Nụ Cười Cho Anh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5
uồi chiều Gia Tuấn đến đưa Ái Vy đi chơi. Anh chạy thẳng ra vùng ngoại ô rồi dừng lại ở một nơi mát mẻ. Anh đưa Ái Vy đến một chỗ cũ, gọi nước xong Gia Tuấn kéo ghế ngồi cạnh Ái Vy:
- Em vẫn còn thích chỗ này chứ?
Ái Vy ngạc nhiên:
- Sao anh lại hỏi em như vậy?
Choàng tay qua vai Ái Vy, Gia Tuấn ấm áp:
- Anh sợ đưa em đến đây hoài em sẽ chán và không thích nó.
Ái Vy lắc đầu:
- Anh đừng nghĩ vấy, đến càng nhiều lần em càng thích chỗ này hơn. Nó cho em nhiều kỉ niệm lắm.
- Vậy sau này mình thường xuyên đến đây nhé Vy?
Ái Vy lừ mắt:
- Tuy là em thích nhưng ai mà thèm đến đây với anh thường xuyên chứ.
- Sao vậy em?
Ái Vy hứ nhẹ:
- Em không rảnh để đến đây với anh hoài đâu, vì em rất rất ghét anh.
Gia Tuấn trợn mắt nhìn Ái Vy:
- Sao em cứ nói ghét anh hoài vậy bé cưng, em có biết là anh không chịu nổi không?
Ái Vy nghe xôn xao trong lòng, nhưng lời nói của Gia Tuấn làm cô thấy thương anh nhiều hơn.
- Anh không thích em nói vậy sao?
- Dĩ nhiên rồi, em nghĩ xem đâu có ai lại muốn người yêu của mình cứ mãi nói ghét mình đúng không?
Ái Vy chớp măt, cô mỉm cười nhìn Gia Tuấn.
- Em chỉ nói đùa thôi mà anh không biết sao?
- Dù là em nói đùa nhưng anh vẫn không thích.
- Vậy sau này em hứa là không nói như vậy nữa được chưa?
Gia Tuấn nhìn Ái Vy yêu thương:
- Em có biết là anh yêu em đến cơ nào không Vy.
Ái Vy làm mặt tỉnh:
- Em không có ở trong lòng anh nên em không đo được.
- Em không tin anh à?
Ái Vy ngả đầu vào vai Gia Tuấn, cô nhẹ nhàng khép mắt:
- Em tin anh và còn yêu anh nhiều hơn cả anh yêu em.
Gia Tuấn không nói gì, anh đột ngột áp môi mình lên môi Ái Vy hôn cô một cách mãnh liệt, những lúc như thế này, Ái Vy thấy mình như mất hết sức lực và mềm nhũn trong tay anh.
Rời môi cô, Gia Tuấn thấy luyến tiếc lắm. Ái Vy chưa cân bằng trở lại thì đã tiếp nhận thêm nụ hôn thứ hai của Gia Tuấn.
Lần này Gia Tuấn mới chịu rời môi cô thật sự, anh nồng nàn:
- Anh yêu em.
Ái Vy dẫu môi:
- Em biết rồi anh cứ nói mãi.
- Anh thấy vẫn còn chưa đủ đấy.
- Vậy anh đi nói với những cô gái khác đi!
Gia Tuấn mở lớn mắt nhìn Ái Vy:
- Em dám nói vậy à? Em không sợ anh quen người khác à?
- Không!
- Em đáng bị phạt lắm.
Ái Vy chu môi Định cãi lại nhưng cô đã bị môi của Gia Tuấn khóa chặt.
Nhưng lúc thế này Gia Tuấn thật mạnh mẽ, Ái Vy ngồi gọn trong vòng tay rắn chắc của anh.
- Nếu em còn dám nói vậy nữa là anh sẽ phạt em đấy nhé?
Ái Vy cười híp mắt:
- Cách Phạt của anh thật đáng sợ.
- Phải là đáng yêu chứ bé cưng.
Ái Vy chu môi:
- Anh lúc nào cũng tư cho mình là đang yêu cả.
Gia Tuấn nhún vai:
- Anh thấy mình đáng yêu thật sự mà.
- Em nói không lại anh nữa rồi.
Ái Vy chợt hỏi:
- Anh ơi! Cô Ly Ly hôm nọ là bạn của anh Gia Tuấn gật đầu:
- Phải, tụi anh là bạn và cô ấy đang làm thư kí cho anh.
- Anh quen cô ấy lâu chưa?
- Cũng mới đây thôi, anh quen Ly Ly líc sang Mĩ công tác.
Ái Vy nhìn anh như thăm dò:
- Vậy nhưng bên Mĩ anh luôn gặp cô ta à?
- Anh và Ly Ly thường hay tâm sự với nhau lắm, giàu mà không kiêu căng.
Ái Vy thoáng buồn vì những câu nói đó, Gia Tuấn không hề biết rằng từ lúc gặp Ly Ly ở nhà Gia Tuấn cô đã thấy Ly Ly không đơn thuần là bạn. Giờ Gia Tuấn lại nói thêm những lời đó, anh làm cô nghe buồn âm ỉ.
Gia Tuấn nhẹ nhàng bên tai Ai Vy làm cắt ngang dòng suy nghĩ:
- Em đang nghĩ gì vậy Vy.
Ái Vy lắc đầu, cô chối quanh:
- Em đâu có nghĩ gì đâu, em vẫn đang nghe anh nói mà.
Gia Tuấn lại tiếp tục nói những câu mà Ái Vy chẳng muốn nghe chút nào.
- Ly Ly giúp anh được nhiều việc lắm. Cô ấy đã giúp anh kí được nhiều hợp đồng với những khách hàng khó tính.
Ái Vy hỏi một cách mơ hồ:
- Vậy sau những lần như vậy anh có thưởng cho cô ấy không vậy.
