Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lời Cầu Hôn Khiếm Nhã
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4
K
aty giương đôi mắt choáng váng về phía ba cô, hoàn toàn mong đợi ông bảo rằng Jake điên rồi, nhưng giọng nói trầm đều đều của Jake tiếp tục thì nhận thức xuất hiện trong bộ não kinh ngạc của cô là sẽ không có ai ngừng anh ta lại. Cô nhìn vào ngài Jeffries và John ngang qua bàn, nhưng cả hai bọn họ đều tránh mắt cô. Họ đều điên cả rồi hay sao? Cô cảm thấy như thể mình là nàng Alice lạc vào xứ sở thần tiên tại bữa tiệc trà của Mad Hatter, hay có lẽ họ đang coi cô trong vai một con chuột sóc, cô đột nhiên nghĩ. Ồ, không đời nào. Cô sẽ bắt họ phải cho cô nói. Bật tách cái cặp của mình, cô lấy một tập giấy dày, và vẫy chúng trong tay, cô nhảy dựng lên chân.
“Giờ thì chết tiệt hay khoan một phút, ngài Granton. Tôi có thể đọc bản báo cáo tài chính như tất cả các ông. Nhà máy đồ sứ Meldenton đang tạo ra lợi nhuận khả quan. Sổ đặt hàng đầy hơn một nửa, và hai ngày trước tôi đã ăn trưa với Sheikh Hassan, Hoàng thân của Các Tiểu Vương Quốc Ả rập Thống nhất. Ông ấy thích thiết kế mà tôi cho ông xem cho đồ sứ mới để dùng trong bữa tối của chính phủ và phòng bán hàng đã nhận được xác nhận đặt hàng của ông hôm qua. Không có lý do gì để công ty gặp khó khăn cả.”
Cô cười đắc thắng vào Jake, đôi mắt xanh tóe lửa. “Tôi chỉ có thể đoán là anh đang bị quẫn trí” cô kết thúc một cách mỉa mai.
Jake ngả người ra cái ghế to, một tay nghịch với mấy tờ giấy trên bàn trước mặt anh. Anh ngước lên nhìn cô dò xét, mắt anh chế giễu lục soát khung xương nữ tính của cô với sự am hiểu tình dục rành rành.
Katy có thể cảm thấy sự nhận thức bối rối quét qua người cô trước ánh mắt dò xét sỉ nhục của anh, và cảm thấy nỗi tuyệt vọng chìm sâu trong lòng khi cô nhìn chằm chằm vào anh. Anh trông năng động và cực kỳ nam tính, áo khoác sẫm màu của anh căng lên trên đôi vai rộng. Tại sao lại như thế? Trong tất cả những người đàn ông mà cô gặp, anh là người duy nhất có khả năng tác động tức thời lên cô.
Cô cảm thấy một cái giật mạnh trên tay cô – rõ ràng là ba cô muốn cô ngồi xuống. Với một cái nhăn nhó cảnh giác, cô ngồi trở lại ghế.
Giọng nói dữ tợn của Jake phá vỡ sự im lặng dài. “Tôi đoán, Katy,” anh trao cho cô một nụ cười cứng rắn, khinh bỉ, “thay vì lãng phí tài năng xuất sắc của cô vào việc bán thiết kế của mình cho Sheikh Hassan,” anh nói mỉa, “cô nên thuyết phục ông ta mua hai tòa nhà căn hộ hầu như trống chỗ. Tôi không nghi ngờ gì là với khả năng của cô, cô có thể bán cho người đàn ông đó cả cát,” anh phát biểu ngọt xớt.
Katy nổi đóa với lời sỉ nhục ám chỉ của anh, và tiếng cười lục cục quanh bàn như đổ thêm dầu vào lửa giận của cô. “Ít nhất thì tôi cũng không cố đánh chìm công ty này,” cô đớp trả. “Anh nghĩ anh là gã quái nào mà có quyền bảo chúng tôi phải làm gì?”
Trong khoảng thời gian im lặng kế tiếp có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Katy, vẫn trong tâm trạng giận dữ, nhìn quanh bàn, và mọi người đàn ông đều tránh nhìn vào mắt cô, ngoại trừ Jake. Anh nhìn cô kỹ lưỡng, ánh mắt tăm tối ngầm đe dọa, nhưng lại nói với ba cô.
“Tôi sẽ nói với cô ấy, hay ông sẽ nói hả David?”
Katy quay sang phía ba cô, và trong mười lăm phút tiếp theo, thế giới của cô như rơi vào vực thẳm. Tất cả mọi hy vọng có một nghề nghiệp mới của cô tan tành thành triệu mảnh, khi nỗi sợ hãi càng tăng lên lúc cô nghe lời giải thích vấp váp của ba mình.
Ông đã sử dụng mảnh đất ở hai bên nhà máy để tham gia thị trường bất động sản. Ông vay một khoản lớn để thành lập công ty xây dựng mấy năm trước; khi giá nhà bất động sản ở London và Docklands đang cực cao.
Không may mắn và không phải lúc. Dù ba cô gọi đó là gì, điều quan trọng là khi hai khối tòa nhà căn hộ hoàn thành thì thị trường sụt giảm ghê gớm. Lãi suất tăng gấp đôi khiến công ty hầu như không thể trả được khoản vay với chỉ một tá trong tổng số 80 căn hộ đã được bán và họ rơi vào khủng hoảng.
Katy có thể nhận ra tầm quan trọng của vấn đề nhưng cô không tin là Nhà máy sứ Meldenton China phải làm vật hy sinh. Buộc bản thân phải suy nghĩ thông suốt, và vô cảm, cô khẽ hỏi “Xét tới thực tế thì chắc chắn là chỉ có công ty xây dựng phải đóng cửa thôi, chứ không phải là Meldenton China?”
“Cả hai bộ phận đều không bị tách độc lập,” Jake thẳng thừng nói.
Katy ném cho anh cái nhìn độc địa. “Người ta có thể nghĩ đây là công ty của anh đấy, theo cái cách mà anh ngồi cái ghế đó và nói suốt cuộc họp,” cô cáu kỉnh nói.
Có tia sáng chiến thắng xấu xa sâu trong đôi mắt sẫm màu khi anh lè nhè giọng mỉa mại “Người đó có thể nghĩ đúng đấy. Tôi nắm quyền bỏ phiếu đa số.”
