Mùa Hoa Nở epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5
ả đêm Quỳnh Như không ngủ được. Gần sáng nàng sang gõ cửa nhà ông bà Tâm. Họ đã thức từ lâu nên cửa phòng mở ra ngay.
Trông thấy Quỳnh Như bà Tâm có vẻ ngạc nhiên:
-Có chuyện gì vậy con?
Quỳnh Như bước vào phòng, khép chặt cửa lại rồi đến ngồi cạnh bà.
Thiên Kim gởi cho hai bác cái này.
Bà Tâm hốt hoảng, mặt mày trắng bệch khi trông thấy bức thư trên tay Quỳnh Như.
-Tại sao nó lại gởi con mang qua? Thiên Kim đâu rồi?
-Dạ...nó bỏ đi rồi! Hai bác xem thư sẽ rõ.
Ông Tâm cầm lấy lá thư run run mở ra. Mặt ông dần dần tái đi. Cuối cùng ông buông lá thư, gục đầu xuống bàn:
-Trời ơi!
Thiên Kim đã bỏ đi thật rồi-Bà Tâm lắp bắp:
-Con có biết chuyện con Kim bỏ trốn không?
Quỳnh Như cúi đầu:
-Dạ con biết
Nàng không dám nói là chính mình đã nhận tự nguyện làm "vật tế thần" trong chuyện này. Hôm gặp Quỳnh Như, Thiên Kim đã nói:
-Tao chỉ muốn chết thôi.
-Tai sao vậy?-Quỳnh Như ngạc nhiên:
-Mày xem...Thiên Kim kể- Tao làm sao sống nổi với một gã đàn ông như thế? Nhưng không lấy hắn thì ba mẹ tao kể như tiêu tùng.
-Nhưng chắc gì bà thầy bói nói đúng? Quỳnh Như bán tín bán nghi.
-Bà ấy dám cam đoan mất cả gia tài nếu nói sai kia mà. Với lại, tao xem hành tung của thằng cha này khả nghi lắm.
-Còn ba má hắn thì sao?
-Tao cũng biết, nhưng nhìn bề ngoài có vẻ đàng hoàng tử tế lắm. Hay là họ tưởng ông bà già tao giàu lắm nên định đào mỏ?
-Cũng không biết đâu mà lường nhưng mày đừng làm chuyện dại dột nghen.
-Mày thử nghĩ xem có cách gì giúp tao không?-Thiên Kim nhìn bạn cầu cứu. Tao biết chỉ có mày mới có thể cứu tao được thôi.
Quỳnh Như nhìn sững bạn. Thật tình nàng cũng không biết làm cách nào để giải thoát bạn. Bỗng dưng nàng buột miệng:
-Hay là mày bỏ trốn?
-Họ sẽ đào mồ cuốc mả ông bà già tao!-Thiên Kim cố lấy giọng khôi hài.
Quỳnh Như nghiêm mặt:
-Mày hãy trả lời cho thật nghiêm túc: Mày có yêu anh Hải không?
Thiên Kim nhìn bạn trân trối rồi gật đầu:
-Đến bây giờ tao mới nhận ra điều đó, nhưng muộn rồi còn đâu.
Nếu mày thật lòng yêu anh ấy thì cứ làm như điều tao vừa nói. Tao với mày giống nhau. Nếu trang điểm lên họ không dễ dàng gì nhận ra ngay.
-Mày nói vậy nghĩa là sao?-Thiên Kim trố mắt.
-Nghĩa là tao sẽ làm vợ anh chàng bụng phệ mắt hí ấy...Quỳnh Như cố nói đùa.
-Không được đâu! Làm vậy là...là... bất nhân lắm!-Thiên Kim sụt sùi. Tao thà chết còn hơn là để mày làm vật tế thần.
-Xem như tao trả ơn mày, không được sao?-Quỳnh Như vẫn điềm nhiên. Mẹ con tao có được bây giờ là do một tay mày -Nàng nắm chặ tay bạn- Cái lần tắm sông lúc mình thực tập ở Cần Thơ, nếu không có mày thì tao chết đuối rồi. Mày nhớ không?
Thiên kim bật khóc:
-Làm như vậy chẳng khác gì tao giết mày.
-Nếu không có mày thì bây giờ tao làm gì ngồi đây để mà tính chuyện ân oán hở Kim?
-Nhưng chuyện này không phải là chuyện ân oán.
-Nếu cuộc hôn nhân này là một đại họa đối với mày thì tao xin nhận thay mày phần rủi ro đó. Chắc là không có gì ghê gớm lắm đâu!-Quỳnh Như tránh không nhìn bạn khi nói câu này.
