Chương 5
ả ngày hôm đó cô như người mất hồn, cứ nhốt mình trong phòng dằn vặt với những mâu thuẫn. Chiều cô cũng không về nhà ăn cơm như đã hứa, cô sợ mẹ sẽ phát hiện ra sự khác lạ của cô. Tường Lam đang đứng thẫn thờ bên cửa sổ thì nghe tiếng gõ cửa:
- Dì Tư hả? Dì vào đi!
Dì Tư mở cửa bước vào, trên tay là mâm cơm:
- Từ sáng giờ con không ăn gì hết nên dì mang cơm lên. Ráng ăn đi, con phải giữ sức khoẻ của mình chứ!
Mùi cá chiên trên tay dì Tư xộc vào mũi làm cô không chịu nổi, cô chạy vội vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo trước cái nhìn đầy ngạc nhiên của dì Tư.
- Con sao vậy?
Tường Lam nói một cách mệt mỏi:
- Con không sao. Con không ăn đâu, dì đem ra đi.
- Nhưng...
Cô gắt giọng:
- Con đã bảo không ăn mà. Dì làm ơn mang ra giùm!
Dì Tư nhìn thoáng qua cô rồi mới bưng cơm ra khỏi phòng. Tường Lam uể oải ngồi xuống giường. Không ngờ cái thai lại hành cô như vậy, sự đau đớn và bất lực làm cô muốn điên lên.
Tối, không chịu nổi cảm giác đói cồn cào, cô xuống bếp tự pha cho mình ly sữa nóng. Cô thấy khỏe và tươi tỉnh hơn khi uống hết ly sữa. Trở về phòng, ánh mắt cô vô tình hướng về phía cuối hành lang, nơi căn phòng của Gia Hưng. Ngần ngừ giây lát cô bước về phía đó, cô nhẹ mở cửa bước vào trong. Đây là lần đầu tiên cô chú ý và quan sát căn phòng của anh. Thường những khi vào đây, cô luôn muốn nói thật nhanh và không thích nấn ná lâu cũng không quan tâm gì đến mọi thứ. Cô nhìn lướt qua từng thứ trong phòng, là những cuốn sách nói về kỹ thuật sửa chữa và lỉnh kỉnh các thứ mà cô không thể biết. Tường Lam ngồi xuống giường là nhưng cây kẹo đủ loại, cô bóc vỏ một viên và cho vào miệng. Vị chua chua ngọt của nó làm cô thú vị. Hình như lâu rồi cô cũng không ăn những thứ trẻ con này. Chợt cô nhìn thấy một mảnh giấy ló ra dưới chiếc gối nằm, cô cầm lên đọc, nét chữ nghệch ngoạc không thẳng hàng như nói lên tâm trạng bức xúc của người viết:
“Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác đó, một cảm giác mà suốt đời cũng không thể quên được. Tôi thấy mình thay đổi. Những gì xảy ra đêm đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi, chưa bao giờ tôi thấy mình hạnh phúc đến vậy. Chưa bao giờ...”
“Tôi không ngủ được vì Tường Lam đã ghét tôi rồi. Tôi biết mình đã làm sai nhưng tôi cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, giây phút ấy tôi như không còn là tôi nữa. Tôi sợ cô ấy sẽ bỏ đi, tôi thương cô ấy, thương nhất trên đời, thương cô ấy hơn thương cả tôi. Tôi phải là gì đây để giữ cô ấy lại? Không có bác Hiền, không có dì Tư, không có mọi người, tôi chỉ buồn thôi. Nhưng nếu không có Tường Lam bên cạnh, không được nhìn cô ấy, tôi cũng không biết mình sẽ ra sao nữa...”
Tường Lam nắm chặt tờ giấy trong tay, một cảm giác se thắt mà cô không mong muốn, cô cay đắng nhận ra một tình cảm vừa chợt đến nhưng đủ sức cày nát lòng mình. Có lẽ Gia Hưng đã viết những lời này trong những ngày cô đã cư xử lạnh nhạt với anh. Bỗng từ trong trí nhớ những hình ảnh ào ạt ập về, cô như thấy hình bóng của anh khắp căn phòng này, từng cử chỉ, giọng nói và hình dáng như in đậm trong tiềm thức của cô. Cô bàng hoàng nhận ra từ lâu Gia Hưng đã len lỏi một cách êm đềm vào tâm hồn mình.
Tường Lam lắc mạnh đầu và đi nhanh vào phòng, cầu mong đó chỉ là những phút giây thương cảm yếu lòng đối với một ngươi đáng tội nghiệp như Gia Hưng. Cô vẫn còn đau đớn và bị ám ảnh bởi hành động của anh, dù cô biết rõ Gia Hưng sẽ không làm thế nếu đêm đó cô cũng tự chủ và không đến nỗi buông thả vì say. Ngày mai thôi, cô sẽ nhanh chóng giải quyết tất cả chuyện này. Cô muốn trở về với công việc và bỏ lại sau lưng những gì không đáng nhớ và cần phải quên, cô sẽ không cho phép mình yếu đuối nữa. Bây giờ mọi việc đã đều tốt đẹp thì không còn lý do gì để cô phải bận tâm cả.
Sáng hôm sau, cô đã nhanh chóng thu dọn mọi thứ để trở về nhà. Cô không muốn nán lại thêm phút giây nào nữa, cô phải cương quyết quên đi những tháng ngày vô nghĩa đó.
Về nhà được ba ngày thì buổi tối Gia Hưng đến tìm cô, lần đầu tiên anh đặt chân đến đây. Cô tiếp anh nơi phòng khách khi chỉ có hai người với nhau:
- Ba mẹ đâu?
Cô chớp mắt nhìn anh khi nghe cách gọi đó:
- Ba mẹ đều đã đi dự tiệc. Anh tìm ba à?
Gia Hưng nhìn cô hơi lâu, cái nhìn thăm thẳm và thẳng thắn:
- Tôi đến để hỏi em một chuyện. Tôi muốn biết sự thật. Có phải em đã có thai không?
Tường Lam ngồi chết lặng trên ghế. Làm sao Gia Hưng biết được chuyện đó? Cô cố trấn tĩnh nhìn anh:
- Anh nghe tin đó từ đâu vậy? Thật buồn cười!
Cái nhìn của anh như một thoáng thất vọng:
- Tôi nghe dì Tư nói và đến gặp em ngay.
