Mộng Dưới Hoa epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5
rúc Hương đứng trước cửa phòng Hoàng Nhi, vừa đập cửa vừa gọi lớn:
– Mở cửa cho tôi với, ban ngày mà làm gì đóng kín mít vậy?
Hoàng Nhi thò đầu ra, vẻ mặt nhăn nhó:
– Gì mà la um sùm vậy?
Trúc Hương không trả lời. Cô đi thẳng vào phòng, ngồi phịch xuống giường, ngã lưng ra thành giường, thở hắt một tiếng:
– Anh Hai với bà đó chia tay rồi đó.
Hoàng Nhi thảng thốt quay lại:
– Gì mà nhanh vậy?
– Thì gây nhau, thấy không được thì tuyên bố chia tay, chia tay thì trong vòng một tiếng cũng xong, lâu lắc gì.
Hoàng Nhi tò mò:
– Nhưng tại sao chia tay vậy.
Trúc Hương bĩu môi:
– Lúc trước tôi nói không chịu tin, bây giờ tận mắt thấy cho sáng mắt.
– Thấy cái gì?
– Mười một giờ khuya, bà Thanh và một ông từ khách sạn đi ra, lúc đó anh Hai và một anh bạn đang ngừng xe mua thuốc lá bên kia đường, một cuộc gặp vô cùng đẹp mắt. Vừa lắm.
– Chẳng lẽ bà ấy không giải thích gì sao? Ít ra phải có cách thuyết phục chứ, đó là do công việc bắt buột, đi với khách hàng mà.
Môi Trúc Hương bĩu ra dài cả tấc:
– Rất tiếc là ông anh tôi chưa tới nỗi đần độn, giải thích kiểu đó con nít nó còn cười nữa là.
Hoàng Nhi trầm ngâm:
– Vậy là quyết định chia tay à? Quyết định thật chứ?
– Chứ còn gì nữa, anh Hai coi vậy chứ cứng rắn lắm, ảnh nói với bả là khi không còn niềm tin nữa, thì tiếp tục quen sẽ trở nên khinh ghét nhau, chia tay là hơn.
– Hai người đó nói chuyện ở đâu mà ông nghe vậy?
– Thì ở ngoài sân chứ đâu, lúc đó tôi ở trên cây mận nên nghe hết.
– Rồi họ có biết không?
– Không phát hiện gì cả.
– Cũng mừng dùm anh Kiệt nhỉ?
Mừng quá đi chứ.
Hoàng Nhi ngồi im ngẫm nghĩ. Cô thấy vừa mừng cho Tấn Kiệt, vừa có cái gì đó như được xoa dịu tự ái. Nhưng đó chỉ là vui cho Tấn Kiệt, chứ không phải là cho chính mình.
Cũng không biết tại sao lại như vậy.
Trúc Hương có vẻ khoái chí lắm. Cứ cười luôn miệng. Làm Hoàng Nhi phải lên tiếng.
– Thích lắm sao mà ông cười hoài vậy?
– Tất nhiên là thích rồi, tôi không ưa bà đó, nếu anh Hai cưới bả thì tôi tiêu đời, ảnh xù được người như vậy, không khoái sao được. Nhẹ tựa lông ngổng.
Rồi cô ngồi lên, nói với vẻ háo hức:
– Tối nay đi siêu thị nhé.
– Chi vậy?
– Muốn mua vài bộ đồ mới, lâu quá rồi không mua sắm gì cả.
– Chứ không phải muốn mua đồ tặng anh Kiệt để chúc mừng hả?
Trúc Hương nhún vai:
– Chuyện nầy tôi chỉ nói cho ông nghe thôi, anh Hai chưa biết tôi biết đâu, chúc mừng kiểu đó ổng chưởi cho tan nát.
– Cảm động chứ sao lại chưởi.
– Ông không biết gì cả, người ta đang đau khổ mà chúc mừng thì chẳng khác nào châm chích người ta, bộ anh em rồi muốn làm gì thì làm hả?
– Tế nhị dữ.
– Nhưng tối nay có đi với tôi không?
– Đi chứ.
– Vậy chiều sáu giờ đi há.
– Ừ.
– Về.
Nói xong Trúc Hương đứng dậy, thoát một cái đã biến mất dưới cầu thang.
Trúc Hương về một chút thì bà Khải về tới Hoàng Nhi nghe tiếng chân mẹ ngoài hành lang. Cô định đi ra thì bà Khải cũng vừa tới cửa phòng cô. Khuôn mặt có vẻ rất vui. Bà tát nhẹ mặt cô, giọng âu yếm:
– Định đi đâu vậy con?
– Nghe mẹ về nên con định ra tìm mẹ.
– Chi vậy?
– Hương nó mới rủ con đi siêu thị, mẹ cho con tiền đi mẹ.
– Đi siêu thị hả? Ừ, mẹ cũng định đưa con đi sắm ít đồ. Lâu quá rồi không mua đồ mới cho con, chừng nào hai đứa đi?
– Tối nay nè mẹ.
– Để mẹ đi với hai đứa, để một mình con mua đồ mẹ không tin tưởng, tối nay mẹ cũng rảnh lắm.
Hoàng Nhi thích đi tự do hơn. Nhưng không dám nói.
Nhưng điều làm cô hơi hồi hộp, là thái độ vui vẻ kỳ lạ của mẹ. Hai lần bắt cô đi coi mắt, bà cũng vui giống như vậy. Lạy trời cho đừng có chuyện đó xảy ra nữa.
Nhưng buổi tố đi siêu thị rất vui. Cô và Trúc Hương mua sắm thỏa thích.
Suốt cả buổi ba người chỉ ở quầy quần áo, thử hết bộ nầy đến bộ khác. Mãi đến hơn chín giờ mới về.
Về nhà, Hoàng Nhi treo mấy bộ đồ lên tủ. Rồi nằm qua giường, tay chống dưới đầu, cô nghiêng người ngắm những kiểu áo trong tủ một cách say sưa.
Nhìn chiếc đầm trắng bằng voan - tự nhiên cô nhớ lại lần đầu tiên khi cô mặc chiếc đầm trắng tới Ngọc Viên. Rồi gặp Duy Phong ở đó. Anh đã cười mãi cả buổi tối và bảo khi ăn mặc như thế, trông cô rất thục nữ.
Rồi còn rất nhiều những chuyện để nhớ. Càng ngày cô càng phát hiện ra cô và Duy Phong cô rất nhiều kỷ niệm. Mỗi lúc nhớ một chút. Nhưng mỗi lần nghĩ tới thì vui vui, rồi ngay sau đó lại cứ thấy bâng khuâng tiếc tiếc.
Không biết đã bao lâu, nhưng Hoàng Nhi nhớ rất lâu rồi đã không gặp anh.
Mà hai người cũng không gọi điện, hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Sao kỳ vậy nhỉ?
Buổi tối cuối cùng ấy, nhớ lại thật chẳng dễ chịu gì, đúng là lần đó nói chuyện với nhau thật gay gắt, hoàn toàn thất vọng về nhau. Nhưng cũng không đến nỗi phải chia tay. Cô không biết Duy Phong nghĩ gì, nhưng về phía cô thì cứ tự nhủ với mình, là không nên chơi thân với một người có bồ. Cũng giống như cô không dám thân với Tấn Kiệt vậy.
Hoàng Nhi nằm nghĩ lan man một lát, cô định chuẩn bị đi ngủ thì hà Khải vào. Bà đã thay áo ngủ. Thấy Hoàng Nhi còn thức, bà bước tới ngồi xuống cạnh giường:
– Sao chưa ngủ nhìn gì vậy?
– Con đang ngắm mấy cái áo mới mua.
Bà Hương gật đầu với vẻ hài lòng:
– Nó hợp với dáng con lắm, mặc thế nầy nhìn sang chứ không nhí nhố như mấy loại đồ con mặc thường ngày.
Rồi bà nói tiếp với vẻ hân hoan:
– Mẹ đã xin cho một chỗ làm rồi, tối mai ba mẹ đưa con tới giới thiệu với ông ấy.
– Sao không đi ban ngày mà phải đi buổi tối hả mẹ?
– Mẹ mời họ đi ăn mà, nhờ vã người ta thì mình phải gặp ở nhà hàng chứ con.
Hoàng Nhi bắt đầu nghi ngờ:
– Có giống như lần trước không mẹ?
Bà Khải hiểu ngay ý cô. Bà lắc đầu:
– Chuyện đó mẹ dẹp luôn rồi, mình đã có ý đến vậy mà người ta không trả lời, tức là người ta không chấm con. lần nầy mẹ không làm chuyện như vậy nữa.
Hoàng Nhi xụ mặt:
– Đợi mẹ nhận ra thì con đã xấu hổ với người ta rồi.
– Mẹ còn thấy bẽ mặt hơn con nữa, bây giờ mẹ không lộ liểu vậy đâu, thật ra công ty của ông ta lớn lắm, mẹ muốn đưa con vô làm cho con có điều kiện học hỏi.
