Chương 4
ới tâm trạng bực bội, khi Taylor bước vô tòa án của Chánh án Fowler sáng hôm đó để cãi cho bằng chứng của cô, cô sẵn sàng để tranh cãi.
Cô và Dereck lấy chỗ ngồi tại bàn của bị cáo. Luật sư đối phương, Frank, đã ngồi chờ sẵn ở bàn đối diện. Thấy các bên đã có mặt đủ, thư ký tòa ra lệnh trật tự để Chánh án lên Tòa.
"Đứng! Phiên Tòa bắt đầu, do Chánh án Arlander Fowler chủ tọa".
Người thư ký tòa, Chánh án, và phóng viên tòa án đều ngồi xuống. Taylor và Frank tiến đến bục Chánh án khi ông sắp xếp giấy tờ.
"Frank Siedlecki, đại diện Ủy ban Bình Quyền cho Nhân viên, thưa Quan tòa"
"Xin chào Ngài, Taylor Donovan, luật sư bên bị"
Và ngay lúc đó, tại phiên tòa sáng hôm đó, một điều không bình thường đã xảy ra, ngay giây phút Taylor giới thiệu tên để ghi vào biên bản.
Jason Andrews bước vào.
Nghe Taylor tự giới thiệu, Jason tò mò nhìn qua. Không bị ai để ý, anh ngồi xuống một chỗ ở hàng ghế cuối của phòng xử khi Chánh án, Taylor và Frank tiếp tục công việc của họ.
Vị Chánh án lấy hồ sơ bảo vệ của Taylor ra khỏi đống giấy tờ trước mặt ông.
"Được rồi, chúng ta có mặt ở đây để bên bị tiếp tục bảo vệ bằng chứng." Ông nhìn xuống Taylor. "Luật sư, sao cô không cho tôi biết đây là về cái gì?"
Taylor nói với vị Chánh án đang ngồi trên tòa, lòng hiểu rõ buổi bảo vệ hôm nay sẽ quyết định sự thành công của vụ kiện.
"Thưa Ngài Chánh án, Ủy Ban Bình Quyền cho Nhân viên (UBBQ) định để nhiều nhân chứng kể về những từ phỉ báng không phân biệt giới tính họ đã nghe được tại nơi làm việc. Chúng tôi muốn những cung khai như vậy bị cấm.
Frank chen vào "Thưa Chánh án, đây là một vụ quấy rối tình dục..."
Taylor nhanh lẹ cắt lời Frank. "Đúng vậy, đây là một vụ quấy rối tình dục và chúng tôi phản đối những lời cung khai liên quan đến những lời nói tuy xúc phạm nhưng không dính đến tình dục. Tôi xin lỗi về cách dùng từ của tôi, thưa Chánh án, nhưng tôi không thấy từ "cứt" có liên quan gì đến quấy rối tình dục."
Ngồi nơi ghế khán giả, Jason mỉm cười khi nghe vậy.
Trên tòa, Frank cố lấy lại thế chủ động của cuộc tranh cãi.
"Nhưng những người kiện là phụ nữ, thưa Quan Tòa, và UBBQ có thể chứng minh rằng họ đã thường xuyên nghe thấy những từ như vậy tại chỗ làm, và họ thấy những lời nói như vậy có tính xúc phạm."
Taylor nhanh chóng đáp lời. " Vấn đề của UBBQ là ai ở chỗ làm cũng nghe thấy ngôn ngữ kiểu này - cả nam lẫn nữ"
"Thưa Chánh án, quan điểm của chúng tôi là bị cáo nên biết rằng phụ nữ rất nhạy cảm với những từ như vậy." Frank nói với giọng kiên quyết.
Ngay lúc đó, Taylor đưa tay lên với vẻ coi thường.
"Xin lỗi, thưa Chánh án. Nhưng cách nghĩ gia trưởng này xúc phạm phụ nữ hơn bất cứ điều gì thân chủ của tôi bị lên án. Mục đích của Bộ Luật Nhân quyền không phải là biến nơi làm việc thành trường học đạo đức, mà là để ngăn ngừa sự kỳ thị. UBBQ có thể không thích từ "cứt" nhưng không may, nó không phải là một từ đáng bị kết tội."
