỏ, hai vạt trước ngực để mở, lộ ra áo lót thêu hoa văn chỉ vàng bên trong, bầu ngực nhỏ cao chốc chốc lại cọ lên cánh tay cường tráng của Từ Đình Sóc, khiến y giật mình đơ cứng toàn thân, không biết nên đẩy cô gái này ra hay không.
Không đẩy, để nàng ta bám dính lên mình như rắn không xương thế này thì không phải phép; đẩy, lại không biết nên xuống tay từ chỗ nào.
Cô gái kia như thấy được sự do dự của y, tươi cười xoay một vòng, vạt váy và tay áo theo đó lay động, tựa như một con phượng hoàng đỏ rực, nếu không tại mùi thơm nồng nặc kia quá khó chịu, cũng có thể xem như một bức tranh tuyệt đẹp.
Nàng ta nắm tay y, không cho phép khước từ, kéo y ngồi trở lại bàn rượu. “Tiên Tiên tỷ, tỷ đến rồi!” Phúc Thuận tươi cười, kéo ghế ra, mời nàng ta ngồi xuống. “Tên nhóc vô lương tâm này, bao nhiêu ngày rồi không đến, không nhớ các tỷ tỷ gì cả!” Liễu Tiên Tiên vừa nói vừa đưa tay véo má Phúc Thuận, tươi cười nói, “Số son phấn lần trước cậu mang đến tốt lắm, gần đây có hàng mới hay không?” “Dạ thưa, hàng mới vẫn chưa về, nhưng đệ đã nói với trưởng quầy của Chi Nhã Hiên rồi. Có hàng mới nhất định ông ta sẽ giữ lại giúp đệ, đến lúc đó đệ sẽ mang đến hiếu kính tỷ tỷ!” Tống Từ lắc đầu, thảo nào An Thịnh Bình lại giữ Phúc Thuận bên cạnh; miệng lưỡi trơn tru thế này, quả nhiên là người đi đến đâu cũng được ưa thích.
An Quảng nhìn điệu bộ nịnh nọt của hắn, cười khẩy nói: “Phúc Thuận, ngươi chuyển sang buôn son bán phấn từ lúc nào vậy?” Tuy hắn có ý mỉa mai, nhưng lại gặp phải đối thủ lão luyện mềm rắn đều không tuân.
Phúc Thuận không nóng giận, ngược lại còn tươi cười đáp: “Nào có buôn bán gì, chẳng qua chỉ giúp chạy vặt mà thôi. Tiểu nhân cầm tiền của thiếu chủ, sao có thể kiếm ăn bằng nghề khác được! Hơn nữa, dù có gan làm vậy thật, tiểu nhân cũng không có ý định đó, trên đời này còn việc gì tốt hơn là đi theo thiếu chủ chứ?” Một câu nói khen từ trong ra ngoài, không một kẽ hở, làm cho An Quảng không phản bác được tiếng nào.
An Thịnh Bình mỉm cười lắc đầu, luận võ công An Quảng lợi hại thật, nhưng luận tài ăn nói và độ linh hoạt của đầu óc thì hắn còn kém xa Phúc Thuận! “Vị công tử đây là chủ của Phúc Thuận ư?” Liễu Tiên Tiên nhưởng mày, nhìn An Thịnh Bình, sau đó nhìn Từ Đình Sóc ngồi cạnh mình, “Nói vậy, vị này chắc là Từ đại nhân rồi!” Từ Đình Sóc lại cứng đơ người, không ngờ cô gái này lại nhận ra mình. Nhưng nghĩ kỳ cũng đúng, khắp thôn Trường Lạc, ai không biết y là người bên trên phải đến trợ giúp An Thịnh Bình điều tra vụ án. “Ôi chao, tiểu nữ đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn!” Nói đoạn, nàng ta vội vàng đứng dậy, muốn mời họ lên phòng riêng ở tầng trên, “Nào nào, các vị mau theo thiếp lên phòng riêng trên lầu hai, chỗ thức ăn này phải đổi hết, lát nữa thiếp sẽ gọi Dung Dung, Lạc Mai lên đó, đích thân rót rượu đền tội với các vị đại nhân!” Dung Dung và Lạc Mai mà nàng ta nói là hoa khôi đầu bảng của Phù Dung Các, giá của hai người cực kỳ cao, không dễ gì ra ngoài tiếp khách.
Phù Dung Các tuy là thanh lâu, nhưng mức giá cũng phân cao thấp, không phải chốn mua vui cao cấp có ngưỡng cửa cao, nhất định phải giàu nứt đố đổ vách mới được vào. Các cô nương giá rẻ sẽ ngồi dưới lầu một tiếp khách lẻ, giống như hai vị hoa khỏi vừa nói khi nãy, hoặc những người khác có mức giá cao hơn, được lão gia công tử giàu có bao, chỉ xuất hiện trên lâu hai. “Không cần đâu, vị...” Tống Từ cau mày, không biết nên xưng hô với nàng ta thế nào. Cô gái này trông có vẻ là tú bà của
Phù Dung Các, nhưng gọi “ma ma” hình như không thích hợp lắm, y ngẫm nghĩ, quyết định gọi nàng ta là bà chủ, “Bà chủ, không cần phòng riêng, cũng không cần cô nương, chúng ta đến đây chỉ đơn thuần muốn uống chút rượu, ăn vài món, cô không cần khách sáo.” “Như vậy sao được! Lỗ đồn ra ngoài, cứ như chỗ chúng ta không biết cách tiếp khách vậy...” “Theo ta thấy, tên họ Nhạc kia chết là đáng lắm!” Trong lúc đưa đẩy, cách đó không xa bỗng có người đập bàn, sau đó đầy căm phẫn nói: “Tên nhóc đó chẳng phải thứ tốt lành gì! Đầu năm hắn chà đạp con gái Hình Lão Tứ, các người còn nhỏ không?” Đang nói chuyện là một người đàn ông trung niên để râu quai nón, tên Tào Cường, làm nghề đồ tể, nhà cũng có chút tiền, thỉnh thoảng lại đến Phù Dung Các uống vài ly, nhưng không thường ngủ qua đêm, suy cho cùng phí qua đêm cao hơn uống rượu khá nhiều. Chỉ khi lễ tết, buôn may bán đắt hắn mới phá lệ đôi lần. “Ai nói không phải chứ! Con gái của Hình Lão Tứ mới mười hai tuổi, còn là con người nữa không!” Ngồi uống rượu chung với hắn là một người đàn ông có tuổi, cũng có bộ mặt dữ tợn, về sau An Quảng điều tra mới biết, nhà người này mở tiệm tạp hóa, sống ngay bên cạnh nhà Tào Cường. “Hình Lão Tứ” mà họ nói là thợ mộc, tay nghề rất khá, tính tình cũng thật thà, nên có tiếng khá tốt ở chỗ hàng xóm láng giềng.
“Về sau cô gái kia điên mất rồi. Ta nghe nói, sau khi xảy ra chuyện Hình Lão Tứ xách rìu đến nhà họ Nhạc hỏi cho ra lẽ, kết quả bị nhà đó đánh cho một trận, vứt ra ngoài, dưỡng thương gần hai tháng mới khỏi.” “Ừm!” Tào Cường gật đầu, “Ta khá thân với lão Hình, tội lắm! Còn để lại di chứng, hễ trời mưa là lưng lại đau. Vợ ông ta mất sớm, gà trống nuôi con đầu dễ dàng gì, bây giờ bản thân thành ra như vậy, con gái lại bị điên...” “Chậc chậc... Đúng là thứ không ra gì!” Ngồi chung bàn với hai người còn có một cô gái mặc váy áo màu tím nhạt, trông dáng vẻ là người Tào Cường bỏ tiền tìm đến, nên cả người gần như dính lên cánh tay Tào Cường, nghe họ nói xong, nàng ta cũng không khỏi cảm thán. “Số khổ như thiếp cùng phải đến năm mười lăm tuổi mới bị bán vào đây, cô gái kia mới mười hai... Nàng ta bị tên họ Nhạc kia lừa, hay là bị cưỡng ép vậy?” Tào Cường phỉ nhổ: “Người ta điên luôn rồi, tự mình đồng ý mà được ư!” “Tạo nghiệt, đúng là tạo nghiệt mà!” Cô gái ra vẻ sợ hãi tiếc thương, ấn một tay lên ngực, bĩu môi nói, “Nỗi đau đó không phải muốn quên là quên được đâu, lần đầu tiên của thiếp cũng là bị người khác cưỡng ép, lúc đó suýt chút nữa chết luôn rồi!
Xong chuyện thiếp khóc suốt mấy ngày liền, còn bị ma ma dùng roi quất. Không còn cách nào khác, nghĩ lại thì dù sao cũng đã thế này rồi, đành xuôi theo thôi.” Nàng ta kể lại chuyện hương diễm ngày xưa, nhưng hai người đàn ông ngồi bên bàn không hề lộ ra vẻ mặt dung tục,
ngược lại còn rót rượu, an ủi nàng ta.
An Thịnh Bình ngồi bên này nghe được rất rõ ràng, không khỏi lắc đầu; có lúc người dân càng nghèo khổ lại càng lương thiện, vì bản thân cũng từng chịu khổ, nên thấu hiểu được nỗi đau của người khác.
Ban đầu, y còn thấy tiểu công tử nhà họ Nhạc chết thật oan ức, bây giờ xem ra Phương Ngọc Đình kia đã “vì dân trừ hại”.
Vì vừa nãy hai người kia nói chuyện rất lớn tiếng, cộng thêm cả nhóm An Thịnh Bình đều tập trung lắng nghe, khiến Liễu Tiên Tiên tưởng rằng các vị khách kia đã quấy rầy nhã hứng của các vị khách quý, lại một lần nữa đề nghị đổi phòng riêng cho họ.
