Chương 4 - Cái Bóng Đen
ây cối bị quất điên cuồng. Meg hét lên và giữ chặt tay Calvin, và giọng nói quyền uy của Bà Cái Nào rống lên, “Yyên lặngg nàoo, nhóocc!”
Có phải một cái bóng tình cờ che khuất mặt trăng, hay đơn giản là mặt trăng phụt tắt, bị dập tắt lịm bất thình lình như một ngọn nến? Vẫn có tiếng lá cây, một luồng xào xạc vội vàng đáng sợ, hay là đang hoảng sợ. Mọi ánh sáng tắt ngóm. Chỉ hoàn toàn là bóng tối. Bất chợt, gió cũng ngừng thổi, cả mọi tiếng động nữa. Meg cảm thấy Calvin đang bị giằng ra khỏi nó. Khi nó cố với lấy anh, những ngón tay của nó chỉ quờ quạng được khoảng không.
Nó hét tướng lên, “Charles!” và gọi thế là để giúp thằng bé, hay gọi thằng bé giúp mình, nó cũng không biết nữa. Từ thốt ra bị dội ngược xuống cổ họng, khiến nó nghẹt thở.
Nó hoàn toàn trơ trọi.
Nó đã mất đi sự che chở của bàn tay Calvin. Charles không thấy đâu, cả để cứu nguy hay tìm nơi bấu víu. Nó đơn độc trong mảnh vỡ của hư vô. Không ánh sáng, không âm thanh, không cảm giác. Cơ thể nó đâu mất rồi? Nó cố gắng cựa quậy trong cơn hoảng loạn, nhưng chẳng còn gì để cựa quậy. Ngay khi ánh sáng và âm thanh biến mất, nó cũng biến mất. Một Meg hữu hình hoàn toàn không tồn tại.
Rồi nó lại cảm nhận được chân tay của mình. Tay và chân nó hơi nhoi nhói, như thể chúng đang bị tê bại. Nó chớp mắt lia lịa, nhưng cho dù bản thân nó bằng cách nào đấy đã quay trở lại, những thứ khác thì không. Không chỉ đơn giản là bóng tối, hay không có ánh sáng. Bóng tối có phẩm tính hữu hình; có thể dịch chuyển xuyên qua nó và cảm nhận được nó; trong bóng tối, bạn có thể bị xước cẳng chân; thế giới vạn vật vẫn tồn tại xung quanh bạn. Meg bị mất phương hướng trong trống rỗng kinh hoàng.
Cũng giống như im lặng. Còn hơn cả im lặng. Một người điếc còn có thể cảm nhận được rung động. Còn ở đây chẳng có gì để cảm nhận cả.
Bất chợt, nó ý thức được trái tim mình đang đập dồn dập trong lồng ngực. Trước đó, tim nó đã ngừng đập hay sao? Cái gì khiến tim nó đập trở lại? Cảm giác tê tê ở tay và chân rõ rệt lên và bất thình lình, nó cảm thấy có sự chuyển động. Nó cảm thấy chuyển động này chắc chắn là nhịp quay của trái đất, đang xoay quanh trục, thực hiện cuộc hành trình hình elip của nó xung quanh mặt trời. Và cảm giác chuyển động cùng trái đất có gì đó giống như cảm giác ở trong lòng đại dương, ngoài đại dương kia, xa hơn cả nhịp trồi thụt của những lớp sóng lớn vỗ bờ, ngả mình trên nước chảy, nhẹ nhàng bập bềnh cùng những con sóng, và cảm nhận lực hút nhẹ nhàng, không gì cản lại được của mặt trăng.
Mình đang ngủ; mình đang mơ, nó nghĩ. Mình đang trải qua một cơn ác mộng. Mình muốn thức dậy. Hãy đánh thức tôi dậy.
“Thật là!” Giọng nói của Charles Wallace cất lên. “Đúng là một cuộc du ngoạn! Cháu nghĩ nhẽ ra bà có thể báo trước cho mọi người chứ”.
Ánh sáng bắt đầu rung rinh. Meg chớp mắt, run run đẩy gọng kính, Charles Wallace đang đứng ngay trước mặt nó, rất phẫn nộ, hai tay chống nạnh. “Chị Meg!” nó hét. “Anh Calvin! Anh chị đâu rồi?”
Nó nhìn thấy Charles, nghe thấy tiếng Charles, nhưng nó không thể nào đi đến chỗ thằng bé. Nó không thể đẩy mình qua thứ ánh sáng kỳ lạ, rung rẩy để tới chỗ cậu em.
Giọng Calvin vọng đến như thể đang xô qua một đám mây. “Được rồi, phải cho anh thời gian chứ, phải không? Anh lớn tuổi hơn em mà”.
Meg thở hổn hển. Không phải Calvin không có mặt ở đây và rồi lại ở đây. Không phải một phần thân thể của anh xuất hiện trước và rồi phần còn lại theo sau, chẳng hạn một bàn tay, rồi đến cánh tay, một con mắt và rồi đến cái mũi. Mà là thứ gì đó lung linh, hình ảnh của Calvin nhìn xuyên qua nước, xuyên qua khói, xuyên qua lửa, và rồi anh hiện ra, bằng xương bằng thịt, làm ấm lòng.
