Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mãi Như Ngày Nào
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5 -
M
ùa Giáng Sinh năm tôi gần 16 tuổi đánh dấu thêm một kỷ niệm rất dễ thương giữa tôi và Văn Khải. Hai tuần trước Noel chúng tôi cùng nhóm các anh chị rủ nhau đi coi một khu nhà giăng đèn trong thành phố. Chỗ đó gọi là Peacock Lane gần đường 39th. Theo truyền thống suốt bao năm qua, gia đình nào có nhà nằm trong khu ấy đều phải giăng đèn thật đẹp vào mùa này. Những ngày gần Giáng Sinh khu này tập họp đông đảo mọi người đến coi đèn và chụp hình. Trẻ con kéo theo ba mẹ chúng đi xem từng nhà trang trí một cách hớn hở. Mùa này cả khu Peacock Lane đường xá tấp nập xe cộ. Thậm chí phải có người bảo vệ đến lo trật tự giao thông khi xe muốn vào hay ra khỏi khu này.
Năm đó chúng tôi cả đám hơn mười người rủ nhau đến xem đèn thật đông vui. Parking chung quanh đã chật ních nên chúng tôi phải đậu xe ở một khoảng xa rồi từ từ đi bộ lại. Lòng tôi nở rộ vui mừng khi đứng trước tấm bảng lớn lấp lánh ánh đèn với những dòng chữ "Welcome to Peacock Lane - Celebration the Festival of Light". Tôi nối đuôi theo các anh chị đi trên vỉa hè ngắm các căn nhà. Hàng ngàn, hàng vạn ánh đèn được giăng khắp mọi chỗ trông huy hoàng, rực rỡ. Những bảng trang trí in chữ "Merry Christmas!" hay những câu chúc tụng "Happy Holidays!" càng tăng thêm không khí của mùa Giáng Sinh. Mỗi nhà có một cách trang trí riêng. Nơi đâu cũng đẹp, cũng rực rỡ không muốn thua kém nhà bên cạnh hay đối diện. Tiếng vó ngựa lộc cộc trên đường kéo theo chiếc xe chở những người sang trọng đi ngang khu này coi đèn làm tôi nhớ lại những cảnh của các nhà quý tộc trong phim ảnh. Vài người mặc trang phục ông già Noel rung chuông đâu đây để xin lòng hảo tâm của mọi người giúp đỡ các trẻ em không nhà. Mùa Đông đêm ấy trời không lạnh lắm nên càng thêm nhiều người tụ họp đến đây. Ai cũng trầm trồ hết lời khen ngợi ánh đèn rực rỡ.
Một số người trong nhóm mang theo máy ảnh nên vội kéo nhau lại chụp hình. Tiếng réo gọi thân mật xen lẫn tiếng cười rộn lên làm lòng tôi vui lây. Chị Tường Lan cũng kéo tôi theo chụp chung rất nhiều hình. Hôm ấy tôi cũng có dịp chụp riêng với Văn Khải mấy tấm. Có lẽ chúng tôi là hai đứa nhỏ nhất trong nhóm nên các anh chị cứ vô tình kéo hai đứa lại chụp chung. Mỗi lần như thế tôi lại mắc cở, má hồng hồng nghe tim rộn vui. Đi ngang một máng cỏ có Chúa Hài Đồng Giêsu nằm ở giữa Đức Mẹ Maria và Thánh Cả Giuse, chung quanh xếp đặt những con bò, con lừa trông thật đẹp mắt, chợt chị Tường Lan vẫy chúng tôi lại kêu lên.
-Cảnh này đẹp quá. Bé với Khải lại đây cho chị chụp một tấm.
Cả đám mọi người ùa lại trầm trồ ngắm hang đá lần lượt đợi chụp hình. Đến phiên chúng tôi thì chị Tường Lan liền nảy ý bắt chúng tôi mỗi đứa một bên quỳ xuống. Chị còn bắt chúng tôi chắp tay lại như hai thiên thần bên hang đá, miệng cười thật tươi rồi chụp một tấm. Tôi nhìn Văn Khải ngượng ngịu nhưng cũng vui vẻ làm theo. Có nhiều người đi ngang thấy cảnh ấy vội cười chỉ vào chúng tôi khen ngợi.
-Xem hai đứa nó giống thiên thần không kìa.
-Tụi nó dễ thương quá.
-Trông thật giống một cặp bé con.
