Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nam Sơn Có Củ Ấu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5
T
ình yêu rất giống cuộc sống, không thể nào lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.
Từ miệng Cố Dĩnh, cô biết được Kiều Viễn và Tô Kỳ Kỳ rất hay cãi nhau. Có để ý mới có cãi vã, bởi vì chẳng ai để ý đến một người xa lạ cả, đây cũng là một cách yêu – Cố Dĩnh nói thêm.
Thật ra cũng chỉ là chút chuyện nhỏ, Tô Kỳ Kỳ thấy kiểu tóc và cách ăn mặc của Kiều Viễn không xứng với tài năng của anh, muốn thay đổi giúp Kiều Viễn nhưng anh không chịu.
Tô Kỳ Kỳ uất ức mắng Kiều Viễn là tên nhà quê, Kiều Viễn cười đáp: “Anh vốn như vậy.” Tô Kỳ Kỳ tức giận quay đầu bước đi, bộ dạng làm như sẽ chiến tranh lạnh vài ngày. Nhưng hai người làm hoà rất nhanh, Tô Kỳ Kỳ yêu Kiều Viễn, không tức giận lâu được.
Có lần Chương Linh ở phòng ăn bắt gặp hai người cãi vã, Kiều Viễn muốn ăn bánh rán với chút hành tây, Tô Kỳ Kỳ lại nói là ăn sẽ hôi miệng, không cho anh ăn. Kiều Viễn tức giận, trầm mặt không chịu nhân nhượng. Hai người một cầm bánh rán, một cầm hành tây, cứ đối đầu như vậy. Chương Linh đứng ở một bên, không dám thở mạnh.
Sau đó, Kiều Viễn rời đi, Tô Kỳ Kỳ khóc.
Chương Linh ở cùng Tô Kỳ Kỳ trong sân trường tới nửa đêm, Tô Kỳ Kỳ nức nở: “Có lúc, tớ không biết là anh ấy có yêu tớ không nữa, hình như là bởi vì tớ quá yêu anh ấy nên anh ấy không thể chấp nhận thì phải.”
“Không ai miễn cưỡng tình cảm của mình cả, cậu đừng nghĩ nhiều.” Chương Linh an ủi.
Tô Kỳ Kỳ vừa lau nước mắt, vừa thở dài.
Hôm sau, Chương Linh gặp Kiều Viễn trong thư viện. Cách hai cái bàn, cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô, vẻ mặt mệt mỏi. Cô yên lặng quay mặt đi, không biết nên an ủi anh thế nào.
Từ đó về sau, quan hệ giữa Tô Kỳ Kỳ và Kiều Viễn trở nên như gần như xa, nhưng Tô Kỳ Kỳ vẫn kiên quyết nắm lấy sợi dây này.
Sau khi hết học kỳ năm thứ tư đại học, họ sẽ tốt nghiệp, Kiều Viễn cũng phải tốt nghiệp thạc sĩ, Tô Kỳ Kỳ và Kiều Viễn càng cãi nhau thường xuyên hơn.
Kiều Viễn muốn ở lại Bắc Kinh, anh đã nhận chứng chỉ kế toán viên cao cấp, còn được học viện tiến cử, muốn tìm một công việc tốt ở Bắc Kinh rất dễ. Tô Kỳ Kỳ lại không đồng ý, bởi bố cô đã tìm xong công việc cho hai người ở Tô Thành rồi.
“Anh làm trâu làm ngựa, một năm có thể kiếm được bao nhiêu? Giá phòng ở Bắc Kinh cao như vậy, bao giờ mới mua nổi một căn? Nhưng ở Tô Thành có bố mẹ em trợ giúp, cố gắng như nhau nhưng sẽ được nhiều hơn ở đây”.
Kiều Viễn dùng một loại ánh mắt xa lạ nhìn Tô Kỳ Kỳ, đột nhiên cười, hỏi một câu rất ngu ngốc: “Rốt cuộc em thích anh ở điểm nào?”
“Không phải thích, em yêu anh, yêu đến mức quên cả bản thân. Em không thích Bắc Kinh, không thích khí hậu của nó, không thích cảnh vật, giao thông của nó, tất cả đều không thích. Những chuyện trước kia em đều nghe anh, bây giờ anh hãy nghe em một lần, được không?” Mặt Tô Kỳ Kỳ lộ ra sự ưu thương.
Kiều Viễn không trả lời mà đưa cô trở về kí túc xá.
Nửa đêm, Tô Kỳ Kỳ hốt hoảng gõ cửa phòng Chương Linh xin tá túc, leo lên giường Cố Dĩnh, hỏi có phải Kiều Viễn đã yêu người khác rồi không?
“Không thể nào, anh ta không ngốc, làm gì có cô gái nào tốt như cậu chứ.” Cố Dĩnh nói như đinh đóng cột.
Chương Linh đang chuẩn bị tham gia cuộc thi lấy chứng chỉ hành nghề chứng khoán, tối nào cũng phải đi học bổ túc.
Bắc Kinh vào tháng năm, mưa kéo dài. Học xong tiết đầu, dưới lầu đã lầy lội ướt đẫm, cô cẩn thận lội nước ra cửa chính, chợt thấy Kiều Viễn đang chống ô đứng dưới tán cây, từ đầu gối trở xuống ướt đẫm.
Cô chần chừ, đi tới.
“Có về kí túc không? Yên lặng thật lâu, Kiều Viễn mới hỏi.
Cô gật đầu.