Cho rằng cuộc tranh cãi đã xong, Taylor khoanh tay trước ngực và chờ phân xử.
Trên tòa, Chánh án nhìn xuống hai bên trong lúc cân nhắc tính chính đáng của quan điểm đôi bên. Sau một hồi, ông nói.
"Tôi phải đồng ý với Cô Donovan về vấn đề này. Có nhiều điều chúng ta phải chịu đựng ở chỗ làm, điều chúng ta không hề thích nhưng không vì thế mà chúng đáng bị lên án. Phản đối chứng cớ của luật sư bị cáo được chấp nhận."
Vị Chánh án gõ búa xuống bàn khi người thư ký tòa đóng dấu biên bản.
"Tôi nghĩ hôm nay chúng ta kết thúc ở đây. Trình biên bản của đôi bên cho tôi vào thứ Sáu. Bãi tòa."
Khi Chánh án đứng lên để đi ra, mọi người trong phòng đồng loạt đứng dậy. Hài lòng với phán quyết của Tòa, Taylor quay sang Frank một cách vui vẻ.
"Vậy mai chúng ta có cần lên kế hoạch để bàn về phiên tòa sơ thẩm không?" Tranh luận giống như là một môn thể thao đối với Taylor, và như các dân chơi chuyên nghiệp, cô luôn bày sẵn trận đấu trên sân.
Frank thì không có vẻ cùng chung suy nghĩ với Taylor. Phớt lờ cô, ông cầm cặp táp và ào ra khỏi phòng xử không nói một lời.
Taylor nhún vai bất cần. Thì thôi. Có lẽ ông cũng đang tức vì ông không được chửi thề ở tòa.
Cô trở lại bàn bị cáo và bắt đầu thu dọn hồ sơ vào cặp táp. Bỗng nhiên, Derek hích cô.
"Có phải đó là Jason Andrews không?" anh thì thầm nho nhỏ đầy phấn khích.
Taylor ngước lên và thấy một người đàn ông đang tiến về phía họ từ khán đài.
Đích thực là Jason Andrews.
Ngôi sao 25 triệu đô một bộ phim hơi chựng lại khi cô nhìn lên, rồi anh cười khoe nụ cười nổi tiếng của anh
"Chắc cô là Taylor".
Taylor vẫn duy trì ánh mắt bình thản của cô. Chà chà. Cuối cùng thì Đấng Tối cao đã quyết định giá lâm.
Trong lúc Jason Andrews từ tốn bước sang chỗ cô, trong chiếc áo sơ-mi đen và quần tây sọc xám tro (cả hai đều vừa vặn như được đặt may chỉ cho riêng anh), hai ý nghĩ chợt đến trong đầu Taylor.
Một - anh không mặc comp-lê khi ra tòa.
Hai - ngoài đời, anh trông quyến rũ đến khó tin.
Cô nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ thứ hai khỏi đầu - không liên quan. Cô cố giữ bộ mặt dửng dưng khi người diễn viên thơ thẩn đến chỗ cô.
"Văn phòng của cô nói cô sẽ ở đây," anh nói như giải thích sự có mặt của anh. "có vẻ tôi đến đây kịp lúc để coi phần gay cấn nhất". Anh nháy mắt với cô như cả hai đang thầm nói đùa với nhau.
Taylor nhìn anh trân trối. Ánh mắt chết người của cô có thể khiến một người yếu vía cuống quýt rời khỏi tòa án trong vòng 2 giây.
Nhưng Jason không hề nao núng. Anh mỉm cười thân thiện. "Cô phải rồi - lễ phép của tôi để đâu? Tôi đã không tự giới thiệu đúng cách." Anh đưa tay ra "Tôi là Jason - "
Taylor lập tức cắt ngang thủ tục "mê hoặc" của anh. Trước đó cô đã thấy những nụ cười giống như thế và bây giờ cô đã miễn nhiễm với chúng rồi.
