Màu Hoa Tigôn epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5
hiếc xe Ford dừng lại trước cửa nhà hàng Hạnh Phúc.
Đức đẩy cửa xe bước xuống. Thấy anh định bước thẳng vào trong, Trí vội kêu lại:
- Ê! Mày đi luôn hả?
Đứng lại, Đức hỏi:
- Còn gì hả mày?
Trí chỉ ra phía sau:
- Mày không định tặng hoa cho người ta sao?
Vỗ tay vào trán, anh kêu lên:
- Suýt chút nữa tao quên. Cu Tí đưa hoa cho ba.
Cu Tí ngoan ngoãn đưa bó hoa cầm trên tay nãy giờ cho anh.
Cậu bé cười cười:
- Ba! Good lucky.
- Thank you – Đức cũng cười lại.
Trí chìa một gói quà hình chữ nhật hơi dẹp trước mặt Đức. Anh nói:
- Đây là của Đại Nương nhờ tao đưa cho mày. Lần đầu gặp mặt phải gây ấn tượng.
Đức cho tay vào túi quần, để kiểm tra chiếc hộp bé xinh đựng chiếc nhẫn kim cương anh mới mua hôm qua.
Anh làm tỉnh:
- Thôi, đem về dùm tao đi. Mẹ tao màu mè và mày cũng vậy. Bày đặt quà, biết tao có đồng ý không?
Đấm vào vai Đức, Trí nói:
- Thôi đi ông! Làm bộ hoài. Cầm đi.
Không đợi Đức có cơ hội trả lại, anh mở cửa xe rồi cho xe vọt đi.
Đức chỉ biết nhìn theo rồi bỏ hộp quà vào túi áo vest bên trong.
Mày đi đi. Hẹn hò với người yêu mày đi. Đúng là có sắc quên bạn. Cố giấu đi. Tao đã phái điệp viên đi theo mày. Thử hỏi mày cố giấu được không?
Đức thầm mắng Trí khi anh bước vào nhà hàng.
Hết bực mình thằng bạn thân anh lại bực cô “vợ” chưa cưới của mình. Không biết con bé có bùa ngải gì mà mẹ mình khoái nó. Chưa chi đã quà cáp. Không xem cũng biết bên trong là món quà gì rồi.
Một sợi dây chuyền rất nhỏ và mỏng. Không đáng giá gì nếu như nó được làm bằng vàng. Nhưng đàng này lại là vàng trắng, Bạch kim. Lại đính thêm một viên đá. Người đời gọi là rubi. Vậy thôi, quà sơ giao mà!
Thái Đức càng nghĩ càng tức. Và sự tức giận của anh thật sự tăng lên khi món quà đó là của anh mua. Đúng rồi. Mẹ anh đã bắt anh nghỉ việc một ngày để anh chọn món quà xa xỉ đó lúc anh ở Paris.
Của không tiếc nhưng lại tiếc công. Mà con bé có xứng đáng nhận món quà không mới quan trọng. Thật là hết nói.
Nhưng có lẽ sự tức giận của anh là chính bản thân anh. Anh đang mâu thuẫn tại sao hôm qua anh lại đi mua quà cho người anh ghét nhất: Diễm Ly.
Và anh còn ra sức chọn món quà đẹp nhất mới chết. Một chiếc kẹp tóc có đính vài hạt đá sáng rất hấp dẫn. Không đáng giá gì. Chỉ gần nửa tháng lương của một giám đốc như anh thôi.
Cụp.
Đức không biết có phải anh vừa có những ý nghĩ xấu xa nên trời phạt anh.
Mãi suy nghĩ anh không hay mình đã bước đến cửa kính sau khi đi qua một hoa viên rộng lớn của nhà hàng. Và kết quả là cánh cửa đã mi vào mặt anh.
Nhưng trời ơi, nếu tự mình làm thì đâu có tức. Đằng này chẳng biết ai xớn xác bật cánh cửa vào mặt anh khiến anh thấy mấy vì sao vừa xẹt qua đầu.
Rầm!
Trời ơi! Hôm nay ra ngõ gặp gái. Đức thầm kêu khi chưa kịp tỉnh lại đã bị tông một cái ngã nhào.
Không cần giữ phép lịch sự anh la lên:
- Trời ơi! Nhà hàng cũng có xe ủi lô nữa hả?
Cố lồm cồm bò dậy, anh nhất định phải tìm cho bằng được kẻ nào đã tặng anh một cái cụp vào đầu và một cái tông vào người.
Kia rồi! Trong bóng tối, nhưng Đức vẫn thấy kẻ sắp là nạn nhân của mình.
Chống hai tay lên hông, bạnh cằm, trợn mắt anh xấn tới.
Cô gái đứng run rẩy từ nãy giờ cũng căng mắt ra nhìn anh.
Hai tay cô bụm miệng lại có lẽ để kiềm lại một tiếng kêu.
Cô lắp bắp:
- Là… là anh hả? Ba… ba… ba cu Tí.
Nghĩ đến cảnh trớ trêu này, Đức bật cười quên luôn cái trán đang bắt đầu ửng đỏ một vùng.
Anh vuốt mặt để lấy lại bình tĩnh:
- Em ngạc nhiên lắm hả?
Ly gật đầu:
- Vâng. Em tưởng mình đụng phải một gã anh chị nào thì nguy. Mà anh đi đâu đây?
Đi đâu đây? Đức cho hai tay vào túi quần sau khi đã sửa lại cho chỉnh tề. Anh nhìn Ly như người ngoài hành tinh.
Anh lạc giọng hỏi cô:
- Em hỏi vậy là sao?
Ly cười:
- Sao trăng gì? Tại hôm nay thấy anh “điệu” hơn ngày thường nên hỏi thôi. Chắc anh có hẹn, thôi anh vào đi.
Đức đùa:
- Vậy còn em đến đây làm gì?
Ly lúng túng:
- Á….ơ…a… Em cũng có hẹn với bạn nhưng xong rồi. Bây giờ em phải đi gặp một người rất quan trọng. Thôi anh vào đi. Em xin lỗi về chuyện lúc nãy.