“Chị Meg!” giọng Charles Wallace cất lên. “Chị Meg! Anh Calvin, chị Meg đâu?”
“Chị ở ngay đây”, nó cố lên tiếng, nhưng giọng của nó như bị chặn lại ngay khi mới phát ra.
“Meg!” Calvin gào lên, và quay người, cuống quýt nhìn quanh.
“Bà Cái Nào, bà không bỏ chị Meg lại đằng sau đấy chứ?” Charles Wallace hét lên.
“Nếu các bà làm Meg bị thương, bất kỳ ai trong các bà...” Calvin vừa lên tiếng thì đột nhiên Meg bị một cú húc thật thô bạo và có tiếng đổ vỡ, như thể nó vừa bị quẳng qua một bức tường bằng thủy tinh.
“Ồ, chị đây rồi!” Charles Wallace nói, chạy ào tới và ôm lấy chị mình.
“Nhưng chị đang ở đâu thế này?” Meg hổn hển hỏi, vừa an tâm thấy giọng mình phát ra hầu như bình thường.
Nó cuống quýt nhìn ra xung quanh. Họ đang đứng trên một cánh đồng ngập nắng, và không gian xung quanh họ tràn đầy một mùi thơm ngát rất dễ chịu, thường chỉ có vào những ngày xuân hết sức hiếm hoi, khi tia nắng mặt trời còn phớt nhẹ và những bông hoa táo mới đương e ấp. Nó đẩy cái gọng kính trên sống mũi để chắc chắn rằng những gì nó đang nhìn thấy là sự thật.
Họ vừa bỏ lại thứ ánh sáng bàng bạc của một buổi tối mùa thu buốt giá, và giờ đây xung quanh họ, mọi vật lại rực rỡ với ánh sắc màu vàng. Cỏ trên đồng tràn ngập một màu xanh mơn mởn, rải rác trên đó là những bông hoa li ti muôn sắc. Meg từ từ quay lại, và trước mắt nó là một ngọn núi cao vút đến tận trời, đỉnh núi chìm trong chùm mây trắng xóa. Trên những ngọn cây dưới chân núi, bất chợt vang lên tiếng chim hót. Một không gian thanh bình, hân hoan không gì tả nổi, khiến tim nó đang đập rất mạnh chợt từ từ dịu lại.
“Biết bao giờ ba chúng ta gặp lại,
Trong sấm sét, bão tố, hay trong mưa?”[3]
[3] Hai dòng thơ mở đầu “Macbeth” của Shakespeare, lời hát khi bà phù thủy gặp nhau.
Giọng Bà Ai Đấy cất lên. Bất chợt, ba người bọn họ đã ở ngay đó: Bà Gì Đó với cái khăn choàng màu hồng xộc xệch, Bà Ai Đấy với cặp kính lóe sáng, và Bà Cái Nào vẫn chỉ hơn ánh sáng lung linh đôi chút. Những cánh bướm mong manh sặc sỡ, dập dờn xung quanh họ như muốn ngỏ lời chào đón.
Bà Gì Đó và Bà Ai Đấy bắt đầu rúc rích cười, họ rúc rích cười mãi cho đến khi cứ như thể, bất kể câu chuyện hài hước riêng tư đó là gì, thì họ cũng sẽ bò ra mà cười vậy. Ánh sáng lung linh dường như cũng đang cười. Nó trở nên tối đi một cách mơ hồ và đặc hơn; và rồi ở đó xuất hiện một dáng người trong chiếc áo choàng màu đen và chiếc nón đen, đôi mắt tròn và sáng, mũi khoằm và mái tóc dài hoa râm; cánh tay xương xẩu đang giữ chặt cán chổi.
“Đđượcc rồii, cchhỉ đđể llàm chhoo ccác ccô gáii nnàyy vvui vvẻ tthôi”, giọng nói lạ cất lên, và Bà Gì Đó với Bà Ai Đấy lại ngã vào vòng tay nhau mà phá lên cười.
“Nếu các quý bà đây có niềm vui riêng của mình, thì cháu nghĩ các bà lẽ ra cũng nên nói với anh Calvin và chị Meg đôi chút về tất cả những điều này”, Charles Wallace lạnh lùng nói. “Các bà dọa cho chị Meg một trận chết khiếp, làm chị ấy biến mất mà không một lời cảnh báo”.
“Finxerunt animi, raro et perpauca loquentis”, Bà Ai Đấy ngâm nga. “Horace. Lời nói ra đã kiệm, mà ý còn nghèo hơn”.
“Bà Ai Đấy ơi, cháu ước gì bà thôi trích dẫn đi!” Charles Wallace có vẻ rất bực tức.
Bà Gì Đó chỉnh lại cái khăn quàng. “Nhưng bà ấy thấy việc diễn đạt rất khó khăn, Charles thân mến ạ. Bà ấy thấy dễ dàng hơn nếu như có thể trích dẫn thay vì tìm ra lời lẽ của riêng mình”.
