Màu Xanh Học Trò epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5
hi không, chiếc xe đạp xì lốp, có chán không. Thằng Lên càu nhàu một mình, vùng vằng với chiếc xe, đứng tần ngần một chút rồi bước vào nhà, đi tìm má nó. Bà Năm ngồi nhặt rau. Thằng Lên ngồi xuống cạnh má, gãi gãi đầu nói:
- Má… Má cho con mấy đồng vá xe đạp. má…
Má nó la:
- Xe gì mà xì lốp hoài, mới tuần trước đây mà…
- Bị nó xì chớ con có muốn vậy đâu…
- Nè… tiền… Vá xe rồi về tao nhờ công chuyện.
Lên ngạc nhiên:
- Chuyện gì vậy má?
- Chút nữa về tao nói…
- Nói giờ đi má.
- Ừa thì nói… Qua bên thím Lung mua hụi dùm tao… Cái chân tao còn đau ghê…
Lên buột miệng:
- Ý… đâu được má…
Má nó hỏi:
- Gì hổng được? Tao sai mày không được à?
Lên ấp úng:
- Má… nhưng mà… con mắc… mắc đi đá banh mà… má.
- Bỏ đá banh không được sao?
- Đâu được má, con làm gôn mà nghỉ nỗi gì…
- Gôn với ghiếc…
Bà Năm than nhỏ rồi thôi, im lặng suy nghĩ. Lên im lặng theo. Một lúc, má nó mới nói:
- Thôi, mày đi đâu thì đi…
Lên mừng rú, chạy vội ra hè dắt xe đạp đi vá. Nó chỉ còn nghĩ tới trận banh chút nữa nó tham dự.
Chỗ vá xe không xa, cách nhà Lên chừng trăm thước. Mấy chiếc cột cũ chống đỡ cái mái rơm đen thui là chỗ chú Nhờ vá xe. Chú Nhờ bắt chuyện trước:
- Xe mày sao ưa bể bánh quá vậy Lên?
- Không biết sao kỳ vậy nữa, mới tuần trước bể…
- Cái ruột xe mày tao coi bèo nhèo ghê rồi đó, về xin tiền ba má thay cái mới đi…
Lên cười trước câu nói dụ của chú Nhờ:
- Thôi chú… để đi đỡ…
- Mày… thiệt… cha nào con nấy có khác… Hà tiện hệt như anh Năm…
- Hà tiện gì đâu chú…
- Còn hỏi nữa. Tao nói đừng buồn nghe, coi ba mày đó, quanh năm tao hổng thấy bận đồ tốt lấy một lần…
Lên chống chế:
- Bị… ổng không muốn bận đó chớ…
Chú Nhờ cười cười:
- Đó… vậy mới là hà tiện…
Tự nhiên, Lên đỏ mặt. Nó thấy hình ảnh ba nó hiện ra. Chú Nhờ nói đúng, ba nó có vẻ hà tiện quá. Gì đâu mà quanh năm chỉ mấy bộ đồ cũ thay đổi. Mà nhà có nghèo túng gì đâu, cũng tàm tạm. Còn chiếc xe đạp của nó nữa. Hồi học lớp nhất, ba nó hứa nếu nó đậu vô đệ thất trường công, ổng thưởng cho chiếc xe mới. Vậy mà tới năm nay, gần cuối năm đệ lục rồi, Lên vẫn phải đi xe đạp cũ, chiếc xe nó đi từ hồi lớp nhì. Ba mình kỳ thiệt…
Tiếng chú Nhờ:
- Nè Lên… Bữa nay chị Năm tính mua hụi không?
Lên đáp:
- Không biết nữa… Má tôi đau cẳng, hôm trước mới dẵm đinh…
- Úy mẹ ơi! Dẵm đinh hả, có đi chích thuốc chưa?
- Dạ rồi.
- Rồi bữa nay sao đi khui hụi được. Còn có ba người mà tao thì hổng mua rồi, để dành đó. Còn có chị Năm với chị Ngọt, coi bộ chị Ngọt cũng hổng muốn mua tháng này nữa…
Lên buột miệng:
- Chắc má tui tính mua hụi tháng này đó chú.
- Ờ, về nói má mày mua hụi đi. Bỏ ít cũng ăn như thường, đỡ mất lời…
Lên cười, nói dạ, chợt khựng lại:
- Ý mà đâu được. Ai đi mua hụi cho má tôi bây giờ?
- Mày đi thế hổng được sao?
Lên lúng búng:
- Đi mua hụi ghét thấy bà. Đợi lâu thiệt lâu; với lại, tui mắc chuyện.