Những câu đùa giỡn ấy khiến chúng tôi càng thêm mắc cở. Bây giờ không những chỉ có chị Tường Lan bấm máy chụp chúng tôi, mà còn có nhiều người khác thấy dễ thương quá nên cũng chụp ké. Tôi không biết có bao nhiêu người chụp hình nhưng cứ hết máy này chớp đến người kia kêu đợi để họ nhắm rồi chụp. Cảnh tượng ấy khiến chúng tôi thật không biết phải xử sự sao, đành phải quỳ bên hang đá chấp tay cho đến khi vừa lòng tất cả rồi mới đứng lên. Văn Khải nhìn tôi cười một cách khó hiểu. Tôi cũng nhìn anh cười với nụ cười ngây thơ vô số tội.
Sau lần đi coi đèn về, càng ngày tôi càng biết rõ lòng mình đã thích Văn Khải. Và tôi cũng tin rằng anh ấy đã thích tôi. Qua những cử chỉ chăm sóc rất nhẹ nhàng, những lời nói vu vơ, những ánh mắt nhìn ấy thì làm sao có thể khác hơn được? Tuy rằng tôi chưa hề biết đến tình yêu, chưa có một chút kinh nghiệm gì về chuyện cặp kè trai gái, nhưng tôi đâu phải một đứa con gái quá khù khờ mà không nhận ra? Tôi âm thầm ở bên Văn Khải suốt hơn hai năm trời đợi anh ngỏ lời với tôi. Nhưng càng ngày thì lại càng bị thất vọng. Văn Khải vẫn cứ đối xử thân mật với tôi như vậy, nhưng chưa hề một lần nói đến vấn đề tình cảm giữa hai đứa.
Tôi không hiểu anh ấy đang làm gì. Tôi càng không hiểu lý do tại sao. Ban đầu tôi nghĩ có lẽ anh ấy thích người khác, hay là có bạn gái rồi chẳng hạn, nhưng hết lần này đến lần khác, suốt hai năm trời ở gần nhau, anh ấy chưa hề nhắc đến cô bạn gái nào, càng không mang bất cứ bạn khác phái nào khi đi chơi chung với nhóm. Điều này càng khiến tôi rối mù. Và rồi tôi lại tiếp tục chờ đợi, tiếp tục hy vọng.
Giáng Sinh năm ấy Văn Khải mời tôi đi dự tiệc Noel với nhóm Huynh Trưởng trên nhà thờ. Anh đã sinh hoạt với nhóm này hơn hai năm nay nên có thể gọi là rất thân. Nhóm gồm các anh chị trẻ cỡ tuổi Văn Khải hoặc nhỏ hơn nên mọi người đùa nghịch rất thoải mái, không hề cương nệ bất cứ điều gì. Đêm ấy đi chung với Văn Khải, tôi có cảm tưởng mình đang đóng vai trò bạn gái của anh vì ai cũng nhìn tôi với ánh mắt ấy. Trong lúc ăn tiệc nhiều người còn cố tình nói những câu đùa chọc chúng tôi là một cặp. Cả hai đứa mắc cở, tỏ ra ngượng ngịu không dám trả lời, nhưng cũng chẳng dám lớn tiếng phủ nhận điều chi. Sự việc này càng khiến tôi thêm phần chắc chắn về tình cảm của Văn Khải dành cho tôi.
Tiệc xong, mọi người mở nhạc để khiêu vũ. Tôi chưa hề ra nhảy lần nào nhưng khi Văn Khải mời tôi cũng vui vẻ nắm tay anh cùng ra sàn. Đa số mọi người trong nhóm cũng chẳng mấy ai biết nhảy nên hầu như các bản nhạc đều là điệu Slow hay Rumba nhè nhẹ. Lần đầu tiên tôi nhảy với Văn Khải là đêm ấy. Cũng là lần đầu tiên nhảy điệu Slow với người khác phái trong đời mình. Trong vòng tay anh xoay xoay, đầu óc tôi liên tiếp quay lại những cái lần đầu với anh khiến nỗi buồn từ đâu tràn về. Không hiểu sao tôi lại thấy buồn muốn khóc. Đôi mắt tôi cúi xuống không muốn nhìn anh nữa, rồi lại ngó lơ khi bắt gặp anh cố tình ngó mình. Sự thật Văn Khải đang chờ điều gì? Hay chính tôi đang buồn về chuyện chi? Tôi thực sự không biết.