Một cái liếc nhìn vào khuôn mặt ba cô và cô biết rằng Jake đang nói thật. “Sao lại thế hả ba?” cô khăng khăng hỏi, lắc đầu không tin “Sao ba có thể làm vậy chứ?”
Jake đã trả lời thay cho ông. “Tôi nghĩ là ba cô đã có đủ trong một buổi sáng rồi đấy, và tôi biết tôi cũng vậy. Do vậy tôi đề nghị chúng ta hoãn cuộc họp tới ngày mai. Liếc quanh bàn, anh nói tiếp, “Liệu 10 giờ ngày mai được không?” Có tiếng rì rầm lẩm bẩm đồng ý quanh bàn “Đồng ý.”
Katy đứng dậy, đẩy ghế ra sau. Cô cần phải đi khỏi đây, tránh xa sự hiện diện lấn lướt của Jake, để cố hiểu xem điều gì đang diễn ra. Quan trọng hơn cả là cô cần một vài câu trả lời từ ba cô, người có vẻ cũng đang muốn vội vã biến khỏi phòng. Làm sao ba cô có thể để Nhà máy Meldenton rơi vào tay Jake được cơ chứ? Thật không thể hiểu được. Nhưng khi cô bước về phía cửa, Jake nắm tay ngăn cô lại.
“Đợi đã, Katy.” Anh kéo cô về một phía, ngón tay anh cắm sâu vào làn da mềm mại phía trên cánh tay cô, khi anh lầm bầm lịch sự chào tạm biệt hai người đàn ông còn lại.
Một cảm giác khó thở lạ kỳ làm cô đau nhói khi anh nghiêng đầu về phía cô. Trong một giây có cảm tưởng như anh định kéo mạnh cô vào vòng tay và hôn cô. “Hãy để tôi đi,” cô nôn nóng yêu cầu.
“Tôi sẽ, nhưng trước tiên tôi nghĩ tôi và cô nên nói chuyện. Tôi thấy được từ biểu hiện trên khuôn mặt đáng yêu của cô là cô đang nôn nóng muốn đuổi theo ba cô và quấy rầy ông bằng những câu hỏi mà ông không có tâm trạng trả lời bây giờ.”
“Và đó là lỗi của ai, tôi tự hỏi?” Cô giận dữ tuyên bố. Jake là một doanh nhân sắc sảo có tầm ảnh hưởng lên thế giới tài chính. Anh chắc hẳn phải biết từ hai tháng trước là công ty đang gặp rắc rối.
Cô không cần Jake phải chỉ rõ ra là ba cô trông như một người phá sản khi ông dời đi. Cô nhận ra điều đó, và một nữa sự giận dữ của cô nhằm vào bản thân, và tất cả nỗi sợ hãi, lo lắng và bối rối của cô là từ hành động bất lương của người đàn ông trước mặt cô.
“Anh đã đánh cắp công ty của ông ấy và chà đạp lòng tự hào của ông thành tro bụi. Có chuyện gì với anh vậy? Sự trả thù khát máu của người Latin bởi vì…” cô định nói là “bởi vì ông ấy đã cưới bạn gái của anh” nhưng đã kịp dừng lại, thay vào đó lại giận dữ nói “bởi vì tôi không tự nguyện lên giường với anh đêm đó và cái tôi đàn ông của anh không chịu được sự từ chối, hử? Ồ, tôi vẫn sở hữu 30% cổ phần công ty và tôi định sẽ chống lại anh theo mọi cách có thể.” Làm thế nào thì cô vẫn chưa biết, và trong khoảnh khắc cô phân vân không biết liệu cô có thể thực hiện lời đe dọa này được không.
Mặt Jake tối lại trong cơn giận dữ sấm sét, và cái nắm tay của anh trên tay cô siết chặt hơn cho đến khi cô kêu lên vì đau. Đột nhiên anh buông tay, nhưng đôi mắt đen cháy lên như than cháy. Cô chưa bao giờ thấy ai giận dữ như vậy.
“Đừng bao giờ mắng chửi tôi nữa…hoặc cô sẽ phải trả giá cho điều đó và mọi lời sỉ nhục mà cô đã ném vào tôi hàng trăm lần.” Tông giọng thì thào rít lên của anh nghe còn đáng sợ hơn cả sự giận dữ. “Ngồi xuống.” anh chỉ một cái ghế rồi bỗng ngồi trở lại cái ghế của mình ở đầu bàn. “Đầu tiên, tôi không sở hữu công ty này.”
Mắt Katy mở to. “Vậy…việc phá sản là vấn đề gì?” cô kêu lên. Cô đã quá hài lòng, quá tự mãn với công việc mới của mình mà không để ý đến những dấu hiệu cảnh báo mà ba cô đã thể hiện trong suốt những tuần qua. Cô co lại sự ngốc nghếch của mình. Cô đã chuyển vào sống trong căn hộ mới của mình, và chưa bao giờ đặt câu hỏi tại sao chỉ có nửa tá các căn hộ được lấp đầy.
“Thứ hai là tôi có quyền biểu quyết đa số,” Jake vẫn tiếp tục, lờ đi sự phá ngang của cô. “Tôi sở hữu 35% - tôi đã mua cổ phần của John. Với vai trò là nhân viên kế toán của công ty, ông ấy đã nhận ra tình trạng kinh khủng của công ty, và với việc sắp về hưu, ông hơn cả sẵn lòng muốn bán cổ phần của mình.”
“Trong trường hợp đó,” Katy cắt ngang đắc thắng, “30% của tôi và 35% của ba…”. Cô im bặt khi thấy đôi mắt gần như thương hại chiếu lên gò má bối rối của cô.
“Ba cô sở hữu 18%. Không hơn. 17% còn lại thuộc về Monica theo thỏa thuận ly hôn, và tôi được cô ấy ủy quyền.” Đôi mắt đen của anh hẹp lại khi chăm chú nhìn vào khuôn mặt xúc động của cô. “Giờ thì cô đã sẵn sàng nghe chưa?”, anh mỉa mai hỏi, không ngần ngại che dấu tia đắc thắng trong mắt.
