Chương 5
hang máy vừa mở cửa, Lãm Bình đã bước ra với một bài huýt sáo thật vui nhộn. Đây là ngày đầu anh đến công ty kể từ ngày Nhã Khiết đến.
Nghĩ cũng tội nghiệp, mấy ngày đối mặt với chiếc máy tính và cây chổi lông gà lau dọn hẳn là cô nàng củá' mình ghê lắm. Ai bảo hết chổ sao mà đến đây quậy. Tường Lãm Bình này không có cách trị hả? Hình dung cảnh cô nàng nhăn nhó mà anh buồn cười đẩy cửa bước vào.
- Trời! Quỉ quái gì thế này.
Anh kinh hoàng nhìn phòng là việc của mình. Ngăn nắp không thể tả nhưng...
- Trời ơi! Cái bàn làm việc cúa giám đốc bây giờ được trang bị thêm một...dàn karaokê hiện đạí nhất bên cạnh chiếc vi tính.
Anh bước hẳn vào trong xem cho kỹ. Lãm Bình muốn hét lên khi nhìn mớ giấy tờ trên bờ. Ngăn nắp nhưng... hình như trật tự đã bị đảo lộn.
- Điện thoại của tôi.
Anh la lên:
- Trời ơi! Bộ hổng biết tôi có thói quen bắt điện thoại bằng tay trái sao?
Anh có linh tính còn mọi sự thay đổi nào nữa nên nhìn xuống bàn tiếp khách:
- Ôi! Lại chúa! Mình chúa ghét hoa hồng.
Lãm Bình vội quay lại khi có tiếng mở cửa. Cái kiểu vào mà không gõ cửa chỉ có một người mới dám thôi. Anh đanh mặt vì biết chắc Nhã Khiết đã cố tình bày trò dù Cẩm Mai đã dặn dò từng ly từng tí. Trái ngược với anh, Nhã Khiết bước vào với gương mặt tươi rói, cô cưới thật duyên dáng như bộ áo dài màu vàng trên người:
- Chào sếp. Hôm nay... sếp chịu đi làm rồi hả?
Biết cô đang nói "móc'' mình, anh cố điềm tĩnh giơ tay lên nhìn đồng hồ:
- Hình như cô đến trễ.
- Vâng. Nhưng em có lý do. Danh thiếp của sếp đặt ở tiệm hơi xa công ty nên em đi hơi muộn. Mong sếp thông cảm.
Anh nhìn cô hơi đề phòng. Quái lạ, Sao hôm nay có vẻ ngoan và... Trời!
Suýt tý anh dã bật thành tiếng khi mở chiếc hộp Nhã Khiết vừa đặt xuống bàn. Mấy trăm tờ danh thiếp của anh.
Nhã Khiết. Cô định giỡn mặt với tôi hả? - Nhã Khiết khúm núm nhìn anh lo sợ:
- Có chuyện gì hả sếp?
Cô chỉ tay vào mặt anh:
- Sếp bình tĩnh. Chuyện đâu còn có đó.
Mặt sếp... xanh như... tàu lá kìa.
- Hừm! Giờ này còn dám dùng thành ngữ để trêu anh. Đúng là sai lầm nên mới nhận cô ả này mà. Anh vứt sấp danh thiếp lên bàn, quát 1ớn:
Cô muốn chết với tôi hả? Giám đốc công ty may mặc cô dám in là... mai táng.
- Vậy hả? Chết chưa?
Cô rụt cổ lại sợ sệt cầm lên xem. Khỏi nói Lãm Bình cũng biết cô đang giả vờ. Anh ngồi phịch xuống ghế nới lỏng cra - vát:
- Cô giải thích mà không thông là chết với tôi.
Cô cuống lên:
- Sếp đừng giận. Đúg là lỗi tại em nhưng mong sếp suy nghĩ cho kỹ đi ạ.
Chỗ này quen với công ty mình thì phải làm ăn đâu ra đó đằng này...
Cô chắc lưỡi:
- Cũng tại em lúc đến lấy không chịu mở ra xem.
Rồi cô vỗ mạnh tay kêu lên:
- Mà cũng tại sếp thôi.
Lãm Bình trừng mắt:
- Cái gì? Bây giờ lỗi do tôi là thế nào?
Cô vẫn thản nhiên lý sự:
- Không đúng sao? Chính sếp đã qui định rất rõ, sếp cấm người khác đụng vào đồ của sếp khi đi giao hàng hay đem về đây:
Trời ơi! Cao thủ đây. Lãm Bình cứng họng nhìn cô. Cái này thuộc dạng...sếp anh cứ nhân viên nỗi gì. Được rồi. Dám lý sự hả? Anh ngồi ngay lại cố lâý uy:
- Tôi hỏi cô. Ai cho phép đem dàn karaoke vào đây hà? Bàn làm việc của tôi chứ bộ quán bar hay sao?