Hai người cũng không đón xe, cứ như vậy đi thẳng về kí túc xá. Mặc dù có ô, nhưng hai người vẫn bị nước mưa làm cho ướt sũng.
Nói tạm biệt xong, cô chưa kịp hỏi anh tìm cô có chuyện gì thì anh đã xoay người rời đi. Vấn đề này khiến cô rối rắm cả ngày, vào phòng tắm xả nước thì bị bỏng chân, rồi lại tự cắn phải môi đến rớm máu.
Thời tiết càng ngày càng nóng, vết thương ở chân lành rất chậm, nhưng cuộc thi đang đến gần, Chương Linh vẫn phải cắn răng đi học.
Vừa tới trạm xe buýt, cô nghe có người gọi ‘Chương Linh’ liền quay đầu lại. Kiều Viễn đạp chiếc xe đạp phượng hoàng cũ kỹ đến: “Chỗ ngồi phía sau rất rộng, lên đây đi!”
Tim tự nhiên đập lệch một nhịp, cô theo bản năng nhìn về phía cửa trường. “Không cần.” Cô khoát tay.
Kiều Viễn đoạt lấy ba lô của cô để vào giỏ xe, chân dài bước qua, “Em sắp trễ rồi đấy!”
Chương Linh sợ có bạn học nhìn thấy, bất đắc dĩ lên xe. Cô chỉ biết rằng Kiều Viễn đạp xe rất nhanh, làn gió phất qua tai tạo nên cảm giác cực kỳ mát mẻ, thoải mái.
Tiết học buổi tối, thầy giáo nói gì, Chương Linh đều không nghe rõ. Theo dòng người đi tới cửa cầu thang, ba lô sau lưng lại có người nhận lấy.
Kiều Viễn nhận lấy cặp của cô rồi đỡ cô đi xuống, đến được cửa chính thì mặt hai người cũng đã đầy mồ hôi. Anh mua cho cô một que kem, nhìn cô ăn xong, hai người mới lên xe trở về trường.
Cách kí túc xá một đoạn, Chương Linh bảo Kiều Viễn dừng lại, nói muốn tự trở về. Kiều Viễn mím chặt môi, tròng mắt sâu và đen như biển đêm mịt mờ.
Sau đó, cô khập khiễng chạy về. Kiều Viễn không đi theo, cô quay đầu lại nhìn xuống, chợt thấy Kiều Viễn đang hút thuốc lá, tư thế rất không thuần thục, sặc đến mức ho khù khụ.
Buổi tối ngày thứ hai, Kiều Viễn lại chờ cô ở trạm xe buýt, Chương Linh thở dài yếu ớt.
Cho đến khi cô thi xong, vết bỏng mới tốt lên. Chương Linh nhớ, Kiều Viễn đưa đón cô tổng cộng mười hai ngày, giống như có một loại ăn ý vô hình, khi trở về, anh sẽ nói trước rồi mới đỡ cô xuống xe.
Cố Dĩnh la hét muốn thư giãn, liền đề nghị đi ăn tôm hùm. Cô nàng lén nói với Chương Linh rằng, Kiều Viễn và Tô Kỳ Kỳ đã chiến tranh lạnh gần một tháng, phải tìm một cơ hội để quan hệ hai người hòa hoãn hơn.
Kiều Viễn và Tô Kỳ Kỳ cũng đến điểm hẹn nhưng ánh mắt không giao nhau lần nào. Cố Dĩnh gọi bia đá, mọi người đều uống rất nhiều, khi tính tiền, Tô Kỳ Kỳ giận dỗi chạy đi, Cố Dĩnh đuổi theo, còn Kiều Viễn ở phía sau vừa đi vừa nói chuyện với mấy nam sinh, đi tới cuối cùng, chỉ còn anh và Chương Linh.
Ánh trăng kéo bóng hai người thật dài, trong vườn cây rậm rạp của trường, Kiều Viễn chà xát hai tay: “Chương Linh, anh…”
“Không cần nói.” Đêm đó Chương Linh cực kỳ tỉnh táo, cô ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy sao: “Một người đàn ông và một cô gái yêu nhau ba năm, nếu anh ta không kết hôn với cô gái đó thì anh ta chính là một tên khốn.”
Kiều Viễn yên lặng nhìn cô: “Một một người đàn ông biết rõ mình không yêu cô gái kia mà vẫn kết hôn với cô ấy thì anh ta chính là một tên cực kỳ khốn khiếp.”
“Nếu yêu mà như vậy thì còn ai dám tin tưởng vào tình yêu? Yêu là không có giới hạn, em sẽ không cho phép mình yêu một tên khốn khiếp.”
Không gian cực kỳ tĩnh mịch, không biết qua bao lâu, cô nghe Kiều Viễn khàn giọng nói: “Chương Linh, một tháng nữa, anh sẽ chờ em ở đây. Nếu em muốn giữ anh lại thì hãy tới.”
Bảo vệ luận văn xong, cô rời khỏi kí túc xá, không tạm biệt bất cứ kẻ nào. Một tháng sau cái ngày đó, máy điều hoà không khí nơi cô thuê bị hỏng, cô lăn qua lộn lại trên giường, nóng đến mức cả đêm không chợp mắt được.
Đầu tháng bảy, cô nhận được một tin nhắn của Kiều Viễn, chỉ có bốn chữ: Như em mong muốn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nam Sơn Có Củ Ấu
Lâm Địch Nhi
Nam Sơn Có Củ Ấu - Lâm Địch Nhi
https://isach.info/story.php?story=nam_son_co_cu_au__lam_dich_nhi