Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngôi Nhà Cây
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5
M
ột ngôi nhà trên cây chứa đựng bí mật! Chuyện này lạ lùng hay là gì đây?
— Chúng tớ không thể kể cho các cậu nghe được. Mọi người ai cũng biết ngôi nhà cây cũ kỹ này. – Betsy nói như gắt.
Rồi cô ấy nheo nheo mắt lại.
— Nhưng tớ sẽ nói cho các cậu điều này, nếu không muốn bị đau thì… hãy tránh xa ngôi nhà cây!
— Họ chỉ cố dọa chúng mình sợ thôi. – Anh Steve bĩu môi nói. – Nhưng chẳng ích lợi gì. Đúng không?
— Đúng. – Tôi quả quyết đáp tuy trong lòng không được tin chắc cho lắm.
— Ờ, tớ, ừm, tớ cho là các cậu nên nghe lời chị Betsy. – Kate khẽ nói. – Bởi bọn tớ, ừm, bọn tớ nghe nói có nhiều đứa trẻ định sửa sang lại ngôi nhà cây và họ đã…
— Chuyện gì xảy ra với họ? – Hai cô bạn này quả làm tôi sốt ruột phát điên. – Họ chết à? Hay Làm sao?
Betsy đập tay lên vai cô em, một lần nữa cắt ngang câu chuyện.
— Thôi nào. Đi về đi. Họ chẳng cần phải biết câu chuyện cũ đó làm gì. – Cô ấy gắt gỏng. – Nếu khôn ngoan, họ sẽ tự khắc tránh xa cái cây.
— Tại sao? Tại sao chúng tớ phải tránh xa nó? – Tôi gặng hỏi. Chợt tôi sực nhớ những gì đọc được về ma và vùng có khí lạnh.
— Ối chà! – Tôi kêu lên. – Có phải cái nhà cây bị ma ám?
— Đi thôi Kate. – Betsy giục. – Mấy tên này hết hy vọng rồi.
Kate nhếch mép cười.
— Chúng mình phải đi thôi. – Cô ấy nói. – Mẹ sẽ lo lắng nếu không thấy bọn mình.
— Chờ đã. – Tôi nài nỉ. – Kể cho chúng tớ nghe thêm về ngôi nhà cây đi. Làm ơn đi mà!
Tôi nghĩ Kate đang định nói gì đó nhưng Betsy không để cô ấy kịp nói.
— Chị bảo là đi thôi. – Betsy gầm gừ, lôi tuột cô em đi.
— Tạm biệt. – Kate ngoái cổ lại chào.
Khi bước ra lối mòn, Betsy dừng bước và nói với lại:
— Nhớ đấy, các cậu đã được cảnh báo. Giờ mà có chuyện gì không hay xảy ra với các cậu thì là do lỗi của các cậu đấy!
Sáng hôm sau ngồi ở trường mà tâm trí tôi không thể tập trung được. Lời cảnh cáo của Betsy cứ vang vang trong đầu tôi. Thế có nghĩa là gì nhỉ? Có bí mật lớn nào về ngôi nhà cây ấy?
Có lẽ nó bị ma ám, tôi thầm nghĩ. Có thể là như thế. Hoặc ít nhất là tôi hy vọng đúng như thế.
Tôi dành cả ngày còn lại, thời gian lẽ ra phải làm bài tập toán để ngồi vẽ bản phác thảo tái tạo ngôi nhà cây vào bìa sau cuốn vở.
Trong bức phác thảo tôi còn vẽ thêm cái bóng kỳ lạ đứng dưới tán cây. Tôi chỉ vẽ dưới dạng bóng vì không biết chắc liệu một con ma thì trông như thế nào. Dù sao thì tôi cũng chưa một lần thấy ma.
Chuông tan học vừa vang lên là tôi lập tức lao về nhà. Tôi đi thẳng vào ga ra để xe vác ra hai thùng cát tông to đựng toàn đinh, những tấm gỗ cũ và nhiều thứ lặt vặt khác.
Đây là phần việc dễ nhất.
Giờ là đến phần khó khăn, tìm anh Steve. Tôi thấy anh ấy đang nằm bò trên ghế tràng kỷ vừa xem ti vi vừa nhồm nhoàm nhai bánh pho mát.