“Vvà chúnng taa khôngg đượcc đánnhh mấttt khiiếuu hài hưứơc ccủaa chúunng ta”, Bà Cái Nào nói. “Ccáchh dduy nnhấtt đểể cóó thểể đưươngg đầầuu vvớii vvấn đđề nghiiêêm trọọnng sốnng cònn, chínhh llà ccố gắắngg ggiảii qquyết nóó nhẹẹ nhàànng mộộtt chúútt”.
“Nhưng vậy sẽ rất khó cho Meg”, Bà Gì Đó nói. “Sẽ thật khó khăn khi con bé nhận ra là chúng ta đang nghiêm túc”.
“Thế còn cháu?” Calvin hỏi.
“Tính mệnh của bố cháu không bị lâm nguy”, Bà Gì Đó nói với Calvin.
“Vậy còn Charles Wallace thì sao?”
Giọng nói bản-lề-không-tra-mỡ của Bà Gì Đó thật ấm áp tình yêu thương và niềm kiêu hãnh. “Charles Wallace biết rõ. Charles Wallace biết rõ rằng không chỉ là mạng sống của bố cậu ấy, mà hơn thế rất nhiều. Charles Wallace biết cái gì đang lâm nguy”.
“Nhưng hãy nhớ”, Bà Ai Đấy nói, “Euripedes. Chẳng có gì là tuyệt vọng; chúng ta phải hy vọng mọi điều”.
“Chúng ta đang ở đâu thế này, mà làm thế nào chúng ta tới được đây?” Calvin hỏi.
“Uriel, hành tinh thứ ba của tinh cầu Malak thuộc tinh vân xoắn ốc Messier 101”.
“Cháu buộc phải tin điều này sao?” Calvin hỏi đầy phẫn nộ.
“Ttùyy ccháuu tthôii”, Bà Cái Nào lạnh lùng đáp.
Vì lý do nào đó, Meg cảm thấy rằng Bà Cái Nào là một người hoàn toàn đáng tin cậy, bất kể vẻ bề ngoài cùng cái cán chổi mục nát của bà. “Có vẻ cũng chẳng kỳ cục hơn những điều vừa xảy ra tí nào”.
“Tốt thôi, vậy ai đó nói cho cháu biết chúng ta đã đến đây bằng cách nào đi chứ?” Giọng Calvin vẫn còn tức giận và những nốt tàn nhang dường như đang nổi lên trên mặt nó rõ hơn bao giờ hết. “Ngay cả di chuyển với vận tốc của ánh sáng, chúng ta cũng phải mất nhiều năm mới có thể đến được đây”.
“Ồ, chúng ta chẳng di chuyển bằng vận tốc của cái gì hết”, Bà Gì Đó sốt sắng giải thích. “Chúng ta xuyên chiều. Không thì cháu có thể nói chúng ta nhăn lại cũng được”.
“Chả hiểu gì”, Calvin nói.
Xuyên chiều, Meg nghĩ. Liệu có liên quan gì đến khối lập phương bốn chiều của Mẹ không nhỉ?
Nó đang định hỏi thì Bà Cái Nào đã bắt đầu lên tiếng, và người ta không ngắt lời khi Bà Cái Nào đang lên tiếng. “Bà Ggìì Đđóó ccòn ttrrẻ vvà nnggờ nnghhệch llắm”
“Cô ấy vẫn cứ cho là mình có thể giải thích mọi điều chỉ bằng lời nói”, Bà Ai Đấy nói. “Qui plus sait, plus se tait. Tiếng Pháp, mọi người biết đấy. Người nào càng biết nhiều, sẽ càng ít lên tiếng”.
“Nhưng bà ấy phải dùng lời nói với chị Meg và anh Calvin”, Charles nhắc nhở Bà Ai Đấy. “Nếu bà mang anh chị ấy theo, anh chị ấy có quyền được biết chuyện gì đang xảy ra”.
Meg đi đến bên Bà Cái Nào. Trong xúc cảm mãnh liệt của câu hỏi của mình nó quên bẵng mọi điều về khối lập phương bốn chiều. “Bố cháu có ở đây không ạ?”
Bà Cái Nào lắc đầu. “Khhônng phhải ở đây, Megg ạ. Hhãy đđể Bà Ggìì Đđóó giảii thhích. Bbà ấấy cònn trẻ vvà diễnn đđạt nggônn ttừ ddễ dànng hhơnn nhhiềuu sso vvới tta vvà Bbà Aaii Đđấyy”.
“Chúng ta dừng lại ở đây”, Bà Gì Đó giải thích, “ít nhiều cũng để chúng ta kịp thở. Và cho cháu cơ hội để biết cháu đang phải đương đầu với cái gì”.
“Nhưng còn Bố cháu thì sao?” Meg hỏi. “Ông ấy ổn chứ ạ?”
“Hiện thời thì là đúng vậy, cháu yêu ạ. Ông ấy là một trong những lý do khiến chúng ta ở đây. Nhưng cháu biết đấy, ông ấy chỉ là một lý do”.