Gia Tuấn nói một cách vô tình:
- Những lúc như vậy anh chỉ đãi Ly Ly một bữa cơm thôi.
- Vậy chắc anh và cô ấy thường xuyên dùng bữa với nhau lắm?
Gia Tuấn đáp tỉnh rụi:
- Đúng vậy, bữa trưa nào tụi anh cũng hay dùng bữa cùng nhau lắm, có thêm một người ăn thì vui hơn.
- Tụi anh, nghe sao thân mật quá vậy? Còn dùng bữa rất vui với nhau nữa, Gia Tuấn ơi! Tại sao lại như vậy?
Ái Vy thầm kêu lên trong lòng. Gia Tuấn thật vô tình, anh không hiểu con gái rất ích kỉ sao chứ? Họ không muốn người yêu của mình vui vẻ với bất cứ một cô gái nào đâu.
Ái Vy thẫn thờ, cô nói một cách thẫn thờ:
- Lúc bên cô ấy anh có thấy vui hơn khi ở bên em không?
Gia Tuấn chau mày, anh nhìn Ái Vy một cách kinh ngạc:
- Em hỏi vậy là sao Vy?
- Em chỉ muốn hỏi giữa em và cô Ly Ly đó anh thấy ở bên ai là vui vẻ nhất.
- Ái Vy! Em đang ghen hả?
Ái Vy nhìn thẳng vào mặt Gia Tuấn:
- Phải, em đang ghen thì sao? Em có quyền chứ?
Gia Tuấn cười thành tiếng anh ôm cô vào lòng:
- Em khờ quá bé yêu ơi! Sao em lại đi ghen với Ly Ly chứ hả? Anh và cô ấy chỉ là bạn bình thường thôi mà.
- Anh xem cô ấy là bạn nhưng cô ấy có xem anh là bạn không vậy. Hay cô ấy đã yêu anh mất rồi.
- Em đừng có đa nghi mà. Ly Ly cũng xem anh như bạn thôi, hơn thế nữa thì chỉ là tình anh em mà thôi.
Ái Vy lắc đầu một cách vô hồn:
- Em nghĩ không đơn giản như anh tưởng đâu. Đồng là Phận gái với nhau em hiểu rất rõ mà.
Gia Tuấn nhìn Ái Vy thật ngầu:
- Ái Vy Chuyện gì thì em cũng đúng cả nhưng chuyện này thì em đã hoàn toàn sai rồi. Cho dù Ly Ly có yêu anh đi nữa thì cô ấy cũng phải dừng lại thôi vì cô ấy biết anh yêu em mà và hơn thế nữa anh và em đã có hôn ước do cha mẹ định đoạt.
Ái Vy bắt đầu ngấn lệ:
- Anh không hiểu đâu khi yêu, người con gái thường không bao giờ chịu thua cuộc. Cô ấy sẽ làm tất cả để có được anh.
Gia Tuấn hơi giận, giọng anh nghiêm nghị:
- Em đừng nghĩ Ly Ly như vậy. Cô ấy không đáng sợ như em nghĩ đâu.
Ái Vy thấy choáng váng vô cùng, không ngờ Gia Tuấn lại đề cao Ly Ly như vậy. Ái Vy để mặt cho những giọt nước mắt thi nhau tuôn rơi.
- Cô ấy trong mắt anh là thánh thiện vậy sao?Anh hoàn toàn không thấy cô ấy có thể chia cách em và anh bất cứ lúc nào sao?
Gia Tuấn giận thật sự:
- Em đừng vô lí như vậy có được không hả Vy? Cô ấy đã làm gì em mà em thành kiến với cô ta dữ vậy hả?
Ái Vy giận dữ:
- Em là vậy đó luôn có thành kiến với người khác, em đáng ghét lắm. Anh đi yêu cô Ly Ly đáng yêu của anh đi!
Gia Tuấn trừng mắt nhìn Ái Vy anh quát lên:
- Em thật là quá đáng, tại sao em có thể nói với anh như vậy hả?
Ái Vy gào lên:
- Tôi hận anh, hận anh lắm, chúng ta chia tay đi!
Gia Tuấn nhìn thẳng vào mặt Ái Vy, mặt đầy vẻ giận dữ:
- Em có biết em vừa nói gì không hả?
- Tôi muốn chia tay, anh đừng nói nữa đừng nói nữa!
Gia Tuấn quắc mắt lạnh lùng:
- Em có thấy như thế là mình quá đáng lắm không? Vì một chuyện không đâu mà đòi chia tay với anh à?
Không kiềm nổi cơn giận cô nói như la lên:
- Tôi muốn về và sau này mong anh đừng tìm đến tôi nữa.
Gia Tuấn giận đến hóa điên lên được. Anh không nói thêm câu nào nữa, đứng hẳn dậy, anh nắm lấy tay Ái Vy kéo đi!
Suốt đoạn đường họ không nói thêm với nhau câu nào, Gia Tuấn lầm lì lái xe còn Ái Vy thì khóc lặng lẽ. Cớ gì họ lại như vậy? Có phải vì quá yêu nhau không?
Xe vừa dừng lại ở cổng Ái Vy đã nhanh chân bước xuống xe, mở khoá cổng và chạy vào nhà.
Gia Tuấn nhìn Ái Vy chạy vào nhà rồi anh lẳng lặng cho xe lau vút đi. Hôm nay Ái Vy làm anh giận thật sự. Anh không ngờ cô phản ứng mạnh như vậy, còn dám đòi chia tay nữa, điều mà anh không thể tha thứ được.
Hai ngày rồi mà Ái Vy vẫn còn buồn, cô đi học với tâm trạng buồn không thể tả. Trưa hôm nay Ái Vy lặng lẽ ra về một mình. Về đến nhà, cô thả mình xuống giường khép hờ mắt và nhớ đến những chuyện xảy ra tối hôm đó.
