Mắc Kẹt epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5
racy gọi điện cho Faz sau khi rời khỏi văn phòng của bác sĩ Wu. Cô cung cấp cho ông tên, ngày tháng năm sinh và số An sinh xã hội của Lynn Cora Hoff, và bảo Faz tìm kiếm thông tin của cô ta ở Trung tâm thông tin tội phạm quốc gia và Trung tâm thông tin tội phạm bang Wasington. Cô và Kins lái xe tới địa chỉ mà Lynn Hoff cung cấp cho bác sĩ Wu, đó là một nhà trọ trong một khu công nghiệp của thành phố. Tracy nhìn thấy trên một bảng tin rằng một căn phòng ở đây được thuê với giá hai mươi hai đô la một đêm và một trăm hai mươi đô la một tuần. Theo như thông tin của người phụ nữ làm việc trong văn phòng, Lynn Hoff thuê căn phòng này trong vòng một tháng, thanh toán bằng tiền mặt.
“Khách ở lâu như vậy chẳng phải rất bất thường sao?”
“Cũng không hay có khách thuê lâu như thế, nhưng vẫn có - anh chị biết đấy, những người đang tìm chỗ thuê dài hạn khác hoặc những người từ những bang khác tới chuẩn bị định cư tại đây, kiểu như vậy.” Người phụ nữ nói.
Hợp đồng cho thuê là một tờ giấy được in sẵn nội dung. Nó yêu cầu Hoff phải tự điền hãng sản xuất và loại xe của cô cũng như biển số đăng kí. Hoff nguệch ngoạc điền vào những chỗ để trống đó.
“Cô ấy là khách thuê như thế nào?” Tracy hỏi.
“Không thấy có vấn đề gì cả.” Người phụ nữ dẫn họ từ văn phòng đi ra phía đằng sau tòa nhà. Đối phó với thời tiết nóng nực, người phụ nữ mặc quần soóc, áo ba lỗ và đi dép xỏ ngón. Tracy ghen tị với cô ta. Cái nóng tỏa ra từ nhựa đường thấm qua đế giày của cô. Tới thời điểm hiện tại thì có vẻ như cái nắng nóng tháng Sáu ở Seattle đã vượt kỉ lục mọi năm với nhiệt độ nhiều ngày liên tiếp đều ở mức trên ba mươi hai độ khi mặt trời đã lặn. Ghi nhận nền nhiệt cao xuất hiện khắp nơi suốt dọc bang Washington, cháy rừng đã vượt tầm kiểm soát ở miền đông Washington. Lần đầu tiên trong đời, Tracy nghe thấy mọi người sử dụng từ “hạn hán” một từ dường như khá khó hiểu khi nói ra từ miệng những người dân Seattle.
“Cô đã bao giờ thấy người đàn ông nào ra vào căn hộ của cô ta chưa?” Kins hỏi.
“Chưa từng.” Người phụ nữ nói và liếc nhìn Kins khi họ bắt đầu đặt chân lên cái cầu thang đặt ngoài trời dẫn lên tầng hai. “Thực sự chúng tôi không cho gái điếm thuê phòng đâu. Hầu hết chúng tôi chỉ cho những người Mexico làm việc trong các nhà máy quanh đây thuê thôi. Họ sẽ ở lại đây cho đến khi nhận được giấy tờ hợp pháp và tiền lương. Rồi sau đó họ sẽ chuyển sang sống ở một căn hộ nào đó. Mà có chuyện gì với cô ấy thế? Cô ấy chết rồi sao?”
“Chúng tôi mới chỉ bắt đầu điều tra thôi.” Tracy nói.
Người quản lý dừng lại ở hành lang chung tầng hai. “Đó có phải là cô gái được tìm thấy ở trong lồng cua không? Tin tức đó đã tràn ngập khắp mọi nơi rồi.”
Tin tức này đã được phát đi khắp khu vực và cả đất nước. “Chúng tôi không thể cung cấp bất cứ chi tiết nào về vụ án.” Kins nói.
“Vậy là đó chính là cô gái trong lồng cua?” Người quản lý nói như thể họ đang chia sẻ cho nhau nghe một bí mật.
“Cô nói có vài người ở lại đây chừng một tháng hả?” Tracy hỏi.
“Cô ấy chính là cô gái trong lồng cua.” Người quản lý tự nói với mình, nghe như kiểu Lynn Hoff là Công nương Diana và căn phòng mà cô gái ấy ở sẽ trở thành một điểm thu hút khách du lịch. Cô ta tiếp tục đi xuống phía cuối hành lang về hướng tây bắc và cánh cửa của căn hộ là cái xa nhất so với khu đỗ xe và phòng quản lý.
“Lynn Hoff có nói vì sao cô ấy cần thuê phòng không?” Kins hỏi.
“Cô ấy nói là cô ấy đang chuyển sang một chỗ ở mới ở đâu đó.” Người phụ nữ nhăn nhó mặt mày trong lúc suy nghĩ. “New Jersey, tôi nghĩ thế, tôi nhớ là như vậy bởi vì cô ấy có nói điều gì đó về chuyện chờ nhận một phòng trống trong một khu căn hộ mà cô ấy thích, và cô ấy không muốn ở một chỗ thuê lâu dài nào khác.”
“Cô ấy có nói cô ấy làm gì để kiếm sống không?”
“Không.” Người phụ nữ đáp.
“Cô có nói chuyện gì khác với cô ấy không?” Tracy hỏi.
“Cũng không hẳn. Thật lòng mà nói, tôi có ấn tượng là cô ấy không muốn bị làm phiền.”
“Vì sao cô lại nói như thế?” Tracy hỏi.
“Cô ấy không hẳn là không thân thiện, nhưng mà hầu như cô ấy chỉ muốn ở một mình. Và những lúc tôi nhìn thấy cô ấy ra ngoài là cô ấy đang đeo một cặp kính râm rất lớn và đội mũ lưỡi trai. Có phải cô ấy đang trốn chạy khỏi ai đó không?”
Tracy và Kins không trả lời.
“Cô ấy đang trốn ai đó rồi.” Người quản lý nói.