Tống Từ thấy nàng ta kiên trì như vậy, đành xua tay, nói ra nguyên nhân thật sự mình đến nơi này, nhân tiện cũng muốn nghe ngóng chút tin tức từ chỗ nàng ta: “Bà chủ, thật không giấu giếm, sở dĩ chúng ta ngồi ở đây chính vì muốn nghe nội dung trò chuyện của những người khách khác. Cô ở đây đã lâu, chắc cũng biết được nhiều chuyện. Về vụ án Phương Ngọc Đình giết người, ngoài chuyện về Nhạc công tử vừa nãy, cô có từng nghe được gì khác nữa không?” Nghe y nói vậy, cả nhóm mới hiểu được dụng tâm của y, An Quảng thấy vậy bèn đứng sang một bên, nhìn Phúc Thuận đang đứng với điệu bộ cung kính. Lúc nãy, Phúc Thuận nói sở dĩ đến đây cũng vì tin tức ở nơi này nhanh nhạy nhất. Vậy ra, khi được thiếu chủ giao nhiệm vụ, Phúc Thuận đã đoán được ý định của Tống công tử rồi? Nếu đúng là vậy, hắn thật sự nên học hỏi bản lĩnh phỏng đoán tâm tư của Phúc Thuận mới được.
Liễu Tiên Tiên không trả lời, tròng mắt đảo liên tục, ba năm trước nàng ta mới đến thôn Trường Lạc này mở quán. Chuyện về Phương Ngọc Đình nàng ta không biết được bao nhiêu, nhưng nhắc đến bốn nạn nhân kia, nàng ta có thể kể rành rọt từng chuyện ghê tởm mà chúng từng làm như đếm báu vật trong nhà mình.
Song, với thân phận của nàng ta, thêm một chuyện chỉ bằng bớt một chuyện, tuy có câu dân thường dừng đối đầu với quan lại, thêm một người bạn tốt hơn thêm một kẻ thù. Nhưng nàng ta không có lý do gì để giúp họ, suy cho cùng, họ và mình chẳng có quan hệ gì với nhau, hà tất tự mua dây buộc mình?
Nàng ta lấy chiếc quạt tròn từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng phát phơ, hương thơm tức khắc phả lên mặt Từ Đình Sóc ngồi bên cạnh, “Thiếp chỉ là kẻ mở cửa buôn bán, nào biết được gì?
Ngài đừng chụp cho thiếp chiếc mũ to thế nữa!” Tống Từ không nóng giận: “Bà chủ nói đùa rồi, chỗ của cô buôn bán tốt như vậy, mỗi này đón tiếp không biết bao nhiêu lượt khách, các cô nương ai nấy đều thông minh lanh lợi, hẳn phải nghe được chút gì đó có ích chứ?” “Phải, chỗ thiếp rất đông khách, nhưng ai lại nói mấy chuyện này với bọn thiếp chứ? Có nói cũng chỉ nói bà vợ ở nhà không đủ chu đáo, buôn bán gặp phải đối thủ đáng gờm... Mấy chuyện người chết, bị móc tim này nọ, nói ra lại chẳng dọa các cô nương sợ chết khiếp! Sợ rồi, còn mua bán kiểu gì được nữa?” Thấy nàng ta quyết không chịu thuận theo, Tống Từ không còn cách nào khác, đành sử dụng chiêu cuối cùng.
Thật ra y cũng không muốn vạch trần thân phận của nàng ta, huống hồ nếu y nói ra thân phận đặc biệt này của Liễu Tiên Tiên, chỉ e sẽ mang đến họa sát thân cho nàng ta, nhưng sự việc đã như vậy cũng đành dùng hạ sách này thôi. “Bà chủ nói vậy khách sáo quá, dẫu sao thì...” Nói đoạn, y đột nhiên đứng dậy, nghiêng người về phía trước, làm như vô tình đưa một tay lên gãi sống mũi, vừa khéo che khuất khuôn miệng của mình, sau đó lặng lẽ nói với nàng ta, “Ngôn Loa Điện...” Y chỉ nói ra ba chủ này, Liễu Tiên Tiên nghe như sét đánh giữa trời quang, thoắt cái ngồi thẳng lưng dậy. Ánh mắt mới vừa rồi còn đong đầy nét cười, tức khắc trở nên lạnh thấu xương như một thanh kiếm sắc bén, nhìn chằm chằm mặt Tống Từ. “... Tin tức nhanh nhạy không ai sánh bằng." Nói xong ba chủ trong im lặng kia, nửa cầu sau đã khôi phục âm lượng bình thường, trên mặt y lại nở nụ cười mỉm như có như không kia.
Liễu Tiên Tiên cùng không phải người hiền lành, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn thời tiết. Một ánh nhìn lạnh lùng thoáng qua, sau đó khóe miệng khẽ nhếch, từ vẻ gượng gạo chuyển thành nụ cười rạng rõ. Không phải nụ cười là lợi, cũng không nụ cười giễu cợt, nụ cười đó rất đẹp, toát ra vẻ cuốn hút khó tả, khiến người khác không thể rời mắt đi.
A Lạc đứng sau lưng Tống Từ không kìm được nuốt khan, tiếng nuốt xuống hơi lớn, khiến Từ Đình Sóc ngồi ngay cạnh Liễu Tiên Tiên cùng bất giác nghiêng đầu nhìn sang. Y khẽ nhíu mày, nhịp tim cùng đập nhanh hơn vài phần.
Liễu Tiên Tiên mím môi, nhìn xung quanh, có lẽ thấy nơi này quá ồn ào, có những việc không tiện nói ra, “Vẫn nên vào phòng riêng thì hơn, ngài đứng làm khó thiếp nửa. Có những lời các ngài nghe thì không sao, nhưng nếu nói ra ở đây thì người xui xẻo là thiếp...” Tống Từ thấy nàng ta kiên quyết như vậy, cũng hiểu thân phận của nàng ta quả thật khá khó xử, bèn gật đầu với An Thịnh Bình và Từ Đình Sóc, sau đó đứng dậy, đi theo nàng ta lên tầng trên.
Trước khi lên tầng, A Lạc còn ngoảnh đầu, lưu luyến liếc nhìn cô nương váy xanh. Cổ nương kia cũng ngẩng đầu nhưng không hề nhìn cậu ta, trong mắt chỉ chứa mỗi bóng dáng của An Thịnh Bình. “Chú em à!” Phúc Thuận vỗ vai A Lạc, “Cậu bỏ suy nghĩ đó đi.
Lục Kiều tuy giá không cao nhưng tâm của nàng ta cao lắm; với thân phận của cậu, sợ là không lọt được vào mắt nàng ta đâu!” A Lạc không nổi giận, chỉ cười xòa: “Thì ra, nàng ấy tên là Lục Kiều à.”
Cả nhóm đi vào phòng riêng, chỉ để An Quảng, Phúc Thuận và A Lạc ở bên ngoài trông chừng.
Không phải vì thân phận của ba người họ không đủ cao, chỉ là chuyện họ sắp nói vô cùng cơ mật, cần có người ở ngoài trông chừng, tránh bị người khác nghe trộm.
Nếu chỉ có một mình An Quảng trông chừng có vẻ hơi bắt mắt, nên A Lạc và Phúc Thuận thích cười nói cũng đứng ngoài
cửa. Từ bên dưới nhìn lên, nhìn sao cũng giống lão gia công tử đang ở bên trong vui vẻ, thị vệ và người hầu đứng đợi bên ngoài, không tiện vào trong làm chủ nhân mất hứng. “Vị công tử đây sao lại biết được thân phận của thiếp vậy?” Nếu đã nó rõ ràng, Liễu Tiên Tiên cũng thu lại nụ cười khi nãy, đóng cửa lại, hỏi thẳng vào vấn đề.
Ban nãy An Thịnh Bình ngồi bên cạnh Tống Từ nên không nhìn thấy khi y đưa tay che mặt đã nói những chữ gì, nhưng Từ Đình Sóc vốn là người có một nửa trong giang hồ, tiếp xúc với cả hắc bạch lưỡng đạo, đương nhiên biết ba chữ Tống Từ nói ra có trọng lượng ra sao.
Song, Từ Đình Sóc nằm mơ cũng không thể ngờ được, Liễu Tiên Tiên trông có vẻ mảnh mai yếu ớt, ấy vậy mà lại là người của Ngôn Loa Điện.
Giang hồ ngày nay có tứ đại môn phái, tứ đại môn phái này tuy thời gian thành lập đều không quá ba mươi năm, nhưng có sức ảnh hưởng lớn hơn, rộng hơn rất nhiều danh môn chính phái có lịch sử lâu đời khác.
Ngôn Loa Điện này là môn phái đặc biệt nhất trong số đó.
Ngôn Loa Điện đặc biệt vì toàn bộ người trong môn phái này đều là nữ giới. “Trên giang hồ có tứ đại môn phái, Nhạn Bắc Đường, Ngôn Loa Điện, Thiên Kình Bang và Nghênh Phong Các. Việc kinh doanh của Nghênh Phong Các là giết người, nghe nói thích khách và sát thủ giỏi nhất giang hồ đều ở Nghênh Phong Các, có câu ‘Diêm Vương muốn người chết vào canh ba, ai dám giữ người đến canh năm’, cho nên..”
“Cho nên có tiền sai được quỷ xay cối. Chỉ cần bỏ tiền ra, trên đời này không có người nào Nghênh Phong Các không giết được.” Nửa câu sau là Từ Đình Sóc nói thay Tống Từ. Y là Kim Đạo tiếp xúc nhiều nhất tất những sát thủ giết người không chớp mắt kia. Tuy người của Nghênh Phong Các gây ra rất nhiều vụ án mạng, nhưng họ lại không bị ghét bỏ vì những người bị Nghênh Phong Các giết đa số đều là kẻ đáng chết, giống như công tử nhà họ Nhạc mà hai người dưới lầu nói khi nãy.