Chợt có tính hiệu điện thoại, Ái Vy mệt mỏi, cầm máy lên nghe:
- Alô!
- Alô! Ly Ly đây?
Ái Vy thoáng giật mình:
- Cô gọi điện đến đây có chuyện gì vậy?
- Ly Ly muốn rủ Vy đi dạo có được không vậy.
Ái Vy chau mày:
- Vì sao cô lại muốn đi cùng với tôi?
- Ly Ly muốn làm bạn với Vy thế thôi.
- Tôi phải gặp cô ở đâu.
Ly Ly cười đắc thắng:
- Chiều nay Vy đến công ty tôi đang làm được không?
Ái Vy ngập ngừng:
- À, ờ tai sẽ đến?
- Cảm ơn Vy trước nha!
Ái Vy nhếch miệng - Cô đừng khách sáo.
- Vậy chiều nay mình gặp nha! Chào Vy.
- Chào cô!
Nghe xong điện thoại, Ái Vy lại nằm xuống giường, bao ý nghĩ tràn về trong cô.
- Tại sao cô ta lại muốn làm bạn với mình? Chẳng lẽ Gia Tuấn nói đúng, cô ấy sẵn sàng rút lui và làm bạn với mình sao? Vậy là mình đã nghĩ oan cho cô ấy sao?
Ái Vy cứ nằm như vậy với bao câu hỏi mà cô không tự trả lời được, trong lòng cô giờ đây đang mâu thuận lắm giữa sự nghi ngờ và tin tưởng Ly Ly.
Đến chiều, Ái Vy đến công ty Gia Tuấn như lời hẹn. Cô không vào công ty mà chỉ ở ngoài cổng chờ.
Hôm nay Ly Ly cố tình không đi xe riêng.
Đến giờ nghĩ cô đi lang thang trong sân như cố tình cho Gia Tuấn thấy.
Thật đúng với sự tính toán của cô, Gia Tuấn hỏi Ly Ly mà anh không hề biết mình đang sụp bẫy.
- Ly Ly! Xe em đâu?
- Dạ, lúc chiều em đến với bạn nhưng không hiểu sao giờ này nó vẫn chưa đến.
Gia Tuấn ga lăng:
- Hôm nay, anh đi bằng xe gắn máy nếu em đồng ý anh sẽ đưa em về.
- Làm như vậy em thấy phiền anh lắm, em đợi bạn đến cũng được mà.
- Em chê xe anh à?
Ly Ly lắc đầu nguầy nguậy:
- Anh đừng hiểu lầm, ý em không phải vậy đâu.
- Vậy em lên xe đi!
Ly Ly tự nhiên ngồi phía sau Gia Tuấn. Khi vừa ra đến cổng Ly Ly nói là bụi bay vào mắt. Gia Tuấn dừng xe và bước xuống thổi mắt cho Ly Ly. Toàn cảnh đẹp đẽ đó đều lọt vào mắt Ái Vy, cô đứng trân mình nhìn mà không biết phải thốt lên những lời lẽ nào nữa. Đến khi Gia Tuấn ngồi trở lại lên xe thì anh đã thấy Ái Vy đang đứng nhìn mình. Anh cho xe chạy đến gần Ái Vy?
- Em đến tìm anh hả Ái Vy?
Ái Vy cố gắng để cho mình đừng khóc trước mặt Gia Tuấn và Ly Ly. Cô nói cứng:
- Bây giờ thì rõ rồi, anh có còn cho tôi là thành kiến nữa hay không hả? Bạn là như vậy đó sao?Anh để con tình cảm của mình lang thang như vậy à?
Gia Tuấn nhìn cô như ngạc nhiên lắm, rồi anh lắc đầu nghiêm nghị:
- Mọi chuyện không như em tưởng đâu Ái Vy, em đừng có hiểu lầm.
Ly Ly chen vào:
- Vy đừng hiểu lầm, hôm nay mình không có xe nên anh Tuấn cho mình quá giang thôi mà.
Ái Vy cười cay đắng:
- Hai người đóng kịch hay lắm! Tôi hối hận vì đã đến đây để chứng kiến cảnh này.
Nói xong, Ái Vy cho xe vút đi, Gia Tuấn nhìn dáng người yêu khuất dần mà tim đau thắt. Tuy nhiên anh vẫn bình tĩnh đưa Ly Ly về. Ngồi phía sau Gia Tuấn Ly Ly thầm cười trong bụng.
- Ái Vy ơi! Ta xin lỗi mi nhé! Trong tình trường kẻ đa mưu thì sẽ thắng thôi, mà phải còn có chút độc ác nữa.
Vừa về đến nhà, Ái Vy gục mặt vào gối khóc âm ỉ. Cô thấy giận Gia Tuấn ghê gớm. "Tại sao anh lại làm như vậy? Anh đã hết yêu em rồi sao?
Ái Vy lại lặng lẽ khóc nhớ lại những gì Tuấn đã nói với cô, cô nghe buồn chông chênh.
- Tình yêu bao lâu nay chấm dứt thế này sao anh? Em không cam tâm đâu.
Gia Tuấn anh phũ phàng vậy sao?
Ái Vy gào lên rồi khồc tức tưởi. Tự nhiên Ái Vy cảm thấy buồn nao lòng.
Đến tối, Ái Vy vẫn còn nằm úp mặt trong gối. Chợt có tiếng gõ cửa. Ái Vy vẫn nằm im. Gia Tuấn đẩy cửa bước vào, thấy Ái Vy úp mặt trong gối, anh thấy nao lòng. Gia Tuấn ngồi xuống cạnh cô đưa tay vuốt tóc cô:
- Em vẫn còn đang giận anh à?
Nghe tiếng Gia Tuấn, Ái Vy hốt hoảng ngồi phắt dậy, cô đầm đìa nước mắt:
- Anh đến đây làm gì? Tôi không muốn thấy mặt anh. Anh về đi!