Hoàng Nhi hỏi thận trọng:
– Ông ấy đi với ai hả mẹ?
– Tất nhiên là mẹ mời cả vợ chồng ông ấy, với vài người trong gia đình nữa.
– Họ giao dịch gì cũng cả gia đình vậy hả mẹ?
– Ừ, công ty đó toàn là người nhà không, mỗi người phụ trách một khâu, cho nên đâu đó chặt chẽ lắm.
– Nếu họ đã đủ người rồi thì nhận con làm gì.
– Tất nhiên có nhu cầu họ mới nhận chứ, con đừng lo, họ sẽ coi con như người nhà, con không phải sợ gì cả. Mới ra trường như con mà vô được chỗ như vậy là mơ đó.
– Vâng.
Hoàng Nhi không hỏi gì nữa. Nhưng không thể không băn khoăn. Cô mơ hồ cảm thấy mẹ chạy lo chỗ làm cho cô thì ít, mà tìm chồng để gã thì nhiều.
Nhưng bây giờ cô không thấy trách nữa, mà thương mẹ nhiều hơn. Tại cô không ra gì nên cha mẹ phải lo. Nếu cô không vấp phải chuyện Tấn Kiệt thì đâu đến nỗi.
Càng ngày cô càng nhận ra mình là gánh nặng của ba mẹ. Cho nên lần nầy cô không chống đối nữa. Và nếu thật sự mẹ muốn cho ai đó xem mắt, cô cũng sẽ không phản đối.
Tối hôm sau, mọi việc vẫn diễn ra giống như sự sắp đặt của bà Khải, có điều khách là những người khác. Ở một nhà hàng khác.
– Khi gia đình cô tới thì vừa lúc phía đối tác cũng vừa ngừng xe trong sân.
Họ đi gồm bốn người, hai người phụ nữ lớn tuổi. Một người đàn ông cũng đứng tuổi với một thanh niên khoảng trang lứa với Hoàng Nhi.
Vừa thấy anh ta, Hoàng Nhi đã nhận ra nét quen quen. Nhưng cô chưa kịp nhớ thì anh ta đã nhanh nhẹn bước về phía cô, cười tươi:
– Hoàng Nhi phải không?
Mọi người đều quay lại nhìn hai người, ai cũng có vẻ ngạc nhiên. Người phụ nữ lớn tuổi lên tiếng:
– Con biết cô bé nầy à?
Anh ta nói như giới thiệu:
– Nhi học dưới con hai khóa đó mẹ.
Hoàng Nhi vẫn còn hơi ngỡ ngàng:
– Nhìn anh em cũng thấy quen lắm. Nhưng nhớ không ra.
– Mình gặp nhau trong sân trường hoài, nhưng lúc trước Nhi mạnh mẽ lắm, chứ không thay đổi như bây giờ.
Hoàng Nhi hiểu anh ta muốn ám chỉ điều gì, cô hơi ngượng. Nhưng chưa biết nói gì thì anh ta nói tiếp:
– Nhi thay đổi nhìn xinh hơn nhiều.
– Cám ơn anh nha.
Lúc đó mấy người phụ nữ cũng đã làm quen với nhau. Mọi người đi vào nhà hàng. Hoàng Nhi định đi bên cạnh bà Khải. Nhưng anh chàng đã bước tới đi song song với cô, bắt chuyện một cách thoải mái:
– Nhi thi tốt nghiệp chưa?
– Nhi thi xong rồi, đang chờ kết quả.
– Có khả quan không Nhi?
– Cũng không biết nữa, mong là đừng bị vướng môn nào, năm sau về thi lại ngán lắm.
Anh ta khoát tay:
– Không có bằng tốt nghiệp cũng không sao, mình là người nhà mà, ba anh không đòi bằng cấp gì đâu.
– Nhưng dù sao cũng phải có chứ anh, công trình học mấy năm, chẳng lẽ ra trường mà không có gì.
– Cái đó tính sau cũng được. Lúc nghe chú Khải nói chuyện với ba anh, anh nghi ngay là Nhi, không ngờ vậy mà đúng.
Anh ta quay lại nhìn cô:
– Lâu không gặp, thấy Nhi khác trước nhiều phải nói là xinh đến không ngờ.
– Có gì đâu, tại tối nên anh không nhìn rõ đó thôi.
Hoàng Nhi rất muốn hỏi tên anh ta. Nhưng thấy không biết tên thì có vẻ bất lịch sự, nên cô không hỏi. Và âm thầm cố nhớ cho được cái tên. Nhưng vì chưa từng biết tên anh ta nên cô nhớ không nổi.
Anh ta quay lại nhìn cô lần nữa. Rồi lại khen nhiệt tình:
– Nhi thay đổi thật đó, nếu chú Khải không nói trước thì anh nhìn không ra, lúc nãy anh ngạc nhiên vô cùng.
– Thú thật em chưa nhớ ra tên anh.
– Vậy hả? Anh tên Phong, Thế Phong.
Hoàng Nhi buột miệng:
– Thế Phong hay Duy Phong?
– Thế Phong chứ. Nhi nhớ nhầm tên ai hả?
– À, không có gì.
Lúc đó mọi người đã ngồi vào bàn. Thế Phong lịch sự kéo ghế cho Hoàng Nhi. Rồi ngồi luôn xuống bên cạnh cô. Làm Hoàng Nhi ngồi giữa người phụ nữ lạ và anh ta. Còn bà Khải thì ở phía đối diện.
Vừa ngồi xuống là Thế Phong nói tiếp câu chuyện:
– Mai mốt Nhi sẽ làm cùng phòng với anh đó. Công việc cũng không có gì nhiều, có điều phải đi thường xuyên. Nhi có thích đi xa không?
– Dạ, cũng thích.
Vừa nói cô vừa nhìn nhìn Thế Phong. Hình như anh ta cũng chửng chạc hơn hồi còn đi học. Cô nhớ lúc đó anh ta có vẻ bụi đời chứ không nghiêm chỉnh như bây giờ.
Thấy Hoàng Nhi nhìn mình chăm chú, Thế Phong nghĩ cô đang muốn nghe anh nói về công việc nên anh càng hứng thú nói thao thao bất tuyệt.
Hoàng Nhi nhìn mẹ. Cô thấy bà có vẻ hài lòng vì thấy cô và Thế Phong nhanh chóng thân nhau. Cô muốn làm bà vui hơn, nên cũng biểu lộ sự nhiệt tình đối với anh ta, bằng cách cười nói cởi mở hơn.
Trong lúc nói chuyện, Hoàng Nhi cứ có cảm giác có ai đó đang nhìn mình.
Ban đầu thì mơ hồ. Nhưng cảm giác đó mỗi lúc một tăng nó giống như sự cảm nhận có một người quen đang ở gần đây. Thế là cô quay đầu tìm kiếm.
Cô chợt phát hiện ra Duy Phong cũng có mặt ở đây. Anh đang ngồi ở bàn phía gần quầy. Và đang nhìn cô chăm chăm.
Hoàng Nhi bèn gật đầu chào. Duy Phong cũng chào lại. Kèm với một nụ cười rất khó hiểu.
Chợt anh giơ tay ra hiệu đi ra ngoài gặp. Rồi đứng dậy đi ra cửa.
Hoàng Nhi chờ Thế Phong nói dứt câu. Cô xin lỗi rồi đứng dậy đi ra.
Duy Phong đang chờ cô phía ngoài sân. Anh đứng bên chấn song sắt, tay thọc trong túi quần, dáng điệu chờ đợi. Thấy Hoàng Nhi anh quay hẳn lại:
– Lâu rồi không gặp em, khỏe không?
– Em bình thường, anh Phong đi với ai vậy?
– Với mấy người bạn, anh thấy Nhi từ lúc ngoài cửa, nói chuyện có vẻ say sưa quá hả?
– Anh ấy là bạn học cũ, mẹ em đang xin cho em vào làm công ty của ba anh ấy?
Duy Phong buông một tiếng cười:
– Lúc nãy nhìn Nhi, tự nhiên anh nhớ lại lần em buột phải đi theo mẹ em đến gặp anh. Bây giờ có giống như vậy không? Em vui thật hay là bắt buột vậy?
Hoàng Nhi nói thật lòng:
Em không biết mẹ em có ý định giống như lúc trước không, nhưng nếu mẹ muốn thì em sẽ chìu theo ý mẹ.
Duy Phong nhướng mắt:
– Tức là sẽ lấy chồng?
Hoàng Nhi cười gượng:
– Em làm ba mẹ em buồn nhiều quá rồi, nghĩ lại thấy ba mẹ có con như em thật là khổ, cho nên em quyết định sẽ làm theo những gì ba mẹ em muốn.
Nhưng tất nhiên bây giờ chưa phải là chuyện nghiêm chỉnh, em chỉ muốn có một chỗ làm thôi.
– Đừng lo, nếu không có chỗ nầy, chắc chắn ba mẹ em sẽ tìm cho em chỗ khác, với lại mối quan hệ rộng như chú Khải thì chuyện đó không khó lắm đâu.