Từ Đình Sóc là mệnh quan triều đình, có những lời y không tiện nói ra, nhưng trong lòng y cũng có một cán cân. “Thiên Kình Bang còn thú vị hơn, họ hoạt động ngoài biển quanh năm, nghe nói người sáng lập bang phái Lưu Hải Sinh phất lên nhờ trục vớt tàu thuyền bị chìm, nhưng quy mô làm ăn cần mở rộng, chỉ trục vớt tàu thuyền bị chìm thôi không đủ.” An Thịnh Bình tuy không phải người trong giang hồ, nhưng y đọc nhiều sách, cũng quen biết không ít người, từ nhỏ đến lớn nghe qua không ít chuyện kể trên giang hồ, “Về sau, họ bắt đầu vươn tay vào đất liền, nghe nói những nhà giàu có ở vùng ven biển khi hạ táng đều phải đến gặp kẻ cầm đầu trước.
Nếu không đánh tiếng trước, nói không chừng vừa mới chôn xuống mộ sẽ bị người khác đào lên ngay.” Tống Từ gật đầu, thật ra y không biết nhiều về Nghênh Phong Các và Thiên Kình Bang, nhắc đến tứ đại môn phái, người y thật sự từng tiếp xúc cũng chỉ có duy nhất một mình người kia mà thôi.
“Mấy hôm trên đường đến đây, ta tình cờ đi ngang qua một nơi gọi là thôn Tam Lý Pha.” Đang nói về tứ đại môn phái, không biết tại sao Tống Từ lại đột nhiên lảng sang chuyện khác, nhảy sang một vấn đề không hề liên quan. An Thịnh Bình và Từ Đình Sóc nhìn nhau, đều không hiểu Tống Từ muốn nói lên điều gì.
Liễu Tiên Tiên vẫn tiếp tục im lặng, nhìn y đăm đăm, muốn xem thử trong hồ lỗ của y rốt cuộc đang bán thuốc gì. “Tam Lý Pha, ở đó có một ông lão tên Thất Thúc công, năm mươi tuổi ông ta mới có con, sinh được ba cô con gái xinh đẹp.
Ba cô con gái này là sinh ba, tướng mạo chiều cao đương nhiên giống hệt như nhau. Mười sáu năm sau, cả ba đều xinh đẹp duyên dáng, không ngờ lại cùng được hứa hôn một một, cả ngày thành thân cùng chọn cùng một ngày, ba chị em cùng xuất giá theo chồng” Chất giọng của Tống Từ êm ái dễ nghe, khi kể chuyện cũng rất sinh động. Một chuyện nhỏ nhặt không có gì đáng nói, nhưng từ miệng y thốt ra lại khiến người nghe có cảm giác không thể ngừng được. “Ngày hôm đó, bầu trời trong vắt, Thất Thúc công dậy từ rất sớm. Ông ta vác cuốc ra sân sau đào ra chắn sáu mươi vò nữ nhi hồng mà mình chôn xuống khi cưới vợ vào năm ba mươi tuổi.
Ông ta vốn nghĩ rằng sau khi thành thân một năm ôm hai con, hai năm được ba đứa, ai ngờ được mãi đến năm mươi tuổi, người vợ mới sinh con gái cho ông ta, thế nên...” Liễu Tiên Tiên bật cười: “Thế nên, sáu mươi vò nữ nhi hồng kia bị chôn dưới đất suốt ba mươi sáu năm?”
Từ Đình Sóc thích uống rượu, chỉ nghe thôi đã như ngửi thấy hương thơm của rượu còn mang theo mùi đất kia... Ba mươi sáu năm không phải thời gian ngắn, rượu kia chắc chắn ngon ngọt vô cùng, nếu gặp người không biết uống rượu, chỉ cần mở lớp niêm phong, ngửi được hơi rượu thôi đã say rồi. “Đúng thế,” Tống Từ mỉm cười, tiếp tục kể, “Thất Thúc công rất vui mừng, ông ta mở tiệc linh đình, không có thức ăn ngon thì dùng rượu ngon để đãi khách. Bất kể là ai, bất kể có quen biết hay không, dù chỉ đi ngang qua cũng có thể đến uống một ly, cùng nhau chung vui.” An Thịnh Bình cũng bật cười, y muốn hỏi Tống Từ đã uống mấy ly, nhưng y biết tửu lượng của Tống Từ. Loại rượu này chỉ cần một, hai ly thổi Tống Từ đã chịu không nổi rồi.
Nhưng nào ngờ, Tống Từ không hề nhắc đến bản thân, vì người y muốn nói đến là một người khác. “Hôm đó, có một người từ khi trời tờ mờ sáng đã ngồi vào bàn tiệc uống rượu, từ bàn đầu tiên, hắn uống đến bàn cuối cùng, uống từ khi mặt trời ló dạng cho đến khi mặt trời xuống núi... Người này mặc quần áo vải thô, đội chiếc nón rộng trên đầu, ngồi suốt cả ngày, uống hết tổng cộng ba mươi bảy vò rượu.” “Ba mươi bảy vò!” Từ Đình Sóc không dám tin vào tai mình, “Cậu nói hắn uống hết ba mươi bảy vò, không phải ba mươi bảy ly ư!” “Ba mươi bảy vò, ta đã đếm, Thất Thúc Công cũng đếm. Về sau, tất cả mọi người trong thôn cũng kéo đến đếm số rượu hắn đã uống, ba người con rể của Thất Thúc Công cũng quên cả việc
tiếp đãi khách mời, ba cô con gái cũng tháo khăn trùm đầu xuống, mấy trăm người vây xung quanh hắn, không làm gì cả, cũng không nói gì hết, cứ thể im lặng nhìn hắn uống rượu.” Liễu Tiên Tiên cau mày, nụ cười trên mỗi mang theo vẻ bất lực. Nàng ta dường như đã biết người này là ai rồi. Đúng vậy, người như vậy, ngoài hắn ra, trên đời tìm đâu ra người thứ hai nữa!
Tống Từ bật cười: “Người này uống hết ba mươi bảy vò rượu, chỉ nói một câu.” An Thịnh Bình không tận mắt chứng kiến cảnh tượng kia, nhưng nghĩ thôi cũng biết lúc đó người này oai phong đến nhường nào. Hoàng hôn buông xuống, ánh tịch dương đậu trên vành nón của hắn, hắn một chân đạp lên ghế, một tay giơ cao vò rượu... “Người đó nói gì?” “Hắn lau miệng, buông một câu, rượu ngon!”” “Ha ha ha ha ha!” An Thịnh Bình vỗ tay cười lớn, “Thú vị, người này thật thú vị! Tiếc rằng ta không được tận mắt chứng kiến, bằng không thật muốn kết bạn với hắn!” Từ Đình Sóc cũng trừng to mắt, nếu lời này được thốt ra từ miệng người khác, y chỉ xem là lời khoác lác, nhưng người nói lại là Tống công tử.
Y tin tưởng Tống Từ, nên người kia chắc chắn có tồn tại thật!
Liễu Tiên Tiên có vẻ như đã hoàn toàn chấp nhận số phận, nhếch môi cười: “Người mà ngài nói, có phải tên Thiết Ngư không?”
“Phải,” Tống Từ gật đầu, “hắn tên là Thiết Ngư.” “Thiết Ngư?” An Thịnh Bình thấy cái tên này hơi quen tại, nhưng nhất thời nhớ không ra, “Huynh đang nói Thiết Ngư nào vậy?” “Người ngài ấy đang nói là đường chủ của Nhạn Bắc Đường, Liễu Tiên Tiên bật cười, nàng ta biết, lần này nàng ta thật sự không thoát được rồi, “ngoài hắn ra, thế gian này đầu còn Thiết Ngư nào khác!” Nghe nàng ta nói, An Thịnh Bình nhỏ ra ngay, đường chủ của Nhạn Bắc Đường tên là Thiết Ngư.
Nhưng người này là một kỳ nhân, thường xuyên xuất quỷ nhập thần, không ngờ trên đường Tống Từ đến Hồ Nam lại có duyên kỳ ngộ, gặp được hắn!
Nhìn Liễu Tiên Tiên, tuy vẫn đang cười, nhưng nụ cười đã khác hẳn khi nãy, có vẻ bất lực, nhưng cũng có chút ngọt ngào.
Tuy tuổi của nàng ta lớn hơn các cô nương dưới lầu một chút, nhưng trông vẫn là một mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ, còn toát ra khí chất chỉ có ở phụ nữ chín chắn. Nếu nàng ta thay một bộ quần áo khác, gột rửa đi mùi son phấn nồng nặc, dù không nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng cũng xứng với cái tên “Tiên Tiên” của nàng ta.
Chỉ là, không biết Liễu Tiên Tiên có phải tên thật của nàng ta hay không? Cũng không biết nàng ta có quan hệ gì với Thiết Ngư của Nhạn Bắc Đường?
Nàng ta hiển nhiên cũng không muốn giải thích nhiều, nàng ta chỉ biết, Thiết Ngư bảo họ đến tìm mình.
Có hắn đứng ra đảm bảo, còn chuyện gì nàng ta không thể nói được nữa?