“Vậy thì ông ấy đang ở đâu? Làm ơn, đưa cháu đến gặp ông ấy đi!”
“Chúng ta không thể, chưa đến lúc”, Charles nói. “Chị phải kiên nhẫn, chị Meg ạ”.
“Nhưng chị không kiên nhẫn được!” Meg thổn thức khóc. “Chị chưa bao giờ kiên nhẫn cả!”
Cặp kính của Bà Ai Đấy dịu dàng tỏa sáng về phía nó. “Nếu cháu muốn giúp bố cháu, thì cháu phải học cách kiên nhẫn. Vitam impendere vero. Cược cả sự sống vì lẽ phải. Đó là điều chúng ta buộc phải làm”.
“Đó chính là điều mà bố cháu đang làm”, Bà Gì Đó gật đầu, giọng của bà, cũng giống như Bà Ai Đấy, rất nghiêm túc, rất long trọng. Rồi bà mỉm cười, nụ cười thật rạng rỡ. “Bây giờ! Tại sao ba bọn cháu không đi dạo vòng quanh đây và Charles giải thích đôi chút về mọi việc. Các cháu tuyệt đối an toàn trên Uriel này. Vì thế nên chúng ta dừng lại đây để nghỉ chân”.
“Nhưng sao các bà không đi cùng chúng cháu?” Meg sợ sệt hỏi.
Một thoáng im lặng. Và rồi Bà Cái Nào giơ bàn tay dứt khoát. “Hhãyy cchoo chúnng tthấyy”, bà nói với Bà Gì Đó, và có điều gì đó trong giọng nói của bà khiến Meg cảm thấy đau nhói vì lo sợ.
“Ngay bây giờ?” Bà Gì Đó hỏi, cái giọng kèn kẹt của bà rít lên. Cho dù Bà Cái Nào muốn cho chúng thấy cái gì đi chăng nữa, thì đó cũng là cái khiến Bà Gì Đó cảm thấy không thoải mái.
“Nggay bbâyy giiờ”, Bà Cái Nào nói. “Cchúng ccũng ccó thhể đượcc biếtt”.
“Tôi có nên... có nên biến hình không?” Bà Gì Đó hỏi.
“Ttốt hơnn llà vậyy”.
“Tôi hy vọng như thế sẽ không làm bọn trẻ bối rối quá mức”, Bà Gì Đó lầm bầm, như thể với chính mình.
“Tôi cũng nên biến hình chứ?” Bà Ai Đấy hỏi. “Ồ, nhưng tôi thấy rất thú vị trong bộ trang phục này. Tuy vậy, tôi phải thừa nhận Bà Gì Đó mới là người hay nhất về khoản này. Das Werk lobt den Meister. Tiếng Đức. Công việc chứng tỏ kẻ lành nghề. Tôi cũng nên biến hình chứ?”
Bà Cái Nào lắc đầu. “Chhưưa đđâu. Kkhông phhảii ở đđâây. Ccô có tthể cchờ”.
“Giờ thì, đừng sợ nhé, các cháu yêu”, Bà Gì Đó nói. Thân hình tròn trịa bé nhỏ của bà bắt đầu tỏa sáng, rung rinh và biến chuyển. Những màu sắc sặc sỡ trên bộ trang phục của bà trở nên trầm và trắng hơn. Cơ thể béo tròn căng ra, dài ra, rồi hợp nhất. Và bỗng nhiên, trước mặt bọn trẻ là một sinh vật, đẹp hơn nhiều so với những gì Meg tưởng tượng, và vẻ đẹp ẩn bên trong còn hơn cả diện mạo bên ngoài. Bề ngoài, Bà Gì Đó chắc chắn không còn là Bà Gì Đó nữa. Cơ thể bà trắng muốt như cẩm thạch với hai bên sườn chắc khỏe, trông giống một con ngựa, nhưng cũng không hẳn giống một con ngựa, bởi vì trên tấm lưng kiều diễm như đắp bằng khuôn là một thân hình tao nhã với cánh tay và cái đầu hơi giống người, nhưng là một con người với phẩm giá và đức hạnh cao quý, ngập tràn niềm vui sướng và hạnh phúc mà Meg chưa từng thấy trước đây. Không, nó nghĩ, không giống một nhân mã Hy Lạp. Không một chút nào.
Trên đôi vai từ từ mọc ra một đôi cánh, một đôi cánh được làm từ cầu vồng, từ ánh sáng trong nước, từ thi ca.
Calvin ngã khuỵu đầu gối xuống.
“Không”, Bà Gì Đó nói, mặc dù giọng của bà bây giờ không còn là giọng của Bà Gì Đó nữa. “Không phải với ta, Calvin. Đừng vậy với ta. Hãy đứng lên đi”.
“Hhãy maang cchhúng llên”, Bà Cái Nào ra lệnh.
Bằng một cử chỉ vừa thanh thoát, vừa mạnh mẽ, Bà Gì Đó quỳ xuống trước bọn trẻ, sải rộng đôi cánh và giữ yên chúng, nhưng vẫn đập nhẹ. “Lên lưng ta, ngay bây giờ”, giọng nói lạ cất lên.