Gia Tuấn nhìn cô im lìm, Ái Vy lại gào lên:
- Anh ra khỏi phòng tôi ngay, nhanh lên!
Gia Tuấn vẫn không nói câu nào, anh tự nhiên ôm chặt lấy Ái Vy trong đôi tay săn chắc của mình. Anh cúi xuống tìm môi cô và hôn một cách mãnh liệt. Ái Vy giãy giụa cô đẩy Gia Tuấn ra nhưng cô càng giãy giụa thì Gia Tuấn lại càng siết chặt hơn.
Lát sau, Gia Tuấn buông Ái Vy ra, anh nhận một cái tát trời giáng từ tay Ái Vy, cô nói như quát vào mặt Gia Tuấn:
- Tôi căm thù anh, tôi hận anh, anh ra khỏi đây ngay.
Gia Tuấn nhíu mày nhìn Ái Vy, anh như cố gắng nén cơn giận:
- Ái Vy! Nghe anh đi lỗi đâu phải do anh. Sao em không tìm hiểu kỹ rồi hãy giận anh?
Ái Vi lắc đầu đau khổ:
- Tôi không muốn tìm hiểu gì nữa hết. Tôi mệt mỏi lắm. Anh về đi!
Gia Tuấn ôm lấy bờ vai rung rung vì giận của Ái Vy. Giọng anh nhẹ tênh:
- Em bình tĩnh lại đi Ái Vy! Em phải tin vào tình yêu của anh chứ.
- Tôi biết dựa vào đâu để tin anh đây khi tôi đã tận mắt chứng kiến anh và cô ấy tình tứ bên nhau.
Gia Tuấn cố giải thích:
- Không phải như em nghĩ đâu Ái Vy, hôm đó anh đã nói rồi mà anh và Ly Ly chỉ là bạn thôi.
Là bạn mà thân thiết đến vậy à? Tôi và anh có thể cho là bạn không vậy?
- Ái Vy, em đừng vậy mà, em nói chuyện với anh kiểu đó anh chịu không nổi đâu.
- Anh làm tôi đau khổ thì tôi phải chịu hả? Anh ác lắm!
Gia Tuấn nhìn thẳng vào mắt người yêu anh nghiêm giọng:
- Anh thất vọng về em lắm Ái Vy. Em đã xem thường tình yêu của anh. Bao ngày tháng yêu em vậy mà em lại không tin tưởng anh.
Anh bảo tôi làm sao tin anh đây? Chẳng lẽ thấy anh tình tứ với một cô gái khác tôi phải mỉm cười cho qua à? Anh có thấy như thế là quá bất công với tôi không vậy?
- Em đừng dùng hai từ tình tứ để diễn tả anh và Ly Ly được không hả?
- Vậy tôi phải diễn tả bằng từ gì đây?
Gia Tuấn nhìn Ái Vy thật ngầu:
- Ái Vy! Em phải tin anh, chuyện lúc trưa là hiểu lầm thôi. Anh chỉ thổi bụi cho Ly Ly thôi. Em tin cũng được không tin cũng được, anh nói sự thật rồi đấy.
Ái Vy lùi lại một bước. Cô nhìn Gia Tuấn như để đo lời anh nói là bao nhiêu phần trăm sự thật.
Không có chút gì là giả dối thể hiện trong mắt anh, Ái Vy dịu giọng:
- Tôi có nên tin anh không đây!
- Vậy em muốn anh làm gì em mới chịu tin anh hả?
- Tôi không biết, anh đừng hỏi tôi.
Gia Tuấn bước tới, anh ôm siết Ái Vy vào lòng, cúi xuống hôn môi cô, Ái Vy phản ứng, lòng cô giờ đây rất mâu thuẫn giữa giận và yêu quay quắt. Cô nhắm mắt thả mình trong vòng tay anh.
Phúc chốc, họ đã xóa đi bao hờn ghen giận dỗi, để lại đến với nhau, Gia Tuấn rì nhẹ vào tai Ái Vy:
- Sau này em đừng khóc nữa nhé! Anh không chịu nổi khi thấy em khóc đâu.
Ái Vy chu môi:
- Em khóc là cũng do anh thôi!
Siết chặt Ái Vy giọng Gia Tuấn thật ấm:
- Em đừng ngốc bé cưng ạ! Đối với anh không có ai có thể thay đổi em được đâu! Em phải tự biết mình là người quan trọng chứ.
Ái Vy mỉm cười hạnh phúc, cô ngọ nguậy trong lòng Gia Tuấn:
- Tại sao em lại yêu anh nhiều đến vậy chứ?
- Tại vì anh rất đáng yêu!
Gia Tuấn lại cúi xuống hôn Ái Vy, anh tham lam hôn lên khắp mặt Ái Vy và dừng lại nơi môi cô Ái Vy cũng đáp trả lại anh một cách cuồng nhiệt.
Buổi chiều Ly Ly vừa bước vào nhà đã thấy ba mẹ đang ngồi nơi phòng khách. Cô sà vào lòng bà Kim Chi nũng nịu:
- Sao ba mẹ lại ngồi đây? Ba mẹ đã dùng cơm chiều chưa vậy.
Bà Kim Chi mắng yêu con gái:
- Muốn ăn cơm với con một bữa thật khó, ba mẹ phải ngóng dài cả cổ để đợi con về đấy.
Ly Ly chu môi:
- Con phải làm việc mà mẹ.
Ông Hoàng Thanh hắng giọng:
- Ba thật không hiểu con nữa Ly Ly, gia đình mình có thua kém ai đâu? Ba cũng có một công ty hẳn hoi, vậy mà con lại đi làm thư kí quèn cho một công ty khác.