Cô rụt cổ kinh ngạc:
- Á! Tự sếp khai nha. Thì ra sếp.. đi uống... bia...
Lãm Bình vội kêu lên:
- Cô đừng có nói ẩu.
Nhã Khiết hơi cúi đầu cho giống người có lỗi:
- Dạ em xin lỗi. Nhưng em đâu cố ý nói sếp đi uống bia ôm, em chỉ nói sếp đi uống... bia thôi mà.
Tức muốn chết trước lời nói... vô tư của Nhã Khiết nhưng Lãm Bình cố giữ điềm tĩnh:
- Ai cho phép đặt dàn karaoke ở đây?
Cô cười thệt tươi:
- Sếp à! Đây là của công đoàn mua cho anh em công nhân để lúc nghỉ trưa học có thể vui chơi cho thoải mái.
Cô nhìn anh e dè:
- Sếp không nhỏ mọn đến độ không cho gởi ít hôm chừ?
Đương nhiên là không. Lãm Bình muốn quát lên như thế. Tại sao lại là phòng anh mà không là một nơi náo khác? Nhưng bây giờ mà nói ra thì cô nàng sẽ khép anh vào tội ''nhỏ mọn'' liền. Anh nghiêm mặt chỉ lên bàn:
- Ai điều chình trật tự trên bàn làm việc của tôi đây?
Cô bước đến nhìn cho kỹ xem anh đang nói chuyện gì. Cô nghệch mặt ra:
- Sếp muốn nói gì em không hiểu Chịu hết nổi gương mặt vô tội của cô, anh quát:
- Còn ở đó mà chọc tức tôi hả?
Cô cố nén cười vì gương mặt giận dữ của:
- Khi không sếp quát lớn tiếng làm gì?
Rõ ràng công việc dọn dẹp này là của bà vú mà.
- Tức điên được nhưng Lãm Bình cũng đành "ngám bồ hòn làm ngọt" Đúng là anh đã xem thường cô.
Nhã Khiết nhìn anh cười cười:
- Sếp à! Tôi vô tội đấy.
Anh gầm gừ:
- Vô tội à? Vô số tội thì có.
- Vậy bây giờ sếp chuẩn bị dự tiệc nhé. Theo lịch thì...
- Thì... thì cái đầu của cô.
Anh giận dữ:
- Không có danh thiếp lấy gì mà giao thiệp.
Đúng lúc có tiếng gõ cửa bên ngoài Nhã Khiết ra mở cửa. Lãm Bình lại kinh ngạc nhìn cô đặt hai tô phở bốc khói xuống bàn:
- Nhã Khiết! Cô định giở trò gì nữa đây?
Chớp mắt ngơ ngác nhìn anh:
- Sao sếp lại hỏi thế. Mời sếp ăn sáng.
- Ăn sáng! Nè cô hai à! Đây là phòng làm việc của giám đốc đó. Cô có muốn ăn sáng tối gì thì ra ngoài bàn làm việe của cô kìa.
Nhã Khiết nhìn tô phở nuết nước bọt cái ực:
- Nhưng mà đói bụng - Đói thì mau ra ngoài. Từ nay về sau không được gọi người mang đồ ăn lên đây nữa nghe không?
- Nhưng ở ngoài đó... mắc cỡ làm sao ăn?
Ôi! không khéo mình... điên chứ chẳng chơi. Anh thở hắt ra nhìn cô bất lực.
Chiếc Mecesdes vừa dừng lại trước cổng biệt thự Ngọc Lan, Lãm Bình đã nhìn vào gương chiếu hậu.
Gương mặt nhăn nhó của Nhã Khiết đang làm anh buồn cười mà không dám bật thành tiếng. Hừm! Tưởng Lãm Bình này dễ "ăn hiếp" lắm hả cưng? Trứng mà chọi với đá. Đúng là đồ ngốc.
Bên trong biệt thự đang nhộp nhịp như ngày hội với đèn hoa và tiếng cười đùa của mọi người.
Hôm nay ông tỉ phú Hoàng Tiến mở tiệc ăn mừng ngôi biệt thự mới này nên ông làm rất long trọng. Khách mời toàn những thương gia và những người có danh tiếng.
- Thưa giám đốc, mình vào luôn hay còn đợi ai ạ?
Cẩm Mai thấy mọi người ngồi yên trên xe không có ý định xuống nên lên tiếng Lãm Bình thích thú quay người ra ghế sau nhìn Nhã Khiết. Cô đang chu môi gãi đầu suy nghĩ để tìm kế "tẩu thoát'' rất tội nghiệp. Bắt gặp ánh mắt và nụ cười...chọc quê của anh cô trừng mắt định mắng một trận nhưng vì có Cẩm Mai nên đành nén lại hồi sau sẽ biết.