Em cũng không biết nữa, có lẽ em may mắn hơn bạn bè, là có ba mẹ em lo, chứ không phải long đong tìm việc như mấy bạn trong lớp em.
Duy Phong gật đầu:
Luôn cả chuyện lấy chồng nữa phải không? Hoàng Nhi nhìn xuống chân, có vẻ ngượng:
– Em không biết, hỏi gì kỳ.
Duy Phong nhìn cô từ đầu tới chân. Rồi buông một nhận xét:
– Lâu lâu gặp lại, thấy em thay đổi lắm. Cứ một thời gian gặp lại thì lại thấy em khác đi, em đúng là nhiều màu sắc.
– Anh không thích thấy em như vậy hả?
– Không anh lúc nào cũng nhìn em như trước kia, không có gì thay đổi hết.
– Anh có nói thật không?
– Sao lại hỏi như vậy?
Hoàng Nhi nhớ lại lần nói chuyện cuối cùng lúc ở công ty Duy Phong. Lúc đó anh rất khác khi bình thường. Một thái độ đầy thành kiến và xa cách. Cho nên cô không tin khi anh bảo không thay đổi ý nghĩ về cô.
Duy Phong chợt lên tiếng:
– Sao Nhi không gọi điện cho anh? Cũng không tới rủ anh đi chơi, thỉnh thoảng anh lại thắc mắc chuyện đó. Quên anh Phong thật rồi sao?
– Không quên cũng không được.
– Em nói gì?
– Không có gì.
Duy Phong chợt nhìn về phía cửa:
– Bạn em ra tìm em kìa, em vô đi.
Hoàng Nhi quay lại nhìn theo. Cô thấy Thế Phong đang đi ra, anh ta ngó dáo dát như tìm. Hoàng Nhi nghi là tìm mình. Cô quay qua Duy Phong:
– Em vô trước nha.
– Em đi đi.
– Anh Phong không vô sao?
– Anh muốn đứng đây hút thuốc một chút.
– Vậy em vô trước, à quên, anh nhắn dùm là em gởi lời thăm Tấn Bình nha.
Duy Phong không trả lời. Chỉ khoát tay ra hiệu bảo cô đi. Đúng lúc đó Thế Phong ra tới. Không để ý Duy Phong, anh ta nhìn Hoàng Nhi một cách thắc mắc:
– Nảy giờ Nhi đi đâu lâu quá vậy? Cô Hân bảo anh ra tìm Nhi đó.
Hoàng Nhi thấy Duy Phong nhìn anh ta như quan sát. Cô muốn giới thiệu hai người, nhưng Duy Phong đã đi thẳng về phía cửa bên kia, nên cô không nói gì được.
Khi cô trở về bàn, bà Khải lên tiếng:
– Nảy giờ con đi đâu lâu quá vậy?
– Con ra ngoài gặp một người bạn nên nói chuyện, con không ngờ là nói lâu như vậy.
Bà Khải không quan tâm về cô nữa. Và quay qua tiếp tục câu chuyện với người phụ nữ bên cạnh.
Thế Phong cũng huyên thuyên nói tiếp chuyện bị gián đoạn lúc nãy.
Hoàng Nhi ngồi im nghe. Nhưng bây giờ cô không chăm chú như lúc nãy.
Thỉnh thoảng cô nhìn về phía bàn Duy Phong. Nhưng anh không nhìn cô như lúc nãy nữa, hình như anh không còn quan tâm sự có mặt của cô ở đây.
Càng lúc câu chuyện của mọi người càng trở nên sôi nổi, có vẻ như hai bên thấy thân mật hơn. Cho nên khi ăn xong, không ai muốn rời bàn. Đến tận khuya mới về.
Hoàng Nhi vừa về một lúc thì Duy Phong lại gọi điện tới. Nhìn số máy của anh, cô nói với vẻ ngạc nhiên:
– Alô, em nghe đây anh Phong.
– Em về nhà rồi à? Đi chơi có vui không?
– Em thấy bình thường. Giờ nầy mà anh chưa ngủ sao?
– Anh không thể ngủ ở đây được, bọn anh đang ở quán café. Có lẽ là sẽ chơi suốt đêm nay. Anh muốn biết em về chưa vậy thôi.
Hoàng Nhi cười khẽ:
– Sao tự nhiên anh Phong quan tâm tới em quá vậy?
– Anh gọi để hỏi em một câu, một câu thôi.
– Anh hỏi đi.
– Sao lâu nay Nhi không gọi điện cho anh? Cũng không đến rủ anh đi chơi.
Có chuyện gì với em vậy?
– Hỏi thế nầy em cũng không biết trả lời sao nữa.
– Khó quá hả? Này, ngày mai anh mời đi uống café, đồng ý chứ?
– Dạ.
– Nhi muốn đến đâu?
– Đâu cũng được anh ạ.
– Thôi vậy, mai sáu giờ sẽ tới quán thập cẩm của em nhé.
Hoàng Nhi cau trán cố nhớ:
– Quán thập cẩm nào nhỉ?
– Nơi mà em hay ăn quà vặt, và đã mấy lần rủ anh đến, quên rồi à?
– A, em nhớ rồi nhưng sao anh lại chọn chỗ đó?
Duy Phong cười nhỏ trong máy:
– Tự nhiên anh thích tới mấy chỗ của Nhi vậy mà.
– Dạ, cũng được.
– Vậy nhé, hẹn gặp lại.
Duy Phong chủ động tắt máy. Hoàng Nhi bỏ máy xuống giường. Ngồi im nghĩ ngợi lan man. Không hiểu sao cô có cảm giác tối nay Duy Phong khác khác lúc trước.
Cụ thể là gì thì cô không biết. Anh vẫn nói chuyện như trước. Cử chỉ vẫn thân ái như một người anh. Nhưng cô cảm nhận hình như anh không hài lòng ở cô điều gì đó.
Rồi cô lại nghĩ qua chuyện Thế Phong. Hình dung đến lúc mình đi làm. Tự kiếm tiền như một người thật sự trưởng thành. Viển ảnh đó thật sung sướng lâng lâng.
Chiều hôm sau cô mang hồ sơ đến công ty của Thế Phong. Sau đó anh hướng dẫn cô đi tham quan khắp công ty.
Hoàng Nhi thích lắm. Lúc còn đi học, cô cứ nghĩ khi ra trường mình sẽ thất nghiệp. Vì con gái chẳng ai học ngành xây dựng như cô. Bây giờ tuy có khác chuyên môn một chút, nhưng cô vẫn có khả năng làm. Tất nhiên là phải học thêm vi tính. Thế Phong có vẻ rất dễ dãi, anh hứa sẽ đích thân dạy cô học trong thời gian học việc. Nói chung là cô được dành cho sự ưu ái đến không ngờ.
Khi Thế Phong đưa Hoàng Nhi đến phòng làm việc của anh thì trời đã bắt đầu tối. Hoàng Nhi định về thì nhận được tin nhắn của Duy Phong. Anh đang chờ cô ở quán thập cẩm. Bây giờ cô mới nhớ là đã hơn sáu giờ.
Khi cô tắt máy, Thế Phong nói như đề nghị:
– Nhi gọi điện về cho cô Hân xin phép đi chơi với anh được không?
Hoàng Nhi vội từ chối:
– Để hôm khác đi anh Phong, hôm nay em có hẹn với người bạn, anh ấy đang chờ em.
Thế Phong thoáng cau mày:
– Bạn trai à?
– Dạ, hôm qua em hẹn với anh ấy, thế mà em quên.
Thế Phong khoát tay:
– Vậy em về đi, thứ bảy nầy anh mời Nhi đi chơi được không?
– Dạ được.
Vậy chiều thứ bảy anh tới nhà đón, được chứ Nhi?
– Dạ được. Em về nha anh Phong.
– Tạm biệt, hẹn gặp lại.
Hoàng Nhi vội đi ra sân dắt xe. Khi cô tới chỗ hẹn thì đã hơn bảy giờ. Tuy qua giờ cao điểm nhưng quán còn rất đông khách. Duy Phong vẫn còn ngồi đợi cô ở chiếc bàn dưới góc cây trứng cá. Thấy cô, anh khẽ nhướng mắt. Rồi nhìn đồng hồ:
Lần đầu tiên anh bị Hoàng Nhi bắt chờ lâu đến vậy. Nảy giờ anh chuẩn bị tinh thần là bị leo cây rồi.
– Tại em đi nộp hồ sơ nên về trễ, xin lỗi anh Phong nha.
– Nói chuyện khách sáo với anh nữa hả? Em quyết định xin vào làm chỗ đó rồi à?
– Vâng.
Duy Phong không nói gì. Anh quay qua nhìn về phía tủ kính. Rồi hất mặt về phía Hoàng Nhi:
– Em thích ăn gì?
– Gì cũng được.
– Sao?
– Ở đây món gì cũng hợp gu với em, nên gọi gì cũng được cả.
Cô nhìn xuống bàn. Rồi nhướng mắt:
– Nảy giờ anh không ăn gì à?