- Ừa, có lâu thiệt, tao cũng hổng ưa gì. Chị Ngọt có tính kỳ, đi đâu cũng cà rề, cà rề, chậm rì. Tới nơi còn ba điều bốn chuyện nữa chớ. Chắc kỳ tới thím Lung mở hụi mà có chị Ngọt, chắc hổng có tao…
Xe của người khách trước cũng vừa xong. Chú Nhờ loay hoay sang xe của thằng Lên, nó phụ chú cho lẹ. Vừa làm Lên vừa nghĩ thật nhiều, lúc nó nghĩ trận banh, lúc lại nghĩ tới ba tới má tới chiếc xe đạp cũ.
Xe vá xong, Lên trả tiền rồi lên xe, đạp về nhà. Nó lại vừa đi xe vừa nghĩ. Đến cổng, mải lo ra, chút xíu nữa nó đụng một người. Lên giật mình thắng nhanh, chống chân xuống đất. Có tiếng ba nó:
- Chạy xe gì dữ vậy mày Lên?
Lên nhìn ba, ấp úng:
- Con…
Rồi không nói được nữa, nó nhìn chăm chăm ba mình. Ba nó đây, người mà chú Nhờ kêu là hà tiện đây. Chiếc áo bà ba bèo nhèo, cũ, có mấy miếng vá. Quần cũng không hơn gì, đã hơi ngắn. Ba nó hà tiện thiệt sao?
Ông Năm thấy con cứ nhìn mình hoài, hỏi:
- Nhìn tao gì dữ vậy? Bộ lạ lắm sao?
Lên hoảng, nói: “Đâu có, ba”. Nó nghĩ rằng ba nó biết được những ý nghĩ thầm kín của nó nãy giờ. Lên dắt xe vào nhà, ba nó theo. Tiếng má nó từ trong nhà hỏi:
- Thằng Lên về đó hả?
Lên dạ, nó dựng xe bên hè. Ba nó nhìn, chép miệng hỏi:
- Lại mới đi vá xe về đó hả Lên?
Lên lại dạ. Nó lần vào nhà, đến chỗ má. Nó vừa có một ý nghĩ. Má nó hỏi:
- Chừng nào mày đi đá banh Lên?
Không đáp mà Lên hỏi lại má:
- Má tính mua hụi kỳ này không má?
Má nó ngạc nhiên thấy nó nhắc chuyện mua hụi. Rồi, cái thằng này, có chuyện gì đây. Má nó đáp:
- Ừa, tao tính vậy đó. Về sắm cho cha con mày ít bộ đồ mới. Ngó ba mày mà tao phát rầu…
- Để con đi mua hụi nghe má.
Bà Năm nhìn sững con:
- Mầy đi mua hụi hả? Rồi không đi đá banh sao?
Lên đáp nhỏ:
- Con không đi đá banh nữa.
Má nó gặng:
- Tao hỏi thiệt, mày buồn tao phải không?
- Đâu có má.
Má nó im lặng. Ba nó ở nhà ngoài đi vào, thấy hai mẹ con ngồi bên nhau, im, mới hỏi:
- Má con bay ngồi nói gì tao mà thấy tao vô nín thinh vậy?
Lên ngước lên:
- Má nói kỳ này mua hụi rồi má may đồ mới cho ba với con đó…
- Ừa, mua phứt đi cho rồi. Dây dưa hoài với thím Lung tao hổng ưa. Nhưng mà nè má nó, may sắm khỉ gì, đồ còn nhiều…
- Ông chỉ vậy, cũ rách hết rồi còn gì nữa…
- Bà… Chỉ được cái tài tiêu hoang phí…
Ba thằng Lên nói rồi bỏ ra ngoài. Lên ngó má hỏi:
- Rồi má có sắm đồ mới cho ba không má?
Má nó gật đầu:
- Kệ ổng chớ, tao may thì tao cứ may. Nè, lấy giấy ghi dùm tao coi. Coi nào… mầy để một trăm đi…
- Thôi má… Năm chục được rồi… bỏ nhiều uổng tiền lời… Con nghe chú Nhờ nói hổng ai mua đâu…
- Ừa… thì năm chục… Có gì là tại mày đó nghe.
Lên cười:
- Con bảo đảm mà má.
Rồi nó đi lấy giấy bút, loay hoay làm. Xong, Lên gấp giấy bỏ túi. Nó nói với má mấy tiếng rồi ra cửa. Chiếc xe đạp chờ sẵn. Lên leo lên xe, đạp thẳng. Ba nó đứng bên hè hỏi vọng theo:
- Mày đi mua hụi đó hả?
Lên dạ một tiếng. Nó không nhìn lại ba, nhưng nó tưởng tượng ba nó đứng nhìn nó cười. Rồi mấy bữa nữa, nó sẽ nhìn lại ba nó mà cười. Cười vui thấy ba nó có đồ mới.
Màu Xanh Học Trò Màu Xanh Học Trò - Nguyễn Thái Hải Màu Xanh Học Trò