Tường Lam hơi nhìn nơi khác, cô thấy giận cho sự chần chừ của mình, cô đã quá mềm lòng, cô đã không đủ can đảm để phá bỏ nó.
- Anh sợ à?
Gia Hưng nói trầm tĩnh:
- Tôi chỉ sợ mình không đến kịp, tôi sợ em đã không giữ nó.
Tường Lam cười nhẹ:
- Anh nói đúng! Nếu đó là sự thật thì dứt khoát tôi sẽ không giữ lại. Đó sẽ là bất hạnh cho cả tôi và anh.
Anh nhìn cô không biểu lộ gì:
- Có thể đối với em, tôi không là gì cả nhưng với giọt máu của mình thì suy nghĩ của em thật nhẫn tâm. Cách nói của em làm tôi quá thất vọng. Tôi mừng vì đó không phải là sự thật.
Không ngờ Gia Hưng lại có thể nói những câu chết người như vậy. Dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận nó làm cô đau đớn.
- Sẵn đây tôi xin nói thẳng, tôi không muốn nhận bất cứ sự giúp đỡ nào từ em và gia đình. Tôi không muốn tiếp tục bị xem thường. Đó là cuộc sống đen tối mà tôi muốn quên đi nhất.
Gia Hưng đứng lên, gương mặt thật điềm tĩnh:
- Ba mẹ tôi thật sự quý mến em và gia đình. Tôi luôn tôn trọng điều đó. Dù tôi không là gì với em nhưng trên danh nghĩa em cũng từng là con dâu của ba mẹ tôi. Tôi muốn em dành cho họ sự kính trọng và hãy cố gìn giữ những gì mình đang có.
Tường Lam cảm thấy xốn xang. Cách nói chuyện thật thấm thía và sâu sắc. Gia Hưng thật sự không đơn giản chút nào. Nếu ngày xưa anh được học hành đàng hoàng và có cuộc sống bình thường như mọi người thì cô tin chắc anh thừa sức gánh vác sự nghiệp của gia đình.
- Khoan đã....
Cô vội nói khi thấy Gia Hưng định quay đi:
- Có lẽ khi mới tiếp xúc với cuộc sống nên anh nghĩ cái gì cũng đơn giản. Đó là một suy nghĩ ngây thơ. Tôi sẽ không nói nhiều, trước sau gì anh cũng sẽ nhận ra điều đó. Điều tôi muốn nói là ba tôi và gia đình luôn mong muốn anh ở đây và chúng ta là những người thân của nhau. Tôi không nói để anh tự ái, dù sao những tài sản đó cũng của anh mà.
Gia Hưng nhìn cô hơi lâu nhưng đôi mắt vẫn không biểu lộ gì:
- Dù thật sự không thích nhưng những lời em nói nghe rất hài lòng. Tường Lam mà tôi biết ít ra cũng phải là như thế.
Rồi anh mỉm cười thật thản nhiên:
- Tôi về đây. Em nghỉ ngơi đi, tôi thấy em xanh xao lắm.
Tường Lam cũng đứng lên, cô đưa anh ra tận cổng. Hình ảnh này làm cô nhớ những ngày tháng mà Gia Hưng đã thật sự kiên nhẫn chờ cô về để được mở cửa kỷ niệm chỉ mới đây thôi mà cô cứ ngỡ như xa vời lắm. Hình như cũng cùng suy nghĩ như cô, cô thấy ánh mắt Gia Hưng thoáng chút muộn phiền.
Mở cửa, cô đứng chờ Gia Hưng dắt xe ra cổng, cô nhận ra đó là chiếc xe của vợ chồng dì Tư. Một cảm giác xao xuyến thật khó tả khi cô thấy dáng vẻ của anh, Gia Hưng đang cố đạp máy cho xe nổ. Anh quay lại nhìn cô nói nhẹ nhàng:
- Chào vú giùm tôi và cho gởi lời thăm ba mẹ.
Dù không được học hành đàng hoàng nhưng Gia Hưng được ông Hiền giáo dục rất tốt. Từ cử chỉ, lời nói và cách cư xử đều rất hiểu chuyện và lể phép. Tường Lam đứng yên nhìn dáng cao lớn củae anh hòa lẫn vào dòng người và xe cộ trên đường. Một lúc sau, khi cô định quay vào khép cổng thì thấy xe của Hoàng Minh cũng vừa dừng lại. Anh mừng rỡ bước nhanh xuống khi thấy cô:
- Khoan đã, Lam...
Không thể làm khác, cô lịch sự nhìn anh:
- Anh đến để gặp em. Anh đã biết tất cả mọi chuyện. Hãy cho anh một cơ hội để giải thích với em, đừng trốn tránh nữa Lam.
Tường Lam nhìn vẻ mặt đau khổ của anh mà thấy lòng thật dửng dưng, đến nỗi cô phải tự vấn lại lòng là có phải mình đã từng yêu người đàn ông này hay không?
- Tôi không trốn tránh mà là nghĩ chúng ta không có lý do gì để gặp nhau cả. Anh đừng làm phiền tôi nữa.
Hoàng Minh chặn cách cửa lại:
- Anh có thể vào nhà không?
- Không!
Anh nhìn cô, không có gì là ngạc nhiên về thái độ đó:
- Em cứng rắn và dứt khoát lắm. Anh không ngại phải bắt đầu lại từ đầu đâu. Anh biết mình đã phạm một sai lầm khó tha thứ, anh đã trả giá cho những phút vui đùa của mình là để mất em, có lẽ nhờ chuyện đó mà anh đã hiểu tình cảm đích thực là như thế nào. Anh sẽ dùng thời gian để chứng minh tình cảm của mình.
Tường Lam mỉm cười:
- Tôi khuyên anh đừng hoài công nữa. Tôi nói rất thật, tôi không trách giận gì anh cả, vì thật sự tình cảm mà chúng ta từng có với nhau chưa phải là tình yêu.
Hoàng Minh nhìn cô như quan sát, đôi mắt thoáng tia nhìn tuyệt vọng:
- Anh tin thời gian sẽ trả lời tất cả. Đừng khẳn định bất cứ điều gì trong lúc này.
- Tùy anh, tôi mệt quá. Chào anh nha!
Nói xong, cô thản nhiên khép cổng, cô ghét nhất là sự giả dối, dù không đau khổ nhưng cô vẫn cảm thấy tổn thương vì nghĩ mình đã bị đùa cợt.