Ly Ly dẫu môi:
- Con chỉ đến làm ở công ty bác Gia Hào thôi chứ bộ. Bác ấy là bạn của ba mà.
- Chính vì như vậy nên ba mới cảm thấy mất mặt. Đường đường là một thiên kim gia tộc Hoàng Thị mà con lại đi làm một công việc bình thường như vậy?
Ly Ly cố nói:
- Ba à! Con có sở thích riêng của con mà ba. Làm ở đó con thấy vui lắm.
Ông Hoàng Thanh bất mãn:
- Ba cho con đi du học là để con làm việc theo sở thích à?
- Ba! Con hiểu con hiểu ba muốn con về làm ở công ty gia đình chứ gì!
Nhưng ba ơi con chưa có kinh nghiệm nhiều nên con đang học hỏi thêm.
Ông Hoàng Thanh lắc đầu:
- Ba không muốn cãi với con nữa. Con muốn làm gì thì làm.
Bà Kim Hoa chen vào:
- Ông đừng giận con tội nghiệp, nó làm bên công ty anh Hào là có mục đích của nó ông không hiểu sao?
Ông Hoàng Thanh chau mày:
- Ý bà là sao vậy?
- Là con gái mình đang để ý con trai của anh Gia Hào.
Ông Hoàng Thanh cười lớn nhìn con gái:
- Có đúng như lời mẹ con nói không vậy Ly?
Ly Ly gật đầu không ngần ngại:
- Dạ.
Ông Thanh lại cười:
- Vậy sao con không nói sớm với ba? Con không muốn ba giúp đỡ sao? Ba và Gia Hào là bạn thân đấy nhé!
Ly Ly sà vào lòng ông Hoàng Thanh nũng nịu:
- Ba ơi! Con gái ba chỉ yêu đơn phương thôi. Người ta đã có người yêu rồi.
Ông Hoàng Thanh nhíu mày rồi lại cười:
- Con sợ ba thua cô gái đó hả? Hình như đây không phải là cá tính của con đâu.
Ly Ly buồn bã:
- Con không biết chịu thua người ta thì còn biết làm gì nữa chứ? Con nhỏ đó vừa xinh đẹp lại vừa học giỏi và còn là con ông tổng giám đốc công ty Thành Minh nữa.
Ông Hoàng Thanh nhìn con gái trân trối, giọng ông có vẻ giận:
- Con vừa nói gì? Người yêu của Gia Tuấn là con gái Thành Minh hả? Con có nhầm không vậy Ly Ly?
Ly Ly nhíu mày cô vô cùng ngạc nhiên về cử chỉ của cha mình nhưng cô vẫn trả lời những câu hỏi của ông:
- Ba ơi, làm sao mà con nhầm lẫn cho được. Con nhỏ đó là tình địch của con mà, con phải biết nó rõ chứ ba.
Ông Hoàng Thanh có vẻ suy tư. Gương mặt ông trở nên nghiêm khắc khi nhớ về mối thù năm xưa. Ngày ấy ông và bà Ái Lan yêu nhau tha thiết. Nhưng vì gia đình bà Ái Lan ép đã phải lấy ông Thành Minh theo lời cha mẹ định đoạt.
Ngày đó, ông rất nghèo nên không được gia đình Ái Lan chấp nhận. Ông đau khổ và tuyệt vọng, ông quyết tâm làm giàu và sẽ trả thù Thành Minh.
Nhiều lần ông đã khiến cho công ty suýt sụp đổ, giờ đây con gái ông lại yêu người yêu con gái ông Thành Minh. Ông sẽ làm mọi cách để con gái mình có được người nó yêu.
Nhìn cha suy tư thật lâu. Ly Ly lay tay ông hỏi:
- Ba! Ba đang nghĩ gì vậy?
Ông Hoàng Thanh giật mình nhưng ông vẫn gượng cười:
- Ba đâu có nghĩ gì đâu. Ba đang tính xem có cách nào giúp con gái rượu của ba không.
Ly Ly khoái chí nhưng cô cố tạo ra gương mặt thê thảm:
- Ba phải giúp con mới được, nếu phải xa anh Tuấn chắc là con không sống nổi đâu.
Bà Kim Hoa chen vào:
- Ông có nghe con gái mình nói chưa vậy? Ông phải giúp nó đấy nhé! Tôi không muốn con gái mình phải đau khổ đâu.
Ông Hoàng Thanh mỉm cười:
- Bà tưởng chỉ có mỗi bà yêu con gái thôi sao hả? Tôi là ba của nó mà không giúp nó chẳng lẽ đi giúp người dưng.
- Nhưng ông định làm gì để giúp con đây? Ông Hoàng Thanh vẻ bí ẩn:
- Bà và con cứ chờ tôi rồi sẽ rõ.
Ly Ly ôm cánh tay ba mình ma lòng đầy vui sướng. Cô tin tưởng nơi ba mình lắm, ông đã hứa là sẽ được.
Buổi tối ông Thành Minh về thật trễ, ông có vẻ mệt mỏi lắm. Vừa dùng cơm tối xong, ông đã đi nhanh lên lầu. Bà Ái Lan và Ái Vy đều khó hiểu. Ái Vy cảm thấy bất an lắm. Những lúc sau này ba cô thường hay về muộn lắm và còn có vẻ rất mệt mỏi nữa. Hỏi ông thì ông bảo là không có gì, Ái Vy lo lắm:
- Mẹ ơi! mẹ có biết ba bị làm sao không mẹ?
Bà Ái Lan lắc đầu buồn:
- Mẹ cũng không biết nữa. Hỏi ổng có bao giờ ổng nói đâu.
- Hay là công ty mình có vấn đề gì chăng?
Bà Ái Lan buồn bã:
- Chuyện công ty mẹ đâu biết gì? Suốt hai mươi mấy năm qua chỉ biết có mỗi mình ba con cực khổ, ông ấy đâu có cho mẹ đến công ty.