Nhảy được hai bản thì Văn Khải đã nhận ra tôi có thái độ thay đổi. Gương mặt buồn của tôi đã hiện ra rõ nét không hề dấu diếm. Anh vội đưa tôi vào một chỗ khuất với mọi người rồi lo lắng hỏi.
-Bé sao vậy?
Tôi không dám ngước lên nhìn anh. Đầu vẫn hơi cúi xuống đáp lại nhỏ nhẹ.
-Em đâu có sao.
Văn Khải chưa kịp hỏi gì thêm thì một người bạn trong nhóm đã lớn tiếng gọi anh lại. Anh miễn cưỡng nói xin lỗi tôi rồi phải đi lại bên người ấy vì họ cần anh để chuẩn bị cho những trò chơi kế đến. Và từ lúc ấy tôi đã hoàn toàn mất hết hào hứng với buổi tiệc. Mọi người vây quanh lại chơi games. Tiếng cười hòa lẫn tiếng la hét thật vui nhộn nhưng lòng tôi lại lạnh băng. Tôi vẫn cố gắng cùng hòa đồng gượng cười vui vẻ để dấu diếm nhưng càng lúc tôi càng muốn chạy ra ngoài để bật khóc. Gắng gượng cho đến hơn mười giờ thì tôi thật tình chịu không nổi. Tôi vốn không quen những cách giả tạo như vậy ở chính mình nên liền kéo Văn Khải qua một bên nói nhỏ.
-Anh Khải, em muốn đi về, anh có thể chở em về được không?
Trán Văn Khải lấm tấm mồ hôi vì anh đã tham gia hết mình vào từng trò chơi một cách nhiệt thành nhất. Có lẽ anh đã quên và không hề nhận ra việc tôi có thay đổi. Bây giờ nghe tôi nói vậy anh bỗng giật mình sững sờ. Nụ cười trên môi chợt tắt. Anh nhìn tôi dò xét, giọng lo lắng.
-Sao bé đòi về sớm vậy? Tiệc còn nhiều chương trình lắm. Bé không được khỏe à?
Tôi lắc đầu cố gắng giải thích.
-Không, em không sao. Chỉ là em muốn về sớm chút. Hay là anh chở em về rồi trở lại nhé . Đâu có lâu đâu.
Văn Khải như đã hiểu ra chuyện gì. Anh hơi buồn nhưng rồi cũng gật đầu.
-Thôi được. Đợi anh vào lấy áo và nói với mấy người đó chút nhé.
Anh vừa đi thì tôi liền chạy nhanh ra ngoài không muốn tiếp tục đứng trong bữa tiệc thêm một giây nào. Hai giọt nước mắt nóng hổi từ đâu chảy xuống má khiến tôi bàng hoàng. Lần đầu tiên tôi khóc vì một lý do nào đó không hiểu. Vội vàng dơ tay lên gạt nước mắt, tôi hít thở bầu không khí ban đêm lạnh ngắt để bình tĩnh lại. Ba phút sau Văn Khải đã ra ngoài. Tay anh cầm áo khoác của tôi trên tay nên liền giúp tôi mặc vào như ngày nào. Lòng tôi chợt xúc động. Nước mắt muốn trào ra thêm nhưng tôi cố kềm lại. Chúng tôi yên lặng sánh bước ra parking đậu xe. Chợt có tiếng người đi ngang hỏi lớn.
-Ủa, Khải, mày về rồi à?
Văn Khải quay lại nói trấn an bạn mình.
-Không, lát nữa tao quay lại. Tụi mày chờ chút nhen.
Tự dưng trong lòng tôi lại dâng lên một nỗi buồn khó tả. Vậy là vì tôi không tốt mà anh ấy phải bỏ về ngang xương rồi mới quay lại tiệc. Không biết những người bạn của anh sẽ nghĩ sao khi lát nữa không thấy tôi bên cạnh anh? Họ có nghĩ rằng tôi thuộc loại không vui vẻ, không hòa đồng với họ không? Những ý nghĩ ấy cùng lúc bao vây tôi khiến tâm hồn tôi trùng xuống. Lại một lần nữa nước mắt muốn rơi ra.
