Chương 4
ình huống thật sự đã nghiêm trọng như vậy rồi sao?"
"Ngốc ạ, nếu không nghiêm trọng, sao anh có thể để hai mẹ con em xuất ngoại? Em và Hinh nhi là người quan trọng nhất của anh, là bảo bối yêu quý nhất, anh cũng thật chẳng muốn phải xa mẹ con em!"
Vương Ninh Hinh cảm mạo đến nửa đêm, nàng chỉ cảm thấy đầu óc cháng váng, toàn thân xương cốt đều đau nhức, vốn muốn tìm cha mẹ để làm nũng, lại nghe thấy đoạn đối thoại ở trong phòng ngủ.
"Sau khi cùng anh kết hôn, ta đã thề trước mặt Thượng Đế đồng cam khổ cộng, cùng chung hoạn nạn với anh. Giờ anh gặp khó khăn, sao có thể bỏ anh để đến Hoa Kỳ tránh đầu sóng ngọn gió? Em không cần!"
"Linh, anh đương nhiên hiểu tâm ý của em đối với anh, nhưng mà... lần này không thể, công ty thật sự đã đến thời điểm tồn vong, một khi cổ phiếu bắt đầu xuống giá, thì kế tiếp sẽ là phản ứng dây chuyền... Aizz, đến lúc đó sẽ phải đối mặt với ác mộng, anh không thể phân tâm mà chiếu cố đến hai người nữa. Rất nhiều phóng viên truyền thông giống như đỉa đói vậy, gắt gao bám lấy chúng ta, đến lúc đó cho dù tránh ở trong nhà không ra ngoài cũng không thể bình an được, chỉ điểm này thôi đã muốn điên lên rồi... cho dù không vì chính mình cũng nên suy nghĩ cho bảo bối của chúng ta. Hinh nhi bị chúng ta nuông chiều quá mức, con nó có thể chấp nhận biến cố lớn như vậy sao?" Ông thở dài rồi tiếp tục nói: "Hơn nữa đến Hoa Kỳ chỉ là tạm thời, chờ qua một thời gian, em cứ yên tâm, anh sẽ lập tức đến đón em để cả nhà đoàn tụ."
"Em... em không muốn đi!" Vương Tôn Tinh thương tâm khóc, nói: "Thật sự không ai chịu giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này sao? Hắn và nhà chúng ta không phải giao tình đã lâu à? Bất quá mấy triệu cũng không phải cái gì quá lớn? Chẳng lẽ..."
"Mấy năm qua kinh tế đình trệ, hơn nữa tài chính toàn cầu có nguy cơ gặp khủng hoảng, xí nghiệp chưa tới mức bị phá sản là may rồi. Mà người có năng lực hỗ trợ, aizz..." Vương Thiên Hữu cảm khái nói: "Thời cuộc là vậy, càng hà khắc thì càng xuất hiện nhiều kẻ tiểu nhân, chỉ có thể nhân lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của, chẳng khác nào bỏ đá xuống giếng. Ai! Thương trường vô bằng hữu, thật sự là câu nói chí lý."
Vương Tôn Linh vì chồng mà tuyệt vọng, vẻ mặt đau lòng, lại vẫn truy vấn nói: "Vốn không có ai chịu đưa than để sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?"
Vương Thiên Hữu thở dài. "Chỉ có Diêm thị có vẻ đặc biệt. Nói đến Diêm thị ngày thường cũng không hay đi lại với chúng ta, cho nên đối tượng cầu viện của anh không có bọn họ, nhưng hai ngày trước, người của Diêm thị lại chủ động điện đến báo, họ nguyện ý giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng lại có điều kiện..."
"Như thế nào?"
Vương Thiên Hữu do dự hồi lâu, mới nói: "Diêm thị yêu cầu thành thông gia với Vương thị chúng ta."
"Thông gia?" Vương Tôn Linh kinh ngạc không thôi, "Đây có phải là đùa không? Chúng ta chỉ có mỗi Hinh nhi, nhưng năm nay cũng chỉ mới mười lăm tuổi, căn bản vẫn là cái tiểu hài tử, sao có thể kết hôn?!"
Diêm thị? Kết hôn?
Vương Ninh Hinh sắc mặt càng trắng hơn, toàn thân vô lực ngồi bệt xuống sàn, trong đầu đau nhức không thể nghĩ ra chuyện gì. Tiếng nói của cha mẹ nhẹ nhàng chảy qua tai, nàng cái gì cũng nghe không rõ lắm.
