Người Ngủ Thuê epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5
đang khóc. Gục đầu xuống hai bàn tay trên bàn, bờ vai cô run lên từng hồi. Và khi cô ngẩng đầu lên để đáp lại một tiếng gọi nào đó vọng từ tầng dưới lên, đôi mắt ướt nhoà của cô đã không nhận ra ánh mắt tôi đang nhìn cô từ bên này, qua hai lần cửa sổ không rèm. Trớ trêu ở chỗ, khi ấy, tôi đang dở một cơn cười khó dứt.
Không lâu sau đó, tôi tình cờ biết được lí do khiến cô gái đã khóc như vậy. Nhưng giờ thì tôi sẽ kể câu chuyện cười của mình trước.
Có một điều lạ mà tôi chưa kịp nhắc đến: Tôi chưa bao giờ gặp nàng trong những giấc ngủ từ 12h đêm đến 7h sáng, những giấc ngủ của riêng mình. Là tôi đã quá mệt sau một ngày ngủ hộ người khác đến nỗi không còn ý thức tìm về nơi góc phố ấy, hay tôi đã cố gắng nhưng vì một lí do nào đó mà nơi ấy đã từ chối tôi? Hay là – tôi chợt nghĩ đến một giả thuyết vào buổi tối hôm ấy – chuyện này có liên quan tới những khách hàng của tôi? Liệu có phải cái thiết bị này, tay tôi lần lên bả vai mình, đã kết nối giữa tôi với họ nhiều hơn là năng lượng, giấc ngủ và thời gian?
Tại Happy Time, bao giờ những người ngủ thuê như chúng tôi cũng được phát một bộ hồ sơ của khách hàng để nghiên cứu về họ trước khi quyết định có kí hợp đồng hay không. Tuy nhiên tôi đã chẳng hề ghé mắt một chút nào vào những tập hồ sơ được phát, tôi không có cảm giác mình ở vị trí có thể chọn lựa. Cứ thế xếp chồng chúng lên rồi tống vào một ngăn của tủ cạnh bàn, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc tôi lấy chúng lên và đọc một cách cẩn thận.
Tôi dừng lại ở J – một hồ sơ ấn tượng. Hắn ít hơn tôi một tuổi, là sinh viên một trường đại học danh tiếng nhất nhì thành phố này, thực tập tại một công ti thương mại điện tử cũng danh tiếng không kém, người mẫu tự do và đang điều hành một chuỗi cửa hàng thời trang được yêu thích. Chỉ một nửa trong số những công việc ấy thôi cũng đủ lấy hết thời gian của một người bình thường. Ha, trách sao hắn chẳng cần phải tới Happy Time! Như để chứng minh cho những gì đã giới thiệu, hắn đính kém trong hồ sơ một tập catalog của cửa hàng, với người mẫu chính là ông chủ. Và tôi đã không thể kìm được cơn cười của mình, mặc dù tôi biết chẳng có gì vui vẻ ở đó cả.
Ngay trên bìa catalog là một gã thanh niên mặc vest đen dắt một chiếc xe motor kiểu cổ màu sơn đỏ.
***
Tôi chưa bao giờ thấy gương mặt N sống động đến thế, như lúc này, khi cô đang cắn chặt môi, kìm lại những tiếng nấc, và hai bàn tay đang dụi khô đôi mắt ướt. Tôi dừng cười, dừng luôn cả đám hồ sơ. Trong một thoáng, tôi chợt nghĩ đến nàng, và cảm thấy nàng trông thật giống N, khi cô khóc. Nhưng nàng thì chưa bao giờ khóc trước mặt tôi. Nàng sẽ luôn nở nụ cười mong manh ấy. Tôi chưa từng thấy N mỉm cười như thế. Nếu N mỉm cười thì có giống nàng không? Tôi có thể đặt nàng vào trong ô cửa sổ trong tranh của mình không? Tôi nhắm mắt lại vài giây, và rồi từ ngơ ngẩn đến bàng hoàng, nhận ra: tôi không thể hình dung được nàng khi đang thức!