-Để tao suy nghĩ lại -Thiên Kim chần chừ.
-Còn thì giờ đâu mà suy nghĩ? Nếu quả thật họ có âm mưu lừa đảo thì tao sẽ vạch mặt cho mày coi. Giọng Quỳnh Như thật quả quyết.
Thiên Kim đắn đo, chần chừ mãi cho đến chiều hôm qua mới quyết.
-Anh ấy bận ra phi trường đón mấy người bạn về dự đám cưới nên nhờ cháu sang "kiếu rể" giùm.
Buổi chiều, anh tài xế của Huy lót tót sang tới.
Ông bà Tâm có vẻ phiền lòng về chuyện này nhưng không nói gì, chỉ có Thiên Kim bầm gan, tím ruột.
-Hừ! Kiếu rể giùm...Sao không nhờ anh tài xế làm chú rể luôn đi?-Nàng hậm hực bảo Quỳnh Như. Vậy là rõ rồi.
-Bây giờ mày tính sao?-Quỳnh Như nhìn bạn.
Thiên Kim cởi bộ áo cưới đang mặc tiếp khách trên người trút lên giường:
-Tao trốn.
Dứt lời, nàng vội vàng thu dọn đồ đạc cho vào túi xách, sau đó bỗng quỳ xuống dưới chân Quỳnh Như:
-Cho tao được lạy tạ ơn cứu mạng của mày.
Quỳnh Như lýnh quýnh đỡ bạn dậy:
-Bây giờ mày đi đâu?
-Tao chưa biết-Thiên Kim lắc đầu. Khi nào tình hình yên ổn, tao sẽ liên lạc với mày. Để tao viết lại cho ông bà mấy chữ.
Thế là tối đó, sau khi làm lễ xuất giá, chờ cho mọi người ra về hết, Thiên Kim cũng lẻn ra theo. Lúc ấy chỉ mới hơn 10 giờ một chút. Lát sau Quỳnh Như lại thấy Huy và anh tài xế lại xuất hiện. Nàng hốt hoảng vào phòng Thiên Kim chốt chặt cửa lại và thấp thỏm chờ cho qua đêm.
-Trời ơi có ai gạt gẫm gì nó đâu-Ông Tâm rên rỉ. Bây giờ làm sao hoãn được đám cưới, làm sao ăn nói với người ta?
Bà Tâm thừ người ra:
-Cũng tại thằng Huy. Bày chi ra trò thử thách éo le như vậy?
-Mụ thầy bói chết tiệt-Ông Tâm bỗng rít lên. Chính mụ ta đã làm cho con mình hoang mang sợ hãi.
Quỳnh Như xem đồng hồ, giọng thật tỉnh táo:
-Sắp sáng tới nơi rồi. Chúng ta không còn cách nào khác đâu. Cứ để cho đám cưới diễn ra êm xuôi rồi sau đó ra sao thì ra!-Nàng bảo bà Tâm- Bác sang giúp con trang điểm đi.
-Thì đành phải liều vậy!-Bà Tâm thở dài. Tôi với ông chuẩn bị tinh thần để lạy người ta tạ lỗi. Bà quay sang Quỳnh Như-Bác chưa biết sự thể sẽ đến mức độ nào nhưng cũng xin tạ ơn con, Quỳnh Như ạ! Con đã cứu vớt danh dự của gia đình bác, ơn đó hai bác kết cỏ ngậm vành...
Quỳnh Như nắm lấy tay bà:
-Bác đừng nói vậy mà con mang tội. Con có thể hy sinh nhiều hơn thế này mà cũng chưa trả hết công ơn của hai bác và Thiên Kim đối với gia đình con.
-Thôi hai mẹ con đi sửa soạn đi!-Ông Tâm xúc động bảo. Từ nay ba mẹ sẽ xem con như con Thiên Kim vậy.
Nước mắt Quỳnh Như đã lưng tròng. Nàng vội quay đi. Bước nhanh về căn phòng "của mình".
Một cô gái khác được chọn làm dâu phụ thay cho Quỳnh Như. Khi tranh điểm xong, nhìn mình trong gương, nàng giật mình tự nhủ "bác gái quả là cừ khôi! Trông giống Thiên Kim quá...Chắc gì cái gã bụng phệ mắt hí kia nhận ra sự tráo đổi này!"
Đúng 9 giờ đàng trai qua tới. Bà Tâm nắm lấy tay Quỳnh Như siết chặt:
-Bình tĩnh nghe con.
Dạ không sao đâu mẹ! Giọng Quỳnh Như thật khẽ khàng. Cô dâu phụ ngồi gần đấy chẳng nghi ngờ gì cả.