Ái Vy an ủi mẹ:
- Mẹ đừng trách ba mà, ba cũng chỉ muốn mẹ sung sướng thôi.
- Mẹ đâu có trách gì ba con, mẹ chỉ buồn vì không giúp gì được cho ba con thôi.
Ái Vy trở nên suy tư. Cô rất muốn chạy thẳng lên phòng để san sẽ cùng ba mình. Nhưng hơn ai hết cô biết tính của ông Thành Minh. Ông không bao giờ san sẽ với vợ con nhưng nỗi lo lắng trong lòng ông lúc nào cũng sợ bà Ái Lan và Ái Vy buồn.
Ái Vy thở dài lặng lẽ. Sau bữa cơm cô đi thật nhanh lên lầu và ấn điện thoại:
- Alô!
- Alô! Bây giờ anh có rãnh không vậy? Chúng ta gặp nhau được không anh?
Gia Tuấn cười trong máy:
- Em đã gọi điện đến thì dù anh có bận cũng phải nói không thôi.
Ái Vy nhăn nhó:
- Em đang hỏi nghiêm túc đấy!
- Bây giờ em đang ở đâu vậy Vy?
- Em đang ở nhà.
- Vậy em chờ anh một chút, anh đến liền.
- Dạ.
Bỏ chiếc điện thoại vào ví, Ái Vy thay đồ xong rồi xuống xin phép mẹ. Cô đứng chờ một lát là Gia Tuấn đến, Ái Vy chỉ Gia Tuấn ghé một công viên. Vừa đến chỗ, Ái Vy liền hỏi:
- Anh Tuấn! Anh có biết công ty em đã xảy ra chuyện gì không anh?
Gia Tuấn chau mày với câu hỏi của Ái Vy. Anh không trả lời mà hỏi một câu hỏi:
- Em hỏi chi vậy Vy?
- Em muốn biết!
- Em muốn biết để làm gì?
Ái Vy hơi quạu:
- Em hỏi thì anh cứ nói đi, sao anh lại hỏi ngược lại em vậy?
- Anh cũng đâu biết rõ lắm về công ty em. Nếu em muốn biết sao không hỏi bác Minh?
- Nếu ba chịu nói thì em đâu đến tìm anh làm gì? Chẳng phải anh vẫn hay giúp ba em lắm sao?
- Đúng, nhưng anh cũng chỉ biết những cái trong tầm tay anh thôi.
Ái Vy ngồi xuống buồn bã:
- Vậy là anh cũng không biết vậy em biết làm sao để giúp ba mình đây?
Gia Tuấn nhìn Ái Vy yêu thương:
Ái Vy! Em đang lo chuyện gì mà lại hỏi đến chuyện công ty vậy Vy?
Ái Vy buồn bã:
- Mấy ngày qua, em thấy ba em lạ lắm, ông thường hay suy tư và trông ông mệt mỏi lắm. Em nghĩ chỉ có chuyện công ty nên mới làm cho ba em phải như vậy. Em gặp anh cũng là để hỏi anh nhưng anh cãng không biết.
- Làm sao mà anh không biết được. Vy ơi! Ba em buồn cũng đúng thôi bởi vì công ty có thể phá sản.
Gia Tuấn chỉ nói thầm vậy thôi chứ anh làm sao dám nói ra. Anh biết Ái Vy rất yếu đuối, cô sẽ không chịu nổi khi biết tin này đâu. Cũng chính vì vậy mà ông Thành Minh mới im lặng đau khổ một mình. Còn anh, anh cũng đang đau không khác gì ông Minh khi anh chẳng giúp gì được nữa.
Gia Tuấn ngồi xuống cạnh bên Ái Vy. Anh ôm lấy đôi bờ vai của Ái Vy:
- Em đừng buồn nữa Vy! Anh nghĩ bác Minh chỉ mệt thôi, rồi cũng sẽ như những lần trước thôi. Bác ấy sẽ trở lại bình thường ngay thôi mà.
Ái Vy lắc đầu:
- Không đâu, em thấy ba lạ lắm, chẳng giống với những lần trước chút nào.
Hình như trong ba có điều gì khó nói lắm, em rất muốn biết đó là điều gì? Em có linh cảm chuyện này rất kinh khủng đối với gia đình em.
Gia Tưấn an ủi người yêu:
- Em quá nhạy cảm rồi đó Vy. Có chuyện gì xảy ra được chứ?
- Nhưng em tự nhiên thấy sợ lắm.
Ôm Ái Vy vào lòng, Gia Tuấn khẽ giọng:
- Em đừng quá lo lắng mà Vy. Anh sẽ cố gắng giúp ba mà Vy.
Ái Vy ngẩng phắt đầu dậy, cô tròn mắt nhìn Gia Tuấn:
- Anh nói vậy là sao vậy? Tại sao anh lại cố gắng giúp ba. Chẳng phải lúc nãy anh nói là công ty không sao à?
Gia Tuấn thấy giận mình vô hạn, sao anh lại có thể lỡ lời như vậy chứ. Anh bối rối:
- À ờ anh... ý anh là anh sẽ cố gắng giúp ba em nếu có xẩy ra chuyện gì thật!
Ái Vy nhìn thẳng Gia Tuấn:
- Anh nói dối, em không tin đâu. Anh nói cho em biết đi, thật ra là đã có chuyện gì vậy? Em van anh đó.
Gia Tuấn nghiêm giọng:
- Anh đã nói là không có gì mà!
Ái Vy nổi cáu:
- Nếu anh không nói em sẽ đến tận công ty để tìm hiểu. Em không tin sẽ không có người nào cho em biết hết.
Gia Tuấn nhăn trán, anh đang đấu tranh giữa hai việc nói và không nói. Cuối cùng anh đành nói sự thật với Ái Vy:
- Vy! Em phải bình tĩnh, thật bình tĩnh nghe anh nói. Công ty của ba em sắp phá sản rồi, anh đã cố hết sức những cũng phải chịu thua.