"Thực xin lỗi em, tuy rằng chúng mình không thể giàu có như trước nữa, nhưng Hinh nhi vẫn là bảo bối duy nhất của mình, liều mạng bỏ đi xí nghiệp Vương thị... anh cũng muốn Hinh nhi giống chúng ta, có thể có một hôn nhân hạnh phúc, được lấy người mình yêu... anh sẽ không đáp ứng cái loại hôn nhân chính trị lạnh lùng này... mình còn trẻ, có thể làm lại từ đầu..."
"Không đáp ứng." Ba chữ kỳ dị này tiến vào lỗ tai Vương Ninh Hinh, đánh thức nàng, Vương Ninh Hinh nhanh chóng nức nở khóc... cha và mẹ yêu nàng như thế, bảo hộ nàng, không cho nàng bị gió động tới, nắng chạm vào, thậm chí hiện tại ở tình trạng nguy hiểm nhất, vẫn suy tính cho nàng. Nàng sao có thể ích kỷ hưởng thụ hết thảy mà không phải trả giá? Chỉ cần nàng gật đầu...
Nàng thở sâu, rất nhanh ra quyết định.
"Con đồng ý!" Vương Ninh Hinh rõ ràng chắc chắn nói, tiếng nói nhanh chóng cắt đứt cuộc tranh luận của hai vợ chồng.
Chỉ nghe thấy trong phòng ngủ dồn dập tiếng bước chân, vợ chồng Vương thị nhanh chóng xuất hiện ở cửa phòng. "Hinh nhi..."
Vương Ninh Hinh mở mắt ra, liền thấy Diêm Tính Nghiêu ở bên cạnh, dường như chờ đợi đã lâu.
"Anh..." Nàng quét mắt qua đồng hồ báo thức ở đầu giường, hiện tại đã là thời gian đi học. "Sao anh lại ở đây?"
"Anh rất nhớ em." Diêm Tính Nghiêu một chút xấu hổ cũng không có, ngược lại còn nằm lên giường, ôm cả người nàng vào lòng,"Đều là anh không tốt, hại em sinh bệnh."
"Là thân thể của em không tốt, không thể trách anh... ai, buông ra, em cũng không phải trẻ con, bị ôm như vậy quá kỳ quái đi." Trông hắn vẻ mặt ảo não, tuy vừa ngạc nhiên xen lẫn hối hận, nhưng nàng thật sự không quen nhìn thấy hắn ôn nhu.
"Có cái gì mà kỳ quái? Anh muốn ở gần em, muốn ôm em, sớm muộn rồi em cũng sẽ quen thôi." Hắn thích thân thể mềm mại của nàng, thích hơi thở thơm mát của nàng, cho dù nàng còn có bệnh, nhưng hắn vẫn muốn cảm nhận thân thể tuyệt đẹp của nàng, vẫn thích quấn quít lấy nàng. Hắn chẳng những không buông nàng ra, ngược lại còn càng ôm nàng chặt hơn.
"Em bệnh mà anh còn khi dễ sao?" Nàng giãy giụa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngay cả người bệnh mà cũng không tha, đúng là ác bá!
"Khi dễ? Em là vị hôn thê của anh, cùng vị hôn phu thân thiết, vốn chính là việc thiên kinh địa nghĩa. Anh sao có thể khi dễ em, đó là thương em thôi, em phải vui mới đúng." Hắn dùng chóp mũi cọ xát nàng.
"Em..." Cái miệng nhỏ nhắn mở ra, chợt nghĩ đến hắn vừa nói ba chữ vị hôn thê, khuôn mặt bạch ngọc nhỏ nhắn phút chốc như bị nhuộm đỏ, "Sao anh biết?" Thanh âm so với tiếng muỗi kêu chỉ lớn hơn một chút, nhưng Diêm Tính Nghiêu rất tinh, cho nên nghe không thiếu chữ nào.
"Biết cái gì?" Hắn muốn nghe chính miệng nàng nói ra. Nhìn mĩ nhan đỏ bừng của nàng, hắn cười đến tà mị.
"Biết em đáp ứng cùng anh... cùng anh..." Nàng quay mặt sang hướng khác, không dám nhìn thẳng hắn, mặt đỏ như gấc. Khóe mắt thoáng nhìn thấy ánh mắt bỡn cợt của hắn, cuối cùng mới bừng tỉnh, buồn bực nói: "Anh đùa giỡn em? Anh... thật đáng giận, không biết, em cũng không biết."
"Hơ, chỉ vậy cũng tức sao? Được rồi, được rồi, bảo bối của anh, Hinh nhi, là anh không đúng..." Chỉ một câu nói giận dữ của nàng, anh hùng Diêm lão đại lập tức đầu hàng, cố gắng dùng lời ngon tiếng ngọt xoa dịu bất mãn của nàng. Hắn cũng không nghĩ phải uy hiếp để đạt được mục đích, vốn dĩ đã thật vất vả mới có thể biến nàng thành vị hôn thê của mình.