Người phụ nữ dừng lại bên ngoài một cánh cửa màu đó có chữ “8D” màu vàng. Kins đặt túi đồ nghề của mình ở ngoài hành lang, đó là một túi dụng cụ màu đen và vàng mà anh đã mua ở một trung tâm mua sắm bởi vì anh thích những cái ngăn và khe đựng nho nhỏ của nó. Một anh chàng điển hình. Anh lấy ra hai đôi găng tay bằng nhựa cao su và đưa một đôi cho Tracy. Nếu họ bước vào và nhìn thấy vết máu văng trên tường hay một vệt máu lớn dính trên thảm, họ sẽ bước ra và đợi đội Điều tra hiện trường tới để khám nghiệm căn phòng.
“Đã có ai ở căn phòng này sau cô ấy chưa?” Tracy hỏi.
“Chưa, nó vẫn còn trong hạn thuê của cô ấy.”
Người quản lý dùng chìa khóa tổng để mở cửa căn phòng rồi bước sang một bên.
“Chúng tôi cần cô đợi ở bên ngoài.” Tracy nói. Người phụ nữ bước lùi ra sau.
Gần đây Tracy có kha khá kinh nghiệm với những căn phòng nhà trọ cho thuê. Gã Cao Bồi hạ sát nạn nhân của gã trong những căn phòng nhà trọ rẻ tiền dọc theo đại lộ Aurora. Rất khó để khám nghiệm ở những nơi như thế này. Nhân viên khám nghiệm dấu vân tay có thể tìm ra được số vân tay của cả một ngôi làng nhỏ, nhất là khi Lynn Hoff là gái điếm. Khi bước qua ngưỡng cửa, Tracy dừng lại. Cô ngạc nhiên khi phát hiện ra bên trong căn phòng quá gọn gàng và sạch sẽ. Có lẽ là sạch quá mức.
“Bắn vào đầu từ sau gáy sẽ vương vãi rất nhiều.” Đọc được suy nghĩ của Tracy, Kins thì thầm với cô. Anh di chuyển ra xa hơn và nhìn xung quanh. “Tôi không nghĩ là cô ấy bị giết ở đây, nhưng tôi đoán chúng ta sẽ tìm ra thôi.”
Kiểm tra tủ lạnh, họ phát hiện ra một hộp xốp trắng, bên trong có chứa một chiếc nem cuốn đã ăn mất một nửa và một ít mì xào kiểu Thái còn thừa, nhưng không có dấu hiệu nào cho biết nhà hàng đã làm ra nó. Tracy cũng tìm thấy gần nửa bình sữa ít béo qua mùi của nó, có thể thấy nó đã bị lên men, một ổ bánh mì đã bắt đầu có dấu hiệu nổi mốc và một cục pho mát cheddar. Một bình rượu vang trắng đã uống hết một nửa đặt ở cánh cửa tủ.
Trong tủ quần áo phòng ngủ, Tracy tìm thấy vài chiếc áo sơ mi, một cái áo khoác, quần đùi, quần bò xanh, một đôi giày chơi tennis, giày cổ cao và dép xỏ ngón. Cô di chuyển sang phía phòng tắm. Trên kệ bồn rửa mặt, cô nhìn thấy một bộ đồ trang điểm, nhưng chỉ có những món cơ bản nhất. Chỗ vòi tắm sạch sẽ, có một chai dầu gội đầu và dầu xả nhỏ.
“Trống trải quá nhỉ.” Kins nói khi ló đầu nhìn vào trong phòng tắm.
“Đúng là thế.” Tracy đáp.
Cô quay trở lại bếp, mở tủ đồ bên dưới bồn rửa và kéo thùng đựng rác ra ngoài. Thùng rác vẫn chưa được đổ. Cô lục tìm trong đó và phát hiện ra một mảnh giấy bị vo viên một phiếu rút tiền từ ngân hàng, Liên hiệp Tín dụng Emerald. Địa chỉ cũng là ở Renton, Washington. “Có lẽ chúng ta vừa mới tìm thấy ngân hàng của cô ta.” Tracy nói.
Kins bước lại và xem tờ giấy, rồi xem xét lại phần còn lại của căn phòng. “Không có ví. Không có điện thoại. Không có máy tính xách tay.”
“Lynn Hoff không muốn ai đó tìm thấy cô ta.” Tracy nói.
“Nhưng kẻ đó đã tìm được.” Kins tiếp lời.
Faz và Del xoay ghế quay người lại từ chỗ bàn làm việc của mỗi người khi Tracy và Kins bước vào ô làm việc. Những cái bàn làm việc cá nhân được kê ở bốn góc, chính giữa là một cái bàn làm việc chung. Tracy không khỏi so sánh hai người đồng nghiệp kia với Rex và Sherlock, hai chú chó Rhodesian nặng hơn sáu mươi tư cân của Dan. Bọn chúng cũng phản ứng nhanh như thế mỗi lần Tracy đẩy cửa bước vào. Lần cuối cùng cô gặp hai chú chó là vào sáng nay. Dan, anh chàng luật sư, đã rời đi trước cô. Anh đã bay tới Los Angeles để thay mặt cho thân chủ tranh luận trước tòa, phản đối phán quyết mà tòa đã đưa ra. Rex thậm chí còn chưa buồn ngẩng đầu dậy khỏi ổ khi Tracy rời khỏi căn hộ. Chỉ có Sherlock là hào hiệp tiễn cô ra đến cửa. Vì hành động hào hiệp ấy, chú ta đã được thưởng cho một khúc xương bằng cao su tổng hợp.
“Cả Trung tâm thông tin tội phạm quốc gia lẫn Trung tâm thông tin tội phạm bang Washington đều không cho ra kết quả của Lynn Hoff.” Faz nói.
“Thật vậy sao?” Kins hỏi, không tin vào tai mình. Anh thậm chí càng thêm khẳng định rằng Hoff là gái điếm sau khi biết được cô ta đã thanh toán cho cuộc phẫu thuật tạo hình và thuê phòng khách sạn bằng tiền mặt.
“Ngay cả một cái vé phạt vì đỗ xe trái phép cũng không có.” Del nói.