– Vô đây một mình là kỳ, ăn một mình còn kỳ hơn, nên anh ngồi chờ vậy.
Hoàng Nhi cười khúc khích:
– Ai bảo anh hẹn tới chỗ nầy, biết vậy em cho anh leo cây luôn.
Lúc đó cô bán quán tới. Hoàng Nhi gọi một lượt mấy món. Khi cô ta đi rồi, Duy Phong nhìn cô, cười cười:
– Em định ăn để trả thù những lúc không tới hả?
Anh đưa tay nhéo mũi cô một cái:
– Con gái ăn hàng khiếp.
Hoàng Nhi hỉnh mũi:
– Đừng quên là anh rủ em vô đây.
– Chắc anh phải kiểm tra lại tiền quá, hay là lát nữa để Nhi ở lại dằn chỗ, anh về mang tiền tới. Ăn kiểu nầy ai chịu cho nổi.
Hoàng Nhi phì cười. Rồi cầm chén chè lên. Bắt đầu cho món thứ nhất.
Thấy Duy Phong ngồi nhìn, cô đẩy chén về phía anh:
– Sao anh không ăn?
– Hình như nhìn Nhi ăn thích hơn.
– Hứ, anh nói chuyện nghe giống tán tỉnh quá, nếu là Tấn Bình thì nó tới số với em.
– Bộ nói như vậy là tán tỉnh hả?
– Chứ gì nữa.
– Nhiều khi người cha cũng thích nhìn đứa trẻ ăn lắm đó.
Hoàng Nhi buông chén xuống, thò tay định nhéo Phong một cái. Nhưng bị anh đẩy ra:
– Giữa quán, không được gây chiến chứ, nói chuyện bằng miệng được rồi.
– Thôi kệ, anh coi em như con anh cũng được, cha thì bao giờ cũng cưng con cả, tha hồ vòi vĩnh.
– Nhưng anh đâu có dám coi em là con, có con như vậy anh sợ lắm. Quậy quá trời luôn, ai chịu cho nổi.
Hoàng Nhi thản nhiên:
– Đừng có khiêu chiến chứ, khi em ăn thì sẽ gát ngoài tai sự đời, không có gì chọc tức được em đâu.
Duy Phong bật cười:
– Đến mức vậy lận sao?
Hoàng Nhi vét hết chén chè của mình. Rồi thò tay lấy luôn chén của Duy Phong:
– Anh không ăn thì em ăn hết luôn, đừng có hối hận đó nhé.
– Cứ tự nhiên.
Và anh ngồi im, cố ý nhìn Hoàng Nhi xem cô phản ứng thế nào. Nhưng cô thản nhiên thanh toán hết món nầy đến món kia. Cuối cùng còn lại hai ly chuối.
Duy Phong đẩy ly về phía cô, giọng khuyến khích:
– Ráng nữa đi.
Hoàng Nhi lắc đầu với vẻ phát ớn:
– Ngán lắm rồi:
– Vậy bây giờ về chứ?
– Anh còn tiết mục nào nữa không?
– Ra bờ sông chơi được không?
– Được chứ, lâu rồi em không ra đó, thấy cũng nhớ.
Lúc sau nầy em có hay ra đó không?
Hoàng Nhi lắc đầu:
– Không, em chỉ ra đó với mình anh thôi, không đi với anh chẳng biết rủ ai cả. Còn anh Phong?
– Anh cũng không ra.
Lúc đó từ trên cao vọng lại những tiếng âm âm. Rồi những lằn chớp sáng lóe lên. Duy Phong ngước nhìn lên trời:
– Có lẽ không ra đó được đâu, sắp mưa rồi.
– Dạ.
Trời chuyển mưa nên người ta bắt đầu ra về. Trong quán chỉ còn lơ thơ vài bàn. Hoàng Nhi ngó nghiêng nhìn vào trong. Băn khoăn không biết có chỗ trú mưa hay không.
Duy Phong cũng ngồi im hút thuốc. Hình như chuyện mưa không làm anh quan tâm lắm.
Một lát sau anh lên tiếng giọng thật trầm:
– Sao em không gọi điện cho anh hả Nhi?
Hoàng Nhi quay lại. Im lặng không biết nói sao. Nếu giải thích thì sẽ dài dòng. Mà cô thì lại ngại nhắc lại chuyện cũ.
Thấy cô không trả lời, Duy Phong cười một tiếng như hiểu:
– Không nói được hả?
– Sao anh Phong hỏi hoài vậy?
– Anh thấy lạ, đôi lúc anh tự hỏi Nhi nghĩ gì khi biến mất lâu như vậy.
– Vậy sao anh không gọi điện cho em?
– Anh để Nhi tự nguyện liên lạc với anh.
– Thế có bao giờ anh có tâm lý chờ điện thoại của em không?
Duy Phong gật đầu:
– Tất nhiên là có. Anh muốn biết lý do em cắt liên lạc với anh.
Hoàng Nhi cười tư lự:
– Chuyện không vui, em không muốn nhắc lại chút nào.
– Vậy nếu anh không chủ động, thì em định bao giờ liên lạc với anh?
– Em không biết.
– Chắc sẽ không bao giờ phải không?
Hoàng Nhi nghiêng đầu nghĩ nghĩ. Rồi lắc đầu:
– Thật tình là em đã nghĩ không tìm anh thì hay hơn. Em không muốn lặp lại trường hợp như anh Kiệt.
– Anh với anh ta thì có gì giống nhau chứ.
– Có đó, sau nầy em nghĩ em không nên chơi với anh nữa, lúc trước em tưởng anh chưa có người yêu, với lại em lỡ chỉ trích chị ấy, em nghĩ anh sẽ không thích em.
– Anh làm cái gì để Nhi nghĩ như vậy?
– Thì anh đã nói đó thôi. Lúc đó anh bảo thất vọng về em, vì anh phát hiện em chanh chua ích kỷ.
– Đúng, lúc đó anh đã nói như vậy, anh không thích cách nhìn hẹp hòi của em. Nhưng như vậy không có nghĩa là anh muốn cắt đứt.
– Chính anh đề nghị không gặp nhau nữa mà.
– Anh không hề nói như vậy. Khi em bảo không gặp nhau nữa, anh chỉ hảo tùy em.
– Còn em thì nghĩ anh ghét em, vì em chỉ trích người yêu của anh.
Cô thở hắt một cái:
Em nghĩ nên thôi đi, vì nếu còn chơi với nhau, anh sẽ ghét em giống như anh Kiệt vậy.
– Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ ghét được em.
– Anh đã bảo em không tự ái khi đeo đuổi anh Kiệt, thật ra em cũng tự ái lắm. Cho nên khi bất đồng ý kiến với anh, em nghĩ là nên cắt đứt.
Cô ngừng lại ngẫm nghĩ. Rồi cười nửa miệng:
– Thật ra anh Kiệt đã nhận ra chân tướng chị ấy rồi, anh ấy đã chủ động chia tay. Nhưng giờ thì em không quan tâm chuyện đó lắm, em cũng không hiểu tại sao vậy nữa.
Duy Phong nhìn Hoàng Nhi thật lâu. Rồi hỏi gặn lại:
– Em không quan tâm chuyện anh ta chia tay với người yêu à?
– Vâng.
– Tại sao?
– Em cũng không biết nữa, có thể vì em quá tự ái, cũng có thể vì tình cảm không còn, hay là do trước đó em ảo tưởng, tưởng là yêu chứ không phải thật.
Cô lắc đầu một cách bất lực:
– Nhiều lúc cố lý giải, nhưng em nghĩ không ra, em chịu thôi, và em không nghĩ về chuyện đó nữa, với lại lúc đó phải lo thi tốt nghiệp, em không rảnh.
– Còn bây giờ?
– Bây giờ em chỉ nghĩ tới chuyện đi làm, cũng không nghĩ tới luôn. Sau nầy anh Kiệt hay tìm cách nói chuyện với em, em biết anh ấy muốn hai anh em làm hòa, nhưng em không quan tâm.
– Bây giờ anh muốn anh em mình làm hòa, em có quan tâm lắm không?
Hoàng Nhi nói thẳng thắn:
– Nhưng em không thích người yêu của anh đâu.
– Anh đâu có bắt buột em phải thích.
– Em nghĩ, nên thôi đi, khi em ghét người nào thì ghét lây cả người thân của họ, với lại em ích kỷ lắm, ai chơi với em thì chỉ được quan tâm một mình em, đi chơi với một mình em, em không thích chia xẻ.
– Người yêu làm sao có sự chia xẻ giống như em gái được, em hiểu sai lệch rồi.
– Nhưng quả thật là sau lần gặp đó, em không muốn chơi với anh nữa.
– Em không thấy buồn à?
– Nếu em bảo không buồn thì anh có tin không?
Duy Phong im lặng gật đầu.
Hoàng Nhi cười trầm ngâm:
– Không phải vậy đâu, em buồn lắm, thật tình là không muốn nhớ tới chuyện đó nữa.