"Diêm gia chính là dùng tiền để mua tân nương, anh muốn sao thì sẽ như vậy, không cần phải giả vờ ủy khuất lấy lòng em." Nàng mếu máo, nổi giận nói.
Tuy rằng lúc trước chính nàng đã đáp ứng hôn sự này, nhưng hiện tại khi mặt đối mặt với hắn, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng nhục nhã và ủy khuất, nhất thời làm nàng mất đi sự bình tĩnh.
"Hinh nhi..." Diêm Tính Nghiêu nóng nảy. Một tay nâng cằm của nàng, bắt nàng phải đối mặt với hắn, rồi nghiêm mặt nói: "Anh biết hiện tại em không hề tình nguyện, chỉ là miễn cưỡng, nhưng em cũng nên biết một chút về tính của anh, nếu anh đã nói là thích em, em phải nghe theo, ai cũng không ngăn cản nổi. Mặc kệ Vương thị có phát sinh nguy cơ hay không, em phải là của anh. Bất quá cũng là anh lợi dụng cơ hội lần này, bức em sớm trở thành người của anh mà thôi. Em có thể mắng anh thừa nước đục thả câu, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của... cái gì cũng không quan trọng, hoặc muốn đánh cũng được, nhưng không bao giờ được phép có một điểm tự ti hay hối tiếc."
Khi hắn cưỡng chế Vương Ninh Hinh trở thành bạn gái hắn, hắn đã xác định sẽ lấy nàng, việc tiến vào lễ đường chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Tuy rằng lần này là lợi dụng xí nghiệp Vương gia đang suy yếu, bức bách nàng khuất phục, thủ đoạn không đủ quang minh, nhưng chỉ đơn giản là hắn thật sự yêu nàng, muốn nàng, tuyệt đối sẽ không bởi vậy mà xem thường nàng, lại càng không cho phép nàng bởi vậy mà hối hận hay tự ti.
Nàng với hắn là trời sinh một đôi, ai cũng không thể thay đổi!
Vương Ninh Hinh nhìn hắn, trong mắt chân thành, một hồi lâu sau, nàng tựa hồ khuất phục, xoay người ôm lấy thắt lưng hắn, úp mặt vào ngực hắn nói. "Em chưa từng nghĩ đến tương lai sẽ lấy ai, nhưng hiện tại... gặp người bá đạo lại không từ thủ đoạn như anh, em cũng đành phải chấp nhận vậy."
"Hinh nhi..." Đây là lần đầu tiên nàng chủ động thân cận hắn, Diêm Tính Nghiêu kích động ôm lấy nàng, hận không thể đem nàng dung nhập cơ thể mình. Hắn thề nói: "Em yên tâm, anh sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương em."
"Hừ, giờ thì nói hay lắm, anh nếu dám khi dễ em, tiếp tục ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng đừng trách em thẳng tay bỏ anh." Nàng nhu thuận ghé vào ngực hắn, miệng uy hiếp nói.
Đối với sự uy hiếp của nàng, hắn tuyệt không để ý, ngược lại còn cười đến thực ngọt ngào. Hắn thích nàng vì hắn mà ghen, bởi vì điều này chứng tỏ nàng coi trọng hắn.
"Anh sẽ không cho em có cơ hội bỏ chồng đâu." Lập tức nâng cằm của nàng, khéo léo hôn lên đôi môi như mật của nàng.
Lại một lần nữa, Vương Ninh Hinh không hề phòng bị, lâm vào hoàn cảnh bị kích thích, nàng phản xạ tính giãy giụa, lập tức lại bị hòa tan. Hắn hôn như vậy thật thân thiết, lại ôn tồn, giống như che chở cho bảo bối, nàng rõ ràng cảm nhận được sự trân trọng, yêu thương của hắn với mình.
Vương Ninh Hinh chỉ cảm thấy hồn phách như bị hút đi, chìm đắm trong nhu tình ngọt ngào, nàng không muốn, muốn đẩy hắn ra nhưng lại càng khiến hắn mãnh liệt hơn.
"Em... vì sao?" Diêm Tính Nghiêu trừng mắt nhìn nàng, khẩu khí bất mãn giống như bị đoạt mất bảo bối, khuôn mặt đỏ bừng, tóc rối rối, như bị tạt nước lạnh nên có chút hung hăng.
"Em... em có bệnh, có bệnh độc..." Nàng thật sự vô tội.
"Bệnh như vậy thì độc cái gì, anh không sợ!" Nói xong lại hướng đến cánh hoa kia định tiếp tục.