Ly vừa nói vừa đẩy cửa và đẩy luôn cả Đức vào trong. Anh chỉ biết nhìn cô chạy như bay trong bóng tối và tự hỏi:
- Con nhỏ này có “cà tưng ” không nhỉ!
- Dạ, xin lỗi anh.
Đức quay lại nhìn anh bồi. Bây giờ nhìn mọi người cùng ánh đèn sáng choang trong nhà hàng anh mới biết mình đã vào hẳn trong nhà hàng.
Chẳng lẽ ngồi ăn một mình. Có mà điên à.
Đức thầm rủa mình. Anh hắng giọng lịch sự:
- Vâng, có chuyện gì sao, thưa anh?
Anh bồi cười niềm nở:
- Dạ thưa không. Tôi chỉ muốn hỏi rằng có phải anh là Thái Đức.
Đức ngạc nhiên:
- Vâng, nhưng sao ạ!
Anh bồi lịch sự:
- Dạ… Thưa đằng kia… có cô… Diễm Ly đợi anh nãy giờ ạ.
- Hả?
Đức muốn té xỉu khi nghe anh bồi nói.
====
Trái với không khí náo nhiệt của đường phố Sài Gòn cuối tuần. Bên trong quán cà phê Thi Thi là không khí yên lặng nhưng rất ấm cúng.
Đây là quán cà phê Internet rất được giới trẻ ưa chuộng. Những chiếc máy vi tính đã được các bạn học sinh, sinh viên lẫn người lớn và trẻ con thuê cả. Họ ngồi “chat” với bạn bè hoặc chơi game. Nhưng điều đó được diễn ra trên lầu I.
Dưới đất là những bàn xinh xinh được tô điểm bởi một cành hồng tươi thắm.
Tiếng nhạc nho nhỏ vang vang càng tăng vẻ lãng mạn của quán.
Nhưng có lẽ vì thế mà tiếng cười phát ra từ chiếc bàn được đặt ngay giữa khung cảnh nên thơ đó “rộn” hẳn lên.
Cô gái đang che miệng cười:
- Anh không biết đâu. Lúc em nhận điện thoại, em tưởng ai gọi phá không hà.
Chàng trai cũng vui tính trêu cô:
- Hiểu rồi. Cứ tưởng… lại một cây si chứ gì.
Cô gái nguýt anh:
- Anh làm như em có giá lắm.
Chàng trai nheo mắt:
- Phải. Không có giá. Nè! Nếu vậy thì “đại hạ giá” cho anh đi.
- A, anh dám trêu em hả? - Cô cong môi - Cho dù đại hạ giá cũng không lượt anh.
Chàng trai đặt ly cà phê xuống:
- Phải thế chứ. Hoa khôi của trường y khoa mà.
Cô gái nghiêng đầu:
- Hoa khôi. Anh lúc nào cũng hoa khôi. Thế mà lúc em tỏ tình với anh, anh lại từ chối là sao hả?
Chàng trai phẩy tay:
- Thôi, em cho anh xin. Cũng may, lúc đó anh từ chối, nếu không bây giờ… tàn đời.
Cô gái ngạc nhiên:
- Ê! Anh nói vậy là sao hả?
Chàng trai so vai:
- Không sao cả. Vì anh không muốn mỗi lúc ra đường phải đội nón bảo hiểm.
- Em không hiểu.
- Hì… Theo em anh có tránh nổi mấy cây si của em không?
Cô gái lườm anh:
- Anh thật là… nói dối như cuội.
Chàng trai cười hiền:
- Thật ra lúc đó anh thừa hiểu giữa anh em mình chỉ là một tình huynh muội tốt thôi.
Cô gái tò mò:
- Sao anh biết?
Chàng trai hắng giọng tỏ vẻ trịnh trọng:
- Anh Trí! Anh Trí ơi, vậy là từ nay anh không còn sợ cô đơn. Vì bên anh giờ đây đã có Mai Chùa ùa…
Minh Trí vừa dứt câu vọng cổ thì cả hai người, anh và cô đều phá ra cười rũ rượi.
Một lúc sau anh nói:
- Đó. Em tỏ tình như vậy thử hỏi anh có dám gật đầu đáp lại không.
Cô gái cố nuốt một ngụm cà phê trong miệng cô nói:
- Anh… anh không biết đâu. Lúc đó em nghe mọi người bảo anh là “mỹ nam” của trường nên em rất tò mò. Cộng với bạn bè kích mãi nên em mới bày trò phá anh.
Minh Trí dễ dãi:
- Anh biết… Nhưng nhờ có vậy mà mình mới… thân nhau.
Cô gái bĩu môi:
- Thôi đi huynh. Cho tiểu muội xin. Đại tẩu mà nghe chắc “xử” em chết quá.
- Yên chí đi bé. Anh vẫn “ngàn năm vẫn đợi ” mà.
Cô gái bật cười:
- Anh lúc nào cũng thế. Không khác gì xưa.
Minh Trí cười hiền:
- Em cũng thế. Sau hai năm gặp lại vẫn như xưa.
- Là sao?
- Xinh đẹp, ngang… và tửng.
Cô gái kêu lên:
- A, Anh này. Tửng thế mà đắt lắm đấy.
- Không cần quảng cáo. Nhìn là anh biết cái hoa đào của em đang… đỏ rồi. Nè! Đừng nói chuyện trước đây nữa. Dạo này em thế nào?
Cô gái hơi nghiêm mặt:
- Vẫn tốt. Giống như lúc gặp anh ở buổi hội thảo ở Chicago.
Chàng trai lên giọng:
- Em à! Nên biết bằng lòng với số phận đi.
- Ý anh muốn nói em nên… lấy chồng.
Minh Trí gật đầu:
- Út đã chọn rồi. Anh nghĩ người ta không đến nỗi nào đâu.
Cô gái kinh ngạc:
- Anh gặp… Út rồi.
Minh Trí gật đầu:
- Ừ, Anh có nghe Út nói. Em hãy thử tìm hiểu xem.
Cô gái ré lên:
- Anh cũng vậy nữa. Không bao giờ bênh em. Anh biết em ghét hắn thế nào không?