“Thế còn Cục Quản lý bằng lái thì sao?” Tracy hỏi.
“Còn thú vị hơn cơ.” Del nói. Anh xoay ghế lại và nhấc lên một tờ giấy khổ 21x28 cm từ trên bàn và đưa nó cho Tracy. “Gặp mặt Lynn Hoff đi nào. Tôi đã xin một bản copy ảnh thật của cô ta.”
Nhìn ảnh gốc, Lynn Hoff, nếu đó là tên thật của cô ta - Tracy lúc này đang rất nghi ngờ - có mái tóc thẳng màu nâu dài quá vai rẽ mái sang hai bên. Cô ta đeo một cặp kính gọng đen nặng trịch. Bằng lái cho biết cô ta cao một mét sáu mươi bảy và nặng chừng sáu mươi mốt kilogram, với cặp mắt màu nâu, những số liệu hoàn toàn tương thích với kết luận pháp y của Funk.
“Cục Quản lý bằng lái cấp bằng này vào tháng Ba năm 2016, nhưng trước đó chưa từng có bằng lái nào được cấp với cái tên này.” Del nói.
“Cô ta hai mươi ba tuổi.” Tracy nói và nhìn sang Kins. “Có lẽ đó không phải là tên thật của cô ta.”
Tracy và Kins đã đưa ra kết luận đó trên đường lái xe trở về từ căn nhà trọ cho thuê, sau khi họ giao lại quyền kiểm soát căn phòng cho một trung sĩ của Đội Điều tra hiện trường.
“Có vẻ như là một cái tên giả.” Faz nói. Ông xoay ghế nhìn theo Tracy khi cô đi vào bàn làm việc của mình và cất ví vào trong tủ để đồ. “Tôi đã tìm kiếm thông tin của cô ta bằng LexisNexis nhưng chẳng thu được tí kết quả nào. Không có tên chủ sử dụng lao động hay địa chỉ cư trú cũ. Tôi còn tìm kiếm thông tin của cô ta bằng số An sinh xã hội. Mã số đó là hợp pháp nhưng không tìm thấy lịch sử việc làm. Cô ta là một bóng ma.” Faz nói.
“Một bóng ma đang trốn chạy.” Kins nói. “Cô ta phẫu thuật thay đổi diện mạo trên khuôn mặt và rồi sau đó nhất định đòi lấy lại toàn bộ số ảnh chụp. Cô ta không cung cấp bất kì thông tin cá nhân hay lý lịch gia đình nào, và cô ta trả tiền thuê nhà trọ bằng tiền mặt. Và có vẻ như đã có ai đó dọn dẹp sạch sẽ căn phòng của cô ta. Không tìm thấy điện thoại di động. Không có ví. Không có máy tính bàn hay máy tính xách tay.”
Tracy đưa cho Faz một tờ biên lai ngân hàng mà cô tìm thấy trong thùng rác. “Nhưng tôi lại tìm thấy cái này trong thùng rác. Anh có thể kiểm tra thử cho tôi được không?”
“Không vấn đề gì.” Faz nói.
Ánh đèn màu vàng trên điện thoại của Tracy nhấp nháy, báo hiệu rằng cô có một tin nhắn thoại hoặc có thể là vài chục cái cũng nên. Một hoặc hai trong số đó tới từ con kền kền săn tin “yêu thích” của cô, Maria Vanpelt. Bennett Lee, sĩ quan quản lý truyền thông của Sở Cảnh sát Seattle có vẻ cũng đã gọi cho cô, một phần là do Vanpelt đã gọi điện cho anh ta. Lee có lẽ đang cố nghĩ ra một bài phát biểu để nói trước giới truyền thông. Nolasco chẳng có vẻ gì là đã gửi tin nhắn cho cô cả. Gã đó cứ thích tự biến mình thành một kẻ khốn nạn.
“Thời buổi này, làm thế nào người ta có thể sống khi không có thẻ ghi nợ hay thẻ tín dụng được nhỉ?” Del nói, nhìn thẳng vào bên trong khu vực làm việc chung của đội A.
“Thì có thẻ trả trước và sim rác mà.” Faz nói. “Anh dùng xong rồi ném chúng đi.”
Faz đã có bốn năm làm việc với đội Chống lừa đảo trước khi chuyển sang đội Án mạng. Mặc dù ông và Del phải gắng gượng rất nhiều để giữ cho mọi việc trong đội không bị quá căng thẳng, nhưng họ còn làm được nhiều hơn là chỉ mang lại tiếng cười cho đội. Hai người được chuyển sang đội Điều tra án mạng cùng một năm, đó là từ hai mươi mốt năm trước, họ đã là cộng sự của nhau trong suốt mười bảy năm trời và đã phá giải được tất cả những vụ án giết người được giao đến tay họ. Phải, họ giống như hai gã anh em giang hồ gốc Ý, nhưng Faz cũng có bằng đại học chuyên ngành Kế toán và Tài chính, còn Del đã tốt nghiệp Đại học Winsconsin với tấm bằng cử nhân ngành Khoa học chính trị. Một buổi chiều nọ, sau bữa trưa, Faz nói với Tracy rằng ông đã trúng tuyển học cao học để lấy bằng thạc sĩ ngành Thuế, nhưng ông cần phải kiếm tiền để trả hết khoản vay học đại học. Một người chủ của ông đã đảm bảo sẽ xin được cho ông một suất thực tập sinh tại Phòng Cảnh sát Elizabeth ở New Jersey, và thế là Faz tìm được đúng cái nghề đang chờ đợi ông điều này khiến mẹ ông vô cùng thất vọng.
“Nhưng hai người nói là không tìm thấy bất cứ thẻ tín dụng trả trước hay cái điện thoại nào cơ mà.” Del nói với Tracy và Kins.
“Thậm chí còn không tìm thấy ví cơ.” Kins nói. “Cô ta thanh toán cho cuộc phẫu thuật và một tháng thuê phòng bằng tiền mặt. Gần bảy nghìn đô.”
“Cô ta kiếm đâu ra ngần ấy tiền nhỉ?” Del hỏi.
“Vẫn chưa xác định được.”
