Những Cái Hố epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 4
tanley hơi quáng mắt khi được người lính áp giải tháo cùm tay và dẫn cậu xuống xe buýt. Cậu đã ngồi xe hơn tám tiếng liền.
- Cẩn thận đấy - bác tài nhắc khi Stanley bước xuống xe.
Stanley không rõ bác tài xế có ý bảo cậu phải cẩn thận với các bậc thang xe buýt hay cảnh báo cậu phải cẩn thận với Trại Hồ Xanh.
- Cám ơn bác đã chở cháu - Stanley nói. Miệng cậu khô nghét và cổ họng đau rát. Cậu bước trên mặt đất cứng và khô rang. Nơi cổ tay bị cùm của cậu đọng lại một vòng mồ hôi.
Cả một vùng đất cằn cỗi và hoang vắng. Cậu chỉ thấy vài căn nhà lụp xụp và mấy túp lều bạt. Xa hơn có một chòi gỗ nằm dưới hai gốc cây cao. Hai cái cây ấy là mầm sống thực vật duy nhất mà cậu thấy được. Ở đây, đến cỏ dại cũng không có.
Người lính dẫn Stanley tới một căn nhà nhỏ. Tấm biển phía trước đề: QUÝ VỊ ĐANG BƯỚC VÀO TRẠI HỒ XANH - TRUNG TÂM CẢI HUẤN TRẺ VỊ THÀNH NIÊN. Kế bên là tấm biển khác cảnh báo rằng mang súng, chất nổ, vũ khí, ma túy hay rượu vào trong trại là vi phạm Bộ luật Hình sự của bang Texas.
Khi đọc tấm biển này, Stanley không thể không nghĩ bụng: Ối chà!
Người lính dẫn Stanley vào nhà, tại đây cậu cảm nhận ngay được sự dễ chịu của máy lạnh.
Một người đàn ông đang ngồi gác cả hai chân lên bàn. Khi Stanley và người lính bước vào, gã ngoái đầu lại, nhưng toàn thân vẫn không động đậy. Dù ở trong phòng nhưng gã đeo kính râm và đội nón cao bồi. Gã cầm một lon sô-đa và lon nước khiến Stanley càng cảm thấy khát dữ hơn nữa.
Cậu đứng chờ trong lúc người lính trao cho gã đàn ông ký một số giấy tờ.
- Nhiêu đó nhiều hạt hướng dương lắm đấy - người lính áp giải cậu trên xe buýt nói.
Stanley để ý thấy một bao bố đựng đầy hạt hướng dương dưới sàn nhà bên cạnh cái bàn.
- Tớ mới bỏ hút thuốc tháng trước - gã đội nón cao bồi kể lể. Cánh tay gã xăm hình một con rắn chuông, và khi gã ký tên, dường như cái đuôi chuông của con rắn ngọ nguậy.
- Tớ từng hút một gói thuốc mỗi ngày. Còn bây giờ, mỗi tuần tớ xơi một bao này.
Người lính bật cười.
Ắt là có một chiếc tủ lạnh nhỏ ở đằng sau cái bàn của gã đội nón cao bồi, bởi vì gã đưa ra thêm hai lon sô-đa nữa. Trong tích tắc, Stanley đã hy vọng là một lon có lẽ sẽ dành cho nó, nhưng gã đàn ông đưa một lon cho người lính áp giải và bảo lon kia dành cho tài xế.
- Chín tiếng tới đây, giờ lại chín tiếng quay về. Thế là toi một ngày - người lính than thở.
Stanley ngẫm lại chuyến đi lê thê, khổ sở trên xe buýt, cảm thấy hơi tội nghiệp cho người lính áp giải và bác tài xế.
Gã đội nón cao bồi phun vỏ hạt hướng dương vào giỏ đựng rác, rồi bước vòng qua cạnh bàn tới chỗ Stanley tự giới thiệu:
- Họ của tao là Ngài. Bất cứ khi nào nói chuyện với tao, mày phải gọi tao bằng họ, rõ chưa?
Stanley ngần ngừ.
- Ừ, dạ, thưa ông Ngài - cậu nói, mặc dù không thể tưởng tượng nổi đó lại là họ của một người.
- Mày không phải đang ở trại Nữ Hướng đạo sinh! - ông Ngài dằn từng tiếng.