– Tại sao buồn?
– Em không biết.
Duy Phong hỏi qua chuyện khác:
– Em định sẽ lấy chồng thật đó à?
– Chuyện đó còn sớm quá, chỉ là mẹ em muốn thôi, chứ chưa có gì cả.
– Nếu bên kia muốn bước tới, em có chịu không?
– Có lẽ em sẽ bằng lòng.
– Em yêu cậu ta lắm à?
– Đâu có, mới biết nhiêu đó thôi.
– Nhìn em và cậu ấy nói chuyện, anh nghĩ là đã thân nhau lắm.
Hoàng Nhi nói như giải thích:
– Trước đây ảnh học chung trường với em, trước em hai khóa, chỉ biết nhau chứ không chơi chung. A, Tấn Bình cũng biết ảnh nữa đó, cùng chơi trong đội bóng mà.
Duy Phong hỏi một cách đặc biệt:
– Tại sao em có ý nghĩ sẽ lấy chồng?
Hoàng Nhi cúi xuống mân mê những ngón tay. Vẻ tư lự:
– Em nhận ra em đã làm mẹ em buồn nhiều quá rồi, bây giờ em sẽ không như vậy nữa.
– Nhưng em có thích anh ta không?
– Mới biết nhau mà, chưa thể nào thích được đâu.
Duy Phong cười thành tiếng:
– Em buồn cười thật, khi thì quá vô tư, gây cho ba mẹ khốn đốn thế nào cũng không biết. Đến khi làm người lớn biết nhận thức, thì lại ngoan một cách ngốc nghếch, xem ra anh chưa thể xem em là người lớn được.
Hoàng Nhi tỉnh bơ:
– Em cũng đau có cố chứng tỏ mình là người lớn.
– Nghĩ như vậy có, thể xem là đã lớn được một chút rồi đó.
– Cám ơn nhé.
– Cám ơn cái gì?
– Anh đã khen em.
– Như vậy mà là khen đó à?
– Chứ gì nữa.
– Mâu thuẫn rồi nhé.
– Mâu thuẫn gì?
– Lúc nãy tỏ ra bất cần người ta coi mình lớn, nhưng khi được khen thì cám ơn. Vậy chứng tỏ cũng thích thể hiện mình lắm đây.
Hoàng Nhi không nói gì. Cô ngồi im một chút, rồi tự nhiên cười phá lên.
Thấy cái nhướng mắt nhứ hỏi của Duy Phong, cô xua tay như xua ong:
– Không có gì cả, tự nhiên thấy tức cười vậy thôi, nhưng đúng là gặp anh em vui lắm, lâu rồi em không đi chơi với ai vui như vậy.
– Vậy thì mai mốt chịu khó liên lạc với anh đi vậy.
– Sao anh không nghĩ tới chuyện liên lạc với em, từ đó giờ toàn là em tìm anh không thôi.
– Con nít muốn được người lớn chăm sóc thì phải đòi chứ. Với lại em hay đi lông nhông, còn anh thì phải làm việc tối ngày, anh chưa kịp tìm thì em đã tới anh rồi.
– Nhưng sau nầy em sẽ không tìm anh nữa đâu, bao giờ thích thì anh phải tìm em, bây giờ em lớn rồi, con gái lớn tuổi thì không ai chủ động đi tìm con trai cả.
Duy Phong phì cười, rồi cười rung cả người. Như chưa bao giờ nghe một câu tức cười như vậy:
– Ghê quá.
– Chẳng có gì ghê hết, chuyện hiển nhiên là phải vậy.
– Em nghĩ ra điều đó lúc nào vậy?
– Vừa mới nghĩ ra.
Hoàng Nhi nói xong lại nhìn đồng hồ. Rồi nhìn lên trời:
– Chắc hết mưa rồi, tối rồi, về thôi.
– Ngay cả chuyện không đi chơi quá tố cũng là mới nghĩ ra đo hả? Vừa mới nghĩ ra à?
– Chứ sao.
– Em buồn cười thật đó Nhi, đến chết với em quá.
Hoàng Nhi cau mày:
– Bộ em giống hề lắm hả? Từ lúc gặp tới giờ anh cứ cười suốt.
Duy Phong không trả lời. Anh quay qua gọi tính tiền Hoàng Nhi ngồi im nhìn. Chẳng hiểu thú vị gì mà cô thấy anh cứ cười mãi, rõ ràng là không thể nhịn được. Làm như cô tếu lắm không bằng.
Cô phật ý ngồi im. Trên đường về cũng im ỉm.
Đáp lại cử chỉ của cô là thái độ bình thản đến phát tức của Duy Phong. Anh cũng im lặng. Nhưng thỉnh thoảng lại chạy vượt lên, quay lại nhìn mặt cô. Có trời mà biết tại sao cứ hay nhìn như vậy. Thật bực mình chết được.
Cho tới lúc Duy Phong đưa về đến tận nhà, lúc chia tay cô cũng không nói câu nào. Còn anh thì giơ tay chào một cách nghiêm túc cố ý:
– Hẹn gặp lại do anh tới tìm.
Hoàng Nhi biết anh muốn chọc mình. Nên làm thinh đi vào. Nhưng khi anh đi rồi, cô đứng lại nguýt theo một cái rồi mới chịu mở cổng.
Duy Phong nghiêng người tới tắt máy. Anh dọn sơ lại giấy tờ trên bàn.
Rồi đến tắt đèn. Nhưng vừa lúc anh định đi ra thì Cẩm Xuyến xuất hiện ở cửa.
Cử chỉ có vẻ ngần ngừ, như tới giờ cô cũng chưa quyết định được, dù đã vào tận đây.
Thấy cô, Duy Phong bèn bật đèn trở lại. Anh bước ra phía cửa:
– Em tới sao không vào? Anh cũng định về, nhưng chưa về cũng được, em vô đây.
Cẩm Xuyến cười rụt rè:
– Có tiện lắm không anh? Nếu anh có hẹn thì em về vậy.
– Hẹn với ai đâu, em vô đi.
Anh quay lại phía bàn, kéo ghế cho Cẩm Xuyến. Rồi đi vòng qua phía chỗ của mình. Anh nhìn cô với vẻ quan sát và chờ đợi.
Cẩm Xuyến thấy cái nhìn đó, cô cụp mắt ngó xuống, nói khẽ:
– Không phải em tới nhờ anh chuyện gì nữa đâu, em buồn quá, chẳng biết đi đâu, cứ lang thang ra đường, rồi không hiểu tại sao lại tới đây.
Duy Phong gật đầu. Rồi hỏi với vẻ quan tâm thật lòng:
– Em ổn định chưa?
– Anh hỏi rộng quá, em cũng không biết thế nào là ổn nữa, chắc em chẳng bao giờ có được cảm giác đó đâu.
– Ý anh muốn hỏi là chuyện rắc rối của chồng em lần trước, đã giải quyết xong chưa?
– Rồi anh ạ.
– Nhìn em có vẻ gầy thêm đó, em làm việc cực lắm hả?
Cẩm Xuyến đưa tay lên xoa nhẹ mặt. Rồi cười gượng:
– Cũng không có gì cực, lúc nầy em bắt đầu tìm được khách hàng mới rồi, nguồn nầy ổn định lắm rồi.
Cô ngừng lại, ngập ngừng:
– Tiền mượn anh lần trước, em sẽ cố gắng trả, nhưng chưa phải là bây giờ, vì em...
Duy Phong ngắt lời:
– Anh đã nói là không đòi, đừng nghĩ gì tới chuyện đó nữa.
Anh hơi nghiêng người tới trước nhìn cô, nói thẳng thắn:
– Nhưng anh không hiểu sao bây giờ ổn định rồi mà em có vẻ chưa được bình thường, có chuyện gì xảy ra nữa phải không?
– Cũng không có gì?
– Chuyện gì làm em buồn mà lang thang ra đường? Có cần anh giúp gì không?
Thấy cô không trả lời, anh hỏi như gợi ý:
– Em đi thế nầy bỏ con em ở nhà với ba nó à?
– Không có em gởi cho mẹ em.
– Còn chồng em thì làm gì? Sao phải gởi qua bà ngoại vậy?
Đôi mắt Cẩm Xuyến lóe lên ánh lửa thù hận. Răng cô vô tình nghiến lại:
– Anh ta đang đi theo một người khác.
– Cái gì?
Cẩm Xuyến chợt gục mặt xuống bàn, khóc nấc lên:
– Em hận con người đó lắm, em muốn giết hắn.
– Bình tỉnh đi Xuyến.
– Hắn đã làm em không lấy được anh, đã ngang nhiên cưỡng đoạt em, vậy mà không biết giữ, vậy mà cuối cùng lại phản bội em, đồ đê tiện.
Vừa nói cô vừa dằn mạnh tay xuống bàn. Như không kềm nổi cơn giận dữ dội đang cháy ngun ngút trong tâm can. Cô nghiến răng thật mạnh:
– Em muốn hắn chết cho đáng đời cái tên khốn kiếp ấy.