“Có thể có kẻ nào đó đã đánh mạnh vào đầu cô ta và dọn sạch căn phòng trọ.” Faz nói. “Chắc chắn một điều là chúng không hề có ý định để xác của cô ta được tìm thấy.”
“Đập vào đầu cô ta?” Del nói với Kins trong lúc chọc ngón tay cái về phía Faz. “Anh ấy nghĩ hắn là Michael Corleone chắc.”
Tracy quay sang Kins. “Hay chúng ta cho chạy thử ảnh của cô ta bằng phần mềm nhận diện khuôn mặt, thử xem liệu chúng ta có tìm được bằng lái xe nào được cấp bằng một cái tên khác không?”
“Làm thế nào để Cục Quản lý bằng lái cho phép chúng ta làm việc đó?” Kins nói.
Sau khoản đầu tư trị giá một tỉ sáu, Sở Cảnh sát Seattle đã được trang bị phần mềm nhận diện khuôn mặt và các nhân viên đã được đào tạo để sử dụng nó, nhưng Hội đồng thành phố chỉ chấp nhận sử dụng phần mềm với ảnh của những thành phần đã bị tạm giam. Cục Quản lý bằng lái có hệ thống dữ liệu ảnh chân dung toàn diện nhất của toàn bộ cư dân bang Washington, nhưng các cơ quan có thẩm quyền sẽ không cho phép Sở Cảnh sát được sử dụng cơ sở dữ liệu đó để săn tìm tội phạm bởi một luật sư của Liên đoàn tự do dân sự đã tranh luận rằng, làm như thế có thể xâm phạm tới quyền riêng tư cá nhân của công dân. Ờ, thà cứ để cho tên tội phạm đó giết chết công dân còn hơn là biết xem hắn cao bao nhiêu, nặng cỡ nào. Và lạy trời cho họ tìm ra danh tính của một người đã chết để họ còn có cái mà dặn dò nhắc nhở họ hàng thân thích nhà mình.
“Có thể sẽ có ngoại lệ.” Tracy nói. “Cô ta chết rồi mà.”
“Quan chức chính phủ sẽ linh động vì mục đích cao cả hơn.” Del nói. “Chúc cô may mắn! Trong lúc cô chờ đợi để bị họ từ chối, tôi sẽ làm các việc khác theo cách truyền thống và sẽ thử tìm kiếm cô ta trong cơ sở dữ liệu của những người được trình báo mất tích.”
“Chí ít chúng ta cũng nên mang bức ảnh của cô ta quay lại khu chung cư và đưa nó cho những người ở khu vực quanh bến tàu xem sao.” Tracy nói.
“Việc đó chúng ta làm được.” Faz nói.
“Đội Điều tra hiện trường đang khám nghiệm phòng trọ, cho nên có thể sẽ có một danh sách nhiều cái tên khác mà chúng ta cần điều tra sau khi nhận được báo cáo từ Phòng Xét nghiệm Dấu vân tay.” Tracy nói, có vẻ dần mất kiên nhẫn. “Bỏ đi, tôi sẽ đi tìm Nolasco và yêu cầu ông ta tác động tới Cục Quản lý bằng lái về chuyện nhận diện khuôn mặt. Người phụ nữ đó đã chết. Chúng ta còn xâm phạm quyền riêng tư của ai được nữa cơ chứ?”
“Tôi cầu nguyện được không?” Faz nói và lắc lắc đôi bàn tay trong không trung.
Del ngăn Faz mà không ngước nhìn lên.
“Cô muốn tôi đi cùng chứ?” Kins hỏi.
Tracy chẳng nghĩ ngợi nhiều về lời đề nghị của anh. Nếu Nolasco muốn từ chối cô thì dù Kins có ở đó cùng cô hay không cũng chẳng quan trọng. Lời đề nghị của Kins chăng qua cũng chỉ là một nghĩa cử hào hiệp như việc Sherlock tiễn cô ra cửa buổi sớm hôm nay mà thôi. Mối quan hệ thăng trầm giữa Tracy và Nolasco bắt nguồn từ những ngày còn ở Học viện Cảnh sát, khi cô bị Nolasco đụng chạm trong một lần diễn tập lục soát người. Nolasco đã bị đấm cho vỡ mũi và quỳ rạp xuống đất, miệng gào thét the thé. Gần đây nhất, Tracy tình cờ vạch trần những phương pháp điều tra ẩn chứa nhiều nghi vấn của Nolasco và cộng sự điều tra án giết người trước đây của ông ta, Floyd Hattie, khi cô phát hiện ra một trong số những vụ án tồn của họ trong quá trình tìm kiếm thêm những nạn nhân có khả năng liên quan tới gã Cao Bồi. Điều đó đã khuấy động một cuộc điều tra toàn diện. Hattie đã nghỉ hưu từ lâu, phải cúi đầu nhận lỗi, còn Nolasco thì lươn lẹo như lão ta vẫn làm, đã cố gắng luồn lách và cuối cùng chỉ phải nhận một văn bản khiển trách.
“Không cần đâu.” Cô nói. “Nếu ông ta muốn từ chối tôi thì anh có ở đó để chứng kiến ông ta làm thế hay không cũng chẳng thay đổi được gì.”
“Có thể chúng ta sẽ gặp may và tìm được ai đó nhận ra cô ta.” Kins nói. “Cô ta phải đến từ một nơi nào đó chứ, phải không?”
“Trừ phi cô ta tự nở ra từ trong trứng.” Faz nói.
Tracy rời khỏi ô làm việc và đi dọc theo hành lang nằm giữa một bên là những văn phòng làm việc và bên kia là lớp tường bằng kính, qua lớp kính ấy có thể nhìn thấy vịnh Elliott nằm giữa những tòa nhà đang vươn cao. Một lớp sương mù đang phủ lấy Seattle và một dải mỏng màu đỏ rực tỏa ra phía cuối đường chân trời. Là khói mù. Hiện tượng này có vẻ cũng khó hiểu y như cái đợt hạn hán ở thành phố Emerald, nhưng nó ở ngay đó, ngay tại nơi mà không ai có thể ngó lơ. Cô bước vào trong văn phòng của Nolasco, gõ nhẹ lên cánh cửa phòng đang mở.