Lãm Bình quay qua Cẩm Mai:
- Cẩm Mai này? Cô vào trong trước nhé.
Cô giúp một tay cho ông Hoàng Tiến trong việc bày trí và tiếp khách vì tôi đã hứa với ông ấy đấy.
Gương mặt nghiêm nghị của Lãm Bình hơi giãn ra khi nhìn xuống Nhã Khiết:
- Tôi có vài điều muốn dặn cô thư ký mới rồi sẽ vào sau. Nếu không công ty may mặc của chúng ta sẽ biến thành may táng thì nguy.
Hơi nhếch môi cười nhẹ, Cẩm Mai gật đầu bước xuống. Cô đoán tối nay giám đốc sẽ tính sổ với cô bé hống hách này đây. Tội nghiệp! Có lẽ Nhã Khiết chưa hiểu về Lãm Bình lắm.
Cẩm Mai đi rồi, Lãm Bình bước xuống, mở cứa xe nắm tay lôi Nhã Khiết xuống. Cô gở tay anh ra kêu thật khẽ:
- Lãm Bình! Tôi không vô đâu.
Anh mở to mắt vờ không hiểu:
- Tại sao? Đi dự tiệc rất vui, Hôm nay có cả hội hoá trang nữa đấy.
Nhã Khiết chu môi áp mắt vào mui xe:
- Không thích.
Lãm Bình gật đầu chào một vài vị khách cũng đến muộn như mình. Anh chống hai tay lên xe mặt tỉnh queo nhưng giọng nói rất nghiêm:
- Hãy làm người lớn đi đồ con nít.
Nghe gọi là con nít, Nhã Khiết tức khí ngẩng mặt lên, không kiềm được, cô giẫm đôi giày cao gót lên chân anh đau điếng.
- Ai là con nít hả?
Lãm Bình co một chân lên nhăn mặt. Anh nhìn quanh xem có ai chứng kiến cảnh tượng này không? Cũng may là mọi người đã vào trong. Đúng là sai lầm cho anh khi vây vào con nhóe này. Anh cố nén cơn đau chụp Nhã Khiết tấn vào thành xe, đôi mát anh long lên giận dữ:
- Điên à? Tôi sẽ quẳn cô như...
- Một bịt rác chứ gì?
Lãm Bình cười cười khi cô vẫn còn nhớ những gì anh nói:
- Biết vậy thì tốt Nào! Vào mau lên.
Không thèm đợí cô. Anh bỏ vào trong một mình. Lãm Bình đi được vài bườc thì giọng điệu ngọt ngào lại cất lên:
- Lãm Bình!
Đôi chân Lãm Bình dừng lại. Ôi!Sao lại thế chứ! Anh nhắm mắt cố nén bực mình trong lòng. Đúng là "chân mình mà người điều khiển". Lúc nào cũng vậy, mỗi lúc nghe cô gọi "Lãm Bình" là anh lại xiêu lòng. Tuy không nói nhưng anh biết Nhã Khiết đã nắm được cái "tẩy, của mình. Chống hai tay lên hông, anh bực mình quay lại:
- Chuyện gì đây cô hai?
Cô lúng liếng đôi măt:
- Cô hai sẽ vào nhưng anh phải hứa một chuyên.
Cô ngập ngừng nhìn anh:
- Không được bỏ em bơ vơ một mình.
Đúng là con nít. Nếu em biết chiếc áo đầm đen mỏng manh khoe chiếc cổ trắng ngần kia sẽ biến em thành cô nhóc đẹp nhất đêm nay thì em sẽ không nói thế đâu nhóc.
Tuy nghĩ thế nhưng Lãm Bình không nói ra. Có mà điên mới bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình trước nhóc kiêu ngạo này. Anh lững thững bước đến nói vu vơ:
Điều này còn phải xem thế nào đã.
Nhã Khiết trừng mắt nhìn vì cách nói cao ngạo của anh. Nhưng Lãm Bình đã phớt tỉnh, anh co tay cho Nhã Khiết vòng tay vào. Ngập ngừng một lúc rồi cô cũng quàng tay anh bước vào như một đôi tình nhân trước sự ngưỡng mộ của mọi người.
Trao Nhã Khiết cho Cẩm Mai xong, Lãm Bình ung dung bước lên lầu. Nơi đó ông Hoàng Tiến đang tiếp khách và anh chỉ cần chào hỏi ông là mọi người sẽ biết đến anh ngay. Anh nâng ly rượu đế cao lên cười thật tươi:
- Chúc mừng bác. Biệt thự này rất đẹp và sang trọng.
Ông Hoàng Tiến cười và đáp lại:
- Cám ơn! Bác tưởng con không đến chứ!
Anh vẫy tay:
- Đúng là công việc khá bận rộn nhưng nhận được thiệp mời của bác thì dù có quan trọng thế nào cháu cũng phải ngưng lại.