Dù là vậy, nàng ta vẫn phải trách móc: “Hắn hào phóng thật đấy, uống vài ly rượu vào liền bán đứng ta ngay!” Tống Từ thấy nàng ta hiểu làm, vội lắc đầu, hành lễ với nàng ta: “Bà chủ đã hiểu làm rồi, Thiết đại ca không hề nói ra tên của cô, cũng không chỉ rõ có đang ở đâu. Hắn đọc được thư Tứ Lang viết cho ta, biết thôn Trường Lạc xảy ra những vụ án kỳ lạ, chỉ cùng ta phân tích vụ án, rồi nói hắn đang có việc cần làm, không thể đi theo giúp đỡ. Nếu ta muốn nghe ngóng tin tức, có thể tìm một quán rượu đồng người, nhộn nhịp, thượng vàng hạ cám. Vì người bạn kia của hắn không chỉ xinh đẹp, mà còn rất thích nơi nhộn nhịp, thích uống rượu, nên cứ tìm quán rượu như vậy, chắc chắn sẽ không sai!” “Ngài không cần nói đỡ cho hắn, hắn không cho ngài biết tên và nơi ở của ta, điều này không cần nói ta cũng biết!” Liễu Tiên Tiên bĩu môi, khẽ mỉm cười, “Mỗi lần ta đến một nơi, làm việc gì, đổi thành tên gì, hắn vốn không hề biết! Nhưng ba năm trước từ biệt nhau, hắn biết ta muốn đến thôn Trường Lạc, đương nhiên cũng chỉ có thể nói cho ngài biết những điều này mà thôi.” Tống Từ cũng bật cười, vì y nhìn ra được Liễu Tiên Tiên và Thiết Ngư chắc chắn có mối ràng buộc rất sâu nặng, nếu không khi y vạch trần thân phận của Liễu Tiên Tiên, nàng ta có thể trở mặt ngay. Lúc này nàng ta không những không tức giận, mà còn cười nói vui vẻ với họ, xem ra, lần này nàng ta bằng lòng giúp đỡ.
“Nhưng còn ngài, cứ xem như mèo mù vớ cá rán, tìm được đến đúng nơi, nhưng Phù Dung Các đồng người như vậy, sao ngài đoán được ta chính là mà tên đáng chết kia nói?” “Bởi vì Thiết đại ca còn cho ta biết một chuyện.” “Chuyện gì?” “Hắn nói, người kia tuy là một đại mỹ nhân thấp đèn lồng cùng khó tìm được, nhưng nàng ta bị mù...” Liễu Tiên Tiên cau mày, tuy từ lâu đã biết tên kia chẳng nói được câu nào hay ho, nhưng lấy gì mà nói nàng ta bị mù!
May thay, Tống Từ giải đáp ngay. “Hắn nói, cô gái kia thứ nhất không thích vàng bạc, thứ hai không thích khôi ngô, mấy tên thư sinh trắng trẻo mà các cô gái bình thường thích, nàng ta chẳng buồn nhìn lấy một cái.” Nói đến đây, Tống Từ hình như thấy rất thú vị, tự mình không nhịn được đã cười trước, “Nàng ta ấy à, chỉ thích kiểu người thô lỗ da dày thịt chắc như ta.” “Hắn nói vậy thật sao? Ha ha ha ha ha!” Liễu Tiên Tiên vỗ tay cười lớn, tuy đặt câu hỏi, nhưng không cần Tống Từ trả lời, nàng ta cũng biết đáp án.
Nhưng nghe những lời như vậy, An Thịnh Bình và Từ Đình Sóc chỉ có thể cười xòa.
Không thích thư sinh trắng trẻo, chỉ thích người thổ lỗ?
Vậy hai người họ ai là thư sinh trắng trẻo, ai là người thô lỗ đây?
Những lời Tống Từ nói làm cho đại tỷ Tiên Tiên rất vui, nhưng lại vơ đũa cả nắm, mắng cả An Thịnh Bình và Từ Đình Sóc,
“Thôi, không nói nhảm nữa, hôm nay ngài đến đây để hỏi về vụ án Phương Ngọc Đình giết người móc tim đúng không?” Liễu Tiên Tiên là người mau lẹ, đã nói đến mức này, đương nhiên sẽ không che giấu gì nữa. Tính cách của nàng ta hào sảng như vậy, khiến An Thịnh Bình và Từ Đình Sóc cũng phải nhìn với cặp mắt khác.
Phải biết rằng, nguồn tin của Ngôn Loa Điện xưa nay luôn rộng nhất, cũng chân thật nhất.
Các cô gái của Ngôn Loa Điện có người trẻ trung xinh đẹp, có người tướng mạo bình thường; có người là danh kỳ thanh lâu, có người là tiểu thiếp, a hoàn của quý nhân quan lại; có người hô mưa gọi gió, có sức hiệu triệu trên giang hồ; có người chỉ là đầu bếp, người rửa chén của quán trà tửu lâu ven đường...
Mỗi ngày họ đều có cuộc sống hoặc phong phú đặc sắc hoặc rập khuôn buồn chán, làm vậy chỉ có một mục đích là nghe ngóng những bí mật không ai hay biết. Được che giấu càng kỹ, giá trị lợi dụng sẽ càng lớn!
Thế gian này có những người không ham vật chất, có những người không sợ chết, nhưng không một ai không có bí mật trong lòng, bí mật của một người chính là nhược điểm lớn nhất của hắn, chỉ cần biết cách tìm ra và lợi dụng nó, sẽ có thể dùng những bí mật này để sai khiến người khác làm việc cho mình. “Chuyện về Phương Ngọc Đình ta biết không nhiều, chỉ biết khi còn sống nàng ta từng có hôn ước với Giang Minh Hách. Về sau Giang Minh Hách được đề tên lên bảng vàng, nàng ta lại đột nhiên tự sát; mọi người đều đồn rằng là do nàng ta hồng hạnh xuất tường, gặp được người đàn ông khác, kết quả lại bị lừa,
cuối cùng không còn mặt mũi nào nữa, nên mới treo cổ tự sát.
Nhưng...” Liễu Tiên Tiên cười khinh miệt, “Thế gian này có rất nhiều kẻ không thích thấy người khác có cuộc sống tốt, đặc biệt là phụ nữ. Phụ nữ xinh đẹp chết đi rồi sẽ bị gán vào những câu chuyện diễm tình ướt át, nói nàng ta không trung trình, không giữ phụ đạo, chết cũng đáng tội!” Tống Từ tán đồng cách nói của nàng ta, Phương Ngọc Đình đã chết, người còn sống còn không nói rõ được, một người đã chết như nàng ta giải thích được gì? Đương nhiên chỉ có thể để người khác muốn nói sao thì là vậy thôi. “Vậy sau khi nàng ta chết, Giang Minh Hách như thế nào?” Y không biết về sau Giang Minh Hách đã bước vào cửa Phật, trở thành hòa thượng, chuyện này An Thịnh Bình không nhắc đến trong thư. “Hắn ta à, chẳng phải đã từ quan, chạy đi làm hòa thượng rồi còn gì?” “Hòa thượng?” “Đúng vậy, bây giờ pháp hiệu của hắn là Thích Không, ở ngay trong Pháp Nguyên Tự. Ta nghe nói mấy hôm trước, hai vị đại nhân còn mời hắn đến hỏi chuyện không phải ư?”.
Nói đoạn, nàng ta liếc nhìn sang An Thịnh Bình và Từ Đình Sóc.
An Thịnh Bình gật đầu, tỏ ý mình đã biết đến người này từ sớm, chẳng qua chưa kịp nói với Tống Từ. “Không biết chuyện của Phương Ngọc Đình, vậy còn những người bị hại kia, Liễu cô nương có biết nội tình gì không?” Từ Đình Sóc đầy vẻ nghiêm túc hỏi nàng ta.
Liễu Tiên Tiên bật cười, người này từ khi bước vào luôn nghiêm mặt, không biết khi cười lên trông y sẽ thế nào? Hay là, y vốn không biết cười? “Những người đó, ta có biết chút ít.” “Ồ?” Mắt Tống Từ sáng rực, “Mong bà chủ chỉ giáo đôi điều!” Hàng mày cong cong của Liễu Tiên Tiên khẽ nhướng lên, tuy vẫn mỉm cười, nhưng không hiểu sao lại như cố ý muốn gây khó dễ cho họ, khoanh hai tay, buông tiếng thở dài. “Vị công tử đây, dù ngài là bạn của Thiết Ngư, ta cũng không thể phá hỏng quy tắc được.” “Quy tắc?” “Phải đấy, nếu đã biết đến Ngôn Loa Điện, chắc ngài cũng biết chúng ta buôn bản thứ gì! Chúng ta đều là phận liễu yếu đào tơ, tin tức thu thập được không dễ dàng chút nào, thế nên...” “Nên thế nào?” Tống Từ gượng cười, tuy biết nàng ta cố ý trêu chọc, nhưng không thể từ chối, “Mời bà chủ cứ nói.” “Được!” Liễu Tiên Tiên vỗ tay cười khẽ, “Ta thích những người mau lẹ! Đã vậy, ta chịu thua lỗ một lần, chỉ cần mỗi người các vị nói cho ta biết một bí mật, hôm nay ta sẽ biết gì nói nấy, không che giấu gì. Ngài muốn hỏi chuyện gì, ta sẽ cho cậu biết chuyện đó!” Bắt đầu từ khi nãy, nàng ta đã thay đổi nét mặt mấy lần, có khó xử, có hung dữ, có quyến rũ, có hào phóng... Tuy nàng ta thay đổi sắc mặt rất nhanh, nhưng không tạo cho người khác chút cảm giác khó chịu nào, dường như mỗi một biểu cảm đều là suy nghĩ trong lòng nàng ta, vừa sinh động vừa dễ mến.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân tuổi còn trẻ nhưng nàng ta đã trở thành cốt cán của Ngôn Loa Điện.
Cô gái này không chỉ xinh đẹp, mà còn mang lại cảm giác chân thực cho người khác.
Dẫu cho những gì nàng ta nói và làm đều chỉ để dò la bí mật cất giấu trong lòng họ. Biết rõ là vậy, họ vẫn không kìm được trải lòng với nàng ta, nói ra tất cả mọi đáp án nàng ta muốn biết. “Chuyện này….” Tống Từ có thể nhận lời nàng ta, nhưng trong căn phòng này không chỉ có một mình y, bèn nhìn An Thịnh Bình và Từ Đình Sóc.