Ngay khi đề cập đến người mẹ kế cũ của cô, tất cả sự căm phẫn giận giữ đã dời bỏ Katy. Monica! Làm sao mà cô không ngạc nhiên khi thấy rằng người đàn bà đó có liên quan đến đống lộn xộn của nhà Meldenton.
“Anh mua cổ phần của John khi nào?” cô hỏi.
“Sáu tuần trước.”
Sau cuộc đụng độ thất bại trong khách sạn hôm đó. Điều đó không khiến cô ngạc nhiên – cô cũng đã đoán như vậy: Anh theo đuổi sự trả thù. Lần đầu tiên trong đời Katy thông cảm với ba cô; ông không có cơ hội nào khi chống lại một đối thủ như vậy. Không còn gì để nói nữa, và, nhấc chân đứng lên, cô sẵn sàng rời đi với chút ít lòng kiêu hãnh bị sứt mẻ.
Cô dò tìm những đường nét khắc nghiệt trên mặt Jake. “Nghe này! Tôi thấy không ích gì cả.” Cô quay trở lại với yêu cầu trước đó của anh. “Tôi biết là anh có đủ khả năng nếu mất số cổ phần giờ đây rõ ràng có giá mà không phải suy nghĩ đến lần thứ hai. Do vậy tôi buộc phải kết luận là hoàn toàn phù hợp nếu anh đặt công ty vào tay của cơ quan phá sản. Tôi chấp nhận quyết định của anh.”
Niềm kiêu hãnh khiến cô ngẩng cao đầu, nhưng bên trong cô cảm thấy run rẩy, và nghĩ đến việc người đàn ông này đã hai lần cầu hôn cô, cô cay đắng nghĩ. “Anh,” cô gần như đã định thêm vào “và Monica”, nhưng kịp lúc ngăn bản thân lại, “đã lên kế hoạch cho việc này,” cô lạnh lùng buộc tội. “Tôi tin rằng giờ thì anh thấy thỏa mãn rồi đấy.”
“Thỏa mãn ư? Không, nhưng tôi hy vọng được như thế.” Ánh mắt lạnh lùng lấp lánh tia sáng nham hiểm, tính toán. “Với sự khích lệ phù hợp, tôi có thể bị thuyết phục ứng trước khoản tiền để giữ cho công ty tồn tại.” Không có gì nhầm lẫn về dụng ý lời Jake nói. Một cái giật nhẹ hàng mi gửi tia nhìn của anh lướt qua cô ngầm đánh giá. “Tôi có một đề nghị cho cô.”
Máu như rút khỏi mặt cô; cô run lẩy bẩy, sự căm ghét của cô dành cho người đàn ông này gần như khiến cô nghẹn thở. Cô nuốt nghẹn, và ngước đôi mắt xanh chiếu vào anh. “Một lời đề nghị từ anh….Tôi thà chết còn hơn là cưới anh”cô nghiêm túc tuyên bố, rồi quay người, cô cầm cặp xách lên, định bước ra khỏi phòng.
Trong một lúc lâu có sự im lặng hoàn toàn, rồi tiếng cười mỉa mai của Jake vang lên bên tai cô. Cái quỷ gì vui vẻ ở đây? Cô không thấy có gì thú vị trong hoàn cảnh này cả. Trong thực tế cô như sắp khóc, và nếu cô không sớm thoát khỏi sự hiện diện đáng ghét của người đàn ông này sớm thì cô có thể đánh mất chút tự chủ ít ỏi còn lại.
“Cô tự tâng bốc bản thân quá đấy, Katy ạ; tôi không có mong muốn cưới cô. Nếu tôi kết hôn thì sẽ là với một cô gái trẻ trung ngây thơ, chứ không phải là một người mẫu bóng bẩy,” anh kéo dài giọng ngọt xớt khi kéo vai cô lại và xoay cô đối diện với anh. “Lời đề nghị mà tôi có trong đầu là một cách để cứu nhà máy và xưởng gốm là một phần của công việc kinh doanh ở Cornwall. Tôi biết cô không muốn gánh trách nhiệm cho sự thất nghiệp của quá nhiều người.”
Tức giận trước lời sỉ nhục của anh và sự xấu hổ khiến cô đỏ mặt. Cái quái gì khiến cô tự động nghĩ là anh ta muốn cưới cô cơ chứ? Lạy trời, cô thầm rên rỉ, cô đã quên mất những người công nhân khi lo lắng về Jake. Buộc ý nghĩ xáo trộn của bản thân vào trật tự, cô ngả đầu về sau và nhìn anh sắc sảo. Với chiều cao 5 feet 9 (khoảng 1 mét 8), cô không hề bé người chút nào, nhưng Jake cúi xuống cô như một thiên thần báo thù tăm tối.
Cảm thấy không thoải mái, không thể che giấu được sự lo lắng. Không ích gì khi so sánh tuổi trẻ của cô với đường nét khắc khổ của anh – cô hoàn toàn không thể đọc được người đàn ông này. Nhưng cô nợ những nhân viên làm việc ở nhà máy Meldenton sự lắng nghe những điều anh định nói. “Được rồi, tôi sẽ nghe kế hoạch của anh,” cô chấp nhận, cố nuốt đi sự giận dữ.
“Nó đơn giản thôi. Tôi sẽ bỏ tiền túi mua hai tòa nhà căn hộ từ công ty. Việc này sẽ giải quyết vấn đề vòng quay tiền mặt, và Nhà máy sứ sẽ vận hành như trước đây.”
Bối rối, cô dò xét anh “Và đổi lại…”
Một hàng mày nâu uốn cong mỉa mai, một nụ cười không khoan nhượng nở ra trên đôi môi gợi cảm của anh.
“Không hẳn. Tôi đã nói là tôi không muốn cưới cô. Nhưng tôi có muốn cô, Katy… Để đổi lại việc cứu công ty và danh tiếng của ba cô, cô sẽ trở thành nhân tình của tôi.”
Cô chằm chằm nhìn anh, sự kiềm chế của cô phản chiếu nỗi kinh hoàng choáng váng. Anh không thể nghiêm túc. Môi cô hé ra. “Đó là tống tiền…” cô thì thào.