Tường Lam trở về phòng trong tâm trạng ảm đạm gần như kiệt sức. Mấy ngày nay cô luôn phải đấu tranh về quyết định của mình nhưng cuối cùng cô vẫn không giải quyết được gì.
Lại một đêm thức trắng, cô biết mình không thể yếu đuối nữa, dù đau lòng nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác, cô không thể giữ lại cái thai khi nghĩ đến tương lai, đến những thử thách và khó khăn phải đương đầu. Đó sẽ là sự bất hạnh không riêng gì cô và Gia Hưng mà cho cả đứa bé nữa, cô chưa chuẩn bị tinh thần để trở thành một bà mẹ trẻ một mình nuôi con.
o O o
Tường Lam đi bên cạnh Quốc Trung ra xe trong tâm trạng vui vẻ khi vừa ký xong một hợp đồng mới. Quốc Trung mỉm cười mở cửa xe cho cô:
- Em nói nghe thuyết phục thật. Nếu là anh, anh cũng sẽ ký hợp đồng thôi.
Cô khẽ cười ngồi vào xe:
- Trước khi tìm đến mình, ông ta đã gặp gỡ công ty Thành Lợi rồi. Ông ta đã cân nhắc và nghiên cứu rất kỹ về chúng ta. Điều đó mới là điều để ông ta quyết định.
Quốc Trung nhún vai:
- Ông Thành là người kỹ tính lại đòi hỏi cao, mà hợp đồng này tính ra công ty chúng ta thu về không có bao nhiêu.
- Lần đầu tiên hợp tác, mục tiêu của em là lòng tin và chữ tín, phần lời bao nhiêu không quan trọng lắm. Anh nên hiểu những người như vậy thường rất trung thành, nếu chúng ta thật sự làm tốt thì chắc chắn đó sẽ là sự hợp tác lâu dài. Và lúc đó là lúc chúng ta có thể đặt vấn đề dựa trên lợi ích nhiều hơn.
Quốc Trung mỉm cười không nói gì nhưng ánh mắt thì biểu lộ rõ sự hài lòng. Dừng xe trước nhà cô, Tường Lam quay qua anh:
- Chào anh. Anh lái xe cẩn thận nha.
Quốc Trung gật đầu, giơ tay chào cô rồi mới cho xe chạy đi. Tường Lam lấy chìa khóa ra mở cổng. Khi cô vào đến phòng khách thì gặp Hoàng Minh đang ngồi với ba. Đã mấy tháng trôi qua anh kiên nhẫn hơn cô tưởng. Cô nhìn anh không biểu lộ gì và cũng không ngạc nhiên khi thấy anh ở trong nhà mình.
- Cả nhà đang đợi cơm con đấy. Sao hôm nay con về trễ vậy?
- Con vừa ăn xong với khách hàng. Ba và mọi người ăn đi. Con xin lỗi.
Ông Trọng nhướng mắt:
- Thế thì xuống ngồi cho vui, cậu Minh đã chờ con lâu rồi.
Hoàng Minh mỉm cười nhẹ nhàng:
- Cứ để Lam nghỉ ngơi đi bác. Không sao đâu!
- Như thế sao được!
Rồi ông nhìn cô nghiêm nghị:
- Con lên phòng đi rồi xuống. Ba và cậu Minh ăn xong, chúng ta sẽ nói chuyện.
Tường Lam ngao ngán quay về phòng. Sự xuất hiện của Hoàng Minh đã làm ba cô phấn khởi vì từ lâu ông đã có vẻ thích quen với anh. Cô thay đồ và ngồi yên trong phòng một lúc, cô không thể cãi lời ba, chỉ lo Hoàng Minh sẽ tiếp tục trò này để được gặp cô mà thôi. Không thể ở trên phòng lâu hơn nữa, cô đành đi xuống phòng khách. Ba và Hoàng Minh đã ăn xong. Thấy cô, ông nói một cách vui vẻ:
- Lam nó xuống rồi kìa, hai đứa cứ nói chuyện với nhau đi, bác lên phòng một lát.
Tường Lam ngồi xuống đối diện với anh:
- Đừng miễn cưỡng như vậy. Anh rất nhớ em nên mới đến đây chứ không có ý gì khác.
Cô không ngờ Hoàng Minh vẫn tự tin như vậy:
- Tôi khuyên anh hãy dừng lại để chúng ta không phải khó xử với nhau. Tôi muốn anh tôn trọng quyết định của tôi.
Hoàng Minh điềm tĩnh nhìn cô:
- Không ai lại không tôn trọng tình cảm của mình. Anh luôn tôn trọng em. Đừng quá dứt khoát như vậy, Lam. Anh không ép buộc em phải đón nhận, chỉ muốn em cho chúng ta một cơ hội nữa. Anh sẵn sàng chấp nhận thử thách chứ không bỏ cuộc đâu.
Cô nhìn vẻ cương quyết trên gương mặt anh mà hiểu Hoàng Minh sẽ làm đúng như những gì anh đã nói. Cô không quan tâm anh sẽ làm gì, chỉ không thích phải bị quấy rầy vì những tình cảm mà mình không muốn hay nói đúng hơn là đang cố quên đi. Cô không chối mình đã từng rung động vì anh và đến giờ cô vẫn còn thấy nao nao khi phải đối diện với anh. Nhưng tất cả sự vương vấn đó hoàn toàn không chi phối được cô, cô còn đủ lý trí để nhận ra tình cảm đó chưa phải là quan trọng đối với mình.
- Lần đầu tiên anh suy nghĩ nghiêm túc về một mối quan hệ. Anh rất thật lòng, Lam ạ. Hãy vị tha với anh một chút, em sẽ thấy thoải mái hơn và đón nhận tình cảm của anh một cách công bằng hơn.
- Tôi không có gì là thoải mái cả. Tình cảm đến rồi mất đi đôi khi mình không tự chủ được. Đối với tôi, mất đi nghĩa là không còn gì cả. Tôi không thể ép buộc hay tự khuyên hoặc mình là cảm giác ấy vẫn tồn tại.
Hoàng Minh nhìn cô thật sâu lắng:
- Sao em không nghĩ anh chỉ đánh mất lòng tin ở em chứ không phải tình cảm giữa chúng ta đã hết. Nếu thật sự yêu thì đâu dễ dàng quên mau như vậy. Anh sẽ đem tất cả chân tình để thuyết phục và chứng minh với em.