"Tôi tất nhiên biết anh là ai, Ngài Andrews. Tôi cũng biết rõ là lẽ ra anh phải có mặt ở văn phòng của tôi vào 2 ngày khác nhau của tuần vừa rồi."
Jason rụt tay lại, như bất ngờ vì giọng cộc lốc của cô.
Bên lề, Derek hoàn toàn bị bỏ ngoài vòng chiến. Anh tiến lại gần và hắng giọng để nhắc Taylor và Jason sự hiện diện của anh.
"À, Taylor này, tôi về phòng đây. Mai tôi có nên ghé qua phòng cô để bàn về vụ sơ thẩm không?" Anh liếc qua lại giữa hai người.
Taylor lạnh lùng nhìn Jason và trả lời. "Anh có thể ghé qua chiều nay. Tôi xong chuyện này sớm thôi."
Liếc hai người lần cuối, Derek tập trung hồ sơ lại và vội vã rời tòa, để Taylor và Jason lại với nhau.
Cô khoanh tay trước ngực "Chính xác thì tôi có thể làm gì cho anh, Ngài Andrews?"
Cô để ý thấy khóe môi anh mím lại như cười, như là anh thấy cách cô lịch sự dùng họ của anh buồn cười vậy. Điều này càng làm cô bực mình hơn.
"Tôi thấy cô hơi bị khó chịu vì tôi đã lỡ hẹn tuần trước," anh nói với giọng trêu chọc, giọng mà Taylor để ý thấy rất giống giọng chính cô hay dùng khi định chọc tức đối phương.
Sao anh ta dám.
"Thật không may, tôi bị kẹt vào phút cuối", Jason tiếp tục, không che giấu vẻ khinh khỉnh của anh. "Chắc chắn cô hiểu rằng... tôi là một người bận rộn, Cô Donovan ".
Anh nhấn mạnh hai chữ cuối, để cô biết cả hai có thể cùng chơi trò xưng họ.
Rồi anh phủi bỏ sự bất hòa của họ qua một bên với một cái phất tay. "Nhưng tôi đến đây rồi, nên chúng ta bắt đầu được rồi." Anh vỗ tay vào nhau như đã giải quyết xong vấn đề.
"Nhưng coi nào, Ngài Andrews, bây giờ tôi bận".
Anh cười nhẫn nại với câu trả lời của cô, như một giáo viên với một đứa học trò ương bướng. Anh tiến một bước gần hơn và Taylor thấy rằng anh cao vượt hẳn cô. Cô tưởng tất cả các diễn viên đều thấp hơn ngoài đời thực. Tất nhiên, anh ta phải là trường hợp ngoại lệ.
Bởi vì Taylor từ chối xê dịch dù một li, nên họ đứng khá sát nhau. Jason nhìn xuống cô, mắt anh chiếu thẳng vào mắt cô.
"Cô Donovan," anh bình thản nói. "Không ai quá bận đối với tôi hết."
Anh dừng như để lời của anh thấm vào cô. Mắt Taylor nheo lại nhưng cô không nói gì. Jason có vẻ nghĩ đó là dấu hiệu cô đã hiểu chuyện.
"Tốt, coi như chuyện đã giải quyết..." Anh bước đi và trịch thượng chỉ về phía tòa án như ra lệnh "Sao cô không cho tôi xem một cái gì đó Luật đi?"
Anh nhìn quanh như cố làm quen với không khí tòa án. "Kịch bản có rất nhiều cảnh tôi phải thẩm vấn nhân chứng. Hãy bắt đầu bằng cách cho tôi một ví dụ của cuộc thẩm vấn. Nhưng đừng đưa cho tôi mấy thứ nhảm nhí cô thấy trên ti-vi - tôi muốn thấy thực tế."
Taylor cắn môi và nhìn xuống sàn để khỏi phá ra cười. Anh ta kiêu căng một cách buồn cười, nó gần như là thú vị. Không thể che giấu tiếng cười khẩy, cô nhìn lại anh và khoanh tay trước ngực.
"Tôi e rằng không được."
Jason xoay người lại. "Tại sao không?"
"Thứ nhất, tôi không có nhân chứng."
Anh chỉ về mình. "Tôi thì sao?"