Bọn trẻ bước những bước ngập ngừng về phía sinh vật tuyệt đẹp.
“Nhưng chúng cháu gọi bà là gì bây giờ?” Calvin hỏi.
“Ồ, các cháu yêu của ta”, giọng nói lạ trả lời, một giọng nói khỏe khoắn, ấm áp như kèn gió, trong trẻo như trompet và huyền bí như chiếc tù và của người Anh. “Cháu không thể liên tục thay đổi tên ta mỗi lần ta biến hình được. Và ta rất thích thú được là Bà Gì Đó, vì vậy ta nghĩ tốt nhất là cháu cứ gọi ta như thế”. Bà ấy? ông ấy? nó? mỉm cười với bọn chúng, và vẻ rạng rỡ của nụ cười hữu hình như một cơn gió nhẹ, ấm áp như tia nắng mặt trời.
“Đi nào”, Charles Wallace leo lên.
Meg và Calvin theo sau, Meg ngồi giữa hai đứa con trai. Một đợt rung rinh chạy suốt đôi cánh lớn, và Bà Gì Đó bay bổng lên, họ đang di chuyển qua không trung.
Meg sớm nhận ra rằng không cần thiết phải bám lấy Charles Wallace hay Calvin. Chuyến bay của sinh vật tuyệt vời thật êm ả. Hai thằng con trai đang háo hức nhìn phong cảnh xung quanh.
“Nhìn kìa”, Charles Wallace chỉ. “Những ngọn núi cao đến nỗi anh chị không thể thấy chúng kết thúc ở đâu đâu”.
Meg nhìn lên, quả thực những ngọn núi dường như cao tới vô cùng.
Họ bỏ lại sau những cánh đồng màu mỡ, bay qua một cao nguyên rộng lớn toàn đá giống-như-gra-nít hình thành nên những cụm đá nguyên khối khổng lồ. Những cụm đá này có một hình thù rõ ràng, nhịp nhàng, nhưng chúng không phải tượng; chúng không giống bất cứ thứ gì Meg từng được thấy trước kia, và con bé băn khoăn tự hỏi liệu có phải chúng được tạo thành bởi gió và thời tiết, bởi cấu tạo đặc thù của trái đất này, hoặc liệu có phải chúng là sáng tạo của những sinh vật giống như sinh vật mà nó đang cưỡi đây.
Rồi họ bỏ lại đồng bằng gra-nít bao la, và bay trên một khu vườn thậm chí còn đẹp hơn bất cứ thứ gì trong một giấc mơ. Trong khu vườn đang tụ tập rất nhiều những sinh vật giống như sinh vật Bà Gì Đó đã biến thành, số nằm giữa những bông hoa, số bơi trên một dòng sông rộng lớn, trong vắt như pha lê chảy ngang qua khu vườn, số khác lại bay theo kiểu Meg tin chắc phải là một điệu nhảy nào đấy, giãn ra rồi lại tụ lại trên những cành cây. Họ đang tạo ra âm nhạc, thứ âm nhạc phát ra không chỉ từ trong cổ họng mà còn từ chuyển động của những đôi cánh lớn.
“Họ đang hát gì vậy?” Meg thích thú hỏi.
Bà Gì Đó lắc lắc cái đầu xinh đẹp của mình. “Nó không giống như lời nói của cháu. Ta không thể dịch nó sang lời nói của cháu được. Cháu có hiểu chút nào không, Charles?”
Charles ngồi yên trên tấm lưng rộng lớn, trên mặt nó là cái vẻ hết sức chăm chú lắng nghe, vẻ mặt nó thường đeo khi đang khám phá Meg hay mẹ mình. “Một chút. Chỉ một chút thôi. Nhưng cháu nghĩ cháu sẽ hiểu rõ hơn kịp thôi ạ”.
“Ừ. Cháu có thể học, Charles. Nhưng không có thời gian đâu. Chúng ta chỉ ở đây đủ để nghỉ ngơi và chuẩn bị vài thứ”.
Meg hầu như không nghe thấy bà nói gì. “Mình muốn biết họ đang nói gì! Mình muốn biết thế là có nghĩa gì”.
“Cố lên, Charles”, Bà Gì Đó thúc giục. “Hãy cố dịch xem nào. Giờ cháu có thể thả lỏng bản thân mình đi, nào. Cháu không phải kìm lại đâu”.
“Nhưng cháu không thể!” Charles Wallace gào lên thống thiết. “Cháu chưa hiểu đầy đủ! Chưa mà!”
“Vậy hãy thử làm với ta rồi ta sẽ xem xem liệu có phải ta không thể diễn đạt thành lời chút nào cho chúng hiểu”.
Charles Wallace lúc này đã có cái vẻ mặt dò hỏi, lắng nghe.
Mình biết vẻ mặt đó! Meg chợt nghĩ. Giờ mình nghĩ mình biết như thế có nghĩa gì! Bởi vì bản thân mình cũng thế, mỗi khi làm toán cùng với Bố, khi một bài toán sắp sửa trở nên sáng tỏ...