"Không được!" Vương Ninh Hinh lập tức vươn bàn tay nhỏ bé che cái miệng của hắn lại, nàng băn khoăn, vạn nhất hắn hôn quá rồi thú tính nổi dậy... thì nàng phải làm sao? Lần trước nàng cơ hồ còn không thể chống cự lại sự xâm nhập của hắn, huống chi lại ốm yếu như hiện tại?
Khóe mắt thoáng nhìn hắn, rất có bộ dáng hoành hành ngang ngược, nàng lập tức chuyển khẩu khí, vẻ mặt đáng thương nhìn hắn. "Người ta đã giữa trưa rồi mà chưa ăn cái gì, hiện tại bụng rất đói." Nàng nắm tay hắn nói: "Anh đi ra giúp em tìm đồ ăn được không?"
"Này... được rồi!" Tuy rằng còn muốn hơn nữa, nhưng vị hôn thê của hắn, cũng không phải là có kinh nghiệm phong phú, nhiệt tình như lửa giống những bạn tình trước kia của hắn, nếu thực dọa nàng, chỉ sợ người khổ là hắn! Hắn không tình nguyện thở dài, với tay đến đầu giường, "Em thay lễ phục này trước, rồi chúng ta xuống dưới tìm chút gì đó ăn tạm, cũng không nên ăn no, để tránh không ăn được tiệc tối."
"Tiệc tối?!"
"Là tiệc đính hôn của chúng ta, bà nội nói hôm nay là ngày hoàng đạo, cho nên quyết định đêm nay tổ chức lễ đính hôn cho chúng ta. Bất quá em yên tâm, anh lo thể lực của em không thể chịu nổi, bởi vậy em có thể nghỉ ngơi tùy thích, lần này cũng chỉ mời người thân và vài người bạn tham dự thôi."
Nghĩ đến khi hắn đi vào Vương gia, ở đại sảnh gặp một gã nhã nhặn, tuấn tú trẻ tuổi, hắn nói cái gì mà... Hinh tiểu thư có thể đi thưởng thức nhạc hội...
Bởi vậy, Diêm Tính Nghiêu quyết định muốn nàng đến Diêm trang ở cùng hắn. Cứ như vậy, hắn chẳng những có thể gặp nàng thường xuyên, gia tăng cơ hội tiếp xúc, cũng làm cho nàng quen với sự tồn tại của hắn, lại có thể đoạn tuyệt với những gã có ý định với nàng.
Đương nhiên đây chỉ là hắn lén quyết định, Hinh nhi nhất định không đồng ý, cho nên... hắn gian trá nở nụ cười, đợi đến Diêm trang, hắn sẽ bắt nàng phải ở lại, đến lúc đó nàng cũng hết cách.
"Có cần phải gấp đến như vậy không?" Đương nhiên chỉ là nói vui, với điều kiện như Diêm Tính Nghiêu, có rất nhiều nhà có con gái tranh nhau muốn gả cho hắn. Diêm gia lựa chọn Vương Ninh Hinh, người ta chỉ biết hâm mộ nàng là người may mắn, điểm ấy tự nàng sẽ biết. Dù sao Diêm thị cũng là tập đoàn lớn, còn Vượng thị chỉ là xí nghiệp dạng trung, đã nói như vậy rồi, thì nàng còn có thẻ chạy đi đâu được nữa!
Nếu đáp ứng rồi, nàng tự nhiên sẽ không giãy giụa vô ích. Nhưng đối với hiệu suất siêu nhanh của hắn, cơ hồ vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc.
"Gấp, đương nhiên gấp! Em có biết bao nhiêu người đang muốn có được em không?" Hắn ôm nàng thật chặt.
Cử hành nghi thức công khai, xác định danh phận, chủ yếu là để cho những tên dám mơ tưởng xa vời kia chấm hết hi vọng. Nếu không, hắn cũng không thể ngăn cản những tên kia có ý đồ với nàng.
Nghe lời nói của hắn mang theo ý độc chiếm mãnh liệt, đổi lại là cô gái khác, mười thì có đến chín tràn đầy vui sướng, mừng rỡ như điên, lập tức nhào vào lòng hắn, nhưng Vương Ninh Hinh thì lại hồn bay phách tán. Ông trời ơi! Nàng mới mười lăm tuổi, vẫn còn vị thành niên mà!
Nàng mạnh tay đẩy hắn ra, khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng. "Chỉ là đính hôn mà thôi, anh, anh, anh... đừng có xằng bậy!"
"Xằng bậy? Ở đâu? Thương em còn không kịp, sao lại có thể xằng bậy chứ?" Hắn vẻ mặt biểu tình như bị vũ nhục, đáy mắt lại lóe một tia dị thường, nhẹ nhõm thở dài một hơi mà Vương Ninh Hinh lại không phát hiện.