Tường Lam hơi dao động. Tính cách của Hoàng Minh quả thật nguy hiểm đối với những phụ nữ yếu đuối.
- Tôi tin thời gian sẽ làm cho anh phải chấp nhận sự thật. Còn tôi thì nghĩ mình đã nói quá đủ rồi.
Hoàng Minh cười nhẹ:
- Đó cũng là một tiến triển tốt vì ít ra em sẽ không khó chịu nữa khi anh đến đây. Anh sẽ không từ bỏ một cơ hội nào để có được em đâu.
Hoàng Minh đứng lên, ánh mắt thật nồng nàn:
- Dù không muốn nhưng có lẽ anh nên ra về. Anh sẽ không để em phải thấy phiền và bực mình đâu. Chúc em ngủ ngon.
Tường Lam ngồi yên, cũng không tiễn anh ra cổng. Khoảng cách hai người nên giữ như thế sẽ tốt hơn, rồi cũng đến lúc nào đó, không cần cô phải nói thì Hoàng Minh cũng tự hiểu ra. Tường Lam quay về phòng. Đã từ lâu cô như mất hẳn những phút vô tư vui vẻ mà không hiểu tại sao, cô luôn phải sống trong tâm trạng da diết bồi hồi thật khó tả. Nỗi ám ảnh mất mát đã lắng dịu, chỉ còn lại những kỷ niệm như một ký ức thật khó quên. Không hiểu sao cô luôn nhớ về thời gian đó, nó như một cú sốc hay nói đúng hơn là dấu ấn không thể phai mờ.
- Con ngủ chưa? Ba vào được không?
Tường Lam ngồi ngay dậy, bước đến mở cửa:
- Có chuyện gì không ba?
Ông Trọng bước vào phòng, ông ngồi xuống ghế rồi nói:
- Xem tivi à? Con không ngủ được sao?
Cô mỉm cười ngồi xuống ghế đối diện với ông:
- Cũng chưa khuya lắm mà ba. Giờ này con cũng ít khi ngủ lắm.
Ông Trọng nhìn con:
- Ba nghĩ mình không nên xen vào chuyện tình cảm của con nhưng nói thật ba rất thích Hoàng Minh. Ba rất yên tâm về cậu ta.
Tường Lam mỉm cười. Khi ba mình vào phòng thì cô đã đoán được cuộc nói chuyện sẽ là vấn đề này.
- Con sẽ đến với tình cảm bằng trái tim chứ không thể bằng lý trí được. Con không thích hợp với anh Minh đâu ba.
Ông Trọng gật gù:
- Ba cũng đoán được con sẽ nói thế. Ba chỉ sợ con gái của ba không có thời gian để sống cho bản thân mình như những cô gái khác. Con hãy mở lòng một chút, đừng quá cứng rắn, tình cảm nếu có cũng cần phải có thời gian vun đắp mà.
Tường Lam hơi buồn cười khi nghĩ ba mình lo lắng vì sự sắt đá của con gái:
- Đã có lúc ba tưởng con và thằng Minh sẽ đến với nhau nhưng mọi chuyện lại không như vậy. Có phải nguyên nhân từ thằng Hưng không?
Tường Lam thoáng nao núng:
- Sao ba lại nói vậy?
Ông Trọng khoát tay:
- Con nên sống cho bản thân mình đừng nghĩ quá nhiều vì dư luận. Thằng Minh đã không chấp nhất, con còn lo ngại điều gì. Ba thấy con cũng không dửng dưng với nó mà.
Tường Lam không ngờ ba cô quan tâm đến chuyện này như vậy, có nghĩa ông đã biết mọi chuyện của cô từ lâu rồi.
- Không đâu ba! Lý do duy nhất con không thể đến với anh Minh là con không yêu anh ấy như mình đã nghĩ. Tình cảm đó rất mơ hồ, hình như con chỉ cảm phục chứ không yêu ba ạ.
Ông Trọng khẽ cau mày:
- Thôi được, ba sẽ không nói đến vấn đề này nữa, ba tôn trọng quyết định của con. Nhưng nếu có thể, hãy cho con và thằng Minh một cơ hội nữa. Hoàng Minh thật sự là đứa có tài và đáng tin cậy.
Tường Lam ngồi yên. Chưa bao giờ ba cô lại ủng hộ người nào như thế, không ngờ Hoàng Minh chiếm được lòng tin và tình cảm của ông như vậy.
- Lúc chiều ba có đến gặp Gia Hưng, trông nó thật khác hẳn, nó vẫn không đồng ý yêu cầu của chúng ta. Nó đã đi làm rồi, ngày mai đi công tác gì đó. Thật không ngờ nó tiến bộ nhanh như vậy. Thấy cuộc sống nó cũng thoải mái, ba cũng yên tâm.
Một cảm giác nao nao khó tả trong lòng cô khi nghe ba mình nói.
- Ba không hỏi anh ấy làm gì sao?
Ông Trọng mỉm cười:
- Làm ở phòng kỹ thuật. Nghe qua ba cũng giật mình, chắc có người giới thiệu nhưng làm ở bộ phận đó thì ba cũng không ngờ.
Tường Lam nhẹ cười:
- Ba không hiểu đâu. Gia Hưng rất giỏi về công việc đó. Lúc còn ở chung với ảnh, con đã một lần tận mắt nhìn thấy.
Ông Trọng nhướng mắt:
- Thật sao?
Tường Lam gật đầu:
- Không hiểu sao con rất tin vào Gia Hưng, anh ấy sẽ không thất bại đâu, thậm chí còn tiến xa nữa.
- Sao cũng được, ba luôn muốn điều tốt nhất cho cậu ta. Nhưng nếu thằng Hưng đừng quá cố chấp thì ba sẽ đỡ ray rứt hơn.
Hai cha con lại im lặng. Nhưng cả hai đều biết họ luôn tránh nói đến điều nhạy cảm đó, nó thật sự không vui khi cứ phải nhắc lại. Đó là món nợ mà gia đình cô không thể nào trả nổi cho Gia Hưng và gia đình anh.
- Thôi, con nghĩ ngơi sớm đi. Ba về phòng đây.