Ông sếp đang ngồi ở bàn làm việc, nói chuyện điện thoại. Ông ta không ra hiệu cho cô bước vào. Ông ta thậm chí còn chẳng biết đến sự có mặt của cô. Ông ta cứ để cho cô đứng ngoài cửa, như khói mù lơ lửng ngoài đường chân trời kia. Nolasco đang nói chuyện gì đó liên quan đến cầu thủ bóng chày Mike Trout và Bryce Harper, và cô suy luận ra là ông ta đang bàn luận về đội bóng chày ảo của mình. Bóng đá ảo, bóng rổ ảo, bóng chày ảo Nolasco chơi không sót trò nào. Đã qua hai lần ly hôn, ông ta còn biết làm gì để giết thời gian cơ chứ? Chỉ có trời mới có thể làm cho ông ta chịu chấp nhận để kẻ sát hại cô gái trẻ làm ngắt quãng cuộc sống ảo của mình.
Trong lúc chờ đợi, Tracy kiểm tra tin nhắn trong điện thoại. Dan đã nhắn tin để báo cho cô biết anh đã tới sân bay Los Angeles và sẽ về nhà vào lúc sáu giờ. Chưa từng có ai nhắn tin cho Tracy chỉ để thông báo tình hình của mình như thế này, và cô cảm thấy vô cùng dễ chịu khi Dan đã để tâm nhắn tin báo cho cô. Trong hai năm kể từ khi họ nối lại liên hệ với nhau, Dan một người bạn từ thời thơ ấu chưa bao giờ khiến cô cảm thấy mình là người biết chuyện sau cùng. Lúc nào cô cũng nằm trong tầm quan sát và chú ý của anh. Cô đang viết được một nửa tin nhắn trả lời bảo rằng cô sẽ về nhà muộn thì cô nghe thấy tiếng Nolasco nói “Tôi có việc phải đi đây”. Ông ta gác máy và nói “Chuyện gì thế?”, có vẻ là muốn nói với Tracy. Cô không để ý tới ông ta ngay. Thay vào đó, cô viết xong tin nhắn gửi cho Dan.
“Này, tôi có nhiều việc phải làm đấy nhé.” Nolasco nói.
Tracy bỏ điện thoại xuống và bước vào trong phòng. “Tôi cần nói chuyện với ông về người phụ nữ được tìm thấy trong lồng cua.”
Cặp lông mày của Nolasco nhíu lại. “Xác minh được danh tính rồi à?”
“Được mà cũng chưa được.”
“Thế là sao?”
“Chúng tôi đã tìm được tên của cô ta, Lynn Hoff, nhưng chúng tôi nghĩ đó là một cái tên giả. Chúng tôi nghĩ cô ta là một bóng ma. Chúng tôi không thể tìm được thông tin gì của cô ta trên bất kì một hệ thống nào. Kins và tôi đã lái xe tới địa điểm cuối cùng cô ta xuất hiện một nhà trọ ở Kent. Cô ta hoặc là đang chuẩn bị sẵn sàng để bỏ trốn hoặc là đang trên đường bỏ trốn. Chúng tôi nghĩ đã có kẻ nào đó dọn dẹp sạch sẽ chỗ đó. Không tìm thấy ví, không thấy điện thoại, cũng chẳng thấy máy tính.”
“Vậy là cô ta đang vướng phải thứ gì đó bất hợp pháp.”
“Chưa xác định được.”
Nolasco sửng cổ lên. “Cô còn lý giải nào khác nữa không?”
“Tôi vẫn chưa thể giải thích được.” Cô nói.
Ông ta tựa lưng ra sau. “Đôi khi mọi thứ chỉ đơn giản như những gì chúng hiển hiện, và ở đây những gì chúng ta thấy là hoặc cô ta là gái điếm, con nghiện, hoặc cô ta đã chọc phải nhầm người.”
“Kết quả kiểm tra pháp y ban đầu cho thấy không có dấu hiệu nghiện hút, và tại sao một kẻ nào đó lại mất nhiều công sức nhét xác một ả gái điếm hay hút chích vào trong một cái lồng cua và vứt nó tận ngoài eo biển Puget?”
“Đừng đổ hết mọi việc lên đầu tôi, Crosswhite. Lúc nào chúng ta chả gặp đầy những xác chết vô danh.”
“Nhưng chúng đâu có bị nhét trong lồng cua.”
“Tôi nói rồi đấy thôi, có vẻ như cô ta đã động đến nhầm người. Cô ta không xuất hiện trong danh sách người được trình báo mất tích hoặc nếu không có ai tới nhận dạng cô ta, thành phố sẽ tiến hành hỏa táng và sáu tháng sau cô ta sẽ có một ngôi mộ đẹp đẽ ở ngoại ô Olivet. Chúng ta còn nhiều việc gấp hơn phải giải quyết.”
Ví dụ như chơi bóng chày ảo ấy hả? Tracy muốn hỏi nhưng vẫn cưỡng lại được. “Cũng không tìm thấy dấu vân tay của cô ta trong hệ thống.” Cô nói, đó là bằng chứng khẳng định thêm Lynn Hoff không phải là gái điếm hoặc dân hút chích.
“Tìm cô ta trong hệ thống người mất tích ấy. Tôi dám cá là cô ta sẽ xuất hiện.”
“Del đang làm rồi. Và cô ta cũng đã tiến hành phẫu thuật thay đổi hình dạng.”
“Nhiều phụ nữ làm như thế. Đó được gọi là sự phù phiếm.”
“Cả đàn ông cũng vậy.” Tracy nói. Mọi người đồn thổi rằng kì nghỉ lễ hai tuần đi Mani của Nolasco thực chất là một chuyến đi làm phẫu thuật chỉnh hình. Hai mắt ông ta trợn tròn, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. “Đó không phải là một cuộc phẫu thuật thẩm mĩ. Đó là một cuộc phẫu thuật chỉnh hình. Cô ta đã thay đổi hình dạng của mình.”
“Làm sao cô biết được?”