Cùng vị hôn thê thân thiết là chuyện thiên kinh địa nghĩa, sao có thể coi là chuyện xằng bậy, đúng không?
Vương Ninh Hinh cuối cùng cũng bị Diêm Tính Nghiêu lừa đến ở tại Diêm trang.
Mà hiện tại, Diêm Tính Nghiêu lại thích nhất là buổi sáng, bởi vì mỗi buổi sáng khi hắn tỉnh lại, mở mắt ra sẽ thấy vẻ đẹp làm cho hắn quyến luyến không thôi, nhìn trăm lần mà không hề chán, đó là vẻ đẹp tươi mát trong sáng của Hinh nhi. Theo thời gian trôi qua, ngày qua ngày dần khắc sâu vào tâm trí hắn.
Thỏa mãn thở dài, nhẹ nhàng hôn lên chiếc má hồng hồng của nàng, Diêm Tính Nghiêu mới đứng dậy đi thay quần áo rồi xuống lầu. Mỗi buổi sáng, hắn đều đến phòng tập bên trong Diêm trang cùng sư phụ luyện võ hai tiếng, đây là thói quen mà hắn từ nhỏ đã hình thành.
Không bao lâu, người làm ở Diêm trang cũng dần dần thức dậy, quét rác, lau bàn,... phòng bếp bắt đầu truyền ra thanh âm của tiếng xoong chảo.
Mỗi ngày buổi sáng đúng sáu giờ đồng hồ, sau khi tân trang chỉnh tề, Diêm lão phu nhân mới đi ra khỏi cửa phòng, đến đại sảnh ngồi ở vị trí cố định, chờ người giúp việc lấy một ly trà xanh, rồi mới bắt đầu một ngày của Diêm lão phu nhân.
Diêm lão phu nhân đang uống trà, đột nhiên nghĩ đến... "Nghiêu nhi tối hôm qua hình như nhờ chuẩn bị trà long nhãn táo đỏ."
"Nhớ mà, chuyện của tiểu thiếu gia, Đoạn tẩu nào dám quên! Mới vừa rồi khi pha trà, tôi đã chuẩn bị hết rồi." Dì Quyên lấy nó đến, rồi đặt trên bàn trà, bắt đầu phân loại.
"Nhớ rõ làm ấm một giờ đồng hồ trước khi dùng." Lão phu nhân đặt chén trà xuống, "Trà long nhãn táo đỏ uống vào mùa đông thì không thể tốt hơn, Nghiêu nhi luôn luôn sơ ý, nhưng lại nhớ rõ danh phẩm dưỡng sinh bổ khí này."
Dì Quyên xuy một tiếng bật cười, hầu hạ Diêm lão phu nhân đã hơn một phần ba cái thế kỷ, tình cảm giữa hai người đã sớm vượt qua quan hệ chủ tớ, khi tán gẫu cũng không đố kỵ.
"Hắn làm sao lại nhớ rõ trà long nhãn táo đỏ, nếu không phải gặp Hinh nhi thể chất mảnh mai lại sợ lạnh, mới muốn bồi bổ cho nàng, ngày hôm qua còn quấn quít lấy ta đòi phương pháp pha chế! Ta còn thấy hắn dặn dò Đoạn tẩu chuẩn bị đồ ăn hàng ngày thế nào, đề phòng không hợp khẩu vị của Hinh nhi." Lão phu nhân nói rồi tiếp tục xem báo, Dì Quyên ở bên cạnh ghen tỵ nói: "Người ta thường nói, nữ sanh ngoại tộc, nhưng tôi thấy tiểu thiếu gia cũng thế, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thấy hắn vì ai mà tận tâm tận sức như vậy, chỉ cần là chuyện liên quan đến Hinh nhi, mặc kệ là đang ăn hay đang ngủ, hắn phải sắp xếp ổn thỏa mới yên lòng."
Kỳ thật Dì Quyên cũng không phải là ghen tỵ, bà cũng rất yêu thích Hinh nhi, người tương lai sẽ là thiếu phu nhân của Diêm gia. Nhưng tiểu thiếu gia mà bà biết, tính cách ác liệt, vừa nóng nảy vừa thô bạo, chưa từng thấy hắn ôn nhu biết cách săn sóc như thế bao giờ. Biết Hinh nhi thích ăn đường, trên người liền mang theo đồ ngọt; Vận động rất hữu ích, mỗi ngày buổi tối đều thấy cùng cô dâu mới ngọt ngào thân mật tản bộ ở hoa viên. Thấy tiểu thiếu gia như vậy, bà không thể không hoài nghi hắn đầu hắn có bị sét đánh trúng không nữa?