N đã không còn ở đó nữa. Cô đã rời khỏi bàn, có thể để đến chỗ nào đó khác… khóc tiếp. Tôi liếc nhìn đồng hồ, 7h30 tối, đã sắp tới giờ làm việc. Tối nay đến lượt mã số nào nhỉ? Lúc ấy thì cuộc gọi ấy tới. Tôi bắt máy mà không nhìn vào màn hình, đoán chắc chỉ có thể là từ trung tâm mà thôi. Nhưng hoá ra không phải.
- Alo, có phải anh Phi ở trung tâm Happy Time không nhỉ?
- Vâng… Ai đấy ạ?
- Tôi Chiến đây!
- Ai cơ ạ? – Tôi không nhớ mình có quen một ai có cái tên ấy.
- À… – Tôi nghe thoáng một tiếng chép miệng – Tôi có kí với Happy Time một cái hợp đồng, hợp đồng ngủ ấy. Anh là người ngủ thay tôi, phải không nhỉ?
Đó là J!
- Thế này nhé! Tôi gọi để báo là tối nay anh không cần phải ngủ thay tôi nhé – Giọng J có một vẻ đắc thắng kì lạ, như thể là hắn đã chờ rất lâu để gọi báo với tôi điều đó – Chỉ tối nay thôi, từ mai thì anh cứ làm việc bình thường. Đêm nay tôi muốn ngủ một giấc ấy mà. Anh mà ngủ rồi thì tôi lại không ngủ được mất.
- À…
- Đừng lo! Tôi sẽ báo với trung tâm, bảo họ vẫn thanh toán bình thường cho anh! Ý của tôi mà! Tối nay tôi muốn ngủ một chút…
- Thế còn tôi thì sao? – Đó là điều ngu ngốc nhất tôi có thể nói với J, nhưng câu hỏi đã vuột ra khỏi miệng trước khi tôi nghĩ ra.
- Anh thì sao? … À! – J bật cười một kiểu cảm thông rất kẻ cả – Tối nay anh tranh thủ xử lí việc riêng đi chứ còn gì nữa? Hay là không thì đi ra ngoài chơi, ngắm thành phố về đêm đi! Tranh thủ đi! Tự nhiên có thêm thời gian mà vẫn được tiền còn gì! Chẳng bù với bọn tôi! Thế nhé!
Tiếng cười vang thêm một chút nữa trước khi J tắt máy, và còn vang trong đầu tôi nhiều phút sau đó. Rồi, khi còn chưa kịp nghĩ xem mình có thể làm gì, tôi đã thấy mình khoác áo, đi xuống ngõ, ra đường và leo lên chiếc xe bus đầu tiên đi ngang qua. Xe bus gần như không dừng lại đón tôi lên, và tôi phải lảo đảo bước lùi lại để khỏi ngã khi xe tăng tốc. Sự gấp gáp xác nhận cho tôi: Đây là thế giới bên ngoài!
Đã bao lâu rồi tôi chưa bước lên một chiếc xe bus, chưa tham gia vào một chuyển động vội vã như thế này? Những pha tăng giảm tốc, những cú đảo trái phải làm tôi nôn nao choáng váng. Gục mình trên một ghế cuối xe, một tay chống lên lưng ghế trước, một tay bụm miệng, tôi có cảm giác như mình đang bị đè bẹp trong cái không gian này, lớn hơn căn phòng của tôi nhiều lần. Qua khoé mắt, tôi thấy một người phụ nữ trung niên ở hàng ghế bên nhìn tôi ái ngại, bà lắc đầu ra chiều thất vọng. Bên ngoài xe, những dải sáng cứ lướt đi vun vút về phía sau. Trong xe, người mỗi lúc một đông.
***
Khi giọng nữ phát thanh viên nhừa nhựa báo “Điểm dừng kế tiếp…” một lần nữa vang lên, tôi đứng dậy, len qua những vai người rồi lách qua cánh cửa xe đang chực khép lại. Hai chân còn run lẩy bẩy sau cú chạm đất, tôi bước loạng choạng đến bên thân cây gần nhất, gục xuống nhìn mặt đất lắc lư dưới chân. Khi cảm thấy chân mình một lần nữa đã có thể đứng thẳng lên, tôi mới chậm rãi quay lại, và chỉ để ngay lập tức lại bủn rủn ngã ngồi xuống. Tôi đang ở đâu thế này?