Trí cầm tay cô gái yêu thương:
- Em đừng bướng nữa. Chưa gặp sao lại ghét người ta.
Cô gái chu môi:
- Em cũng chẳng biết. Nhưng em thấy ghét hắn ghê lắm.
Minh Trí trêu cô:
- Con gái nói ghét là thương
Cô “hứ” anh:
- Hắn là tên pêđê. Anh bảo em làm sao ưng hắn. Chẳng lẽ sau khi cưới về em phải “giải phẫu” giới tính cho hắn.
Trí cười:
- Thôi đi chị. Chưa chi chị đã cao giọng. Mà chị căn cứ đâu mà nói thế.
Cô gái ngả người ra ghế:
- Không vào đâu hết. Em đoán.
Trí phì cười:
- Em đoán? Thế em có đem theo cái “mai rùa” không. Bói cho anh một quẻ luôn đi.
Cô gái nhăn nhó:
- Anh ơi! Anh không biết đó thôi. Những người như hắn “hi-fi” là cái chắc.
Trí hất hàm:
- Vậy hắn làm gì mà em lên án dữ vậy?
Cô gái tỉnh bơ:
- Thiết kế thời trang.
- Trời! Trí kêu lên - Anh cũng có thằng bạn làm nghề này. Nhưng nó rất “đàn ông”. Phong độ không chê vào đâu được. Không phải ai cũng như em nghĩ đâu.
Cô gái tì cằm lên tay:
- Có thật không? Sao thấy mấy tay đó đến mỹ viện em đều như thế cả.
Trí gạt ngang:
- Em đừng suy nghĩ phiến diện thế.
Cô gái nghiêm túc:
- Có lẽ anh nói đúng. Em sẽ suy nghĩ lại. Nhưng đừng nói chuyện em nữa nói về anh đi.
Trí kêu lên:
- Trời ơi! Em với thằng bạn anh thật hợp nhau. Cứ thích tìm hiểu đời tư của anh.
====
- Anh Đức kinh doanh bên ngành may mặc đã lâu rồi nhỉ!
- Vâng. Cảm ơn cô… Ly đã quan tâm - Đức đáp lời.
Diễm Ly cho miếng salad vào miệng:
- Anh có thích công việc của mình không?
Đức khẽ nhún vai:
- Như bao người khác thôi.
Sau câu trả lời cọc lóc đó thì bầu không khí im lặng lại kéo về như lúc đầu.
Thái Đức không thèm gợi chuyện gì cả. Anh đang quan sát cô gái mang tên Diễm Ly.
Đẹp. Anh thầm khen. Một chút ngây thơ.
Một chút ngô ngố.
Suýt chút nữa, Đức đã bật cười với ý nghĩ của mình. Chẳng hiểu con nhóc kia bày trò gì nữa. Chắc cô bé cho rằng anh là một thằng khờ nên mới dặn cô Diễm Ly này sử dụng chiêu bài “đánh nhanh, thắng nhanh“ đây mà.
Đức xoay ly rượu trong tay. Từ lúc bước vào đây đến giờ, cô Ly ngồi trước mặt không cho anh cơ hội hỏi một câu. Nhiệm vụ của anh là trả lời.
Ừ, thì trả lời. Hỏi mãi thì cũng đến lúc hết chuyện thôi.
Thái Đức khẽ nhếch môi cười:
- Cô Ly uống thêm chút rượu nhé.
Diễm Ly đặt chiếc nĩa trở lại đĩa, cô lắp bắp:
- Dạ… dạ thôi ạ. Em… không… biết uống rượu.
Chắc là trước khi đến đây đã được dặn nằm lòng là không được uống rượu đấy mà.
Đức nheo mắt tinh quái:
- Không sao đâu. Đây là rượu nho. Không sao đâu cô sợ.
- Dạ thôi ạ - Ly rụt rè - Em sợ mình sẽ thất lễ lúc say.
Đức lại cười. Quả nhiên như mình dự đoán.
Anh tấn công:
- Cô Ly dùng thêm xúp nhé!
- Dạ thôi ạ. Anh để em tự nhiên.
Ừ, cố mà tự nhiên đi bé. Ngồi trước mặt anh, em tự nhiên được anh mới sợ đó.
Đức chiếu tia nhìn ấp áp vào cô:
- Cô Ly… năm nay đã bao nhiêu tuổi nhỉ?
- Dạ mười chín. À không, hai hai - Diễm Ly đáp nhanh.
- Thế à? - Đức làm ra bộ ngạc nhiên - Nói thật. Nếu cô Ly không nói, tôi cứ ngỡ cô mới… mười tám. Trông cô Ly đẹp quá.
Diễm Ly như hóa đá khi nghe những lời ngọt hơn mật của Đức.
Cô lúng túng:
- Anh quá khen đấy thôi.
Đức cười cười:
- Không đâu. Tôi nói thật đó. Nếu biết trước thế này tôi đã không tặng hoa cho cô đâu. Vì hoa được đặt cạnh… cô Ly đây, vẻ đẹp của nó không còn nữa.
Diễm Ly thấy lâng lâng khi nghe Đức nói. Trời ơi! Anh ta đẹp trai quá. Nói chuyện nghe hay quá!
Nét mặt của Diễm Ly biến chuyển thấy rõ. Hai má cô đỏ hồng lên vì mắc cỡ. Nhưng điều đó không qua mắt Đức. Nhưng anh là kẻ biết dừng lại.
Anh nói:
- Cô Ly đến đây bằng gì vậy?
Anh lịch sự:
- Nếu được, cô Ly có thể cho tôi cái hân hạnh được đưa cô về.
Câu nhắc khéo của Đức làm cho Ly giật mình. Cô khẽ liếc đồng hồ. Chết cha, trễ rồi!
Ly nhăn nhó:
- Xin… xin lỗi anh. Bây giờ cũng đã muộn rồi. Tôi phải về.
Đức lại cười:
- Cô đừng lo.Tôi đã nói là tôi đưa cô về mà.
- Dạ không ạ - Cô gái ấp úng - Ý…ý tôi là … tôi tự về được.