Ông Tiến cười sản khọái:
- Thằng này khéo nói.
Cả hai cùng vui vẻ bước xuống đưới, nơi dạ hội sắp bắt đầu:
Bất chợt, ông Tiến thở dài ảo nảo, đoán được tâm trạng của ông, Lãm Bình hỏi thật lòng:
- Bác Tiến! Hình như bác có chuyện gì không vui thì phải.
Ông Tiến nhìn qua anh không ngờ Lãm Bình tuy còn trẻ mà sâu sắc và tinh ý đến thế. Biết khó giấu cũng không được, ông thật lòng bọc bạch.
- Chẳng giấu cậu. Tôi mua ngôi nhà này là cho con gái của mình.
Anh cười rạng rỡ:
- Thế thì quá tết rồi.
Ôi! Tốt gì mà tốt. Thậm chí bây giờ tôi còn không biết nó ở đâu nữa kìa.
Lãm Bình đứng lên bậc thang nhìn xuống dười, bất chợt anh cười khi nghĩ đến Nhã Khiết.
- Lãm Bình! Có phải tôi thất bại lắm không?
Lãm Bình! nhíu mày quay lại:
- Sao bác nói thế. Bác muốn nói về vai trò làm cha của mình.
Ông gật gù hài lòng:
- Cậu thông minh lắm. Vậy cậu nghĩ sao?
Trầm tư bên ly rượu một lúc, Lãm Bình lên tiếng:
- Theo cháu bác đã quen xem cô ấy là một đứa trẻ. Tại sao mình không nghĩ cô ấy là một người lớn. Như thế sẽ tốt hơn.
Lãm Bình vừa dứt câu thì ngươi dẫn chương trình vũng vừa tuyên bố khai mạc buổi tiệc tối nay. Theo lời mời. Ông Tiến sẽ đứng trước mọi người có ý kiến nên Lãm Bình đành ở lại một mình. Nhấm nháp ly rượu vừa cạn thì Lãm Bình bước xuống dưới. Mọi người đang dìu nhau theo một điệu show rất lãng mạn.
Chào anh! Chúng ta có thể khiêu vũ bài này không?
Lãm Bình dừng chân lại, nghe tiếng anh có thể đoán ra ai. Tự nhiên anh vòng tay ôm gọn cô gái và cả hai cùng lướt theo nhạc rất nhịp nhàng.
- Tại sao anh không hoá trang?
Cẩm Mai! Cô đã bỏ rơi không quan tâm đến sếp mình mà còn hỏi hả?
Đôi mắt chú nai con chơm chớp ngỡ ngàng.
- Vậy mà cũng bị giám đốc nhận ra.
Anh cười cưới:
- Nếu muốn người khác không nhận ra mình thì hãy mập ra một chút đi cô bé ạ.
Cẩm Mai bật cười:
- Em có thể xem đây là một lời khen không?
- Tuỳ cô Lãm Bình không nói thêm lời nào, anh chỉ dìu Cẩm Mai hết bản nhạc rồi trao cô cho một... chú cọp xa lạ mà anh cũng chẳng quan tâm tìm hiểu. Đảo mắt một vòng cuối cùng Lãm Bình quyết định chọn quầy rượu.
Vừa gọi một ly Sam- panh anh đã phát hiện ra một chú gấu tiến về phía mình.
Có lẽ chú gấu đen đó không thấy anh nên vẫn thản nhiên bước. Bộ không còn chiếc mặt nạ nào đẹp hơn hay sao mà chọn cái mặt nạ xấu xí vậy kìa? Đúng là com nít.
Lãm Bình vờ như vô tình đưa một chân ra giữa lối đi. Và như anh tính toán, cô bé đó mái tóc đen đeo mặt nạ gấu cũng đen đã vấp phải chân và...
- Ái da! Cẳng chân ai để mất trật tự thế này?
Nén cười, Lãm Bình cố làm tĩnh. Đúng là con nít, cái miệng lúc nào cũng chí choé:
- Xin lỗ cô. Tôi sơ ý quá.
Lãm Bình đỡ cô gái đứng dậy. Đôi mắt cô vừa chạm mặt anh đã sáng lên nhưng chỉ một thoáng đã cụp mi và đôi môi lại cong cớn:
- Mắt mũi để đâu vậy hả?
Lãm Bình cười tinh quái chỉ vào mặt mình:
- Để ở đây chứ ở đâu? Cô thấy tôi để mắt mũi mình lộn chỗ hả?
Thật là khó ưa. Nhã Khiết mắngthầm khi biết Lãm Bình đã nhận ra mình. Ủa mà mình nhớ đã hoá trang kỹ lắm rồi mà.
Nè! Cô à. Cô giận tôi à?