“Funk đã tìm thấy những mô cấy trong người cô ta. Nhờ thế mà chúng tôi tìm được tên của cô ta. Bác sĩ của cô ta cho biết cô ta cung cấp rất ít thông tin cá nhân cũng như không có thông tin gì về gia đình, nhưng cô ta nhất mực đòi lấy lại tất cả những bức ảnh trước và sau phẫu thuật. Del đã tìm kiếm thông tin của cô ta trong hệ thống của Cục Quản lý bằng lái và tìm thấy một bức ảnh, nhưng không tìm được bằng lái nào khác đăng kí với cái tên này, điều đó có vẻ bất thường bởi như chúng tôi biết thì cô ta đã hai mươi ba tuổi. Tôi muốn sử dụng phần mềm nhận diện khuôn mặt trong hệ thống dữ liệu của Cục Quản lý bằng lái và thử kiểm tra xem liệu chúng tôi có thể tìm thấy bằng lái nào khác trùng khớp với người này không. Tôi cần ông giúp chúng tôi đề nghị việc này.”
Nolasco lắc đầu. “Bên quản lý bằng lái sẽ không chịu đâu.”
“Tôi biết đó là quy định chung, nhưng tôi hi vọng ông có thể thuyết phục được họ. Người phụ nữ đó đã chết. Chẳng có vẻ gì là chúng ta đang xâm phạm quyền riêng tư của cô ta cả.”
“Liên đoàn Tự do Dân sự nói rằng chúng ta không được phép sử dụng dữ liệu đó trừ phi chúng ta nghi ngờ ai đó có liên quan đến hoạt động phạm tội.”
“Chúng ta đang nghi ngờ sự việc này có liên quan đến hoạt động phạm tội mà. Có kẻ nào đó đã giết và nhét xác cô ta vào trong một cái lồng bắt cua.”
“Hãy chờ xem Del tìm được những gì trước khi chúng ta làm tốn kém thêm cho ngân sách.”
“Del sẽ không tìm thấy cô ta trong số người mất tích đâu. Cô ta không hề mất tích. Cô ta đang trốn chạy.”
“Trốn ai mới được?”
“Trốn bất cứ kẻ nào muốn giết cô ta.”
“Gửi bức ảnh đến chỗ cảnh sát khu vực. Bảo họ đem bức ảnh đi quanh các khu trung tâm xem có ai trên đường nhận ra cô ta không. Đôi lúc một cảnh sát tốt làm việc tốt là ở trên đường chứ không phải chỉ lướt trên bàn phím.”
Tracy nghiến răng. “Cảm ơn sếp.” Cô quay người đi về phía cửa, chợt nghĩ ra điều gì đó, liền quay người lại. “Nhân tiện, tôi nghe đồn là Trout bị chấn thương gân khoeo, có thể sẽ ảnh hưởng đến việc thi đấu của anh ta cho tới hết năm.”
Nolasco ngẩng đầu lên, ban đầu cảm thấy bối rối trước lời nói của cô và rõ ràng là cũng không mong đợi thông tin đó. Rồi đôi mắt của ông ta tiếp tục trợn tròn. “Làm thế nào cô biết được tin đó?”
“Tôi ấy hả? Chịu. Nhưng Dan quen một người làm nhân viên y tế cho đội Angels.”
Khi Tracy rời đi, Nolasco vội nhấc điện thoại bàn lên. Cô hi vọng tối đó Trout có thể ăn được ba cú ghi điểm trực tiếp.
Tracy nghe theo lời gợi ý của Nolasco và đưa cho Billy William một bản copy bức ảnh của Lynn Hoff để giao cho các cảnh sát khu vực. Cô yêu cầu các cảnh sát đi tuần tra phải đưa bức ảnh đó tới những khu mại dâm nổi tiếng trong thành phố. Cô làm vậy không phải bởi cô nghĩ đó là một ý hay và sẽ cho ra kết quả. Cô làm thế chỉ để có cái mà nói với Nolasco rằng cô đã làm theo những gì ông ta gợi ý, và ông ta đã lầm. Lynn Hoff có lẽ đã làm một điều gì đó phi pháp, nhưng Tracy tin rằng Hoff không phải là gái bán dâm hay một kẻ nghiện ngập, và cô ta cũng không phải là người vô gia cư, khi mà cô ta chi một khoản tiền lớn như thế để thay đổi hình dạng và trả hết cả cục tiền thuê nhà.
Cô ta đang trên đường bỏ trốn.
Tracy rời khỏi văn phòng sau chín giờ một chút, muộn hơn rất nhiều so với giờ kết thúc công việc bình thường, nhưng vẫn là rất sớm đối với bốn mươi tám giờ đầu làm án giết người. Del sẽ cần có thời gian để tìm kiếm trong dữ liệu người mất tích. Funk sẽ không lấy được báo cáo chất độc trong vòng vài tuần, và kết quả phân tích ADN cũng mất chừng đó thời gian. Họ không tìm thấy dấu vân tay của Hoff trong hệ thống nhận dạng dấu vân tay tự động, và Tracy nghi ngờ rằng mẫu ADN của cô ta cũng chẳng có trong hệ thống dữ liệu ADN quốc gia.
Cô lái xe về nhà. Nhìn thấy chiếc xe Suburban của Dan đậu trong sân, một nụ cười hiện lên trên mặt cô, giống như ngày xưa, năm cô mười hai tuổi, khi nhìn thấy chiếc xe đạp của anh tựa bên cạnh xe của cô trong sân nhà cha mẹ, cô cũng từng mỉm cười như thế. Khi ấy cô chưa yêu anh, chẳng nghĩ gì đến việc sẽ yêu anh, nhưng Dan vẫn luôn vui vẻ ở bên cạnh cô.