Đức lại cười:
- Thôi được. Cô Ly đã nói vậy thì tôi đành chịu. Nhưng xin cô cho tôi tiễn cô một đoạn.
Diễm Ly hoảng:
- Dạ thôi. Cảm ơn anh. Tôi… tự lo được. Chào anh.
- Ấy khoan đã! - Đức ngăn lại - Mong cô cho phép tôi tặng cô món quà nhỏ. Hy vọng cô không từ chối lòng thành của tôi.
Ly nhìn chiếc hộp trên tay Đức, cô e dè:
Tôi cảm ơn anh. Nhưng tôi…
Đức doạ:
- Nếu cô từ chối, tôi rất buồn.Và có lẽ tôi sẽ đưa cô về và…
- Ôi! Đừng. Tôi thật cảm ơn anh.
Diễm Ly cầm lấy chiếc hộp trên tay Đức rồi vội bước ra cửa.
Thái Dức nhìn theo dáng vẻ hối hả của cô mà lắc đầu. Anh ngồi trở lại bàn hút thuốc.
Vừa lúc đó điện thoại di động của anh reo lên.
- Alo. Thái Đức đây.
Giọng cu Tí vang lên:
- Ba! Con nè!
Đức dụi thuốc:
- Ba biết. Nhưng có chuyện gì mà con gọi điện vậy?
- …
- Vậy hả? Vậy thì con cứ chơi game đi.
Lúc nào bác Trí về thì con về.
- …
- Bạn gái.
- …
- Đẹp không?
- …
- Thôi đi. Con nhiều chuyện quá. Đó là chuyện người lớn con đừng xen vào. OK?
Giọng anh dứt khoát nhưng cu Tí còn dứt khoát hơn.
- Ba có biết bạn gái của bác Trí là ai không?
Đức buột miệng hỏi:
- Ai?
- Đó là má Ly đó.
- Hả?
Đức rơi điện thoại xuống đất.
====
- Chị Bảy!
Chị Bảy nghe gọi tên mình đứng lại. Cô không đi lại nữa.
Nhìn Ly, cô rấm rức:
- Trời ơi! Cô ơi! Cô Hai ơi! Nếu tối nay cô không về, chắc tôi cũng trốn luôn.
Vỗ nhẹ vai chị Bảy, Ly an ủi:
- Em xin lỗi. Tại em có chút việc nên đến muộn, khiến cho chị đón taxi về.
Chị Bảy chùi nước mắt:
- Cô Hai đừng nói vậy. Tôi đã hứa với bà út tối nay cùng về với cô nên không thấy cô, tôi sợ.
- Được rồi - Ly cười - Bây giờ chị em mình vào nhà “chịu tội” với Út.
Chị Bảy cười hiền:
- Chắc bà Út cho cô với tôi no đòn quá.
Ly lục túi xách cho vào khoá. Cô nói:
- Chị đừng lo quá. Nhớ là tối nay chị chỉ đi theo em ủng hộ cho em bớt run. Người gặp hắn là em chứ không phải là chị. Rõ chưa?
Chị Bảy phụ Ly đẩy cánh cổng sắt bước vào trong. Cô vừa bóp khoá vừa nói:
- Rõ rồi. Nhưng cô Hai nè. Tối nay tôi lên phòng ngủ của cô nha.
Ly cùng chị Bảy sải dài bước trên hàng sỏi dẫn vào nhà.
Cô tinh nghịch:
- Chị không lên phòng em, thì em cũng mò xuống phòng chị. Chị phải kể cho em nghe chuyện tối nay chứ.
Vừa đến phòng khách, Ly đã đưa tay lên miệng ra dấu cho chị Bảy im lặng.
Ly mới nhấc chân đặt lên bậc thang thứ nhì thì có ai đó bật đèn lên sáng choang. Kế tiếp là tiếng kêu rất thanh.
- Bớ người ta có trộm. Trộm! Bớ người ta…
Phòng chị Bảy ngay dưới chân lầu, mới đẩy cửa phòng vào nghe tiếng la chị cũng hoảng hốt la theo.
- Trộm! Trộm đâu! Bà Út ơi! Cô Hai ơi có trộm.
- Trộm cái đầu mày! - Bà Diệu Hương ngồi chéo chân uống trà ở salon.
Ly nhìn cô Út biết sắp có bão đến nơi, cô không thể lên lầu được. Rụt rè bước đến chị Bảy, cô mắng khẽ:
- Bà điên hả? Nghe tiếng la không biết của ai sao còn hùa theo.
- Nè, to nhỏ cái gì vậy? - Bà đặt tách trà xuống - Đợi mời mới chịu… an tọa phải không?
Ly ngồi sát vào bà Diệu Hương, cô nũng nịu:
- Út, con biết lỗi rồi. Út bỏ qua cho con đi. Con hứa với út, con…
- Con im lặng cho út nhờ - Bà Diệu Hương cắt ngang lới cô, bà đảo mắt qua chị Bảy, giọng nghiêm khắc.
- Con Bảy có công đưa cô Hai về đây. Tao không nói nữa. Về phòng đi, sáng mai nói chuyện.
Tiêu rồi! Ly thầm than. Không phải tốt lành gì, chẳng qua muốn đẩy đồng minh của cô đi chỗ khác thôi.
Bà Diệu Hương phá tan không khí im lặng. - Nói đi!
- Nói gì hả út? - Ly rụt rè.
- Chuyện thứ nhất - Bà Diệu Hương lườm Ly - Con về nước hơn một tuần rồi mà không về nhà. Con ở đâu?
Ly đáp nhỏ:
- Dạ… ở mỹ viện.
Bà quắc mắt:
- Mày còn ở đó nói láo với Út hả? Tao đã đến mỹ viện mấy lần. Con Nga nói mày không có ở đó.
Ly quýnh lên:
- Dạ … con… dặn con Nga nói xạo với út.
Bà Diệu Hương giận run:
- Giỏi nhỉ! Tao gọi điện cho mày để từ Chicago mày bay về đây rồi mày đối xử với Út vậy đó hả?