“Cứ gọi thế nếu cô muốn, Katy, nhưng đó là thỏa thuận,” Jake trả lời cứng rắn, không chút lúng túng trước lời buộc tội của cô. “Nhận nó hoặc từ bỏ.” Và, lấy một tấm thiếp bên trong túi jacket, anh ấn nó vào bàn tay chết lặng của cô. “Địa chỉ của tôi; bất kỳ lúc nào sau sáu giờ tối nay tôi sẽ rảnh. Vào 9 giờ sáng mai tôi sẽ gọi cho văn phòng bộ phận quản lý phá sản của tòa án. Cô có thời gian từ giờ đến lúc đó để quyết định.”
Thật không thể tin được. Jake định sử dụng cô, làm nhục cô, vậy sao cô vẫn đứng như một con ngốc, vẫn nghe anh nói? Mắt cô dò xét trên khuôn mặt anh, tìm kiếm một vài dấu hiện, một biểu hiện nào đó chứng tỏ đây chỉ là một trò đùa kinh khủng, nhưng cô không thể thấy gì từ biểu hiện của anh ngoài sự cương quyết không khoan nhượng.
Cô lùi khỏi anh, cơ thể cô đông cứng vì kinh ngạc, và, dù ghét phải thừa nhận, cô sợ. Sợ chính bản thân mình, vì trong một lúc ngắn ngủi ý nghĩ chia sẻ chiếc giường với Jake, cơ thể tuyệt đẹp của anh, đã truyền đi những phản ứng không mong muốn khắp người cô. “Tại sao?” cô khản đặc phản đối khi tay anh vòng quanh eo cô, kéo cô về phía anh.
“Vì cô ở đây, sẵn có, và cô nợ tôi…”
Mái đầu đen của anh cúi xuống và miệng anh phủ lên miệng cô với sự am hiểu quyết đoán. Tay anh trượt xuống lưng cô để ôm lấy mông cô và kéo cô tựa chắc vào hông anh. Hơi thở run rẩy choáng váng thoát ra khỏi môi cô và cô run rẩy khi nhận ra bằng chứng sự khuấy động nam tính của anh ấn vào vùng bụng phẳng của cô. Miệng anh nhanh chóng tận dụng cơ hội khi lưỡi anh đẩy mạnh bạo vào giữa đôi môi hé mở của cô, đòi hỏi cô chấp nhận và từ bỏ bản thân cho sự tra tấn ngọt ngào từ mỗi cái đụng chạm.
Khao khát và kinh tởm đấu tranh trong cô; một làn sóng háo hức dâng lên quét qua cơ thể đói khát của cô. Cô tự bảo bản thân không được để anh biết anh có thể dễ dàng biến cô trở thành người dâm đãng như anh vẫn thường gọi cô, nhưng cô không thể. Cơ thể của cô, với ý chí riêng của nó, ấn mạnh vào khung người cứng cáp của anh; đôi môi đầy đặn mềm ra và bám dính vào anh. Khi anh giữ cô bằng một tay, tay kia trượt vào trong áo jacket của cô, khám phá khuôn ngực đầy đặn qua làn vải lụa mềm mại của áo sơ mi.
“Oops! Xin lỗi.”
Jake thả cô ra ngay tức khắc, và trong phút chốc cô cảm thấy mất phương hướng một cách vô vọng. Cô không nghe thấy tiếng ba cô bước vào phòng. Cô đỏ mặt, và vội vã điều chỉnh áo khoác. Jake, chết tiệt anh ta, đang đứng cách cô một foot và không có một sợi tóc lộn xộn.
“Ơn trời hai con vẫn là bạn,” ba cô nói đầy xúc cảm. “Tôi biết là tôi có thể tin tưởng anh sẽ chăm sóc Katy.”
“Đừng ngôc thế ba, con có thể tự chăm lo cho mình,” cô kêu lên dữ dội.
“Phải, ồ, có thể thế, nhưng Jake là một người đàn ông tốt, và một điều ba hối tiếc trong đống lộn xộn này là ba đã không nhờ anh ấy giúp nhiều tháng trước. Ba đã lún quá sâu để có thể rút ra, nhưng ba biết Jake sẽ làm điều tốt nhất mà anh ấy có thể cho chúng ta.”
“Cho bản thân anh ta thì có,” Katy cay đắng nghĩ. Ba cô có thực sự ngốc hay mù không mà đi tin Jake?
“Tôi hứa, David ạ, tôi sẽ cứu công ty Meldenton nhiều hết mức có thể,” Jake ngọt ngào nói, đôi mắt thẫm màu phút chốc lóe lên tia đắc thắng khi nhìn Katy trước khi tập trung vào ba cô. “Giờ thì xin thứ lỗi – tôi có một cuộc họp nữa.”
Jake ngừng lại, khi đặt tay lên nắm cửa; mắt họ giao nhau ngang qua phòng, và cô thấy nụ cười hiểu biết đắc thắng nam tính trong mắt anh. Anh hoàn toàn nhận thức được là anh có thể khuấy động được phản ứng dục tình từ cô chỉ bằng một nụ hôn. Đôi mắt thẫm màu của anh thách thức cô phủ nhận điêu đó. “Đồ chết tiệt!” cô khẽ chửi thề dưới hơi thở; cô ghét anh, nhưng cô không thể nhìn trả lại anh và, cúi thấp đầu, cô vờ như đang cực kỳ quan tâm đến mặt bàn…
“Tôi sẽ gặp cô sau, Katy, chào.” Và với một cái vẫy tay anh dời đi.
Khi Jake đã đi rồi, Katy chiếu đôi mắt hằn học vào ba cô. Rõ ràng là ba cô đã uống cả chai whisky – cô có thể ngửi thấy mùi từ khoảng cách 2 feet. Cô thở dài; ông uống rất nhiều trong suốt những tuần qua. Một dấu hiệu khác của vấn đề mà cô đã bỏ qua.
Đột nhiên tầm quan trọng của những việc đã xảy ra như muốn chế ngự cô và cô thấy nước châm chích trong mắt. Một phần bí mật sâu thẳm trong tim cô đau khổ hy vọng là có lẽ cô nghĩ sai về Jake, và anh là người đàn ông đáng trọng mà cô từng nghĩ, nhưng cô không thể đánh lừa bản thân lâu hơn nữa.