Tôi nhận ra mình đang bị bủa vây trong ánh sáng: ánh đèn pha đầu những xe cộ rọi thẳng vào mắt tôi chói loá trước khi đảo rất nhanh sang hướng khác, được thay thế tức khắc bằng ánh đèn xe sau; ánh sáng trắng từ những cột đèn đường làm rực lên mọi cảnh vật mà chúng chiếu đến; ánh đèn LED sặc sỡ đủ màu trên những biển hiệu đang nhảy nhót đếm chữ; ánh đèn điện nhấp nháy nơi những ô cửa sổ toà cao ốc đâm xuyên mây; quảng trường dưới chân toà nhà hát bừng lên những nguồn sáng vô danh; và cả biển người kia dường như cũng đang toả sáng. Luồn qua trùng điệp những lớp ánh sáng ấy, mắt tôi mừng rỡ tìm được một khoảng trời xanh thẳm dịu dàng. Tôi bần thần nhìn vào mảng tối ấy hồi lâu, cho đến khi một luồng sáng mạnh bạo đập thẳng vào mắt. Đằng xa, một đám trẻ với những cây đèn pin công suất lớn đang sằng sặc cười với nhau.
Tôi nheo mắt đi men theo con đường đông đúc, lấp đầy hai tai mình bằng sự náo nhiệt của ngoại cảnh. Tôi, một kẻ xa lạ đã náu mình quá lâu trong những giấc ngủ của người khác, lạc lõng trong thành phố của chính mình. Ngoài kia, người ta đang ở bên nhau, trò chuyện, vui đùa, đâu đó vang lên một tiếng hét cao vút của trẻ con hay một giọng hát nghêu ngao của chàng thanh niên xoay trần tập đi bộ. Ngoài kia, người ta đang lao theo nhau trên đường, đuổi nhau vòng quanh một bùng binh, í ới những còi xe. Ngoài kia, người ta đang gật gù theo một giai điệu sôi động nơi quán bar góc ngã tư. Và những đôi tình nhân tay trong tay, mắt nối mắt.
Phần nào đó trong tôi khăng khăng gầm ghè rằng đây là một bức tranh tồi, nát vụn về bố cục, hỗn độn về màu sắc và hoàn toàn không có đề tài. Nhưng một phần khác lại dường đang thảng thốt, tự hỏi có phải tất cả những con người này đều đang hạnh phúc hay không. Thời gian qua, phải chăng thế giới đã trở thành một chốn ngập tràn hạnh phúc đến nhường này hay sao? Và tôi, tôi có được dự phần nào vào niềm hạnh phúc này hay không?
***
Tôi rẽ vào một con phố nhỏ hơn, hòng trốn khỏi tất cả những rực rỡ ồn ào này. Đó là khi tôi bắt gặp hắn, với một vòng tay thon thả nõn nà vòng qua eo, trên chiếc motor cổ sơn đỏ: Đó là J – kẻ lẽ ra đang phải ở trên giường và tự ngủ lấy phần của mình. Ngồi sau xe hắn là một cô gái với mái tóc nâu uốn cụp, làn môi đỏ sậm, cô mặc một chiếc váy một mảnh màu xanh nhạt ngắn trên đầu gối vài tấc và đang tựa vai vào lưng gã trai. Chiếc xe đỏ dừng lại trước một nhà nghỉ mặt phố, và hai người bọn họ bắt đầu cười cợt, nũng nịu nhau.
Không cần đến một giây, tôi nhận ra đây chính là nguyên nhân những giọt nước mắt của N, không thể khác được. Hắn đã mang N ra khỏi ô cửa sổ của tôi, để rồi trả lại cô với đôi mắt ướt nhoè, vì điều này sao? Tôi bất giác siết chặt hai bàn tay. Không cần đến một giây nữa, tôi đã đến trước mặt hắn, trong khi hắn còn đang mải mê lần tay trên làn vải xanh. Tôi hắng giọng một cái trước khi kéo giật hắn xuống xe, một tay nắm lấy cổ áo mà dựng hắn dậy. “Mày có ba giây để giải thích!”, và chẳng đời nào hắn giải thích được điều gì. Tôi tống vào mặt hắn từng nắm đấm đầy xương, cô gái đi cùng hắn rú lên khiếp đảm.