-Em ra ngoài nha chị Kim. Lát nữa chú rể sẽ vào dẫn chị ra làm lễ.
Đến lúc này Quỳnh Như mới thấy trống ngực mình đánh lô tô. Nàng lẩm bẩm niệm Phật: “Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát cứu nạn cứu khổ! Xin độ trì cho con tai qua nạn khỏi”
Có tiếng vị trưởng tộc sang sảng vang lên:
-Cô dâu chuẩn bị ra làm lễ gia tiên.
Quỳnh Như nhìn ra, cùng lúc bức rèm cửa lay động. Nàng nhắm mắt lại để khỏi chứng kiến giây phút khủng khiếp nhất sắp bắt đầu.
-Ra làm lễ đi em!-Một giọng đàn ông nhẹ nhàng cất lên.
Quỳnh Như giật mở choàng mắt. Qua tấm màn che mặt, nàng sửng sốt khi nhận ra anh tài xế trong bộ đồ của chú rể.
-Anh...anh là ai vậy?-Quỳnh Như run bắn người lên.
-Anh xin lỗi vì đã làm em bị bất ngờ -Huy khẽ nắm lấy tay nàng. Chúng mình ra làm lễ ông bà đi em.
Quỳnh Như chếch choáng như người say rượu. Nàng không ngờ sự thể lại như thế này. Câu nói của ông Tâm lúc nãy mang máng trong trí nhớ của Quỳnh Như. Nàng chợt hiểu rằng chồng của Thiên Kim chính là người đàn ông này. Còn anh chàng bụng phệ kia chỉ là người dự phần vào cuộc thử thách tàn nhẫn ấy! Nếu Thiên Kim biết Huy là ai, liệu nó có bỏ trốn như vậy không?
-Quỳ xuống lạy đi con. Có tiếng bà Tâm nhắc nhở.
Quỳnh Như quỳ xuống vái lạy ông bà tổ tiên của người khác mà trong đầu không rời khỏi ý nghĩ: “Nếu như Thiên Kim biết Huy là chàng trai này hẳn nó sẽ ở lại”.
Lễ lạc xong xuôi, mọi người lục tục kéo nhau ra xe.
Quỳnh Như kéo sụp tấm màn che mặt xuống khi ngồi cạnh Huy trên xe. Thật lạ lùng chẳng ai nhận ra nàng không phải là Thiên Kim. Có lẽ bởi chẳng ai ngờ đến việc này. Và một phần cũng do hai cô gái có những nét hao hao giống nhau.
Nhà trai đãi khách ở nhà hàng. Buổi sáng chỉ đãi họ nhà gái. Bốn giờ chiều mới là đại tiệc đãi bà con bạn bè.
Tiễn đàng gái về xong, bà Hiệp bảo con dâu: Con tranh thủ nghỉ ngơi môt lát để chiều còn bận rộn khách khứa.
-Dạ con cám ơn mẹ!-Quỳnh Như vội vã theo Huy về phòng riêng của hai người.
-Em cứ ngủ đi, khi nào tới giờ, anh sẽ gọi dậy!-Huy ân cần dặn trước lúc rời khỏi phòng.
Quỳnh Như mệt rũ cả người nhưng không tài nào ngủ được. Nỗi lo sợ cơ mưu bị bại lộ khiến tinh thần nàng căng như sợi đàn. Đã phóng lao rồi thì đành phải theo lao thôi.
Và rồi Quỳnh Như bỗng nhớ đến mẹ. Biết ăn nói thế nào với mẹ đây? Tự dưng con gái mẹ lấy chồng mà mẹ chẳng hề hay biết. Tội lỗi tày đình như thế, liệu mẹ có tha thứ không?
Không ngủ được Quỳnh Như choàng dậy tắm rửa thay quần áo. Lúc nàng đang ngồi trang điểm thì Huy vào tới:
-Em có ngủ đuợc không?-Chàng âu yếm hỏi.
Quỳnh Như thành thật lắc đầu:
-Lạ chỗ nên em không ngủ được.
-Còn anh thì lại hồi hộp quá nên không ngủ được.
Quỳnh Như bỗng thấy lòng dạ rối bời. Tội nghiệp cho Huy vì anh chẳng mảy may nghi ngờ điều gì. Nhưng sự dối trá nào giấu kín mãi được đâu mà lường. Sáng mai này, khi lau hết phấn son, chắc chắn Huy sẽ nhận ra ngay vợ mình là một cô gái khác. Thôi thì phải tùy cơ mà ứng biến vậy.
Mùa Hoa Nở Mùa Hoa Nở - Minh Hà Mùa Hoa Nở