Ly lay mạnh tay bà cô mình:
- Thôi mà Út. Con biết lỗi rồi. Thật tình con chỉ muốn…
- Muốn tránh mặt bà cô khó tính này chứ gì - Bà Diệu Hương mỉa mai Ly.
Cô hốt hoảng kêu lên:
- Ôi, Út đừng nói oan cho con.
Bà Diệu Hương lớn tiếng:
- Vậy thật ra mày muốn gì hả?
Ly cũng lớn tiếng theo:
- Con có muốn gì đâu. Mà chuyện gì cũng tại Út hết.
- À, bây giờ lại còn bán cái qua tao nữa hả?
- Không phải bán cái - Ly cố giải thích - Nhưng tại Út khoá tài khoản của con báo hại con không có một đồng dính túi.
Bà Diệu Hương gật gù:
- Thì ra là vậy. Bây giờ còn giở giọng trách móc tôi nữa.
- “Nếu biết vậy, tao đã không thèm nhận lời anh chị hai để nuôi mày lúc ổng với bả qua đời”.- Ly nói khích bà Diệu Hương - Có phải Út định nói thế không?
- Sao mày biết? - Bà Diệu Hương ngạc nhiên.
Ly so vai:
- Có gì đâu. Mỗi lúc con làm gì không vừa ý Út là Út ca bài này. Lâu ngày con thuộc luôn.
Bà Diệu Hương đánh mạnh vào đùi Ly:
- Mày biết thế sao còn làm tao giận hả? Nhà chỉ có hai cô cháu mà không khi nào thấy mày thương Út, làm một chuyện cho Út vui cả.
- Có. Chuyện tối nay bảo đảm Út sẽ vui.
Bà Diệu Hương đa nghi:
- Thật không? Mày mà tốt vậy à? Mà chuyện gì thế?
Ly nghiêm mặt:
- Con sẽ nói nhưng Út phải mở tài khoản cho con trong ngân hàng.
Bà Diệu Hương đặt nhanh tách trà xuống bàn:
- Mở. Đương nhiên là mở. Út khoá lại vì muốn mày không có tiền thì sẽ về nhà thôi.
Bây giờ về rồi tao khoá tài khoản mày làm gì.
Ly cười:
- Nè, Út tự nguyện, con không ép nha. Thôi được, chuyện là vầy. Con… đi xem mặt theo yêu cầu của Út rồi.
Bà Diệu Hương mừng ra mặt:
- Thật hả? Út chỉ mong có thế. Cả buổi tối tao không thể ngồi yên. Cứ sợ mày ham chơi rồi quên chuyện đó.
Ly nũng nịu:
- Quên làm sao được. Lệnh của bà trưởng khoa một bệnh viện nổi tiếng Sài Gòn. Con dám cãi sao?
- Thế thì tốt rồi. Nè! Thế thằng đó được chứ?
Ly ậm ừ:
- Ờ… thì nói chung năm trên mười.
Bà Diệu Hương cau mày:
- Mày nói tệ. Tuy chưa gặp mặt, nhưng nghe bà Thái Vân nói thì thằng đó khá lắm mà.
Ly vờ buồn ngủ, cô đưa tay che miệng ngáp dài:
- Út ơi! Con người ta thì người ta phải “nổ” chứ sao. Mà bây giờ đã khuya rồi, con đi ngủ đây. Ngày mai con sẽ kể tường tận cho Út nghe. Chúc Út ngủ ngon.
Bà Diệu Hương chỉ biết ấm ức nhìn theo.
Bà biết một khi cô cháu cưng của bà tuyên bố đi ngủ thì không có gì thay đổi được. Cô quý giấc ngủ của mình hơn vàng. Bởi nghề nghiệp của cô đòi hỏi sự tỉnh táo nên Ly có thể nhịn đói nhưng không thể nhịn ngủ…
Ly quấn chiếc khăn lên đầu rồi bước khỏi phòng tắm.
Mới ngồi xuống giường, chị Bảy đã thò đầu vào.
- Cô Hai, tôi đem một ít bánh lên nè.
Ly nhìn ra cửa:
- Chị biết là sau chín giờ tối là em không ăn bánh ngọt hay những thứ tương tự mà.
Chị Bảy cười và đặt chiếc khay lên giường:
- Vậy thì cô hai ăn trái cây với sữa chua.
- Tôi ăn bánh ngọt.
- Thế cũng được. - Ly cầm chùm nho rồi ngã người ra giường, cô khẽ liếc chị Bảy.
- Thế nào? Chị đã xem kỹ bà Út chưa mà lên đây thế.
- Cô đừng lo. Chị Bảy cho miếng bánh buiscut vào miệng. Lúc đi qua phòng tôi thấy bà Út đang xem sách.
- Vậy bây giờ chị nói đi. Hắn thế nào?
Chị Bảy cười híp cả mắt:
- Cô Hai không tin được đâu. Anh ta đẹp trai… bà cố luôn.
Ly cố nhướng nhìn chị Bảy, qua cách diễn ta tuy thô thiển nhưng cô biết người đàn ông đó có giá hơn cô tưởng nhiều.
Tuy là người nhà quê, nhưng chị Bảy hiếm khi khen một chàng trai nào như thế, ngoại trừ các diễn viên nam cua Hàn Quốc.
Thấy cô Hai có vẻ không tin mình chị Bảy bối tiếp:
- Tôi nói thật mà. Anh ta đẹp còn hơn cả diễn viên nữa.
Ly khép mắt lại, cô đáp hờ hững:
- Vâng. Chị cứ kể tiếp đi.
Và chị Bảy bắt đầu kể. Những lời nào dùng cho một người tài hoa, phong lưu, nho nhã đều được sử dụng.
Diễm Ly nhắm mắt lại hy vọng mình có thể nhờ chị Bảy ”ru ngủ”.
Nhưng hình như Ly càng muốn ngủ thì cô lại càng tỉnh táo.Và cô nghe rất kỹ giọng nói của chị Bảy:
- Cô Hai biết không, anh Đức tuyệt vời lắm.
- Lúc về anh còn tặng quà cho cô Hai nè.