"Con gái của người ta kết hôn liền có con rể, còn tôn tử của nhà ta mới đính hôn, mà cái gì cũng không có."
"Nói bậy! Bọn họ tình cảm là chuyện tốt. Từ khi Hinh nhi đến ở, Nghiêu nhi cũng không đi lại với bọn huynh đệ lêu lổng của hắn, như thế không phải là tốt sao? Đây cũng là nguyên nhân ta đồng ý cho hắn đính hôn, bởi vì đứa trẻ Hinh nhi này có thể khống chế được con ngựa hoang của Diêm gia chúng ta." Diêm lão phu nhân tuyệt không ăn dấm chua khi thấy tôn tử săn sóc cháu dâu tương lai, ngược lại còn cảm thấy thực vui mừng.
"Không phải là Hinh nhi khống chế con!" Nàng thậm chí còn không có ý niệm khống chế hắn trong đầu! Diêm Tính Nghiêu một thân đồng phục nhẹ nhàng đi vào đại sảnh, tóc vẫn còn ướt cho thấy hắn vừa tắm xong, "Là con tự nguyện đầu hàng." Dáng người to lớn một mét tám cúi xuống, hôn lên má Diêm lão phu nhân và Dì Quyên. "Buổi sáng tốt lành, bà nội và Dì Quyên càng ngày càng trẻ trung xinh đẹp."
Diêm lão phu nhân cũng cao hứng, Dì Quyên lại có điểm nghi hoặc, "Bình thường ta cũng xinh đẹp vậy, hôm nay vì sao lại đổi thành ngày càng trẻ?" Tuy rằng tuổi trẻ cũng tốt lắm, nhưng... vẫn cảm thấy khẩu khí của tên tiểu tử này có vấn đề, rất kỳ lại!
"Bởi vì con ngửi thấy mùi ghen tỵ trên người Dì Quyên." Hắn nháy mắt mấy cái, nghiêm trang nói: "Nghe nói ăn nhiều dấm chua rất tốt cho thân thể, cho nên con mới nói người ngày càng trẻ nha!"
"Là như thế sao?" Là người thành thật nên dù bà còn nghi hoặc nhưng lại không thể lý giải nổi.
Diêm lão phu nhân nhịn cười, trừng mắt nhìn tôn tử liếc mắt một cái, ám chỉ hắn: "Giễu cợt trưởng bối là hành vi không đúng!"
Diêm Tính Nghiêu cười cười nghịch ngợm.
Lão phu nhân cười xòa, cũng không chấp hắn nói. "Đi đi, lên lầu gọi bảo bối của ngươi xuống dùng bữa một chút, nếu không sẽ không kịp đi học."
"Dạ, tiểu nhân tuân theo ý chỉ của lão Phật gia!" Hắn khom người nói.
"Đi!" Không chịu được sự nghịch ngợm của tôn tử, lão phu nhân mở miệng nói, mặc dù trách cứ, nhưng lại không dấu được ý cười ở đáy mắt.
"Đại phôi đản!" Diêm Tính Nghiêu vừa bước vào cửa phòng, thì một "Tiểu đạn pháo" liền bắn thẳng vào hắn, hắn dùng song chưởng (ý nói hai cánh tay) lập tức ôm lấy "Tiểu đạn pháo" này vào lòng.
Vương Ninh Hinh nắm lấy cổ áo hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà đỏ bừng lên, đôi mắt to sáng trong suốt cũng như đang phun lửa. "Tối hôm qua anh hôn trộm em đúng không?"
"Nào có, sao anh phải hôn trộm em?" Hắn vẻ mặt vô tội nói.
"Anh còn dám nói?" Nàng thở phì phì, cởi chiếc khăn quấn quanh cổ mình, đồng thời cởi nút thắt trên của áo ngủ ra, lộ ra một vết ửng đỏ trên chiếc cổ trắng hồng: "Vậy ký ấn này ở đâu ra? Đừng nói là muỗi đốt nha, em không tin, nói! Có phải anh làm hay không?"
"Anh..." Nói xạo thì rộng miệng, nhìn thấy nàng trợn mắt, hắn lớn tiếng nói: "Anh không hề hôn trộm, đó là quang minh chính đại mà hôn..." Nhìn ấn ký xinh đẹp kia, đáy lòng hắn kỳ thật rất đắc ý.
Vương Ninh Hinh oa một tiếng khóc lên, nước mắt trong suốt cuồn cuộn chảy xuống. "Anh... sao có thể khi dễ người khác như vậy? Mỗi lần đều hại em... hại em bị đồng học cười... ô ô... anh là đại phôi đản, em... ô ô...em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa."