Tường Lam tiễn ba mình ra cửa. Khép cửa phòng lại, cô không sao ngăn được lòng suy nghĩ về Gia Hưng cùng một nỗi đau dai dẳng luôn nhức nhối không phai. Cô đã vứt bỏ giọt máu của hai người điều mà chỉ có riêng cô và mẹ mình biết. Hôm đó, từ bệnh viện trở về, cô đã bật khóc trong lòng bà Trọng. Cô không biết mình làm vậy là đúng hay sai nhưng sự đau khổ dằn vặt thì chưa bao giờ trút bỏ được.
Thời gian cứ thế trôi qua, công ty với sự điều hành của cô ngày càng phát đạt và tên tuổi của Tường Lam cũng không còn lạ gì trong giới kinh doanh. Có lẽ cô được chú ý hơn mọi người vì còn quá trẻ và cũng vì được nhiều người săn đón, chinh phục, không có ai có thể phủ nhận về sắc đẹp và tài năng của cô.
Hôm nay cô có cuộc hẹn với một khách hàng, Tường Lam đến nơi thì đã thấy ông Khải ngồi đợi.
- Xin lỗi, tôi đến trễ.
Ông Khải mỉm cười thân thiện:
- Cô đúng giờ lắm, chỉ tại tôi đến sớm thôi.
Tường Lam ngồi đối diện với ông:
- Tôi hẹn thế này có làm phiền cô không?
- Không đâu! Tôi rất vui khi ông về thành phố mà vẫn dành thời gian để mời tôi dùng cơm.
Ông Khải khẽ cười:
- Tôi rất thích nói chuyện với cô. Sự hợp tác thời gian qua làm tôi rất hài lòng.
- Tôi cũng vậy.
Ông Khải rót rượu ra ly cho cô:
- Uống với tôi một tí nha, không say đâu, cô đừng lo.
Tường Lam mỉm cười cụng ly với ông. Đã từ lâu cô biết ông Khải rất quý mến mình và sự nhiệt tình này cô không còn cách nào khác là đón nhận.
Hai người nói chuyện với nhau về nhiều lĩnh vực, sự am hiểu rộng rãi và kiến thức sâu rộng của ông Khải làm cô cảm phục. Một lúc sau thì cô thấy ông nhìn ra cửa và giơ tay lên để chào ai đó. Tường Lam vô tình nhìn theo hướng tay ông. Cô bàng hoàng ngồi chết lặng trên ghế, Gia Hưng đang tiến về phía bàn của họ. Không ngờ gặp lại anh, cô lại xúc động như vậy.
- Ngồi đi Hưng. Sao trễ vậy?
Gia Hưng ngồi xuống cạnh ông Khải, đối diện với cô, ánh mắt của anh không biểu lộ gì khi nhận ra cô.
- Xin lỗi, tôi gặp người bạn.
Ông Khải vui vẻ:
- Tôi cứ tưởng cậu không đến. Để tôi giới thiệu trước đã.
Nói xong, ông quay qua Tường Lam để giới thiệu hai người với nhau, thái độ bình thản của Gia Hưng làm cô không thể thể hiện sự nhiệt tình là hai người đã từng quen biết. Gần một năm gặp lại, cô như không còn nhận ra anh, Gia Hưng trước mặt cô từ dáng vẻ đến cử chỉ đều rất đàn ông. Chững chạc và trầm tĩnh. Ngồi trao đổi với nhau về các vấn đề, cô thật sự ngạc nhiên vì sự hiểu biết của anh, có lẽ một năm qua Gia Hưng đã phải phấn đấu rất nhiều vì nếu anh không cố gắng hết sức mình thì cô chắc chắn anh sẽ không tiến bộ và thành công nhanh như vậy.
Thì ra Gia Hưng quen với ông Khải trong một lần đi công tác ở Nha Trang, hai người có vẻ rất thân với nhau dù công việc của họ khác nhau hoàn toàn. Cô được biết Gia Hưng hiện là phó phòng kỹ thuật của công ty Thắng Lợi, đúng là một bước nhảy vọt thăng tiến ngoài sức tưởng tượng của cô.
Cuối cùng khi cả ba chia tay nhau, dừng trước cửa, cô thấy Gia Hưng bước về chiếc xe máy, có lẽ anh đã mua nó bằng số tiền làm ra từ chính sức lao động của mình. Một cảm giác nhoi nhói gần như xao xuyến thắt chặt trái tim cô khi nhận ra sự cách biệt giữa hai người. Tường Lam chào ông Khải:
- Cảm ơn vì buổi tối. Tôi thật sự rất vui.
Ông Khải gật đầu vui vẻ:
- Tạm biệt. Chúc một buổi tối vui vẻ.
- Cảm ơn.
Cô hơi bối rối khi quay qua chào Gia Hưng. Đôi mắt điềm tĩnh không biểu lộ gì của anh làm cô hơi nao núng lẫn thất vọng. Có lẽ anh không mong muốn sự gặp gỡ này, trong khi với cô, hình như từ trong sâu thẳm lòng mình cô đã luôn mong chờ một cuộc hội ngộ. Bằng chứng là cô đã phải rất kiềm chế để không bộc lộ cảm xúc của mình trước anh.
- Tôi về trước nhé. Chào anh.
Gia Hưng gật đầu chứ không nói gì. Tường Lam chạy xe đi trong tâm trạng mà cô không giả thích được. Về đến phòng mình mà cô chưa thoát khỏi cảm giác nôn nao dai diết.
Khuay, Tường Lam vẫn không ngủ được, cô cứ ngồi yên trên giường, một sự bứt rứt làm cô không ngăn được hành động của mình. Cô lấy điện thoại và bấm số máy nhà Gia Hưng.
- A lô.
Tiếng nói trầm ấm của anh không hiểu sao làm cô bối rối:
- Tôi, Tường Lam đây.
Bên kia đầu dây hơi im lặng:
- Có chuyện gì không?
Giọng nói vẫn không một cảm xúc, cô cứ tưởng trước mặt ông Khải, anh ngại không muốn cho ông ta biết về mối quan hệ của hai người nhưng hình như không phải vậy. Gia Hưng thật sự dùng thái độ này để cư xử với cô.
- Lâu rồi không gặp. Anh thay đổi nhiều quá.
- Em gọi cho tôi giờ này là chỉ muốn nói như thế thôi sao?
Cô thoáng lúng túng:
- Không! Tôi chỉ muốn chúc mừng anh. Anh làm tôi ngạc nhiên lắm, không ngờ anh thành công như ngày hôm nay.