Không, giá mà tôi đã làm tất cả những điều ấy. Thay vào đó, tôi chỉ nhún vai bỏ đi khi chiếc xe đỏ lùi khuất hẳn vào trong sảnh nhà nghỉ. Sau tất cả những nỗ lực, những giấc ngủ bị trì hoãn, giờ là lúc hắn ta có thể được thoả mãn và ngơi nghỉ. Cũng đáng thôi.
***
Đêm dần buông xuống trên những con phố mới đây còn tưng bừng tráng lệ. Thưa thớt dần cả ánh sáng lẫn âm thanh. Người ta hẳn đã về nhà đi ngủ, hoặc đi làm, hay tới một chốn lạc viên về đêm nào đó. Có gì là không thể, khi đã luôn có những người đang ngủ thay cho họ? Ở thành phố này, sẽ thật là lãng phí nếu như để đêm trôi qua mà không cống hiến hay hưởng thụ được gì.
Rất nhanh thôi, khi mà người ta đã rút đi hết, tôi nhận ra mình là kẻ cuối cùng còn lại trên một góc phố vắng lặng. Không còn những ánh đèn pha hay đèn đường sáng rực, không còn những quảng trường, những toà cao ốc, tất cả bao lấy tôi chỉ là những bức tường rêu phong, những mái ngói đỏ quạch, và những chùm sáng yếu ớt rọi xuống từng mảng cảnh trí vàng vọt. Màn đêm và những bước chân đã đưa tôi tới đâu thế này? Nơi này sao quen quá! Như những nét sơn dầu khi nào đang tựu hình lại quanh tôi.
Bất giác, tôi ngẩng lên, hướng hi vọng về phía màn đêm nơi cuối con đường. Tôi nghe như phía ấy một nụ cười vừa hé, rất mảnh, rất nhẹ, nhưng cũng đủ làm làn không khí xao động. Và nàng bước đến, từ trong màn đêm ra dưới một khoảng sáng trên nền đường, duyên dáng như người nghệ sĩ bước lên sân khấu, với ánh đèn tiêu điểm dõi theo. Nàng tiến về phía tôi, nụ cười nàng có gì đó vừa như là nhẹ nhõm, vừa như là ngạc nhiên.
“Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau đấy nhỉ?”, nàng đến trước tôi, nghiêng nghiêng đầu, nghiêng nghiêng câu hỏi.
“Tôi… tôi cũng không biết nữa”, tôi hít vào một hơi “Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ không tìm em nữa”.
“Nhưng điều đó chẳng phải tốt hơn sao?”
Vừa nói nàng vừa quay đầu lại, chậm rãi bước đi. Tôi bước theo nàng, giữ nhịp chân mình vừa đủ để luôn ở sau nàng nửa bước. Phảng phất đâu đây mùi hương ngọc lan, vấn vương trên tóc nàng. Mùa này mà lại có ngọc lan ư?
“Tại sao điều đó lại tốt hơn?”
“Bởi vì anh không thuộc về nơi này…”
“Tại sao? Nếu tôi muốn thuộc về nơi này thì sao?”
“Không được đâu!”
Tôi thấy mái tóc nàng lắc khe khẽ. Bờ vai nhỏ nhắn kia có biết lạnh không trong một đêm như đêm nay? Sương hình như đã xuống rồi.
“Có gì là sai khi tự chọn nơi mình thuộc về kia chứ? Chẳng phải con người cần phải làm điều đó hay sao? Chọn nơi mình thuộc về!”
“Bất kì nơi đâu khác… Đây không phải là hiện thực. Anh cần phải trở về hiện thực của chính mình”
“Nếu tôi muốn đây là hiện thực của mình thì sao? Hiện thực hay ảo mộng chỉ khác nhau khi người ta nghĩ về nó mà thôi…”
Lần đầu tiên tôi ngẩng đầu lên khi dạo bước trên con phố này. Từng tán lá nửa vàng nửa đỏ khẽ khàng lay động bên trên những nguồn sáng, và trên đó nữa là nền trời xanh tím than rải rác vụn bạc. Những mảng màu co cụm, xen kẽ nhau cho tôi cảm giác mình đang đi dưới một màn tranh kính.