Họ đã gặp lại nhau ở Cedar Grove, nơi các thợ săn phát hiện ra hài cốt của Sarah trong một ngôi mộ đào sơ sài và Tracy trở về nhà để đưa tiễn người em gái duy nhất của mình về nơi an nghỉ và cũng để truy tìm kẻ giết người. Dan đã tham dự tang lễ. Họ đã hẹn hò với nhau từ lúc đó, nhưng mãi tới bây giờ, khi anh chuyển từ Bắc Cascades sang một nông trại rộng gần hai héc ta ở Redmond, họ mới gặp nhau nhiều hơn. Cho tới thời điểm này, dù đã ở bên nhau khá lâu, nhưng cảm xúc lãng mạn của cô dành cho anh vẫn chưa hề phai nhạt cũng giống như tình cảm anh dành cho cô. Cô đã nghĩ đến chuyện đám cưới, mặc dù cả cô và anh đều chưa đề cập đến chủ đề này. Cả hai người đều đã từng kết hôn và ly hôn, và họ chẳng có vẻ gì là vội vã muốn hợp thức hóa mối quan hệ của mình. Gần đây, Dan có vấp phải một vài vụ tuyên án của ban bồi thẩm, bao gồm cả vụ chống lại một công ty ở Los Angeles, và anh cũng không vội quay trở lại với những cuộc tranh tụng kéo dài. Thay vào đó, anh dành thời gian rảnh của mình để tu sửa lại ngôi nhà ở nông trại đó là việc anh thích và làm rất tốt. Anh muốn tái hiện lại toàn bộ căn nhà của cha mẹ anh ở Cedar Grove. Dan sẽ tu sửa nhà cửa suốt cả ngày, sau đó sẽ lái xe tới Tây Seattle để nấu bữa tối cho Tracy và ngủ lại đó. Anh nấu ăn ngon hơn, và nghe có vẻ thật điên rồ khi người phụ nữ luôn mang theo khẩu súng Glock 40, có thể bắn nhanh và chính xác hơn bất kì sĩ quan nào khác trong cùng lực lượng lại ngủ ngon hơn khi có Dan và hai chú chó ở trong nhà.
Rex và Sherlock chào đón Tracy khi cô đi qua cửa ngách dẫn từ ga ra để xe vào trong bếp, mặc dù nhìn chúng không có vẻ nhiệt tình như bình thường mà có vẻ bị ép buộc nhiều hơn. Chúng mau chóng lao ra phía cửa kéo và chạy ra ngoài hiên nhà, rồi ngã phịch xuống đất, lưỡi lè ra, thở hổn hển, nhìn thật là thảm thương. Cũng may, ơn Chúa, chúng là giống chó lông ngắn.
Dan đang đứng ngoài hiên, cởi trần, mặc một chiếc quần đùi vải cotton và đi dép xỏ ngón, nhìn cũng thảm thương không kém. Anh tập luyện giữ dáng bằng cách chạy bộ và nâng tạ mỗi tuần vài buổi, và đi bộ đường dài trên các dãy núi vào cuối tuần. Vào mùa đông, anh vẫn đi trượt tuyết như hồi còn mười tám. Bụng anh vẫn phẳng lì và cơ ngực nở nang. Lúc này, anh còn chưa đeo cặp kính mắt tròn gọng mỏng. Đeo cặp kính đó, cộng thêm mái tóc loăn xoăn, trông anh chẳng khác gì một giáo sư đại học.
“Anh bắt chúng nó làm gì thế hả?” Tracy hỏi, hất cằm về phía lũ chó khi cô bước ra ngoài cánh cửa trượt.
“Đi bộ thôi mà.” Dan nói. “Mấy cậu nhóc to lớn này bị nóng quá thôi, em biết mà.” Nói rồi anh mở nắp lò nướng than và nhanh chóng bị bao trùm trong làn khói dày.
“Có cần em mang bình cứu hỏa ra không?” Tracy vừa nói vừa lấy tay đóng cánh cửa kéo bằng kính lại để khói không bay vào trong nhà. Dan quạt cho khói bay đi và nhanh tay dùng cái gắp thức ăn lật miếng thịt gà trước khi đóng nắp lại và đứng lùi ra sau. “Nếu em biết cách nào khác để có thể nướng thịt gà mà không cần dùng tới lửa thì anh xin rửa tai lắng nghe.” Họ hôn nhau và Dan chỉ tay về phía chiếc bàn kê giữa hai chiếc ghế ngoài hiên. “Anh rót sẵn rượu vang cho em rồi đấy.”
“Cảm ơn anh. Em phải đi thay đồ trước đã. Nhìn anh mặc đồ thoải mái quá.”
Dan ngửa cổ ra sau và dang rộng hai cánh tay. Mặc dù đã nhá nhem tối nhưng trời vẫn còn nóng và anh vẫn luôn yêu thích cái nóng. Tracy còn nhớ niềm sung sướng không gì cưỡng lại nổi của anh vào những ngày hè nóng nực hồi họ còn là những đứa trẻ lớn lên ở Cedar Grove. “Càng nóng càng tốt.” Anh đã từng nói thế, và rồi anh sẽ sốt sắng lao đi làm tất cả những gì có thể - chẳng hạn như đạp xe lên đồi và đu dây lao xuống sông.
“Nếu thời tiết mà cứ như thế này mãi, chắc anh sẽ chẳng bao giờ làm việc trở lại đâu nhỉ.” Tracy nói.
“Ước gì là thế. Anh vẫn phải xuống Los Angeles một lần nữa để giải quyết công việc với luật sư bên kia, người mà anh rất yêu thích.”
“Hôm nay anh vẫn chưa giải quyết xong à?”
“Giải quyết xong rồi. Chủ tọa nói sự kiến nghị của họ là ngớ ngẩn, trả cho anh phí luật sư, và yêu cầu họ kết thúc vụ kiện. Anh bay xuống đó để thông báo phán quyết và bắt đầu xin phúc thẩm.”
“Anh không thể làm qua điện thoại hay email được sao?”
“Anh không tin tưởng họ. Anh muốn nó được công khai rộng rãi trong một phiên tòa mở.”
“Chừng nào anh phải đi?”
“Thứ Sáu.”
“Nếu em không phải giải quyết vụ mới này, em sẽ đi cùng anh, chúng ta có thể tận hưởng ngày cuối tuần ở bãi biển.”
“Nghe có vẻ hấp dẫn hơn chuyện giải quyết công việc với mấy gã dở người đấy. Giải quyết nhanh vụ của em đi và chúng ta sẽ cùng đi.”
“Nói vẫn dễ hơn làm anh ạ. Để em đi thay đồ rồi em sẽ kể cho anh nghe.”