Cô nghe tiếng Gia Hưng cười khẽ:
- Thành công à? Tôi không nghĩ vậy. Nhưng dù sao cũng cảm ơn lời chúc của em.
Cả hai chợt im lặng, Tường Lam vội nói như sợ Gia Hưng cúp máy:
- Anh đang làm gì vậy?
- Uống rượu.
Cô ngỡ ngàng buột miệng:
- Hả?
Tiếng anh trầm tĩnh nói tiếp:
- Không hiểu sao hôm nay tôi muốn say một chút. Tôi không ngủ được, em cũng vậy, đúng không?
Tường Lam im lặng vì cảm giác không tự chủ.
- Em đừng day dứt nữa, cứ sống yên ổn như một năm qua. Đừng suy nghĩ về tôi quá nhiều, nhất là sự thương hại. Điều đó thật khó chấp nhận.
Tường Lam nhói đau, một cảm giác quặn thắt ở ngực:
- Nhưng...
- Nghe này Lam! Có lẽ cuộc gặp bất giờ này làm em không thoải mái. Tôi hiểu vì sao em gọi điện cho tôi. Tôi nói thẳng, tôi rất không thích sự quan tâm của em.
Cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay. Những lời nói của anh như đánh thức sự rung động và niềm đau đã ngủ yên. Khoảng cách xa vời vợi giữa hai người là bởi do đâu? Cô nói một cách khó khăn:
- Anh không thích chúng ta gặp nhau, đúng không?
- Tôi thật sự không tự tin khi đứng trước em, vì tôi không thể quên những tháng ngày mình sống vô nghĩa. Tôi muốn quên điều đó càng sớm càng tốt.
Giọng Tường Lam nhẹ như gió thoảng, cô nói trong sự xúc động không kiềm chế:
- Ngược lại, đối với tôi đó là những ký ức không thể nào quên.
Đâu dây bên kia hơi im lặng, rồi tiếng Gia Hưng thật dứt khoát:
- Thôi nhé! Đã khuya rồi! Chào em!
Tiếng cúp máy thật lạnh lùng cương quyết. Tường Lam cảm giác chiếc điện thoại trên tay mình thật nặng nề. Những tình cảm mà thời gian qua cô không dám đối diện, những sự nhớ nhung mơ hồ, những khắc khoải như chờ đợi một điều gì đó thật xa vời bỗng chốc bừng sáng trong tâm hồn cô. Cô bàng hoàng nhận ra trái tim mình từ lâu đã được Gia Hưng thắp một ngọn lửa và hôm nay nó đã cháy bùng lên một cách không ngờ.
Nhưng chỉ một tuần sau, cô lại vô tình gặp lại Gia Hưng tại một buổi tiệc, buổi tiệc đó đông đủ mọi người ở các lĩnh vực kinh doanh khác nhau. Sự náo nhiệt làm cô mệt mỏi. Gia Hưng không đi một mình mà đi cùng một người đàn ông và một cô gái trông rất xinh. Tường Lam không hiểu sao mình lại thấy muộn phiền và không thoải mái và cô không ngăn được ý muốn quan sát họ. Cô nhạy cảm nhận ra ngay sự thân mật của Gia Hưng và cô gái đó.
Một lúc sau thì cô mệt mỏi bước ra ngoài để tìm cho một mình một chút yên tĩnh. Không lâu sau, cô thầm thở dài khi thấy Vũ bước về phía cô:
- Hôm nay Quốc Trung không đi với em sao?
- Không! Chỉ là bữa tiệc xã giao thôi mà, anh ấy không cần phải có mặt.
Vũ mỉm cười và chiếu ánh mắt như có lửa vào cô. Cô nhận anh đã uống rượu và có vẻ say:
- Nếu biết trước anh đã đến đón em cùng đi rồi. Em sẽ không từ chối chứ?
Tường Lam cười nhẹ:
- Chuyện qua rồi, câu trả lời cũng đâu cần nữa.
- Rất cần đối với anh. Anh luôn nắm bắt từng khoảnh khắc mà em suy nghĩ về anh, Lam ạ.
Cô cảm thấy ngoa ngán khi phải nghe những câu nói đã quá nhàm chán với mình:
- Chúng ta không nên nói đến vấn đề này nữa, sẽ không thay đổi được gì đâu, anh hiểu không? Bây giờ em chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Vũ nhìn cô đăm đăm, rồi như không kềm được, anh chợt nắm vai cô kéo về phía mình:
- Đến bao giờ em mới hiểu và cho anh cơ hội hả Lam? Anh cứ phải chờ đợi một cách vô vọng hoài sao?
Cô gỡ tay anh ra nhưng không được:
- Em đã nói rất rõ ràng, anh mới là người không hiểu? Buông em ra đi Vũ!
Chẳng những không buông mà Vũ còn kéo mạnh cô vào lòng:
- Buông cô ấy ra mau!
Tiếng nói lớn và giận dữ, vừa dứt câu cô đã thấy Vũ bị lôi thật mạnh ra khỏi cô:
- Thì ra là anh! Lúc nào anh cũng ở giữa hai chúng tôi. Hôm nay có ba người với nhau, thú vị thật.
Hoàng Minh lạnh lùng nhìn anh ta:
- Cậu say rồi nên ra về đi. Nếu còn hành động thế này một lần nữa, tôi sẽ không để yên đâu.
Vũ cười gằn, đôi mắt đấy phẫn nộ:
- Anh lấy tư cách gì để cấm cản tôi. Thật nực cười. Tôi nói cho anh rõ, không bao giờ Tường Lam chấp nhận một người sống phóng túng như anh đâu.
Tường Lam lo ngại nhìn vào trong, cô sợ sự lớn tiếng của cả hai sẽ làm mọi người chú ý. Vừa giận vừa chán nản, cô chỉ muốn bỏ mặc họ ra về ngay tức khắc.
- Cậu nên cẩn thận lời nói của mình, kẻo khi tỉnh lại hối hận không kịp đâu.
Vũ sấn tới nắm cổ áo của Hoàng Minh một cách giận dữ:
- Anh hăm dọa tôi đó hả? Đừng tưởng là tôi sợ anh, lầm rồi đấy anh bạn.
Hoàng Minh hình như rấy kiềm chế:
- Yêu cầu anh buông tay ra, tôi không muốn xảy ra chuyện gì trước mặt Tường Lam, và đây là buổi tiệc, anh nên tự trọng một chút.