Cô bước tới phía ba cô và lồng cánh tay vào tay ông. “Đi nào, ba, con sẽ lái xe đưa ba về nhà. Chúng ta có thể nghỉ phần ngày còn lại.” Và, trừ phi cô trở thành nhân tình của Jake, phần còn lại của cuộc sống của họ cũng không còn nữa, cô cay đắng nghĩ.
Cô tự trách bản thân mình – trước đây lẽ ra cô nên quan tâm đến ba cô nhiều hơn. Giá như cô ghé thăm ba cô thường xuyên hơn, giá như cô đã khăng khăng tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình hơn, giá như cô đã không để Jake và Monica đuổi cô đi… “Giá như” là từ vô nghĩa nhất trong tiếng Anh, cô ủ ê nghĩ, và, cầm lấy chìa khóa của ba, cô trượt vào ngồi trong ghế lái của chiếc Jaguar. Cô đợi cho đến khi ba cô yên vị ở ghế bên cạnh, nổ máy và lái đi.
“Ba xin lỗi, Katy, cực kỳ, cực kỳ xin lỗi. Ba đã phản bội niềm tin của con, con gái bé nhỏ duy nhất của ba, gia đình của ba.”
Katy bàng quan lắng nghe câu chuyện rời rạc của ba cô, thay vào đó lại tập trung chú ý vào việc lái xe trong làn giao thông đông đúc của London. Cô thở dài nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng về đến ngôi nhà trong phố, và đỗ xe lại. “Hãy uống với ba một cốc, Katy. Ba không muốn ở một mình cả ngày. Hồi tỉnh lại vì nhà máy Meldenton China, được chứ?”
Giọng điệu thất bại của ba cô khiến cô đau lòng hơn cô muốn thừa nhận, và gom góp làm ra vẻ một nụ cười, cô đồng ý. Tối hậu thư của Jake bị đẩy vào góc sâu trong tâm trí. Lần đầu tiên trong đời ba cô có vẻ cần cô. Thật mỉa mai là ông gần như sụp đổ và sắp say khướt trước khi chấp nhận sự thật.
Cô theo ba vào trong phòng làm việc, rồi dừng lại, mắt cô mở to ngạc nhiên. Bức chân dung của mẹ cô treo trên bệ lò sưởi bằng gỗ dái ngựa trang trí công phu. Monica đã cất bức tranh đó đi khi cô ta dọn vào sống, và Katy phân vân không biết ai đã đặt nó lại vào đấy. Chắc không phải ba cô chứ?
Ba cô để ý thấy hướng nhìn của cô và với nụ cười nửa miệng ông bước tới tủ rượu và đồ đầy hai cốc pha lê rượu whisky Glenfiddich. Ông quay về phía cô và giơ ra một cái cốc. Cô nhận lấy cái cốc từ tay ông, đưa lên miệng nuốt một ngụm lớn. Lạy chúa, cô cần nó….
“Lydia là một người phụ nữ đẹp, Katy. Con rất giống bà ấy. Bà ấy là người phụ nữ duy nhất mà ba từng yêu.”
Katy ngước mắt ngạc nhiên nhìn ba cô. Thực ra cô cảm thấy thương ông, nhưng lời nói dối rành rành của ông hơi khó nuốt đối với cô.
Bước tới cái ghế trường kỷ to lớn bằng da, cô ngồi chìm xuống mặt đệm êm ái chào đón. Cô vẫn chưa quên những người phụ nữ của ba cô, hay Monica, người vợ thứ hai của ông, dù ông có vẻ hoàn toàn thoải mái làm như vậy, cô châm biếm nghĩ.
Cô nhìn ông uống cạn cốc rượu của mình, rồi lập tức lại rót đầy. có vẻ như việc đồng ý uống cùng ông không phải là một ý hay, và cô ước chi mình đã quay về căn hộ của mình. Đầu cô đau kinh khủng, và uống rượu với cái bụng rỗng không tốt cho cô chút nào.
“Ba không chắc là con nhớ, nhưng khi ba mẹ mới kết hôn chúng ta đã sống trong ngôi nhà này, và chúng ta đã hạnh phúc. Khi con được ba tuổi thì chúng ta quyết định là ở thành phố không tốt cho một đứa trẻ nên ba và Lydia đã đến ở nhà ba của ta ở Cornwall. Chúng ta cũng đã hạnh phúc ở đó, ít nhất là trong một thời gian. Ta còn nhớ con chạy xuống con đường mòn đón ba vào mỗi tối thứ 6. Ba nâng con lên tay, quay tròn, và con cười lớn; con luôn cười….”
Katy cười. Ông thật ủy mị, nhưng ông đúng.
“Rồi sau đó bà ấy đã gặp mụ Fiona khốn kiếp, một nghệ sĩ.”
“Dì Fiona, con không gặp bà ấy nhiều năm rồi,” Katy lẩm bẩm, gần như với chính bản thân mình.
“Không, thề có Chúa! Ta đã đảm bảo điều chết tiệt đấy.”
Katy ném cho ba cô một cái liếc bối rối. Ông lại đang rót đầy một cốc khác. “Ba đã nghĩ là ba có đủ rồi chưa?” cô nhắc.
“Đủ ư? Ta đã có đủ, đúng vậy, hơn bất cứ người đàn ông nào từng chịu đựng. Ba đã bắt gặp họ tại trận, con biết đấy.”
Đột nhiên Katy nhận ra là ba cô đang nói về quá khứ theo cách mà ông chưa từng làm. Ông dường như quên mất là cô đang ở đây. Ông ngồi xuống cái bàn gỗ sồi lớn, nhìn chăm chăm vào cốc rượu đang cầm trong tay, môi ông chuyển động, nhưng phải khó khăn lắm cô mới bắt được ông đang nói gì.
Cuối tuần đó là kỷ niệm lễ cưới lần thứ 11 của chúng ta. Ta đã cảm thấy có gì đó không ổn một thời gian rồi, nhưng ba không hiểu đó là cái gì. Do vậy tuần đó ta đã rời London vào thứ 5. Ta muốn làm Lydia ngạc nhiên – một cuối tuần dài ở Paris hoặc nơi nào đó như vậy. Bất cứ thứ gì bà ấy muốn. Ta có thể trao cho bà ấy cả thế giới nếu ta có thể. Thay vào đó ta mới là người bị ngạc nhiên. Lydia và Fiona nằm trên giường của chúng ta cùng nhau. Nếu là một người đàn ông khác thì ta có thể hiểu được, nhưng một người đàn bà thì….”