Nhã Khiết bỏ đi khi biết chắc Lãm Bình đang theo sau:
- Mắc gì tui giận ông.
- Tại... tui bị ông chọc cho giận chứ sao?
Nhã Khiết nổi sùng khi nghe giọng tưng tửng của Lãm Bình, cô bất ngờ quay lại chỉ tay vào mặt anh:
- Nè! Anh đừng tưởng mình ngon nha.
Rụt cổ Lãm Blnh ngơ ngác như chú nai:
- Cô à! Tôi nói bộ có gì không đúng sao mà giận dữ vậy?
Cô bỉu môi sau mặt nạ:
- Có điên mới giận người dưng.
- Vậy khiêu vũ bài này nhé!
Không đợi Nhã Khiết lên tiếng nhận lời, anh đã vòng tay qua người cô. Tự nhiên như một đôi tình nhân anh cầm tay cô quàng qua vai mình. Một thoáng rùn mình rụt tay lại vì cử chỉ thân mật đó nhưng Nhã Khlết đã kịp dừng lại.
Nhìn qua đôi mắt, Lãm Bình có thể đoán cô nàng đang đỏ hồng đôi má.
- Cô có quan hệ thế nào với ông chủ nhà?
Nhã Khiết không biết ý đồ của Lãm Bình nên nói đại:
- Là bạn của con gái ông ấy, được không?
Cười cười Lãm Bình gật gù:
- Tin. Nhưng tôi nghe nói cô ta cũng thuộc dạng... con cưng phải không?
Nhã Khiết lúng tiếng đôi mắt tự hào:
- Dĩ nhiên.
Lãm Bình chỉ chờ có thế, anh buông gọn:
- Vì vậy mà trở thành con hư. Muốn gì được nấy.
Đôi chân Lãm Bình bị một đôi giày cao gót giẫm lên không thương tiếc.
Giọng Nhã Khiết vang lên giận dữ:
- Anh mới là hư đó. Cô ta rất dễ thương và là một người rất tốt. Anh nói xấu người vắng mặt, anh mới là kẻ xấu xa. Thật là khó ưa.
Lãm Bình vội bước theo khi cô giận dữ bỏ ra ngoài sân:
- Nè! Tôi nói tiểu thư nhà này chứ có nói cô đâu mà làm gì giận dữ vậy?
Sực nhớ, Nhã Khiết hơi ngượng ngùng nhưng vẫn chống chế:
- Ờ thì... người đó là bạn tôi. Tôi biết cô ấy không tệ như vậy.
Lãm Bình bĩu môi trêu cô:
- Cô mới tệ như vậy chứ gì?
Cô quay mặt qua định mắng anh nhưng Lãm Bình đã ân cần ngồi xuống băng đá chung với cô, nhẹ nhàng như cơn gió anh tháo chiếc mặt nạ ra giọng êm như ru:
- Bình thường đã dữ như cọp rồi còn chọn chiếc mặt nạ gấu. Muốn anh sợ mà xỉu.
Giật chiếc mặt nạ trên tay anh, cô chu môi:
- Phải rồi. Con nai vàng thì dễ thương hơn chứ gì?
Lãm Bình phì cười tát nhẹ vào má cô:
- Con nít.
Cô tức khí hét lên:
- Tại sao cứ gọi con nít hoài vậy?
Vẫn tỉnh queo, Lãm Bình đáp lại:
- Thì con nít gọi là con nít chứ sao?
Nhưng em không thích. Em muốn anh gọi em bằng Nhã Khiết cơ.
Cúi giọng ngọt ngào, đôi má nũng nĩu như hớp hồn Lãm Bình. Anh cười cười thât tình tứ và quyến rũ, giọng anh thủ thỉ bên tay cô:
- Như vậy mới đúng là người lớn nè.
Một chút ánh hồng trên má đã làm Nhã Khiết rạng ngời trong đêm. Không hiểu được lòng mình đang rộn ràng, xao xuyến vì đâu, cô đứng dậy bỏ chạy vào trong bỏ mặt Lãm Bình ngồi lại ngơ ngác.
- Đúng là con nít.
Bất ngờ anh đưa tay ngắt một nhành, nguyệt quế bỏ vào túi áo. Bàn tay anh vô tình đã khám phá ra nhịp đập của con tim bất trị. Hình như nó đang rượt đuổi theo cái gì đó. Nó đập không bình thường. Anh xác định được điều này. Đau tim ư? Vì cô bé con nít đó à?
Chỉ đứng đợi thang máy vài phút thế mà Nhã Khiết tưởng chừng đợi hàng giờ. Đúng là "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ". Mà vui làm sao được khi nỗi tức đêm qua cứ anh ách trong lòng.