Ngay lúc đó, Taylor lóe lên một ý tưởng láu cá. Cô nghiêng đầu tính toán rôi gật gù ra vẻ đồng ý cho lần đầu tiên kể từ khi Jason xuất hiện.
"OK, được thôi." Cô chỉ về phía tòa. "Sao anh không ra ngồi chỗ nhân chứng?"
Jason ném cho cô cái nhìn hài lòng - rõ là vui mừng vì thấy cô chịu làm theo kế hoạch - và làm theo lời cô yêu cầu. Cô chờ cho anh ngồi được thoải mái rồi đứng vô vị trí của cô trước bục nhân chứng.
"Taylor khởi động câu hỏi đầu tiên của phần thẩm vấn giả.
"Ông Andrews, - anh biết hay không việc trợ lý của anh đã sắp xếp để anh đến văn phòng của tôi vào thứ Năm tuần trước?"
Jason mỉm cười như anh thấy câu hỏi của cô thú vị. Anh khoan khoái ngả lưng vào ghế. "Có, tôi có biết chuyện đó, thưa cô Donovan."
"Anh không giữ hẹn, đúng không?"
"Điều đó đúng."
"Và anh cũng biết là sau khi anh quên không xuất hiện lần đó, trợ lý của anh đã tiếp tục sắp xếp để anh đến văn phòng của tôi vào sáng thứ Sáu, đúng không?"
Jason duỗi chân ra và gác lên nhau, vẻ không quan tâm đến những câu hỏi vặt vãnh này.
"Điều đó đúng luôn. Như tôi đã chỉ ra từ sớm, tôi bị kẹt một số chuyện ngoài dự tính. Một chuyện khẩn cấp liên quan đến bộ phim của tôi". Khi nói vậy, anh tự nhiên xoay xoay cái đồng hồ nơi cổ tay.
Taylor nhướng mày tỏ ý không tin. "Một chuyện khẩn cấp về bộ phim?"
"Đúng vậy".
Cô để yên chuyện đó ở đây và bước sang bàn luật sư, lấy điện thoại di động của cô khỏi giỏ xách.
"Để tôi cho anh coi vật chứng A"
Cô đi sang chỗ Jason, giơ cao cái điện thoại lên.
"Anh nhận ra vật chứng này không, Ngài Andrews?"
Jason chồm người ra trước và nhìn cái điện thoại với điệu bộ không chắc chắn. "À, thì, tôi không dám chắc... nhưng nhìn nó giống một cái di động."
"Anh có điện thoại di động không, Ngài Andrews?"
"Có tới 3 cái".
"Anh có biết dùng chúng không?"
Jason chiều ý trả lời cô với một nụ cười. "Tất nhiên là biết."
Tới đây, Taylor khẽ lùi lại, ngồi nơi mép bàn của cô.
Đã đến lúc ra đòn quyết liệt rồi, cô quyết định.
Jason ngắm Taylor ung dung bắt chéo đôi chân đi giày cao gót của cô, và không cưỡng lại nổi, mắt anh nhìn lẹ xuống đôi chân thon dài rồi vội vàng nhìn lên.
Khi ánh mắt anh gặp ánh mắt của cô, anh phát hiện một tia nhìn giễu cợt trong mắt cô. Lúc đó anh nhận ra một điều.
Cô đang đùa bỡn với anh.
Cô đang đùa bỡn với anh.
Taylor im lặng chờ đến khi cô hài lòng là ánh mắt Jason đã tập trung lại nơi cô, rồi cô tiếp tục đặt câu hỏi.
"Anh có đem theo người một trong 3 cái di động của anh khi anh đi Las Vegas cuối tuần vừa rồi không, Ngài Andrews?"
"Có".
"Vậy lẽ ra anh đã có thể gọi văn phòng của tôi nói rằng anh không thể đến được?"
Jason bật cười như đó là điều buồn cười nhất anh từng nghe được. "Cứ như là tôi sẽ tự gọi mấy cuộc điện thoại kiểu vậy?"
Taylor đứng lên và bước từ tốn sang bục nhân chứng.