Stanley buộc phải cởi hết quần áo ngay trước mặt ông Ngài, để bảo đảm là cậu không cất giấu bất cứ thứ gì. Tiếp theo, cậu được phát hai bộ đồ và một chiếc khăn tắm. Mỗi bộ gồm áo tay dài liền quần màu cam, áo thun màu cam và một đôi vớ màu vàng. Stanley không chắc màu vàng có phải là màu nguyên thủy của đôi vớ hay không.
Cậu còn được phát một đôi giày màu trắng đế mềm, một cái mũ lưỡi trai màu cam, và một bi-đông đựng nước bằng nhựa dày - rủi quá, bi-đông trống rỗng! Chiếc mũ có thêm một miếng vải may rủ xuống phía sau để che gáy.
Stanley mặc đồ vào. Bộ đồ nồng nặc một mùi giống như mùi xà phòng.
Ông Ngài khuyên Stanley nên mặc một bộ khi làm việc và bộ kia dùng khi nghỉ ngơi. Cách ba ngày sẽ giặt đồ một lần. Vào ngày giặt đồ, bộ dùng khi làm việc được đem đi giặt, còn bộ nghỉ ngơi chuyển thành đồ làm việc, như thế cậu sẽ luôn có đồ sạch mặc khi nghỉ.
- Mỗi ngày, kể cả thứ Bảy và Chủ nhật, mày phải đào một cái hố. Mỗi hố sâu thước rưỡi, đường kính cũng thước rưỡi. Cứ lấy xẻng làm thước đo. Bữa sáng sẽ được dọn ra lúc 4 giờ 30.
Chắc thấy Stanley tỏ vẻ ngạc nhiên, nên ông Ngài giải thích ngay rằng phải bắt đầu sớm như thế để tránh thời gian nắng nhất trong ngày. Gã nói thêm:
- Đừng mong có ai làm bảo mẫu cho mày. Mày đào càng lâu thì mày phơi nắng càng nhiều. Nếu đào được bất cứ thứ gì lạ, mày phải nộp nó cho tao, hoặc cho quản giáo nào cũng được. Chừng nào đào xong thì thời gian còn lại trong ngày sẽ là của mày.
Stanley gật đầu tỏ ra đã hiểu.
- Đây không phải là trại Nữ Hướng đạo sinh - ông Ngài nhắc lại.
Gã kiểm tra ba lô của Stanley và cho phép cậu giữ nó. Đoạn, gã dẫn Stanley ra ngoài, phơi mình dưới ánh nắng chói chang.
Ông Ngài ra lệnh:
- Ngó kỹ xung quanh coi. Mày nhìn thấy cái gì, hả?
Stanley dõi mắt ra khắp vùng đất hoang bạt ngàn. Không khí nặng trịch vì hơi nóng và bụi.
- Không có gì cả - nó đáp, rồi vội vàng nói thêm - thưa ông Ngài.
Ông Ngài bật cười.
- Mày có thấy tháp canh nào không?
- Không ạ.
- Còn hàng rào điện?
- Không có, thưa ông Ngài.
- Không có hàng rào nào hết, đúng không?
- Vâng, thưa ông Ngài.
- Mày có muốn chạy trốn không? - ông Ngài hỏi nó.
Stanley quay lại nhìn ông Ngài, không hiểu gã ngụ ý gì.
- Nếu mày định trốn thì cứ việc. Chạy ngay đi. Tao sẽ không cản mày đâu.
Stanley không biết ông Ngài đang chơi trò gì.
- Tao thấy mày đang nhìn khẩu súng của tao. Đừng lo. Tao sẽ không bắn mày đâu. Gã vỗ nhẹ lên bao đựng súng ngắn. Cái này dành cho những con tắc kè đốm vàng. Tao sẽ không phí viên đạn nào cho mày.
- Tôi không định chạy trốn - Stanley nói.
- Nghĩ thế thì tốt - ông Ngài đáp - Không đứa nào chạy thoát khỏi nơi này. Bọn tao cóc cần hàng rào. Biết tại sao không? Bởi vì chúng tao phải đi một trăm dặm để lấy nước. Mày muốn chạy trốn ư? Mày sẽ thành mồi cho kên kên sau ba ngày.
Stanley thấy vài thiếu niên mặc đồ màu cam, vác xẻng, đang lê bước về phía những túp lều bằng vải bạt.
- Mày đang khát nước phải không? - ông Ngài hỏi.
- Dạ đúng, thưa ông Ngài - Stanley nói giọng đầy biết ơn.
- Hừm, mày quen với chuyện đó đi là vừa. Mày sẽ khát nước suốt mười tám tháng tới.
Những Cái Hố Những Cái Hố - Louis Sacha Những Cái Hố