Ly nhìn chiếc hộp chị Bảy mới chìa ra, cô cảm thấy mình không vui vì hình như cô đang tức. Ly không thể lý giải nổi những gì đang diễn ra trong cô. Tại sao lại thế? Mình tiếc món quà đó sao? Không đúng, Diễm Ly có gì thiếu để phải tiếc.
Cô cố nhoẻn miệng cười:
- Anh ấy tặng cho chị Bảy chứ!
- Vì tưởng nhầm tôi là cô Hai nên mới thế. À, mà ngày mai tôi giặt chiếc váy rồi mang trả lại cho cô Hai nha.
Ly cầm tay chị Bảy yêu thương, cô chớp mắt xúc động:
- Không cần. Chị cứ giữ lấy. Xem như em tặng chị. Tuy là bà con xa, nhưng chúng ta là người một nhà. Chị đừng ngại. Món quà này chị cứ giữ đi.
- Không được - Chị Bảy lắc đầu - Của cô Hai mà. Lỡ mai mốt gặp mặt không thấy cô Hai đeo, anh Đức buồn cho xem.
Anh Đức? Có cần phải ngọt ngào thế không?
Ly cười nghẹn ngào:
- Em đã nói rồi. Chị cứ xem như em tặng chị luôn.
Cô nghiêng đầu tinh nghịch:
- Nè! Bà Bảy! Bộ bà kết hắn hay sao mà nhìn mặt bà sáng rỡ vậy?
Vì là người quê nên chị Bảy biết không thể giấu được cô Hai tinh mắt của mình, cô nói:
- Cô Hai, cô đừng nói vậy. Bà Út nghe là chết tôi. Tôi chỉ ngưỡng mộ dượng Hai thôi.
Chị Bảy gật đầu:
- Vâng. Tôi quê mùa làm sao xứng với dượng Hai.
Ly đặt vào tay chị chùm nho cuả mình.
- Thôi đi. Chị lúc nào cũng thế. Chị đẹp lắm, còn dễ thương nữa. Nói thật nha, nếu hắn đồng ý thì em sẽ nói Út gả chị luôn.
- Ý đừng! Cô Hai không nên nói bậy. Chị Bảy vội kêu.
- Nếu vậy thì cầm sợi dây chuyền này về phòng ngủ đi. Nhớ đừng nói cho Út biết.
- Thôi được. Vậy tôi đi cho cô Hai nghỉ. Xem như tôi giữ giùm cô Hai.
Chị Bảy đã đi rồi mà Ly vẫn ngồi tần ngần. Tự dưng một sự tò mò trỗi dậy trong cô. Cái mâu thuẫn mà cô chưa hề có. Cùng với nó là một sự lo lắng vô cớ xâm chiếm suy nghĩ cô.
Tuy nhà quê, nhưng chị Bảy lại có cái đẹp của nhà quê. Cộng với sự chăm sóc của Ly bấy lâu nay, chị Bảy đã thành một thiếu nữ. Một cái đẹp rất giản dị, nhưng lại có thể bẻ gãy sừng trâu.
Chiếc Ford của Đức vừa đậu ở sân thì chú Tư bước đến.
- Cậu Hai! Cậu có đi đâu không? Tôi lấy chiếc xe vào garage.
Đức lắc đầu lạnh lùng:
- Không cần. Cu Tí đâu chú Tư?
Chú Tư chỉ tay về phái đằng sau vườn hoa đủ loại. Khoảng sân trống, cỏ Mỹ, tạo thành tấm thảm xanh rất đẹp, nơi Bạch Liên và cu Tí đang ngồi chơi đùa.
Đức nhìn theo chú Tư rồi lại nói:
- Chú đem chồng hồ sơ này này lên phòng giùm tôi. Nói chị bếp chuẩn bị cơm tối luôn.
Vì là người làm công lâu năm, quá hiểu tính cách của cậu chủ, nên chú Tư răm rắp làm theo lời cậu Hai. Có lẽ cậu ấy đã gặp chuyện gì bực mình nên vẻ mặt lạnh hơn tiền.
Băng qua luống hoa, Đức đã đến sân cỏ. Anh bước thật mạnh cố ý báo hiệu cho Bạch Liên biết sự có mặt của mình.
Và Bạch Liên đã quay lại khi nghe tiếng chân anh, cô niềm nở:
- Anh Đức - Anh mới đi làm về hả? Công việc hôm nay tốt chứ anh? Để em vào lấy nước.
- Không cần - Đức đáp lời mà cô vẫn ngồi đùa giỡn với cu Tí. Cu Tí ngoan. Con đang làm gì thế?
Cu Tí ngây thơ:
- Con đang làm toán. Dì Liên nói nếu con làm xong bài toán này sẽ kể chuyện cho con nghe.
Anh cười:
- Ngoan. Cu Tí của ba là số một. Vậy con biết làm chưa?
Cậu bé ôm cổ ba:
- Cu Tí là số một. Cu Tí thông minh. Cu Tí đã làm được hết.
Anh bật cười:
- Cha mày! Cưng quá nên hư! Nè, vài ngày nữa đi học rồi con phải cố gắng biết chưa?
Cậu bé nhanh nhẩu:
- Yes, sir. À, ba ơi! Má Ly nói khi nào khai giảng má sẽ đưa con đi đó.
Bạch Liên xen vào:
- Má Ly? Cô ấy là ai vậy anh Đức? Chẳng lẽ anh…
- Không liên quan đến cô - Đức nhíu mày. Cu Tí vào nhà soạn đồ tắm đi con. Tối nay ba đưa con đi mua đồ chuẩn bị năm học mới.
Cậu bé reo lên:
- A, hay quá! Thích quá!
Đức đợi cu Tí chạy vào nhà xong, anh nói nghiêm nghị:
- Cô ngồi đi.
Bạch Liên khép nép ngồi xuống cạnh anh:
- Anh có… chuyện gì ư?
- Phải - Đức cài thuốc lên môi - Chúng ta cần làm rõ một số việc.
Bạch Liên gật đầu:
- Em biết. Vậy anh nói đi.