“Em biết không? Một ngày của con người có 24 giờ, trong đó người ta đã mặc định dành ra 8 giờ để ngủ và chẳng làm gì khác. Trong 16 giờ còn lại, tôi có 12 giờ để tìm đến đây, và 4 giờ ở thế giới khác kia. Có hiện thực nào mà người ta lại chỉ ở đó có 4 giờ một ngày không? Tôi chỉ ở đó để làm những gì cho phép tôi tiếp tục có thể đến đây, những thủ tục mà thôi. Hiện thực có bao giờ chỉ là những thủ tục không? Thế thì có gì sai khi tôi nói tôi thuộc về nơi này? …”
Chúng tôi va phải nhau khi nàng bất ngờ đứng lại. Hương ngọc lan lại càng nồng nàn, mãnh liệt. Rồi nàng cứ thế quay lại, gục đầu vào ngực tôi.
“Em rất vui vì anh đã đến đây… Vì em có thể gặp được anh… Nhưng nơi này không thể nào là hiện thực của anh được đâu. Anh không phải một con người như thế…”
Chẳng biết nói gì hơn, tôi run run đưa tay lên vỗ nhè nhẹ lên vai nàng. Nàng cũng im lặng, đôi vai run lên từng hồi ngắn. Hình như tôi đã từng thấy hình ảnh này ở đâu đó. Chúng tôi cứ im lặng tựa vào nhau như vậy một hồi lâu. Rồi vai nàng ngừng run rẩy, nàng đặt tay lên tay tôi, hạ nó xuống.
“Mình ngồi nghỉ một chút nhé?”, nàng hỏi, tay chỉ về phía một chiếc ghế đá bên đường. Tôi đã không nhận ra có một chiếc ghế ở đó. Hay nó đã ở đó chỉ vì nàng đã chỉ vào nó.
Chúng tôi ngồi xuống ghế, chỉ đề tiếp tục quãng im lặng của mình. Tôi nín thở chờ nàng, và khi ấy tôi mới chợt nhận ra đây là lần đầu tiên tôi ngồi kế bên nàng, vai kề vai: Chúng tôi thường chỉ đi dạo hay đứng tựa vào một bờ tường nghỉ chân mà thôi. Một khoảng sáng tròn trên mặt đất, đường kính bằng đúng chiều dài chiếc ghế đá, vừa đủ soi sáng chúng tôi. Hai bóng người in vằng vặc dưới chân, sắc nét, sinh động như thể chúng có những linh hồn riêng. Ánh sáng vàng ấm áp và những bóng đen làm tôi chợt nhớ lại một trò chơi ngày bé, mỗi khi nhà mất điện phải thắp nến. Tôi đưa hai bàn tay lên ngang mặt, xoé các ngón tay ra và một con nhện khổng lồ hiện ra từ trên hai cánh tay của cái bóng. Nó bò ngang trên một cái mạng tơ tưởng tượng. Rồi nàng lên tiếng, con nhện của tôi biến mất.
“Hiện thực hay ảo mộng không phải chỉ do mình quyết định đâu, anh à”, giọng nàng ngân nga, “Rồi sẽ đến một lúc anh không còn tìm đến đây nhiều thời gian như vậy nữa. Sẽ đến lúc một lúc anh sẽ thực sự sống trong hiện thực của mình. Và anh sẽ phải sống trọn vẹn trong đó đấy!”
“Tại sao tôi phải sống trọn vẹn trong hiện thực đó?”
“Bởi vì…”, nàng bỗng đặt một bàn tay lên vai tôi, “có những người ở nơi ấy mong đợi điều đó. Rồi anh sẽ thấy họ quan trọng hơn em ở đây”
“…”
“Nhưng bây giờ”, nàng chợt mỉm cười, và tôi thấy mình ngả dần về phía nàng, ngả dần vào lòng nàng, “anh phải quay về thôi! Ở nơi ấy có người đang đợi anh…”
Người Ngủ Thuê Người Ngủ Thuê - Nhật Phi Người Ngủ Thuê