Duy phong ngồi im. Anh hoàn toàn không ngạc nhiên trước sự bộc phát mạnh mẽ của Cẩm Xuyến. Dù trước giờ chưa từng thấy cô thế nầy. Anh chỉ ngạc nhiên, đúng hơn là bàng hoàng vì bi kịch mới của cô. Cứ mỗi lần gặp Cẩm Xuyến thì y như phải thấy cô gặp sóng gió. Tự nhiên anh thấy nao nao.
Cẩm Xuyến chợt ngước lên, nhìn anh bằng cặp mắt đầy nước:
– Anh có biết em hận hắn điều gì nhất không? Chuyện hắn bỏ vợ con đi theo người khác không làm em thù, em chỉ thù vì hắn làm em mất anh. Mấy năm trời em vẫn không sao bỏ qua được chuyện đó, và có lúc đã muốn giết chết hắn.
Duy Phong hỏi ngạc nhiên:
– Đến giờ anh vẫn không lý giải được tại sao em bỏ anh để chấp nhận làm vợ một người như vậy, tình yêu làm em mù quáng vậy sao?
– Em chưa bao giờ yêu hắn, đó là người mà em ghét ngay từ lần gặp đầu tiên.
Và em đã trả giá đắt cho sự ngu ngốc của mình.
– Anh không hiểu.
Cẩm Xuyến hít mũi. Giọng bặt đi vì khóc:
– Bây giờ nói ra cũng chẳng cứu vãn được gì, nhưng em không thể im lặng được nữa. Em chịu hết nổi rồi. Cho đến giờ em vẫn chỉ yêu anh, chính vì vậy mà em khổ gấp đôi cái khổ bình thường.
Duy Phong nhíu mày:
– Yêu anh mà chủ động chia tay với anh đi lấy chồng, trong khi hai gia đình không hề có áp lực nào với hai đứa, mấy năm nay anh cứ tự hỏi mà vẫn không sao giải thích được.
– Anh có biết lúc đó chuyện gì xảy ra với em không? Em bị hắn cưỡng đoạt ở nhà hắn, chưa kịp nguôi ngoai căm thù thì lại phát hiện bị mang thai, em không đủ can đảm nói chuyện đó với anh. Chỉ còn có cách là làm vợ hắn. Nghĩ lại mới thấy mình ngốc, em đã giải quyết ấu trỉ không tha thứ được.
Duy Phong bàng hoàng ngồi im. Phát hiện nầy làm anh bị chấn động mạnh mẽ. Đến mức không biết nói thế nào.
Mãi lát sau anh mới trấn tĩnh được mình:
– Sao em không nói với anh?
– Lúc đó em xấu hổ lắm, em giấu tất cả mọi người, làm sao em đủ can đảm nói với anh. Em sợ nhất là bị anh khinh rẻ.
– Đó là một tai nạn, anh sẽ không cư xử vô tình với em đâu, em phải hiểu điều đó chứ.
– Em biết anh rất thương em, nhưng anh càng vị tha thì em càng thấy xấu hổ.
Lúc đó em mặc cảm đủ thứ, mà cũng không còn con đường nào khác, hai mươi tuổi khác xa với khi hai mươi sáu tuổi lắm anh ạ, lúc đó em quá ngu, cái giá phải trả cũng quá đắt.
Duy Phong đứng dậy, bước vòng qua đứng trước mặt Cẩm Xuyến, vẻ mặt xao xuyến:
– Em dại dột lắm, nếu lúc đó em nói với anh thì mọi chuyện đã khác đi rồi.
Cẩm Xuyến hít mũi nhè nhẹ:
– Lúc đo em nghĩ rất nhiều, em không thể phá bỏ cái thai trong bụng, mà cũng không thể nào kết hôn với anh trong tình trạng như vậy, chỉ còn có cách là đi theo hắn.
– Em quá dại dột rồi, cho dù là không thể kết hôn với anh, em cũng không thể vì như vậy mà nhắm mắt đưa chân, em biết rất rõ chân tướng anh ta và phải biết một người như vậy chỉ đem lại cho em bất hạnh, vậy mà em lại buông xuôi.
Cẩm Xuyến thẩn thờ:
– Khi biết chuyện nầy rồi, anh có khinh em không? Khinh vì em ngu và vì sự yếu lòng của em, có không anh Phong?
Duy Phong lắc đầu:
– Anh chưa bao giờ coi thường em, nhưng chuyện của em làm anh thấy đau lòng.
Cẩm Xuyến chợt nhìn ra cửa. Rồi vội vã chùi nước mắt, đứng dậy:
– Thôi em về nghe.
Duy Phong đứng quay lưng ra cửa nên không thấy có người tới. Thấy cử chỉ của Cẩm Xuyến, anh nghĩ cô đang hối hận. Và ngăn lại:
– Em khoan về, mình nói chuyện chưa xong mà.
– Nhưng bạn anh đã tới rồi, xin lỗi vì em làm mất thời giờ của anh, em về nghe.
Duy Phong quay lại. Hoàng Nhi đang đứng ở cửa, vẻ do dự chần chờ. Sự xuất hiện bất ngờ của cô lúc nầy làm anh thoáng lúng túng. Anh chưa biết nói gì thì Cẩm Xuyến đã vội vã đi ra. Ngang qua Hoàng Nhi, cô nói khẽ:
– Xin lỗi.
Hoàng Nhi không hiểu tại sao mình được xin lỗi. Nhưng cũng gật đầu nói nhỏ nhẹ:
– Chào chị.
Cô đứng yên nhìn theo cái dáng vội vã nửa đi nửa chạy của Cẩm Xuyến.
Lưỡng lự không biết nên vào hay không. Cô quay lại nhìn Duy Phong. Vẻ mặt anh hoàn toàn không có vẻ gì là hoan hô sự có mặt của cô. Rất nghiêm và trầm ngâm. Anh làm Hoàng Nhi thấy mình thừa thải và vô duyên không thể chịu được. Cô xụ mặt xuống, lầm lì:
– Thôi em về.
– Sao về gấp vậy? Em mới tới mà, có chuyện gì không Nhi?
Hoàng Nhị tức lên:
– Bộ có chuyện mới tới tìm anh hả? Thật là hối hận, biết vậy lúc nãy đi chơi với anh Phong kia, tới đây anh làm giọng thấy ghét.
Duy Phong cau mặt:
– Sao nói chuyện gay gắt vậy?
– Ừ, tại thích.
Duy Phong hãy còn bị chi phối chuyện Cẩm Xuyến nói lúc nãy. Tâm trạng còn rất nặng nề. Anh chỉ muốn ngồi yên tĩnh một mình suy nghĩ. Nên thái độ cau có của Hoàng Nhi làm anh khó chịu. Anh nói ngắn gọn:
– Anh mệt lắm, không có thời giờ đôi co với em đâu, đừng kiếm chuyện với anh nữa. Em đi đâu vậy?
Hoàng Nhi im im nhìn anh. Rồi bỗng vung mạnh tay lên:
– Nếu biết anh hỏi như vậy thì em không thèm tới tìm anh đâu, hôm đó về suy nghĩ lại thấy mình nói chuyện kỳ cục nên em định tới rủ anh đi chơi, không ngờ anh làm giọng thấy ghét, thay ghét chưa từng thấy.
Anh làm gì mà em ghét?
– Thái độ của anh vậy đó hả? Làm như em là nợ không bằng, nếu không phải hối hận chuyện đã nói thì em không thèm tới đây đâu.
– Chuyện gì làm em hối hận, nói đi.
– Hôm đó, em bảo anh phải tới tìm thì em mới chơi với anh, không thì nghỉ chơi, về nghĩ lại thấy mình kỳ nên em chủ động tìm anh, bộ anh tưởng em cần anh lắm hả? Không có anh thì em cũng không chết đâu.
– Con nít quá đi Nhi, anh không thích em đỏng đảnh vậy đâu.
Hoàng Nhi chợt òa lên khóc:
– Nếu thấy em con nít thì anh chơi với em làm gì, ai mượn anh gọi điện cho em, lần trước chia tay thì cho nó qua luôn đi, ai bảo anh liên lạc trở lại với em, rồi bây giờ làm kiểu nầy, không cần em thì thôi, em cũng không cần anh. Về.
Nói rồi cô dậm chân bỏ đi. Duy Phong kéo tay cô lại:
– Em làm gì vậy? Chuyện không có gì mà cứ ầm ĩ lên, anh không thích thấy em thế nầy đâu.
– Không thích thì kệ anh, còn em thế nào thì kệ cha em.
– Nói chuyện gì vậy Nhi?
Khuôn mặt Hoàng Nhi đỏ bừng bừng, đôi mắt như nảy lửa. Nếu là lúc khác thì Duy Phong nói chuyện gay gắt một chút cũng không sao. Nhưng bây giờ cô còn bị sốc vì gặp Cẩm Xuyến ở đây, đáng lẽ anh phải vui vẻ với cô hơn mới phải. Đàng nầy không vui vẻ lại còn khó chịu. Cô không thể nào hiền cho nổi.
