Nhắt Stuart epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5 - Giải Cứu
eorge tán thành việc dỡ ván sàn khu vực để thực phẩm lên. Nó chạy đi và vác về cây búa, cái tuộc-nơ-vít, cùng một cái đẽo nước đá.
“Con sẽ cậy tung cái sàn mục này ra nhanh thật nhanh” miệng nó nói, tay nó luồn cái tuộc-nơ-vit xuống mép miếng váng sàn đầu tiên, nạy một cái thật mạnh.
“Chưa tìm tới nơi tới chống thì đứng có cậy toạc ván sàn lên,” ông Little cảnh cáo. “Đủ rồi đấy, George! Mang trả cây búa về đúng chỗ của nó đi”
“Thôi vậy,” George nói. “Con thấy ngoài con ra, cả cái nhà này chẳng ai thèm quan tâm đến thằng Stuart”
Bà Little bắt đầu khóc lóc, “Ôi, con trai yêu dấu bé bỏng tội nghiệp của tôi!” bà nói. “Tôi biết ngay là nó sẽ bị giắt vào đâu đó mà.”
“Đâu phải tại mình không đi lại thoải mái được trong cái lỗ chuột mà mình cứ nói đó là nơi không thích hợp với Stuart!” ông Little nói, “Đừng có làm rối ruột lên nữa.”
“Chắc mình phải thả ít thức ăn xuống cho nó thôi,” George đề nghị. “Sở Cảnh sát vẫn hay làm vậy khi có người mắc kẹt trong hang động.” Nói rồi George phóng vào nhà bếp và trở ra với một đĩa mức táo. “Mình rót một chút cái này vào, xong nó sẽ chảy tới chỗ Stuart.” George múc ra một ít mứt táo và bắt đầu đùn vào cái lỗ chuột.
“Thôi cái trò đó ngay!” Ông Little gầm lên. “George, con có làm ơn để yên cho bố lo vụ này không? Cất cái món mức táo đi ngay lập tức!”
Ông Little trừng trừng nhìn George đầy giận dữ.
“Con chỉ tìm cách giúp em con thôi mà” George vừa nói vừa lắc đầu, mang theo cái đĩa trở lại nhà bếp.
“Hay mình cùng đồng thanh gọi Stuart” bà Little đề nghị. “Rất có khả năng cái lỗ chuột này bị chia nhánh ngoằn nghèo, cho nên thằng bé bị lạc.”
“hay đấy,” ông Little nói. “Anh sẽ đếm đến ba, rồi tất cả chúng ta cùng gọi, rồi tất cả tuyệt đối giữ yên lặng trong ba giây để lắng nghe tiếng trả lời.” Ông tháo đồng hồ đeo tay ra.
Ông bà Little và George quỳ xuống chống tay xuống sàn, kề miệng thật sát cái lỗ chuột. Rồi họ cùng gọi: “Stuuuuuuu-aaaaart!” Và rồi họ cùng tuyệt đối giữ yên lặng trong ba giây.
Từ vị trí tù túng của mình trong tấm mành cuộn chặt, Stuart nghe thấy tiếng mấy người kia hét tên mình trong kho thực phẩm, bèn gọi lại, “Con đây!” Nhưng giọng nó quá yếu và lại kẹt quá sâu trong tấm mành, đến nỗi các thành viên kia của gia đình không nghe được tiếng thét trả lời của nó.
“Lần nữa nào!” ông Little nói. “Một hai ba - Stuuuuuuu-aaaaart!”
Vô ích. Không nghe thấy tiếng trả lời. Bà Little đi lên phòng mình, nằm vật ra khóc vùi. Ông Little tới bàn điện thoại và gọi Sở Kiếm Người Đi Lạc, nhưng khi bên kia yêu cầu ông tả lại hình dạng Stuart và được nghe tả là cao có năm phân thì họ đã gác máy một cách bực bội.
Trong lúc đó, George xuống tầng hầm chứa đồ, kiếm vòng vòng coi có tìm được lối vào ra khác của lỗ chuột không. Nó đã di dời vô số rương, va li, chậu hoa, rổ hộp và ghế gãy từ đầu này tới đầu kia của căn hầm để làm trống cái góc tường mà nó nghĩ là có nhiều khả năng có lỗ chuột nhất. Nhưng không thấy có lỗ nào. Tuy vậy rồi, đi ngang cái máy chèo tập cơ bắp đã hỏng của ông Little, và thế là bị cuốn vào vật này. George mang luôn lên lầu, khá là vất vả, và dành hết thời gian còn lại của buổi sáng vào việc chèo thuyền.
Lúc tới giờ ăn trưa (mọi người quên khuấy mất chuyện ăn sáng), cả ba cùng ngồi xuống bên món thịt cừu hàm bà Little nấu, nhưng thật là một bữa ăn buồn bã, ai nấy đều cố tránh không nhìn vào chiếc ghế trống tí teo mà Stuart vẫn ngồi, kề ngay ly nước của bà Little. Không ai ăn được gì, buồn đến thế là cùng. George chỉ ăn một tí tráng miệng, ngoài ra không đụng đến thứ gì khác. Khi bữa trưa kết thúc, bà Little lại òa khóc và nói rằng bà sợ Stuart có khi chết mất rồi. Ông Little gầm gừ. “Vô lý, vô lý!”
“Nếu em nó chết rồi thì mình phải kéo hết màn cửa trong nhà xuống.” George nói, và nó chạy nhanh tới các cửa sổ, bắt tay vào hạ mành mành.
“George!” ông Little hét lên cáu kỉnh, “nếu con không thôi hành động theo kiểu ngu xuẩn ấy đi thì bố sẽ phạt con đấy. Không cần phải đối đầu với sự điên rồ của con thì chúng ta cũng đã có quá đủ rắc rối trong ngày hôm nay rồi.”
Nhưng George đã chạy biến vào phòng khách, và bắt đầu làm căn phòng tối sầm lại, mục đích là để tỏ lòng thành kính với người quá cố. Nó kéo đến một sợi dây, và Stuart từ đâu rơi bịch xuống bậu cửa sổ.
“Ôi trời đất ơi,” George nói. “Nhìn ai này, mẹ ơi!”
“Cũng tới lúc phải có người kéo màn cửa xuống đấy,” Stuart nhận xét. “Con chỉ biết nói thế thôi.” Nó đã khá mệt và đói.
Bà Little thấy lại con thì mừng quýnh đến nỗi cứ thế mà nức nở mãi. Dĩ nhiên, ai cũng muốn biết chuyện đã xảy ra như thế nào.
“Đó chỉ đơn giản là một tai nạn ai cũng có thể gặp phải,” Stuart nói. “Thấy cái mũ với cây ba toong của con ở sát cái lỗ chuột thì ba mẹ với anh dĩ là có thể tự rút ra kết luận thôi.”
Nhắt Stuart Nhắt Stuart - E.b.white Nhắt Stuart