Cốc của Katy rơi khỏi tay cô, miệng cô mở to kinh ngạc, và đôi mắt xanh như phản chiếu sự không tin của cô. Nhưng một cái nhìn vào ba cô đã cho cô biết là ông đang nói sự thật.
Ông lắc đầu từ bên này sang bên kia. “Ta sẽ không thể nào hiểu được; không bao giờ, không bao giờ.” Ông lầm rầm, và một lần nữa ông lại nâng cốc rượu lên miệng.
Katy run rẩy đến đầu ngón chân, lờ đi cái cốc và rượu đổ ra tấm thảm dày, cô tiến đến bên ba cô. “Ba à, xin ba”. Cô không biết là cô muốn nói gì; cô chỉ biết là cô muốn an ủi ông.
“Katy, ba luôn yêu mẹ con. Giờ ba vẫn yêu. Ba sẽ như thế cho đến khi xuống mồ, nhưng ta không thể nào tha thứ cho bà ấy. Ta đã buộc người đàn bà kia dời đi, nhưng điều đó không có tác dụng gì; như thể Lydia thiến ta vậy. Rồi khi bà ấy mất. Monica giỏi trên giường, và vì thế ta đã cưới cô ta…Giờ khi cô ta đã đi và dường như công việc kinh doanh cũng đi tong cùng cô ta. Nhưng ba chưa bao giờ hối tiếc vì đã ly dị người đàn bà đó.”
“Ba à, ba không cần phải giải thích cho con.”
“Có, ba cần, Katy. Nhưng ba không thể tìm được lời nào để xin lỗi con. Ba đã làm mất thừa kế của con, ba đã làm ba ta thất vọng và phản bội lại tổ tiên của chúng ta cũng như nhân viên của chúng ta. Làm sao ta có thể đối mặt với họ chứ?”
“Làm ơn, ba, đừng lo lắng nữa. Để con giúp ba lên lầu; ba mệt rồi; ba cần nghỉ ngơi.” Từ từ cô giúp ông đứng lên chân mình và họ cùng dời phòng leo lên lầu. “Tối nay chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau, và mọi thứ sẽ tốt hơn nhiều, ba à, thật đấy.”
“Ba nghi ngờ điều đó đây, trừ phi Jake nghĩ ra cái gì đó.” Ông quay đầu nhìn vào cô và cô nao núng trước vẻ gần như trẻ con từ đôi mắt xanh ươn ướt của ông. “Con có nghĩ vậy không?”
“Con biết vậy,” cô trả lời với một nụ cười, và nhìn cho đến khi ông đã an toàn trong phòng ngủ lớn.
Cô trở về phòng mình, và thở dài nhẹ nhõm khi cô đóng cửa sau lưng. Cô cởi quần áo ra và nằm lên giường, tâm trí cô xoay vòng như lốc tố, và mỗi cơn gió như cắt vào da cô. Sự kinh hoàng trong những giờ qua khiến cô hầu như không thể nghĩ được gì, nhưng cô phải làm…
Một nụ cười cay đắng hiện lên trên cái miệng đáng yêu của cô. Trong nhiều năm cô đã lạnh nhạt với ba cô; cô đã buộc tội ông vì những người bạn gái của ông, và gián tiếp cho cái chết của mẹ cô. Làm sao cô dám phán xét ông suốt những năm qua? Ông đã đúng khi nhắc cô về quãng thời gian hạnh phúc khi là một đứa trẻ; ông đã là một người cha tuyệt vời, một người đàn ông của gia đình hạnh phúc và tự hào. Ông chưa bao giờ nói dối cô cả, và cô biết rằng ông, cuối cùng trong phút yếu lòng, đã cho cô biết sự thật.
Nhiều mảnh ghép nhỏ từ quá khứ mà cô đã nhìn vào dưới một ánh sáng khác hẳn từ sự tiết lộ của ông. Mẹ cô và Fiona đã luôn bên nhau, quá nhiều đến mức người phụ nữ đó đã trở thành dì đỡ đầu của Katy.
Với một tiếng rên rỉ thấp Katy lăn qua lăn lại trên giường và chôn mặt vào trong gối. Cô không có quyền phán xét ba mẹ cô, nhưng trong cô ngập tràn tội lỗi vì sự xao nhãng và lạnh nhạt của mình với ba. Cô bối rối vì xấu hổ. Lạy chúa, nhưng cô đã là một thiếu niên sớm phát triển, áp đặt phán xét đạo đức trịch thượng lên ba cô, trong khi cô không có cả kinh nghiệm lẫn hiểu biết để làm như vậy.
Vì Jake cô đã bỏ chạy tới Pháp và hào hiệp gọi cho ba cô một lần một tuần. Trong bốn năm qua họ chỉ gặp nhau có ba lần, và luôn luôn là ba cô phải gợi ý điều đó.
Hai tháng trước cô đã bình tĩnh bước trở lại cuộc đời ông và thông báo với ông rằng cô sẽ tiếp nhận vị trí hợp pháp của mình ở công ty. Cô đã núp mình dưới lòng tự phụ của chính cô. Cô đã tự bảo mình là những năm ở vùng Lục địa đã làm dịu đi quan điểm của cô, cô đã là một phụ nữ trưởng thành và sẵn sàng tha thứ cho ba cô lỗi lầm nhỏ của ba cô.
Trong một lúc dài căng thẳng Katy đã nghiêm khắc nhìn nhận bản thân, và cô không thích cai mà cô nhìn thấy. Cô đã dạo chơi suốt cả cuộc đời mình, lấy cái mà cô muốn, ba cô luôn ở đó hỗ trợ cô, đặc biệt bằng tiền bạc khi cô mới dời nhà.
Cô là con gái ông và cô chưa bao giờ quan tâm đến cảm giác của ông cho đến hôm nay. Mẹ cô đã phá hủy niềm kiêu hãnh của ông khi còn trẻ, nhưng ông đã chiến đấu theo cách duy nhất mà ông biết. Một chuyên gia tâm lý có thể giải thích súc tích hơn, nhưng Katy có thể đoán ông đã từ bỏ như thế nào.
Hôm nay cô đã nghe ba cô xin lỗi đi xin lỗi lại, và cầu xin sự tha thứ của cô. Cô mới chính là người phải xin lỗi vì sự vô cảm nhẫn tâm của mình. Ba cô đã thể hiện đủ dấu hiệu về việc có gì đó không ổn với công ty, nhưng chưa lần nào cô theo đuổi ông về vấn đề này, và hỏi ông điều gì khiến ông lo lắng. Ẩn náu an toàn trong trò chơi của chính mình, cô không quan tâm đến ai khác ngoài bản thân. Giờ đây khi ba cô đối mặt với vụ kiện phá sản và sự xâu xé của dư luận, chút ít lòng tự trọng đã dời bỏ ông.
Ra khỏi giường, cô cởi đồ lót và trượt tấm ga quanh người. Cô không thể điều đó xảy ra, cô nợ ba cô điều đó. Lòng kiêu hãnh của các thế hệ nhà Meldenton chảy trong huyết quản cô khi cô bước qua phòng tắm. Cô sẽ làm bất cứ điều gì để cứu nhà máy Meldenton China, và nếu điều đó bao gồm cả việc làm nhân tình của Jake thì cô sẽ làm thế.
Một ý tưởng đánh mạnh vào cô, và, cởi tấm dra giường ra, cô bước vào phòng tắm và bật nước lên. Có thể rút cục cô có thể đánh lừa Jake. Cô có tiền riêng, và chỉ cần một cuộc gọi cho Claude ở Pháp có thể đưa cô trở lại thế giới thời trang. Tất cả những gì cô cần là có một tổ chức tài chính sẵn sàng cho cô mượn tiền dựa vào khả năng kiếm tiền của cô với tư cách là Lena Lawrence, siêu mẫu.
Khi cô liếc vào trong tủ quần áo, một nụ cười hài hước cong lên trên môi cô: hầu hết quần áo của cô là ở trong căn hộ và tất cả những gì cô để lại đây là một cái áo khoác lông chồn – một món quà của ba cô mà cô chưa bao giờ mặc – và một vài bộ váy.
Cô đã chọn một cái ít gợi cảm nhất trong hai cái – một cái váy bó chẽn Jersy bằng lụa màu xanh ngọc bích. Cô nhanh chóng đeo một cái dây buộc trắng hình gấu teddy, và trượt một cái váy qua đầu cô. Cô vuốt mặt vải gắn vừa vặn ôm hông rồi xoay sang bàn phấn. Năm phút sau với mái tóc vàng dài đã được chải và được sắp xếp gọn gàng theo kiểu Pháp và một lớp trang điểm tối thiểu tôn lên vẻ đáng yêu của cô, cô vội vàng xuống phòng làm việc.
Sáng nay Jake đã bắt được cô khi không ý thức và không chuẩn bị trước, khiến cô quên mất quy tắc đầu tiên trong kinh doanh là phải đọc mọi thứ, ngay cả một bản in nhỏ nhất. Trước khi tham dự cuộc họp cô chỉ đọc các báo cáo về Nhà máy sứ Meldenton China và lờ đi những giấy tờ về công ty bất động sản như thể không liên quan gì đến cô cả. Tiết lộ của Jake đã khiến cô choáng váng một cách tàn nhẫn, và đập tan sự tự tin của cô, nhưng cuối cùng thì cô bắt đầu suy nghĩ thông suốt và cô sẽ không lặp phải sai lầm như thế thêm nữa.
Cô ngồi xuống cái bàn mặt da lớn của ba cô và nhấc điện thoại lên. “Xin chào, Claude.” Bằng tiếng Pháp nói nhanh, cô giải thích cho bạn cô điều cô muốn. Một hợp đồng mới với mức lương cao hơn nhiều, và nhiều nhiệm vụ bên ngoài nhất mà ông có thể tìm được cho cô. Thêm vào đó, cô muốn có câu trả lời trong tối nay.
Cô đặt ống nghe xuống, một cái nhíu làm hỏng hàng mày mềm mượt của cô. Claude đã hứa làm những gì mà ông có thể; ông không quá tự tin, và không chắc có thể cho cô cái mà cô muốn chỉ trong vòng vài giờ, nhưng ông hứa sẽ gọi lại cho cô sau.
Nhấc cặp lên, cô mở ra và lấy ra một tập giấy tờ. Hai giờ sau, nhấc mắt khỏi đống giấy tờ, cô ngẩng đầu lên khi thấy bà quản gia Thomas bước vào trong phòng.
“Xin lỗi, thưa cô, nhưng cô sẽ ở lại ăn tối chứ?”
“Vâng,” Katy đáp lại, cố gắng mỉm cười. Bà Thomas đã thay thế người quản gia cũ. Theo ba cô, bà là một viên ngọc quý, một bà góa tầm đầu 50 tuổi đã mất nhà khi chồng bà mất, và rất biết ơn khi có một mái nhà trên đầu.
Katy phát ra tiếng thở dài mệt mỏi. Sau khi đọc toàn bộ bản báo cáo, cô phân vân liệu bất kỳ ai trong số họ sẽ còn một mái nhà không lâu nữa. Tình hình có vẻ tồi tệ hơn cô hình dung lúc đầu, nhưng, với tiền tiết kiệm của cô và tài sản cá nhân của ba cô, công ty có thể được cứu.
Suốt bữa tối mà hầu như Katy không đụng đến, cô đã vạch ra kế hoạch của mình với ba cô. “Vậy ba thấy đấy, với tài sản của cá nhân ba và con, cộng với hy vọng vào khoản thu nhập của con trong một hoặc hai năm tới, chúng ta có thể duy trì được. Thị trường bất động sản sẽ phải phục hồi.”
“Katy, Katy con yêu, ba không xứng có một cô con gái như con. Con đưa cho ba tất cả tiền của con và thu nhập của con trong tương lai------
“Điều đó không quan trọng, ba à,” cô cắt ngang ông. “Công ty mới là điều quan trọng.” cô không muốn ông lại trở nên ủy mị, khi ông chỉ vừa mới ra khỏi cơn say rượu sáng nay.
“Không ích gì đâu, Katy. Ba không có tiền riêng; ít ra thì không có đủ để cứu công ty.”
“Nhưng ông để lại cho ba hàng đống tiền cơ mà…”
“Phải, điều đó đúng, nhưng Monica chứng tỏ là một cô vợ tốn kém – với biệt thự ở Marbella, một cái du thuyền ở Địa trung hải cùng với những thứ kèm theo như đồ trang sức, lông thú…con có thể gọi như vậy, chúng ta đã mua chúng. Nhưng ta không thể hoàn toàn đổ tội cho Monica. Đó là lỗi của riêng ta. Ba đã tái đầu tư cổ phần vào các cổ phiếu có lợi nhuận cao hơn, nhưng không may là cũng có rủi ro lớn hơn.”
“Ồ, không,” Katy có thể đoán điều gì tiếp theo.
“Một ngày thứ hai đen tối vài năm trước, tài sản của ta nhanh chóng giảm còn một nửa, vụ dàn xếp ly hôn năm ngoái đã khiến ta khánh kiệt. Ta đã vét đến từng đồng xu mà ta có nhưng ta vẫn phải chia cho Monica phân nửa cổ phần của nhà máy Meldenton của ta để đóng tiền cấp dưỡng sau ly hôn.”
Tiếng khịt mũi kinh tởm của Katy cũng không đủ ngăn ông lại.
“Vào lúc đó ta nghĩ điều đó xứng đáng để ta có thể rũ bỏ người đàn bà đó, và dường như không có nhiều rủi ro lắm. Luật sư của ta đã sắp xếp để Monica không thể bán nó trong vòng hai năm, và sau đó ta có quyền lựa chọn được mua lại cổ phần đầu tiên. Nó trông có vẻ như là một thỏa thuận tốt trên giấy tờ; hai năm sau ta có thể bán các căn hộ, có lợi nhuận khổng lồ, và vẫn nắm quyền kiểm soát công ty. Không may là ta chưa bao giờ dự đoán được sự sụp đổ hoàn toàn của thị trường bất động sản.”
Katy lắng nghe với vẻ cam chịu bất đắc dĩ bài phát biểu của ba cô; hai người vợ của ông đã phá hủy ông thật hiệu quả, và cô đã không làm gì để giúp ông.
Tiếng chuông điện thoại reo làm tinh thần cô phấn chấn lên một chút. Cô dời khỏi bàn, tay bắt chéo, và bước vào đại sảnh. Cô nhấc ông nghe lên. Đó có lẽ là Claude, nhưng, không có lời đề nghị thần kỳ nào cả, không có cách nào để cô có thể kiếm đủ để vực công ty dậy.
“Buổi tối tốt lành, Claude,” cô đáp lại lời chào của ông, và lắng nghe trong nỗi tuyệt vọng đang dâng cao giọng tiếng Pháp nhanh như gió của ông. Cô không nghe thấy tiếng chuông cửa, và khi một bàn tay rám nắng mạnh mẽ vòng qua tay cô trên ống nghe, cô gần như nhảy dựng lên. “Jake!” cô thốt lên.
“Cảm ơn, Claude, cô ấy đã nhận được lời nhắn của ông rồi. Chúc ngủ ngon.” Jake vừa lấy ống nghe ra khỏi bàn tay lóng ngóng của cô vừa nói ngắn gọn rồi đặt nó lên điện thoại.
“Làm sao anh dám? Tôi đang nói chuyện! đó là cuộc gọi rất quan trọng,” cuối cùng cô cũng rít lên, sau khi khôi phục từ cú sốc khi thấy anh xuất hiện đột ngột ở nhà cô.
“Ông ấy không thể giúp cô, Katy,” Jake nói cộc lốc.
Katy ngước lên nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen tối lấp lánh tia đắc thắng mỉa mai. Anh nói đúng: Claude không thể giúp cô; vì lý do nào đó ông ấy có vẻ miễn cưỡng muốn ký lại hợp đồng với cô, nhưng làm thế quái nào mà Jake biết điều đó? Có phải anh là nhà tiên tri? Cô cay đắng tự hỏi.
“Claude không phải là ông chủ duy nhất của tôi, mà còn là một người bạn, và anh không có quyền đột nhập vào trong ngôi nhà này và giật lấy điện thoại từ tay tôi.” Cô dữ dội nói, nhưng bên trong cô đang run rẩy.
“Tôi không đột nhập, Katy thân mến; bà quản gia tốt bụng của cô đã mở cửa và chỉ tôi vào đây. Còn về Claude,” anh lè nhè cái tên đó một cách mỉa mai, “Tôi nghĩ là tình bạn của cô với ông ta vừa mới chấm dứt rồi đấy.”
“Không đời nào,” cô nói ngắn gọn. Anh ở đâu ra mà cho mình cái quyền yêu cầu cô nên kết bạn với ai? Cô giận sôi lên. Nhưng đôi mắt xanh của cô trượt qua hình dáng cao lớn của anh, không thể nắm giữ được ánh nhìn của anh.
Anh trông thật tuyệt – tuyệt hơn mức cho phép, cô vô vọng nghĩ. Khi liên quan đến việc ăn mặc thì Jake như được thừa hưởng phong cách ăn mặc tinh tế thường thấy của đàn ông Italia. Một cái áo khoác màu xanh hải quân thông minh phủ lên bờ vai rộng được cắt may khéo léo và phủ dài đến giữa bắp chân. Bên dưới đó anh mặc một bộ vest sẫm màu dành cho bữa tối, với áo sơ mi trắng như tuyết, và một cái nơ con bướm mềm màu nâu hạt dẻ thắt trên cổ họng rám nắng. Với hầu hết đàn ông nó trông thật nữ tính, nhưng với Jake thì nó trông thật lôi cuốn.
Cô không để ý thấy ba cô bước vào đại sảnh, và cô quá mụ mị trầm ngâm suy tư về người đàn ông đứng trước mặt mình và bối rối về lý do Jake đến đây.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lời Cầu Hôn Khiếm Nhã
Jacqueline Baird
Lời Cầu Hôn Khiếm Nhã - Jacqueline Baird
https://isach.info/story.php?story=loi_cau_hon_khiem_nha__jacqueline_baird