Bà Gì Đó dường như đang lắng nghe những suy nghĩ của Charles. “Ồ, đúng vậy, đó là một ý tưởng. Ta có thể thử. Thật tệ cháu không thực sự hiểu đầy đủ để trao thẳng nó cho ta, Charles ạ. Còn rất nhiều việc theo cách này đấy”.
“Bà đừng có lười”, Charles nói.
Bà Gì Đó không phản bác lại. Bà giải thích, “Ồ, đó là kiểu công việc ta yêu thích, Charles ạ. Vì vậy, họ mới chọn ta đi cùng, ngay cả khi ta ít tuổi hơn nhiều. Đó là một tài năng thật sự của ta. Nhưng nó tiêu hao năng lượng ghê gớm, mà chúng ta lại sắp cần từng gam năng lượng cho cái việc trước mắt chúng ta đây. Nhưng ta sẽ cố. Vì Calvin và Meg, ta sẽ cố”. Bà lặng thinh; đôi cánh khổng lồ gần như thôi vỗ, chỉ khẽ rung nhè nhẹ để giữ cho họ ở trên không. “Lắng nghe nào”, Bà Gì Đó nói. Một giọng nói vang vọng cất lên, những lời nói dường như ở khắp xung quanh họ đến nỗi Meg cảm thấy nó gần như có thể với tới tay ra và chạm vào chúng: “Hát lên mừng Ðức Chúa một bài ca mới, tán tụng Người đi, từ cùng cõi địa cầu! Gầm thét lên, hỡi đại dương với muôn ngàn hải vật, hỡi các đảo và toàn thể dân cư! Nào đồng thanh, hỡi sa mạc cùng với thị thành! Hò reo lên, hỡi dân miền Núi Ðá, từ đỉnh cao vời, hãy cất tiếng hoan hô! Nào tất cả cùng tôn vinh Ðức Chúa!”[4]
[4] Sách tiên tri I-sai-a, 41:10-12a.
Xuyên suốt toàn bộ cơ thể, Meg cảm thấy niềm hạnh phúc rộn rã mà nó chưa từng biết đến. Bàn tay Calvin giơ ra; cậu không còn nắm chặt bàn tay con bé trong tay mình nữa; cậu động đậy những ngón tay để chúng hầu như không chạm vào tay Meg, nhưng niềm hạnh phúc trôi chảy qua chúng, trở đi trở lại giữa chúng, đây đó gần chúng và khắp chung quanh chúng và cả bên trong chúng.
Lúc Bà Gì Đó thở dài, dường như hoàn toàn khó hiểu khi xuyên suốt niềm hạnh phúc này lại có thể xuất hiện một lời thì thầm mờ nhạt nhất của sự hồ nghi.
“Chúng ta phải đi ngay bây giờ, các cháu”, Giọng Bà Gì Đó trầm buồn, và Meg không tài nào hiểu được. Ngẩng đầu lên, Bà Gì Đó cất một tiếng gọi dường như là mệnh lệnh, và một sinh vật đang bay bên trên những ngọn cây gần họ nhất ngẩng đầu lắng nghe, rồi bay đi, ngắt ba bông hoa từ một cái cây mọc gần dòng sông và mang chúng lại. “Mỗi cháu hãy giữ lấy một bông”, Bà Gì Đó nói. “Ta sẽ bảo các cháu cách sử dụng chúng sau”.
Vừa cầm lấy bông hoa của mình, Meg nhận ngay ra rằng đó không phải là một bông hoa đơn lẻ, mà là hàng trăm những bông hoa li ti hợp lại thành một kiểu chuông trũng.
“Chúng ta đi đâu bây giờ ạ?” Calvin hỏi.
“Lên trên kia”.
Đôi cánh vỗ đều đều, gấp gáp. Khu vườn bị bỏ lại sau, dải đá gra-nít, những hình thù hùng vĩ, và rồi Bà Gì Đó bay thẳng lên, lên mãi, lên mãi. Phía dưới họ, những tán cây trên núi nhỏ dần, trở nên thưa thớt dần, rồi thay vào đó là những bụi cây, rồi cây thân cỏ nhỏ khô rang, và rồi thực vật hoàn toàn biến mất, chỉ còn có đá, những mũi và đỉnh núi đá, nhọn hoắt và nguy hiểm. “Giữ chặt vào”, Bà Gì Đó nói. “Đừng buông ra đấy”.
Meg cảm nhận được cánh tay của Calvin quàng qua eo nó thật an toàn.
Chúng vẫn tiếp tục bay lên.
Giờ chúng ở trong những đám mây. Chúng chẳng thấy gì ngoài những mảng trắng xóa đang trôi dạt, hơi nước bám lên chúng và đọng lại thành từng giọt băng nhỏ. Khi Meg rùng mình, vòng tay Calvin ôm nó chặt hơn. Phía trước nó, Charles Wallace đang ngồi yên lặng. Chỉ có một lần thằng bé quay lại vừa đủ để liếc Meg một cái thật nhanh, đầy âu yếm và quan tâm. Nhưng Meg cảm thấy như cứ mỗi một giây trôi qua, em nó lại càng trở nên xa cách hơn, như nó càng lúc càng không còn là đứa em trai bé bỏng yêu dấu của Meg nữa, càng lúc càng giống những sinh vật như Bà Gì Đó, Bà Ai Đấy và Bà Cái Nào hiện thời, bất kể là loại sinh vật gì.