Nhưng Văn Khải không hiểu, không biết gì hết. Anh ấy vẫn im lặng ngồi bên tôi trong xe nhắm hướng chạy về nhà. Tôi nghĩ có lẽ anh buồn vì tôi đòi về sớm làm mất hứng buổi tiệc của anh. Có lẽ anh đang giận tôi nên không muốn nói chuyện. Hay có lẽ anh vốn chẳng biết nói gì với tôi những lúc hai đứa ngồi riêng rẽ với nhau. Đã hơn hai năm qua tôi đợi chờ và đợi chờ một lời tỏ tình ở nơi anh nhưng cũng không có. Đêm nay cũng không có. Chúng tôi đã quen biết hơn bốn năm. Trong bốn năm ấy có hai năm tôi nhận ra mình thích anh. Có hai năm tôi mang bao cảm xúc lạ lẫm ở bên anh. Chẳng lẽ anh không hiểu? Chẳng lẽ anh không nhìn thấy?
Đang suy nghĩ miên man một mình trong cơn buồn dâng trào thì tiếng Văn Khải chợt hỏi.
-Bé nghe bài "Dòng Sông" của Trịnh Nam Sơn chưa?
Tôi lắc đầu thở dài lơ đãng.
-Chưa.
Văn Khải liền thay CD bỏ vào dĩa nhạc mới rồi mở bài ấy cho tôi nghe. Giọng ca trầm ấm của ca nhạc sĩ Trịnh Nam Sơn cất lên với bài hát "Dòng Sông" do chính ông sáng tác khiến nỗi buồn tôi như trải ra theo với.
Dòng sông nay đã êm trôi
Dòng sông thay hết cuộc đời
Vì cuộc đời nhiều khúc quanh
Đã bao lần nếm những muộn phiền
Nhờ dòng sông kia đã thay hết cuộc đời
Tình yêu em đã cho anh
Nhiều hơn mơ ước trong đời
Vì cuộc đời nhiều xót xa
Đã bao lần nước mắt trong đêm
Nhờ tình yêu em đã thay hết cuộc đời
Đã biết có bao lần
Nhìn dấu chân đi hoang đậm mầu
Đã có những đêm dài
Nhìn khói thuốc bay như làn mây
Phù du như áng tương lai ngày mai
Mưa rơi nhanh trên đường
Thầm nhắc tên em yêu thật lâu
Mưa rơi trong trời hồng
Làm ấm áp cho đôi tình nhân
Cho lòng tôi mãi yêu thương dòng sông
...Yêu em ngàn năm....
Nghe xong bài nhạc mà tôi vẫn lơ đãng chẳng hiểu gì. Quả thực lúc đó đầu óc tôi đang hỗn loạn với bao ý nghĩ buồn bã nên còn tâm hồn nào để nghe nhạc chứ? Văn Khải yên lặng hát nhè nhẹ theo tiếng nhạc. Bài hát vừa xong anh lại bấm nút cho quay lại và chúng tôi nghe hoài bản nhạc cho đến khi về nhà. Tâm hồn tôi rã rời trong cơn buồn. Bài nhạc với âm điệu nhè nhẹ càng buồn hơn. Tôi giận Văn Khải với thái độ dửng dưng của anh. Tôi giận chính tôi giữ mãi tình cảm dành cho anh suốt hơn hai năm trời qua mà không dám nói. Nỗi buồn bực dâng tràn trong lòng khiến tôi không còn để ý bất cứ điều gì xung quanh.
Xe dừng trước nhà tôi thì Văn Khải liền với tay mở nhỏ âm thanh rồi nói.
-Bé mệt thì nhớ về ngủ sớm nhé.
Tôi đưa mắt nhìn anh lần cuối, chờ đợi lần cuối một lời nào hơn thế nữa, nhưng anh vẫn giữ im lặng không nói gì. Niềm thất vọng dâng trào nhưng tôi vẫn giữ được bình tĩnh trước mặt anh. Tôi mỉm cười đáp lại.
-Em biết rồi. Anh chơi vui vẻ nhé. Thanks!
Chúng tôi chào nhau, gửi lời chúc Giáng Sinh vui vẻ rồi tôi đến cửa nhà mình đi vào. Cánh cửa vừa đóng sau lưng tôi thì tiếng bánh xe anh cũng vừa rời đi. Tôi chạy vào phòng ngã lên giường bật khóc.
Đó là lần cuối cùng tôi để tình cảm mình yếu đuối vì Văn Khải. Đó là lần cuối cùng tôi khóc vì anh, vì chuyện tình cảm mong manh giữa hai người chúng tôi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mãi Như Ngày Nào
Tố Uyên
Mãi Như Ngày Nào - Tố Uyên
https://isach.info/story.php?story=mai_nhu_ngay_nao__to_uyen