Ái Vy thấy cả đất trời như sụp đổ dưới chân cô Ái Vy ngồi ngây người bất động. Gia Tuấn thấy đau xót không gì bằng, anh ôm lấy Ái Vy vỗ về:
- Muốn khóc thì hãy khóc đi em, khóc đi rồi thì đừng buồn nữa. Em phải nhớ, bây giờ em phải là động lực để ba em không phải ngã quy.
Ái Vy gào lên trong đau khổ:
- Sao lại vậy chứ hả? Công ty đã bao lần sóng gió nhưng ba em vẫn vượt qua được mà. Sao lần này lại đến nông nổi này chứ.
Anh biết giờ em rất khó mà chấp nhận được chuyện này nhưng đây là sự thật.
- Em không tin, em không tin đâu.
- Em phải tin và phải chấp nhận nó. Em đừng làm ba em phải buồn thêm.
Hơn lúc nào hết, bây giờ ông rất cần sự an ủi của em.
Ái Vy như thức tỉnh cô quẹt nhanh hai hàng nước mắt:
- Nếu bị phá sản vậy mình có đền bù gì thêm không anh?
Gia Tuấn nói bằng tất cả sự hiểu biết của mình:
- Ba em đã vay của công ty Hoàng Thanh một khoảng nợ khổng lồ mà anh có trả cũng không trả giúp nổi vì số tiền đó là rất lớn.
Ái Vy thất vọng tràn trề:
- Vậy là công ty phải đóng cửa hả anh?
Gia Tuấn xoay Ái Vy lại đối diện với mình. Anh cảm thấy xót xa:
- Vy! Anh nhắc lại em phải bình tĩnh, bây giờ em là nguồn động viên của ba mình. Không hẳn là công ty sẽ đóng cửa đâu em.
Ái Vy tròn mắt nhìn Gia Tuấn:
- Vậy là sao hả anh?
Gia Tuấn nói một cách chậm rãi:
- Công ty của ba em vẫn có thể hoạt động nếu như ông Hoàng Thanh cho ba em gia hạn nợ.
- Mình phải làm sao thì ông ấy mới cho mình gia hạn thêm?
- Anh thấy khó lắm Vy ơi. Trên thương trường, các công ty luôn đấu tranh với nhau, thâu tóm lẫn nhau nên việc anh vừa nói tuy là hy vọng nhưng rất mỏng manh:
- Em sẽ đến công ty năn nỉ ông ấy biết đâu sẽ được.
- Vy! Em đừng ngây thơ mà. Em lấy quyền gì mà đến nói chuyện với ông ấy chứ?
Ái Vy ảo não:
- Cái này không được, cái kia cũng không được vậy em phải làm sao đây?
Gia Tuấn ôm Ái Vy vào lòng:
- Chuyện này em cứ để anh và ba em lo. Em cứ an tâm đi!
- Nhưng em sợ lắm!
Nói rồi Ái Vy lặng lẽ khóc. Gia Tuấn vuốt ve người yêu. Thật ra giờ đây lòng anh cũng rối bời không khác gì Ái Vy. Mấy ngày qua, anh không Đến Ái Vy được cũng vì lý do lo cho công ty Thành Minh. Anh cảm thấy khó hiểu vô cùng sao ông lại đi vay một số tiền lớn như vậy mà ông cũng không biết. Nhưng tại sao ông lại đi vay nợ ông Hoàng Thanh chứ? Bao câu hỏi cứ ám ảnh Gia Tuấn làm anh phải nhức đầu suy nghĩ:
Một tháng sau, công ty Thành Minh tuyên bố phá sản, toàn bộ tài sản đều thuộc về tay ông Hoàng Thanh. Bà Ái Lan ngất đi trong khi ông Thành Minh vào bệnh viện vì cơn bệnh đau tim tái phát. Ái Vy phải cố gắng mới bình tĩnh lại được Gia Tuấn cứ mãi bên cô, anh cũng đang rối lắm. Lúc nãy anh vừa mới nói chuyện với bác sĩ về bệnh của ông Thành Minh.
- Thưa bác sĩ, ông ấy có sao không vậy Bác sĩ khẽ lắc đầu:
- Ông ấy quá xúc động bệnh tình ông ấy lại đang trong tình trạng nguy hiểm, tôi nghĩ gia đình nên chuẩn bị tinh thần.
Gia Tuấn bàng hoàng:
- Không còn cách nào sao bác sĩ?
- Tôi đã cố gắng hết sức rồi. Ông ấy quá yếu.
Giả Tuấn lo lắng anh không biết phải nói sao với Ái Vy đây. Chắc cô bé sẽ không chịu nổi, sẽ quy mất, thôi thì đến đâu hay đến đó vậy.
Một tuần sau, lễ tang của ông Thành Minh được diễn ra. Bà Ái Lan lịm đi vì đau buồn. Còn Ái Vy thì ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người. Cô vẫn bình tĩnh và không hề khóc. Nhìn cô cúi đầu chào dòng người đến viếng, Gia Tuấn không khỏi xót xa:
- Tội nghiệp cô bé quá! Mình phải bù đắp bằng mọi cách.
Buổi chiều, Ái Vy ngồi cạnh mẹ nơi bệnh viện. Cô an ủi mẹ:
- Mẹ đừng buồn nữa và cố gắng khỏi bệnh. Giờ đây gia đình mình chỉ còn con với mẹ thôi. Mẹ đừng quỵ nữa nha mẹ. Con không chịu đựng nổi thêm một cú sốc nào nữa đâu.
Nói rồi cô khóc lặng lẽ. Bà Ái Lan cũng khóc. Gia Tuấn vỗ về Ái Vy:
- Em đừng khóc mà. Em đã an ủi mẹ đừng buồn sao em lại khóc?