Hừn! Đúng là đáng ghét mà. Lúc cô bỏ chạy vào trong, chẳng những Lãm Bình không đuổi theo mà còn bỏ mặc cô cả một buổi tối. Anh hết trò chuyện, uống rượu với người này lại ngồi cười đùa với người này lại ngồi cười đùa với Cẩm Mai. Họ có vẻ rất tâm đắc. Phải rối, đi đâu anh ta cũng đưa thư kí tín cận của mình theo mà.
Nhã Khiết thở hắt ra như để ho bỏ muộn phiền cũng bay đi rồi bước vào thang máy.
Ôi! Cô chau mày. Đúng là xui. Lãm Bình đã đứng lù lù trong thang máy tự lúc nào. Ông trời đang chọc tức cô đây mà.
Miễn cưỡng Nhã Khiết bước vào cô cố ý đứng nép vào một bên để tạo ra một khoảng cách vô hình giữa hai người.
- Sao anh ta đi làm sớm vậy ta?
Nhã Khiết lẩm nhẩm tự hỏi khi thấy Lãm Bình không tỏ ra có thành ý làm hoà. Hay anh ta vô ý không nhận ra mình giận ư?
Thang máy mở cưa, Lãm Bình đứng khoanh tay trước ngực nãy giờ vẫn nghiêm nghị. Hình như anh cố ý chờ Nhã Khiết bước ra trước nhưng không thấy cô phản ứng gì nên đảo mắt qua cô Nhã Khiết thản nhiên nhìn đáo lại anh với vẻ thách thức, Lãm Bình hất hàm:
- Không ra à?
Cô nhún vai:
- Nhân viên thì phải n"hường nhịn" giám đốc chứ?
Hơi nhếch môi cưới trước cái giọng dài lê thê của cô, anh bước ra. Khi đi ngang qua cô, anh kề tai nói thật nhỏ:
- Váy lót... đẹp lắm.
Tiếng cửa thang máy đóng lại rất êm tai thế mà Nhã Khiết tưởng chừng tim mình vừa nhảy ra ngoài. Quên khỏi việc ra khỏi thang máy cô loay hoay nhìn lại mình. Chiếc jupe trắng và áo sơ mi đỏ rất sang trọng và rất nữ tính. Vậy mà anh ta cũng nhìn xuyên qua được ư? Đúng là cú vọ. Ôi? Điên với hắn mất thôi.
Hai chân Nhã Khiết như níu lại khi bưng khay nước vào phòng giám đốc.
Không phải cô sợ Lãm Bình mà cô sợ cái mặt lạnh lùng của Long Thành lúc nào cũng muốt ăn tươi nuốt sống cô. Sao mà ở đây toàn là ''ông kẹ" không hà.
Liệu anh ta có giống như Lãm Bình không? Có khen áo lót cô đẹp thay vì khen chiếc jupe có tuyệt vời.
- Dạ em mới giám đốc, mời phó giám đốc uống trà ạ.
Cà hai hình như đang nói về chuyện gì đó rất quan trọng nên không trả lời trả vốn gì cho cô, chỉ bưng trà mà uống.
Lãm Bình cất giọng trầm trầm như mọi khi:
- Theo ý của cậu thì chúng ta làm sao?
- Bên Phương Nam hiện đang chuẩn bị tung ra bộ sưu tập mới với những chiến dịch quãng cáo rầm rộ do đó theo tôi, chúng ta phải làm sao để kịp thời đưa ra bộ sưu tập của mình trước Phương Nam.
- Bằng cách nào? Phòng thiết kế hiện đang làm việc cả ngày lẫn đêm. Cậu cũng thấy mà.
Long Thành dựa lưng vào sa- lon châm thuốt. Rít một hơi anh chỉ tay về phía Lãm Bình:
- Điều này tôi không rành bằng anh. Chuyện này phải nhờ đến anh thôi.
Lãm Bình cười điềm nhiên:
- Kế hoạch đặt ra cho phòng thiết kế là ba tháng. Hiện còn hai tuần nữa. Tôi không thể thúc hối họ được. Công việc sáng tạo mà gượng ép sẽ không thể thành công mĩ mãn được.
Long Thành kêu lên:
Lãm Bình! Anh thừa hiểu là bên Phương Nam họ mạnh như thế nào mà.
Long Thành nóng nảy bật dậy?
- Chỉ cần mình tung ra sau họ thì khỏi đấu cũng biết ai thua.
- Tôi thì không tin như thế. Ăn thua là chẩt lượng và mẫu mã. Người tiêu dùng sẽ tinh tế nhận ra và tôi tin mình sẽ thắng.
Long Thành phì cười mai mỉa:
- Anh có quá tự tin không đấy?
Lãm Bình đứng dậy trở về ghế làm việc:
- Công việc của cậu là lo tìm đối tác. Cậu đã làm tới đâu rồi.