An Thịnh Bình là một người thú vị nên không có gì cố kị, ngược lại còn tăng thêm phần hảo cảm dành cho Liễu Tiên Tiên: “Ta không có ý kiến, không biết ý Từ đại nhân thế nào?” Thân phận của Từ Đình Sóc khác với họ, y là mệnh quan triều đình, biết rất nhiều nội tình của hắc bạch lưỡng đạo, nên yêu cầu này thật sự có chút làm khó y. “Yên tâm, ta sẽ không hỏi chuyện gì phạm vào điều kiêng kỵ của Từ đại nhân đâu!” Liễu Tiên Tiên nâng tay áo che mặt, đôi mắt mang theo ý cười quét qua mặt y, Từ Đình Sóc bất giác nhíu mày, nhưng không còn cách nào khác đành im lặng đồng ý. “Nếu đã như vậy,” Tống Từ cúi người hành lễ trước, “bà chủ muốn hỏi Tống mỗ chuyện gì?” “Chuyện này...” nàng ta đảo mắt, “trong lòng mỗi người đều có bí mật, đã là bí mật, tất nhiên không thể tùy tiện nói cho
người khác biết. Tuy ta làm ăn buôn bán với các vị, nhưng cũng không miễn cưỡng, thế này, ta viết chuyện mình muốn hỏi ra giấy, các vị viết ra câu trả lời của mình cho ta biết là được, đôi bên đều không khó xử, thế nào?” “Cách này rất hay!” An Thịnh Bình là người đầu tiên đồng ý. “Cứ làm vậy đi.” Từ Đình Sóc cũng gật đầu theo đó.
Liễu Tiên Tiên nói được làm được, nhanh chóng đi vào gian trong. Không lâu sau, nàng ta bưng một chiếc khay trở ra, trên khay có ba phong thư, bên cạnh còn có giấy bút nghiên mực. “Trong ba phong thư có ba câu hỏi, không cố ý nhắm vào ai cả, nên các vị tự chọn đi, chọn trúng cái nào thì trả lời ở bên dưới là được.” Dứt lời, nàng ta đặt chiếc khay lên bàn, cười tủm tỉm lui sang bên cạnh, đợi họ lựa chọn.
Chuyện này do Tống Từ khơi mào, đương nhiên người đầu tiên chọn cũng là y.
Y nhìn ba phong thư, lấy ngay lá nằm trên cùng.
Lúc này, Liễu Tiên Tiên đột nhiên vỗ tay, khẽ ho một tiếng.
An Thịnh Bình và Từ Đình Sóc nhìn nhau, mỉm cười bất đắc dĩ, cùng lặng lẽ quay đi.
Tiếng Tống Từ mở phong thư vang lên sau lưng, còn có một tiếng cười khe khẽ. Y cầm bút lên, viết vỏn vẻn vài chữ lên mặt giấy rồi gấp lại, cất trở vào phong thư.
Kế tiếp, An Thịnh là người thứ hai tiến hành chọn lựa.
Từ Đình Sóc luôn quay lưng về phía họ, không nhìn thấy gì, cũng không nghĩ ngợi gì. Đợi đến lượt y, Liễu Tiên Tiên vỗ nhẹ lên vai y một cái, ra hiệu y cũng đi viết ra đáp án của mình.
Thế là, Từ Đình Sóc làm theo thỏa thuận, quay lại, cầm phong thư còn sót lại trên bàn lên.
Tống Từ và An Thịnh Bình đã viết xong đáp án, kề vai đứng bên cạnh, quay lưng lại với y, không biết đang thì thầm to nhỏ gì với nhau.
Từ Đình Sóc không nghĩ ngợi nhiều, mở phong thư ra.
Đó là một tờ giấy viết thư tỏa hương hoa, dưới góc trái còn in một con bướm sinh động như thật... Liễu Tiên Tiên kia tuy trang điểm lòe loạt, ăn mặc cũng rất diêm dúa, nhưng nét chữ rất mềm mại thanh thoát, trông rất giống lá thư tình một tiểu thư khuê các viết cho tình lang.
Chân mày đang nhíu chặt của Từ Đình Sóc từ từ giãn ra, cho đến khi y nhìn thấy dòng chữ viết trên giấy...
Đó là một dòng chữ khải mảnh mai ngay ngắn, nét chữ mềm mại nữ tính, nhưng câu hỏi viết ra lại khiến người khác dở khóc dở cười.
Y cứ ngỡ Liễu Tiên Tiên sẽ nhân cơ hội này hỏi một số chuyện trong triều đình, hoặc bí mật giang hồ nào đó, ai ngờ được nàng ta lại hỏi y một câu: “Ngài thấy mặt dây chuyền này của ta có đẹp không?” Từ Đình Sóc ngẩng đầu nhìn Liễu Tiên Tiên, phát hiện nàng ta cũng đang nhìn mình đăm đăm. Vẻ mặt như một con hồ ly bị bắt quả tang tại trận, cười vừa quyến rũ vừa xảo quyệt.
Đến lúc này y mới để ý thấy trước ngực nàng có một sợi dây chuyền bằng vàng, trên đó treo chiếc mặt hình quả tim.
Quả tim bằng bảo thạch màu đỏ, rủ xuống đúng ngay cổ áo, phập phồng lên xuống theo nhịp thở của nàng ta, sinh động
như có sinh mạng của riêng mình.
Liễu Tiên Tiên như sợ y không biết mình đang nói vật gì, không rõ vô tình hay cố ý, dùng đầu ngón tay sơn đỏ nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt nhẵn mịn của viên bảo thạch kia.
Từ Đình Sóc bỏng thấy như có một luồng máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, ngoài xấu hổ ra, còn có một chút phẫn nộ.
Chẳng lẻ, câu hỏi nàng ta đặt cho ba người đều như nhau?
Nghĩ vậy, y lại nhíu mày lần nữa, cầm bút lên, viết vài chữ lên giấy rồi vứt bút xuống mặt bàn. Sau đó gấp tờ giấy đã viết xong đáp án lại, nhét trở vào phong thư.
Liễu Tiên Tiên cười càng vui vẻ hơn, không đợi Từ Đình Sóc nhét xong lá thư đã bước qua, đoạt lấy phong thư trong tay y.
Sau đó, nàng để chung với hai phong thư còn lại, chẳng buồn xem qua đã nhét vào tay áo.
An Thịnh Bình bật cười: “Bà chủ không xem thử đáp án của chúng ta ư?” “Các vị đi rồi ta sẽ xem. Yên tâm, xem xong ta sẽ đốt chúng, các vị không cần lo để lại nhược điểm trong tay ta!” Ngoài miệng nói là vậy, nhưng đã biết được đáp án của câu hỏi nàng ta đặt ra, có giữ lại tờ giấy kia hay không có ý nghĩa gì?
Đây là yêu cầu của nàng ta, họ đã làm xong, cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ rồi. “Chúng ta đã làm theo lời bà chủ nói, có phải cũng đến lúc bà chủ nên trả lời câu hỏi của chúng ta rồi không?” Liễu Tiên Tiên cũng không hàm hồ, nhoẻn miệng cười: “Tất nhiên, Liễu Tiên Tiên ta nói được làm được, đã hứa với các vị, chắc chắn sẽ không nuốt lời! Ngài muốn biết chuyện của mấy
tên đáng chết kia đúng không, không cần phí lời nữa, chúng ta nói từng người một đi! Nhạc công tử vừa chết cách đây hai hôm không cần ta nói nữa, lúc ở dưới lầu các vị cũng nghe thấy rồi.
Nhà hắn giàu có, từ nhỏ đã ăn chơi trác táng, làm biết bao chuyện bắt nạt kẻ khác, đừng nói bị móc tim, cho dù bị lột da lóc xương, băm nhỏ cho chó ăn cũng không dáng rơi một giọt nước mắt vì hắn!” Tuy điều nàng ta nói là sự thật, nhưng cũng quá thẳng thừng, Từ Đình Sóc không khỏi nhíu mày, người nào không biết còn tưởng Nhạc công tử có thù với nàng ta. An Thịnh Bình càng lúc càng thấy Liễu Tiên Tiên này thật thú vị, tướng mạo đẹp, giọng cũng hay, tuy những lời này hơi khó nghe, nhưng được thốt ra từ cánh môi xinh đẹp quyến rũ của nàng ta lại hấp dẫn khó tả, khiến người khác cảm thấy nàng ta vừa đanh đá vừa xinh đẹp. “Còn tú tài chết đầu tiên, tên là gì nhỉ...” Chắc do chuyện đã qua khá lâu, nhất thời nàng ta không nhỏ ra tên của người đó. “Họ Nhiếp, Nhiếp Chi Trọng.” An Thịnh Bình vội tiếp lời. “Đúng, họ Nhiếp, trong số những tên đáng chết kia, hắn là người nghèo nhất; tuy nghèo nhưng bụng dạ rất xấu xa, không thua kém những tên còn lại chút nào.” Nói đoạn, Liễu Tiên Tiên nhướng mày, “Cách nhà hắn nửa con phố có một góa phụ họ Kim, còn trẻ đã góa chồng, không con cái, cha mẹ chồng cùng đã mất, vốn dĩ buôn bán son phấn cùng đủ sống qua ngày. Hắn kém góa phụ kia ba tuổi, lại chạy đến dụ dỗ người ta, nói gì mà đợi khi đề tên bảng vàng sẽ cưới nàng ta làm vợ cả! Góa phụ
Kim bị mỏ che mắt, tin lời hắn thật, đưa hết gia tài cho hắn.
Hắn thì sao, không dùng số tiền đó để mua sách về đọc, cũng không dùng để lo lót quan hệ, mà đem đi ăn chơi đàng điếm.