Tracy đi vào trong, cởi bỏ bộ đồ đi làm và thay bằng một chiếc quần cộc và áo sát nách. Quay trở lại hiên nhà, cô nói. “Dễ chịu hơn nhiều rồi“. Dan đã yên vị trên một trong hai chiếc ghế nhấm nháp một chai bia Corona. Mái hiên ở phía đông của ngôi nhà, ở đó mặt trời tắt nắng sớm hơn, giúp cho chủ nhân tránh bớt cái nóng, mặc dù chiếc nhiệt kế treo trên tường vẫn hiển thị nhiệt độ là hai mươi hai độ C.
“Anh đoán chuyện này có liên quan tới người phụ nữ trong lồng cua?”
Tracy ngồi lên chiếc ghế còn trống và nhấm nháp ly rượu của mình. “Bọn em đã mất cả đống thời gian để cố gắng nhận dạng cô ta.”
Dan cau mặt. “Tệ thế sao?”
“Cái xác vẫn còn tương đối nguyên vẹn. Bọn em nghĩ cô ta là một bóng ma.”
“Một bóng ma á?”
“Là những người chủ đích cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người ấy.” Tracy giải thích cho Dan nghe bằng cách nào họ tìm ra được cái tên Lynn Hoff, nhưng có vẻ họ đã đi vào đường cụt. “Nolasco muốn bọn em kết thúc vụ việc, tuyên bố rằng cô ta là một người bần cùng và để thành phố lo việc hỏa táng cho cô ta.”
Đột nhiên Dan có vẻ giật mình. Anh đứng dậy và nói “Nói đến hỏa táng…” Rồi vội vàng chộp lấy cái gắp thức ăn. Khi anh mở lò nướng ra, chỉ có một chút khói nhỏ bốc ra. “Vẫn còn nguyên vẹn.” Anh gắp từng miếng thịt gà ra khỏi lò nướng và đặt chúng lên cái đĩa ở gần đó. Nhờ có lửa, những miếng thịt gà trông vàng ươm và giòn tan. Tracy không biết Dan nấu chúng bằng cách nào. Anh tắt lò, dập lửa và khóa vòi cung cấp nhiên liệu lại.
Tracy đi vào trong để chuẩn bị dọn bàn, còn Dan thì lấy ra một đĩa salad và nước xốt đã làm sẵn trong tủ lạnh. Họ quay trở lại mái hiên, ngồi đó và bày thức ăn ra đĩa. Dưới kia, trên vịnh Elliott, những cánh buồm hình tam giác nhỏ màu trắng đang dập dìu qua lại trên sóng nước lăn tăn. Bầu trời không có lấy một gợn mây, báo hiệu đợt nắng nóng này còn lâu mới chấm dứt.
Trong lúc dùng bữa, Dan nói: “Nào, kể anh nghe tại sao em nghĩ người phụ nữ đó là một bóng ma đi.”
Tracy giải thích cho anh nghe những gì họ đã tìm được ở chỗ bác sĩ Wu và phòng trọ, thông tin tìm được qua Cục Quản lý bằng lái, và cả căn cứ khiến cô kết luận rằng Lynn Hoff không phải là một kẻ hút chích, không phải gái mại dâm và cũng không phải người vô gia cư. “Nếu cô ấy không phải là dân hút chích hay gái mại dâm, tại sao không có ai trình báo việc cô ấy mất tích?”
“Có thể giống như em nói, cô ấy không thực sự được gọi là mất tích nếu như cô ấy không muốn bị tìm thấy.” Dan nói. “Thế nên có lẽ không ai nghi ngờ là cô ấy bị mất tích.”
“Nhưng nếu cô ấy đang trốn chạy khỏi ai đó, điều đó có nghĩa là cô ấy phải có nhân dạng chứ, đúng không? Đâu phải ai cũng có thể tách biệt khỏi tất cả mọi người, tất cả mọi thứ mà không một ai chú ý cơ chứ. Cô ấy phải có người thân nào đó, bạn bè, đồng nghiệp. Chẳng ai có thể biến mất khỏi vòng liên lạc dễ dàng tới mức ấy, chẳng phải thế sao?”
“Có thể chứ, trong một thời gian phụ thuộc vào việc họ kể gì với mọi người… hoặc nếu họ chết.” Anh nói, miệng vẫn đang nhai đùi gà.
“Suy nghĩ đó cũng không phải không có lí.”
“Là sao cơ?”
“Bọn em đang tập trung kiểm tra xem liệu cô ta có tiền án, tiền sự gì không, nhưng đó có vẻ không phải là hướng đi đúng. Bất luận cô ta là ai, có lẽ cô ta phải sử dụng một nhân dạng giả bởi cô ta biết sẽ chẳng có thông tin nào của Lynn Hoff xuất hiện trong bất cứ cơ sở dữ liệu nào. Có thể cô ấy đã chết.”
Điện thoại của Tracy reo lên. Cô nhận ra là số máy bàn làm việc của cô. Khi trực hoặc giải quyết một vụ giết người mới, cô thường cài đặt để các cuộc gọi tới máy bàn làm việc được chuyển tiếp sang điện thoại di động. “Em phải nhận cuộc gọi này.” Cô nói. Dan cầm li rượu của mình lên và ngả người ra sau. Tracy xin phép rời khỏi bàn ăn và bước tới hàng rào quây quanh hiên nhà. “Điều tra viên Crosswhite xin nghe.”
“Điều tra viên Crosswhite, tôi là Glenn Hicks. Tôi là kiểm lâm ở Công viên quốc gia núi Rainier.”
“Tôi có thể giúp gì được cho anh?” Tracy hỏi. Cô quay người lại và nhìn về phía nam, nơi ngọn núi lờ mờ hiện ra trước mắt.
“Là thế này, nói thật tôi cũng không dám chắc nữa.” Tiếng Hicks thở dài trong điện thoại. Rồi anh nói tiếp: “Nhưng tôi nghĩ có thể cô đã tìm thấy một trong những xác chết của tôi.”
Mắc Kẹt Mắc Kẹt - Robert Dugoni Mắc Kẹt