Và nói một cách tức giận:
Lần nầy thì chia tay luôn, mai mốt gặp tôi thì đừng có làm quen với tôi, đừng có gọi điện cho tôi, tôi không bị mắc lừa nữa dâu, đồ lừa gạt.
– Em nói cái gì? Ai lừa gạt em?
– Không biết.
Hoàng Nhi lách qua một bên, bỏ đi thẳng ra cửa.
Cái cách ào ào của cô làm Duy Phong thấy ngán ngẫm và bực mình. Thế là anh để yên cho cô về chứ không gọi lại.
Duy Phong đến tắt đèn, đóng cửa lại. Anh đi một mình trên dãy hành lang vắng lặng. Gương mặt tư lự nghiêm nghị. Chuyện của Cẩm Xuyến rồi đến thái độ khó thương của Hoàng Nhi làm tâm trạng anh không vui.
Buổi tối anh ngồi một mình trong phòng hút thuốc, đầu óc chìm đắm trong những suy nghĩ mệt mỏi. Anh muốn gặp Cẩm Xuyến, nói cho hết những uẩn khúc vừa mới phát hiện. Quả thật sự khám phá lúc chiều làm anh bị chấn động mạnh. Nhưng chưa kịp hỏi đến cùng thì Hoàng Nhi xuất hiện. Để Cẩm Xuyến về với tâm trạng như vậy, anh thấy nao nao.
Nghĩ về thái độ cam chịu của Cẩm Xuyến, anh lại hình dung vẻ gây hấn trẻ con của Hoàng Nhi. Quả thật lúc do anh rất bực mình cô. Nhưng để Hoàng Nhi bỏ về mà khóc lóc như vậy, anh lại không yên lòng.
Duy Phong đứng đậy, bước đến bàn gọi điện cho Hoàng Nhi. Nhưng chuông vừa reo vài lần đã bị cô tắt máy. Anh kiên nhẫn gọi thêm vài lần nữa, rồi bất ngờ Hoàng Nhi trả lời một cách chua ngoa:
– Biết là anh gọi rồi, nhưng không có trả lời đâu, đừng gọi nữa mất công, và từ đây về sau đừng có gạt con nít nữa.
“Gạt con nít” - Cách nói của cô làm Duy Phong cau mặt bất mãn, nhưng vẫn nói nhẹ nhàng:
– Gặp nhau đi rồi nói chuyện, em thô bạo thật đó Nhi.
– Ai gây ra trước thì người đó phải nhận kết quả, anh tự nhìn lại anh đi.
– Anh đã làm gì?
– Làm gì thì tự anh biết lấy.
– Bình thường anh thấy Nhi rất dễ thương, sao bây giờ có thể nói năng như vậy với anh? Đừng bắt anh kiên nhẫn nữa.
– Không kiên nhẫn được thì thôi, ai mượn gọi cho em.
– Coi chừng lúc giận em nói bạt mạng, rồi sau đó lại xấu hổ, em là hay như vậy lắm đó.
– Em không có gì phải xấu hổ cả, nói thật là anh làm em thấy ghét, em cũng không hiểu nổi lúc trước tại sao em thích chơi với anh, điên.
– Anh không thích cách nói chuyện nầy của em, gặp nhau đi rồi giải thích.
– Không.
Lần nầy thì cô tắt máy hẳn. Gọi mấy lần cũng chỉ nhận được tín hiệu không.
Thật không thể nào hiểu được thái độ của cô. Duy Phong cố nhớ lại thái độ của mình lúc chiều. Nhưng anh vẫn không thấy mình có gì bất lịch sự, ngoài vài câu răn đe cách nói chuyện chát chúa của cô. Nhưng lúc thế nầy anh mới thấy Hoàng Nhi được cưng chiều quá mức.
Vì được nuông chìu nên gặp chuyện trái ý là giảy nảy phản ứng. Có lúc cô rất dễ thương, nhưng lúc nầy thì khó thương vô cùng.
Duy Phong rất giận cách cư xử của Hoàng Nhi. Nhưng sáng chúa nhật anh vẫn đến nhà tìm cô. Anh dựng xe trước cổng, bấm chuông rồi đứng qua một bên chờ. Hình như Hoàng Nhi đang ở trong sân. Nên không lâu là cô ra mở cửa.
Vừa thấy Duy Phong, cô định bỏ đi vào. Nhưng anh đã nhanh chân bước tới đứng chắn trước mặt cô, nghiêm giọng:
– Anh đã tới đây rồi, thích không thích cũng nên mời anh vào nhà, đừng có làm như vậy.
– Về đi, em không muốn tiếp anh.
– Nhi cư xử kém văn hóa lắm.
– Còn hơn người lớn đi gạt con nít, lừa đảo.
– Nói vậy là sao? Anh lừa đảo cái gì?
– Không biết, nhưng mà đã nói rồi, nghỉ chơi luôn, về đi.
– Em có chắc là không muốn gặp anh nữa không?
– Chắc chắn, đã nói là không chơi nữa, từ đây về sau không gọi điện hay tìm anh nữa, không có anh em gì cả.
Giọng Duy Phong bặt đi:
– Được từ đây về sau không anh em gì nữa, anh cũng không thích kết nghĩa với cô em gái như em.
Hoàng Nhi không trả lời, mà quay ngoắt người bỏ vào nhà. Cử chỉ của cô làm Duy Phong giận thật sự. Anh lẳng lặng đi ra dắt xe. Và không buồn quay đầu lại xem Hoàng Nhi có trở ra không.
Về nhà, anh đi thẳng lên phòng, mở máy viết cho cô lá thư. Giọng văn ngắn gọn như cách nói chuyện nhấm nhẳn của Hoàng Nhi lúc nãy “Anh không ngờ Hoàng Nhi mà cũng có lúc kém văn hóa như vậy. Dù không thích thì cũng nên xử sự lịch sự một chút. Tối nay bảy giờ anh chờ Nhi ở quán thập cẩm của em.
Nếu Nhi không đến thì anh sẽ không quan tâm thêm chuyện về Nhi nữa. Coi như đây là lần cuối cùng”.
Viết xong thư, Duy Phong lấy máy ra, nhắn vào máy Hoàng Nhi một câu thật ngắn ''Hãy mở email''. Rồi anh ngồi đợi.
Năm phút sau, màn hình hiện lên chữ ngắn gọn của Hoàng Nhi:
''Goodbye ''.
Duy Phong gõ nhanh hàng chữ ''OK, anh đồng ý, anh cũng đã hết kiên nhẫn rồi. Goodbye.
Anh lẳng lặng, tắt máy. Vẻ mặt khó đăm đăm, như đang phải đối diện với một chuyện vô cùng bực mình.
Nhưng anh hoàn toàn không có ý định đi tìm Hoàng Nhi để tìm hiểu thái độ của cô. Dù trong lòng rất khó chịu.
Hôm sau, trong lúc ngồi quán café với Quế Hưng thì anh lại gặp Cẩm Xuyến. Cô đi với một người khách vào quán. Thấy Duy Phong, cô nói gì đó với bà ta. Rồi đi về phía bàn anh. Duy Phong định kéo ghế cho cô. Nhưng cô vội khoát tay:
– Em phải nói chuyện với khách. Lát nữa anh chờ em ở đây được không? Em có chuyện muốn nói:
Duy Phong gật đầu:
– Em cứ lo việc của em đi.
Cẩm Xuyến gật đầu chào Quốc Hưng. Rồi đi về phía bàn của người phụ nữ đang đợi.
Quốc Hưng nhìn nhìn theo cô. Rồi quay lại nhìn Duy Phong:
– Gặp lại cố nhân thấy thế nào?
– Tất nhiên là không bình thường, nhưng cũng không thể làm cái gì khác.
– Nhìn cô ta già đi nhiều.
Rồi anh chép miệng:
– Không có gì tàn phá nhan sắc người phụ nữ nhanh bằng cuộc sống lam lũ.
Nhìn có ta thế nầy, ai tin rằng cách đây mười năm đó là một hoa khôi.
Duy Phong châm lừa hút thuốc cố ý không trả lời. Mà thật sự anh cũng không biết nói thế nào về Cẩm Xuyến. Khi mà chuyện của cô vẫn còn làm anh bàng hoàng.
Anh bảo Quốc Hưng về trước. Rồi ngồi lại chờ Cẩm Xuyến.
Khoảng nửa giờ sau cô mới xong công việc. Cô chu đáo tiễn bà khách ra đường rồi mới quay vào, đi thẳng đến bàn Duy Phong:
– Anh chờ em có lâu không?
– Khách hàng của em đó hả?
– Dạ, em quen với bà ấy qua một người bà con, bà ấy mua mệnh giá cao lắm.
Duy Phong mỉm cười:
– Chúc mừng em, hình như càng ngày em càng có nhiều hợp đồng hơn phải không?
– Vâng, em cũng không ngờ mình may mắn như vậy.