"Vậy thì, không lẽ anh không có thể yêu cầu một trong hàng nghìn trợ lý của anh để gọi cho tôi? Hay là việc ở khách sạn Bellagio - à, xin lỗi - chuyện phim khẩn cấp của anh - cô ra dấu đóng ngoặc kép mở ngoặc kép trích dẫn - quá lộn xộn nên anh không có thời gian làm như vậy?"
Cô hồi hộp chờ câu trả lời của Jason.
Anh né câu hỏi một cách dễ dàng. Anh đã hi vọng nhiều là cô sẽ làm tốt hơn thế.
"Cô bắt được tôi rồi, cô Donovan. Tôi đã ở Las Vegas. Kỹ năng luật của cô rất ấn tượng, khi lưu ý là tôi chỉ bị nhìn thấy ở đó trên ti-vi."
"Và lý do anh không kêu ai gọi cho văn phòng của tôi...."
"Nó chẳng phải là chuyện quan trọng gì," anh trả lời nhẹ nhàng. "Tôi không nghĩ là tôi cần phải có lý do".
"Nếu đúng như vậy," Taylor nhấn mạnh, "tại sao lúc mới đầu anh lại cố bịa ra một câu chuyện về vấn đề khẩn cấp của bộ phim?"
Jason ngập ngừng.
Tiêu đời.
Anh rục rịch trong ghế, bỗng nhiên thấy mình bị luẩn quẩn không lối thoát với cuộc thẩm vấn của anh.
Taylor tiến sát bục nhân chứng, mắt cô ánh lên đắc thắng. "Chính xác thì anh có kế hoạch gì đây, Ngài Andrews? Chỉ cần bước vô và nhá nụ cười xinh xắn của anh, thì không ai sẽ thắc mắc gì hết?"
Thật ra thì đó gần như là dự định của anh.
Jason khoanh tay ngang ngực và nhún vai bỏ qua câu trả lời.
Taylor bắt ngay cơ hội này, giọng cô đầy châm biếm. "Ồ, xin lỗi, Ngài Andrews, nhưng câu trả lời của anh cần phải được nói lên để phóng viên tòa ghi nhận. Có phải câu trả lời là "Đúng"?"
Jason nhìn thẳng vào cô, lòng thấy bực bội với giọng điệu của cô. Cô nhìn trả lại anh.
"Đúng, thưa cô Donovan," anh trả lời. "Đó có lẽ là kế hoạch của tôi. Nhá nụ cười, không ai thắc mắc."
Cô nghiêng người tới bục nhân chứng. "Vậy kế hoạch của anh có thành công không, Ngài Andrews?"
Mắt anh khóa chặt với mắt cô.
"Không thành công lắm".
Taylor mỉm cười tự tin, như muốn nói cô đã hoàn tất công việc của cô.
"Tốt. Tôi không còn gì để hỏi."
Và cô nghênh ngang đi về bàn của cô, nhặt giỏ xách vác lên vai. Không buồn liếc lại lần thứ 2, cô bước ra khỏi tòa án với đầu ngẩng cao. Cánh cửa tung ra rồi đóng lại sau lưng cô.
Để Jason lại một mình.
Ngồi ngơ ngẩn ở bục nhân chứng.
Anh nhìn quanh, chờ các máy quay phim và mọi người ùa ra, để anh biết là họ đang đùa. George Clooney thích chơi mấy trò này.
Vì vậy Jason chờ, và chờ, và chờ.
Nhưng... không có gì xảy ra.
Và Jason chợt hiểu rằng đây không phải là một trò đùa mà Taylor thực sự đã có ý sỉ nhục anh. Do đó gây ra một thắc mắc quan trọng.
"Trò này là cái quái gì vậy?"
Jason nhanh chóng hồi tưởng lại từng chi tiết của cuộc gặp gỡ của anh và cô. Từng lời, từng lời kiêu kỳ, mỉa mai. Đã nhiều năm rồi không có ai dám nói chuyện với anh kiểu vậy.
Jason liếc về cái cửa nơi Taylor vừa bỏ đi, và từ từ, anh mỉm cười.
Thú vị thật.
Rất thú vị.
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại - Julie James Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại