Chương 5
au đây là tin tức về bóng chày. Tối nay trong giải đấu của tỉnh Busan, đội Hải Cẩu Busan cuối cùng cũng đã khởi động lại bộ máy của mình. Trong trận tứ kết với đội Ssangbangwool, Ma Hae Yeong đã bị Kyeol Seung Ta đánh bại..."
Si Won và mẹ mỗi người chiếm một nửa cái ghế sô pha, nửa nằm nửa ngồi xem TV. Cùng lúc đó, trên TV đưa tin về chiến thắng của đội Hải Cẩu Busan.
"Lâu lắm bố mới thắng được một trận này."
Suốt một tuần liên tục uống chén đắng thua cuộc, cuối cùng cũng đã có được một trận gỡ gạc. Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng còi xe inh ỏi. Dong Il đã về.
"Thật là! Không cho hàng xóm người ta ngủ à!"
Il Hwa bực bội đứng bật dậy chạy ra ngoài.
Giông bão lại sắp nổi lên đây. Si Won thở dài đi vào phòng bật máy tính. Joon Hee đã lập sẵn một phòng chat ngồi chờ.
[ZZZ Si Won: Hôm nay bố mình thắng rồi."]
[Kang Joon Hee: Chúc mừng chúc mừng.]
[ZZZ Si Won: Thế nhưng mẹ mình đang xuống nhà chuẩn bị cãi nhau đấy.]
[Kang Joon Hee: Sao lại thế?]
[ZZZ Si Won: Chịu... Bố vừa bấm còi một tí là mẹ đã lên cơn điên rồi.]
[Kang Joon Hee: Hôm nay bố thắng mà, mẹ cũng nên thông cảm chứ.]
[ZZZ Si Won: Càng thắng lại càng cãi nhau to.]
[ZZZ Si Won: Đợi tí, mình chạy xuống nhà xem sao.]
[Kang Joon Hee: Uh, mình đợi nhé.]
Trong lúc chat với Joon Hee, Si Won vẫn vểnh tai nghe ngóng tình hình. Rốt cục quá rốt ruột, Si Won đành đi ra chỗ để xe, vừa đi vừa nói to:
"Mẹ ơi, con đói quá. Luộc khoai lang ăn đi. Bố ơi, hôm nay bố trả lời phỏng vấn hơi bị chuẩn luôn đấy. Không luyên thuyên câu nào. Nói hay hơn cả Ma Hae Yeong. Chỉ cần chơi như hôm nay thôi thì chẳng bao giờ lo đứng cuối bảng."
Đánh động đến thế rồi, dù có không nghe rõ từng câu thì chắc bố mẹ cũng phải biết có người đang đến.
"Với cả hôm nay mẹ cũng áy náy suốt vì nấu mỗi canh rong biển cho bố đấy. Thôi hai người đừng..."
Si Won khẽ mở cánh cửa sau xe của bố. Đúng lúc đó, nửa thân trên của hai người bật ra ngoài trong tư thế đang quấn lấy nhau, quần áo xộc xệch.
"Ôi giời cái con người này, sao tự nhiên lại mở cửa?"
"...Em có mở đâu!"
Đôi vợ chồng thắc mắc nhìn lên thì thấy cô con gái đang lúng túng gãi cổ, chân lùi về phía sau. Dong Il im lặng đóng cửa lại, Si Won như bị nam châm hút, quay đầu đi thẳng về phòng.
[Kang Joon Hee: Cãi nhau ghê lắm à? Mình sang nhé?]
[Kang Joon Hee: Liệu có phải báo cảnh sát không?]
Trên màn hình máy tính hiện lên đầy những câu hỏi lo lắng của Joon Hee. Si Won hít một hơi thật sâu rồi gõ lạch cạch trên bàn phím.
[ZZZ Si Won: Mai gặp nhé.]
[Kang Joon Hee: Có chuyện gì thế? Bố đánh mẹ à?]
[ZZZ Si Won: Không.]
[Kang Joon Hee: Gì thì cũng nói ra xem nào... Bí mật?]
[ZZZ Si Won: Ừ, bí mật. Cả đời cũng không nói với ai.]
Cứ tưởng nói thế thì Joon Hee sẽ từ bỏ màn chất vấn, nhưng không ngờ cậu ấy còn kiên trì hơn.
[Kang Joon Hee: Thế thì mình cũng kể cho cậu nghe bí mật của mình. Cậu nói thử đi xem nào.]
[ZZZ Si Won: Bí mật của mình không thể bật mí được.]
[Kang Joon Hee: Của mình còn kinh khủng hơn cơ...]
Si Won thở dài. Suy nghĩ một lát, cô bắt đầu gõ trên bàn phím
[ZZZ Si Won: Mình vừa bắt gặp bố mẹ làm chuyện ấy...]
[Kang Joon Hee:...]
[ZZZ Si Won: Thấy chưa, bí mật của cậu làm sao kinh khủng bằng.]
Si Won cười méo mó khi thấy Joon Hee chẳng thể nói gì ngoài dấu "...".
[Kang Joon Hee: Mình... Thật ra...]
Si Won mở to mắt đọc đi đọc lại từ đầu đến cuối dòng chữ Joon Hee vừa gõ ra. Kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần, dòng chữ vẫn không hề thay đổi.
[Kang Joon Hee: Mình thích Yoon Jae...]
Si Won chợt nhớ sáng nay, trong lúc mua băng nhạc của H.O.T, Joon Hee đã đọc ngày sinh của mình.
Ngày 4 tháng 10. 1004. Thiên sứ.
Si Won đã biết ai là người gửi nhạc cho Yoon Jae hàng ngày.
Bí mật là sự thật mà người khác không được biết đến. Bí mật đôi khi không chỉ đơn thuần là một sự thật bị giấu kín, mà đó còn là một sự dối trá, khi không thể nói cho những người xung quanh biết rằng điều họ đang tin tưởng không phải là sự thật.
Trái tim con người là một thứ vực sâu thăm thẳm, không ai có thể tìm thấy đáy.
Bố mẹ Si Won lúc cãi nhau thì như thể sắp xông vào giết nhau đến nơi, nhưng họ vẫn yêu thương nhau. Hak Chan bình thường điềm tĩnh, nam tính là thế, nhưng cứ đứng trước con gái lại lúng túng như gà mắc tóc.
Đôi khi sự thật lại không phải là sự thật, nên mới nảy sinh nhiều chuyện rắc rối.
#Reply1997
Lời Hồi Đáp 1997 Lời Hồi Đáp 1997 - Lee Woo Jung - Wideeper Lời Hồi Đáp 1997