— Thôi nào. – Tôi nói. – Chúng ta phải đi ngay trước khi trời kịp tốỉ.
Mắt anh Steve vẫn dán vào màn hình.
— Chờ đến thứ bảy đi. – Anh ấy đáp. – Anh muốn xem nốt chương trình này đã.
Tôi đưa mắt liếc ti vi.
— Anh xem bộ phim hoạt hình ấy dễ đến hàng trăm lần rồi còn gì! – Tôi giật phắt cái điều khiển ti vi trên tay anh ấy và tắt ti vi đi. – Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà.
— Trong thỏa thuận không nói lúc nào anh cần phải giúp em. – Anh Steve thờ ơ nói. – Dù sao thì việc gì phải vội thế?
— Em nghĩ là ngôi nhà cây đó bị ma ám! Có ai đó đã bị thiệt mạng tại đấy! Và đúng là em đã trông thấy cái gì đó dưới gốc cây.
— Dylan, – Steve lắc đầu ca cẩm. – Chỉ có một thứ thôi, là đầu óc em đã hỏng.
— Em có thể chứng minh cho anh thấy hồn ma có thực. – Tôi bướng bỉnh nói. – Anh hãy nghĩ đi. Đây là cơ hội thuận lợi để chúng ta làm rõ cuộc tranh cãi về ma. Nếu ngôi nhà cây bị ma ám thật, em biết em có thể chứng minh điều đó.
Steve đứng dậy khỏi ghế.
— Thôi được, Dylan, cậu bé của tôi. Nhưng nếu chúng ta không tìm thấy ma trước khi dựng xong ngôi nhà cây thì em sẽ phải thừa nhận rằng anh đúng còn em sai.
— Tất nhiên rồi. Đi thôi.
— Và em sẽ phải chấm dứt việc lải nhải về ma, không được xem phim ma, thậm chí không được phép nghĩ về ma nữa. Thỏa thuận không? – Anh Steve nói một hơi.
— Thỏa thuận. – Tôi đáp.
Tôi đi vào ga ra lấy các vật dụng cần thiết. Dĩ nhiên anh Steve chọn cái hộp nhẹ hơn.
Chúng tôi đi ngang qua sân sau và hướng vào rừng.
— Chà! – Anh Steve lập cập kêu sau lưng tôi. – Rừng hôm nay còn lạnh hơn cả tối qua. Lần sau anh phải mặc áo khoác mùa đông khi vào đây mất.
— Đấy là tại vì có ma. – Tôi quả quyết. – Những nơi bị ma ám thường lạnh hơn chỗ khác.
— Cho anh yên đi. – Anh Steve hét tướng lên. – Lạnh là vì quá nhiều cây. Nắng mặt trời không chiếu xuyên qua lá cây xuống đây được.
Sau đó chúng tôi âm thầm bước đi không nói năng gì nữa. Cái hộp tôi vác mỗi lúc một nặng hơn. Tôi định bụng quay lại xin đổi cho anh Steve. Nhưng tôi không muốn làm bùng lên một cuộc tranh luận khác.
Tôi dừng lại khi đi hết con đường rừng bắt sang khoảng đất trống.
Tôi lướt tìm cái bóng quanh gốc cây sồi.
Không thấy gì ở đó.
Tôi đặt phịch cái hộp cát tông xuống đất. Tôi quay sang anh Steve và không thể tin nổi.
— Của anh đâu rồi? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
— Cái gì của anh? – Steve cười cười hỏi lại.
— Cái hộp của anh ấy?
Steve bỏ mũ ra vuốt vuốt tóc rồi lại đội vào.
— Anh để nó ở bìa rừng rồi. Chúng ta chẳng dùng hết chỗ gỗ ấy trong ngày hôm nay đâu. – Steve giải thích.
— Có thỏa thuận thế đâu. – Tôi bực bội kêu lên. – Thỏa thuận là anh phải giúp em. Chỉ đi theo và nhìn em vác đồ không phải là giúp. Cả việc bỏ đồ lại cũng thế.
— Được rồi, được rồi. Anh sẽ quay lại lấy đồ. – Steve làu bàu.
Tôi nhìn theo bóng anh ấy biến mất về phía con đường và chợt nhận ra mình đã mắc sai lầm to lớn. Anh Steve mà quay lại thì may cho tôi quá, kể cả anh ấy có vác theo cái hộp hay không.