Cô im lặng một chút. Rồi cắn môi như rất khó nói:
– Chắc cô bé đó giận em lắm phải không?
Trong một phút, Duy Phong quên hẳn Hoàng Nhi. Anh hỏi ngạc nhiên:
– Cô bé nào?
– Người mà em gặp ở công ty anh đó, chắc em làm hai người không vui phải không?
Duy Phong khoát tay:
– Đừng để ý chuyện đó.
– Thật sự là em rất áy náy. Lúc đó đi ra cổng mà em rất ngại, em muốn quay lại giải thích với cô ta, nhưng sợ mình lại làm phiền thêm cho anh, nên em về luôn.
Thấy Duy Phong không nói gì, cô hỏi tiếp:
– Cô ta giận anh phải không?
– Sao em nghĩ vậy?
– Nhìn vẻ mặt cô ấy em biết, em biết cô ấy hiểu lầm chúng ta.
– Không có gì đâu, em đừng quan tâm, em không liên quan gì trong chuyện anh và cô ta cả.
– Có thể anh không muốn nói thật với em, nhưng em ngại lắm, em có bổn phận phải giải thích với cô ấy, thế mà em đã không làm, nghĩ lại em thấy lúc đó em thật không đúng.
– Không đúng chuyện gì?
– Đáng lẽ em phải trở lại nói với cô ấy là em chỉ là bạn bè đến nhờ vã.
Duy Phong khoát tay:
– Anh không có gì với cô ta, em không phải áy náy như vậy.
Cẩm Xuyến im lặng như cân nhắc. Rồi nói do dự:
– Em là phụ nữ, tâm trạng của phụ nữ em dễ cảm nhận lắm, lúc nhìn mặt cô ta, em hiểu cô ta ghen với em, vâng, em gần như khẳng định điều đó.
Gương mặt Duy Phong thoáng thay đổi. Nhưng anh lại cười như không:
– Anh với Hoàng Nhi là anh em kết nghĩa đó Xuyến.
Cẩm Xuyến cười nhẹ:
– Hình như anh và cô ta đều đang tự dối mình, em không biết hai người thân nhau thế nào, nhưng em có thể khẳng định cô ấy yêu anh, vì nhận ra điều đó nên em mới thấy ngại với cô ấy.
– Em ngại với Hoàng Nhi hay với anh?
– Sự có mặt của em làm Hoàng Nhi giận anh, thì em là nguyên nhân làm anh gặp rắc rối, không phải như vậy sao? Mà em thì đâu có quyền trả ơn anh bằng cách đó.
– Lạ thật, em mới gặp Hoàng Nhi có hai lần, làm sao em biết được cô ta nghĩ gì chứ.
Cẩm Xuyến trầm ngâm:
– Hoàng Nhi còn trẻ lắm, nhưng em thì đã là phụ nữ rồi, người phụ nữ già dặn thì đọc tâm trạng các cô gái rất dễ dàng, chỉ cần nhìn ánh mắt cũng biết cô ta nghĩ gì về anh. Và em đoán cô ấy sẽ giận anh.
Duy Phong không thể không thán phục Cẩm Xuyến. Anh cười như thú nhận:
– Cô ta đã giận anh, và đã bỏ về. Anh thuyết phục thế nào cũng không được.
– Chắc anh đang buồn bực lắm.
Duy Phong nhún vai:
– Anh không biết, đúng hơn là rất không vui, không muốn nghĩ đến cô ta nữa.
Cẩm Xuyến nhìn Duy Phong thật lâu:
– Anh không coi Hoàng Nhi như em gái đâu, cho dù anh có dối lòng thế nào, thì đó cũng là sự thật.
– Anh không dối lòng, cũng không khẳng định gì cả. Thật ra anh và cô ta cũng chưa hiểu nhau lắm, cũng không có gì cụ thể để biết người nầy như thế nào đối với người kia. Cứ để lững như vậy hay hơn.
– Không để lững được đâu anh ạ. Cái gì còn mập mờ thì phải làm cho sáng tỏ chứ? Đến bao giờ thì anh mới hiểu được cô bé đó quan trọng đối với anh, và ngược lại?
Duy Phong khoát tay:
– Đừng quan tâm đến chuyện của anh, thật lòng là anh không nghĩ tới nó nhiều đâu.
– Anh không nghĩ, nhưng trong lòng không vui, thậm chí là cứ vướng mắc, em chắc rằng nếu giải quyết được chuyện giữa hai người, anh sẽ thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
– Đừng nhắc đến cô ta nữa được không Xuyến?
Cẩm Xuyến cười dịu dàng:
– Ngược lại, anh càng tránh nhắc, càng chứng tỏ anh buồn bực vì mối quan hệ đó. nói thật với em đi, có phải vì em mà cô ấy giận anh không?
– Thật tình anh không biết, cô ta luôn bảo anh là lừa gạt, nhưng anh chẳng hiểu anh gạt gẫm cô ta điều gì.
– Sao anh không bắt cô ấy giải thích?
– Có, nhưng không được, cô ta vừa trẻ con, vừa bướng bỉnh, rất nhiều lần anh bị nhức đầu vì cô ta, có lúc anh muốn thoát khỏi mối quan hệ phiền phức nầy, nhưng không hiểu sao lại không thể.
Anh im lặng một lát, rồi nói thêm:
– Tính anh rất ghét cái gì phiền phức, nhất là những chuyện vặt vãnh thuộc tình cảm, còn cô ta thì rất hay rắc rối.
– Trước kia tính em đơn giản, nên anh quen tưởng tình yêu là luôn êm đềm, thật ra thì không phải đâu anh ạ, cô bé ấy càng con nít thì anh càng phải kiên nhẫn, nếu anh không muốn mất cô ấy.
– Thực tế là anh chưa bao giờ có ý định sở hữu cô ta.
– Nhưng cũng không thể dứt khoát.
– Có lẽ anh phải quyết định chuyện đó, nhưng chưa phải là bây giờ.
Cẩm Xuyến nhìn vào mắt Phong:
– Anh có biết tại sao Hoàng Nhi bảo anh là lừa gạt không?
– Không.
– Vì cô ta không thể diễn đạt bằng cách khác. Anh quen với cô ta, trong thâm tâm cô ta xem anh là sỡ hữu, nhưng rồi cô ta phát hiện anh liên lạc với em. Tức nhưng không nói thẳng được cho nên phải mắng như vậy.
Duy Phong mỉm cười:
– Sau nầy em có tài phân tích tâm lý nữa, anh thật ngạc nhiên về em.
– Em đã trải qua nhiều vấp ngã, phải từng trải hơn chứ anh.
Duy Phong gật đầu:
– Có thể.
Cẩm Xuyến nói thẳng thắn:
– Hoàng Nhi yêu anh đó, tin đi, em nói không sai đâu.
– Nếu có chuyện đó thì thật buồn cười, thật ra anh thích coi cô ta như em gái hơn, khoảng thời gian đó cả anh và cô ta đều rất vui vẻ.
– Nhưng tình cảm đó đã chuyển hướng rồi, anh và Hoàng Nhi đều phải chấp nhận thôi.
Duy Phong im lặng thật lâu. Rồi nói qua chuyện khác:
– Em định sẽ thế nào?
– Anh muốn hỏi chồng em phải không?
– Em sẽ dứt khoát hay kiên nhẫn thuyết phục anh ta?
– Em đang suy nghĩ, nhưng chưa quyết định. Nếu nghĩ cho em thì em đã li dị lâu rồi.
Duy Phong gật đầu:
– Anh hiểu.
Cẩm Xuyến buồn buồn:
– Anh hiểu và lý giải hoàn cảnh của em theo lý trí. Nhưng chắc chắn anh sẽ không hiểu được cảm nhận của em về hắn ta. Đó là sự khinh bỉ, ghê tởm, căm ghét. Chỉ cần nghe tới tên cũng đủ khinh ghét...
Duy Phong ngắt lời:
– Vậy mà em chịu đựng cuộc sống chung cho tới bây giờ, em có nghị lực lắm. Dù sao thì em hãy còn trẻ, còn có thể làm lại cuộc đời.
– Nhưng trên thế gian nầy, làm gì em còn tìm được một người giống anh, trời sẽ không cho em cơ hội đó nữa đâu.
Rồi như hối hận câu nói của mình. Cô vội nhìn đồng hồ, cười gượng:
– Em phải về đây, sáng nay em đi lâu quá rồi. Cũng phải để anh về làm việc chứ.
Duy Phong khoát tay:
– Không sao đâu, không mất thời giờ của anh đâu.
– Nhưng em phải về thôi.
Vừa nói Cẩm Xuyến vừa vội vã đứng dậy, như chạy trốn. Duy Phong thoáng thấy cặp mắt cô đỏ hoe. Anh thoáng khựng người, muốn gọi cô lại. Nhưng cô đã đi khá xa nên anh chỉ ngồi im, tư lự nhìn theo cái dáng đi tất tả của cô.
Mộng Dưới Hoa Mộng Dưới Hoa - Hoàng Thu Dung Mộng Dưới Hoa