Long Thành tự tin:
- Đương nhiên là tốt rồi. Chỉ có điều họ bảo còn tuỳ thuộc kiểu dáng và chất lượng hàng của công ty. Điều quan trọng của chúng ta phải nổi bật hơn bên Phương Nam mới gây được sự chú ý của người tiêu dùng.
Lãm Bình cười:
- Thế thì tốt. Giờ cậu về làm việc đi.
Nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi. Trong lúc này tôi muốn toàn tâm toàn ý thể hiện ý tường củ mình. Hy vọng cậu hợp tác.
Hiểu được cách đuổi khéo của Lãm Bình nên Long Thành đứng lên. Thật ra anh cũng chẳng muốn đến đây chút nào nếu không vì công việc.
Khi đi ngang qua bàn làm việc của Nhã Khiết, anh cố ý đi chậm lại, gõ nhẹ lên bàn cô mấy tiếng. Nhã Khiết ngẩng mặt lên thì anh cười thật tươi. Tuy không quyến rũ như Lãm Bình nhưng nó rất dễ thương thậm chí là có nét ngây ngô.
- Cám ơn về tách trà.
Đúng là điên. Cô mắng thầm theo. Uống tháng trước tháng này mới nói...cám ơn.
Đảo mắt về phía Lãm Bình, cô tò mò muốn biết anh đang làm gì trên máy vi tính.
Nhã Khiết thất vọng khi không khám phá ra được gì ngoài việc Lãm Bình đang chơi game. Cô lẩm nhẩm:
- Anh ta bị điên thật ư? Trong lúc mọi người làm việc bán sống bán chết thì..... Ôi! thật khó hiểu.
Cô cũng lấy cây viết ra vẽ ngoằn ngơèo trên tờ giấy. Không hiểu cô đã đặt bao nhiêu câu hỏi về Lãm Bình không biết. Anh ta đúng là quái dị. Theo sự kể lại của mấy cô nhân viên... nhiều chuyện thì trước đây Lãm Bình không bao giờ để Cẩm Mai đặt bàn làm vlệc trong phòng anh vậy mà anh lại bảo cô dời bàn làm việc trong phòng anh lại còn ngay trước mặt nữa mới chết chứ! Đúng là người tính không bằng trời tính mà. Lúc đến đây cô đang ở thế chủ động nhưng sự điềm tĩnh, lầm lì của Lãm Bình đã biến cô thành người bị động lúc nào không biết.
- Đứng dậy!
Nhã Khiết trợn mắt nhìn lên. Trời ơi! Thì ra mãi lo suy nghĩ cô không hay Lãm Bình đang chống tay lên bàn trườc mặt cô. Nhã Khiết lúng túng.
- Gì cơ?
Đứng dậy xem nào?
- Anh điên à?
Không quan tâm đến sự phản kháng của cô, anh nắm tay lôi cô đứng dậy rồi tự nhiên khoanh tay đứng ngắm nghía cô khá... Kỹ lưỡng. Nhã Khiết không biết anh muốn làm gì nhưng cái kiểu ngắm nhìn lộ liễu gì của anh làm cô khó chịu.
- Anh làm gì vậy hả? Tôi đâu phải là người mẫu của anh.
Ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cô, anh cười:
- Còn lâu cô mới có tiêu chuẩn đó.
Tiếp theo câu nói tàn nhẫn đó, anh thản nhiên cởi chiếc áo vest đỏ đang khoác trên người cô. Nhã Khiết la làng lên.
Anh điên hả? Tôi la lên bây giờ. Bớ..... - Bớ cái đầu cô.
Lãm Bình kí vào trán Nhã Khiết một cái đau điếng. Chưa hả giận anh quát tiếp:
- Ai làm gì mà la.
Bị mắng Nhã Khiết cũng nổi sùng lên. Cô đang bị lãm Bình dồn về cuối ghế sa- lon nên bị.... lép vế. Vừa định chống tay đẩy anh ra thì Lãm Bình đã lên tiếng:
- Ngồi im xem nào.
Run như cầy sấy, Nhã Khiết không hiểu Lãm Bình muốn làm gì dồn cô vào thành ghế này. Cái dáng to đùng của anh đang làm cho cô phải hoảng lên. Cô nhắm chặt mắt chờ đợi một điều mơ hồ gì đó nhưng đợi mãi vẫn không thấy.
Cuối cùng, còn bao nhiêu dũng khí Nhã Khiết gom hết lại hé mắt nhìn anh. Rởn người khi bàn tay Lãm Bình chạm khẽ vào bờ vai trắng nõn của cô.
- Ở đâu bán loại áo này thế?
TrờI! Nhã Khiết thầm kêu, cô mở to mắt nhìn anh kinh ngạc. Không nghe cô trả lời, Lãm Bình lấy tay khỏi chiếc váy lót bằng ren của cô. Trợn mắt, anh hỏi:
- Làm gì vậy? Sao không trả lời.