Đức nhìn Bạch Liên giận dữ:
- Tôi không biết và cũng không muốn biết cô vào đây với ý đồ gì? Nhưng tôi cảnh báo cô. Cô dám đụng đến bất kỳ người nào trong nhà này nhất là con trai tôi, tôi không tha cho cô đâu.
Bạch Liên chau mày, khổ sở:
- Anh! Sao anh không chịu hiểu em. Em hoàn toàn không có ý xấu. Em có thể làm chuyện gì bất lợi với cu Tí được đây. Em rất thương nó. Nó là con trai anh thì đối với em nó cũng là…
- Cô im đi - Đức quắc mắt lên. Cô không có quyền. Tôi cấm cô. Nếu cô biết an phận thì tôi có thể suy nghĩ lại để cô được ở đây. Nhưng theo tôi thì tốt nhất cô nên rời khỏi đây. Đừng để tôi phát hiện ra điều gì.
- Đức - Mày về lúc nào?- Trí lên tiếng cắt ngang câu chuyện của hai người. Anh đứng oai nghiêm trước mặt Đức. Và Đức thừa hiểu bạn mình đã cố tình giải vây cho Bạch Liên.
Anh đứng dậy lạnh lùng nhìn Trí rồi bước vào nhà không nói một lời.
Anh vừa bước đi, Trí đã hỏi Bạch Liên ân cần:
- Bạch Liên! Em không sao chứ?
Bạch Liên cười hiền, cố giấu giọt nước mắt:
- Em không sao. Tại em có lỗi.
Trí đưa cho cô chiếc khăn tay của mình, anh từ tốn:
- Em… đừng ngại. Cứ ở đây với anh. Nói thật, anh cũng đang đặt câu hỏi về em đó.
Bạch Liên nhìn Minh Trí với cặp mắt oán hờn:
- Anh… anh cũng không tin em sao?
Anh cầm tay cô:
- Không phải anh Hai không tin em, nhưng đang yên đang lành em lại bay về Việt Nam còn nhận làm bảo mẫu cho cu Tí. Thử hỏi anh làm sao giải thích với mọi người.
- Nhất là… anh Đức.
- Phải - Trí gật đầu.
Bạch Liên cố giải thích.
- Anh Hai! Anh biết em thương cu Tí thật lòng mà! Vả lại… vả lại em hoàn toàn không có lỗi trong chuyện chị Bạch Vân. Em…
- Đừng quá xúc động Bạch Liên - Trí ôm Bạch Liên vào lòng. Anh Hai hiểu em mà! Em đừng quá lo, anh sẽ nói với thằng Đức, nếu em thật lòng thương cu Tí, anh tin rồi thằng Đức sẽ hiểu, sẽ thông cảm.
- Thật không anh Hai? - Bạch Liên tròn mắt hỏi Minh Trí.
Minh Trí cười hiền vuốt tóc Bạch Liên.
- Đức! Mày làm gì vậy?
Minh Trí đẩy cửa phòng bước vào.
Đức đang ngồi uống rượu trên quầy rượu nhỏ trong phòng anh. Anh cho xây hẳn một bàn rượu dài ở trong phòng mình. Đẩy chiếc ly về phía Trí.
Anh hỏi:
- Một ly chứ?
Trí giận dữ:
- Mày làm gì vậy? Khi không rồi nổi điên lên. Bạch Liên cũng là người thân thiết. Mày làm vậy mà coi được sao?
Đức cười khẩy.
- Bây giờ mày đang hài tội tao đó hả?
Rót một ít rượu vào ly, Trí uống một hơi:
- Mày… mày thật là… Thật ra mày muốn gì?
Đức nhún vai:
- Tao không muốn gì cả. Tao chỉ muốn cảnh báo cô ấy thôi.
- Có thật thế không?
Đức nhìn Trí lạ lẫm:
- Mày làm gì lo lắng dữ vậy? Bắt cá hai tay là bị ”hụt” đó mày.
Trí hét lên:
- Cái gì mà hai với một tay. Cái thằng này điên rồi.
Đức không buồn trả lời bạn. Anh xoay ly rượu trong tay, gương mặt vẫn lạnh giá.
Anh nói:
- Mày tìm tao chỉ muốn nói thế thôi à?
Trí lắc đầu:
- Không. Tao muốn nói chuyện khác. Mày làm gì mà từ buổi tối đó về đến nay mày cứ tránh mặt tao. Có chuyện gì mày nói ra xem nào.
Đức không uống rượu nữa. Anh ngã người ra giường nhìn lên trần nhà:
- Mày nhạy cảm quá. Tao có nhiều chuyện ở công ty nên không có thời gian rảnh. Tội gì tao phải tránh mày.
Trí cũng đến cạnh bạn, ôn tồn:
- Mày… Thật sự không có chuyện gì ư?
Đức mỉm cười:
- Mày nghĩ tao có chuyện gì?
- Thằng quỷ! Vậy mà làm cả nhà hoảng lên.
- Cái gì cả nhà?
- Ừ. Bác gái lo lắng khi thấy mày lầm lì nên mới bảo tao hỏi mày.
Đức chỉ tay vào mặt bạn:
- Hoá ra không phải vì mày lo cho tao.
Trí hất mặt:
- Lo… lo cái đầu mày. Để chuyện đó cho vợ mày…
Đức vừa mới quên Trí lại nhắc đến. Anh nhíu mày:
- Vợ con gì mậy?
Trí cười:
- Thôi đi ông cụ non. Nói đi, hôm đó gặp mặt thấy sao?
Đức cười. Anh không hiểu phải xử sự thế nào với thằng bạn thân. Thôi thì cứ xem như ông trời sắp bày. Một chữ thôi: Duyên.
Anh nói:
- Đẹp. Đáng yêu lắm.
Trí kêu lên:
Thằng điên! Cái gì đẹp, đáng yêu. Mày với cô ta quen biết rồi còn khen chê gì nữa. Ý tao muốn hỏi là cô ta biết mày là người bấy lâu quen biết cũng là chồng sắp cưới thì có ngạc nhiên không?