Đột nhiên, họ vút ra khỏi những đám mây vào một tia sáng. Bên dưới họ vẫn là núi đá, bên trên họ núi đá vẫn tiếp tục vươn tới tận trời, nhưng lúc này, mặc dù có vẻ còn nhiều dặm phía trên, Meg cuối cùng đã có thể nhìn thấy nơi ngọn núi kết thúc.
Bà Gì Đó tiếp tục bay lên, đôi cánh của bà hơi căng ra một chút. Meg cảm giác như tim nó đang chạy việt dã; mồ hôi lạnh bắt đầu đọng lại trên mặt và đôi môi nó có cảm giác như thể chúng sắp trở nên tái xanh. Nó bắt đầu thở gấp.
“Được rồi, các cháu, bây giờ hãy sử dụng những bông hoa của mình”, Bà Gì Đó nói. “Từ lúc này trở đi bầu khí quyển sẽ tiếp tục loãng hơn nữa. Hãy giữ bông hoa hướng vào mặt các cháu và hít thở qua chúng, chúng sẽ giúp các cháu có đủ khí ô-xi. Không nhiều như các cháu vẫn quen, nhưng cũng đủ”.
Meg đã gần như quên bẵng mấy bông hoa, nên mừng quýnh nhận ra là nó vẫn còn đang giữ chặt chúng, là nó đã không để tuột chúng qua kẽ ngón tay. Nó áp mặt vào những bông hoa và hít thật sâu.
Calvin vẫn một tay ôm Meg, nhưng cậu cũng giống như Meg, giữ những bông hoa sát mặt.
Charles Wallace đưa bàn tay đang cầm những bông hoa lên thật chậm rãi, như thể nó đang ở trong một giấc chiêm bao.
Đôi cánh của Bà Gì Đó căng ra chống lại bầu không khí bị loãng. Đỉnh núi chỉ còn một quãng ngắn bên trên họ, và rồi họ đã tới nơi. Bà Gì Đó dừng lại trên một khoảng đất nhỏ có khối đá nhẵn thín ánh bạc. Ở đó ngay trước mắt họ là một cái đĩa trắng khổng lồ.
“Một trong những mặt trăng của Uriel”, Bà Gì Đó nói với chúng, giọng nói mạnh mẽ của bà giờ đã hơi hổn hển.
“Ồ, nó đẹp quá!” Meg hét lên. “Nó đẹp quá!”
Ánh sáng bạc từ mặt trăng khổng lồ tràn xuống bọn trẻ, hòa quyện với sắc vàng của ban ngày, chảy trùm lên chúng, trùm lên Bà Gì Đó, trùm lên cả đỉnh núi.
“Bây giờ, chúng ta sẽ quay”, Bà Gì Đó nói, giọng của bà khiến Meg một lần nữa sợ hãi.
Nhưng khi họ quay, nó chẳng thấy gì hết. Trước mắt họ là màu xanh trong loang loãng của bầu trời; phía dưới họ, núi đá đánh xô một biển mây trắng trôi lơ lửng.
“Giờ chúng ta sẽ đợi”, Bà Gì Đó nói, “mặt trời lặn và mặt trăng tà”.
Ngay khi bà nói, ánh sáng đã bắt đầu thẫm lại, tối dần.
“Cháu muốn nhìn thấy mặt trăng tà”, Charles Wallace nói.
“Không, nhóc ạ. Không ai trong các cháu được quay lại. Hãy quay mặt ra ngoài hướng về phía bóng tối. Khi đó, cái ta phải chỉ cho các cháu thấy sẽ rõ ràng hơn. Nhìn đằng trước, thẳng đằng trước, xa đến chừng nào các cháu còn có thể trông thấy”.
Đôi mắt Meg nhức mỏi vì phải căng ra để nhìn và chẳng thấy gì. Rồi, bên trên những đám mây bao quanh ngọn núi, dường như nó nhìn thấy một bóng đen, một cái gì đó mờ nhạt trong bóng tối, nhưng quá xa thành ra nó không dám chắc đã thực sự nhìn thấy hay không.
Charles Wallace nói, “Đó là cái gì vậy?”
“Cái bóng ở kia thì phải”, Calvin chỉ trỏ. “Nó là cái gì vậy? Cháu chẳng ưa nó đâu”.
“Quan sát đi”, Bà Gì Đó ra lệnh.
Đó là một cái bóng đen, chỉ là cái bóng đen không hơn. Thậm chí nhìn chẳng rõ bằng một đám mây. Nó do cái gì đó hắt ra? Hay tự nó chính là một Vật Thể?