Ái Vy nấc lên:
- Em sợ lắm!
- Em đừng sợ, em lúc nào cũng phải nhớ em còn có anh bên cạnh.
Bà Ái Lan nói trong nước mắt:
- Thời gian qua, bác cám ơn con nhiều lắm Tuấn. Nếu không có con bác và con Vy không biết phải làm sao nữa.
- Bác đừng nói vậy mà, bác không xem con là con cái trong nhà sao?
- Con làm bác xúc động quá!
Chỉ mới một tuần trôi qua thôi mà trông Ái Vy đã gầy đi rất nhiều. Lúc này cô vừa học vừa đi dạy kèm để kiếm thêm. Gia Tuấn đã mua cho Ái Vy một căn nhà cũng khá và tạo cho cô mọi chi tiêu hàng ngày. Nhưng Ái Vy không muốn nợ anh thêm nữa nên cô phải kiếm việc làm thêm rồi chờ ngày ra trường.
Hôm nay, Gia Tuấn đến trường đón Ái Vy. Anh đưa cô đến vùng ngoại ô chỗ hẹn cũ. Anh nhìn cô với bao yêu thương:
- Vy? Em đã ổn định lại tinh thần chưa?
Ái Vy đượm buồn:
- Em có muốn buồn cũng đâu được. Em còn phải lo cho mẹ nữa. Giờ đây có lẽ mẹ chính là nguồn sống của em.
- Em biết nghĩ vậy là tốt, nhưng sao em lại đi dạy kèm vậy Vy. Anh không đủ sức giúp em sao hả? Em làm chuyện này anh chẳng đồng tình chút nào đâu.
Ái Vy nhìn về phía trời xa:
- Nếu yêu em, anh hãy để em làm vậy. Em không cứ mãi dựa vào anh. Anh đã cho em căn nhà là em đã nợ anh nhiều lắm rồi.
- Gia Tuấn nhìn Ái Vy bất mãn:
- Em xem anh anh là gì của em vậy Vy. Em tính với anh đến vậy à? Em làm anh buồn lắm em biết không Vy.
Ái Vy lắc đầu đau khổ:
- Anh đừng nghĩ vậy! Anh có biết nhận sự giúp đỡ của anh làm em thấy ái ngại lắm không? Em thấy việc em đi dạy kèm sẽ làm em bớt ái ngại khi bên anh. Anh không hiểu sao?
Xoay mặt Ái Vy đối diện với mình. Gia Tuấn nói một cách nhẹ nhàng:
- Mình cưới nhau nha Ái Vy, anh muốn được chăm sóc cho em. Anh hứa là để em học tiếp, đồng ý nha Vy.
Ái Vy cười buồn:
- Cưới nhau! Em không dám nghĩ đến chuyện đó đâu. Em nghĩ anh hãy tìm cho mình một đối tượng mới đi. Em không xứng đáng với anh nữa đâu.
Gia Tuấn bàng hoàng nhìn Ái Vy. Anh lớn giọng:
- Anh không cho phép em nói như vậy đâu nha Vy. Đối với anh không ai xứng đáng với anh hơn em đâu.
Ái Vy đau khổ thầm lặng:
- Em sẽ là gánh nặng cho anh đâu. Em không muốn.
- Anh không xem em là gánh nặng mà đó là trách nhiệm. Trách nhiệm của một người yêu em.
- Nhưng em còn có mẹ?
Gia Tuấn cố nói:
- Mình sẽ ra riêng và sẽ ở cùng với mẹ.
Ái Vy lắc đầu:
- Em xin lỗi, bây giờ em hết hứng thú với chuyện yêu đương rồi. Em chỉ muốn những ngày tháng sau này em và mẹ sẽ sống bên nhau.
Gia Tuấn nhíu mày. Anh có vẻ giận:
- Em có biết như vậy là tàn nhẫn với anh không Vy? Trong chuyện này anh có lỗi lầm gì?
Ái Vy cười lạnh lùng:
- Anh không có tội gì hết, em mới là người có tội.
Rồi Ái Vy nói thật chậm:
- Gia Tuấn! Chúng ta chia tay đi anh.
Không hiểu sao Ái Vy tự nhiên thấy buồn nao lòng khi thốt lên những lời chia tay đó.
Gia Tuấn nhìn cô một cách nghiêm nghị:
- Tại sao em lại quyết định như vậy hả Vy. Có phải em đang mặc cảm không hả?
Ái Vy nuốt nước mắt vào tim:
- Em muốn được giải phóng, em muốn được thoải mái.
Gia Tuấn nổi giận:
- Hóa ra em xem tình yêu của anh là một sự kiềm kẹp với em à? Em xem thường tình yêu của anh vậy sao Vy.
Ái Vy cố giấu đi sự đau đớn:
- Phải!
Gia Tuấn nhún vai:
- Anh thất vọng về em quá! Anh sẽ để thời gian cho em suy nghĩ. Sau khi suy nghĩ kỹ rồi em hãy quyết định có chia tay hay không?
Ái Vy cứng rắn:
- Em không cần suy nghĩ thêm đâu, em quyết định chia tay. Bây giờ anh đưa em về được chứ? Mẹ đang chờ em ở nhà đấy.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Ái Vy mà Gia Tuấn nổi cáu nhưng anh không nói thêm câu nào nữa. Anh đi thẳng ra xe, Ái Vy cũng đi theo.
Cả đoạn đường dài họ chẳng nói thêm với nhau câu nào nữa. Gia Tuấn đâu biết rằng trái tim Ái Vy đang rỉ máu. Cô phải đấu tranh với chính bản thân mình nhiều lắm mới đưa ra quyết định đau khổ này.
Nụ Cười Cho Anh Nụ Cười Cho Anh - Hoàng Thu Dung Nụ Cười Cho Anh