Chỉ riêng Phù Dung Các của ta thôi, hắn đã ghé qua rất nhiều lần rồi! Phòng của Lạc Mai ngủ lại một đêm mất những mười lượng bạc, bình thường không dư dả một chút không vào được đâu! Ấy vậy mà hắn đến tận ba lần, ba lần lận đấy!” Khi nói, nàng ta còn giơ ba ngón tay ra, không ngừng lắc lư trước mặt họ, nghiễm nhiên đang tỏ thái độ bất bình thay cho góa phụ Kim. “Về sau thế nào?” An Thịnh Bình hơi tò mò, “Sau khi thi đậu tú tài, tên họ Nhiếp kia có định cưới góa phụ Kim không?” “Hứ, sao có thể chứ, đã lừa sạch tiền rồi! Về sau hắn đổi mục tiêu khác, chạy đến thư viện dụ dỗ con gái thứ hai của thầy nhà mình.” “Chậc chậc.” An Thịnh Bình tặc lưỡi, tên họ Nhiếp này đúng là bại hoại, thật mất mặt người đọc sách. “Còn tay buồn họ Trương kia, mấy năm trước hắn từng có một người vợ qua đời, chắc các vị biết chuyện này rồi nhỉ?” “Có biết, nghe nói bị bệnh chết.” “Đâu phải bệnh tật gì, do bị tên súc sinh đó đánh mắng quanh năm, chịu không nổi mà chết đấy.” “Cái gì? Có cả chuyện như vậy sao!” Khi Từ Đình Sóc đi điều tra, đã hỏi thăm hàng xóm láng giềng, nhưng tất cả đều nói vợ của tên họ Trương chết do bạo bệnh, sao giờ lại thành ra bị tên họ Trương ngược đãi đến chết thế này? Tuy y là đàn ông, nhưng y xem thường nhất là hành vi bắt nạt phụ nữ và trẻ con.
“Chuyện đã qua lâu rồi, mọi người cùng không muốn sinh thêm chuyện.” Từ Đình Sóc ngẫm nghĩ, thấy nàng ta nói có lý. Lúc đó y mặc quan phục, cộng thêm làm võ quan đã lâu, trên người luôn toát ra sát khí, giống như hôm xảy ra vụ án Lý Tiểu Liên, y không mặc quan phục, không đeo bội đao, nhưng vẫn dọa cho mẹ của Lý Tiểu Liên sợ đến mức không dám nói chuyện. “Vậy là những người này đều là kẻ chết cũng chưa hết tội...” Tống Từ cười buồn, “Còn vị sư gia kia thì sao?” Nói sao thì Ngô Tấn cũng là quan sai, chắc không làm xằng làm bậy như ba người kia đâu nhỉ?
Không ngờ Liễu Tiên Tiên lại cười khẩy: “Hừ, hắn mà cũng tính là con người sao?” Nghe giọng điệu thế này, xem ra nhân phẩm của Ngô Tấn còn kém hơn ba người còn lại. “Chuyện rốt cuộc thế nào, Liễu cô nương hãy nói đi.” Từ đầu An Thịnh Bình đã không có hảo cảm với Đường huyện lệnh rồi, bởi vậy cũng không ôm hi vọng gì đối với Ngô Tấn, lúc này y lạnh lùng nói, “Ta muốn xem thử, vị sư gia tốt của Đường huyện lệnh đã làm ra chuyện gì ghê gớm!” “Được, xin thứ cho ta nói thẳng, tên Ngô Tấn này chết cũng hời cho hắn, nên nghiền xương cốt hắn ra tro, bêu đầu trên cổng thành để khi bá tánh ra vào có thể nhổ cho hắn một bài!” “Rốt cuộc hắn đã làm gì?” Lúc này, cả Tống Từ cũng bắt đầu tò mò, tại sao Liễu Tiên Tiên lại hận Ngô Tấn thấu xương như vậy?
“Ba năm trước, thôn bên cạnh xảy ra nạn đói, khi ấy ta vừa đến thôn Trường Lạc chưa lâu, cũng vừa mở Phù Dung Các này.
Tuy các tỷ muội kiếm không được bao nhiêu, nhưng chúng ta cũng không nở nhìn những người già trẻ nhỏ ốm yếu kia phải chịu cảnh đói khổ. Chúng ta cũng quyền không ít tiền và thức ăn. Triều đình phát ngân lượng, nhưng bị Đường huyện lệnh và tên Ngô Tấn kia bỏ túi hơn phân nửa, đến tay nạn nhân chẳng còn được mấy đồng. Người dân sống không nổi đành phải bán con bán cái. Ngô Tấn thấy đây lại là một cơ hội để kiếm chác, bèn nửa mua nửa cướp, bắt mấy chục đứa trẻ và thiếu nam thiếu nữ về, những ai xinh xắn thì giữ lại trong nhà mình, chà đạp xong bán lại cho đám buôn người. Còn số có tướng mạo bình thường, sức khỏe cũng không được tốt, không bán đi được thì trực tiếp đánh đập tới chết, sau đó vứt ra bãi tha ma ở ngoại thành.” “Tên súc sinh này!” Từ Đình Sóc tức giận đập mạnh lên bàn bát tiền, nội lực của y quá thâm hậu, một chưởng đã đập nứt một đường trên mặt bàn. “Hai vị công tử, ta đi bắt tên họ Đường kia ngay đây!” Y là người nóng tính, không muốn chờ đợi thêm chút nào, nếu Ngô Tấn đã làm ra chuyện tày trời như vậy, Đường Tùng là quan trên của hắn, đương nhiên cũng không thoát được liên can, “Cả hai tên đều không phải người tốt, hôm nay ta không xử hắn không được!” An Thịnh Bình thấy y kích động như vậy, vội kéo y lại, “Từ đại nhân bớt giận, chuyện này chúng ta từ từ tính, hôm nay hãy
nghe Liễu cô nương kể hết mọi chuyện trước đã!” Từ Đình Sóc nhìn y, lại nhìn Liễu Tiên Tiên, dành tạm nén lửa giận của mình xuống, đợi nàng ta kể hết toàn bộ những việc làm xấu xa của đám người này xong rồi tính tiếp. “Tóm lại, tuy các vị đều nghĩ Phương Ngọc Đình là một ác quỷ, là nữ ma đầu giết người không chớp mắt, nhưng trong lòng bá tánh, nàng ta là nữ anh hùng trừ hại cho dân! Tất nhiên, cũng có một số người ngoại lệ.” Liễu Tiên Tiên nhún vai, lớp sa mỏng màu đỏ kia trượt xuống khỏi đầu vai theo động tác kia. Nàng ta đứng ngay cạnh Từ Đình Sóc, bờ vai trần kia đập ngay vào mắt y, y liền vội quay mặt đi, nhưng không biết tại sao vành tai của y lại ửng đỏ.
An Thịnh Bình đứng đối diện nhìn thấy cảnh này, chân mày nhíu chặt lại, muốn cười nhưng trong lúc này dường như không thích hợp cho lắm. “Một vấn đề cuối cùng xin được thỉnh giáo, không biết ở thôn Trường Lạc này còn bao nhiêu người giống những kẻ mà có vừa nói” Tống Từ rất có tầm nhìn xa khi đặt câu hỏi này, Liễu Tiên Tiên quen biết rộng, tin tức nhanh nhạy, đàn ông trong thành này là người thế nào, nàng ta biết rõ nhất. Nếu muốn bắt “ma nữ” kia, cần phải bắt đầu tìm từ mục tiêu tiếp theo nàng ta nhắm đến.
Họ ở ngoài sáng, ma nữ ở trong tối, muốn như nàng ta ra ngoài chỉ có thể dùng cách này.
Liễu Tiên Tiên suy nghĩ một lúc, thành thật nói: “Thật ra theo ta thấy, dạng đàn ông này có không ít, nhưng nếu muốn
tìm người phù hợp với những điều kiện này nhất chỉ có sáu người.” “Ồ, sáu người nào?” “Một người là Lý viên ngoại mở tửu lâu ở Nam Thành, bốn mươi ba tuổi, nhà có trăm mẩu ruộng màu mỡ, ba cửa hàng, không lo ăn mặc, thê thiếp thành đàn, nhưng lại là một kẻ rất háo sắc, cậy có mình có tiền, thường làm ra những chuyện xấu xa như cưỡng ép con gái nhà lành, ép người lương thiện làm kỳ nữ.” Tống Từ lắc đầu: “Người này không được, các nạn nhân trước đều một thân một mình, dù xung quanh không thiếu phụ nữ, nhưng trên danh nghĩa không thể không thiếp nên mới nhận được hôn thư của ma nữ kia.” “Nếu nói vậy, Triệu lão gia cũng có thể loại trừ rồi...” Liễu Tiên Tiên bấm đốt tay tính thử, “Còn lại bốn người, nhưng một trong số đó thích đàn ông, người này cũng không tính đâu nhỉ?” Tống Từ gượng cười: “Đương nhiên không tính.” “Thế thì chỉ còn ba người thôi, một người là họa sư thường hay bán tranh ở phố Bắc, họ Sài, tên chỉ có một chữ Tuấn, hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mối đỏ răng trắng, tuy là con trai nhưng còn xinh đẹp hơn cả con gái. Hắn lấy danh nghĩa vẽ chân dung cho người khác, không biết đã dụ dỗ bao nhiêu tiểu thư khuê các và thê thiếp nhà giàu, chuyên sống nhờ tiền của phụ nữ. Hắn cũng có chút bản lĩnh, tuy quen thói phong lưu, nhưng các phu nhân tiểu thư kia đều sợ mất thể diện, không dám thừa nhận mình có quan hệ với hắn. Ta từng mời hắn đến
vẽ chân dung cho các cô nương nhà mình, không biết họ nghĩ như thế nào, ai nấy đều bị hắn làm cho điên đảo tâm hồn. Theo ta thấy, hắn chỉ là một gã đàn ông yếu ớt mà thôi!” Nghe nàng ta nói vậy, Tống Từ bất giác nhỏ đến lời của Thiết Ngư. Quả nhiên, Liễu Tiên Tiên này không thích người khôi ngô chỉ thích người thô lỗ. Đàn ông càng đẹp càng không thu hút được nàng ta, nàng ta thích dạng đàn ông mạnh mẽ giống như Thiết Ngư và Từ Đình Sóc. “Hừm, người này phù hợp thật, hai người còn lại thì sao?” “Một người nữa năm nay là năm tuổi giáp, vừa tròn hai mươi bốn, hắn họ Địch, tên là Địch Kim Ngọc. Người cũng như tên, là một kẻ bên ngoài sơn son thếp vàng, bên trong mục nát thối rữa. Nếu ta nhỏ không nhầm, hình như hắn là quản sự của thư viện Chính Phong, bình thường không cần dạy học, chỉ phụ trách chiêu sinh và thu học phí mà thôi. Nghe nói hắn bỏ túi riêng không ít, mới làm được một năm ngắn ngủi, đã xây được nhà mới ở dưới quê rồi.” “Nghe cô nói vậy, hắn hình như chỉ tham tiền tài thôi, không dính dáng gì đến nữ sắc?” “Ai nói không dính dáng! Hắn là kẻ chuyên lừa hôn đấy, nghe nói chỉ đính hôn thôi đã bảy, tám lần rồi, nhưng không biết tại sao đến cuối cùng đều hủy hồn. Kể ra cũng lạ, những người đàn ông khác khi đính hôn đều phải bỏ ra thật nhiều thật nhiều ngân lượng, nhưng còn hắn thì mỗi lần hủy hôn trong nhà lại giàu có hơn trước khi đính hôn mấy lần! Không biết hắn đã giở thủ đoạn gì mà không một ai truy cứu, cứ như nhà gái cam tâm tình nguyện hủy hôn và trả lại sính lễ vậy!”