Đôi mắt Vũ toé lửa:
- Ngụy quân tử! Đừng giở giọng đàng hoàng ở đây. Đồ đê tiện!
- Đừng mà....
Tường Lam vừa nói dứt câu, Vũ đã đấm thẳng vào mặt Hoàng Minh, đã đề phòng trước nên anh đã gạt nhanh tay của anh ta. Lúc này mọi người đã bắt đầu chú ý, họ dồn ra ngoài xem càng lúc càng đông. Tường Lam đỏ cả mặt vì xấu hổ, không nhìn đến một ai, cô lạnh lùng quay người đi. Hoàng Minh giận dữ đấm mạnh vào mặt Vũ để thoát ra:
- Tôi đánh để cậu tỉnh lại chứ mọi việc chưa xong đâu. Khi cậu tỉnh táo, chúng ta sẽ giải quyết chuyện này.
Nói xong, anh nhìn vào mọi người:
- Xin lỗi, mọi người nên vào trong đi, không có chuyện gì đâu.
Hoàng Minh vội vã đi tìm Tường Lam. Thật chẳng ra gì khi để chuyện đó xảy ra trước mặt cô, nhưng anh không còn sự lựa chọn nào khác và người chủ động gây chuyện không phải là anh. Mong rằng Tường Lam cũng nhận ra điều đó.
Tường Lam đến chào chủ nhân buổi tiệc để ra về, cô không thể ngang nhiên bỏ về được dù rất muốn, vì dù sao cô cũng thấy có lỗi và xấu hổ khi mình chính là nguyên nhân gây ra chuyện đáng tiếc ở buổi tiệc của ông.
Khi cô vừa bước ra cửa thì gặp Gia Hưng, cái nhìn của anh mới thật sự lam cô thấy nặng nề:
- Em không sao chứ?
Một thoáng bâng khuâng khi nhìn anh:
- Không!
- Có lẽ em nên ra về sẽ tốt hơn. Em cũng nên rút kinh nghiệm về cách cư xử của mình.
Tường Lam ngỡ ngàng nhìn thẳng vào anh:
- Anh nói gì?
Gia Hưng thật bình thản khi đối diện với cô:
- Em nên tội nghiệp họ chứ đừng giận dữ. Họ đã vì em mà đánh mất sĩ diện và địa chỉ của mình.
- Anh...
Cô định nói nhưng Hoàng Minh đi như chạy về phía cô, một thoáng ngạc nhiên khi nhận ra Gia Hưng. Gia Hưng lịch sự gật đầu chào rồi bước vào trong trước cái nhìn khắc khoải của Tường Lam.
- Anh xin lỗi. Để anh đưa em về!
Tường Lam mệt mỏi quay về với thực tại chán ngán:
- Không cần đâu! Tôi có xe và sẽ tự về.
Cô lạnh lùng quay người đi nhưng Hoàng Minh đã giữ lại:
- Anh biết em đang cảm thấy thế nào, nhưng quả thật anh không còn sự lựa chọn nào khác, anh đã rất cố gắng để nó không xảy ra trước mặt em.
- Đừng quan trọng em như vậy. Cái anh cần phải quan tâm làm mọi người kìa.
Hoàng Minh đã khoát tay:
- Anh mặc kệ cái nhìn của người khác, dư luận không là gì với anh cả. Điều duy nhất anh lo lắng chỉ là em thôi. Em mới chính là người ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh.
Tường Lam khẽ giấu tiếng thở dài. Có lẽ Gia Hưng đã nói đúng, cô không nên giận những tình cảm quá sâu đậm đối với mình mà nên thấy tội nghiệp hơn:
- Em không giận đâu. Anh đâu có lỗi gì.
Ánh mắt Hoàng Minh lộ vẻ vui mừng:
- Có câu nói này của em là anh yên tâm rồi. Hãy để anh đưa em về.
- Em có xe mà. Em muốn về một mình hơn. Chào anh!
Cô cương quyết bước đi trước cái nhìn buồn bã của Hoàng Minh. Tâm trí cô đang ở bên trong buổi tiệc, nơi đó có Gia Hưng và cô gái ấy, nơi mà cô cảm nhận tình cảm của mình đang bị chao đảo và tổn thương.
Vài ngày sau, khi cô cùng Nhã Thanh đi ăn thì gặp cô gái đã đi dự tiệc cùng Gia Hưng. Và điều cô bất ngờ nhất là cô ta chính là con gái của bác ruột Nhã Thanh. Thanh nắm tay cô bước về phía bàn của họ, cô ta đang ngồi cùng với một người đàn bà lớn tuổi:
- Bác và chị Duyên đi ăn hả?
Người đàn bà đứng tuổi vui vẻ nói:
- Ngồi ăn với bác và Duyên luôn thể. Bạn con à?
Bà ta đưa mắt nhìn cô hơi lâu:
- Dạ. Cô ấy tên Tường Lam. Có lẽ bạn con không lạ gì với bác trai đâu.
Duyên mỉm cười dịu dàng:
- Chị biết bạn của Thanh. Hân hạnh được làm quen với Tường Lam. Đây là mẹ của chị, còn chị tên Duyên.
Tường Lam mỉm cười gật đầu, cô lịch sự nói vài câu xã giao. Nhã Thanh vui vẻ:
- Tụi con có hẹn với bạn nữa. Hẹn bác và chị Duyên hôm khác nhé.
Nói xong, cả hai chào họ rồi đi vào bàn phía bên trong. Vừa ngồi xuống, nhỏ Thanh đã bắt đầu huyên thuyên:
- Tao còn một bí mật chưa cho mày biết. Ai biểu lặn mất tiêu lâu ơi là lâu.
Tường Lam cười nhỏ:
- Tao bận thật mà. Hôm nay được rảnh là tao gọi điện thoại cho mày ngay đấy.
Nhã Thanh dài giọng:
- Biết rồi, mày là người của công việc mà. Đôi khi đi chung với mày mà tao cũng thấy khớp. Nhìn lại càng tủi thân, tao chả làm được gì cả.
Tường Lam thầm buồn cười:
- Về công ty tao làm đi. OK?
- Không dám đâu! Tao sợ hai đứa sẽ không còn vô tư được nữa, như vậy khó chịu lắm.
Tường Lam cười nhỏ:
- Quyền quyết định là của mày thôi.
- Như thế sẽ tốt hơn. Mà sao Tuấn trễ quá vậy?