Thực ra tôi biết đích xác là anh ấy sẽ làm gì. Anh ấy sẽ quyết định là mình cần một cốc nước. Không, không chỉ cốc nước mà cả bánh pho mát nữa để bồi bổ sức khỏe cho anh ấy. Và vì anh ấy không thể vừa ăn uống vừa vác cái hộp được nên Steve sẽ chờ đến lúc ăn xong. Mà tới lúc ấy thì tôi cũng đi về là vừa.
Thôi được, dù sao tôi cũng chẳng cần Steve. Tôi thực sự chẳng hy vọng anh ấy làm gì được nhiều. Tôi chỉ muốn anh ấy đi cùng vì khu rừng này hơi đáng sợ. Đây là ý nghĩ của tôi khi bắt đầu mở cái hộp ra.
Nơi đây yên tĩnh quá. Yên tĩnh quá mức.
Và u tối nữa. Anh Steve nói đúng về chuyện tán cây. Chúng che khuất hết cả ánh mặt trời.
Tôi ngước lên nhìn ngọn cây và cảm giác một luồng run rẩy chạy dọc sống lưng. Mày muốn gặp ma cơ mà, tôi tự nhủ. Và giờ thì có cơ hội cho mày đây.
Tôi tự buộc mình phải tiến lại gần cái cây. Tôi lay thử cái thang đóng lên thân cây. Hơi rung rinh một chút nhưng không sao, tôi thầm nghĩ.
Tôi leo lên nấc thang thứ nhất. Nó đỡ được tôi – không vấn đề gì. Tôi lắc thử nấc thứ hai trước khi trèo tiếp – có vẻ cũng không sao. Chỉ còn phải trèo ba nấc nữa thôi.
Tôi lại ngước lên ngọn cây. Một cơn gió lạnh thổi ào lên tôi khiến đầu gối tôi bắt đầu lập cập va vào nhau.
Hãy thở sâu, tôi tự nhủ. Không được tỏ ra nhút nhát lúc này.
Tôi đặt chân lên nấc thang tiếp theo.
Và đúng lúc nghe thấy âm thanh gì đó.
Một tiếng rắc nhỏ.
Chân tôi hẫng tuột xuống bởi nấc thang thứ ba đã gãy đôi.
Tôi vội bám lây thân cây. Tôi ra sức quẫy đạp tìm chỗ đặt chân. Tôi lấy hết sức đu lên nấc thang thứ tư phía trên.
Tim tôi như muốn vỡ ra khi đặt lại được chân lên thang. Tôi treo người ở đó mấy phút, ôm chặt thân cây, cố trấn tĩnh lại.
Làn gió lạnh thổi lộng đến. Hai hàm răng tôi bắt đầu va vào nhau côm cốp.
Tôi hít một hơi thật sâu.
— Ô kê, chỉ còn một nấc nữa thôi. – Tôi nói to lên. Nhưng lại không nhúc nhích được chút nào. Tôi vẫn còn cứng đờ ra vì sợ.
Rồi tôi hình dung ra cảnh mình sẽ nói gì với Steve sau khi chứng minh được là có ma tồn tại.
— Steve, cậu bé của tôi. – Tôi sẽ bắt đầu như thế. – Đừng ngu ngốc vậy. Mặc dù anh lớn hơn em một tuổi nhưng không phải ai cũng nghĩ anh đúng hết trong mọi chuyện đâu.
Điều này thúc đẩy tôi trèo tiếp.
Tôi leo lên nấc thang trên cùng. Tôi quan sát ngôi nhà trên chạc cây. Một nửa ngôi nhà đã bị hư hỏng. Những khung cửa đã cháy đen. Nhưng nửa bên kia xem ra vẫn còn chắc chắn. Tôi thử đấm đấm mấy cái vào vách gỗ cho chắc.
Tôi đu người chui qua vòm cửa sập… và chợt cảm thấy mặt mình chạm phải một cái gì đó. Cái gì đó mềm mại. Như làn sương. Nhè nhẹ.
Tôi thét lên.
Tôi đã tìm thấy một con ma!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngôi Nhà Cây
R.l.stine
Ngôi Nhà Cây - R.l.stine
https://isach.info/story.php?story=ngoi_nha_cay__r_l_stine