“Ồ?” An Thịnh Bình tò mò nói, “Thế thì lạ thật! Không ngờ hủy hôn cũng trở thành cách để làm giàu... Nếu vậy, sao vẫn còn nhiều người bằng lòng đính hôn với hắn như thế? Không sợ con gái nhà mình không gả đi được còn chuốc họa vào thân ư?” “Hừ, tại hắn che giấu quá kỳ chứ còn sao nữa! Cả ta cũng không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì, huống hồ là người khác.
Thêm nữa công việc kia của hắn rất tốt, kiếm chác được, tướng mạo cũng tạm ổn, kể ra cũng xem như tiền đồ vô lượng. Con rể thế này, người không biết nội tình, có ai không muốn chứ!” “Cũng đúng, còn người cuối cùng thì sao?” “Người cuối cùng?” Liễu Tiên Tiên hất cằm về phía ngoài, cười nói, “Cũng trùng hợp lắm, đang ở trên tầng này.” “Trên tầng này?” “Đúng vậy, cách đây hai căn phòng, hắn đã bao Nghênh Xuân và Tảo Nhụy, bây giờ ba người đang vui vẻ với nhau!” Ba người...
Tống Từ và An Thịnh Bình không khỏi nhìn nhau, câu nói này thật sự quá khiếm nhã, họ nghe thôi cũng thấy ngại. Nhìn sang, Từ Đình Sóc cũng đã đỏ bừng mặt, không còn khí thế như vừa rồi nữa. “Người này có lai lịch thế nào?” “Người này họ Thượng Quan, tên là Thượng Quan Lạp, cha hắn là ai không cần ta nói đâu nhỉ?” “Thượng Quan?” Nghe nhắc đến cái họ này, An Thịnh Bình tức khắc sa sầm mặt. “Sao vậy? Người này có lai lịch thế nào, lẽ nào công tử quen biết hắn?” Từ Đình Sóc không hiểu chuyện gì, tò mò hỏi.
An Thịnh Bình nhìn y, lại nhìn Tống Từ, có vẻ hơi khó mở lời, nhưng suy nghĩ kỹ càng, vẫn quyết định nói thật. “Trước đây gia tỷ gả cho Đổng Sơ Thành, con trai thứ hai của hộ quốc tướng quân Đổng Chiêu, nhà Thượng Quan này là thân thích của nhà họ Đổng, Thượng Quan Lạp này chắc là...” “Là anh em họ của Đổng Sơ Thành.” Tống Từ nói thay y.
Khi nói ra, trên mặt y không lộ ra chút cảm xúc nào, An Thịnh Bình cũng không nhìn ra được y đang nghĩ gì.
Tuy gia tộc nhà họ Đổng không còn ai nữa, nhưng nơi này dẫu sau cùng là quê nhà của họ, khó tránh có một số người bắt quàng làm họ.
Nhưng quan hệ của Tống Từ và tỷ tỷ y...
An Thịnh Bình thật sự đoán không ra suy nghĩ của Tống Từ. “Hóa ra tên súc sinh đó là thân thích nhà ngài sao!” Liễu Tiên Tiên thấy được An Thịnh Bình và Thượng Quan Lạp kia chỉ là bà con xa không với tới, nên cũng không kiêng dè, mỉm cười nói đùa, “Cha của tên Thượng Quan Lạp này chẳng phải người tốt lành gì, mượn danh nghĩa Đổng tướng quân tác oai tác quái ở thôn Trường Lạc này đã nhiều năm, tuy nay người nhà họ Đổng đều đã chết cả, nhưng dù sao lạc đà chết gầy vẫn còn to hơn ngựa, nhà Thượng Quan đó vẫn cậy trời cao Hoàng đế xa, cái gì cũng không sợ.” “Cô nói hắn mượn danh nhà họ Đồng tác oai tác quái?” Một ngọn lửa không tên bùng lên trong lòng An Thịnh Bình, tỷ tỷ một mình ở nơi xa xôi hẻo lánh này sống đời góa bụa đã đủ đáng thương rồi, còn phải gánh chịu tiếng xấu thay nhà Thượng Quan kia, há chẳng phải càng thêm không đáng sao!
“Ơ, thì ra công tử không biết sao! Thượng Quan Lạp kia nói rồi, tuy anh họ của hắn đã chết, nhưng chị dâu vẫn còn đó. Chị dâu của hắn là thiên kim nhà Quận công, là viên minh châu được nâng niu trên lòng bàn tay! Có việc gì hắn cũng có người chống lưng, không sợ!” An Quảng Bình nghe xong tức đến mức suýt ngất đi, thì ra ngoài nhà họ Đổng ra, cả nhà họ An cũng bị tên Thượng Quan Lạp này lợi dụng!
Thảo nào khi y vừa đến thôn Trường Lạc thường nghe được những lời bóng gió, hóa ra y còn chưa đến đây, danh tiếng đã bị tên Thượng Quan Lạp kia bôi nhọ mất rồi! “Tức chết đi được!” Lần này, Từ Đình Sóc chưa phát cáu, An Thịnh Bình đã nổi giận trước, xắn tay áo lên, muốn ra ngoài kia tìm Thượng Quan Lạp đánh một trận. "An Quảng!” Vừa gọi một tiếng, cửa lập tức mở ra, An Quảng không biết thiếu chủ đã gặp chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt cũng biết y đang rất tức giận. Hắn và thiếu chủ xưa nay luôn đồng lòng, bây giờ đừng nói là đánh nhau, dù muốn hắn đi lấy mạng của Thượng Quan Lạp, chỉ cần một câu nói của An Thịnh Bình là được.
Tống Từ muốn khuyên ngăn An Thịnh Bình, đã nhấc tay lên, khi gần chạm vào góc áo của An Thịnh Bình bỗng như bị ma xui quỷ khiến, đột nhiên dừng lại.
Y nhìn An Thịnh Bình, cuối cùng không nói tiếng nào. “Đi! Đi...” An Thịnh Bình không biết Thượng Quan Lạp đang ở phòng nào, ngoảnh đầu lại nhìn Liễu Tiên Tiên.
Liễu Tiên Tiên chỉ sợ thiên hạ không loạn, mỉm cười chỉ tay, khẽ nói: “Nguyệt Hương Các.” “Đúng, Nguyệt Hương Các! Đi, đến đó dẫn Thượng Quan Lạp qua đây cho ta!” An Quảng nhận lệnh, xông thẳng một mạch ra ngoài.
Tiếp sau đó, trong một căn phòng cách đó không xa bỗng trở nên hỗn loạn, có tiếng chén đĩa bị vỡ, trong đó còn xen lẫn tiếng hét thất thanh của hai cô gái và tiếng kêu gào của một người đàn ông.
Chỉ trong chốc lát, An Quảng đã xách gà đàn ông gần như đang trần truồng vào. Hắn không nói tiếng nào, ném gã đàn ông kia xuống đất rồi thuận tay đóng cửa lại, chặn những người đang ở trên tầng hai xem náo nhiệt, kể cả Phúc Thuận và A Lạc lại bên ngoài cánh cửa. “Ngươi muốn làm phản đúng không! Ngươi, người biết ta là ai không hả?!” Gã đàn ông kia ngẩng đầu lên, tướng mạo cũng tương đối đứng đắn, lúc này đây gần như không mảnh vải che thân, chỉ quấn một mảnh vải mỏng trên thắt lưng. Rõ ràng khi nãy An Quảng thấy ga đàn ông này trần truồng trông khó coi quá nên mới quấn lại cho hắn.
Tóc tai hắn rối bù, trên má và trước ngực còn có không ít dấu son đỏ nhạt, chắc lúc này ở trong Nguyệt Hương Các được Nghênh Xuân và Tảo Nhụy hầu hạ rất thoải mái.
An Thịnh Bình vốn đang tức giận, nhìn thấy gã đàn ông này lửa giận càng bùng lên dữ dội, y bước qua, đạp một cái lên lồng ngực của hắn.
“Ngươi làm phản đấy à! Có biết ta là ai không!” Thượng Quan Lạp kia tuy chỉ là bà con xa, nhưng khi An Thịnh Bình vừa đến thôn Trường Lạc, hắn từng tìm đến cầu kiến. Hơn nữa với tướng mạo của An Thịnh Bình, phàm là người từng thấy y, dù chỉ nhìn thoáng qua đều không thể quên được, nên khi Thượng Quan Lạp thấy rõ người bắt mình liền sửng sốt ngay. “Nói, ngươi đã dùng danh nghĩa của nhà họ Đổng và nhà họ An làm bao nhiêu chuyện xấu ở thôn Trường Lạc này rồi?” Mặt An Thịnh Bình đỏ bừng, gần xanh trên cổ cũng nổi lên.