Chun mũi, Nhã Khiết tức muốn lộn ruột. Cứ ngỡ anh đã bị cô ''quyến rũ'' đến độ.... Ôi! Đúng là điên mà. Thì ra Anh ta đang chú ý vào chiếc áo của cô. Cái tức mỗi này một tăng lên nên Nhã Khiết quên đi khoảng cách mong manh giữa cô và Lãm Bình. Vẫn ngồi sát vào anh giọng cô chua lè:
Áo quần của người ta. Hỏi làm gì?
- Mua tặng người yêu chứ làm gì?
- Anh..... Nhã Khiết trợn mắt nhưng bắt gặp nụ cười đắc ý của anh cô biết mình vừa bị ''hớ'' khi đổ quạu. Kênh mặt như không quan tâm đến ''người yêú' của anh là ai, cô nói:
- Vậy thì đi qua Pháp mua Việt nam chưa có đâu thưa sếp.
Đôi mắt Lãm Bình như sáng lên, nhìn cô anh hỏi dồn:
- Tặng cái này được không?
Chúa ơi! Nhã Khiết ngã người ra sau. Tại sao mấy tay nhà báo không đăng tin anh ta bị khùng... Cô quát lên:
- Lãm Bình? Điênn hả? Khi không áo người ta đang mặc lại xin.
Mở miệng, Lãm Bình chua kịp giải thích thì đã có tiếng gõ cửa. Bây giờ Lãm Bình mới sực nhớ tình trạng của Nhã Khiết xem ra trong hoàn cảnh "tình gian mà lý cũng gian" thế này thì... Lãm Bình ấn đầu Nhã Khiết hụp xuống ghế:
- Vào đi Cẩm Mai thò đầu vào. Lãm Bình hơi nhột trước cái đảo mắt của cô. Là người nhạy cảm, cô có thể dự đoán được lý do giám đốc cho dọn bàn làm việc của thư kí vào ngay cửa phòng mình. Mỗi lúc giám đốc nhìn lên đều... thấy người đẹp. Điều mà từ lúc biết anh đến giờ cô chưa chứng kiến bao giờ.
- Có chuyện gì thế Cẩm Mai?
Đứng ngay bàn của Nhã Khiết, Cẩm Mai không bước vào:
- Thưa giám đốc. Đây là toàn bộ số liệu em đã xuống xưởng lấy về theo yêu cầu của sếp.
- Được rồi. Cô để đó đi. Chiều nay cô có thể nghỉ sớm và buổi tiệc tối nay cô có thể vắng mặt xem như phần thường mấy ngày qua.
Cô nén cười khi Lãm Bình cứ ngồi lì trên ghế, Cẩm Mai cười cười:
- Dạ cảm ơn giám đốc. Em xin phép.
Cánh cửa vừa khép lại cái "tách" Nhã Khiết đã hất tay Lãm Bình, vùng dậy:
- Thật là quá đáng. Sao anh dàm làm thế hả? Tôi.
Lãm Bình giơ hay tay lên cười xoà:
- Xin lỗi... xin lỗi... Nhưng đừng hiểu lầm.
Cô hất cẳng anh phủi đi một mạch nhưng Lãm Bình đã chụp tay kéo lại, giọng anh van nài:
- Đừng hiểu lầm. Chẳng qua anh muốn xem chiếc áo của em thôi.
- Hết chỗ xem hay sao mà anh lại đòi xem.
Lãm Bình kêu lên:
- Em đừng quá câu nệ được không? Anh không có ý xấu gì đâu, chỉ vì bệnh nghề nghiệp thôi.
Nhã Khiết nheo mắt nhìn anh. Cô có thể đoán ra những suy nghĩ của Lãm Bình. Có thể anh muốn tạo ra mẫu mã nào mới mà thị trường chưa có. Cô kênh mặt lên:
Áo này là vật... bất ly thân. Nhưng mà... nếu ai có nhu cầu muốn nghiên cứu thì hãy... năn nỉ đi. Chủ nhân của nó sẽ suy nghĩ lại.
Lãm Bình suỵt cười. Đúng kà con nít. Lúc nào cũng mè nheo được. Bất chợt Lãm Bình hỏi một câu lãng xẹt:
- Quen với phó giám đốc lâu chưa?
Dừng tay khi dọn bàn làm việc, Nhã Khiết cau mày:
- Vậy là ý gì?
- Nếu không có chuyện gì thì không được qua bên đó.
Nhã Khiết muốn la lên cho đã tức khi Lãm Bình bước ra ngoài câu nỏi lạnh lùng, nghiêm khắc. Anh ta sa lệnh cho mình ư? Đúng là điên mà.
Mong Đợi Một Mình Mong Đợi Một Mình - Hoàng Thu Dung Mong Đợi Một Mình