"Hưm, đừng khóc, ngoan nào, không có khóc..." Hắn lo lắng trấn an nàng, ôm nàng vào trong lòng. "Thực xin lỗi thôi, anh... anh sau này sẽ cố để không lưu dấu vết là được chứ gì, em đừng khóc nữa, ngoan!"
Nàng khóc một lát, mới ngừng lệ, nhẹ nhàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lên, hắn bất đắc dĩ lau nước mắt cho nàng. "Không khóc mới ngoan, càng ngày càng giống cái bao khóc nhè."
"Còn không phải tại anh, đại phôi đản!" Nàng nghẹn ngào cãi lại.
"Anh..." Cơn tức của nàng dường như không nhỏ, trừng mắt nhìn thẳng vào hắn, hắn đành phải anh hùng hụt hơi, thừa nhận. "Đều là anh sai, anh là đại phôi đản. Nhưng..." Hắn cười tà mị, "Nếu em không mau đi thay đồ, chúng ta sẽ bị muộn a."
"Muộn?!" Vương Ninh Hinh kêu lên một tiếng, quên cả việc hắn đang ở đó, liền vào phòng thay quần áo. "Nhanh lên, nhanh lên, muộn thì mất mặt lắm!"
Vào phòng thay quần áo, thấy nàng cởi áo ngủ ra, lộ ra da thịt trắng nõn nà như ngọc, khát vọng của hắn nhất thời lại trỗi dậy, mạnh mẽ ôm lấy cổ nàng, tay cố định đầu nàng, lưỡi linh hoạt xâm nhập vào miệng nàng.
Nàng ưm một tiếng, thử đáp lại nhiệt tình của hắn. Phản ứng của nàng trong nháy mắt đã châm lên dục hỏa của hắn, không nhịn được mà hôn nàng mạnh mẽ hơn.
Tuy rằng quyến luyến nụ hôn của hắn, nhưng Vương Ninh Hinh cũng không phải là lần đầu, nàng thở hổn hển đẩy hắn ra nói: "Không được. Đến trường thôi, muộn rồi."
"Vậy đừng đi nữa, dù sao em cũng học tốt như vậy rồi, không sợ rớt lại đâu." Hắn dụ hoặc nàng, môi vuốt ve cánh hoa mềm mại của nàng, vươn đầu lưỡi ra trêu đùa nàng, quyến luyến cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn của nàng.
"Nghiêu... không được..." Nàng cũng không muốn lại để hắn ăn trong tình trạng này, đến trường học vẫn là an toàn hơn cả.
"Mặc kệ..." Hắn cố gắng cuốn lấy nàng, không cho nàng cự tuyệt nhiệt tình của hắn, lửa nóng từ trên cổ đã trượt xuống dưới. Giờ phút này, chỉ có lấy hành động thực tế để ép buộc nàng.
Đôi môi nóng bỏng của hắn chuyển xuống bầu ngực no tròn của nàng, nhẹ nhàng mà cắn, mút lấy nụ hoa trên đỉnh núi khiến cho cả người nàng đều chấn động, dục hỏa bị thổi bùng lên làm cho nàng khó chịu, giãy dụa.
Cảm giác được nụ hoa trên đỉnh núi vì hắn mà săn cứng lại, Diêm Tính Nghiêu nhịn không được lấy ngón tay nắm chặt nụ hoa bên kia, hơi thở nhè nhẹ: "Anh giữ được rồi..."
Nói xong, hắn di dời hướng tấn công sang nụ hoa bên kia, dịu dàng mà mút, dùng đầu lưỡi bừa bãi tàn phá không ngừng làm cho nàng nhịn không được phải ngửa đầu rên khẽ, nhằm vào cảm xúc mãnh liệt trong cơ thể nàng mà đánh sâu vào.
Ngón tay bắt đầu tìm đến không gian bí mật riêng tư giữa hai chân nàng, mọi nơi đều non mềm, ấm áp hấp dẫn hắn, nhẹ lướt qua nơi tạo ra khoái cảm của nàng, khiến nàng run rẩy không thôi, tiếng rên rỉ cũng bắt đầu thốt ra.
"Nghiêu... em nóng quá..."
"Chờ một chút sẽ tốt thôi." Hắn tuyệt không dừng động tác lại, thầm muốn lấy lòng nàng.
Muốn ngăn cản hắn, thân thể không ngừng giãy giụa vặn vẹo, nhưng không ngờ va chạm này lại càng làm tăng dục hỏa trong hắn, nàng giật mình tỉnh táo lại.