Vừa dứt câu thì điện thoại của nhỏ reo, nghe xong đôi mắt không giấu được vẻ thất vọng nhìn Tường Lam:
- Tuấn nói bận việc không đến được, nhưng tao nghĩ có lẽ là tránh mặt mày.
- Mày nên tôn trọng quyết định của Tuấn. Đừng rủ như vậy nữa, Tuấn sẽ khó xử.
Nhã Thanh có vẻ bực bội, không hài lòng:
- Tao không nghĩ vậy. Con trai cầm lên được là buông xuống được. Trốn tránh là hành động hèn nhát nhất.
- Đừng nghĩ như thế, mỗi người có cách dứt khoát khác nhau. Tao thấy Tuấn đã rất cương quyết, cậu ấy cần có thời gian mà.
- Mày biết thời gian bao lâu rồi không? Đôi lúc hắn làm tao muốn điên lên được.
Tường Lam nhìn bạn thương cảm, cô rất hiểu tình cảm của Nhã Thanh nhưng nghĩ chính mình là nguyên nhân nỗi buồn của bạn, cô lại thấy không dể chịu chút nào.
- Tao xin lỗi.
Nhã Thanh trợn mắt:
- Điên. Mày nghĩ sao mà nói câu đó vậy?
Tường Lam nhẹ cười chứ không nói câu gì. Cả hai cũng tránh nhắc đến chuyện đó làm không khí mất vui.
Nhã Thanh vừa lau miệng xong liền nói:
- Quên nữa! Tao nói có một bí mật nói cho mày nghe mà.
- Gì mà gọi là bí mật dữ vậy?
Nhã Thanh tủm tỉm:
- Không bí mật cũng gây bất ngờ không nhỏ. Chị Duyên lúc nãy đó, mày biết người yêu của chỉ là ai không?
Tường Lam nghe đắng chát cổ họng. Không ngờ Nhã Thanh cũng biết về mối quan hệ đó, có nghĩa là họ đã thân mật từ lâu rồi, chỉ có cô là bây giờ mới biết.
- Là anh Hưng đó. Tao có tiếp xúc với anh ấy một lần. Khi đó anh ấy cùng chị Duyên đến nhà tao, suýt chút nữa tao không nhận ra vì thấy anh ấy khác hẳn hôm đám cưới. Nhìn rất đàn ông, nói chuyện lại duyên dáng trầm tĩnh, không như những gì người khác nói đâu. Ngờ nghệch à, thật không thể tin được!
Tường Lam không hiểu sao lại thấy nhoi nhói, một cảm giác gần như là hụt hẫng. Nhã Thanh nheo mắt đùa:
- Nè! Tao không hiểu sao mày lại chê anh Hưng, chứ chị Duyên thì yêu ghê lắm. Tao cũng thích tích cách của anh Hưng nữa.
Thấy cái nhìn phật ý của Tường Lam, cô nhún vai:
- Xin lỗi nhưng tao chỉ nói sự thật thôi. Tao thấy mình nên nói một câu công bằng cho anh Hưng. Những lời nói lúc trước của mọi người thật ác, anh Hưng phải là người bản lĩnh lắm mới có thể vững vàng như ngày hôm nay. Nỗi ám ảnh mất mát đó không dễ gì vượt qua đâu.
- Mày tiếp xúc với anh Hưng mấy lần?
Nhã Thanh tròn mắt:
- Một.
- Mày hiểu được bao nhiêu?
Nhã Thanh nhún vai:
- Thứ nhất, anh ấy không phải là ngốc nghếch như mọi người nói. Thứ hai, tao tin vào cách nhìn người của mình.
Tường Lam mỉm cười, nụ cười không tươi cho lắm:
- Mày nói đúng. Tao chợt thấy mình thật tệ.
Nhã Thanh ngỡ ngàng nhìn bạn, đôi mắt của Tường Lam lộ rõ vẻ ưu tư phiền muộn rất hiếm hoi.
- Mày có chuyện gì phải không? Tao thấy mày không giống như lúc trước.
- Tao cũng không biết nữa. Có lẽ áp lực công việc làm tao mệt mỏi.
Nhã Thanh mím môi đùa:
- Mày đã cảm thấy rồi sao? Vậy mày có biết mình đang thiếu gì không? Đó là một bờ vai để mày có thể dựa vào trong những lúc thế này.
Tường Lam cười nhỏ:
- Tao cần một giấc ngủ ngon hơn, nhỏ ạ. Vậy được chưa?
Nhã Thanh như bị cụt hứng:
- Vô duyên! Tao nói thật chứ không đùa đâu.
Cả hai rời khỏi quán thì đã tối. Ngồi vào xe, Nhã Thanh rủ rê:
- Hay đừng về nhà. Tao với mày đi vũ trường chơi đi. Rủ mấy đứa kia luôn, lâu rồi tụi mình đâu có họp mặt.
Không hiểu sao cô không còn hứng thú với những buổi đi chơi như thế nữa, có lẽ cuộc sống của cô đã không còn vô tư như trước.
- Tao mệt quá chỉ muốn nghỉ thôi. Hôm khác đi!
Nhã Thanh nhìn bạn:
- Ừ! Sao cũng được.
Tường Lam dừng xe trước nhà Thanh:
- Làm mày mất hứng phải không? Sorry nhé! Nếu rảnh, tao sẽ điện cho mày.
Nhã Thanh mở cửa bước xuống rồi khom người qua cửa xe nhìn bạn:
- Tao nghĩ mày đang có tâm sự thì đúng hơn. Khi nào cảm thấy cần người chia sẻ thì điện cho tao. Tình cảm không giống công việc đâu ngốc ạ.
Nhã Thanh nheo mắt một cái rồi mới quay lưng vào nhà. Cử chỉ của nó khiến cô buồn cười, có lẽ người hiểu cô nhất chính là đưa bạn thân này. Một năm qua Gia Hưng đã thay đổi hoàn toàn và cô cũng vậy, một tình cảm muộn màng vừa thức tỉnh làm chao đảo cả tâm hồn, cô đã rất khó khăn khi phải đối diện với nó. Sự mất mát, đau khổ sẽ làm người ta cảm nhận tình cảm sâu sắc hơn và cô đã phải ngỡ ngàng bởi hình bóng thật sự trong trái tim mình.
Ngọt Ngào Ước Nguyện Ngọt Ngào Ước Nguyện - Hoàng Anh Ngọt Ngào Ước Nguyện