Cả nhà họ Đổng là trung lương, nhà họ An cũng có tiếng nói trước mặt Thánh thượng, nay lại bị con sâu như hắn làm vẩn đục uy danh của hai nhà, An Thịnh Bình không giận sao được! “Tứ gia tha mạng! Tứ gia, ta biết lỗi rồi!” Thượng Quan Lạp quỳ mọp trên đất, ôm đầu không dám nhìn y. “Điều tra, điều tra kỹ càng cho ta!” An Thịnh Bình không thèm để ý đến hắn, lệnh cho An Quảng đưa hắn vào nhà lao, “Bảo Đường Tùng thẩm vấn đàng hoàng cho ta, nói mình là thân thích của nhà họ An ta đúng không? Được, hôm nay ta sẽ vì đại nghĩa diệt thân!” Từ Đình Sóc đỏ trán: “Công tử, Đường Tùng này cũng…” “Cứ xử lý hắn trước cho ta! Xong việc của hắn rồi mới đến Đường Tùng!” Dứt lời, đá Thượng Quan Lạp hai cái cho hả giận, mặc cho hắn gào khóc, để An Quảng xách hắn ra ngoài.
Tống Từ quen biết An Thịnh Bình đã nhiều năm, chưa bao giờ thấy y thất thổ đến thế, nhưng nghĩ kỳ cùng hiểu được. An
Thịnh Bình rất xem trọng danh dự gia tộc, hơn nửa tình tỷ đệ của y và Tam Nương rất sâu đậm; nếu một mình hắn thì thôi, bây giờ còn dính đến danh tiếng của nhà họ An và An Vũ Nhu, sao hắn có thể nuốt được cục tức này.
Rõ ràng vừa rồi mình có thể ngăn cản An Thịnh Bình, nhưng không biết tại sao lại dừng tay.
Có những người không thể quên thật chăng? “Được rồi, giờ huynh đã bắt tên Thượng Quan Lạp này vào đại lao, mục tiêu tiếp theo của Phương Ngọc Đình mà chúng ta muốn tìm chỉ còn lại Sài Tuấn và Địch Kim Ngọc thôi.” Tống Từ dứt lời, An Thịnh Bình mới nhận ra vừa rồi mình hấp tấp quá, nhưng đến giờ y vẫn còn giận run người, cho dù quay lại lần nửa, y vẫn sẽ làm như vậy. “Hai người thì hai người, còn dễ tìm hơn kìa.” Y không mấy bận tâm đáp. “Dễ hơn?” Tống Từ cười, “Nhưng lỗ như chúng ta giăng sai lưới thì sao?” “Vậy cũng hết cách! Nếu sai thật, ta lại thả Thượng Quan Lạp kia ra, để cho ma nữ xử hắn thay ta!” Nói xong mới nhận ra cách này tốt hơn là bắt giam Thượng Quan Lạp, nhưng hối hận đã muộn. An Thịnh Bình bèn nhắm mắt lại, không nói nữa.
Liễu Tiên Tiên ở bên cạnh lại cười, nàng ta lặng lẽ tựa lên người Từ Đình Sóc, “Từ đại nhân, bát đĩa ở Nguyệt Hương Các bị đánh võ, lại còn làm cô nương của ta sợ, ngài nói phải làm sao đây?”
Từ Đình Sóc vội lùi lại hai bước, muốn kéo rộng khoảng cách với nàng ta.
Từ Đình Sóc có bản lĩnh đơn thương độc mã đối phó với bảy, tám gã đàn ông, nhưng khi đứng trước bàn tay mềm mại của Liễu Tiên Tiên, y hoàn toàn quẫn trí.
An Thịnh Bình thở dài, lấy một nén bạc ra đặt lên bàn: “Hôm nay ta bốc đồng quá, xin được bồi tội cùng Liễu cô nương. Phúc Thuận, ngươi ở lại thu xếp! Không còn việc gì nữa, chúng ta cáo từ.” Liễu Tiên Tiên cầm nén bạc lên ước lượng, tươi cười: “Được, khi nào rảnh ngài lại ghé nhé!” Lúc này An Thịnh Bình mới mở mắt ra, y đồ trán, che mặt, bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
Tống Từ và Từ Đình Sóc biết hôm nay chỉ có thể đến đây, gật đầu với Liễu Tiên Tiên rồi cùng toạn nối bước rời đi.
Nào ngờ họ vừa định bước ra ngoài, Liễu Tiên Tiên đột nhiên gọi: “Từ đại nhân dừng bước.” Từ Đình Sóc dừng bước, ngoảnh đầu lại. “Họ Từ này, có một chuyện ta muốn nhắc nhở ngài!” Liễu Tiên Tiên tựa lên cạnh bàn bát tiên bị y đập nứt một đường ban này, vòng eo mảnh mai chỉ bằng một vòng tay, áo tuột xuống khỏi vai vẫn chưa được kéo lên, nàng ta bấm tay tính nhẩm sau đó tươi cười với y: “Còn khoảng nửa tháng nữa là đến ngày giỗ của Phương tiểu thư rồi.” Từ Đình Sóc giật mình, ngoài mặt vẫn bình tỉnh gật đầu với nàng ta, không nói gì cả, cất bước rời đi.
Khi mọi người đã xuống lầu mới phát hiện lúc này chỉ còn một mình Phúc Thuận vẫn đang đợi ở bên ngoài.
Tống Từ khẽ cau mày: “A Lạc đâu?” Phúc Thuận mím môi cười, vẻ mặt có chút mập mờ, chỉ tay về phía góc đại sảnh.
Tống Từ nhìn theo qua đó, thấy A Lạc đang đứng trong góc tường nói chuyện với cô gái váy xanh.
Trong đại sảnh này chén tạc chén thù, rất ồn ào, cộng thêm cách khá xa nên không nghe được họ đang nói chuyện gì.
Nhưng theo cách ăn mặc của cô gái kia, chắc nàng ta là cô nương Lục Kiều mà A Lạc thích. “Hừm, không ngờ A Lạc cũng thông minh lắm.” An Thịnh Bình khoanh tay, đứng tựa bên cửa, như cười như không nói, “Quyết đoán hơn chủ tử nhà cậu ta nhiều.” An Thịnh Bình có hàm ý khác, khi nói cùng vô tình hoặc cố ý nhìn lượt qua mặt Tống Từ, ánh mắt mang ý khiêu khích.
Dường như đang trách y không biết tranh thủ, nhiều lần bỏ lồ An Vũ Nhu.
Ngoài cười gượng ra, Tống Từ không biết nên trả lời thế nào.
Y tiến lên trước, muốn gọi A Lạc mau theo mình về. Nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị An Thịnh Bình kéo lại, lúc này, nụ cười trên mặt An Thịnh Bình đã chuyển sang vẻ dịu dàng hiếm gặp, “Bỏ đi, cậu ta cũng không còn nhỏ nữa.” Một câu nói khiến Tống Từ gọi cùng không được, không gọi cũng không ổn. “Phúc Thuận!” An Thịnh Bình gọi một tiếng, không nói gì, chỉ gật đầu rồi kéo Tống Từ ra khỏi Phù Dung Các.
Phúc Thuận vô cùng khôn lạnh, đương nhiên hiểu ý của chủ nhân. Hắn gật đầu cúi người tiễn các vị công tử, đại nhân ra về, không gọi A Lạc mà vẫy tay gọi người phụ nữ có chút thân phận đang lượn khắp đại sảnh tầng một như một con bươm bướm. “Ôi chao, đây chẳng phải Phúc Thuận sao!” Người phụ nữ kia lớn hơn các có nương xung quanh, là người cùng Liễu Tiên Tiên quản lý Phù Dung Các này.
Phúc Thuận lấy một tờ ngân phiếu từ trong tay áo ra, đưa cho nàng ta: “Nhìn thấy vị tiểu ca đang nói chuyện với Lục Kiều đằng kia không?” Nàng ta nhận ngân phiếu, mở ra xem, mắt lập tức sáng rỡ, khi nhìn Phúc Thuận, nụ cười cũng lả lơi hơn: “Thấy rồi, thấy rồi!” “Hầu hạ cho tốt, là khách quý của thiếu gia chúng ta đấy.” Người phụ nữ này biết Phúc Thuận đi theo Tứ công tử nhà Quận công, không khỏi tò mò về thân phận của A Lạc. Nàng ta bất giác ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.
Liễu Tiên Tiên đang tựa trên lan can, mỉm cười quan sát tất cả. Ánh mắt của nàng ta và người phụ nữ kia chạm nhau, mỉm cười gật đầu, hờ hững phe phẩy quạt, nhẹ nhàng quay đi.
Trên hành lang lâu hai, vừa rồi Thượng Quan Lạp trần truồng bị bắt từ trong phòng ra tạo thành trận xáo động không nhỏ. Lúc này, hai cổ nương được Thượng Quan Lạp gọi vào phòng hầu hạ đã mặc xong quần áo, ấm ức chạy ra khỏi phòng, muốn tìm Liễu Tiên Tiên kể lẽ một phen. “Được rồi được rồi, chuyện có lớn gì đâu!” Nụ cười của nàng ta duyên dáng lại toát ra chút hống hách, dường như không hề
xem trọng việc khách hàng bị bắt, “Khóc gì mà khóc, khuôn mặt xinh đẹp thế này, khóc lem luốc hết rồi, xót biết mấy!” Chỉ vài câu nói, vừa trêu chọc làm các vị khách đang đứng ngoài hành lang bật cười, cũng nhanh chóng xoa dịu được hai cô nương trẻ trung xinh đẹp kia.
Hai nàng cũng nũng nịu đối khóc thành cười. Phù Dung Các ồn ào náo nhiệt lại quay về với sự phồn hoa trong tiếng ca múa, tiếng cười đùa...
Pháp Y Tống Từ Pháp Y Tống Từ - Vương Phương Pháp Y Tống Từ