"Không cần... Nghiêu... buông ra." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Ninh Hinh đỏ bừng, mắt ánh lên một tia e lệ.
"Sao vậy?" Dục vọng tràn ngập hắn mắt, hắn hờn giận giữ chặt cơ thể đang muốn dứt khỏi người mình của nàng.
"Không được, em muốn đến trường." Nói xong, nàng ngửa đầu hôn nhẹ lên môi hắn, rồi lập tức mặc quần áo vào.
Diêm Tính Nghiêu thất bại, mắng thầm một tiếng, bất đắc dĩ theo nàng đi ra ngoài.
Cuối tuần là ngày kỷ niệm thành lập trường, vì thể từ đầu tuần cho đến lúc đó, các đối tượng dự thi của các hạng mục đều tập trung lại đây để tham gia đấu vòng loại, bán kết, còn trận chung kết đương nhiên sẽ được tiến hành trong ngày kỷ niệm trường.
Cho nên mấy ngày này dù muốn ở lại phòng học hay đi cổ vũ cho đồng học thì đều do các thầy giáo quyết định. Hôm nay là buổi chiểu, sẽ diễn ra trận bán kết bóng rổ, đây cũng là hạng mục trọng điểm trong cuộc thi lần này, vì thế đại đa số các lớp học đều được nghỉ, tất cả đều tập trung quanh sân vận động để cổ vũ.
Đoạn Chi vội vàng chạy đến phòng học, lúc này mới phát hiện phòng học lớn như thế nhưng chỉ còn lại Vương Ninh Hinh và nàng.
"Ninh Hinh, trận bóng đã bắt đầu rồi, chúng ta nhanh đi thôi, nếu không sẽ không chiếm dược chỗ đâu." Cách nói này, nàng chỉ có lén mới dám dùng, từ khi Ninh Hinh đến Diêm trang, nàng phải đổi cách nói chuyện, bởi vì nàng phát hiện Diêm Tính Nghiêu ngoài hắn ra, không thích ai khác nói chuyện thân mật với Ninh Hinh cả.
"Bạn đi là được rồi. Mình thấy không khỏe." Vương Ninh Hinh mệt mỏi tựa cằm lên bàn.
"Không khỏe? Bạn bệnh sao?!" Xong đời, nàng sẽ bị thiếu gia làm thịt.
"Mình không bệnh đâu, bạn cũng đừng khẩn trương như vậy!" Bàn tay day day thái dương, sau đó Vương Ninh Hinh cho tay đang lạnh cóng lại vào túi áo khoác để sưởi ấm. "Thời tiết rất lạnh, nghĩ đến việc phải đi ra ngoài cổ vũ, mình càng mệt mỏi hơn. Bạn nên đi xem vương tử bóng rổ của mình đi, mình không đi cùng bạn đâu." Vốn cũng muốn đi để nhìn vương tử bóng rổ của Đoạn Chi, đáng tiếc nàng sợ lạnh, thời tiết càng lạnh, việc gì nàng cũng không có hứng thú.
"Nhưng mà... trong lớp chỉ còn một mình bạn... rất nguy hiểm, mình lo..." Đoạn Chi có chút dao động. An toàn của Ninh Hinh rất trọng yếu, để nàng lại một mình, vạn nhất có điều gì sơ xuất, nàng nhất định sẽ bị thiếu gia cắt thành mười tám mảnh cho chó ăn. Nhưng... tưởng tượng đến vương tử bóng rổ kia, mắt Đoạn Chi liền rực sáng.
Vương Ninh Hinh thở dài đứng lên, "Mình đến phòng y tế nằm một lát, ở đó có cô y tá làm bạn với mình, bạn có thể an tâm đi cổ vũ cho vương tử bóng rổ anh tuấn tiêu sái của mình rồi chứ!"
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng nhị gì nữa, thiếu đi tiếng nói của bạn, vương tử của bạn cũng sẽ không có tinh thần để chơi bóng, vạn nhất thua..." Vương Ninh Hinh cố ý hù dọa Đoạn Chi.
"Bạn nói bậy, anh ấy... không biết mình, bởi vậy sẽ không vì thiếu sự cổ vũ của mình mà thua đâu! Bạn nhanh đến phòng y tế nghỉ ngơi đi, kết thúc trận đầu, mình sẽ đi tìm bạn, bye!" Đoạn Chi nói xong hai câu, rồi nhanh chân chạy đi.
Nếu là nàng nói bậy, vậy chạy nhanh như vậy để làm gì? Vương Ninh Hinh nhìn theo bóng dáng Đoạn Chi khẽ lắc đầu.
Người Tình Của Đại Ca Người Tình Của Đại Ca - Tiếu Ngôn Người Tình Của Đại Ca