Bầu trời tối sầm. Sắc vàng rời bỏ ánh sáng, bây giờ chúng bị bao quanh bởi màu xanh, xanh thẫm dần cho đến khi chẳng còn gì ngoài bầu trời đêm giờ đã hơi có sao nhấp nháy, và rồi một ngôi sao nữa, một ngôi nữa và lại một ngôi khác nữa. Nhiều sao hơn Meg từng thấy trước đây.
“Không khí ở đây loãng lắm”, Bà Gì Đó nói như để trả lời cho câu hỏi không được ai nêu ra, “nên không che khuất tầm nhìn của các cháu như ở nhà. Nào, hãy nhìn đi. Nhìn thẳng về phía trước”.
Meg giương mắt nhìn. Bóng đen vẫn còn đó. Nó không nhỏ đi hay bị tản mát khi đêm buông xuống. Và ở nơi có bóng đen, chẳng thấy những ngôi sao đâu cả.
Phải chăng có điều gì đó về bóng đen này khủng khiếp đến độ Meg biết rằng chưa bao giờ và chẳng bao giờ nữa sẽ lại có điều gì đó khiến nó ớn lạnh vì nỗi khiếp hãi vượt quá cả cơn rùng mình, quá cả khóc lóc hay gào thét, quá cả khả năng an ủi?
Bàn tay Meg đang cầm mấy bông hoa từ từ thõng xuống và dường như có một con dao rạch xuyên qua hai lá phổi nó. Nó thở hổn hển, nhưng chẳng còn không khí để thở. Bóng tối bao trùm lấy mắt và trí óc nó, nhưng đúng lúc nó bắt đầu rơi vào vô thức, đầu nó lại gục xuống mấy bông hoa mà nó vẫn còn đang siết chặt; và khi nó hít lấy mùi hương thuần khiết của chúng, trí óc và cơ thể nó tỉnh lại, nó lại đứng lên.
Cái bóng vẫn ở đó, tối đen và đáng sợ.
Calvin giữ chặt bàn tay Meg trong tay mình, nhưng Meg chẳng hề cảm thấy sức mạnh hay sự vững tin nào qua cái nắm tay ấy. Bên cạnh nó, Charles Wallace khẽ rùng mình, nhưng vẫn đứng rất vững vàng.
Charles không nên nhìn thấy thứ này, Meg nghĩ. Thế này là quá sức với một đứa bé con như nó, cho dù nó có là một đứa bé khác thường và đặc biệt thế nào chăng nữa.
Calvin quay đi, cự tuyệt cái Bóng đen sì đang che khuất ánh sáng của những vì sao. “Đuổi nó đi đi, Bà Gì Đó”, nó thì thầm. “Đuổi nó đi đi. Thật khó chịu”.
Chậm rãi, sinh vật to lớn quay người lại, thành ra cái bóng giờ đã ở đằng sau chúng, khiến chúng chỉ còn trông thấy những ngôi sao không tối, những rung động dìu dịu của ánh sao trên núi, hình tròn đang đi xuống của mặt trăng khổng lồ vội vã trôi qua đường chân trời. Và rồi, chẳng một lời nào từ miệng Bà Gì Đó, họ bay xuống, xuống nữa, xuống nữa. Khi họ chạm tới vòm mây, Bà Gì Đó lên tiếng, “Giờ các cháu có thể thở mà không cần đến những bông hoa nữa, các cháu của ta”.
Lại im lặng. Không một lời nào. Như thể cái bóng đen ấy, bằng cách nào đó, đã vươn ra với quyền năng đen tối của nó và chạm vào họ, vậy nên giờ họ không thể nào nói được nên lời. Khi họ quay trở lại cánh đồng hoa, lúc này đang tắm dưới ánh sao, và ánh trăng từ một mặt trăng khác, nhỏ hơn, vàng hơn, vừa mới mọc; căng thẳng như trút khỏi cơ thể bọn trẻ phần nào, và chúng nhận ra cơ thể của sinh vật tuyệt đẹp mà chúng vừa cưỡi cũng đang cứng đờ ra như chúng.
Bằng một cử chỉ duyên dáng, sinh vật đáp xuống đất và khép đôi cánh khổng lồ lại. Charles Wallace là đứa đầu tiên trượt xuống. “Bà Ai Đấy! Bà Cái Nào!” nó gọi, và ngay tức thì xuất hiện một cơn rung động trong không gian. Cặp kính quen thuộc của Bà Ai Đấy chiếu vào chúng. Bà Cái Nào cũng xuất hiện; nhưng, như bà đã nói với bọn trẻ, hiện hình hoàn toàn đối với bà rất khó khăn, và mặc dù có ở đó cái áo choàng và chiếc nón chóp, xuyên qua chúng Meg vẫn có thể nhìn tới tận ngọn núi và những ngôi sao. Nó trượt khỏi lưng Bà Gì Đó và, có phần loạng choạng sau một chuyến đi dài, bước tới bên Bà Cái Nào.
“Cái Bóng đen mà chúng cháu nhìn thấy”, nó nói. “Có phải bố cháu đang chiến đấu với nó hay không?”
Nếp Gấp Thời Gian Nếp Gấp Thời Gian - Madeleine L'engle Nếp Gấp Thời Gian