Đức cũng giận dỗi la lên:
- Trời ạ! Nếu được thế thì còn gì bằng. Mày biết không, cô ta tráo một cô gái khác đến còn mình thì… biến đâu mất.
Trí ngơ ngác:
- Thật vậy à?
- Tao mà thèm xạo với mày!
Đức vừa dứt câu thì đã bị Trí cho một trận cười. Anh cười nghiêng ngã trên giường.
Cố lắm Trí mới lên tiếng:
- Không ngờ… không ngờ… một thằng “hái lựu dập đào” như mày mà cũng bị “hố”.
Đức thấy bạn cười mình mà tức muốn lộn ruột. Anh quát:
- Mày im giùm tao đi. Vui lắm à?
- Ừ, vui chứ sao - Trí lại cười - Lần đầu tiên công tử Bạc Liêu nếm mùi thất bại.
- Tao lạy mày. Nếu mày là bạn tao thì làm ơn đừng cười nữa.
Nhìn vẻ mặt cau có của Đức, Trí thôi cười:
- Vậy mày tính sao?
- Sao trăng cái gì? Tao muốn điên lên rồi nè! Lớp ở công ty, lớp chuyện này. Tao chả biết tính sao.
Trí vỗ vai bạn:
- Chuyện công ty tao sẽ lo cho mày. Cứ lo chuyện vợ con và đợt trình diễn sắp tới đi.
Trí an ủi:
- Mày đừng lo quá. Cứ để tự nhiên đi.
- Tự nhiên?
- Ứ, đó là của mày. Không phải thì cho dù thế nào cũng đổ vỡ thôi.
Đức nhìn Trí lo lắng. Không rõ nên bạn mình mới nói thế. Khi hiểu ra rồi liệu thằng bạn thân này có còn lạc quan thế không?
Thấy bạn im lặng, Trí nói tiếp:
- Mày đang khó khăn với lão Xướng Cơ phải không?
Đức thở hắt ra:
- Chẳng hiểu sao dạo này tao thường gặp hắn ngồi ăn cơm với những khách hàng quen của công ty tao.
- Nhưng mày đã khép kín dây chuyền rồi. Tự sản xuất vải rồi đưa sang công ty may sau đó đem ra cửa hàng để tung ra thị trường. Mày còn sợ gì nữa?
Đức cười buồn:
- Mày không biết nên nói thế thôi. Tập đoàn Thái Đức trước nay chỉ tập trung vào lĩnh vực may mặc rồi xuất khẩu sang nước ngoài. Bây giờ lại tự sản xuất vải, rất nhiều công ty cạnh tranh. Để tạo uy tín trên thị trường rất khó.
- Cho nên mày định nhân có đợt trình diễn này sẽ quảng cáo luôn?
- Đúng vậy. Mày đúng là bạn thân của tao.
Trí gật gù:
- Nếu vậy thì mày cứ yên tâm để công ty tao lo. Lo tập trung vào thiết kế đi. Mày chuẩn bị tới đâu rồi.
- Phòng thiết kế của tao cũng chuẩn bị được sáu bảy phần rồi. Bây giờ tao đang tìm người mẫu.
Trí ngạc nhiên:
- Cái gì? Mày không định sử dụng các người mẫu có sẵn ư?
Thái Đức lắc đầu:
- Người mẫu chuyên nghiệp xưa quá! Tao muốn lần này hoàn toàn lạ kể cả đội ngũ người mẫu.
Trí chỉ vào hồ sơ ở trên bàn:
- Mày đừng nói cho tao biết đó là đơn dự tuyển làm người mẫu cho mày nha?
Đức cười:
- Cho công ty chứ cho tao đâu.
Trí cũng cười:
- Có cần tao “duyệt” phụ không?
Đức phẩy tay:
- Không cần. Đây chỉ mới là sơ khảo. Tao với thằng Khái duyệt sơ rồi cho vào vòng chung kết. Lúc đó nhờ mày làm giám khảo.
Trí kêu lên:
- Ôi! Mày điên à? Tao đâu biết gì mà làm giám khảo.
Đức vỗ vào má Trí như một đứa trẻ:
- Anh Trí nhà tao là một bác sĩ tài hoa mà cứ hay giấu nghề. Con mắt thẩm mỹ của mày đâu.
Trí gỡ tay bạn:
- Mày cứ hay đùa. Nếu cần tao sẽ giới thiệu cho mày một bác sĩ thẩm mỹ ngon lành.
Đức đe doạ bạn:
- Mày có muốn tao giết mày không mà dám chạm vào nỗi đau của tao hả?
Đúng lúc đó, cu Tí bước vào. Cậu bé tươi rói:
- Ba! Bác Trí nói gì mà vui vậy?
Cậu bé nói xong, ôm lấy cổ ba thủ thỉ chuyện gì đó làm cho Đức biến chuyển sắc mặt rất rõ. Gương mặt anh vui hẳn lên nhưng rồi lại chùng xuống.
Anh hỏi con:
- Con gọi điện à?
Cu tí lắc đầu nguầy nguậy:
- Không có. Con đang mặc đồ vào thì điện thoại reo và cô ấy nói thế.
Đức cụng đầu với con:
- Thôi được. Nể tình… cu Tí, ba con mình sẽ đi. Bây giờ con xuống nhà ăn cơm đi. Ba tắm rồi mình đi.
Cu tí cầm tay Trí:
- Bác Trí xuống ăn cơm với con luôn đi.
Trí ôm cậu bé đặt lên đùi:
- Cú Tí ngoan. Con xuống trước đi. BácTrí nói chuyện với ba con xuống rồi xuống ngay.
Cu Tí dạ nhanh và chạy xuống lầu một mạch.
Trí vỗ vai bạn:
- Mày có hẹn thì cứ đi đi. Nhưng về phải kể tao nghe đó.
Đức cười cười:
- Mày biết tao gặp ai sao?
- Xời! Nhìn vẻ bí mật của cha con mày là tao biết rồi.
- Thôi, đi ăn cơm giùm tui đi ông.
Màu Hoa Tigôn Màu Hoa Tigôn - Hoàng Thu Dung Màu Hoa Tigôn